Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 14 tháng 6, 7 giờ tối.

Hội trường bữa tiệc từ thiện.

Kể từ khi Dụ Ngôn được Dụ Kế Hồng đích thân đón về từ tòa án, cô liền trở thành người nổi bật được chào đón nhất trong thời gian gần đây. Ngoài ra, Giải đấu Cơ giáp cũng sắp bắt đầu, Dụ Ngôn cư nhiên là nhân vật có tần suất xuất hiện cao trong các cuộc thảo luận hàng ngày của mọi người.

Vì vậy vừa đến bữa tiệc tối, Dụ Ngôn lập tức trở thành tâm điểm của cả đại tiệc.

Người thì ghé qua hỏi thăm tin tức, người thì muốn móc nối quan hệ, không thì cũng là những khách nhân âm thầm giễu cợt.

Dụ Ngôn đáp lại mấy câu, phần lớn đều do Khổng Tuyết Nhi chắn giúp cô.

Vì thế hàn thuyên vài câu, đề tài liền chuyển sang người Khổng Tuyết Nhi.

Nói nàng hành sự lớn mật, không sợ phép tắc, sau khi kết hôn lại thu liễm không ít, trở nên thục nữ dịu dàng, là chuyện tốt. Phát biểu xong còn thở dài cảm thán, lại hỏi tiếp Khổng Tuyết Nhi và Dụ Ngôn có tính toán gì sau khi sinh không.

Khổng Tuyết Nhi nắm tay Dụ Ngôn, cười nói, "Đương nhiên lại sinh tiếp. Tôi cùng Thượng Tướng tính toán sinh một tiểu đội."

Nói xong nàng nhìn về phía Dụ Ngôn, biểu tình còn rất nghiêm túc, "Đúng không, Thượng Tướng?"

Dụ Ngôn bất đắc dĩ phải phối hợp, "Ừ."

Khổng Tuyết Nhi hạ giọng, dán sát vào tai cô nói nhỏ, "Vậy thì buổi tối người càng phải nỗ lực hơn nữa rồi."

Dụ Ngôn lại bất đắc dĩ liếc nhìn Khổng Tuyết Nhi, không nghĩ đáp lại mấy lời này của nàng.

Khách quan xung quanh nhìn thấy cả hai thân mật khắn khít, vội vàng khen cảm tình thật tốt.

Khổng Tuyết Nhi cười cười, vừa lúc Khổng Thượng Từ lên sân khấu để phát biểu gây quỹ, thuận thế chuyển chủ đề sang ông ta.

"Ngoài việc quyên góp trong năm nay, cha tôi cũng đang lên kế hoạch quyên góp cho Quỹ từ thiện Cứu trợ Nhi đồng Omega." Khổng Tuyết Nhi nói với những vị khách xung quanh, "Sự việc xảy ra ở căn cứ Racoon lúc trước khiến cha tôi rất đau lòng. Ông ấy cảm thấy chỉ nhận nuôi trẻ em Omega thôi thì vẫn không đủ."

Người xung quanh liền hùa theo, "Khổng tiên sinh thật là người tốt. Ông ấy đã luôn giúp đỡ lũ trẻ Omega ở tầng ngầm trong những năm qua. Đúng là không dễ dàng gì."

Một người khác nói, "Đúng vậy, ông ấy đã nhận nuôi rất nhiều đứa trẻ, hơn nữa lớn lên đều rất có tiền đồ, giống như Dụ phu nhân đây. Còn có Khổng Thanh Mặc nữa, không phải anh ấy đã được phái đến căn cứ mặt trăng vài ngày trước sao?"

Khổng Tuyết Nhi mỉm cười nhìn Khổng Thượng Từ đang phát biểu, "Đúng vậy, cha tôi rất thiện lương chính nghĩa, ông ấy thực sự là một người tốt."

Mọi người lập tức phụ họa theo nàng.

Chờ Khổng Thượng Từ quyên tiền kết thúc, khi ông ta nói lời cảm ơn của mình, Khổng Tuyết Nhi bước lên bục diễn thuyết.

Khổng Thượng Từ liếc nhìn nàng, nụ cười trên môi chợt tắt ngúm trong giây lát.

Người chủ trì bữa tiệc vội vàng ngăn Khổng Tuyết Nhi lại.

Khổng Tuyết Nhi đứng bên bục nói, dùng âm lượng vừa vặn có thể khiến các phóng viên lân cận nghe được, "Cha, có một chuyện, con phải cảm ơn cha trước mặt mọi người."

Khổng Thượng Từ vẫy tay, ý bảo người chủ trì tránh sang một bên.

Ông ta cười nói, "Có chuyện gì thì con cứ nói đi."

Khổng Tuyết Nhi hàm chứa ý cười, chầm chậm đến gần. Hôm nay, nàng mặc một bộ váy lễ phục màu xám nạm vụn kim cương như ánh sao trời, làn váy lưu chuyển theo từng bước chân, lộng lẫy hoa mỹ.

Nàng nhìn Khổng Thượng Từ, mặt mày ý cười sinh động, quyến rũ cùng minh diễm đến nỗi ánh mắt của những vị khách bên dưới như bị đóng băng.

Khổng Thượng Từ nhìn nàng chằm chằm, mím chặt môi, duy trì nụ cười cứng nhắc.

"Mấy ngày trước cha đã nói với tôi," Khổng Tuyết Nhi đưa mắt nhìn hàng chục vị khách bên dưới, ý cười trương dương, "Ông ấy muốn quyên góp 5000 vạn cho Quỹ từ thiện Cứu trợ Nhi đồng Omega, để Hội cứu trợ Nhi đồng Omega có thể giúp đỡ thêm nhiều trẻ em Omega ở tầng ngầm thoát khỏi cảnh khốn cùng."

Phía dưới lập tức có tiếng vỗ tay nhiệt liệt, đặc biệt là mấy người vừa rồi được Khổng Tuyết Nhi hé lộ tin tức, còn lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.

Khổng Tuyết Nhi dịu dàng mỉm cười, đầy cảm kích và kính nể mà nhìn Khổng Thượng Từ, "Tôi có mối quan hệ tốt với hội trưởng Hội cứu trợ Nhi đồng Omega, ông ấy đặc biệt yêu cầu tôi cảm ơn ngài trước công chúng, để cho mọi người biết hành động vĩ đại của ngài."

Nói xong, bên dưới lại vang lên một tràng pháo tay.

Khổng Tuyết Nhi nghiêng người, trao cho Khổng Thượng Từ một cái ôm cảm tạ.

"Ngài yên tâm, số tiền mà ngài chi trả, quỹ hội nhất định sẽ sử dụng hợp lý, tuyệt đối không lãng phí một đồng nào."

Khổng Thượng Từ cười đến nỗi gân xanh nổi lên trên trán, ông ta liên tục nói, "Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Ta yên tâm rồi."

Khổng Tuyết Nhi cười nói, "Tôi thật sự biết ơn ngài vì sự đóng góp hào phóng này. Số tiền đó đủ để quỹ hoạt động trong vài năm".

Khổng Thượng Từ cũng cười nói, "Có thể giúp những đứa trẻ đó, số tiền bỏ ra sẽ rất xứng đáng."

Khổng Tuyết Nhi nói, "Cha, ngài nói phải."

Nói xong, nàng lại lần nữa hướng về khách mời và phóng viên, đồng thời liên tục bày tỏ cảm kích đối với Khổng Thượng Từ vì những đóng góp hào phóng của ông ta.

Ngay sau khi buổi lễ gây quỹ kết thúc, Khổng Thượng Từ liền kéo tay Khổng Tuyết Nhi đến phòng nghỉ, muốn cùng nàng nói chuyện riêng.

Khổng Tuyết Nhi cự tuyệt, "Không được, đêm nay Thượng Tướng sẽ xuất phát đến căn cứ mặt trăng, tôi phải tiễn cô ấy."

Khổng Thượng Từ nắm chặt cổ tay Khổng Tuyết Nhi, trên mặt mang theo nụ cười, "Chỉ vài phút thôi, sẽ không quá lâu."

Khổng Tuyết Nhi mỉm cười, "Có vẻ như cha đang rất sốt ruột, như thế nào, ngài tiếc nuối năm nghìn vạn kia sao?"

Những lời này làm cho nụ cười trên mặt Khổng Thượng Từ méo mó trong chớp mắt, "Khổng Tuyết Nhi, cô..."

"Cô ấy làm sao?" Dụ Ngôn đột nhiên xuất hiện phía sau lưng Khổng Thượng Từ, cô liếc nhìn Khổng Thượng Từ đang lôi kéo cổ tay của Khổng Tuyết Nhi, sau đó đột nhiên vươn tay ra, nắm chặt vào xương cổ tay Khổng Thượng Từ, tiếng xương cốt nhẹ nhàng vang lên.

Lông mày của Khổng Thượng Từ nhảy dựng, sức lực trong tay phút chốc biến mất.

Dụ Ngôn hất tay Khổng Thượng Từ ra.

"Vợ tôi có chỗ nào khiến Khổng tiên sinh không hài lòng sao?" Dụ Ngôn rũ mắt xuống nhìn Khổng Thượng Từ, "Không bằng ngài cứ nói với tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Sự tàn nhẫn trong mắt Khổng Thượng Từ thoáng vụt qua, lại lập tức hồi phục ý cười, "Không có, tôi chỉ muốn nói với Tuyết Nhi chút chuyện."

Dụ Ngôn nói, "Hôm khác đi, chúng tôi còn có việc gấp."

Khổng Tuyết Nhi vô tội nói, "Hôm nay tôi thật sự không có biện pháp. Lần sau có thời gian, tôi nhất định sẽ trở về gặp ngài."

Khổng Thượng Từ mỉm cười, gật gật đầu, "Được, hai người trên đường trở về nhớ chú ý an toàn."

Khổng Tuyết Nhi nói, "Cha yên tâm."

Khổng Thượng Từ gật đầu, nghiến răng nhìn hai người bước đi.

Ngồi trên xe trờ về, Khổng Tuyết Nhi không nhịn được liền bật cười.

Dụ Ngôn nhìn sang nàng.

Khổng Tuyết Nhi dựa vào ghế, ngẩng mặt lên, cong môi cười đến trương dương tự đắc, lại minh diễm cực điểm.

Dụ Ngôn không khỏi cũng phì cười.

Khổng Tuyết Nhi đưa tay ra, ôm lấy cánh tay Dụ Ngôn.

"Mỗi năm đến bữa tiêc từ thiện của ông ta, em vẫn luôn muốn làm như vậy, nhưng lại không dám." Khổng Tuyết Nhi nói, "Em sợ ông ta sẽ đánh em, bất quá năm nay... có người ở đó, em cái gì cũng không sợ."

Dụ Ngôn nhìn tay hai người giao nhau, nói, "Em không sợ ông ta không trả tiền sao?"

Khổng Tuyết Nhi nói, "Ông ta không dám. Bởi vì ông ta biết rằng, nếu không đưa tiền, em liền viết bài tố cáo ông ta quỵt tiền từ thiện. Ông ta là một nhà từ thiện danh tiếng mà, làm sao chịu được loại dẫm đạp thanh danh này."

Dụ Ngôn nhớ đến những tin tức mà Khổng Tuyết Nhi đã gửi vài ngày trước, không kìm được nói, "Lá gan của em thật sự rất lớn."

Khổng Tuyết Nhi cào cào lòng bàn tay của Dụ Ngôn, "Lá gan không lớn, làm sao lại dám trèo lên giường của Dụ Thượng Tướng nhà chúng ta?"

Dụ Ngôn bị nàng chọc phải bật cười.

Khổng Tuyết Nhi nghiêng đầu dựa vào vai Dụ Ngôn, "Người sắp phải đi tới căn cứ mặt trăng rồi. Ba ngày cứ thế không được gặp nhau, em thật sự luyến tiếc."

Dụ Ngôn trầm mặc.

Khổng Tuyết Nhi nói, "Người sẽ nhớ em chứ?"

Dụ Ngôn vẫn không đáp lại.

Khổng Tuyết Nhi thúc giục, "Có hay không?"

Dụ Ngôn nói, "Em nhớ tự chiếu cố mình thật tốt."

Khổng Tuyết Nhi mất mát nói, "Người sẽ không nhớ em, em biết rồi."

Dụ Ngôn, "..."

Khổng Tuyết Nhi ngồi thẳng lại, dựa lưng vào ghế, quay mặt về phía cửa sổ, thậm chí một cái liếc mắt cũng không nhìn Dụ Ngôn.

Một lúc sau, Dụ Ngôn vẫn nói, "Sẽ."

Khổng Tuyết Nhi khẽ quay lại, gật đầu một cái, "Sẽ cái gì?"

Dụ Ngôn, "..."

Khổng Tuyết Nhi tiếp tục quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Dụ Ngôn nói, "Tôi sẽ nhớ em."

Khổng Tuyết Nhi lập tức lại dựa vào vai Dụ Ngôn, "Thân ái, em cũng sẽ nhớ người."

Dụ Ngôn, "..."

Khổng Tuyết Nhi nói, "Buổi tối tụi mình gọi video được không?"

Dụ Ngôn đáp, "Được."

Khổng Tuyết Nhi, "Không mặc quần áo?"

Dụ Ngôn, "..."

Khổng Tuyết Nhi nghiêm túc tò mò, "Người thích nội y tình thú không?"

Dụ Ngôn, "..."

"Ở công ty của Aaron có rất nhiều, dạng gì, phong cách gì cũng đều có, em có thể tùy ý lấy. Người thích kiểu nào?"

Dụ Ngôn, "..."

Khổng Tuyết Nhi, "Không thích? Vậy thì quên đi."

"Tôi..." Dụ Ngôn dừng lại, "Em thích là được."

Khổng Tuyết Nhi lập tức bật cười, "Dụ Thượng Tướng, người muộn tao nha."

*Muộn tao: ý chỉ mấy người bề ngoài lạnh lùng, nhưng trên giường nhiệt tình như lửa á =))))

Dụ Ngôn, "Tôi không có."

Khổng Tuyết Nhi dựa vào vai Dụ Ngôn, chỉ mỉm cười.

Sau khi rời bữa tiệc từ thiện, Dụ Ngôn vội vàng trực tiếp đi đến căn cứ mặt trăng.

Khổng Tuyết Nhi vẫn đang mặc lễ phục, cứ như vậy mà ra ngoài tiễn Dụ Ngôn lên phi thuyền đi mặt trăng là quá phô trương, vì vậy nàng chỉ ngồi trên xe tạm biệt Dụ Ngôn.

Trước khi Dụ Ngôn xuống xe, Khổng Tuyết Nhi nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

"Đi đường cẩn thận, ba ngày nữa em sẽ đến đón người." Khổng Tuyết Nhi lại giúp Dụ Ngôn sửa sang cổ áo, "Em sẽ rất nhớ người."

Dụ Ngôn nắm tay Khổng Tuyết Nhi, đột nhiên không muốn xuống xe.

Khổng Tuyết Nhi cũng không thúc giục, đợi một lúc, mới nhẹ giọng hỏi Dụ Ngôn, "Muốn hôn một chút nữa không?"

Dụ Ngôn cố gắng kiềm chế, chỉ nhẹ nhàng sờ vào khóe môi của Khổng Tuyết Nhi.

Nhưng Khổng Tuyết Nhi lại không thu liễm như vậy, nàng trực tiếp vươn đầu lưỡi, làm càng liếm đầu ngón tay của Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn cả kinh, lập tức rút tay về.

Khổng Tuyết Nhi cong môi, chậm rãi nghiêng người về phía cô, "Làm sao, Thượng Tướng nhà chúng ta sợ à?"

Dụ Ngôn nắm chặt tay, đem ngón trỏ bị liếm đè xuống dưới.

"Em..." Dụ Ngôn có điểm trở tay không kịp trở nên hoảng loạn, "Tôi đi đây."

Cô đẩy cửa bước xuống xe.

"Dụ Thượng Tướng." Khổng Tuyết Nhi gọi cô lại.

Dụ Ngôn dừng lại bước chân, quay đầu nhìn nàng.

Khổng Tuyết Nhi ngước mắt lên, tầm mắt phóng thẳng vào mắt cô, sau đó chậm rãi hé mở đôi môi đỏ mọng, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ khóe môi và môi trên.

Dụ Ngôn, "!!!"

Khổng Tuyết Nhi cong môi, ý cười kiều mị, "Thượng Tướng, đi đường cẩn thận, đến nơi nhớ gọi cho em."

Dụ Ngôn hít sâu một hơi thật sâu, bình tĩnh lại ,"Được."

Cô đi được hai bước, sau đó đột ngột dừng lại, quay trở lại xe và nói với Khổng Tuyết Nhi, "Lục Kha Nhiên mấy ngày này đang nghỉ phép. Nếu em cần, hãy đến tìm cô ấy."

Sau khi được tìm thấy, Lục Kha Nhiên vẫn luôn nghỉ ngơi tại nhà để hồi phục sức khỏe, chưa đến Oasis lần nào.

Nghe nói cô ấy còn mang về một Omega, cả ngày giấu ở trong nhà.

Khổng Tuyết Nhi nói, "Ừm, em biết rồi."

Dụ Ngôn gật đầu, lại nhìn Khổng Tuyết Nhi thêm hai giây nữa, mới nói, "Tôi phải đi đây."

Khổng Tuyết Nhi, "Thượng lộ bình an."

Dụ Ngôn bước lui hai bước, cuối cùng cũng xoay người, thật sự lên phi thuyền bay đến căn cứ mặt trăng.

_____

TBC.

Cứ có cảm giác thượng tướng như con gái nhà lành suốt ngày bị phu nhân trêu đùa =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top