Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Shimizu1213

_____

Cơ giáp màu đen nhảy ra khỏi con tàu vũ trụ đang bốc cháy, kéo theo vài tia lửa, vẽ ra một quỹ đạo thẳng băng trên không trung. Thế nhưng ngọn lửa sau khi mất đi dưỡng khí bên trong phi thuyền, nhanh chóng tắt ngúm, biến thành một cỗ khói nhàn nhạt, kéo dài dưới lòng bàn chân Tắc Tây Á. Rất nhanh biến mất.

Lúc này Dụ Ngôn cách mặt đất khoảng 3500 mét.

Cả người Tắc Tây Á dưới tốc độ cao xoay tròn rồi hạ xuống, mặt hướng về bầu trời, nhìn về phía phi thuyền còn ở sau lưng cô, mang theo tàn lửa vẫn còn chưa cháy hết.

Chiếc phi thuyền này trực tiếp đâm xuống khu A, sau đó đánh ra một tiếng nổ kinh thiên động địa

Một giây sau, thân thể màu đen của Tắc Tây Á lần nữa lắc một cái, lòng bàn chân đồng thời phun ra khí, tốc độ xuống vừa chậm lại, rồi sau đó lại như đại bác phóng lên không trung, hướng về chiếc phi thuyền vừa rơi xuống.

Lúc đến gần phi thuyền, Tắc Tây Á bắt lấy mạn cửa sổ, thân thể linh hoạt nhảy lên, giẫm lên đỉnh phi thuyền, cùng phi thuyền cùng nhau cấp tốc rơi xuống căn cứ.

Dưới mặt đất, trên một ngọn núi đứt gãy cách căn cứ khoảng 2 km, một tên lửa thu nhỏ từ trên đỉnh núi bắn ra, kéo theo một cái đuôi phản lực thật dài, lao thẳng vào mục tiêu trước mặt - Tắc Tây Á.

Hệ thống radar kiểm tra trên cơ giáp phát hiện được tên lửa mai phục tốc độ cao đánh tới, lập tức phát ra cảnh báo. Chân Tắc Tây Á đang ở trên đỉnh phi thuyền đạp một cái, sau đó cong người nhảy lên, làm một cú nhào lộn tuyệt đẹp.

Tên lửa trượt khỏi phần eo trống của cô, bay hơn 10 mét, lại bị vị trí định vị chỉ thị kéo trở về, quay ngược trở lại trong không trung, tấn công Tắc Tây Á một lần nữa.

Phụ cận không có chướng ngại vật nào để cho tên lửa theo dõi triệt tiêu, trừ phi thuyền dưới chân Dụ Ngôn, nhưng cô không hề muốn cứ như vậy mà phá hủy lễ ra mắt của căn cứ.

Trong nháy mắt, tên lửa lại bay đến trước mắt cô.

Lúc này cách mặt đất độ cao 1500 mét.

Tắc Tây Á nhảy lên lần nữa, né tránh tên lửa.

Nhưng lần này, tên lửa ngay thời điểm sát qua bên người cô, tự động nổ tung.

Sức nóng kịch liệt bốc lên cùng sóng nổ hung mãnh lan truyền, chấn động cường hãn trong nháy mắt đem Tắc Tây Á cùng phi thuyền hất văng ra ngoài.

Tắc Tây Á ở giữa không trung lật mấy vòng, sau đó xiên xuống, rơi vào đại lục cát đỏ của Sao Hỏa.

Lúc cách mặt đất 500m, Dụ Ngôn ổn định thân thể.

Cơ giáp Tắc Tây Á mất không chế dưới hỗ trợ của phản lực đang phun ra mà dừng lại, tiếp đó mới bắt đầu kéo lên cao. Trong quá trình xoay người, Dụ Ngôn nhìn thấy một chấm bạc nhỏ trên cồn cát gợn lên như mặt sóng.

Là một chiếc xe lục địa.

Cô chỉ nhìn lướt qua, lúc này radar giám sát của Tắc Tây Á lại vang lên, một tên lửa thu nhỏ khác từ trên đỉnh núi bắn ra, trong nháy mắt đánh tới trước người.

Dụ Ngôn xoay người né tránh, nhưng tên lửa này lại một lần nữa nổ tung dù bắn hụt.

Hướng của vụ nổ lần này là phía trên của Tắc Tây Á, trong nháy mắt đẩy ra sóng xung kích mãnh liệt hất bay Tắc Tây Á đi.

Tắc Tây Á màu đen giống như một trái bóng bị vợt tennis đánh trúng, đập thẳng xuống mặt đất đầy cát vụn.

Biển cát khô và nhuyễn ngay lập tức nuốt chửng Tắc Tây Á. Sau một tiếng nổ nhẹ, những gợn sóng hỗn loạn lan ra từ mặt cát, đất cát bị bắn lên, giống như bọt nước dâng trào.

Trọng lực mỏng manh không thể giữ được cát, những hạt cát mịn bay lên cao, sương mù giăng khắp bầu trời, xung quanh là một mảnh mờ tối.

Hai giây sau, một chiếc xe lục địa lao vào cát và sương mù.

Tác động của vụ nổ quá mạnh, cát trên mặt đất này lại quá dày và mềm, Tắc Tây Á lõm sâu xuống cát, cát cuộn tứ phía khiến Dụ Ngôn nhất thời không nhúc nhích được.

Sóng xung kích đã phá hủy một số hệ thống thăm dò bên ngoài của Tắc Tây Á, tiếng bíp nhắc nhở bị lỗi ở bên trong cơ giáp không ngừng vang. Dụ Ngôn dứt khoát tắt đi toàn bộ hệ thống kiểm tra tự động, chỉ để lại cái thăm dò cơ bản nhất bên ngoài.

Cô điều chỉnh tư thế của Tắc Tây Á, muốn dùng khí phản lực bay ra khỏi bãi cát.

Đúng lúc này, trên mặt đất truyền đến chấn động do bánh xe chạy qua, sau đó là tiếng cơ giáp nặng nề giẫm lên mặt đất.

Một lát sau, áp lực trong cát chồng lên nhau, sau lưng Tắc Tây Á bị một thứ gì đó ôm lấy, xung lực tạo ra tại thời điểm cô bị đánh khiến cơ thể Dụ Ngôn lắc lư, sau đó toàn bộ cơ thể bị kéo lên không thể kiểm soát.

Cô được một cơ giáp khác dùng móng vuốt kéo ra từ trong đống cát. Thời điểm thoát ra khỏi hố cát, mang theo một mảnh sương mù.

Cơ giáp kia vung mạnh dây xích trong móng vuốt, đem Tắc Tây Á ném xuống trước cửa xe.

Cửa xe mở ra, có người mặc bộ đồ vũ trụ đang ngồi dựa gần cửa, cúi đầu nhìn Tắc Tây Á ngửa mặt ngã xuống.

Trong không khí lơ lửng vô số đất cát, khối lớn hơn thì từng chút rơi xuống, che mất thị giác của Tắc Tây Á. Nhưng trước khi tầm nhìn bị che kín, Dụ Ngôn vẫn là nhìn thấy rõ gương mặt người ngồi trên xe.

Hứa Giai Kỳ.

Cơ giáp tiến mấy bước đến gần, nắm lấy cánh tay của Tắc Tây Á, nhét vào trong xe.

Dụ Ngôn một tay kia chống đất, thân thể bắn ra, co chân hung hăng đạp một cái, đánh vào giữa ngực cơ giáp, cơ giáp kia nhất thời bị đạp bay mấy thước, lăn dưới đất, kích thích một trận sương mù.

Dụ Ngôn đứng lên, nhìn vào trong xe.

Xe lục địa này hết sức rộng rãi, Hứa Giai Kỳ mặc bộ đồ vũ trụ, ngồi dựa ở trên xe, mà bên người cô, còn có một cỗ cơ giáp màu bạc đang trầm mặc ngồi đó.

Cơ giáp kia nghiêng mặt, dùng gương mặt màu bạc lạnh lẽo yên lặng chăm chú nhìn Dụ Ngôn.

Từ bản năng chiến đấu nhiều năm, Dụ Ngôn cảm thấy trên người cơ giáp kia có một luồng khí tức nguy hiểm chết người.

Hứa Giai Kỳ hướng về phía Dụ Ngôn làm vài động tác tay, ý bảo cô lên xe nói chuyện.

Phía sau cô, cơ giáp bị đá lên không trung đã đứng dậy, giơ nắm đấm sắt lên, hùng hổ sải bước về phía Dụ Ngôn.

Hứa Giai Kỳ ngước mắt lên nhìn cơ giáp đen, khẽ lắc đầu, nắm đấm của cơ giáp kia nhất thời dừng lại, Hứa Giai Kỳ nhìn Dụ Ngôn, cong cong khóe miệng, lộ ra nụ cười ôn hòa vô hại.

Cô đang đợi Dụ Ngôn lên xe.

Dụ Ngôn hơi nghiêng đầu.

Cô rơi xuống điểm cách căn cứ phỏng đoán tầm 1000m trở lên, hơn nữa trong trụ sở tình thế không rõ ràng, trông cậy vào căn cứ tiếp viện là không thể nào.

Hứa Giai Kỳ vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Cuối cùng, Dụ Ngôn lên xe.

Cửa được đóng lại, bộ điều chỉnh áp suất được kích hoạt, không khí được đưa vào, nhanh chóng điều chỉnh đến môi trường không khí phù hợp với con người.

Hứa Giai Kỳ cởi mũ bảo hiểm, ôm trên đầu gối, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Dụ Ngôn, khóe môi mỉm cười, trông vô cùng sạch sẽ.

"Dụ Ngôn." Hứa Giai Kỳ mở miệng, "Đã lâu không gặp."

Dụ Ngôn không trả lời, chỉ dùng gương mặt lạnh lùng của Tắc Tây Á nhìn về phía cô.

Hứa Giai Kỳ hỏi, "Em không chịu nói chuyện sao?"

Dụ Ngôn mở miệng, thanh âm thông qua loa cơ giáp truyền ra, mang theo lạnh lẽo cứng rắn của máy móc, "Tại sao cô lại ở đây?"

Hứa Giai Kỳ gác tay lên nón bảo hiểm, chống cằm, thoải mái lại hồn nhiên nói, "Ở nơi này chờ em."

Dụ Ngôn yên lặng.

Hứa Giai Kỳ hỏi, "Em nổi giận sao, trước kia tôi đã lừa em."

Dụ Ngôn nói thẳng, "Cô muốn gì?"

Dụ Ngôn vĩnh viễn đối với cô vẫn luôn thẳng thắn như vậy, cái tính cách không muốn lãng phí một giây nào này thật không biết làm sao. Đem tay chống cằm đặt xuống, con ngươi trong nháy mắt nghiêm túc thâm trầm, thời điểm Hứa Giai Kỳ nhìn chằm chằm Dụ Ngôn, phảng phất như xoáy nước sâu không lường được

"Tôi biết nguyên nhân cái chết của mẹ em, cũng biết tại sao hôm nay căn cứ lại phản bội em."

Dụ Ngôn hơi nâng cằm lên, biểu cảm của cơ giáp lạnh lùng và vô tình, cô lấy im lặng đáp lại. Như thể cô không chút nào quan tâm đến lời nói của Hứa Giai Kỳ.

Hứa Giai Kỳ di chuyển đầu ngón tay trên mũ bảo hiểm, thở dài vì sự thờ ơ của Dụ Ngôn, rồi nói, "Tập tin mã hóa mà Khỗng Thượng Từ đưa cho em, là thật. Bên trong văn kiện cất giấu bí mật kinh thiên mà toàn bộ Liên Hợp Khu đều muốn phá hủy. Bí mật đó đã khiến mẹ em vì nó mà chết."

Vừa nói, cô dừng lại đầu ngón tay, mi đen nhướng lên, ánh mắt thâm trầm sắc bén, "Trước mặt ông ngoại cùng cha em, bị xử bắn."

Đồng tử của Dụ Ngôn hung hăng co rút một cái.

Hứa Giai Kỳ đưa mắt nhìn lục địa Sao Hỏa hoang vắng bên ngoài cửa sổ, ở cuối tầm mắt, trong đêm đen mênh mông phía trên dãy núi, có một điểm nhỏ sáng lên rất yếu, đó là Địa Cầu.

Hứa Giai Kỳ nhìn có chút thất thần, không nói thêm gì nữa, trong xe dần dần trở nên yên tĩnh. Sự im lặng lan tràn, trấn định cùng kiên nhẫn ban đầu của Dụ Ngôn dần dần mất đi.

Cô hỏi, "Là bí mật gì, phải xử tử mẹ tôi?"

Hứa Giai Kỳ nhìn cô, "Nếu biết, em cũng sẽ chết."

Dụ Ngôn đáp, "Cho nên căn cứ phản bội tôi, bởi vì tôi nắm trong tay văn kiện cực kỳ bí mật mà mẹ lưu lại."

Hứa Giai Kỳ gật đầu, "Khổng Thượng Từ đem văn kiện mã hóa đưa cho em dễ dàng như vậy, chính là muốn mượn đao giết người."

Vừa nói Hứa Giai Kỳ cười một tiếng, "Nhưng không nghĩ tới em độc ác hơn, trực tiếp vắt khô máu ông ta."

Dụ Ngôn quả quyết, "Cô tìm tôi, là muốn lấy văn kiện trong tay tôi."

Hứa Giai Kỳ cười gật đầu một cái, "Đúng vậy."

Dụ Ngôn hờ hững nói, "Nhưng tôi sẽ không đưa cho cô."

Hứa Giai Kỳ cười nói, "Không sao, tôi biết văn kiện cũng không ở trên người em, tôi có thể dùng em làm con tin, cùng người khác giao dịch."

Dụ Ngôn cau mày.

Hứa Giai Kỳ mỉm cười nhìn cô, thần thái tự nhiên dịu dàng, có thể nhìn ra trong khí tràng thoạt nhìn vô hại kia, lại mang một loại tự tin cùng ung dung cực kỳ lớn, tựa như một người lãnh đạo nhìn thấu hết thảy, hơn nữa còn kiểm soát mọi thứ trong tay.

Bình thản ung dung, thản nhiên tự đắc.

Dụ Ngôn nhẹ nhàng quay đầu, một khắc sau, cô giơ tay lên đánh tới, muốn bắt lấy cổ Hứa Giai Kỳ.

Dụ Ngôn động tác cực nhanh, giống như tia chớp, nhưng trong vòng nửa giây ngàn cân treo sợi tóc, Hứa Giai Kỳ đột nhiên nở nụ cười. Môi đỏ mọng mở ra, mi mắt cong lên, khả ái động lòng người.

Cơ giáp bạc bên cạnh di chuyển như một bóng ma, một cước đá bay Dụ Ngôn đang ép đến gần.

Thân thể Dụ Ngôn lộn một cái, thiếu chút nữa đụng vào buồng lái. Tay cô nắm lấy ghế dựa lưng, ngừng một lát sau, lại nâng lên cánh tay, từ lòng bàn tay bắn ra chuỗi đạn.

Ngọn lửa nổ rồi tắt, viên đạn theo tốc độ như ánh sáng gào thét đánh tới, cơ giáp màu bạc vừa giơ tay đỡ, đạn liền đùng đùng nện vào lớp vỏ bên ngoài, trượt thì đánh trúng vào bốn vách trên xe, bị kim loại cứng rắn dội ngược trở về, như bóng cao su nhảy loạn bên trong xe.

Một cỗ cơ giáp khác xuất thủ, cùng Dụ Ngôn giao đấu.

Đối với ba cơ giáp sức tàn phá vô cùng cường hãn này mà nói, không gian trong xe cũng rất nhỏ, không quá nửa phút, chiếc xe lục địa này liền bị họ làm cho nổ tung thành từng mảnh.

Cơ giáp màu đen bị Dụ Ngôn ném mạnh vào cửa, cùng cửa xe bay ra ngoài.

Cùng thời khắc đó, cơ giáp màu bạc như bóng ma bám dính không rời, từ sau lưng ôm lấy Tắc Tây Á nhấc bổng lên, Tắc Tây Á cả người bị lật, từ trên xe lăn thẳng xuống đất.

Hứa Giai Kỳ còn vững vàng ngồi hóng gió trên xe, cô đã đội nón an toàn lên, giọng điệu đáng yêu, "Tiểu Ngũ, nhẹ nhàng một chút, đừng làm Dụ Ngôn bị thương."

Cơ giáp màu bạc gật đầu, lập tức nhảy lên trời, hai chân sát vào nhau, giống như một quả đại bác, mang theo uy lực như một tảng đá lớn rơi xuống, hung hăng đạp lên người Dụ Ngôn

Bùm - Sao Hỏa đang yên tĩnh, truyền ra một tiếng va chạm như bị bóp nghẹt mà rõ ràng, thổi lên vô số cát bui, như mưa rào vẩy lên chiếc xe bị phá hỏng ở bên cạnh.

Hứa Giai Kỳ nghiêng đầu né đi, lại nhìn về nơi xảy ra va chạm.

Chỉ thấy một mảnh sương mù bay đầy trời, che phủ cả tầm nhìn trong mắt.

Sau một giây yên tĩnh, cơ giáp màu bạc màu bạc tên tiểu Ngũ đó, từ trong sương mù màu đỏ bay ra, mang theo sức lực còn lại, đâm vào phía trước chiếc xe bị hỏng.

Xe lắc lư từ trái sang phải, gần như lật nhào.

Lát sau đó, từ từ trong lớp sương mù, hiện ra bóng người cao lớn thẳng tắp của Tắc Tây Á. Cô đạp lên đất cát xung quanh, cả người là sát khí lẫm liệt, thế công không gãy một lần nữa xông tới.

_____

TBC.

Hết đánh nhau ở Trái Đất lại ra ngoài vũ trụ đánh nhau. Ban đầu tui cũng bị lừa, cứ nghĩ chỉ có thượng tướng với phu nhân uýnh nhau, ai dè thành star wars =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top