Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm qua rốt cuộc Khổng Tuyết Nhi ngủ tại phòng khách nhỏ của tòa nhà chính. Ngày hôm sau bị Mai Thanh để ý, nàng một bên oán giận Dụ Ngôn không cho nàng vào phòng, một bên đi đến phòng ngủ cho khách ở tòa nhà phụ.

Trở lại tòa nhà phụ, nàng nhanh chóng thu dọn hành lý, rồi nhờ Số 2 lặng lẽ để nàng đưa đến phòng ngủ chính.

Số 2 cự tuyệt nói, "Thượng Tướng không cho phép chúng ta đem đồ đến phòng ngài ấy mà chưa có sự đồng ý đâu. Ngài ấy yêu cầu mọi thứ trong nhà phải ngăn nắp, trật tự."

Khổng Tuyết Nhi nói, "Vậy bây giờ ngượi gọi điện cho Thượng Tướng đi, để ta nói."

Số 2, "Vâng."

Khi cuộc gọi được thông qua, Dụ Ngôn đang chuẩn bị ra ngoài, cô được mời xem một trận diễn tập cơ giáp. Phó Quan Lục Kha Nhiên lái xe đến đón người, Tạ Khả Dần và nhân viên IT Hứa Hinh Văn đi theo phía sau.

Một hàng bốn người.

Điện thoại gọi đến Số 1, nó thuật lại với Dụ Ngôn, "Khổng tiểu thư muốn cùng ngài nói chuyện."

Dụ Ngôn lông mi cũng không nâng lên, "Không rảnh."

"Dụ Thượng Tướng," giọng của Khổng Tuyết Nhi trực tiếp phát ra từ bộ truyền tin trên miệng Số 1, "Đêm qua cô làm rách nội y của tôi, khi nào thì bồi thường?"

Dụ Ngôn dừng xe lăn.

Phía sau Tạ Khả Dần và Hứa Hinh Văn mở to đôi mắt, ngay cả Lục Kha Nhiên mặt than cũng không khỏi ngây người.

"Tôi vội vàng chuyển tới đây, chỉ mang theo bộ đó, cô còn làm hỏng. Hiện tại tôi không có biện pháp ra cửa đây này. Hơn nữa tối hôm qua cô còn kích động giữ chặt cổ tôi, giờ tím xanh hết cả..."

Dụ Ngôn nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi, "Khổng! Tuyết! Nhi!"

Khổng Tuyết Nhi dừng lại, "Dụ Thượng Tướng, hôm nay cô thực sự không rảnh đưa tôi về nhà sao?"

Dụ Ngôn không nói chuyện, cô sợ rằng nếu mình nói không rảnh, Khổng Tuyết Nhi sẽ lại phun ra cái gì đó kinh người.

"Được, chờ tôi!" Dụ Ngôn hung hăng quăng ra một câu, ngắt trò chuyện.

Thanh âm nói chuyện ngừng lại, xung quanh yên lặng đến khó hiểu.

Dụ Ngôn cáu kỉnh nói, "Còn không đi, cần chờ lệnh của tôi nữa sao?"

Lục Kha Nhiên là người đầu tiên phản ứng, đẩy xe lăn của Dụ Ngôn vào trong xe.

Hứa Hinh Văn lái xe, Tạ Khả Dần ngồi ở ghế lái phụ.

Lục Kha Nhiên lại gần Dụ Ngôn, từ máy truyền tin trên cổ tay chiếu ra một văn kiện, màn hình sáng xuất hiện trước mặt Dụ Ngôn.

"Nguyên nhân của vụ nổ tên lửa đã được tìm ra. Hệ thống động cơ đã bị thay đổi, nhiệt độ vượt quá giá trị tới hạn, dẫn đến nhiên liệu nổ mạnh." Cô lướt các biểu mẫu và số liệu trên hồ sơ, cẩn thận nhìn về Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn mặc một bộ quân phục rất chỉnh tề, tóc chải tỉ mỉ, mí mắt rũ xuống, đôi mắt phượng vốn đã lạnh lại càng thêm đơn bạc lãnh đạm, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại. Là bộ dáng tâm tình không tốt.

Lục Kha Nhiên đột nhiên nhớ đến những lời của Khổng Tuyết Nhi về việc xá hư nội y, cảm thấy nhất định là nàng nói lung tung. Dụ Ngôn là người lãnh đạm nhất mà cô từng gặp qua, thậm chí cô còn chưa từng nghe thấy Dụ Ngôn bước vào kỳ hưng cảm.

Tựa như Dụ Thượng Tướng miễn dịch với tin tức tố của tất cả Omega, hoặc là, những loại tin tức tố có thể gây ra phản ứng, đều không hiệu quả trên người Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn có thể chính là người tự chủ số một trên thế giới.

Một nữ nhân như Khổng Tuyết Nhi, tuyệt đối không thể là ngoại lệ được.

Dụ Ngôn lướt một trang văn kiện, cô nhìn thấy một bức ảnh mờ mờ từ camera giám sát được phóng đại hai mươi lần.

Hình ảnh phát ra từ một nhà hàng phụ cận bệ phóng, trong số những người qua đường lui tới, có một bóng người mảnh khảnh. Tóc đen ngắn, áo hoodie đen, mũ đen.

Vành mũ hơi thấp, chỉ lộ một nửa sườn mặt trẻ trung.

Dụ Ngôn nhìn chằm chằm vào người đó, toàn thân căng thẳng. Người này chính là Hứa Giai Kỳ.

Lục Kha Nhiên thấp giọng thì thầm, "Chúng tôi chắc chắn 100% rằng Hứa Giai Kỳ có liên quan đến vụ nổ này."

Dụ Ngôn đóng lại văn kiện, dựa vào trên ghế ngồi, "Những thứ khác thì sao?"

Lục Kha Nhiên lắc đầu, "Không tra được gì khác. Tất cả quá khứ của Hứa Giai Kỳ đều trống không. Ngoại trừ thời gian cô ấy học cùng trường với ngài."

Hứa Giai Kỳ là bạn học cao trung của Dụ Ngôn.

*Cao trung: cấp 3.

Dụ Ngôn gật đầu, lại nói, "Điều tra Khổng Tuyết Nhi lần nữa cho tôi, tư liệu của cô ấy không đơn giản như vậy."

Được một nhà từ thiện nhận nuôi, lại câu dẫn chính cha nuôi của mình, phóng đãng vô liêm sỉ, đã bị vô số người đánh dấu. – Những từ ngữ này, với một Khổng Tuyết Nhi mà Dụ Ngôn tận mắt chứng kiến, không hề có chút quan hệ.

Khổng Tuyết Nhi mà cô thấy, là một nữ nhân nguy hiểm mà cường đại.

Khổng Tuyết Nhi quả thực là xinh đẹp đến mức khiến người ta nảy sinh ý đồ xấu, nhưng đồng thời nàng cũng dị thường khó giải quyết, tuyệt đối không thể dễ dàng bị người khác đánh dấu.

Dụ Ngôn vuốt ve vết chai trên ngón trỏ, đột nhiên nở nụ cười.

Lục Kha Nhiên sửng sốt, Thượng Tướng của bọn họ mỉm cười, tức là chuyện xấu sắp xảy ra.

"Có chuyện gì vậy, Thượng Tướng?" Lục Kha Nhiên hỏi một cách bất an.

Dụ Ngôn lắc đầu, "Tìm cho tôi vài người, phái họ đến Oasis."

"Vâng."

Dụ Ngôn trực tiếp đón Khổng Tuyết Nhi tại lối vào Oasis.

Khi Khổng Tuyết Nhi lên xe, Dụ Ngôn nhìn thoáng qua ngực nàng, rõ ràng là có mặc nội y.

Dụ Ngôn cảm thấy thật khó chịu, bị Khổng Tuyết Nhi không biết xấu hổ lừa gạt.

Khổng Tuyết Nhi lên xe đã chủ động bắt chuyện với Dụ Ngôn. Dụ Ngôn phớt lờ nàng.

Một đường an tĩnh.

Xe bay cất cánh từ bãi đậu ở Oasis, hạ xuống 500 mét, đi vào quản chế khu. Nơi này có rất nhiều lâu đài nhỏ và biệt thự treo lơ lửng trên không trung.

Lại xuống dưới 1000 mét mới là thành thị trên mặt đất.

Dân cư thành phố Tạp Phi 90% là sống trên mặt đất. Và 10% còn lại, 99% sống tại quản chế khu, và chỉ một số rất nhỏ mới đủ điều kiện sống trên bầu trời phía trên quản chế khu.

Chiếc xe bay xuyên qua đại lộ Số 1 trong quản chế khu, hai bên đường trên cao là những tòa biệt thự xinh đẹp. Mỗi ngôi nhà trên không trung đều có một hoa viên tinh xảo, trong hoa viên trồng đầy những thực vật biến đổi gen rực rỡ sắc màu.

Nhìn từ cửa kính xe, những ngôi nhà rực rỡ 7 màu trên cao lần lượt vượt qua tầm mắt, như đang đi ngang một thế giới cổ tích.

Khổng Tuyết Nhi sống tại một khu vực nhiều cây xanh ở rìa thành phố, nằm giữa quản chế khu và mặt đất, chỉ cách mặt đất 20 mét, vừa vặn lơ lửng trên cánh rừng.

Đó là một tòa nhà ba tầng, trồng thực vật đỏ trong sân, tương phản cực lớn với rừng cây xanh bên ngoài, thoạt nhìn rất đặc biệt.

Xe đáp xuống đường băng hẹp, hai bóng người một già một trẻ nhanh chóng chạy ra khỏi nhà.

Dụ Ngôn mặt lạnh ngồi trong xe, không có ý định bước xuống.

Khổng Tuyết Nhi xuống xe, dựa vào cửa, nàng khom lưng nói: "Thượng Tướng vào nhà ngồi một lát, tôi thu thập đồ đạc có thể sẽ rất lâu."

Dụ Ngôn liếc mắt nhìn máy truyền tin trên cổ tay, "Tôi chỉ đợi cô mười lăm phút."

Khổng Tuyết Nhi cười nói, "Thượng Tướng không muốn xem phòng ngủ của tôi như thế nào sao? Bên trong không chừng có thứ mà cô thấy hứng thú."

Dụ Ngôn giương mắt, con người màu nâu nhạt nhìn chằm chằm vào Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi mỉm cười, "Nào, Thượng Tướng, đừng lo lắng quá, cô thực sự sợ rằng tôi sẽ ăn thịt cô sao?"

Dụ Ngôn theo Khổng Tuyết Nhi vào nhà nàng.

"Thư mama, tiểu Địch." Khổng Tuyết Nhi giới thiệu hai người trong nhà.

Dụ Ngôn nhìn một cái rồi gật đầu.

"Vợ tôi." Khổng Tuyết Nhi vịn nhẹ lên xe lăn, "Dụ Ngôn Thượng Tướng."

Thư mama khẩn trương, "Chào Thượng Tướng."

Tiểu Địch dựa sát vào Thư mama, cúi đầu không nhìn người cũng không cất tiếng.

Khổng Tuyết Nhi giải thích, "Em ấy không thể nói được, vẫn luôn như vậy. Bác sĩ cũng không có biện pháp."

Khổng Tuyết Nhi để hai người họ đi thu dọn đồ đạc, lát nữa nàng sẽ chuyển đến nhà Dụ Ngôn với cô.

Phòng ngủ trên tầng ba, là một căn phòng nhỏ không có cửa sổ.

Vừa vào phòng, Dụ Ngôn liền chú ý kệ sách chiếm toàn bộ bức tường, khung ảnh 3D được xếp ngay ngắn trên mỗi tầng.

Khổng Tuyết Nhi đẩy Dụ Ngôn đến bên giá sách, "Cô đọc sách chờ tôi một lát, tôi đi thu dọn đồ đạc."

Hầu hết các bức ảnh trên giá sách là của bạn cùng lớp của Khổng Tuyết Nhi, cũng như một số ảnh phong cảnh. Nàng chỉ xuất hiện trong mấy bức ảnh nhóm.

Ánh mắt Dụ Ngôn lướt qua một bức ảnh nào đó rồi đột nhiên dừng lại. Cô nhìn thấy bức ảnh của Khổng Tuyết Nhi và Hứa Giai Kỳ chụp chung, trên sân thượng trường học.

17 tuổi, Khổng Tuyết Nhi trong bộ đồng phục học sinh ghé vào lan can, nghiêng đầu, hướng ống kính mỉm cười. Khi đó, mái tóc bồng bềnh của nàng xõa tung, khuôn mặt nhỏ thanh thuần trắng trẻo, đôi mắt đen trắng rõ ràng, nàng nhìn thẳng vào máy ảnh, nở nụ cười hồn nhiên, rạng rỡ.

Hứa Giai Kỳ đứng sau lưng nàng, mặc một chiếc áo thun đen rộng, ngữa đầu nhìn lên trời. Mái tóc đen ngắn buông lơi nhẹ nhàng, lông mày và tóc mái bị gió thổi bay, lộ ra đôi mắt lãnh đạm, tràn ngập vẻ chán chường.

Dụ Ngôn trầm mặc siết chặt tay vịn.

"Thứ mà tôi có bây giờ, là tấm ảnh duy nhất chụp cùng cô ấy." Khổng Tuyết Nhi đột nhiên bước tới, nàng cũng nhìn bức ảnh khi người đó còn non nớt và xanh xao, giống như một đứa trẻ sạch sẽ, Hứa Giai Kỳ.

Dụ Ngôn không trả lời.

Khổng Tuyết Nhi vuốt ngón tay qua mép khung ảnh, một đạo ánh sáng phát ra, đem hình ảnh hai cô gái trẻ chiếu vào giữa phòng.

Gió thổi và tiếng ồn ào trong khuôn viên trường đồng thời phát ra, Khổng Tuyết Nhi trong bức ảnh 3D nghiêng đầu nhìn vào máy ảnh, cười xán lạn rạng ngời. Phía sau nàng, Hứa Giai Kỳ, người đang yên lặng nhìn bầu trời, cũng quay mặt lại.

Đôi mắt của Hứa Giai Kỳ to, tròng mắt đen nhánh. Khi nhìn mọi người, đôi mắt của cô ấy lạnh lùng và trầm tĩnh, như thể muốn nhìn thấu tâm hồn người, lại giống như hoàn toàn không nhìn thấy mà xuyên qua người, nhìn chằm chằm vào một thứ khác.

Dụ Ngôn nhìn hình ảnh, giật mình xuất thần.

Khổng Tuyết Nhi bỗng nhiên đứng che trước mặt cô, chống tay lên xe lăn, cúi người, nhìn thẳng vào mắt Dụ Ngôn.

"Tình cảm của Thượng Tướng dành cho KiKi quả thực không bình thường. Một bức ảnh có thể khiến Thượng Tướng xuất thần lâu như vậy." Khổng Tuyết Nhi tiếp tục cúi gần, rồi mỉm cười, "Nhớ cô ấy sao?"

Dụ Ngôn lùi về sau, cảnh cáo, "Tránh xa ra một chút."

Khổng Tuyết Nhi lui ra, giơ tay thu hồi ảnh chiếu 3D, cầm lấy cuốn album ảnh, hoài niệm mà nhìn, "Sau này KiKi đã lựa chọn đi theo cô. Cô không biết chuyện này khiến tôi có bao nhiêu thương tâm đâu."

Nàng đặt ngược cuốn album xuống bàn, ánh mắt hơi tán đi, như thể đang lâm vào hồi ức.

"Lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô ấy, là ở giải đấu cơ giáp lần thứ nhất do cô chủ trì." Khổng Tuyết Nhi lại mỉm cười, "Giải đấu đó thực sự khiến tôi mười phần khắc sâu. Đặc biệt là cô, Dụ Thượng Tướng."

Dụ Ngôn là người đầu tiên tổ chứ cuộc thi đấu cơ giáp không phân biệt giới tính nam nữ và thuộc tính ABO. Chỉ cần những người tham gia lọt vào top 5 là có thể nhận được một khoản tiền thưởng kếch xù, và một vé thông hành đặc biệt vào thẳng quân đội của Dụ Ngôn. Còn nếu thắng được Dụ Ngôn trong cuộc thi, ngay lập tức sẽ được thừa kế tất cả tài sản dưới danh nghĩa của Dụ Ngôn.

Có rất nhiều Alpha nam tham gia giải đấu lần thứ nhất năm đó. Kể từ khi thuộc tính ABO được tạo ra cách đây hai trăm năm, Alpha nam đã được thăng cấp để vượt trội hơn nữ. Ý thức về sự vượt trội này càng sâu sắc từ thế hệ này sang thế hệ khác. Cho tới bây giờ, nữ Alpha vẫn bị phân biệt đối xử dù ở trong quân đội hay ở nơi làm việc bình thường.

Chỉ có ở giải đấu cơ giáp của Dụ Ngôn là ngoại lệ. Không có điều kiện, miễn là có thể giành chiến thắng.

Để tạo dựng uy tín, ở giải đấu lần thứ nhất, Dụ Ngôn đã lấy một địch mười và giành chiến thắng vinh quang, tên tuổi vang khắp bốn phương, phong cảnh vô hạn.

Chỉ là, phong cảnh ngắn ngủn chỉ kéo dài 10 năm, anh hùng hạ màn.

Khổng Tuyết Nhi nhìn thoáng qua chân Dụ Ngôn, cười nói, "Giải đấu năm nay, nếu tôi giành được vị trí thứ nhất, Thượng Tướng có thể đáp ứng với tôi một điều kiện không? Một điều kiện rất đơn giản."

Dụ Ngôn nhìn nàng chằm chằm nói, "Nhưng cô không phải là Omega sao?"

Khổng Tuyết Nhi, "Thượng Tướng là đang phân biệt thuộc tính sao?"

Dụ Ngôn nhíu mày, cô tổ chức giải đấu cơ giáp là để chứng minh rằng nữ Alpha không yếu hơn nam. Điều cô ghét nhất trong cuộc đời của mình chính là sự kỳ thị, nhưng chỉ là... cô theo bản năng đã nói ra câu kia.

"Thế nào?" Khổng Tuyết Nhi hỏi, "Cô có dám đáp ứng với tôi không? Nếu tôi thắng, cô đáp ứng tôi một điều kiện. Nếu cô thắng, tôi liền sẽ dâng sinh mạng này cho cô, sau này cô muốn tôi làm gì, tôi cũng sẽ làm."

Dụ Ngôn, "Cô muốn điều kiện gì."

Khổng Tuyết Nhi tức khắc cười xinh đẹp rạng rỡ, "Muốn cô đem tôi, từ đầu đến chân, "nếm" qua một lần."

_____

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top