Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Shimizu1213

_____

Ký túc xá của Dụ Ngôn cùng Khổng Tuyết Nhi phải dọn dẹp rất lâu.

Không chỉ cần thay thế đồ đạc đã hỏng trong nhà, còn phải dọn dẹp sạch sẽ sàn nhà và tất cả các góc chết. May mắn là phần lớn những việc này không cần Khổng Tuyết Nhi tự mình động thủ, tay sai nhanh nhẹn của Dụ Ngôn đã nhanh chóng lau sạch sàn nhà, ngay cả vách tường cũng triệt dể quét sạch một lần.

Khổng Tuyết Nhi đem mấy vali hành lý dời ra ngoài, từng cái sắp xếp lại.

Nàng mang theo rất nhiều mấy thứ lặt vặt, nghĩ đến Sao Hỏa vắng lặng tịch mịch, vì vậy nàng còn chuẩn bị thêm mấy quả cầu sinh thái màu xanh, chia ra đặt trên bàn làm việc của Dụ Ngôn, đầu giường của hai người, cùng với treo ở dưới cửa sổ.

Ký túc xá vẫn là một phòng ngủ, một phòng khách cùng phòng làm việc, nhưng hẹp hơn so với trên phi thuyền. Phòng ngủ chỉ kê một cái giường dựa vào tường, và một cái tủ quần áo ở đầu giường, sau đó là đường đi chật kẹp cho một người sát bên.

Ba gian phòng, chỉ có phòng khách có một cửa sổ nhỏ cao nửa thước.

Màn đêm buông xuống, không có ánh trăng, bề mặt Sao Hỏa tối đen như mực. Xa xa phía trên những ngọn núi, bên trong bầu trời xám xịt là những chấm sáng nhỏ hiện lên dày đặc, dãy ngân hà sáng ngời xuyên qua bầu trời đêm, tinh vân mờ tối lơ lửng ở phía dưới, rộng lớn lại vĩ đại.

Toàn bộ Sao Hỏa dường như được một tấm thảm đầy sao bao lấy. Bầu trời lấp lánh lộng lẫy, lại nặng nề mà đè lên Sao Hỏa nhỏ bé.

Khổng Tuyết Nhi nhìn có chút ngây ngẩn, cửa phòng lúc này bị gõ, một nữ binh sau khi vào cửa hỏi nàng, "Phu nhân, bữa tối cô muốn ăn ở căng tin hay là trong phòng?"

Khổng Tuyết Nhi dời đi tầm mắt, hỏi, "Dụ Thượng Tướng đâu?"

"Dụ Thượng Tướng đi thăm dò cái hố, rất lâu mới có thể trở về."

Khổng Tuyết Nhi đáp, "Bưng vào phòng đi, tôi cũng sẽ không đến căng tin."

Dụ Ngôn không có ở đây, nàng cũng không biết rõ tình huống trong căn cứ, ít đi ra ngoài để tránh đụng phải phiền toái.

Bữa ăn tối rất đơn giản, khoai tây nghiền cùng thịt heo chiên, kèm một trái táo.

Khổng Tuyết Nhi không có khẩu vị, ăn một nửa đã để người khác thu dọn.

Nàng lại lôi chiếc rương do Aaron gửi ra. Nắp rương bị khóa chặt, Khổng Tuyết Nhi chạm vào bề mặt kim loại lạnh lẽo, hy vọng rằng mình sau này sẽ không thực sự dùng đến nó.

Khổng Tuyết Nhi đẩy cái rương xuống gầm giường giấu đi.

Dụ Ngôn đến hơn mười một giờ tối trên Sao Hỏa mới quay về ký túc xá.

Khổng Tuyết Nhi di chuyển ghế ngồi đến trước cửa sổ đọc sách. Nàng vẫn chưa tắm rửa, vẫn là áo sơ mi trắng cùng váy dài màu đen trên người, gác một chân lên, dưới ánh đèn nhu hòa màu trắng của phòng ngủ ưu nhã lật sách.

Dụ Ngôn đóng cửa lại.

Khổng Tuyết Nhi không lên tiếng, không nhìn đến Dụ Ngôn, cũng không đứng dậy đón cô, chỉ lật thêm một trang sách, vô cùng nghiêm túc đọc nó.

Dụ Ngôn gỡ mũ xuống, treo lên, lại nhìn Khổng Tuyết Nhi thêm một cái.

Khổng Tuyết Nhi vẫn còn lật sách.

Dụ Ngôn một tay cởi ra hai nút áo trên cổ, đi đến chỗ Khổng Tuyết Nhi, "Đang xem gì vậy?"

Khổng Tuyết Nhi ngước mắt lên, nhìn Dụ Ngôn cười một tiếng, hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Về rồi sao?"

Da đầu Dụ Ngôn bỗng nhiên có chút tê dại, giống như là lên đài thẩm vấn, cô dừng một chút, nói, "Ừm."

Sau đó không có câu kế tiếp.

Khổng Tuyết Nhi không mở miệng, Dụ Ngôn nhất thời cũng không biết nói gì. Trước cửa sổ chỉ có cái ghế của Khổng Tuyết Nhi đang ngồi, Dụ Ngôn đứng ở bầu không khí an tĩnh trong phòng khách, đột nhiên cảm thấy lúng túng.

Dụ Ngôn cứng người hai giây, nhìn đến quả cầu sinh thái treo ở trước cửa sổ, cô dùng cằm chỉ vào quả cầu, mở lời, "Cái này..."

Lúc nói được hai từ, Dụ Ngôn rũ mắt quan sát phản ứng của Khổng Tuyết Nhi, vốn tưởng rằng ít nhất Khổng Tuyết Nhi sẽ nhìn về hướng mình đang chỉ, nhưng nàng lại không hề ngẩng đầu lên.

"Cái nào?"

Dụ Ngôn lúng túng từ bỏ, không để ý lựa lời nữa.

Cô lại tháo ra hai nút áo, đi thẳng vào vấn đề, "Em đang tức giận."

Khổng Tuyết Nhi lật trang sách, không nói lời nào.

Dụ Ngôn đem mấy nút áo còn lại tháo hết, cởi áo khoác xuống, ném ở trên ghế sofa.

Lạch cạch - Cô kéo một cái ghế khác trong phòng khách đến bên cạnh Khổng Tuyết Nhi, ngồi xuống, sau lưng thẳng tắp, tư thế đoan chính, hai tay còn quy củ đặt ở trên đầu gối.

Dáng ngồi nghiêm chỉnh ngay thẳng.

Khổng Tuyết Nhi nhìn không được ngắm cô mấy lần.

Dụ Ngôn cầm lấy quyển sách trên tay Khổng Tuyết Nhi, khép lại, thành thật nghiêm túc nói, "Tuyết Nhi, em nghe tôi giải thích."

Khổng Tuyết Nhi vì vậy nhìn cô, chờ nghe Dụ Ngôn giải thích.

Dụ Ngôn nói, "Trước tiên tôi không cố ý ngăn em cùng tôi sóng vai chiến đấu, hoàn cảnh Sao Hỏa rất nguy hiểm, em vẫn chưa thích ứng, tôi không cho phép bản thân mang em đi mạo hiểm."

Khổng Tuyết Nhi nói, "Vậy em có thể cho phép mình nhìn người một mình đối phó hiểm nguy sao?"

Dụ Ngôn hơi ngập ngừng, lại nói, "Thật ra thì không hề nguy hiểm."

Hơn nữa cô đã quá quen thuộc. Mấy năm trước trên tiền tuyến, khói lửa chiến tranh triền miên, Dụ Ngôn lâu lâu sẽ gặp phải tình huống tương tự giống như vậy, thậm chí còn nguy hiểm hơn. Sau này đã trải qua rất nhiều lần, liền không cảm thấy có cái gì ghê gớm.

"Thật." Dụ Ngôn bổ sung, "Đối với tôi mà nói, không hề nguy hiểm."

Khổng Tuyết Nhi bỗng nhiên có chút á khẩu.

Tỉnh táo lại suy nghĩ, quyết định của Dụ Ngôn thật ra thì không sai. Khổng Tuyết Nhi không chỉ không quen thuộc hoàn cảnh Sao Hỏa, hơn nữa nàng còn ở mất đi sức chiến đấu. Nàng đi theo Dụ Ngôn, nói không chừng sẽ liên lụy đến cô.

Khổng Tuyết Nhi quay mặt đi chỗ khác, nhìn mặt đất hoang vu tối om ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy vô lực, còn có tức giận.

Dụ Ngôn nhẹ nhàng cầm tay nàng, giọng đè thấp, hơi khàn, còn có ôn nhu.

"Tôi biết rõ trên Sao Hỏa có nhiều nguy hiểm, nhưng vẫn mang em đến đây, cho nên, nếu như em ở trước mặt tôi xảy ra chuyện..." Dụ Ngôn dừng lại, mấy từ sau đó cô không thể nói tiếp.

Tức giận trong lòng Khổng Tuyết Nhi bỗng nhiên tiêu tan một chút.

Mặc dù sự thật nàng đã trở nên yếu đi, nhưng ít ra, chờ đến ngày nàng hoàn toàn biến thành Omega, nàng đã có thể có được Dụ Ngôn một cách hoàn chỉnh.

Đành chịu vậy.

"Nhưng em vẫn còn tức giận." Khổng Tuyết Nhi đáp, "Người dỗ em mới có thể nguôi giận."

Dụ Ngôn hỏi, "Dỗ thế nào?"

Khổng Tuyết Nhi rút tay ra, đoạt lại sách, tiếp tục đọc, "Tự người hiểu đi."

Dụ Ngôn an tĩnh ngồi mấy giây, bỗng nhiên nghiêng người, ở trên mặt Khổng Tuyết Nhi hôn một cái.

Khổng Tuyết Nhi sững sốt.

Dụ Ngôn vẫn duy trì tư thế gần gũi như vậy, hô hấp ấm nóng rơi vào gò má cùng cần cổ Khổng Tuyết Nhi, "Như vầy phải không?"

Khổng Tuyết Nhi quay mặt lại, chóp mũi liền chạm vào mũi Dụ Ngôn, hô hấp hai người hòa vào chung một chỗ.

Dụ Ngôn chống một tay lên ghế dựa của Khổng Tuyết Nhi, thân thể hơi ép về trước một chút, liền hôn lên môi nàng.

Khổng Tuyết Nhi nghiêng người sang, đỡ lấy vai Dụ Ngôn, mở ra môi đỏ...

Lo lắng tuyến thể của Khổng Tuyết Nhi sẽ đau, hai người cũng không thể triền miên hôn lâu được.

Sau khi hôn xong, Dụ Ngôn đi tắm trước.

Khổng Tuyết Nhi ở bên ngoài tìm quần áo ngủ cho cô, bỗng nhiên cảm thấy mình có phải có chút quá dễ dụ hay không?

Hôn có hai cái, hơn nữa hai cái này còn chưa biết là ai chiếm tiện nghi của ai đâu.

Khổng Tuyết Nhi cảm thấy chính mình thua thiệt, phải để Dụ Ngôn dỗ nàng thêm một lần.

Vì vậy buổi tối lúc đi ngủ, Khổng Tuyết Nhi cố ý không chủ động ôm Dụ Ngôn. Nhưng Dụ Thượng Tướng vô cùng mệt mỏi cũng không có phát hiện ra có cái gì không đúng, rất nhanh đã ngủ.

Khổng-đang-làm-bộ-tức-giận-Tuyết-Nhi, "..."

Khổng Tuyết Nhi ngược lại không mệt, theo như giờ ở Trái Đất mà tính, bây giờ chính là ban ngày. Hơn nữa nàng không giống Dụ Ngôn bình thường bận rộn như vậy, lúc trên phi thuyền nàng không có chuyện làm, ngủ không ít giấc.

Nữa đêm một mình mất ngủ, Khổng Tuyết Nhi thật vất vả mới chợp mắt được.

Ngày hôm sau lúc Dụ Ngôn thức dậy, Khổng Tuyết Nhi sớm đã tỉnh, nhưng nàng không động.

Nàng bây giờ là thật có chút giận dỗi.

Dụ Ngôn rất nhanh rửa mặt, thay quần áo xong, chuẩn bị ra cửa.

Khổng Tuyết Nhi nghe tiếng tiếng mở đóng cửa, nàng kéo kéo chăn, đem mặt vùi vào bên trong, chuẩn bị cắm đầu ngủ, nhưng tiếng bước chân của Dụ Ngôn lại chợt đi đến gần phòng ngủ.

Ken két —— cửa phòng ngủ mở ra.

Khổng Tuyết Nhi cho là Dụ Ngôn muốn vào lấy đồ, nhưng mà nàng trong lòng vẫn đang giận dỗi, vì vậy không nhúc nhích.

Nhưng Dụ Ngôn chẳng qua là đứng ở cửa mấy giây, liền đóng cửa lại

Khổng Tuyết Nhi cảm thấy kỳ quái. Mấy tiếng bước chân vang lên sau đó, Dụ Ngôn đột nhiên lại dừng, rồi sau đó bước nhanh trở về phòng ngủ, lách cách đẩy cửa ra, nhanh chóng đi tới mép giường, khom người đặt một nụ hôn trên trán vầng trán của Khổng Tuyết Nhi.

Sau khi hôn xong, Dụ Ngôn mới thật sự rời đi.

Khổng Tuyết Nhi từ trong chăn chui ra ngoài, nàng sờ sờ cái trán, khóe môi từ từ nâng lên, nàng cảm thấy chuyện ngày hôm qua, có thể xé nháp được rồi.

Sau khi thức dậy, Khổng Tuyết Nhi thay một bộ đồ màu be nhẹ nhàng, chuẩn bị ra ngoài đi lòng vòng một chút.

Vừa mở cửa ra, cậu thanh niên đang canh cửa lập tức đứng thẳng người, gót chân cùng giậm một cái, trung khí mười phần gọi, "Phu nhân."

Khổng Tuyết Nhi đánh giá cậu ta, "Cậu... Dụ Thượng Tướng bảo cậu sau này theo tôi sao?"

Người lính đáp, "Vâng."

Khổng Tuyết Nhi thân thiết cười lên, "Tên là gì?"

"Uông Vọng."

Khổng Tuyết Nhi cười một tiếng, "Tên không tệ."

Khổng Tuyết Nhi muốn đi ra ngoài ăn điểm tâm, Uông Vọng nói cậu mang đến cho Khổng Tuyết Nhi là được, phòng ăn bên kia xảy ra chút chuyện ngài ý muốn, đang sửa chữa.

Khổng Tuyết Nhi liền không để ý nữa, nàng ở ký túc xá ăn điểm tâm được một nửa, Tăng Khả Ny tới thăm. Cô tới nói với Khổng Tuyết Nhi chiều mai có một cuộc thi đấu giao hữu trong căn cứ.

Nói là giao hữu, nhưng thật ra là cuộc so tài giữa lực lượng của Dụ Ngôn với Tưởng Trị, bên nào thắng mới có quyền phát biểu trong căn cứ. Vì vậy, Dụ Ngôn nhất định phải thắng, chỉ có thắng mới có thể đoạt quyền và lập uy.

Nói đến đây, Tăng Khả Ny chợt ngừng lại, dư quang nhìn lướt qua Khổng Tuyết Nhi, mi tâm hiện lên nếp nhăn.

"Thượng tướng đã sắp xếp xong xuôi, chờ Lục Thượng Tá đoạt được hạng nhất trận giao hữu, sẽ cho cô lên thi đấu..."

"Không cần." Khổng Tuyết Nhi cắt ngang, "Sắp xếp cho tôi như vậy, quá rõ ràng."

Tăng Khả Ny lập tức đáp, "Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng Thượng Tướng..."

Cô ngừng một chút, giống như là không đành lòng nói thẳng, "... thiên vị cô."

Chỉ có ba chiếc ghế sofa đơn trong phòng khách, Tăng Khả Ny cùng Khổng Tuyết Nhi ngồi đối mặt với nhau.

Khổng Tuyết Nhi khoanh tay lại, nàng bắt chéo chân, tư thế thả lỏng lại lười biếng, "Tăng Tư Lệnh có tiện để lộ tình hình bên Tưởng Trị một chút không? Ví dụ, dưới tay anh ta có thể đánh được bao nhiêu người."

Tăng Khả Ny bỗng nhiên nhớ lại cuộc so tài cơ giáp ngày hôm đó, hình ảnh Khổng Tuyết Nhi ung dung đem Lý Kinh Lôi ném trên sàn đấu, sau lưng lập tức thẳng tắp, "Nhất định không phải đối thủ của cô."

Khổng Tuyết Nhi chậm rãi cười rộ lên, "Vậy không cần dọn đường cho tôi, để tôi thử một chút xem. Tôi là omega, dù có thua, cũng sẽ không vả vào mặt Thượng Tướng."

Nhưng nếu nàng thắng, chính là tăng gấp bội thể diện cho Dụ Ngôn.

Ánh mắt Tăng Khả Ny hưng phấn, nhưng rất nhanh lại nói, "Chỉ sợ Thượng Tướng sẽ không đồng ý."

Khổng Tuyết Nhi câu môi cười một tiếng, vẻ mặt rất là ngây thơ, "Cô không nói, người làm sao biết chứ?"

Tăng Khả Ny vẫn còn do dự.

Khổng Tuyết Nhi đáp, "Cô cứ sắp xếp đi, mọi người đều ở đó suốt trận đấu, tôi tin tưởng sẽ không xảy ra chuyện. Về phần Dụ Thượng Tướng, hậu quả tôi sẽ chịu trách nhiệm."

_____

TBC.

Đúng là mấy người yêu lần đầu. Thướng tướng cứ đi vòng vòng vèo vèo làm người ta chóng mặt quá =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top