Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Shimizu1213

_____

Thời điểm buổi trưa Dụ Ngôn trở lại cùng Khổng Tuyết Nhi ăn cơm, cô lại mang theo một cành hoa hồng đỏ. Hoa kia bởi vì bức xạ trong không gian mà bị biến dị, cánh hoa mặc dù mềm mại còn tầng tầng lớp lớp, nhưng lớn nhỏ không đều nhau, có chút không đẹp đẽ.

Mặc dù như vậy, nhưng cái này dù sao đây cũng là cành hoa đầu tiên Dụ Ngôn đưa cho Khổng Tuyết Nhi, hơn nữa còn là ở nơi Hỏa Tinh vắng lặng vô biên này. Khổng Tuyết Nhi bội phần ngạc nhiên cùng mừng rỡ, cẩn thận đem nó trồng vào một cái chai bia thủy tinh.

Nàng hỏi Dụ Ngôn hoa là làm sao có, Dụ Ngôn rất đơn giản trả lời, "Hái từ vườn rau của căn cứ."

Nhưng trên thực tế, hoa này là do Dụ Ngôn lúc đi ngang qua ký túc xá của một nhà sinh vật học, bất ngờ nhìn thấy, sau đó "uyển chuyển " từ tay hắn lấy về

Trời mới biết nhà sinh vật học đáng thương kia tốn bao nhiêu thời gian cùng tinh lực, mới khó khăn vất vả từ cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này trồng được một bụi hoa hồng. Đáng tiếc hoa còn chưa nở được mấy ngày, liền bị Thượng Tướng đại nhân đáng sợ mặt lạnh như băng này bứng đi.

Dụ Ngôn ăn cơm xong liền đi họp.

Cô muốn thay đổi kế hoạch, đẩy nhanh tiến độ xây dựng khu B của căn cứ, đồng thời mở rộng quy mô vườn thực vật, gấp rút đẩy mạnh tiến độ kế hoạch thăm dò tài nguyên Sao Hỏa, sau cùng tăng cường hệ thống phòng ngự.

Bốn khía cạnh này, Dụ Ngôn đều phải nắm được

Nhưng Tưởng Trị không đồng ý, lý do của hắn là, nhiệm vụ chính của căn cứ Số 2 chỉ là thăm dò, phát triển và sử dụng tài nguyên. Cho nên trọng tâm chỉ cần thăm dò là được rồi, không cần phải tăng thêm cường độ làm việc, vắt kiệt sức lực của mọi người.

Song phương giằng co không nghỉ đánh mấy trận nước bọt, cuối cùng, quyết định về kế hoạch xây dựng được đặt cược vào trận giao hữu ngày mai, ai thắng thì người đó làm chủ.

Dụ Ngôn tự tin sẽ thắng, cho nên trong hai ngày này cô chuẩn bị sửa sang lại kế hoạch cho dự án mới.

Khổng Tuyết Nhi sau buổi chiều ngủ một giấc, lúc rời giường liền mang theo Uông Vọng đi dạo xung quanh

Ký túc xá phân ra năm khu, khu Alpha độc thân, khu gia đình, khu nữ Alpha cùng nữ Beta, khu hỗn hợp cùng với khu đặc biệt của Khổng Tuyết Nhi bọn họ.

Khu ký túc xá cũng không khá hơn là bao, khắp nơi đều là tường kim loại, hành lang cũng không có cửa sổ. Lại đang là giờ làm việc, khắp nơi đều vắng vẻ và yên tĩnh, Khổng Tuyết Nhi ngay cả người cũng không nhìn thấy bao nhiêu.

Nàng đi tới cửa ký túc xá, liền muốn ra ngoài.

"Phu nhân." Uông Vọng vội vàng hô, "Cô đừng đi ra ngoài, bên ngoài không an toàn."

Bước chân Khổng Tuyết Nhi vẫn không ngừng, "Nơi nào không an toàn?"

Uông Vọng mấy bước đuổi đến trước mặt Khổng Tuyết Nhi, ngăn nàng lại, "Bên ngoài rất nhiều Alpha, hơn nữa phần lớn đều là người của Tưởng Trị."

Khổng Tuyết Nhi đi vòng qua cậu, "Không sao, tôi chỉ đi gần đây thôi."

Ra khỏi ký túc xá là một đại sảnh sinh hoạt, hai hành lang đối diện nhau ở hai bên trái phải, Khổng Tuyết Nhi nhìn thấy một tấm biển ghi rằng - Vườn thực vật.

Nàng chuyển hướng đi qua đó.

Uông Vọng từng bước theo sát ở phía sau, tận tình khuyên bảo, "Phu nhân, cô thật sự đừng đi, nơi này Alpha độc thận ở trong căn cứ đã nhiều năm, ngay cả tay Omega còn chưa đụng qua, nếu như bọn họ gặp được cô rồi mất khống chế thì phải làm thế nào..."

Khổng Tuyết Nhi đáp, "Mấy người Dụ Thượng Tướng an bài đi theo tôi, cậu là người nhiều lời nhất."

Uông Vọng nói, "Tôi không nhiều lời, tôi thật sự lo lắng cô gặp bất trắc."

Khổng Tuyết Nhi bỏ ngoài tai, "Không phải là còn có cậu sao?"

Uông Vọng, "Tôi không được, vạn nhất không bảo vệ cô tốt, Thượng Tướng sẽ ném tôi ra ngoài cho chết cóng."

Trong lúc nói chuyện, cả hai đã đi qua hành lang kim loại màu bạc, xuyên qua một cánh cổng, là nhà kính trồng rau của căn cứ.

Cơ sở Số 2 bị bỏ trống từ lâu, cơ sở thực vật cũng là nửa năm trước mới bắt đầu xây cất, chỉ có mười dãy giá thể nuôi cấy, cùng với ba ruộng khoai tây, nhìn rất đáng thương.

Các loại rau trên giá vẫn còn đang lớn, dáng vẻ không được tốt

Khổng Tuyết Nhi dạo quanh một vòng, bên trong cũng không có hoa hồng.

Dụ Ngôn rốt cuộc lấy hoa từ đâu?

Uông Vọng ở một bên thúc giục, "Phu nhân, nếu xem xong rồi, vậy chúng ta trở về đi."

Khổng Tuyết Nhi khảy khảy một chiếc lá bắp cải thấp bé, trong lòng cảm thấy hơi tiếc nuối.

Trước khi trận đấu giao hữu bắt đầu, nàng còn muốn làm gì đó, diễn cảnh Omega mong manh yếu đuối một chút. Đáng tiếc không có ai cùng nàng diễn.

Thu tay, Khổng Tuyết Nhi luyến tiếc nói, "Đi thôi, chúng ta trở về."

Uông Vọng mừng rỡ, lập tức đưa tay ra dấu mời.

Khổng Tuyết Nhi đi ra khỏi vườn thực vật.

Ở đầu kia của hành lang, có ba người lính mang theo xô sắt từ trong đại sảnh kia vừa vặn đi đến, chạm mặt Uông Vọng cùng Khổng Tuyết Nhi.

Trên cầu vai tên cầm đầu là một sọc một sao, là Thiếu Úy*. Hắn râu ria xồm xoàm, mặt to dữ tợn, vóc dáng phi thường cao lớn cường tráng, bắp thịt rắn chắc khoa trương, ở trên bộ quân phục rộng thùng thình này còn vẽ ra được hình dáng rõ ràng.

*Quân hàm quân đội Trung Quốc mình tìm hiểu thì 1 sao 1 sọc ngang là Thiếu Úy, nhưng tác giả lại chỗ thì để Trung Úy, chỗ Thiếu Úy. Không biết có nhầm lẫn gì không, tạm thời mình sẽ để là Thiếu Úy.

Thần kinh Uông Vọng lập tức căng thẳng, cảnh giác đứng chắn trước mặt Khổng Tuyết Nhi.

Ba người đến gần, tin tức tố Alpha không thu liễm tùy tiện phóng thích ra ngoài, xông đến làm Khổng Tuyết Nhi cả người khó chịu, nàng nghiêng mặt, nín thở.

Hỏa tinh vắng lặng cằn cỗi, mặt đất luôn là một mảng đỏ khô héo, mà ở cơ sở Số 2 làm bằng kim loại này, ngoại trừ màu trắng bạc của kim loại, chì còn màu xanh lá cây ngụy trang của quân phục. Một tháng là nhìn đến ngấy.

Vì vậy, Khổng Tuyết Nhi dưới trang phục màu be nhẹ nhàng và đơn giản ở trong nhà tù bằng kim loại lạnh lẽo này, phá lệ nổi bật. Giống như nơi đại mạc cát vàng nở rộ một đóa tuyết liên, cánh hoa kiều diễm, hương khí mê người.

Ba tên lính Alpha chậm bước chân lại, tùy ý dùng ánh mắt quét lên thân ảnh nhỏ nhắn yểu điệu của Khổng Tuyết Nhi.

Uông Vọng đi về phía trước một bước, ngăn trở cả người Khổng Tuyết Nhi, cảnh cáo, "Thu hồi tầm mắt các người lại cho tôi, cô ấy là phu nhân của Dụ Thượng Tướng!"

Thiếu Úy cầm đầu nhìn lướt qua cầu vai của Uông Vọng, chỉ là một Trung Sĩ.

"Cô ta là phu nhân Dụ Thượng Tướng à, mày làm sao chứng minh?" Thiếu Úy kia nói, "Không phải Dụ Thượng Tướng trong truyền thuyết đặc biệt yêu thích Omega của mình sao, làm thế nào lại để một tên lính quèn như mày đi theo nàng?"

Vừa nói, hắn cười hắc hắc, "Tao nhìn còn nghĩ đây là Omega của mày chứ?"

Hắn lại dùng sức hít mũi một cái, "Tin tức tố nhạt như vậy, dùng thuốc ức chế sao?"

Khổng Tuyết Nhi trầm mặt, nàng phất tay, yếu đuối đánh ra một bạt tai.

Tên kia dễ dàng bắt lấy cố tay mềm mại của nàng, "Giận rồi? Ái chà, cổ tay cũng thật mềm nha..."

Nói xong còn muốn cúi đầu muốn ngửi tay Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi "yếu ớt mong manh" giãy giụa, dĩ nhiên không thể tránh thoát được.

"Thả phu nhân nhà chúng tao ra!" Uông Vọng nổi giận gầm lên một tiếng, giơ quyền lên. Cứ thế xông vào đánh nhau.

Khổng Tuyết Nhi không nghĩ tới Uông Vọng thoạt nhìn cao gầy ấm áp, thế nhưng đường đánh lại phá lệ âm độc, không phải đánh mặt chính là đá xương sườn cùng xương chậu, tất cả đều là những chỗ dễ bị đau cũng dễ bị thương nhất.

Tên Thiếu Úy dẫn đầu bị Uông Vọng thúc khủy tay một cái đánh trúng sống mũi, máu mũi nhất thời phun ra, bắn lên vách tường màu trắng bạc. Hắn che sống mũi, thân thể vừa to vừa nặng đổ ở trên tường, bịt mũi kêu thảm thiết.

Hai tên thủ hạ vội vàng đến đỡ.

"Con mẹ mày." Tên kia mắng to "Lại đặc biệt đánh mặt, con mẹ nó có phải mày lúc sinh ra không được ai dạy hay không? Không dạy mày đánh người không được đánh mặt sao?"

Uống Vọng nói, "Tao đã cảnh cáo mày, đừng động vào phu nhân nhà chúng tao."

Thiếu Úy gật đầu một cái, "Được a, mày giỏi lắm."

Nói xong hắn đột nhiên đứng lên, rút súng ra, chỉ vào trán Uông Vọng, mày rậm nhíu một cái, ánh mắt tàn bạo, "Tới đây, mày lại đánh lên mũi tao một cái thử xem."

Uông Vọng ánh mắt thâm thúy âm trầm nhìn hắn, sát ý ẩn hiện.

"Đừng như vậy." Khổng Tuyết Nhi lúc này mở miệng, nàng đưa ra ngón tay trắng nõn, ôn nhu cầm lấy thân súng, "Tôi thay cậu ấy xin lỗi anh."

Thiếu Úy nhe răng cười xấu xa, không có ý tốt nói, "Xin lỗi cũng được a, nhưng phải có thành ý."

Khổng Tuyết Nhi rũ xuống mi mắt, vẻ mặt khiếp sợ, đè nén tức giận mà nhẹ giọng nói, "Anh...muốn thành ý như thế nào?"

Họng súng đặt lên xương quai xanh của Khổng Tuyết Nhi, từ từ đi xuống, hạ lưu nói, "Phu nhân biết lý lẽ như vậy, tôi cũng sẽ không quá đáng gây khó khăn, chờ lúc riêng tư xin lỗi là được..."

"Con mẹ mày!" Uông Vọng gầm một tiếng, bất ngờ đánh ra một cước. Một cước này rất có lực, vô cùng uy mãnh, trực tiếp đem thân thể tên Thiếu Úy vai u thịt bắp này đá bay ra ngoài.

Người hắn khi đập xuống đất, hành lang cũng mơ hồ lắc lư.

Thấy lão đại mình bị đá bay, hai tên còn lại cũng lửa giận xông lên, tả hữu giáp công, vây quanh Uông Vọng muốn đánh.

Thiếu Úy từ dưới đất bò dậy, che bụng ho khan. Một cước kia của Uông Vọng quá độc ác, đem lá lách của hắn đá rách, phun ra máu tươi trong miệng, sắc mặt dử tợn, lại nhìn chăm chú vào Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi liếc mắt nhìn Uông Vọng, cậu đang bị hai người quấn lấy, mặc dù không bị thua thế, nhưng nhất thời cũng không thoát thân được.

Lúc này, Thiếu Úy sải bước đến gần, ánh mắt gắt gao khóa chặt Khổng Tuyết Nhi, con ngươi hưng phấn lại hung tàn.

Hàn quang nơi đáy mắt Khổng Tuyết Nhi nhanh chóng chợt lóe, không đợi tên kia nhìn thấy rõ ràng, nàng liền xoay người, giống như kinh hoảng lảo đảo chạy trốn.

"Dụ phu nhân." Thiếu Úy đuổi sát ở phía sau, "Cô không phải muốn nói xin lỗi sao, chạy cái gì a."

Hành lang không dài, rất nhanh rốt cuộc.

Khổng Tuyết Nhi chạy đến đại sảnh, vịn tường do dự nên chạy đi hướng nào, hay là trở về ký túc xá, liền lúc này, một đội quân nhân từ hành lang đối diện đi ra.

Người cầm đầu kia trên vai có một sọc vàng cùng một ngôi sao, là một Thiếu Tướng. Khổng Tuyết Nhi trong chớp mắt đoán ra hắn là người nào, Tưởng Trị.

"Tưởng Thiếu tướng." Nàng chủ động mở miệng kêu, giọng có vẻ run rẩy, nhu nhược đáng thương, cước bộ bất ổn đi tới, "Tôi là phu nhân Dụ Thượng Tướng"

Tưởng Trị liếc mắt nhìn lại, nhìn thấy Khổng Tuyết Nhi, ánh mắt đột nhiên trầm xuống.

Ánh đèn trong đại sảnh nhu hòa sáng ngời, rọi lên trang phục của Khổng Tuyết Nhi phá lệ ôn nhu, vóc người nàng thon gầy nhưng đầy đặn, tóc có hơi rối, sắc mặt vừa chật vật vừa hoảng sợ, hoa đào trong tròng mắt ngấn nước yêu kiều liêu nhân, đuôi mắt đỏ lên, giống như là bị người khác khi dễ.

Nhu nhược đáng thương, kiều mị câu người.

Tưởng Trị cười thâm thúy "Dụ phu nhân đây là thế nào? Thở hổn hển như vậy, mới vận động xong sao?"

Tiếng nói rơi xuống, Thiếu Úy kia cũng đuổi tới, bước chân nặng nề nện xuống sàn, tiếng vang kinh người.

"Hắc, bắt được..." Nói đến một nửa thì dừng lại, Thiếu Úy liếc nhìn Tưởng Trị, có chút ngượng ngùng, "Căn cứ trưởng, ngài tới rồi?"

Tưởng Trị hỏi, "Các người làm gì vậy?"

Thiếu Úy kia lập tức nói, "Cô gái này không biết có chuyện gì, bỗng nhiên cho người đánh tôi cùng đám thủ hạ, ngài nhìn lổ mũi của tôi xem, chính là cô ta cho người đánh."

Tưởng Trị cau mày, mặt đầy chính nghĩa hỏi, "Dụ phu nhân, có chuyện này sao?"

Khổng Tuyết Nhi hai mắt đỏ hoe, cắn môi khuất nhục không nói lời nào, vòng tay siết lại thật chặt, cố gắng che giấu thân thể.

Thiếu Úy đáp, "Cô hóa ra là phu nhân Dụ Thượng Tướng, sao lại không nói sớm chứ, nếu là Thượng Tướng phu nhân, vậy thì tôi có bị đánh cũng không vấn đề."

Tưởng Trị đáp, "Nếu cậu không truy cứu, vậy chuyện này bỏ qua, đi xử lý vết thương đi."

Nói xong, hắn lộ ra nụ cười hiền hòa dối trá, mặt hướng sang Khổng Tuyết Nhi, "Dụ phu nhân mới vừa rồi nhất định bị dọa rồi, có muốn tôi đưa cô trở về ký túc xá nghỉ ngơi không?"

Khổng Tuyết Nhi lắc đầu, nhíu mày, giọng nói trở nên trầm thấp, giống như thiếu tự tin, "Bên cạnh tôi còn có một vệ binh, bị binh lính tên Thiếu Úy kia vừa rồi khống chế..."

Tưởng Trị lập tức nói, "Tôi sẽ cho người tìm giúp cô"

"Phu nhân!" Uông Vọng cũng bị đánh sưng mặt sưng mũi lúc này tự đi ra ngoài, bước chân rất nhanh chạy đến bên cạnh Khổng Tuyết Nhi, đề phòng đám người Tưởng Trị, "Cô thế nào rồi?"

"Không sao, chúng ta trở về ký túc xá đi."

Khổng Tuyết Nhi cúi đầu sải bước đi vào hành lang khu túc xá, Uông Vọng theo sát ở phía sau, trước khi rời đi còn không quên hung hăng liếc mắt cảnh cáo Tưởng Trị một cái.

Chờ đến khi Khổng Tuyết Nhi vừa đi, tên Thiếu Úy vừa nói đi xử lý vết thương lại đi ngược trờ về, dương dương đắc ý nói thẳng với Tưởng Trị, "Omega đó của Dụ Thượng Tướng à, mới vừa bị tôi sờ qua hahahaha."

" Mẹ kiếp, thật hay giả, ngươi có thể sao."

Những người khác hưng phấn lên, lập tức truy hỏi chi tiết.

Thiếu Úy kia nâng tay phải mình lên, sống động như thật tả, "Lúc đó Dụ phu nhân đứng sát tường, run lẩy bẩy, tôi đi lên liền vồ lấy cổ tay nàng, hắc hắc, da thịt cũng thật mềm..."

Tưởng Trị sờ cằm, nhìn chằm chằm phương hướng Khổng Tuyết Nhi rời đi, đen tối cười rộ lên.

Khổng Tuyết Nhi mang Uông Vọng đi tìm quân y xử lý vết thương trên mặt.

"Chuyện mới vừa rồi, cậu không cần nói cho Thượng Tướng." Khổng Tuyết Nhi nói, thanh âm khôi phục trấn định, khóe môi cong cong, tâm tình rất tốt, "Biết chưa?"

Uông Vọng nói, "Không được, chuyện lớn như vậy phải báo cáo Thượng Tướng."

Khổng Tuyết Nhi đáp, "Cậu không cần phải nói, để tôi tự nói với người."

Uông Vọng thành thật, "Vậy tôi cũng phải cần báo cáo một lần, Thượng Tướng giao phó như vậy rồi. Chuyện phát sinh mỗi ngày của cô, đều phải báo cáo, nhất là những tình huống ngoài ý muốn như mới vừa rồi, nhất định phải nói."

Không Tuyết Nhi liếc sang cậu ta một cái, cười tủm tỉm, "Được a, cậu dám nói, buổi tối tôi liền mách lẻo với Thượng tướng, nói cậu vô lễ với tôi.

Uông Vọng hoảng sợ chối, "Tôi không có!"

Khổng Tuyết Nhi hé môi cười một tiếng, rực rỡ lại kiều mỵ, "Tôi biết cậu không có, nhưng mà cậu cảm thấy Thượng Tướng có tin hay không? Cậu là alpha, tôi là Omega, Alpha mất khống chế vô lễ Omega, là chuyện thường tình"

Uông Vọng cả kinh nói, "Cô làm sao có thể như vậy?"

Khổng Tuyết Nhi đáp, "Tôi chính là như vậy."

Đến phòng y tế, Khổng Tuyết Nhi gõ cửa một cái, "Bác sĩ Kim, có ở đây không?"

Tăng Khả Ny vừa vặn cũng ở đây trong phòng y tế, nghe được tiếng gõ cửa, cô cầm lên viên thuốc Kim Tử Hàm mấy giây trước trịnh trọng đưa tới, đứng dậy nói, "Vậy tôi đi trước, chuyện viên thuốc này, không được nói với những người khác."

Kim Tử Hàm thấp mắt, nhỏ giọng đáp ứng, "Được."

Tăng Khả Ny đi tới, kéo cửa ra.

Khổng Tuyết Nhi nhìn thấy cô, câu môi mỉm cười, "Tăng Tư Lệnh, cô cũng ở đây?"

Tăng Khả Ny gật đầu một cái, nhìn thấy vết thương trên mặt Uông Vọng, hỏi "Làm sao vậy?"

"Đánh nhau với người ta." Khổng Tuyết Nhi chỉ vào trong phòng, nói với Uông Vọng, "Vào đi, dể bác sĩ Kim xem vết thương một chút."

Uông Vọng nghe lời đi vào.

Tăng Khả Ny đồng thời đi ra ngoài, thời điểm lướt qua người Khổng Tuyết Nhi, cô lặng yên không một tiếng động đem viên thuốc vừa rồi cầm lấy đưa cho nàng.

_____

TBC.

To gan ghê. Dụ bất lương đến hoa cũng dám cướp, mà đám người này không có mắt đi chọc vợ người ta =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top