Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng bắn của Dụ Ngôn tương đương với một kho vũ khí, thu thập tất cả các loại súng ống và đạn pháo từ 5 liên hợp khu lớn trên thế giới.

Lúc Khổng Tuyết Nhi bước vào, Tạ Khả Dần đang sử dụng một khẩu súng ngắn mà Khổng Tuyết Nhi chưa từng thấy qua trước đây, Dụ Ngôn cùng Lục Kha Nhiên đang ở một bên quan sát.

Khẩu súng lục không một tiếng động bắn ra những viên đạn siêu mảnh, trúng tấm bia hình tròn cách đó 30 mét. Lần bắn thứ nhất 6 điểm, lần bắn thứ hai và thứ ba đều 8 điểm.

Tạ Khả Dần nhăn mặt rồi báo cáo với Dụ Ngôn rằng khẩu súng này khi bắn quá "phiêu", rất khó để nắm giữ.

Dụ Ngôn yêu cầu Lục Kha Nhiên ghi chép, rồi mới nhìn về Khổng Tuyết Nhi ở cửa, "Chuyện gì?"

Khổng Tuyết Nhi đến gần, làm nũng oán giận nói, "Tôi đã đợi cô một ngày."

Dụ Ngôn mặt không chút cảm xúc, "Có việc gì thì nói đi."

Khổng Tuyết Nhi nói, "Tôi muốn nuôi thú cưng."

Dụ Ngôn nhìn nhìn Khổng Tuyết Nhi, không nói chuyện.

Lục Kha Nhiên và Tạ Khả Dần không khỏi nhìn chằm chằm Khổng Tuyết Nhi, đáy lòng đều cảm thấy nàng có chút không an phận, chỉ mới đến đây vài ngày đã bắt đầu đòi nuôi thú cưng.

Khổng Tuyết Nhi bổ sung thêm, "Chỉ là một con vật có lông nhỏ, sẽ không chiếm nhiều không gian đâu."

Nàng cúi xuống, chống đầu gối, nghiêng đầu, dùng đôi mắt mong chờ mà nhìn Dụ Ngôn, tư thế đáng yêu, biểu tình ngây thơ, "Có thể không, Thượng Tướng?"

Dụ Ngôn bình tĩnh không gợn sóng mà đối mắt với Không Tuyết Nhi trong một giây, "Không."

Khổng Tuyết Nhi nắm lấy ống tay áo Dụ Ngôn, "Đừng như vậy mà, nếu không tôi đáp ứng với cô một điều kiện nha."

Dụ Ngôn kéo tay áo ra, "Không được."

Vẻ mặt đáng yêu của Khổng Tuyết Nhi ngay lập tức thu lại, xụ mặt hừ một tiếng. Nàng đứng dậy, bước hai bước đến bên cạnh Tạ Khả Dần, đoạt được khẩu súng trên tay cô ấy trước khi Tạ Khả Dần kịp phản ứng.

Hôm nay Khổng Tuyết Nhi mặc một chiếc áo sơ mi trắng có tay áo rộng, phối hợp chiếc váy màu đỏ diễm lệ và một đôi giày da đen. Vô cùng tinh anh gợi cảm.

Tay phải mang bao tay màu đen của nàng cầm súng, mặt hướng Dụ Ngôn, súng chỉ vào tấm bia điện tử.

"Ba giây tốc bắn, ba phát súng." Khổng Tuyết Nhi nhìn chằm chằm vào mắt Dụ Ngôn, tự tin khẳng định, "Nếu toàn bộ đều trúng hồng tâm, cô liền phải đáp ứng với tôi đó."

Dụ Ngôn hơi ngồi thẳng dậy, cô nhìn thấy trong mắt Khổng Tuyết Nhi sự tin tưởng tuyệt đối, nhưng trong lòng Dụ Ngôn vẫn như cũ ôm lấy hoài nghi.

Tạ Khả Dần là lính do Dụ Ngôn huấn luyện, trình độ bắn của cô ấy trong quân đội có thể được coi là tương đối nổi bật, nhưng ba lần bắn của Tạ Khả Dần thậm chí còn chưa chạm được đến điểm 9.

10 điểm, một Omega như Khổng Tuyết Nhi thật sự có thể làm được?

"Dám cược không, Thượng Tướng?" Khổng Tuyết Nhi cười hỏi.

Ngón tay Dụ Ngôn khẽ động, cô nói, "Được."

Khổng Tuyết Nhi mỉm cười, "Một lời đã định."

Nàng quay mặt đối diện với tấm bia, hai tay cầm súng.

Hai giây sau, viên đạn bật ra khỏi nòng.

Bang Bang Bang – ba phát bắn xong, chỉ có một lỗ đạn trên hồng tâm của tấm bia điện tử mới tinh.

Ba phát đạn của Khổng Tuyết Nhi đều vô cùng chính xác bắn vào cùng một vị trí.

Tạ Khả Dần không thể che giấu được biểu tình của mình, mở to miệng vì khiếp sợ. Cô mới vừa sử dụng khẩu súng này, tuy tốc độ bắn rất nhanh và không gây tiếng ồn, nhưng đạn lại quá nhẹ, quỹ đạo bay không ổn định, khó nắm bắt chính xác.

Khổng Tuyết Nhi hạ súng, một lần nữa nhìn Dụ Ngôn, "Tôi làm được rồi, Dụ Thượng Tướng."

Vẻ mặt của Dụ Ngôn đã trở nên hoàn toàn nghiêm túc, mặt mày như đao nhìn chằm chằm vào Khổng Tuyết Nhi, cô nói, "Lại đây."

Khổng Tuyết Nhi mỉm cười và tiến lại gần, "Làm sao vậy?"

Chờ nàng đến gần, Dụ Ngôn trở tay một cái đã bắt được bàn tay vẫn đang cầm súng của nàng, rất nhanh nắm lấy mép găng tay xếp nếp, trực tiếp muốn lột bỏ găng tay cùng khẩu súng.

Khổng Tuyết Nhi vừa xoay cổ tay muốn tránh, nàng đã bị Dụ Ngôn xiết chặt một cái, cổ tay tê dại, sức lực mềm nhũn, găng tay cùng súng đều bị tháo xuống.

Tay phải của Khổng Tuyết Nhi lộ ra.

Quanh năm không tiếp xúc với ánh sáng, bàn tay trắng đến chói mắt, thậm chí có thể nhìn thấy ẩn ẩn đường nét mạch máu xanh tím.

Dụ Ngôn nắm lấy tay nàng, không có găng tay cách trở, cô cảm nhận rất rõ những vết chai trong lòng bàn tay của Khổng Tuyết Nhi, đặc biệt là giữa các khớp tay và xương bàn tay, vết chai đặc biệt dày.

Lật tay nàng lại, quả nhiên lòng bàn tay có rất nhiều vết chai vàng.

Đây là ấn ký để lại do nhiều năm chịu huấn luyện tập trung dưới cường độ cao.

Thảo nào nữ nhân này sức lực lại lớn và quyết liệt đến vậy. Đều do tàn nhẫn tập luyện mà thành.

Khổng Tuyết Nhi chậm rãi cuộn tay, cười nói, "Tay của tôi không xinh đẹp, Thượng Tướng vẫn là đừng nhìn thì hơn."

Dụ Ngôn ngước lên nhìn vào mắt Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi nhìn đi chỗ khác.

Dụ Ngôn hỏi, "Cô mất tích ba năm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Khổng Tuyết Nhi cười rộ lên, "Thượng Tướng có thật muốn tôi ở đây, trước mặt người ngoài, kể lại ba năm phóng đãng trác táng của tôi?"

Dụ Ngôn buông tay Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi nhặt đôi găng tay trên đất mặt đất lên, thong thả ung dung mà đeo vào.

"Về việc thú cưng, tôi sẽ coi như cô đã nhận lời rồi nha." Khổng Tuyết Nhi nói, "Tôi sẽ để dì Mai Thanh dành ra một căn phòng trống cho tôi nuôi."

Dụ Ngôn, "Ừ."

Khổng Tuyết Nhi nói, "Vậy thì tôi rời đi trước đây."

Nàng đi tới cửa, sau đó đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn nhướng mi nhìn nàng.

Dụ Ngôn có một đôi mắt phượng đơn bạc lạnh lùng, lúc không có biểu tình càng thêm mấy phần lạnh nhạt không thể thân cận, như thể cái gì cũng không đáng để đặt vào trong lòng.

Khổng Tuyết Nhi lại nhếch môi cười rộ, hướng Dụ Ngôn nháy mắt phóng điện, "Cám ơn Thượng Tướng đã đáp ứng!"

Cuối cùng, còn tặng thêm một cái hôn gió.

Dụ Ngôn cau mày.

Khổng Tuyết Nhi mỉm cười đóng cửa lại rồi rời đi.

Cửa sắt kim loại ngăn chặn âm thanh trong phòng bắn, hành lang dài tức khắc chỉ còn lại một mảnh vắng lặng.

Khổng Tuyết Nhi một mình đi về phía trước, tiếng giày cao gót nhẹ nhàng quanh quẩn.

Nàng nhìn hành lang thật dài, chậm rãi thu lại nụ cười.

Vừa rồi nàng kỳ thật muốn nói, Dụ Thượng Tướng, khi nào tôi mới có thể nhìn thấy Tắc Tây Á của người?

Nhưng nàng rốt cuộc vẫn không đủ dũng khí để nói ra.

Vào bữa ăn tối, Mai Thanh mang theo một cặp anh em sinh đôi tiến vào, đại Lý và tiểu Lý, để làm chân chạy vặt trong nhà. Dụ Ngôn đành phải lưu lại hai người này.

Buổi tối khi ngủ, hai người như cũ mỗi người một bên, không can thiệp vào chuyện của nhau, cũng không nói gì.

Trước khi đi ngủ một chút, Khổng Tuyết Nhi đưa cho Dụ Ngôn xem danh sách khách mời đến tiệc cưới của nàng.

Dụ Ngôn đại khái nhìn qua một lần, gật đầu nói có thể, sau đó nằm xuống chuẩn bị ngủ.

"Cô không sợ tôi trộm mang tiểu nhân tình đến tiệc cưới sao?" Khổng Tuyết Nhi hỏi cô.

Dụ Ngôn quay lưng về phía Khổng Tuyết Nhi, "Cô dám thì cứ mang đến."

Khổng Tuyết Nhi nói, "Thế thì tôi sẽ lại viết thêm một trang nữa."

Dụ Ngôn phớt lờ nàng, Khổng Tuyết Nhi tự thấy mất mặt, cũng yên lặng tiến vào giấc ngủ.

Tháng 5 ngày 11.

Dụ Ngôn có việc, sáng sớm đã ra ngoài.

Khổng Tuyết Nhi nhàn rỗi không có việc gì làm nên cầm theo kéo đi ra hoa viên hái hoa.

Hoa viên của Dụ Ngôn do 10 người máy quản lý. Toàn bộ khu vườn rất tinh xảo và tráng lệ, cây xanh che trời, lại thư thái và tự nhiên.

Bên ngoài hoa viên là một cánh đồng hoa rộng lớn được chia đủ chủng loại, màu sắc. Mỗi một cánh đồng hoa được phân thành hình chữ nhật rất chỉnh tề, cành hoa bên rìa cũng được cắt tỉa gọn gàng, nhìn thoáng qua có cảm giác khá bằng phẳng, thoạt nhìn rất vui mắt.

Khổng Tuyết Nhi phát hiện một cái đình viện nằm dưới thấp trong hoa viên, ở góc viện có một đám hoa thược dược viền trắng nằm quạnh quẽ.

Chính là nó.

Khổng Tuyết Nhi cắt mấy cành hoa, Số 2 đột nhiên đi tới và nói với nàng rằng có khách tới chơi.

"Ai?" Khổng Tuyết Nhi cắt thêm một cành, khẽ vuốt những cánh hoa non mềm.

Số 2, "Cha của ngài."

Đầu ngón tay Khổng Tuyết Nhi khựng lại, "Ông ấy đến một mình?"

Số 2, "Ba người."

Khổng Tuyết Nhi xoay những cành hoa, ánh nắng chói chang xuyên qua giữa những cành thược dược trên cao, chiếu sáng lấp lánh trên khuôn mặt nàng. Nàng ôm thược dược trắng trước ngực, bên cạnh là những bụi hoa màu trắng tươi tốt, trên người nàng lại là một chiếc váy màu đỏ, so với hoa càng thêm minh diễm động lòng người.

"Mời ông ấy đến đây." Khổng Tuyết Nhi nói, "Sau đó gửi tin nhắn cho Thượng Tướng, báo một tin, nói ràng... Cha nuôi của tôi, Khổng Thượng Từ đến thăm."

Số 2, "Vâng."

Khổng Tuyết Nhi lại cắt hoa, cắt xong thì đặt chúng một bên trên bàn trà pha lê.

Hơn mười phút sau, nàng nghe thấy tiếng bước chân sau lưng.

"Hoa nở thật đẹp." Khổng Thượng Từ vừa cười nói vừa bước vào, "Thược dược, một loài hoa nổi tiếng."

Khổng Tuyết Nhi không nhìn lại, chuyên tâm sắp xếp đống hoa lá lộn xộn của mình, nàng nói với Số 2, "Đi pha cà phê."

Số 2 nhận lệnh rời đi.

Khổng Tuyết Nhi lúc này mới quay đầu lại và liếc nhìn Khổng Thượng Từ cùng hai người phía sau ông ta.

Một người, giống như Khổng Tuyết Nhi, là một Omega "được" nhận nuôi tên là Khổng Thanh Mặc. Và người kia là người hầu của Khổng lão gia, chú Trần.

Khổng Tuyết Nhi rũ mắt xuống, sắp xếp những cành hoa đã cắt, thản nhiên nói, "Sao ngài lại đến đây?"

Khổng Thượng Từ tiến lại gần, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế mây bên cạnh Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Thượng Từ vừa bước qua tuổi 100, là một Alpha gầy gò với khuôn mặt chính trực, luôn híp mắt mỉm cười nhân hậu.

"Ta sợ con chịu ủy khuất, đến đây nhìn xem." Khổng Thượng Từ cười tủm tỉm nói, "Ngày hôm qua dường như con đã đưa Dụ Thượng Tướng trở về nhà. Sao không báo với ta để ta tiễn các con đi."

Khổng Tuyết Nhi nói, "Chỉ trở về lấy đồ, không phải chuyện gì lớn, không cần quấy rầy ngài."

Nàng đem hoa cất đi, nhìn về phía Khổng Thanh Mặc, cười nhẹ, "Thanh Mặc, ngồi đi, đừng khách khí."

Là Omega, Khổng Thanh Mặc sinh ra đã mềm mại, trắng trẻo, cụp mi rũ mắt, từ đầu đến chân đều toát ra hơi thở ngon miệng, làm người khác muốn khi dễ.

Khổng Thanh Mặc gật gật đầu, thật cẩn thận mà ngồi xuống.

Khổng Thượng Từ nói, "Từ nhỏ, chỉ có Thanh Mặc là có quan hệ tốt với con, còn Thanh Minh và Linh Nhi với con đều không có hòa khí."

Khổng Thanh Mặc, Khổng Thanh Minh, Khổng Linh Nhi, Khổng Tuyết Nhi, bốn người họ đều được nhận vào Khổng Gia cùng một lúc. Khổng Tuyết Nhi xếp thứ hai.

Khổng Tuyết Nhi tập trung vào việc phân loại hoa, không tiếp lời.

Khổng Thượng Từ lại nói, "Ta nghe nói con cần người chiếu cố cuộc sống hàng ngày, nên ta đã mang chú Trần đến và để lại cho con."

Khổng Tuyết Nhi mỉm cười, nhướng mắt, trào phúng sắc bén, "Ngài muốn chú Trần giúp ngài giám sát tôi, hay là Dụ Thượng Tướng?"

Nụ cười hòa nhã dễ gần trên mặt Khổng Thượng Từ cũng không có một chút thay đổi, vẫn như gió xuân ấm áp, "Tuyết Nhi, con đang nói nhảm cái gì, ta lưu lại người cho con, tất cả đều vì muốn tốt cho con."

Khổng Tuyết Nhi nói, "Được, vậy để Thanh Mặc lại cho tôi."

Khổng Thanh Mặc bất an mà siết chặt thân thể, cúi đầu không nói gì.

Khổng Thượng Từ cười nói, "Thanh Mặc nhút nhát và không thể chăm sóc người khác, con đừng náo loạn."

Khổng Tuyết Nhi a một tiếng rồi lên giọng, "Tôi quên mất, Thanh Mặc bây giờ đã là người của ngài rồi, không thể rời khỏi ngài."

Khổng Thượng Từ cau mày.

Khổng Tuyết Nhi đem bó hoa chỉnh lại ngay ngắn, giữ những cành hoa không để so le, rồi lấy kéo cắt.

"Tôi đã rời Khổng Gia và gả cho Dụ Ngôn, tôi hiện tại chính là người của Dụ Ngôn. Người xưa từng nói, con gái gả đi như bát nước đổ. Cha, ngài vẫn là đừng dang tay quá dài, quản như vậy nhiều chuyện không nên quản. Miễn cho..." Nàng nói, dùng một nhát cắt bỏ hết thân cây dài, "... một thân ngược lại đầy máu tanh."

_____

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top