Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc hai người về đến nhà, liền nhìn thấy Khổng Thượng Từ đã chờ sẵn từ lâu.

Khổng Thượng Từ đứng trong bãi đậu, mỉm cười chờ Dụ Ngôn hạ xe.

"Khổng Thượng Từ," Dụ Ngôn lúc hạ xe xuống liền nghiêng mắt nhìn thoáng qua người đang đứng bên dưới, một tay cô cởi bỏ đai an toàn, "Tôi sẽ xử lý."

"Không cần." Khổng Tuyết Nhi giữ chặt cô, "Để em tự mình ứng phó."

Dụ Ngôn nhìn về phía nàng, Khổng Tuyết Nhi mỉm cười, "Yên tâm, sẽ không có vấn đề gì đâu. Đây chẳng phải là địa bàn của Thượng Tướng đại nhân nhà chúng ta sao?"

Nàng đẩy cửa xe, mang theo ý cười đi đến chỗ Khổng Thượng Từ, "Cha, sao ngài lại tới đây?"

Khổng Thượng Từ nói, "Ta có chuyện muốn nói với con."

Khổng Tuyết Nhi chỉ vào hoa viên bên cạnh, "Vậy thì đến hoa viên đi, vừa đi vừa nói."

"Dụ Thượng Tướng đâu?" Khổng Thượng Từ hỏi, "Sao không để cô ấy đi cùng chúng ta?"

Khổng Tuyết Nhi bật cười, "Cha, đừng đùa nữa. Ngài cảm thấy chúng ta nói chuyện có thể để Dụ Thượng Tướng nghe sao?"

Khổng Thượng Từ nhoẻn miệng cười, "Ta còn tưởng rằng cái gì con cũng đều nói với Dụ Thượng Tướng."

Khổng Tuyết Nhi dẫn trước đi đến hoa viên, "Tôi làm sao dám? Nếu để người khác biết tôi đã làm phẩu thuật biến đổi tuyến thể từ Omega thành Alpha, Thượng Tướng không phải sẽ gặp phiền toái sao?"

Khổng Thượng Từ tăng nhanh bước chân, đi đến bên cạnh Khổng Tuyết Nhi, không đi theo nàng, mà để hai người đi song song.

"Con không dám để cô ấy biết, nhưng lại dám đưa phòng thí nghiệm của ta ra ánh sáng." Khổng Thượng Từ cười, ẩn chứa tàn nhẫn, "Tuyết Nhi, con thật sự một chút tình cảm cũng không lưu lại cho cha mình."

Khổng Tuyết Nhi vô tội, "Làm sao cha lại có thể nói như vậy được? Tôi nữa điểm cũng không có quan hệ đến chuyện phòng thí nghiệm của ngài. Căn cứ ở Racoon bị lộ ra ngoài, chỉ để cứu vợ tôi."

Khổng Tuyết Nhi quay đầu lại, cách một mảng cây xanh, nàng nhìn thấy Dụ Ngôn đang cất bước vượt qua bậc cửa. Cô thân cao chân dài, eo lưng thẳng tắp, tiêu sái anh khí xoải bước đi.

Khổng Tuyết Nhi cong môi cười, mặt mày ôn nhu vũ mị, từ đáy lòng nàng âm thầm thở dài.

"Mình thật sự đã quá yêu người đó rồi."

Khổng Thượng Từ cười một tiếng, "Dụ Thượng Tướng có xuất thân như vậy, thực sự khiến người khác động tâm, Đặc biệt là sau khi cô ấy có thể đứng dậy đi lại, càng thêm khí chất bất phàm. Chỉ là không biết, nếu cô ấy biết được mối quan hệ giữa con và Hứa Giai Kỳ, còn có thể tiếp tục che chở cho con nữa hay không?"

Khổng Tuyết Nhi không nói chuyện, nhưng nét mặt của nàng hơi căng thẳng.

Khổng Thượng Từ nhìn thấy biểu tình rất nhỏ trong mắt nàng, nụ cười trên mặt ông ta càng nở rộng hơn.

"Tuyết Nhi à, tuy rằng hiện tại con lôi kéo Dụ Thượng Tướng đứng cùng chiến tuyến với mình, nhưng con đường phía trước vẫn còn rất dài", Ông ta nhìn Khổng Tuyết Nhi đầy từ ái, như trưởng bối đang thật tâm dặn dò, "Con muôn vạn lần phải cẩn trọng từng bước, đừng để trượt chân té ngã."

Khổng Tuyết Nhi tiếp nhận mà khiêm tốn cười, "Tôi biết rồi, cảm ơn cha đã nhắc nhở."

Khổng Thương Từ lịch thiệp vỗ vỗ cánh tay Khổng Tuyết Nhi, "Không cần khách khí, ta cũng chuẩn bị một chút quà cho con, mừng chúng ta không so đo hiềm khích trước đây, lại một lần nữa hợp tác thành công."

Khổng Tuyết Nhi ôn nhu ngoan ngoãn, "Món quà như thế nào, tôi thật mong chờ."

Khổng Thượng Từ cười tủm tỉm, "Vài ngày nữa con sẽ biết. Nhân tiện, nếu con đang mang thai, đừng lo lắng về bữa tối từ thiện. Ngày 14 này, con chỉ cần mang theo Dụ Thượng Tướng đến là được rồi."

Khổng Tuyết Nhi đáp ứng, "Được, chúng tôi sẽ đến đúng giờ."

Dụ Ngôn từ cửa sổ thư phòng nhìn xuống.

Nơi Khổng Tuyết Nhi và Khổng Thượng Từ đang đứng vừa vặn nằm ngay trong tầm nhìn của cô,

Hai người mang nụ cười trên môi trò chuyện cùng nhau, từ xa nhìn lại, rất giống cảnh tượng cha con hòa thuận.

Dụ Ngôn chợt hiểu, nguồn gốc tính cách tiếu lý tàng đao này của Khổng Tuyết Nhi.

*Tiếu lý tàng đao: Nụ cười nguy hiểm như mang theo gươm dao.

Cô nhìn một lúc, lại nhớ đến mấy hôm trước khi Khổng Tuyết Nhi đến Khổng Gia, nàng có đưa cho cô một lễ vật.

Dụ Ngôn có dự cảm bên trong không phải thứ gì tốt đẹp, nhưng cô không biết thế nào lại muốn nhìn xem Khổng Tuyết Nhi đã bỏ vào rương những gì.

Dụ Ngôn bước ra khỏi thư phòng.

Lưu Lệnh Tư đi lên cầu thang, đúng lúc gặp Dụ Ngôn đang mở cửa phòng ngủ, cô gọi một tiếng, "Thượng Tướng, hội nghị trực tuyến đã chuẩn bị xong. Khi nào thì bắt đầu?"

Dụ Ngôn nghĩ lát nữa còn muốn nói chuyện với Khổng Tuyết Nhi, cô vừa đẩy cửa phòng ngủ vừa nói, "Nữa tiếng nữa."

Cô đã đóng cửa lại.

"Vâng." Lưu Lệnh Tư đi đến cửa phòng ngủ, đứng thẳng người, chờ Dụ Ngôn đi ra.

Chiếc rương do Khổng Tuyết Nhi mang về được người hầu dựng trong góc phòng, nhìn vào liền thấy. Vì Khổng Tuyết Nhi đã phân phó qua, nên nó không bị đem vào kho.

Chiếc rương cao hơn nửa mét, dài và rộng hơn bốn mươi cm, cảm giác như có thể giấu được một người bên trong.

Nghĩ vậy, Dụ Ngôn gỡ lớp giấy gói bên ngoài của chiếc rương ra, bên trong màu xanh xám, trên nắp còn đính một cái nơ bướm và một tấm thiệp hình trái tim.

Dụ Ngôn cầm tấm thiệp lên, trên đó có ghi, "Dành cho tiểu Ngôn Ngôn mà em yêu nhất, moa moa moa moa*."

*Tiếng hôn á :)

Cô nhướng mày, bỏ qua tấm thiệp buồn nôn rồi nâng cái nắp lên.

Bên trong nhét đầu những sợi cọ mềm màu trắng, đồ vật bị che phủ bên dưới, mơ hồ lộ ra một vòng cung hơi hướng lên trên.

Dụ Ngôn vươn tay, đầu ngón tay kéo ra một vài sợi cọ, bên trong đột nhiên vang lên một tiếng "tích", sau đó là tiếng kích hoạt người máy.

Ngay lập tức, Dụ Ngôn đoán được Khổng Tuyết Nhi tặng cái gì.

Lúc này, những sợi cọ trong rương bật ra, người máy bên trong đứng dậy, đối mặt với Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn nhìn rõ bộ dáng của người máy, khiếp sợ mà vội vàng lui về sau.

Người máy này trông giống hệt Khổng Tuyết Nhi. Hơn nữa, không, mặc, y, phục.

Vài sợi cọ bay ra khỏi rương, trượt nhẹ từ thân người máy rồi bay tới chân Dụ Ngôn.

Người máy cứng đờ "nhìn" Dụ Ngôn, một tia sáng sáng lên trong đôi mắt vừa được kích hoạt, nhìn chằm chằm vào mặt Dụ Ngôn. Sau một giây, người máy nhận ra người trước mặt, nó phát ra âm thanh vui vẻ.

"A, là chủ nhân thân yêu."

Nó ngay lập tức bước ra khỏi rương và đi về phía Dụ Ngôn, "Chủ nhân, em là tiểu khả ái tri kỷ nhất, nhiệt tình nhất, ấm áp nhất của người."

Dụ Ngôn nổi da gà da vịt toàn thân, cô tiếp tục bước lùi lại, vươn tay chặn lại, "Đứng yên."

Người máy ngoan ngoãn dừng lại, bạch quang trong mắt nó chậm rãi biến mất, lộ ra đôi mắt to đen láy dựa trên nguyên bản của nàng, ngây thơ vô số tội nhìn Dụ Ngôn, chăm chú thâm tình.

"Vâng, thưa chủ nhân thân yêu."

Đây là một người máy mô phỏng, từ bề ngoài, cho đến khuynh hướng xúc cảm cùng cảm giác, đều rất giống người thật. Thậm chí còn có lông tóc, được cắt tỉa theo đúng nguyên bản.

Dụ Ngôn cảm thấy không thể nhìn thẳng, cô búng búng ngón tay, "Ngươi xoay người, quay lưng lại cho ta."

"Vâng, chủ nhân..."

"Đừng gọi ta là chủ nhân." Dụ Ngôn ngắt lời nó.

Người máy một bên xoay người, một bên nói, "Vâng, tiểu Ngôn Ngôn thân yêu."

Dụ Ngôn, "..."

Dụ Ngôn hít vào một hơi, "Ngươi vẫn là nên trở về trong rương đi."

Người máy thay đổi giọng điệu ủy khuất, "Tiểu Ngôn Ngôn thân yêu không hài lòng với người ta sao? Nếu trả lại hàng, em sẽ bị phá hủy. Siêu đáng thương, người thật nhẫn tâm..."

Dụ Ngôn một lần nữa đánh gãy, "Vào trong rương."

"Vâng, tiểu Ngôn Ngôn thân yêu."

Nó không thể không đáp ứng mệnh lệnh, vừa "khóc" vừa rồi chui vào rương.

Nó không có quần áo, tỷ lệ cơ thể chính xác là 1-1 với chính Khổng Tuyết Nhi. Dụ Ngôn nhìn nó, tự nhiên có chút không vui. Cô không biết làm thế nào mà Khổng Tuyết Nhi lại cấp ra số đo 3 vòng chính xác như vậy.

Người máy leo vào được một nửa, giọng nói của Lưu Lệnh Tư đột nhiên vang lên ở ngoài cửa, "Phu nhân."

"Ừ, người đâu?" Khổng Tuyết Nhi nói, "Thượng Tướng đã vào trong rồi sao?"

Giọng nói chưa dứt, tay nắm cửa đã xoay, Khổng Tuyết Nhi đẩy cửa bước vào.

Dụ Ngôn bỗng nhiên nhìn về phía người máy trần trụi chỉ mới bước một chân vào rương, cô vụt qua, dùng một lòng bàn tay ấn vào đầu người máy, mạnh mẽ nhét nó vào.

Khỉ thật ---- sợi cọ nằm khắp trên sàn.

Khổng Tuyết Nhi đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cái rương mở ra và cọ đầy trên mặt đất, nàng dừng một chút rồi bật cười, "Mãnh liệt như vậy sao, xem ra Thượng Tướng rất thích thứ mà em tặng."

Dụ Ngôn cả giận, trầm giọng mắng, "Đóng cửa lại."

Phản ứng của Thượng Tướng nhà mình quá lớn khiến Lưu Lệnh Tư tò mò liếc nhìn, ai biết Dụ Ngôn cũng đang nhìn chằm chằm cô, vừa nhìn liền bị bắt gặp, ăn ngay một ánh mắt hình viên đạn của Dụ Ngôn.

Lưu Lệnh Tư định thần lại, chủ động đóng cửa.

Khổng Tuyết Nhi kỳ quái, "Làm sao vậy?"

Dụ Ngôn dùng chân câu lấy cái nắp trên mặt đất lên, nhanh chóng đóng chặt.

Không nói tiếng nào, lại nhấc chân bước vào phòng tắm, thoạt nhìn phi thường tức giận.

"Làm sao a?" Khổng Tuyết Nhi ủy khuất, "Cho dù người không thích món quà mà em tặng, cũng không cần phải ghét bỏ như vậy chứ? Tâm ý của người ta mà."

Dụ Ngôn quay đầu lại, há mồm muốn nói, nhưng bị những nội dung mà cô cảm thấy khó diễn đạt nghẹn lại trong họng.

Khổng Tuyết Nhi bước tới, giọng điệu và thái độ cũng dịu đi, "Người thật sự không thích à?"

Dụ Ngôn nói, "Ừm."

Khổng Tuyết Nhi mím đôi môi đỏ mọng, "Sao vậy, không xinh đẹp sao? Tỷ lệ cơ thể khó coi sao?"

Vừa nói, nàng vừa dùng những cử chỉ vuốt ve thân thể, ám chỉ đường cong xinh đẹp của mình

"Em..." Dụ Ngôn nhắm mắt lại.

Càng không thể tưởng tượng Khổng Tuyết Nhi cho phép người khác đo kích thước từng bộ phận khác nhau trên cơ thể nàng.

Người máy kia quả thật rất thật, nhất định ngay cả đầu ngón tay cũng phải được đo đạc cẩn thận.

Dụ Ngôn cảm thấy mình cần phải yên tĩnh lại, liền nói, "Em hiện tại tránh xa tôi một chút."

Nói xong cô vội đi vào phòng tắm.

Khổng Tuyết Nhi nhìn bóng lưng cô đóng cửa lại, có điểm khó chịu, lại có điểm tức giận.

Dụ Ngôn ghét bỏ nàng đến như vậy sao??

Nàng bước tới chiếc rương, mở nó ra.

Trong rương, người máy mô phỏng theo nàng bị cái ấn kia làm cho cong vẹo, đầu ngã nghiêng và bị liệt, đèn đỏ nhấp nháy ở hai mắt báo hiệu sự cố.

"Sao lại hỏng rồi?" Khổng Tuyết Nhi khó hiểu.

Dụ Ngôn mãnh liệt như vậy sao, chỉ mới chơi một lúc mà đã hỏng rồi?

Vừa rồi còn làm bộ dáng ghét bỏ muốn chết, lẽ nào là chán ghét nó dùng không tốt sao?

Khổng Tuyết Nhi giữ khuôn mặt của người máy và nhìn kỹ. Trên trán rõ ràng còn có năm dấu tay hằn sâu. Là do Dụ Ngôn vội vàng ấn nó trở lại rương.

Loại robot tình dục này, để đảm bảo độ mềm mại linh hoạt, cho nên độ cứng không lớn.

Khổng Tuyết Nhi ngắm khuôn mặt giống hệt mình, cảm thấy thật thương tâm.

Khi Dụ Ngôn bước ra khỏi phòng tắm, cô nhìn thấy Khổng Tuyết Nhi đang ngồi bên cửa sổ, ôm một cái đầu giống nàng, vẻ mặt cô đơn buồn bã.

"Người phá hư em rồi." Khổng Tuyết Nhi khổ sở nói, "Người xem..."

Nàng đem cái đầu giơ lên, "Nơi này, nơi này, nơi này, đều là dấu tay của người."

Dụ Ngôn, "..."

Khổng Tuyết Nhi bi thương mà nhìn Dụ Ngôn, "Người chán ghét em đến như vậy sao?"

____

TBC.

Tui từ chối cho ý kiến trong trường hợp này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top