Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khổng Tuyết Nhi ở lại phòng bệnh hai ngày. Lúc mới vừa tỉnh lại, tinh thần nàng không tốt lắm, luôn mệt mỏi rã rời. Hai ngày sau Khổng Tuyết Nhi mới từ từ lấy lại sức để xuống giường đi lại.

Kim Tử Hàm giúp nàng kiểm tra sức khỏe toàn diện một lần.

Kết quả khám sức khỏe cho thấy tuyển thể của Khổng Tuyết Nhi đã hồi phục. Tuyến thể Alpha đã từng cấy vào cũng hoàn toàn biến mất trong thời gian hôn mê, không để lại chút dấu vết nào.

Kim Tử Hàm nói rằng thân thể nàng hiện tại rất khỏe mạnh, khỏe mạnh như một tờ giấy trắng, không có bất luận chấn thương, hao mòn, hay di chứng gì, mỗi một tế bào cũng đều sạch sẽ mới mẻ và tràn đầy sức sống. Tuy nhiên, tốc độ phân chia và sao chép tế bào của cơ thể nàng có vấn đề, Kim Tử Hàm đề nghị Khổng Tuyết Nhi quay lại Trái đất để kiểm tra chi tiết hơn. Điều kiện y tế ở căn cứ rất đơn giản, không có cách nào để nghiên cứu và phân tích sâu hơn.

"Tôi biết rồi." Khổng Tuyết Nhi dựa vào giường bệnh, nói, "Cảm ơn cô, nhưng mà chuyện này, cô có thể giúp tôi giữ bí mật trước được không?"

Nàng muốn giấu Dụ Ngôn chuyện mình bị Hứa Giai Kỳ tiêm thuốc không rõ ràng vào người.

"Nhưng... Tất cả các báo cáo kiểm tra... Thượng Tướng đều muốn xem ..." Kim Tử Hàm ngồi trên ghế bên cạnh, nàng dùng sức cúi đầu, Khổng Tuyết Nhi chỉ có thể nhìn thấy chóp mũi của nàng dưới cặp kính mắt.

"Vậy hôm nay cô phải đưa cho Thượng Tướng luôn sao?"

Kim Tử Hàm lắc đầu.

Khổng Tuyết Nhi liền nói, "Vậy để lại cho tôi đi, tôi sẽ tự mình đưa cho cô ấy."

Kim Tử Hàm do dự một lúc, cuối cùng ấp úng đáp, "Được."

Kim Tử Hàm để lại một xấp kết quả rồi rời khỏi phòng bệnh. Khổng Tuyết Nhi lật xem, Kim Tử Hàm kiểm tra cho nàng rất tỉ mỉ, toàn thân trên dưới không sót một chi tiết nào.

Khổng Tuyết Nhi đem kết quả về việc phân chia tế bào giấu đi, sau đó tập trung xem kết quả kiểm tra tuyến thể của nàng.

Tuyến thể của nàng hiện tại đã rất khỏe mạnh, tốt đến mức có thể ngay lập tức tiếp nhận việc đánh dấu. Nhưng Khổng Tuyết Nhi vẫn thực bất an.

Muốn sở hữu thứ gì cũng phải trả giá đắt, nàng không tin Hứa Giai Kỳ thật sự có loại thuốc kỳ diệu có thể khiến người ta rực rỡ hẳn lên, càng không tin cô ta lại tốt bụng đến mức vô cớ ban cho nàng thuốc trường sinh bất lão gì đó.

Nhất định là có mục đích.

Đặt kết quả xuống, Khổng Tuyết Nhi nắm nắm tay, cảm nhận sức lực cơ xương giữa các ngón tay. Rất yếu, nhưng vẫn tốt hơn một chút so với Khổng Tuyết Nhi mong đợi, nói cách khác, nàng hẳn là vẫn mạnh hơn so với Omega bình thường.

Khổng Tuyết Nhi nằm trên giường bệnh, quay đầu nhìn khung cửa sổ nhỏ nhỏ trên tường.

Ngoài cửa sổ là những dãy núi trơ trọi của Hỏa Tinh, bầu trời xa xăm, ánh mặt trời cũng mỏng manh mờ nhạt.

Mất đi năng lực, trong lòng Khổng Tuyết Nhi vẫn có chút buồn rầu. Tuy rằng sức mạnh này là do Hứa Giai Kỳ áp đặt cho nàng, nhưng để khống chế nó, sử dụng nó, Khổng Tuyết Nhi đã phải trả vô số cái giá cắt cổ.

Hiện tại, dường như hết thảy đã trở về điểm ban đầu. Nàng đã mất đi những sức mạnh đó.

Cốc cốc ----- Cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ, thanh âm của Dụ Ngôn truyền vào từ bên ngoài.

"Tuyết Nhi." Dụ Ngôn gọi nàng một tiếng, sau đó mở cửa ra.

Dụ Ngôn mới từ bên ngoài căn cứ trở về, cô cởi bộ quần áo du hành vũ trụ bên ngoài, bên trong mặc một bộ đồ giữ ấm màu xanh đen. Mái tóc được búi lên, gọn gàng lại đơn giản, trông rất tinh anh sáng ngời.

Khổng Tuyết Nhi ngồi dậy, nhìn về phía cô.

Hai người chạm mắt một cái, chỉ cách nhau nữa gian phòng, Khổng Tuyết Nhi liền nhịn không được cong môi cười...

Sự nghiêm túc và sắc lạnh trên khuôn mặt Dụ Ngôn cũng buông lỏng theo từng bước chân, cô mở miệng hỏi, "Kim Tử Hàm nói kết quả kiểm tra hôm nay ở chỗ em?"

Trong lúc nói, Dụ Ngôn đã đi đến đuôi giường, giống như những buổi trưa khác, cô kéo bàn ăn ra rồi điểu chỉnh vị trí, sau đó để Lưu Lệnh Tư đi phía sau đặt bữa trưa lên đó.

Khổng Tuyết Nhi nhìn những ngón tay tinh tế thon dài của Dụ Ngôn đang điều chỉnh bàn ăn, đột nhiên nàng cảm thấy hết thảy những điều này không phải trở về điểm ban đầu, mà là đã đi đến đích. Là đích đến mà Khổng Tuyết Nhi hằng ao ước.

Nàng đã có được nữ nhân ngày đó đứng trên đỉnh cao thế giới, hờ hững nhìn xuống chúng sinh.

Không nghe thấy Khổng Tuyết Nhi đáp lại, Dụ Ngôn nghiêng mặt nhìn sang.

Dụ Ngôn hơi cúi xuống, những lọn tóc lòa xòa trước trán, khi ngước mắt lên thì chúng liền che đi tầm nhìn, vì vậy cô phải đưa tay lên để gạt ra, nhưng vài sợi tóc kia lại quá ngắn, gạt ra lại thực mau rũ xuống.

Dụ Ngôn đành mặc kệ như vậy rồi hỏi Khổng Tuyết Nhi, người vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, "Sao vậy, không thoải mái ư?"

"Không có." Khổng Tuyết Nhi mỉm cười, "Chỉ là cảm thấy hôm nay người đặc biệt xinh đẹp."

Dụ Ngôn không để ý mấy lời này của nàng, đợi Lưu Lệnh Tư thu dọn xong xuôi, mới nói, "Cô ra ngoài đi."

Lưu Lệnh Tư tuân lệnh rút lui.

Dụ Ngôn kéo cái ghế đến trước bàn ăn, cô vừa đưa nĩa cho Khổng Tuyết Nhi vừa hỏi, "Kết quả kiểm tra đâu rồi?"

Khổng Tuyết Nhi cầm tờ kết quả trong tay rồi ấn lên bàn ăn không buông, biểu tình phi thường nghiêm túc, hơn nữa còn có chút rầu rĩ. Nàng hỏi, "Sau này người có thể dành cho em vài ngày được không? Em có khả năng... có... chút phiền."

Động tác của Dụ Ngôn ngưng lại, vẻ mặt lập tức nghiêm túc, "Xảy ra chuyện gì?"

Nói xong liền không đợi Khổng Tuyết Nhi trả lời, cô trực tiếp muốn lấy tờ kết quả mà Khổng Tuyết Nhi đè dưới tay.

"Phải trả lời em trước, người có thời gian không?" Khổng Tuyết Nhi dùng hai tay đè lại, "Không trả lời thì không được xem."

Dụ Ngôn nhìn Khổng Tuyết Nhi vài giây, lại thực sự nghiêm túc suy tư một lát mới nói, "Tôi có thể cùng em trở về Trái Đất."

Ý tứ là ----- Nếu thân thể Khổng Tuyết Nhi có vấn đề, cô sẽ tạm gác lại các công việc trên căn cứ Số 2 rồi đưa nàng trở lại Trái Đất để điều trị.

Khổng Tuyết Nhi nhịn không được liền cười, "Về Trái Đất thì không cần, chỉ cần cho em vài ngày là được."

Nàng buông tay ra để Dụ Ngôn rút tập hồ sơ.

Dụ Ngôn phi thường nghiêm túc đọc qua kết quả một lần, nhưng không tìm thấy vấn đề gì, cô lại thận trọng xem một lần nữa, sau đó ngước mắt nhìn Khổng Tuyết Nhi, chờ nàng giải thích.

Khổng Tuyết Nhi xiên một miếng thịt gà, nàng chớp chớp mắt đáp lại ánh mắt đánh giá của Dụ Ngôn, giả ngu không nói lời nào.

Dụ Ngôn đặt kết quả kiểm tra xuống, hỏi, "Em có phải đang giấu tôi chuyện gì không?"

"Không có a." Khổng Tuyết Nhi trả lời xong, còn định đút gà cho Dụ Ngôn, nhưng Dụ Ngôn đã chặn tay nàng lại.

"Vậy tại sao em lại nói mình có chút phiền phức?"

Khổng Tuyết Nhi đặt nĩa xuống, ngập ngừng một chút, "Em..."

Dụ Ngôn nghiêm túc nhìn nàng.

"Em..." Khổng Tuyết Nhi khó có thể mở miệng, dường như do dự không muốn nói.

Dụ Ngôn khẽ cau mày, vừa định hỏi lại, Khổng Tuyết Nhi đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, nàng bước một chân qua rồi ngồi lên đùi Dụ Ngôn, cúi đầu nhìn cô.

Dụ Ngôn, "?"

Cánh tay Khổng Tuyết Nhi câu lấy cổ Dụ Ngôn, nàng nhếch môi cười, "Em đã trở lại thành Omega."

Dụ Ngôn dừng lại, nhưng không lập tức có phản ứng.

Khổng Tuyết Nhi cúi đầu, đến gần chóp mũi Dụ Ngôn, nhẹ giọng nói, "Cho nên, phải làm phiền Dụ Thượng Tướng rồi. Bởi vì lần sau nếu em phát tình, chỉ sợ người phải tiêu tốn đến bảy ngày bảy đêm để thỏa mãn người ta."

Dụ Ngôn ôm eo Khổng Tuyết Nhi, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó bất đắc dĩ nói, "Vậy là kết quả kiểm tra không có vấn đề gì."

Khổng Tuyết Nhi nói, "Có vấn đề nha, nếu như người không có thời gian, đến khi người ta phát tình thì phải làm sao bây giờ?"

Dụ Ngôn không biết làm sao, chỉ liếc nhìn nàng, đầu ngón tay vỗ về tuyến thể mềm mại trên gáy Khổng Tuyết Nhi.

"Hiện tại em là Omega." Cô nói, ngữ điệu hơi trầm xuống.

Khổng Tuyết Nhi nói, "Ừm, về sau em chính là Omega của riêng Dụ Thượng Tướng."

Dụ Ngôn ngước lên nhìn vào mắt Khổng Tuyết Nhi.

Biểu tình của cô thực nghiêm túc, nghiêm túc mà quan sát cảm xúc trong mắt Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi tựa lên vai Dụ Ngôn, tránh đi ánh mắt của cô, giọng điệu ngả ngớn mà nói, "Đúng vậy, thực ra bây giờ người ta vì mất đi năng lực mà thương tâm mất mát, lại khó chịu vô cùng, Thượng Tướng phải dỗ dành mới được."

Dụ Ngôn thực sự vốn định an ủi nàng, nhưng khi bị Khổng Tuyết Nhi nháo như vậy, cô ngược lại không biết phải nói tiếp như thế nào, nghẹn một lúc lâu, cuối cùng nói, "Ăn cơm trước đi."

Khổng Tuyết Nhi vùi vào vai cô, không muốn rời đi. Nàng ngồi trên đùi Dụ Ngôn, vòng tay ôm eo Dụ Ngôn, mặt dán vào vai Dụ Ngôn, tư thế thân mật khăng khít, lại hết mực an tâm.

"Chuyện ở Liên Hợp Khu gần nhất thế nào?" Khổng Tuyết Nhi nói đến chính sự, chỉ có nói đến chuyện này mới có thể dời đi lực chú ý của Dụ Ngôn, cũng không bị cô chuyển đề tài.

Hơn nữa, nàng đã hôn mê và nằm trên giường tổng cộng chín ngày, tin tức lạc hậu nghiêm trọng.

Dụ Ngôn đáp, "Tốt, cũng không tốt."

Khổng Tuyết Nhi khó hiểu, "Hả?"

Dụ Ngôn nói, "Bạch Nghiêm Dị và Dụ Kế Hồng đã thảo luận, Dụ Kế Hồng đáp ứng sẽ đảm bảo an toàn cho tôi tại căn cứ Số 2."

Khổng Tuyết Nhi thay đổi tư thế một chút, sườn mặt gối lên vai Dụ Ngôn, nàng chăm chú nhìn sườn mặt và đôi môi cô lúc nói chuyện, "Sau đó thì sao?"

Dụ Ngôn lại nói, "Những người dân ở tầng ngầm bắt đầu chạy trốn một cách có tổ chức và quy mô, họ xâm nhập vào tầng một trên mặt đất, dẫn đến ẩu đả quy mô lớn. Sau khi Liên Hợp Khu họp nội bộ, đã quyết định dùng vũ lực trấn áp."

Dừng một chút, Dụ Ngôn tiếp tục nói, "Bọn họ muốn phá hủy tầng ngầm, hoàn toàn."

Khổng Tuyết Nhi lập tức ngồi thẳng dậy, "Bắt đầu từ khi nào?"

Dụ Ngôn nói, "Một tuần trước."

"Còn kế hoạch phá hủy?"

Dụ Ngôn, "Hai ngày trước đó, Bạch Nghiêm Dị cũng đang suy nghĩ biện pháp ngăn cản."

Khổng Tuyết Nhi đứng lên, bất an nói, "Tại sao lại đột nhiên như vậy, em một chút tin tức cũng không biết."

Chưa đầy nửa tháng từ khi nàng rời khỏi Trái Đất, tình thế lại chuyển biến nhanh như vậy. Tiễn tỷ, tiểu Diệp đều ở tầng ngầm, không biết đã kịp thời tránh khỏi đó chưa.

Dụ Ngôn kéo tay Khổng Tuyết Nhi, đầu ngón tay hơi hơi dùng sức. Cái siết tay của cô liền làm Khổng Tuyết Nhi bình tĩnh lại.

"Mandela gần đây cũng rất sinh động." Dụ Ngôn nhìn Khổng Tuyết Nhi, trong mắt chứa đựng nhiều nội dung chưa nói hết.

Khổng Tuyết Nhi từ trước đến nay vẫn luôn ăn ý với cô, nàng ngay lập tức nghĩ ra.

"Bắt đầu hành động kể từ khi chúng ta rời đi?"

Dụ Ngôn do dự một chút, sau đó nghiêm túc nói, "Nhìn từ bên ngoài, thì chính là như vậy."

Tầng ngầm là quê hương của Khổng Tuyết Nhi, bên dưới có rất nhiều tai mắt của nàng, bất luận gió thoảng mây bay thế nào nàng cũng đều rõ ràng. Ngay cả khi đến Sao Hỏa, dù phải mất hơn nửa giờ để làm mới trang web, nhưng nàng vẫn giữ việc trao đổi email thường xuyên với người Trái Đất.

Chỉ có trong vài ngày qua, Khổng Tuyết Nhi hôn mê một tuần, lại ở trên giường bệnh hai ngày, không có biện pháp lên mạng ổn định, cũng không kịp thời kiểm tra email.

Sau đó, liền có chuyện.

Nàng nhớ đến cái gọi là thuốc trường sinh mà Hứa Giai Kỳ đã tiêm cho mình, đột nhiên nghĩ đến, phải chăng một ngày nào đó, Hứa Giai Kỳ liền dùng nàng làm mồi nhử, tuyên bố cô ta đã chế ra một loại thuốc trường sinh có thể làm tươi mới cơ thể người dùng, sau đó câu lấy những kẻ luôn khát vọng bất tử, khơi mào hỗn loạn?

Loại chuyện này, Khổng Tuyết Nhi cảm thấy Hứa Giai Kỳ nhất định làm được.

"Hứa Giai Kỳ nếu đã xuất hiện trên Sao Hỏa, có nghĩa là chị ta phải có một căn cứ bí mật trên đây." Khổng Tuyết Nhi quay lại, ánh mắt bình tĩnh lại hưng phấn, "Vậy thì không bằng chúng ta cũng nghĩ ra cách đánh lừa Hứa Giai Kỳ tiết lộ vị trí trên Sao Hỏa của mình?"

Không phải Dụ Ngôn chưa nghĩ đến điều này, thậm chí cô còn thuyên chuyển ba vệ tinh của Sao Hỏa đem toàn bộ bề mặt tìm kiếm một lần, nhưng không thu được gì.

"Em có kế hoạch gì sao?"

Khổng Tuyết Nhi mỉm cười, một lần nữa ngồi lại trên đùi Dụ Ngôn, nàng cười nói, "Có, nhưng phải làm phiền Dụ Thướng Tướng phối hợp với em."

_____

TBC.

Đừng bao giờ tin cái bảy ngày bảy đêm của phu nhân =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top