Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Shimizu1213

_____

Lúc trở về phòng ngủ đã là sáng ngày hôm sau. Trên mặt đất một trận bão cát nhỏ thổi tới, cát vàng bay tứ tung che trời, cửa sổ phòng ngủ cũng là một mảnh màu vàng mờ nhạt.

Khổng Tuyết Nhi chuyển các tập tin được sao chép từ Mandela sang máy tính của nàng, Dụ Ngôn thì cầm quần áo đi tắm.

Sau bữa sáng, cô phải đi dò xét cái hố và tìm hiểu về loại kim loại mới vừa được phát hiện.

Khổng Tuyết Nhi thừa dịp này để đọc các tài liệu thí nghiệm về trường sinh.

Hứa Giai Kỳ trực tiếp dùng người sống thí nghiệm, ghi lại đột biến DNA và phản ứng của con người sau đột biến.

Trong hai thử nghiệm đầu tiên, cái gọi là phản ứng có hại của việc tiêm thuốc trường sinh rất trực tiếp và tức thời, các tế bào hoạt động quá mạnh khiến cơ thể nhanh chóng suy vong, vật thí nghiệm chết trong vòng 12 giờ đến một tuần. Cho đến thử nghiệm lần thứ ba.

"Chúng tôi cắt bỏ một số mô-đun chức năng GEN giúp tăng cường hoạt động của tế bào, chỉ giữ lại các GEN hoàn chỉnh ức chế tế bào chết đi... Sức mạnh của xương và cơ giảm, tốc độ phản ứng thần kinh tăng lên một chút, tuổi thọ cũng được cải thiện đáng kể. Nếu không phải là đột biến tự nhiên, tuổi thọ có thể dài hơn đến 700 năm, hoặc là cao hơn... Nhưng chuỗi DNA đã chỉnh sửa không đủ ổn định, nó dễ bị đột biến vô hướng trong quá trình phân chia nếu gặp phải các tia từ vũ trụ, hậu quả không cách nào dự đoán được. Dự kiến có thể xảy ra ung thư ác tính, mất kiểm soát hoạt động của tế bào, nội tạng bị biến dạng, suy kiệt..."

Khổng Tuyết Nhi đọc lại một lần đoạn hậu quả dự kiến kia.

Cửa phòng tắm lúc này vừa vang lên, Dụ Ngôn đi ra. Khổng Tuyết Nhi theo bản năng lập tức tắt máy tính, ngước mắt nhìn lại, cực kỳ tự nhiên cong môi cười một tiếng, "Người tắm xong rồi?"

Dụ Ngôn rũ mắt nhìn lướt qua máy tính bị nàng khép lại thật mạnh, nhưng cô không nói gì, chỉ gật đầu một cái.

Khổng Tuyết Nhi đem máy tính đặt sang một bên, đứng dậy đi tới, giúp cô sửa sang lại nếp nhăn trên áo, đồng thời hỏi, "Muốn ở lại ăn điểm tâm không, hay là trực tiếp đi thăm dò cái hố?"

Dụ Ngôn liếc nhìn thời gian rồi trả lời, "Ăn sáng xong thì đi."

Cô để cho Lưu Lệnh Tư mang bữa sáng đến trước.

Sửa sang áo sơ mi cho Dụ Ngôn xong, Khổng Tuyết Nhi cũng vào đi tắm, sau khi ra ngoài hai người cùng nhau ăn bữa sáng.

Khổng Tuyết Nhi vẫn một mực khắc chế không suy nghĩ về những báo cáo thí nghiệm kia, thần sắc như thường cùng Dụ Ngôn nói chuyện dùng cơm, nàng cảm thấy mình ngụy trang đến không một kẽ hở.

Nhưng mà Dụ Ngôn lại đột nhiên nói, "Em thất thần."

Giọng hết sức khẳng định.

Khổng Tuyết Nhi rũ mắt cười cười, xoay xoay chiếc nĩa, nói, "Em đang nghĩ đến chuyện Hứa Giai Kỳ. Ban đầu người quen chị ta như thế nào vậy?"

Dụ Ngôn ngước mắt nhìn Khổng Tuyết Nhi, "Cô ta là bạn học cấp ba của tôi, cái này em hẳn phải biết chứ."

Khổng Tuyết Nhi ngừng xoay nĩa, chớp chớp mắt, "Làm sao em biết điều này được?"

Dụ Ngôn khẽ cau mày một cái, "Thời diểm Hứa Giai Kỳ vẫn còn trong quân đội của tôi, em đã từng hỏi thăm về cô ta mà."

Trước kia khi cả hai gặp nạn ở Ant Layer, Khổng Tuyết Nhi cõng cô trốn xuống tầng ngầm, trên đường các nàng đã từng nhắc qua Hứa Giai Kỳ.

"Em có chuyện giấu tôi." Dụ Ngôn nói, "Cho nên hôm nay mới lơ đãng như vậy, nói chuyện đầy sơ hở."

Lông mi Khổng Tuyết Nhi cứng đờ.

Dụ Ngôn nghiêng nữa người về phía trước, động tác rất nhỏ, nhưng cỗ áp bức trời sinh kia trong lúc bất chợt thả ra ngoài, khiến lòng Khổng Tuyết Nhi căng thẳng.

"Em giấu tôi cái gì?"

Khổng Tuyết Nhi từ từ đặt chiếc nĩa xuống, chậm lại hai giây rồi nhướng mi, "Em chẳng qua là đang suy nghĩ, Hứa Giai Kỳ lúc đầu biết em cùng người, có phải đã lên kế hoạch hay không? Cho nên chị ta mới tiêu tốn nhiều thời gian như vậy huấn luyện em, lại thả em đi."

Dụ Ngôn không trả lời, cứ nhìn để Khổng Tuyết Nhi nói.

Khổng Tuyết Nhi có chút không biết làm sao, lại rất nghiêm túc nói, "Thật, người không cảm thấy rất nhiều hành động của chị ta không có biện pháp giải thích sao? Tại sao hãm hại người, tại sao giúp em, bây giờ thì tại sao uổng công đem vị trí Mandela nói cho người?"

Năm Liên Hợp Khu lớn cùng Mandela giằng co trong nhiều năm, chưa từng tìm ra được căn cứ.

Dụ Ngôn tìm ra căn cứ của Mandela ở Hỏa tinh, là căn cứ duy nhất. Nhưng vị trí của nó, lại là được Hứa Giai Kỳ chủ động báo cho cô.

Vẻ mặt Dụ Ngôn buông lỏng một chút, tựa hồ là tin Khổng Tuyết Nhi nói.

Những hành động này của Hứa Giai Kỳ, quả thực là không có cách nào giải thích.

Nếu như cô ta muốn thế giới đại loạn, căn bản không cần phải tiết lộ vị trí của căn cứ.

Bằng không, Hứa Giai Kỳ là cố ý muốn cho Liên Hợp Khu biết những văn kiện trong trụ sở kia, nhưng Liên Hợp Khu biết thì có thể làm gì? Ngăn chặn không công khai, liền không vén nổi một chút dậy sóng.

Cái đề tài này chỉ như vậy gác lại, Dụ Ngôn ăn xong bữa sáng liền vội vàng đi thăm dò cái hố

Hố tìm thấy kim loại mới là cái đã được Dụ Ngôn ra lệnh khám phá cách đây vài ngày. Sau khi mũi khoan khoan sâu hơn 3.000 mét xuống lòng đất, đào được một khối thạch chứ thứ kim loại không biết tên, sau đó qua siêu âm dò xét sơ bộ, phát hiện dưới đó là quặng mỏ có hình dáng hết sức quái dị.

Mạch khoáng này có hình dạng một cây kim nhọn, hướng thẳng lên trời. Bọn họ dò xét cái hố thì tình cờ đâm vào đầu kim, lại tình cờ phát hiện quặng mỏ này. Quặng mỏ càng đi xuống đường kính càng to, thẳng đến vượt qua giới hạn sóng âm thăm dò cũng chưa thấy đáy. Nhóm thăm dò ước tính rằng thể tích của quặng này có thể rất lớn, cũng có thể dừng lại ở giới hạn cách đó một mét.

Phần còn lại cần khám phá sâu hơn.

Người phụ trách đoàn thăm dò là tiến sĩ địa chất vũ trụ, dáng người cao gầy, vẻ mặt luôn nghiêm túc đầy vẻ tri thức. Sau khi báo cáo tình hình, anh ta phân loại thông tin và nói, "Khối lượng của khoáng thạch chúng tôi đào được không lớn, chỉ 27g. Tôi đã chia nhỏ thành 2g, đã phân xong, cô tùy lúc có thể mang đến căn cứ Số 1 bên kia, để cho bên kia chuyển giao đến Cục Phân tích Khoáng sản Vũ trụ của Liên Hợp Khu.

Dụ Ngôn không tiếp nhận, mà là nói, "Những thứ này, không cần nộp lên."

Tiến sĩ Clay sửng sốt một chút.

Dụ Ngôn nói tiếp, "Tôi sẽ xây dựng một phòng thí nghiệm phân tích địa chất không gian chuyên nghiệp tại căn cứ Số 2, về sau chúng ta sẽ dùng để nghiên cứu các kim loại và quặng được tìm thấy trên Sao Hỏa."

Hai giây sau, vị tiến sĩ già mới phản ứng lại, lập tức nói, "Nhưng trải qua bước đầu kiểm tra, kim loại này kết cấu ổn định, khối lượng nhẹ mà độ cứng cao, nó có thể chính là thứ Liên Hợp Khu muốn tìm."

Dụ Ngôn bỗng nhiên giương mắt, trên mặt không lộ biểu tình gì, chỉ có một đôi mắt dài lạnh lùng nhìn chằm chằm tiến sĩ Clay đang lải nhải không dứt. Hố thăm dò mới thành lập không lâu, cho nên tạm thời dùng đơn phân tử dựng một cái cabin chỉ có 30 mét vuông, trên mái vòm chỉ treo một ngọn đèn tiết kiệm năng lượng màu trắng, ánh sáng nhàn nhạt, chiếu lên gương mặt bình tĩnh của Dụ Ngôn càng thêm ác liệt khiếp người.

Tiến sĩ Clay ngay lập tức không nói thành lời.

Dụ Ngôn thu hồi tầm mắt, cầm lên nón sắt trên bàn, ngửa cằm, nhẹ nhàng vén đi tóc mái rũ xuống gò má, vừa đội mũ an toàn vừa lạnh lùng nói, "Qua một thời gian, tôi sẽ cố gắng tìm thiết bị chuyên nghiệp cho ông, cho nên lúc này phiền ông trước tiên dùng tài nguyên có hạn tiến hành phân tích. Sau một tuần, hy vọng có thể thấy báo cáo sơ bộ của ông."

Nói xong, Dụ Ngôn rời khỏi hố thăm dò.

Tiến sĩ Clay sững sờ một lúc lâu, sau đó quay sang nhìn người học trò kiêm trợ lý của mình, "Dụ Thượng Tướng có ý gì? Cô ấy muốn ở Hỏa Tinh tự lập chỗ đứng sao?"

Học sinh kia trẻ tuổi, tính lại cách hướng nội, nghe vậy cười ngây ngô lắc lắc đầu, không tiếp lời

Sau khi Dụ Ngôn rời đi, Khổng Tuyết Nhi đem bản sao văn kiện ra toàn bộ nhìn kỹ một lần, giữa chừng nàng gửi cho Triệu Tiểu Đường một cái email, tiêu đề là "Autumn". Đều là ký giả, nói không chừng Triệu Tiểu Đường bên kia có thể tra được một chút tin tức.

Nhìn qua tốc độ mạng như ốc sên trong căn cứ, email này Khổng Tuyết Nhi gửi đi suốt một tiếng đồng hồ.

Email gửi xong, nàng tiếp tục đọc những thứ mà Hứa Giai Kỳ để lại. Lần đầu tiên xem xong, thật giống như không có gì bất thường, nhưng trực giác bên trong Không Tuyết Nhi khẳng định bên trong nhất định còn có những thứ khác.

Nàng lật qua lại nhiều lần, không thu hoạch được gì.

Ngược lại tinh lực bản thân hao tổn quá nghiêm trọng, bây giờ thân thể không gánh nổi, nằm trên ghế sofa thiếp đi.

Khổng Tuyết Nhi ngủ một giấc đến rạng sáng hai giờ.

Khi thức dậy, nàng thấy mình đang nằm trong phòng ngủ, cửa phòng khép hờ, một luồng ánh sáng từ phòng khách hắt vào. Khổng Tuyết Nhi ngồi dậy, đoán rằng mình hẳn là được Dụ Ngôn lúc về bế vào phòng ngủ.

Nàng nhíu mày một cái, không nghĩ tới mình vậy mà sẽ ngủ sâu như vậy, ngay cả được bế đi nơi khác cũng không biết.

Như vậy cũng không tốt, bởi vì giống như là hoàn toàn mất đi tính cảnh giác.

Là bởi vì quá mệt mỏi sao? Hay là bởi vì... Nàng hoàn toàn biến thành Omega, cho nên, những năng lực trước kia, cũng mất đi từng chút một.

Khổng Tuyết Nhi lại không nhịn được nhìn tay mình.

Nàng sớm đã làm giải phẫu xóa sẹo, vết sẹo vết chai trên tay tất cả đều tiêu trừ, hôm nay đôi tay này trắng nõn mềm mại, giống như một đôi tay sống trong nhung lụa.

Nhưng Khổng Tuyết Nhi, cũng không muốn bàn tay như vậy.

Nàng thật ra thì rất thích trên người mình có sẹo, còn có vết chai, những thứ này có thể cho nàng một loại cảm giác thành tựu cùng an toàn. Vì Dụ Ngôn, nàng mới làm giải phẫu xóa sẹo.

Nghĩ tới đây, Khổng Tuyết Nhi lấy tay ra, nhấc chăn xuống giường.

Đẩy ra cánh cửa phòng ngủ khép hờ, nàng liếc mắt liền thấy được Dụ Ngôn đang ngồi trên sofa nhìn máy vi tính.

Ánh sáng lạnh lẽo của màn hình máy tính chiếu vào khuôn mặt lạnh lùng trong trẻo, lạnh buốt như băng tuyết. Cô nghe được tiếng cửa mở, vì vậy giương mắt nhìn về phía Khổng Tuyết Nhi, băng sương khốc lãnh trên mặt trong nháy mắt tan rã.

"Tỉnh rồi?" Dụ Ngôn đem máy vi tính đặt ở trên bàn uống trà nhỏ, đứng dậy đi tới, "Có khó chịu chỗ nào không?"

Cô sờ sờ cái trán Khổng Tuyết Nhi, người kia cũng ngoan ngoãn để cho cô sờ.

"Không có, tối hôm qua trằn trọc suốt đêm, hôm nay ban ngày cũng không ngủ bù." Khổng Tuyết Nhi nói, "Chạng vạng tối em mới thiếp một chút trên ghế sofa."

Dụ Ngôn hỏi, "Ban ngày sao lại không ngủ?"

"Em đang xem mấy văn kiện của Hứa Giai Kỳ lưu lại," Khổng Tuyết Nhi đáp, "Luôn cảm thấy bên trong nhất định còn cất giấu chút thứ khác."

"Tôi cũng đang xem, nhưng chưa phát hiện gì cả."

Dụ Ngôn xoay máy tính, rũ mắt nhìn chằm chằm màn hình, giữa hai lông mày ảm đạm.

Khổng Tuyết Nhi tới gần, ôm lấy cô, "Người cũng không cần phải gấp, chúng ta sẽ tìm được."

Dụ Ngôn, "Ừm."

Cằm Khổng Tuyết Nhi tựa trên vai cô, "Người cũng một ngày một đêm không ngủ rồi, nên nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức khuya xem nữa."

"Em vẫn chưa ăn tối." Dụ Ngôn cầm tay nàng một chút, sau đó buông ra, đi hâm nóng bữa tối đã nguội lạnh cho Khổng Tuyết Nhi.

Chờ Khổng Tuyết Nhi ăn cơm, cô liền đi tắm.

Tắm xong, Khổng Tuyết Nhi cũng vừa vặn ăn xong, hai người vừa lúc cùng nhau nghỉ ngơi.

_____

TBC.

Đừng học theo phu nhân, ăn xong không nên ngủ liền đâu ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top