Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đẹp không? ----- Dụ Ngôn tự hỏi lòng mình.

Đương nhiên đáp án cũng được miêu tả sinh động.

Ngọn lửa sinh ra do hưng cảm thiêu rụi đáy lòng của Dụ Ngôn, lan đến tận đầu ngón tay cô. Trong tâm trí cô giờ phút này chỉ còn lại khoảng không mờ ảo cùng làn da trắng ngần lành lạnh của Khổng Tuyết Nhi.

Nhất định vô cùng mềm mại, lại còn ấm áp

Thật muốn chạm vào.

Dụ Ngôn rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào Khổng Tuyết Nhi qua màn hình.

Khổng Tuyết Nhi vẫn không lộ mặt. Khung ảnh bị giới hạn đến dưới chiếc cằm xinh xắn của nàng, mái tóc như bông xõa trên vai. Một tay nàng níu lấy chiếc chăn đang bao quanh người, tay kia vòng sang ôm lấy eo mình.

Dịu dàng, ngoan ngoãn đến kỳ lạ.

"Khổng Tuyết Nhi." Dụ Ngôn khó khăn mở miệng, giọng có chút trầm khàn.

Bên kia máy truyền tin truyền đến âm thanh mềm mại của Khổng Tuyết Nhi, "Hửm?"

Dụ Ngôn mấp máy đầu lưỡi khô khốc, kỳ thật cô cũng không biết phải nói gì, nhưng cổ họng lại ngứa ngáy muốn gọi tên Khổng Tuyết Nhi.

"Người sao vậy?" Khổng Tuyết Nhi nâng máy quay lên, cuối cùng cũng để lộ khuôn mặt của mình.

Vì để xác định góc máy, nàng nghiêng mặt đến gần camera, hai mắt mở to, môi khẽ nhếch, nhìn qua camera có chút ngốc nghếch.

Vẻ mặt ngây thơ, nhưng cố tình lại quyến rũ liêu nhân.

Dụ Ngôn không biết là nàng cố ý, hay chỉ vô tình, nhưng cô dường như không bài xích bộ dáng này của Khổng Tuyết Nhi.

Ngọn lửa trong thân thể cũng bởi vì vậy mà càng thêm dữ dội, mỗi một tế bào trong cô như đang kêu gào khát khao được phát tiết. Dụ Ngôn cố gắng nhịn xuống, hai tay nắm chặt cũng đang run lên.

Cô cực lực duy trì vẻ mặt bình tĩnh, sắc mặt trầm tĩnh đến mức nghiêm nghị.

Khổng Tuyết Nhi không nắm chắc được tâm trạng của Dụ Ngôn giờ phút này, vì vậy nàng liền rũ lông mi, ngữ khí hạ xuống, "Nếu người không thích, về sau em..."

Lời còn chưa dứt, Dụ Ngôn đã ngắt liên lạc.

Khổng Tuyết Nhi nhìn vào màn hình đen kịt, ngẩn người.

Nàng vẫn giữ nguyên tư thế, ngồi mới hồi lâu mới chậm rãi nằm xuống, cuộn tròn ở trên giường. Nằm được hai giây, Khổng Tuyết Nhi đá văng chăn ra, để cho cơ thể nóng rực của nàng hạ nhiệt.

Ánh đèn mờ ảo, không thể nhìn thấy nàng đang đỏ mặt xấu hổ.

Điệu nhảy kia kỳ thật vẫn còn chưa xong, nhưng Khổng Tuyết Nhi cũng không thể nhảy nổi nữa.

Bởi vì sau đó, động tác ngày càng đi xa. Mà Khổng Tuyết Nhi lại không bình tĩnh như nàng dự đoán, chỉ cần nghĩ rằng Dụ Ngôn đang nhìn chằm chằm vào mình qua màn hình, nàng liền cảm thấy thẹn đến cả người nhũn ra.

Nàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, không khí tràn vào phổi, mang theo mùi tin tức tố quen thuộc.

Khổng Tuyết Nhi tức khắc cứng đờ.

Đó là mùi hương mà nhiều năm nay nàng đã không còn ngửi thấy, mùi tin tức tố Omega của chính mình.

Hiện tại lại nồng đậm đến như vậy.

Khổng Tuyết Nhi đưa một tay lên, nắm lại, mở ra, rồi lại nắm chặt... Dùng động tác này để cảm nhận sức mạnh của chính bản thân mình.

Đang dần biến mất.

Không phải là suy yếu sau khi gặp chấn thương nặng, mà là thật sự nhanh chóng yếu đi.

Khổng Tuyết Nhi im lặng buông tay xuống, gác ở trên đống chăn bông lộn xộn, nàng nhìn đầu ngón tay mảnh khảnh của chính mình. Yên tĩnh không tiếng động, trầm mặc thật lâu.

Dụ Ngôn không kìm nén được tiếng kêu gào trong thân thể, cô dùng lòng bàn tay đập mạnh vào ghế, làm chiếc ghế dựa không khỏi lún xuống, mà cơn khó chịu vẫn không ngừng xáo trộn trong lòng.

Dụ Ngôn rất muốn tìm người để hung hăng đánh một trận phát tiết.

Cô thô bạo đẩy cửa xe ra, xuống xe, rồi dùng tay đóng sầm cửa lại. Cả chiếc xe lung lay, lưu lại vài dấu tay trên cánh cửa bóng loáng.

Dụ Ngôn đi hai bước đến dưới bóng cây, giấu đi vẻ mặt cáu kỉnh.

Làn gió đêm mùa hạ mát mẻ thổi qua, cuốn đi một chút nhiệt độ. Nhưng trong lòng cô vẫn như một lò lửa, nóng rực như thiêu đốt, huyết quản càng muốn nổ tung.

Nhìn thấy cô đi ra, Lưu Lệnh Tư lập tức bước tới, "Thượng Tướng..."

Làn gió đêm phả vào mặt, Lưu Lệnh Tư bỗng nhiên ngửi thấy mùi tin tức tố của Dụ Ngôn. Mùi rất nhạt, nhưng lại mang theo một cỗ công kích vô cùng lạnh lẽo, như gió lạnh từ trên đỉnh núi ngày đông thổi đến, có thể xuyên thấu xương cốt người khác.

Lưu Lệnh Tư liền dừng lại theo bản năng, vừa kháng cự vừa sợ hãi trước tin tức tố của Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn quay lưng về phía Lưu Lệnh Tư, thân thể ẩn dưới bóng cây tối tăm. Chỗ họ đứng ở góc đường, không có ánh đèn, chỉ có đèn tín hiệu bên kia phát ra ánh sáng xanh đỏ mờ ảo.

Ánh sáng và bóng tối đan xen xung quanh Dụ Ngôn, phản chiếu bóng lưng thâm trầm của cô, cao gầy thon thả, lặng lẽ đứng thẳng trong bóng đêm. Tựa như một thanh kiếm xuyên qua ánh sáng và bóng tối, kiêu ngạo và sắc bén, không cho vạn vật tiếp cận.

Lưu Lệnh Tư lùi về phía sau hai bước, đứng ở xa xa, do dự thật lâu mới dám hỏi han.

"Thượng Tướng, cô có khỏe không?"

Dụ Ngôn không đáp lại, cũng không có động tĩnh gì.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, mùi tin tức tố lành lạnh phả lên mặt Lưu Lệnh Tư. Tin tức tố của Dụ Ngôn cường thế lại áp lực, làm cho Lưu Lệnh Tư theo bản năng càng thêm sợ hãi.

Cô khẽ rùng mình một cái rồi mới phản ứng lại, "Thượng Tướng, cô đang trong giai đoạn hưng cảm sao?"

Dụ Ngôn cử động.

Cô nghiêng đầu, quang ảnh câu ra một bên sườn mặt, sống mũi cao thẳng, hàng lông mi dài, cằm mảnh khảnh, đường nét sắc sảo.

"Tránh xa tôi ra." Thanh âm thực lạnh lẽo.

Lưu Lệnh Tư ngay lập tức lùi lại vài bước, nói, "Tôi có chất ức chế ở đây."

Khi Alpha hưng cảm, nếu cảm xúc và năng lượng không được trút bỏ, sẽ gặp khó khăn rất lớn, hơn nữa còn tổn thương thân thể.

Dụ Ngôn không nói gì.

Lưu Lệnh Tư vội vàng đem chất ức chế đã được nén lại ném qua cho cô.

Là thuốc chích.

Dụ Ngôn tháo nắp kim tiêm, trực tiếp đâm thẳng vào cánh tay mình.

Từ khi tin tức tố trưởng thành cho đến nay, đây là lần đầu tiên Dụ Ngôn phải dùng loại đồ vật này. Cô đối với hầu hết tin tức tố của Omega đều không có phản ứng, và cho dù là có phản ứng đi chăng nữa, cô cũng có thể nhanh chóng dùng lý trí áp xuống.

Chưa bao giờ có chuyện như vậy, gần như mất kiểm soát mà lâm vào giai đoạn hưng cảm.

Mà lần đầu tiên này, là bởi vì hình ảnh của Khổng Tuyết Nhi, còn không phải là tin tức tố của nàng.

Thuốc dung nạp vào cơ thể, tin tức tố bị mất kiểm soát thực mau dịu đi, thân nhiệt khôi phục bình thường, những dục vọng nóng rực kia cũng nhanh chóng trầm tĩnh trở lại.

Dụ Ngôn buông tay đang nắm chặt ống kim, cơ thể dần thả lỏng.

Lưu Lệnh Tư canh chừng ở sau lưng cô, vẫn không dám lên tiếng. Cô chỉ có thể tự hỏi đêm nay Thượng Tướng nhà bọn họ rốt cuộc làm sao vậy, tự nhiện lại xuất hiện giai đoạn hưng cảm.

Cho dù Dụ Thượng Tướng không phải như lời đồn đại, cô cũng vẫn là người lãnh cảm với tin tức tố. Nhưng ở đây thậm chí cũng đâu có Omega nào, tại sao lại hưng cảm?

Đến khi hoàn toàn bình tĩnh lại, Dụ Ngôn tùy tay ném kim tiêm vào thùng rác tái chế, sau đó quay trở lại xe.

Lưu Lệnh Tư lập tức đi theo, cô không dám tự tiện lên xe, thay vào đó chỉ đứng trước cửa xe hỏi, "Chúng ta vẫn trở về Oasis ạ?"

Dụ Ngôn trầm mặt.

Cô vẫn còn do dự, không biết khi trở về gặp Khổng Tuyết Nhi, có khi nào cô lại mất khống chế nữa không.

Bây giờ không phải là lúc để mất kiểm soát như vậy, ngày mai cô có cuộc họp quan trọng, tuyến thể của Khổng Tuyết Nhi cũng không thể tiếp nhận tin tức tố của cô. Cô không nên mất khống chế.

Nhưng Dụ Ngôn vẫn... muốn gặp nàng.

"Về." Dụ Ngôn nói.

Chỉ mới đi được nửa đường, khi cô về đến nhà có lẽ Khổng Tuyết Nhi đã ngủ say. Dụ Ngôn chỉ muốn nhìn nàng một chút, cô sẽ ngay lập tức trở lại Tổng chiến khu phía Nam, như vậy cũng không bỏ lỡ cuộc họp.

Lưu Lệnh Tư lên trước khởi động xe.

Một tiếng rưỡi sau, Dụ Ngôn về đến nhà.

Cô đã liên lạc trước với quản gia người máy Số 1, bảo nó thông báo cho những người hầu canh gác trong nhà rằng, lúc thấy cô cũng đừng phát ra động tĩnh.

Dụ Ngôn lặng lẽ đi qua phòng khách, đèn ở cầu thang và hành lang đều không bật, chỉ có ánh sáng mờ mờ từ ngọn đèn dựng trong phòng khách.

Dụ Ngôn đi qua hành lang tối tăm, đến trước cửa phòng ngủ.

Ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn ngủ nhỏ hắt qua khe cửa, hơi vàng, lại ấm áp.

Khổng Tuyết Nhi đang ngủ bên trong, trong ngôi nhà này, trong phòng ngủ của Dụ Ngôn.

Trong lòng Dụ Ngôn bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu, giống như bén rễ nảy mầm, lại giống như phiêu bạc giữa hàng vạn năm nhân sinh, đột nhiên chạm đến kết cục yên bình.

Về nhà, thì ra là có nghĩa như vậy.

Dụ Ngôn dừng một chút, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Cô còn chưa kịp nhìn tình hình trong phòng, mùi tin tức tố lan tràn liền ập đến, kích thích Dụ Ngôn vội vàng lui về phía sau.

Khổng Tuyết Nhi vẫn đang thức, nàng thậm chí vẫn còn chưa thay bộ y phục làm càn kia ra. Cửa vừa mở, nàng vội vàng lấy chăn quấn lấy người, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn ra cửa.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Sự sắc bén cùng cảnh giác trong mắt Khổng Tuyết Nhi tan biến ngay lập tức, đáy mắt nàng sáng ngời, cười nói, "Sao người lại quay trở lại?"

Tin tức tố không ngừng bay ra khỏi phòng, kích thích trong lòng Dụ Ngôn mới bình ổn không bao lâu lại ngo ngoe trồi lên, cô vội đóng sầm cửa lại.

Khổng Tuyết Nhi mới vừa nhảy xuống khỏi giường liền nhìn thấy Dụ Ngôn đóng sầm cửa lại, nàng sửng sốt một chút, lại nhìn đến quần áo còn chưa thay của mình. Chẳng lẽ Dụ Ngôn thực sự không thích nàng mặc như vậy sao?

Khổng Tuyết Nhi quấn chặt chăn, đi tới cửa, muốn mở để ra ngoài.

Dụ Ngôn ở ngoài hành lang lập tức chặn cửa.

Khổng Tuyết Nhi nắm lấy tay nắm, cười cười, "Làm sao vậy Dụ Thượng Tướng? Không nhìn em, còn không cho em ra ngoài?"

Dụ Ngôn, "Bên trong đều là tin tức tố của em."

Khổng Tuyết Nhi nhất thời phản ứng lại.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, nàng liền nằm cho đến tận bây giờ, không thay quần áo, cũng không quản tin tức tố trong không khí.

Cho nên Dụ Ngôn vừa bước vào, lập tức phải lui ra.

Khổng Tuyết Nhi cong môi, nhích sát lại gần cánh cửa, để cho âm thanh của mình truyền ra rõ ràng.

"Như thế nào, Dụ Thượng Tướng chẳng lẽ là sợ tin tức tố của em sao?"

Dụ Ngôn không trả lời.

Mai Thanh nghe thấy động tĩnh, lúc này cũng đi lên lầu, bà đứng ở đầu cầu thang, từ xa nhìn Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn không thể nói tiếp chuyện về tin tức tố, cô liền nói, "Tôi chỉ... trở về lấy giấy tờ. Em nghỉ ngơi sớm đi."

Nghe thấy cô chuẩn bị rời đi, Khổng Tuyết Nhi sốt ruột, nàng lập tức bật lọc không khí, nhanh chóng hút sạch mùi tin tức tố trong phòng, sau đó sửa sang lại chăn trên người rồi đuổi theo ra ngoài.

Mai Thanh vẫn còn đứng đó, thế nhưng lại thấy Khổng Tuyết Nhi không ra thể thống gì mà quấn chăn chạy ra ngoài, bà cau mày, "Phu nhân, sao cô lại ăn bận như vậy mà ra đây?"

Chiếc chăn không che được cẳng chân của Khổng Tuyết Nhi, để lộ đôi chân trần trong đôi tất đen của nàng.

Khổng Tuyết Nhi mỉm cười, "Tôi thế nào?"

Mai Thanh nói, "Trong nhà còn có người hầu khác, thấy được sẽ không tốt."

Khổng Tuyết Nhi gật gật đầu, "Bà nói phải. Phiền bà giúp tôi bảo bọn họ tránh ra xa một chút. Tôi và Thượng Tướng còn có chuyện quan trọng cần nói. Còn nữa, bà cũng đừng lên lầu."

Mai Thanh lại bị vẻ mặt tiếu lý tàng đao của Khổng Tuyết Nhi làm cho cứng người, có chút mất mặt, an phận xuống dưới phân phó.

Khổng Tuyết Nhi đi đến trước cửa thư phòng, nàng dựa lưng vào tường, chờ Dụ Ngôn bước ra.

Một phút sau, Dụ Ngôn ra khỏi thư phòng.

Khổng Tuyết Nhi vẫn dựa vào tường, nàng nghiêng đầu cười với cô, chớp chớp mắt, tò mò hỏi, "Thượng Tướng đêm khuya về nhà, thật sự chỉ để lấy giấy tờ thôi à?"

Tầm mắt Dụ Ngôn đảo qua tấm chăn quanh người Khổng Tuyết Nhi, cần cổ trắng nõn mảnh mai và tầng tóc mềm mại giấu ở bên dưới, cô thấp giọng, "Ừm."

Nói xong cô liền rời đi.

Khổng Tuyết Nhi giơ chân phải lên ngăn Dụ Ngôn lại. Chân nàng chỉ mang một đôi tất đen.

_____

TBC.

Ủy khuất thay Dụ Ngôn. Chúc thượng tướng sớm qua ải =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top