Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tưởng Trị phải mạo hiểm mới có thể giữ vững thân thể, sau đó lại nghe được hai chữ nhục hạ của Dụ Ngôn, hắn liền bị kích thích đến hô hấp cũng trở nên nặng nề, nhịp tim càng lúc càng gấp, máu huyết cuồn cuộn. Dược lực của ba viên thuốc kia cũng bắt đầu phát huy tác dụng.

Hắn ta siết chặt nắm đấm, cảm giác được sức mạnh tiềm ẩn trong cơ bắp của mình đang bộc phát từng chút một. Dưới lớp áo phông rộng rãi, các cơ bắt đầu sung huyết và phồng lên, lộ ra đường nét rõ ràng và rắn chắc.

Tưởng Trị rít lên, sau đó tiến về trước một bước.

"Có phải Dụ Thượng Tướng đã kết luận quá sớm rồi không?" Tưởng Trị xoay cổ qua trái rồi phải, dây chằng và các khớp xương phát ra tiếng kêu răn rắc, "Tôi chỉ mới làm nóng người mà thôi."

Dụ Ngôn đáp lại lãnh đạm, "Vậy à."

Dược hiệu nhanh chóng được phóng thích, đồng thời, cơ bắp và thần kinh của Tưởng Trị đều bị kích thích, tinh thần bắt đầu hưng phấn lạ thường, hắn cảm thấy trạng thái của mình có lẽ là tốt nhất từ trước đến nay.

Tưởng Trị gầm lên một tiếng, chân phải hung hăn đá về phía Dụ Ngôn như cuồng phong bão tố, nắm đấm dũng mãnh như sắt thép, cuốn theo một luồng gió dữ dội hướng đến mũi của Dụ Ngôn.

Cánh tay của Dụ Ngôn đỡ lấy đòn tấn công của Tưởng Trị, dùng sức đẩy mạnh, nhưng vai của Tưởng Trị đồng thời đẩy lên, sức lực và trọng lượng thân thể nặng nề của hắn đánh tới, lực lượng cực đại làm Dụ Ngôn phải liên tục lui về sau mấy bước.

Đế giày cọ xát với bề mặt sàn đấu kim loại phát ra âm thanh chát chúa, mãi đến khi phát ra một tiếng nổ lớn, Dụ Ngôn mới trụ vững gót chân mà chống lại sức lực của Tưởng Trị.

Ở góc ngoặc dẫn đến cửa thao trường, Khổng Tuyết Nhi nhìn thấy cảnh này, tim nàng không khỏi khẩn trương căng thẳng. Ngay cả Lưu Lệnh Tư cũng xem đến sửng sốt mà quên thúc giục Khổng Tuyết Nhi rời đi.

Trên sàn đấu, Dụ Ngôn và Tưởng Trị mặt đối mặt giằng co, khoảng cách kéo gần.

Hai mắt Tưởng Trị đỏ ngầu, tròng mắt phồng lên, cả người hưng phấn dị thường.

"Dụ Thượng Tướng, chính cô đã nói, dùng mạng để cược." Tưởng Trị mở miệng, hoàn toàn quên mất lúc nãy chính mình là người không muốn đánh cược tính mạng, hắn hung hăng cười đắc ý, "Vậy thì tôi sẽ không khách khí!"

Nói xong, vai hắn tiếp tục đẩy Dụ Ngôn, tay còn lại bóp chặt thắt lưng cô, đầu ngón tay cứng như kim loại muốn tiến sâu vào cơ bắp bên hông Dụ Ngôn, hắn liên tục dậm chân, đẩy Dụ Ngôn tới biên của của lôi đài.

Dụ Ngôn nhanh chóng bị đẩy lui về phía sau, trong nháy mắt đã tới mép biên. Đi thêm hai bước nữa cô sẽ rơi ra khỏi lôi đài. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Dụ Ngôn dùng chân phải đá văng Tưởng Trị, đồng thời thân thể trầm xuống, mang theo Tưởng Trị ngã trên mặt đất.

Tưởng Trị dùng sức kịch liệt, một khi bị kéo liền sẽ mất khống chế, hắn ngã đè lên người Dụ Ngôn, nhưng Dụ Ngôn đã nhanh chóng cong đầu gối ép vào ngực Tưởng Trị, rồi đột nhiên dùng sức, đạp bay cả người hắn ta.

Hai người đang ở biên của lôi đài, cho nên Tưởng Trị đã trực tiếp bay ra ngoài sàn đấu, nặng nề rơi xuống.

Binh lính gần đó kinh hô xen lẫn chửi thề, trước tiên bọn chúng lùi lại để nhường chỗ, đợi Tưởng Trị ngã xuống đất, sau đó lại ba chân bốn cẳng chạy đến nâng dậy, bu lại hỏi hắn sao rồi.

Tưởng Trị tức giận đuổi đám người lui ra, hai mắt hắn đỏ bừng, nhìn chằm chằm Dụ Ngôn một cách đầy phẫn nộ.

Dụ Ngôn đã đứng dậy, an vị ở biên lôi đài, bình tĩnh mà hờ hững nhìn Tưởng Trị, giống như một vị thẩm phán tàn nhẫn lạnh lùng ra phán quyết, "Anh thua rồi."

Tưởng Trị thở phì phò gấp gáp, "Không phải là đánh cược tính mạng sao? Tôi không chết, chính là không thua."

Mặt hắn đỏ bừng, trán đầy mồ hôi nóng, cả người thoạt nhìn rất không bình thường, rõ ràng hắn đã dùng thuốc, hơn nữa còn uống không ít.

Nhưng Dụ Ngôn lại không nói gì. Bởi vì cô đoán Khổng Tuyết Nhi có thể cũng đã dùng thuốc, nếu so đo, không chừng Khổng Tuyết Nhi cũng bị liên lụy.

Tưởng Trị đẩy những người xung quanh sàn đấu ra rồi bước lên trên, trong lúc đó, tay hắn có dị vật được nhét vào. Hắn theo bản năng nắm chặt, là một lưỡi dao nhỏ dài bằng ngón tay, lưỡi cực kỳ sắc, Tưởng Trị chỉ mới nắm chặt nó thì lớp da trong lòng bàn tay đã bị cắt xuyên.

Hắn kịp thời thu lực, khéo léo kẹp lưỡi dao vào khe hở các ngón tay.

Tưởng Trị lên lôi đài một lần nữa, sắc mặt càng thêm đỏ bừng, trên trán và cổ gân xanh nổi lên rõ ràng, tiềm lực cơ xương của hắn đã được dược lực đẩy đến cực hạn. Hắn cảm thấy chính mình tràn đầy sức lực.

Tưởng Trị nhìn chằm chằm Dụ Ngôn, biểu tình hung dữ, sát ý dâng tràn.

Dụ Ngôn nhẹ nhàng xoay khớp cổ một chút, sẵn sàng cho một trận đánh ác liệt.

Trong phút chốc, Tưởng Trị lại ra tay.

Vẫn là cận chiến, Tưởng Trị dán sát vào Dụ Ngôn, cố gắng cậy mạnh đẩy cô rơi xuống sàn đấu. Dụ Ngôn lại lợi dụng thân thể linh hoạt, ý đồ thay đổi phương hướng của Tưởng Trị.

Lúc này, ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi dao chợt lóe. Tưởng Trị vung thẳng cánh tay, lưỡi dao kẹp giữa ngón giữa và ngón trỏ vô cùng sắc bén, cắt ngang ngực Dụ Ngôn!

Dụ Ngôn cau mày chán ghét, lập tức lui về phía sau tránh né.

Nhưng sức lực của Tưởng Trị mạnh vô cùng, lưỡi dao vẫn theo đà chém tới, cắt ngang một đường trước ngực Dụ Ngôn. Lưỡi dao cực kỳ bén nhọn, trong tích tắc đã cắt một đường ngang kéo dài toàn bộ mặt trước của chiếc áo sơ mi.

Chiếc áo sơ bị rách, để lộ áo ngực màu đen bên trong.

Lập tức bên dưới bộc phát những tiếng kêu đinh tai nhức óc, những tiếng cười giễu chế nhạo, và cả những tiếng huýt sáo ác ý.

Khổng Tuyết Nhi ở bên dưới nhìn thấy, nàng cắn chặt môi. Một đao kia của Tưởng Trị rõ ràng là cố ý làm nhục, trong lòng nàng liền phẫn nộ, cảm xúc trở nên kích động, phế phổi lập tức đau nhức mãnh liệt.

Khổng Tuyết Nhi nhịn không được ho một tiếng, phun ra máu.

"Phu nhân!" Nhìn thấy Khổng Tuyết Nhi hộc máu, Lưu Lệnh Tư lập tức thu hồi tầm mắt khỏi trận đấu, "Chúng ta phải đến bệnh viện ngay lập tức."

"Tôi không sao." Khổng Tuyết Nhi đưa tay ngăn cô lại, tiếp tục nhìn về phía lôi đài.

Trên sàn đấu.

Tưởng Trị nhìn chằm chằm vào lớp vải áo dệt bị rách Dụ Ngôn, tiếc nuối bĩu môi, "Dụ Thượng Tướng mặc nhiều như vậy, không sợ nóng sao? Hay là tôi thêm vài đao, để cho cô được mát mẻ nhé."

Dụ Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt băng lãnh, không giận không loạn.

"Không cần." Cô nói, một tay cởi từng cúc áo rồi trực tiếp cởi áo sơ mi ra, trên người chỉ mặc chiếc áo ngực màu đen. Vải dệt ôm sát, để lộ thân trên mảnh khảnh của cô, bên dưới là chiếc quần quân đội thẳng tắp, chân dài eo thon, thân hình lưu loát lại xinh đẹp.

Cô thấp hơn Tưởng Trị một nửa cái đầu, vóc dáng lại mảnh mai, bờ vai trắng nõn thon gầy, cơ bắp trên cánh tay mặc dù có đường nét rõ ràng, nhưng lại không thô kệch khó coi. So với thân hình rắn chắc và cứng cáp của Tưởng Trị, Dụ Ngôn thoạt nhìn có vẻ yếu ớt.

Nhưng khi cô tùy tay vứt bỏ áo sơ mi, thắp tắp mà đứng tại chỗ, thân hình mãnh khảnh lại tràn đầy cứng rắn quả quyết. Không có nửa phần nhu nhược, chỉ có sắc bén và cứng cáp như một thanh kiếm lạnh lùng.

(Tự dưng nhớ đến cái fanart này 😂)

Sự sỉ nhục của Tưởng Trị hoàn toàn vô dụng.

Khổng Tuyết Nhi nhẹ nhàng thở phào, đồng thời che đi xương sườn đang nhức nhối của mình.

Xương sườn gãy đâm vào phổi, không ngừng xuất huyết, sự khó chịu cũng tăng lên gấp bội. Nàng không phải là Alpha chân chính, không có khả năng tự chữa lành mạnh mẽ như họ. Hơn nữa, thuốc vừa uống sinh ra tác dụng phụ, chỉ làm trầm trọng thêm tình trạng suy nhược cơ thể của nàng.

Nhưng nàng không nghĩ rời đi, muốn tiếp tục nhìn thấy hào quang rực rỡ của Dụ Ngôn trên sân khấu đó.

Dụ Ngôn ngữa đầu ra sau, kéo duỗi cơ cổ và vai, sau đó lạnh giọng, "Anh mang theo dao."

Tưởng Trị không giấu nữa, trực tiếp để lộ lưỡi dao kẹp trong tay, nói, "Nếu không phục, vậy thì cô cũng mang đi."

Dụ Ngôn nói, "Không cần, coi như tôi nhường."

Sắc mặt Tưởng Trị nhất thời xấu đi, "Dụ Ngôn, cô quá kiêu ngạo."

Dụ Ngôn đáp, "Tôi không cảm thấy đó là kiêu ngạo."

Tưởng Trị lạnh mặt, kẹp chặt lưỡi dao rồi lao tới, lưỡi kiếm sắc bén nhắm vào cổ, mắt và những điểm yếu của Dụ Ngôn, cộng thêm sức mạnh tối thượng của cơ thể hắn sau khi dùng thuốc, mỗi chiêu đều mang theo sát ý chết người.

Càng vung dao, hắn ta càng phấn khích, biểu tình dữ tợn, mắt đỏ bừng, miệng mũi phập phồng như một con dã thú. Ra tay cũng càng ngày càng hung ác, hoàn toàn vứt bỏ mọi kỹ thuật, chỉ chừa lại sức mạnh và tốc độ.

Dụ Ngôn ban đầu buộc phải rút lui bởi những đòn tấn công mạnh mẽ của hắn ta, nhưng vài giây sau, Tưởng Trị đã bộc lộ sơ hở của mình. Dụ Ngôn ngay lập tức đánh vào khuỷu tay của Tưởng Trị, cẳng tay của hắn đột nhiên cong về phía trong một cách mất kiểm soát, lưỡi kiếm cắt vào mặt hắn, máu tươi tuôn trào.

Tưởng Trị tức giận gầm lên, vung nắm đấm đập tới, Dụ Ngôn chặn lại, nhưng không chặn được, nắm đấm của hắn đánh vào xương quai xanh cô, nhất thời sưng đỏ lên.

Dụ Ngôn rút lui.

Tưởng Trị sờ sờ vết máu trên mặt, tin tức tố trong máu tràn theo ra ngoài, không khí nồng nặc mùi tin tức tố hăng mũi.

Dụ Ngôn nhíu mày, sự bài xích sinh lý đối với người cùng thuộc tính Alpha làm cô trở nên bực bội.

Tưởng Trị vứt bỏ lưỡi dao nhuốm máu, hắn nắm chặt quả đấm, quát lớn một tiếng rồi lao vào người Dụ Ngôn.

Các bắp thịt trên cánh tay hắn nhô ra, sức mạnh đã được kích thích đến cực hạn của thân thể. Dụ Ngôn tiếp hắn một đấm, cánh tay bị chấn động làm cho trật khớp, cô vội vàng nắm lấy cánh tay đẩy lên rồi nhanh chóng đặt lại vị trí cũ.

Lúc này, Tưởng Trị nắm lấy eo Dụ Ngôn, đột nhiên nhấc bổng cô lên, hung hăng đập mạnh xuống đất.

Dụ Ngôn đá vào chân Tưởng Trị, linh hoạt nhảy lên như một con cá, nhưng sức mạnh xương cốt bùng nổ của Tưởng Trị khiến những ngón tay của hắn ta như gọng kìm, siết chặt thân thể Dụ Ngôn, đập mạnh xuống đất.

Dụ Ngôn lập tức ngẩng đầu, tránh để gáy chạm xuống đất.

Đùng ----- Lưng cô đập mạnh xuống sàn đấu, mặt kim loại bằng phẳng kêu cót két rồi trở nên móp méo. Dụ Ngôn bị dập đến phổi, cổ họng tanh tưởi, suýt nữa nôn ra máu.

Hai mắt Tưởng Trị trợn trắng, đầy hưng phấn, trong miệng không ngừng gầm thét, đã hoàn toàn trở thành dã thú. Hắn ta nắm chặt hai bàn tay to lớn của mình thành những quả đấm sắt, đập thật mạnh vào bụng của Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn lập tức xoay người lăn đi.

Rầm ----- Hai quyền của Tưởng Trị nện lên sàn đấu, kim loại vặn vẹo rên rỉ, lõm xuống thật sâu.

Dụ Ngôn một tay chống đất, phi thân lên lưng Tưởng Trị, một tay ấn vào gáy hắn ta, tay kia đập vào xương sống của Tưởng Trị.

Nếu đánh trúng đốt sống quan trọng trên lưng, Tưởng Trị sẽ lập tức mất đi khả năng hoạt động.

Nhưng Tưởng Trị đã nhanh chóng phản ứng, hắn trở tay giữ chặt Dụ Ngôn, trong chớp nhoáng đã kéo cô xuống. Khuỷu tay của Dụ Ngôn chỉ húc vào vai của hắn.

Dụ Ngôn ngã xuống đất, lăn lộn một vòng, lập tức mất đi cảnh giác.

Nhưng lúc này, Tưởng Trị đột nhiên ngã xuống, thân thể cứng đờ, bất động thanh sắc.

Tiếng hoan hô cùng tiếng la hét đồng thời dừng lại, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Dụ Ngôn bước tới, đá vào hai chân Tưởng Trị, không có phản ứng.

"Thiếu tướng!"

Một số tay chân thân tín của Tưởng Trị nhanh chóng chạy lên sàn đấu, đỡ hắn đứng dậy. Mặt Tưởng Trị đỏ sậm, mồ hôi nhễ nhại, đã mất đi ý thức.

Một số người ngay lập tức kiểm tra nhịp thở và mạch đập của Tưởng Trị. Đều thực mỏng manh.

"Gửi đến phòng y tế! Mau lên!"

Tưởng Trị nhanh chóng được vài tên thủ hạ khiêng xuống, trước khi người cuối cùng trên lôi đài rời đi, hắn ta quay đầu lại nói, "Nếu Tưởng Thiếu Tưởng xảy ra chuyện, chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"

Cuối cùng, người nọ vừa rời đi, đám lính bên dưới tức giận bao vây Dụ Ngôn, công khai lên án Dụ Ngôn tội danh mưu sát Thiếu Tướng.

"Làm gì!" Phó phụ trách căn cứ Hứa Thái cố gắng ngăn lại, nhưng không ai để ý đến bà.

Bọn lính liên tiếp trèo lên sàn đấu, người của Dụ Ngôn cũng liều mạng chen lên, hai bên nhất thời giao chiến, hiện trường lập tức mất kiểm soát.

Dụ Ngôn cô độc đứng trên võ đài, lạnh lùng nhìn quang cảnh hỗn loạn đầy phẫn nộ bên dưới.

Khổng Tuyết Nhi thấy cô bị bao vây, lo lắng đến mức lập tức muốn chạy đến.

"Phu nhân!" Lưu Lệnh Tư túm chặt nàng, "Cô không được qua đó!"

"Buông ra..." Khổng Tuyết Nhi dùng sức vung tay, kéo miệng vết thương thêm đau đớn, đau đến mức trước mắt nàng liền tối sầm.

Lưu Lệnh Tư kéo nàng, thừa dịp hỗn loạn chưa lan đến đây, cùng Uông Vọng mạnh mẽ đem Khổng Tuyết Nhi đi.

Vừa cử động, thân thể Khổng Tuyết Nhi không thể che giấu được suy yếu, nàng căn bản vô lực phản kháng, bị kéo vào trong thang máy.

Trên đường đi, Lưu Lệnh Tư liền dùng bộ đàm liên lạc với bác sĩ quân y Kim Tử Hàm, Uông Vọng ở phía sau thì gửi tin nhắn cho những người trên phi thuyền để giải thích tình hình.

Ngay khi Khổng Tuyết Nhi vừa đến cửa phòng y tế, Uông Vọng liền vội vàng rời đi, cậu phải xuống thao trường để chi viện.

Nhìn thấy bước chân vội vã của Uông Vọng, Khổng Tuyết Nhi càng thêm lo lắng cho Dụ Ngôn, nàng nghiến răng chịu đựng tác dụng phụ của viên thuốc và cơn đau đến từ phế phổi, đẩy Lưu Lệnh Tư, muốn xuống giường bệnh.

Chống đỡ đến hiện tại, sắc mặt Khổng Tuyết Nhi trắng bệch dọa người, Lưu Lệnh Tư làm sao dám để nàng rời khỏi phòng y tế. Cô mạnh mẽ đè Khổng Tuyết Nhi lại và hét lên với Kim Tử Hàm, "Mau gây mê cho cô ấy!"

Nội thương của Khổng Tuyết Nhi phải được điều trị bằng phẫu thuật, vốn dĩ cần phải gây mê.

Kim Tử Hàm tuy rụt rè và hay lảng tránh giao tiếp như ốc sên, nhưng lại rất nhanh nhạy trong nghiệp vụ, nàng nhanh chóng chuẩn bị sẵn một cây kim gây mê, tiêm vào tĩnh mạch cánh tay của Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi từ từ an tĩnh lại.

Lưu Lệnh Tư buông Khổng Tuyết Nhi ra, vội vàng nói, "Nơi này giao cho cô. Tôi xuống kia xem tình hình."

Thao trường khắp nơi đều là người của Tưởng Trị, Dụ Ngôn sức đơn thế yếu, cô sợ sẽ xảy ra chuyện.

Thực ra tình huống của Dụ Ngôn cũng không tệ lắm, thao trường có quá nhiều người, không phải ai cũng giỏi đánh đấm, Dụ Ngôn dễ dàng tìm được cơ hội đi lên khán đài dành cho Omega ở tầng hai rồi rời đi.

Sau đó đại quân từ bên ngoài căn cứ xông vào, hai bên dù sao vẫn có điểm cố kỵ, giằng co nữa ngày, cuối cùng dưới tin tức "Tưởng Thiếu Tướng tạm thời không có việc gì" mà bình ổn lại.

Thời điểm Dụ Ngôn đến phòng bệnh, Khổng Tuyết Nhi đã hoàn thành ca phẫu thuật, đang được may lại vết thương.

Nàng vẫn hôn mê chưa tỉnh.

Dụ Ngôn bước vào phòng, Kim Tử Hàm đang canh gác bên giường ngay lập tức đứng lên, nàng lắp bắp gọi, "Thượng Tướng."

Dụ Ngôn gật đầu, "Cô ấy thế nào?"

Kim Tử Hàm cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Đều khá tốt, có điều tác dụng phụ của thuốc kích thích phải một thời gian nữa mới hết."

"Ừ." Tác dụng phụ của thuốc Dụ Ngôn có biết, sẽ gây ra mệt mỏi và đau nhức cơ, đây là di chứng của việc cưỡng bức tiêu hao năng lượng quá mức.

"Vậy tôi ra ngoài." Kim Tử Hàm cúi đầu, vội vàng rời đi.

Phòng bệnh đóng lại, rốt cuộc mọi thứ cũng đã tĩnh lặng trở lại.

Dụ Ngôn bước đến mép giường rồi ngồi xuống.

Khuôn mặt của Khổng Tuyết Nhi vẫn tái nhợt như cũ, thiết bị y tế đang hoạt động nhẹ nhàng, từ từ sửa chữa xương và cơ cho Khổng Tuyết Nhi.

Xương sườn đâm vào phổi, nàng còn chịu đựng nó lâu như vậy. Vừa nghĩ đến, Dụ Ngôn lại tức giận, lại đau lòng.

Cô nắm tay Khổng Tuyết Nhi, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa làn da mềm mại trên mu bàn tay nàng, bất đắc dĩ mà khe khẽ thở dài.

Nửa giờ sau, lông mi của Khổng Tuyết Nhi chớp chớp, có vẻ nàng sắp tỉnh.

Dụ Ngôn lập tức buông ra, sắc mặt lạnh băng mà khoanh tay lại.

_____

TBC.

Lại bắt đầu giận dỗi act cool =)))))

Mấy ngừi hôm trước không tin tưởng thượng tướng có thấy áy náy chưa 😒

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top