Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, khi Khổng Tuyết Nhi vừa tiến hành trị liệu xong, Dụ Văn Thâm đến thăm.

Dụ Văn Thâm cao 1m95, mặc quân phục chỉnh tề và trang trọng, biểu tình lạnh lùng, ánh mắt sắc bén. Ngay khi bước vào phòng bệnh, anh chỉ nhìn chằm chằm Khổng Tuyết Nhi mà không có chút thiện chí.

Khổng Tuyết Nhi ngồi dậy, cong lên khóe môi, ngoan ngoãn chào, "Dụ Văn Thâm Thượng Tướng, hân hạnh."

Dụ Văn Thâm đi đến trước giường bệnh cách một mét rồi dừng lại. Thân hình anh cao lớn, bóng dáng phủ lên người của Khổng Tuyết Nhi, cực kỳ uy nghiêm.

"Khổng tiểu thư, tôi có một vấn đề muốn hỏi cô."

Khổng Tuyết Nhi cười nói, "Mời ngài."

Dụ Văn Thâm hỏi, "Tại sao lại kết hôn với em gái của tôi?"

Khổng Tuyết Nhi cong môi cười nhạt, "Đương nhiên là bởi vì tôi thích cô ấy."

Dụ Văn Thâm biểu tình nghiêm túc, căn bản không tin những gì Khổng Tuyết Nhi nói, "Tôi đã điều tra cô, cô mất tích ba năm, còn có quan hệ với Mandela. Cô không phải là người đơn giản, cũng không có khả năng không có mục đích mà gả cho Dụ Ngôn."

Khổng Tuyết Nhi đón nhận ánh mắt dò xét của Dụ Văn Thâm, ánh mắt bằng phẳng mà sắc bén, "Gả cho cô ấy, chính là mục đích của tôi."

Dụ Văn Thâm nói, "Tôi không tin."

Trước đây, anh đã hỏi qua ông ngoại tại sao lại để Dụ Ngôn kết hôn với Khổng Tuyết Nhi, nhưng Thạch Chinh không trả lời câu hỏi của anh. Vì vậy, Dụ Văn Thâm biết rõ, bên trong nhất định có vấn đề.

Khổng Tuyết Nhi nói, "Dụ Ngôn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lại xinh đẹp tiêu sái, sức chiến đấu cường hãn. Toàn Liên Hợp Khu không có Omega nào không thích cô ấy. Gả cho Dụ Ngôn, là chuyện tôi thiết tha mơ ước."

Dụ Văn Thâm cau mày, rõ ràng chán ghét với lý do thoái thác khéo đưa đẩy của Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi nhạy cảm phát hiện, nàng liền nói thêm, "Mặc kệ trước đây tôi vì lý do gì mà kết hôn với Dụ Ngôn, hiện tại sinh mạng của tôi và cô ấy đã buộc chung một chỗ. Nếu cô ấy xảy ra chuyện, tôi cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp. Cho nên, từ nay về sau, tôi nhất định dùng toàn lực để che chở Dụ Ngôn, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương cô ấy. Điểm này ngài có thể an tâm."

Dụ Văn Thâm vẫn đối với Khổng Tuyết Nhi một chữ cũng không tin, anh chỉ vì sự kiên trì của Dụ Ngôn mà tạm thời miễn cưỡng chấp nhận nàng.

Anh tiến lên nửa bước, khí thế bức người, thấp giọng đe dọa, "Tôi vẫn sẽ luôn cho người quan sát cô. Nếu cô dám khiến cho em gái tôi gặp rắc rối, tôi sẽ xử lý cô."

Khổng Tuyết Nhi mỉm cười, thái độ khiêm tốn, "Ngài yên tâm, sẽ không có ngày đó."

Dư Văn Thâm liếc nàng một cái, sau đó xoay người rời đi.

Buổi chiều, Dụ Ngôn mới trở lại phòng bệnh.

Cô đã cùng Dụ Kế Hồng đàm phán xong, ngày 15 tháng 7 sẽ xuất phát từ Trái Đất, đến căn cứ số 2 trên Sao Hỏa. Sáng ngày mai, Dụ Ngôn sẽ đến Tổng chiến khu phía Bắc và phía Nam để chuyển giao quyền lực.

"Có thể sẽ phải mất bảy đến mười ngày." Dụ Ngôn ngồi ở bên giường bệnh, sau khi nói xong có chút áy náy mà nhìn Khổng Tuyết Nhi, "Tôi không thể đón em xuất viện."

Khổng Tuyết Nhi cảm nhận được áy náy trong mắt Dụ Ngôn, nàng cố ý dùng ngữ khí mang theo vài phần mất mát lại hiểu chuyện, "Không sao mà, người bận việc, em cũng có thể tự chiếu cố chính mình."

Nói xong, Khổng Tuyết Nhi còn nắm lấy tay Dụ Ngôn an ủi, "Trước đây ở nhà không phải cũng vậy sao? Người cứ yên tâm đi giải quyết công việc của mình, em không sao hết. Hơn nữa, em đã lớn như vậy rồi, chẳng lẽ lại không tự mình xuất viện được à?"

Khi nàng nhắc đến chuyện ngày trước, Dụ Ngôn đột nhiên nhớ ra.

Trước đây ở nhà cô cũng quá bận rộn, bận đến mức dù sống chung một mái nhà, nhưng cô thậm chí còn không biết hành tung của Khổng Tuyết Nhi. Nói đến cùng, vẫn là chính mình đối với Khổng Tuyết Nhi quan tâm quá ít.

Dụ Ngôn càng cảm thấy nàng thiệt thòi, ngẫm lại liền nói, "Mỗi ngày tôi đều sẽ gửi tin nhắn cho em."

Khổng Tuyết Nhi, "Được a. Vậy ngày mai mấy giờ người xuất phát?"

Dụ Ngôn nói, "Sáu giờ."

"Sớm như vậy..." Khổng Tuyết Nhi câu lấy ngón tay của Dụ Ngôn, "Vậy thì trước khi đi, phải nhớ nói lời tạm biệt với em đó, để em nhìn người một chút. Nếu lúc đó em chưa tỉnh dậy, người nhất định phải hôn để đánh thức em."

Dụ Ngôn không trả lời, mà nhìn mu bàn tay Khổng Tuyết Nhi đang nắm chặt lấy tay cô.

Làn da mỏng manh trắng nõn, dưới ánh đèn nhu hòa dường như đang phát sáng. Dụ Ngôn không biết có phải mình gặp ảo giác hay không, cô chỉ cảm thấy làn da của Khổng Tuyết Nhi càng thêm trắng, càng thêm mềm mại.

Đêm trước khi chia tay, Khổng Tuyết Nhi ngủ không ngon, nàng trằn trọc đến gần sáng mới chợp mắt. Ngủ chưa được lâu, liền nghe thấy tiếng cửa phòng được nhẹ nhàng đẩy ra.

Tiếp theo là bước chân Dụ Ngôn cố gắng nhỏ tiếng nhất có thể.

Khổng Tuyết Nhi không mở mắt, chờ xem Dụ Ngôn rốt cuộc có thể hôn nàng không.

Dụ Ngôn đến gần, đứng ở bên giường bệnh, sau đó bất động.

Cô đứng yên thật lâu, lâu đến mức Khổng Tuyết Nhi không nhịn được chuẩn bị mở mắt, lại nghe thấy tiếng sột soạt quần áo của Dụ Ngôn khi cô cúi xuống.

Một bóng người hạ xuống, Khổng Tuyết Nhi cảm giác được Dụ Ngôn đang đến gần, đi theo là một hơi thở ấm áp, nhẹ nhàng lướt qua gò má của Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi nín thở, ngay sau đó, mềm mại chạm vào môi nàng. Dụ Ngôn hôn nàng, dịu dàng, ôn nhu, lại vô cùng thận trọng, như sợ sẽ đánh thức Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi đột nhiên liền thật sự không muốn thức dậy.

Dụ Ngôn vẫn tiếp tục duy trì tư thế cúi người, an tĩnh ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi nín thở, nhịp tim dần dần vội vã. Nàng có thể cảm nhận được tầm mắt của Dụ Ngôn.

Ánh mắt nhẹ nhàng ung dung, không nhanh không chậm, một tấc lại một tấc cẩn thận đảo qua mặt nàng. Nhìn đủ rồi, Dụ Ngôn mới dùng âm thanh thật nhẹ mà thì thầm, "Tôi đi đây."

Ôn nhu chu đáo đến nỗi đầu ngón tay của Khổng Tuyết Nhi cũng phát run.

Cuối cùng, Dụ Ngôn rời khỏi phòng bệnh.

Cửa vừa đóng lại, Khổng Tuyết Nhi mở bừng mắt rồi thở ra một hơi.

Nàng sờ sờ môi, nhịn không được mỉm cười.

Nàng cảm thấy mình giả vờ ngủ thật là một quyết định sáng suốt. Không chỉ có thể nhìn thấy sự dịu dàng mà Dụ Ngôn luôn ẩn giấu, mà hồi sau còn có thể chơi xấu, giả vờ như chính mình không được hôn rồi đi ăn vạ đùa giỡn Dụ Ngôn.

Khổng Tuyết Nhi kéo chăn bông, vùi nửa khuôn mặt tươi cười, mãn nguyện chìm vào giấc ngủ.

Khi Dụ Ngôn đến Tổng chiến khu phía Bắc, cô vội vàng gửi tin nhắn cho Khổng Tuyết Nhi, "Tôi tới rồi."

Khổng Tuyết Nhi cố ý không trả lời.

Buổi tối, Dụ Ngôn lại gửi một câu, "Đang ăn tối sao?"

Khổng Tuyết Nhi vẫn không trả lời.

Đêm đến, Khổng Tuyết Nhi đoán rằng Dụ Ngôn đã xong việc rồi, mới gửi tin nhắn cho cô, "Em đang tức giận."

Dụ Ngôn nhanh chóng trả lời, "À."

Khổng Tuyết Nhi, "À?? Có ý gì??"

Dụ Ngôn, "Tôi đã hỏi Tả Trác, cô ấy nói em cả ngày nay chỉ ở trong phòng bệnh, nhưng em không trả lời tin nhắn của tôi."

Khổng Tuyết Nhi, "Vậy người còn không hỏi xem em vì cái gì mà tức giận?"

Dụ Ngôn, "Vì cái gì?"

Khổng Tuyết Nhi cố nhịn cười, soạn tin nhắn, "Chẳng phải tối qua đã nói rồi sao? Đáng lẽ sáng nay người phải đánh thức em, sau đó còn phải hôn tạm biệt, nhưng người nuốt lời."

Nội tâm Dụ Ngôn: Tôi có hôn mà, trong lúc em đang ngủ! ! !

Nhưng Dụ Ngôn ngoài mặt lại khó có thể mở miệng, vì thể trầm mặc không đáp lại.

Khổng Tuyết Nhi, "Nói mà không giữ lời! Hôm nay em vừa tỉnh dậy, mới phát hiện người đã đi rồi. Em cô độc một mình nằm trên giường bệnh. Thật sự đáng thương."

Dụ Ngôn, "Sáng nay em ngủ rất say, nên tôi không gọi em dậy."

Khổng Tuyết Nhi, "Nhưng lần này người phải rời đi suốt mười ngày. Mười ngày này em sẽ không được gặp người, thế mà lời từ biệt cũng không nói được. Chỉ nghĩ đến vậy thôi em đã rất khó chịu."

Dụ Ngôn tưởng tượng một chút vẻ mặt khó chịu Khổng Tuyết Nhi lúc này, trực giác cho cô biết, Khổng Tuyết Nhi nhất định đang cười. Thời điểm nàng thật sự khó chịu sẽ không nói ra.

Nhưng đến cuối cùng, cô vẫn chiều theo Khổng Tuyết Nhi, "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Khổng Tuyết Nhi chơi xấu, "Em muốn bồi thường."

Dụ Ngôn, "Được."

Cô đáp ứng quá dễ dàng, Khổng Tuyết Nhi ngược lại có chút không quen.

"Người không hỏi bồi thường như thế nào sao?"

Dụ Ngôn nói, "Em muốn là được."

Dù sao, so về chơi xấu, Dụ Ngôn trước nay chưa bao giờ thắng.

Khổng Tuyết Nhi soạn tin, "Cưng chiều em như vậy, Dụ Thượng Tướng, có phải là người..."

Dựa khoảng cách không gian và thời gian do Internet tạo ra, nàng dừng một lúc mới gõ tiếp.

"Thích em không?"

Có phải là người thích em không? ----- Dụ Ngôn nhìn chằm chằm mấy chữ này thật lâu.

Cuối cùng, cô lại lãng tránh, "Không còn sớm, em nghỉ ngơi đi."

Khổng Tuyết Nhi bĩu môi, lần này là khó chịu thật nha.

Phải mất ba ngày trị liệu vết thương trên vai, Khổng Tuyết Nhi mới có thể rời khỏi giường và tự do đi lại.

Bác sĩ và y tá chăm sóc nàng đều do Dụ Ngôn an bài, phục vụ ân cần lại ít lời, chỉ nói những điều nên nói, không bao giờ hỏi những gì không nên hỏi.

Ví dụ như, tại sao Khổng Tuyết Nhi không bao giờ kiểm tra máu hoặc tin tức tố?

Một ngày trước khi xuất viện, Khổng Tuyết Nhi đã yêu cầu một máy kiểm tra tin tức tố, tự mình kiểm tra nồng độ.

So với bảy ngày trước, đã cao hơn. Ngay cả trong bảy ngày này, Dụ Ngôn cũng không ở bên cạnh nàng.

Khổng Tuyết Nhi bình tĩnh tiêu hủy hồ sơ ghi chép, sau đó nàng ngồi trên giường bệnh một hồi, bỗng nhiên bật cười.

Kỳ thật cũng không có vấn đề gì lớn.

Cùng lắm thì lại trở về làm Omega.

Vào ngày xuất viện, Ngu Thư Hân và Aaron cùng nhau đến đón, hơn nữa còn tốt bụng mời Khổng Tuyết Nhi đến quán bar đêm du ngoạn, chúc mừng nàng đại nạn không chết.

Khổng Tuyết Nhi vốn dĩ muốn từ chối, nhưng suy nghĩ vừa chuyển, nàng lại đồng ý.

Gần đây, quan hệ với Dụ Ngôn quá mức bình đạm, cũng đến thời điểm phải tìm kích thích. Dành cho Dụ Ngôn.

Aaron phi thường cao hứng, khoác vai Khổng Tuyết Nhi rồi nói, "Đêm nay quán bar của ca ca có một tiếc mục ----- Siêu cấp ----- HOT!!"

Khổng Tuyết Nhi đem tay Aaron đẩy khỏi vai nàng, "Người ta đã kết hôn, làm phiền đại ca tự trọng."

Aaron chế nhạo, "Eo ôi, đến mức đó luôn à?"

Khổng Tuyết Nhi nói, "Mức nào, Thượng Tướng nhà ta là một bình dấm chua."

Aaron hừ một tiếng, "Nhà ngươi tự tin quá rồi, Dụ Thượng Tướng mà thèm ghen vì nhà ngươi à?"

Vừa nói, cậu vừa nhìn Ngu Thư Hân, tìm kiếm sự tán đồng của nàng, để cùng nhau đả kích Khổng Tuyết Nhi.

Nhưng Ngu Thư Hân vẻ mặt phức tạp, thế mà không đáp lại đáp lại lời chế nhạo sắc bén của Aaron.

Aaron nhạy bén truy hỏi, "Tiểu Hân Hân, cậu có phải đã nhìn được cái gì mà mình không biết không?"

Ngu Thư Hân đã từng nhìn qua, nhưng rất khó nói, cũng không muốn nói. Chưa nói mà Khổng Tuyết Nhi đã đắc ý muốn lên trời rồi, nếu nói ra, có khi nàng bay khỏi vũ trụ luôn không chừng.

Khổng Tuyết Nhi ở trong phòng bệnh bảy ngày, ở phòng bệnh còn có đồ dùng cá nhân được mang thêm đến, nàng thu thập xong thì đưa cho Tả Trác, để cô ấy mang về Oasis.

"Hôm nay mang đồ về xong thì cô có thể nghỉ ngơi." Khổng Tuyết Nhi nói, "Tôi sẽ cùng bạn ra ngoài chơi."

Tả Trác kiên quyết từ chối, "Không được, tôi phải theo cô một tấc không rời, đây là lệnh của Thượng Tướng."

Khổng Tuyết Nhi ngẫm lại, liền đổi chủ ý, cười nói, "Cũng được, vậy mang cô đi để trải đời."

Tả Trác nhìn Khổng Tuyết Nhi và Aaron, hai khuôn mặt không chút đứng đắn, phút chốc khẩn trương.

Cô cảm thấy cái gọi là trải đời, nhất định không phải chuyện gì tốt.

Đoàn người rời khỏi bệnh viện, đi ra khỏi cổng, đang chuẩn bị lên xe, Khổng Tuyết Nhi đột nhiên bị gọi lại, nàng quay đầu, liền nhìn thấy Khổng Thượng Từ.

_____

TBC.

Phải chăng là yêu đó =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top