Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Khổng Tuyết Nhi thức dậy thì đã là xế chiều.

Một cánh tay vắt qua eo nàng, là Dụ Ngôn, cô vẫn chưa thức dậy. Trong thoáng chốc, Khổng Tuyết Nhi còn nghĩ trời còn chưa sáng, sau khi nhìn đồng hồ hai lần, nàng mới thực sự tin rằng đã là hai giờ chiều.

Vậy mà Dụ Ngôn vẫn còn chưa đi làm.

Khổng Tuyết Nhi nằm yên một lúc, Dụ Ngôn ở phía sau cựa quậy tỉnh dậy.

Dụ Ngôn cọ cọ vào vai Khổng Tuyết Nhi, cất giọng ngái ngủ hỏi nàng, "Mấy giờ rồi?"

Khổng Tuyết Nhi quay lại đối mặt với cô rồi đáp, "Đã là buổi chiều. Hôm nay người không bận gì à?"

Một nửa khuôn mặt Dụ Ngôn vùi vào gối, tóc dài xõa trên vai, tóc tai lộn xộn che kín khuôn mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm thanh tú cùng bờ môi bị Khổng Tuyết Nhi cắn để lại dấu.

"Hôm nay nghỉ ngơi." Dụ Ngôn nói xong câu đó liền im lặng, lại chìm vào giấc ngủ.

Khổng Tuyết Nhi giúp cô tém lại mái tóc rối bù trên mặt, lúc này mới nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Dụ Ngôn.

Xem ra khoảng thời gian nàng không ở đây, Dụ Ngôn đã luôn thức khuya.

Khổng Tuyết Nhi ngủ đủ rồi nên không muốn nằm tiếp nữa, nàng nhẹ nhàng đứng dậy ra khỏi giường.

Tối hôm qua nhiệt tình quá mức, chân nàng vừa đau vừa mềm, phải chống ở tủ đầu giường đứng một hồi, sau đó mới đem quần áo đi rửa mặt.

Vào phòng tắm, Khổng Tuyết Nhi vén tóc, xoay vào gương nhìn gáy của mình.

Vết cắn do Dụ Ngôn để lại đêm qua vẫn còn đó, rõ ràng và mới mẻ, dấu vết này cũng không lành nhanh như vết thương trên bắp chân của Khổng Tuyết Nhi. Hơn nữa, đêm qua khi nàng tiếp nhận tin tức tố của Dụ Ngôn, tuyến thể cũng chỉ đau vài giây.

Vài giây sau liền không còn đau đớn nữa, Dụ Ngôn cũng không nói với nàng rằng cô có ngửi thấy mùi tin tức tố Alpha khác lạ.

Thật kỳ quái.

Chẳng lẽ khi gặp Dụ Ngôn, thân thể của nàng sẽ trở thành một Omega bình thường?

Khổng Tuyết Nhi thả tóc xuống, quyết định buổi chiều sẽ đến phòng y tế để kiểm tra nồng độ tin tức tố.

Tắm xong đi ra, Khổng Tuyết Nhi cho người mang đến những chiếc vali lớn nàng mang theo từ Trái Đất về.

Lần này nàng mang thêm rất nhiều thứ từ Trái Đất đến, từ những đồ vật nhỏ thiết thực, đồ trang trí, đến đồ dùng nhà bếp, đồ nội thất... Cái gì dùng được Khổng Tuyết Nhi đều mang theo.

Nàng mở rương, lấy từng thứ từng thứ ra ngoài, bỏ vào phòng khách nhỏ, phòng tắm và phòng làm việc của Dụ Ngôn.

Chỗ này chỗ kia, đem không gian vốn dĩ nhỏ bé càng thêm chen chúc, nhưng cũng càng thêm sinh động.

Khi Dụ Ngôn rời giường, Khổng Tuyết Nhi đang ngồi dưới đất lắp ráp giá sách nhỏ mà nàng đã mang đến đây.

Dụ Ngôn bước đến, ngồi xuống bên cạnh Khổng Tuyết Nhi, nhìn nàng vặn những con ốc.

"Em dậy khi nào?" Dụ Ngôn hỏi.

"Hai giờ trước." Khổng Tuyết Nhi ngước nhìn cô một cái, cười nói, "Có bữa sáng trên bàn đó, đi ăn một chút đi."

Dụ Ngôn không nhúc nhích, nhìn Khổng Tuyết Nhi lắp giá sách một lúc, cô muốn giúp, lại bị Khổng Tuyết Nhi ngăn lại.

"Em tự làm được mà, người đi ăn sáng đi."

Dụ Ngôn vẫn không đứng dậy, cô hỏi, "Liên Hợp Khu thế nào?"

Khổng Tuyết Nhi ngừng lại động tác, nàng lắc đầu, "Không tốt lắm. Người đã đọc tin tức về căn cứ Mandela Sao Hỏa chưa?"

Dụ Ngôn gật đầu, "Chúng ta đã bị Hứa Giai Kỳ tính kế rồi."

Khổng Tuyết Nhi rũ mi xuống, không thể nhìn rõ ánh mắt nàng, "Người có nghĩ đến không, làm thế nào mà Hứa Giai Kỳ có thể xây dựng căn cứ trên Sao Hỏa?"

Việc xây dựng một căn cứ cần rất nhiều nguyên vật liệu, còn phải có nhân viên vận chuyển để đảm bảo cung cấp vật tư cho lần tiếp theo... Làm sao những việc này có thể thực hiện được nếu không có phi thuyền? Nhưng nếu có một phi thuyền lạ đi qua đi lại, làm sao nó có thể tránh khỏi hàng trăm vệ tinh giám sát?

Trừ khi, bản thân căn cứ này, chính là một tòa kiến trúc đã được Liên Hợp Khu phê duyệt.

Trẻ mãi không già, ai mà không muốn?

Dụ Ngôn hiển nhiên có nghĩ đến, nhưng cô không đi sâu hơn vào chủ đề này, thay vào đó, cô nói, "Khu E đã xây dựng xong, ngày mai là em đã có thể sử dụng."

Khổng Tuyết Nhi sửng sốt, "Nhanh như vậy?"

"Ừm." Dụ Ngôn đáp, bỗng nhiên ôm lấy Khổng Tuyết Nhi, cô tựa cằm lên vai nàng, thật hiếm khi Dụ Ngôn để lộ một mặt mềm mại như vậy, "Trong khoảng thời gian này những Liên Hợp Khu khác bắt đầu đứng ngồi không yên. Mấy ngày trước, tại khu vực không trung gần căn cứ Số 1, anh hai đã xảy ra xung đột nhỏ với Mỹ Á và Phi Á Liên Hợp Khu."

Khổng Tuyết Nhi nắm lấy bàn tay Dụ Ngôn đang đặt trên eo nàng.

Giọng Dụ Ngôn dịu đi, cô nói tiếp, "Cái gọi là thí nghiệm trường sinh đã thành công này, cả kế hoạch chế tạo người nhân tạo nữa, đã khiến các Liên Hợp Khu khác không thể an phận. Nếu Mandela lại để lộ những thứ khác, tình hình sẽ càng chuyển biến xấu đi."

Cảm xúc của Khổng Tuyết Nhi liền chìm xuống, nàng không đáp lại.

Mandela chắc chắn sẽ tiết lộ những bí mật khác, Hứa Giai Kỳ nhất định sẽ không dừng lại ở đó.

Khổng Tuyết Nhi chợt nghĩ, nếu Hứa Giai Kỳ lấy nàng làm ví dụ sống để chỉ ra thành công của thí nghiệm trường sinh, tình huống sẽ lại biến thành bộ dạng gì?

Đầu ngón tay nàng siết chặt, mấy giây sau, nàng mới nói, "Thí nghiệm trường sinh của Hứa Giai Kỳ, có lẽ đã thật sự thành công."

Dụ Ngôn mơ hồ, "Hả?"

Khổng Tuyết Nhi rũ mi xuống, "Chị ta đã tiêm cho em thứ gọi là thuốc trường sinh đó. Kết quả xét nghiệm máu lộ ra trên mạng, chính là của em."

Dụ Ngôn lập tức ngẩng đầu lên, vai Khổng Tuyết Nhi liền nhẹ bẫng, bỗng chốc trở nên trống vắng.

"Chuyện khi nào?"

Khổng Tuyết Nhi nuốt nước bọt, không dám nói lời nào.

Dụ Ngôn trầm mặc nhìn chầm chầm nàng hai giây, sau đó đứng lên, "Vào ngày Hứa Giai Kỳ xâm nhập vào đây, quả nhiên lúc đó em đã không nói thật với tôi."

Khổng Tuyết Nhi giữ chặt đầu ngón tay Dụ Ngôn, "Khi đó em sợ người lo lắng."

Dụ Ngôn nhìn xuống, ánh mắt cô nặng nề, chỉ đảo qua Khổng Tuyết Nhi một cái. Cô rụt tay lại, lắc lắc đầu, không muốn nói nữa, quay người đi vào phòng ngủ.

Khổng Tuyết Nhi lập tức đuổi theo, "Thật mà, em chỉ sợ người lo lắng nên mới không nói, không phải cố ý giấu người."

Dụ Ngôn quay người lại, "Bản chất của chuyện này nằm ở chỗ, lúc ấy em đã có thể nói rõ ràng, nhưng em lại lựa chọn nói dối tôi."

Khổng Tuyết Nhi ngay lập tức nói, "Về sau sẽ không."

Dụ Ngôn ngước mắt nhìn nàng, "Lời này, em đã nói qua rất nhiều lần rồi."

Khổng Tuyết Nhi ngay lập tức câm lặng.

Dụ Ngôn nói tiếp, "Em luôn nói rằng mình không có bí mật, nhưng em vẫn luôn như vậy, vẫn luôn giữ bí mật với tôi."

Dụ Ngôn nắm nắm cửa, chuẩn bị đóng lại.

"Trước đây!" Khổng Tuyết Nhi vội vàng lên tiếng ngăn Dụ Ngôn. Nàng sợ một khi Dụ Ngôn đóng cánh cửa này lại, cô cũng sẽ khép đi cánh cửa trái tim đã mở rộng cho nàng, "Trước đây, em nói em không có bí mật nào giấu người, là vì sợ sau khi người biết được sẽ ghét bỏ em."

Dụ Ngôn dừng lại động tác.

Khổng Tuyết Nhi đi về phía trước hai bước, giọng nàng trầm xuống, "Em xuất thân không tốt, quá khứ trải qua cũng không một chút tự hào. Nhưng người lại không giống như vậy. Người là Dụ Ngôn."

Là Dụ Thượng Tướng cao cao tại thượng đứng trên boong tàu trên không, ngạo nghễ mà nhìn xuống tất thảy mọi người.

Mà nàng, chỉ là một trong số hàng vạn người ngưỡng mộ ngước lên.

"Em......" Khổng Tuyết Nhi hít sâu một hơi, khó khăn nói, "Em sợ người sẽ không yêu em."

Dụ Ngôn muốn nói tôi thực sự yêu em, nhưng cô hơi hé miệng, lại không nói ra được.

Khổng Tuyết Nhi xoay mặt đi, môi nàng mím chặt, ngăn cho biểu tình của mình suy sụp đến mức khó coi.

"Trước đó rất lâu, em đã..." Nàng nhắm mắt lại, mới có thể nói hết nửa câu sau, "Em đã thích người. Cho nên trước kia có rất nhiều chuyện em không dám nói với người. Sợ người sẽ để ý em có liên quan đến Hứa Giai Kỳ."

Dụ Ngôn vẫn không biết nên đáp lại như thế nào, nhưng cô đã buông lỏng nắm tay đặt trên cửa.

Khổng Tuyết Nhi nói tiếp, "Em bị Hứa Giai Kỳ tiêm thuốc trường sinh. Em thực sự bởi vì sợ người lo lắng nên mới không nói ra. Không ai biết thứ này sẽ có tác dụng phụ như thế nào mà."

Dụ Ngôn im lặng thật lâu, lâu đến mức Khổng Tuyết Nhi bất an khó nhịn, cô mới mở miệng.

"Từ khi nào?" Cô hỏi.

Khổng Tuyết Nhi không phản ứng kịp, "Sao?"

Dụ Ngôn nói, "Thích tôi."

Mặt Khổng Tuyết Nhi nóng lên, vừa xấu hổ vừa khó xử. Nàng giả chết không trả lời.

Dụ Ngôn lại gần, "Nếu em trả lời, những chuyện em giấu giếm tôi, tôi sẽ không so đo nữa."

Nhận thấy thái độ của Dụ Ngôn đã buông lỏng, Khổng Tuyết Nhi quay người lại, chỉ vào ghế sofa, "Qua đó ngồi đi, rồi em sẽ nói."

Dụ Ngôn không nhúc nhích, Khổng Tuyết Nhi đành phải giải thích một câu, "Người nhìn em như vậy, em không nói được."

Dụ Ngôn đi qua đó, đoan chính ngồi xuống.

Khổng Tuyết Nhi đi theo cùng, nàng ngồi trên đùi Dụ Ngôn, ôm lấy vai cô, trán tựa vào vai Dụ Ngôn, che giấu biểu tình.

"Tại Giải đấu Cơ giáp đầu tiên do người tổ chức." Khổng Tuyết Nhi nói, "Em ở dưới khán đài, nhìn thấy người từ 100 mét cao nhảy xuống, thật soái khí đánh bại Lý Kinh Lôi, sau đó..."

Sau đó liền trộm yêu thầm nhớ.

"Sau đó, em lại tìm kiếm một số chuyện liên quan đến người, cảm thấy người này rất thú vị, thế là liền đối với người... nảy sinh hứng thú..." Khổng Tuyết Nhi nói, "Chính là như vậy."

Dụ Ngôn nói, "Em nhìn vào mắt tôi rồi nói."

Khổng Tuyết Nhi không ngẩng mặt lên, nhưng đôi tai lộ ra từ mái tóc đã đỏ bừng.

"Tuyết Nhi, ngẩng mặt lên..."

Không đợi Dụ Ngôn nói xong, Khổng Tuyết Nhi đột nhiên nghiêng mặt, đầu lưỡi liếm qua sườn cổ Dụ Ngôn.

"Em thích người thật lâu, từ rất lâu rồi." Khổng Tuyết Nhi ghé sát vào cổ Dụ Ngôn, che đi khuôn mặt đỏ bừng, bởi vì thẹn thùng mà nóng lên, hơi thở thoát ra khỏi miệng cũng nóng rực, "Cho nên, ngày đó lúc mới tiến vào nhà, thời điểm ngủ trên cùng một giường với người, mỗi thời mỗi khắc, em đều mơ tưởng cùng người làm chuyện đó."

Dụ Ngôn lập tức siết chặt vòng eo Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi như không xương không cốt, nàng tựa vào vai Dụ Ngôn, lần mò từng cúc áo ngủ của cô.

"Em đã nghĩ như thế nào để trèo lên thân thể người, cởi bỏ nút áo của người..." Nói xong câu này, nàng cũng cởi bỏ một cúc áo, "Nghĩ thế nào để khiêu khích người..."

Dụ Ngôn bỗng nhiên siết chặt cổ tay Khổng Tuyết Nhi, đứng dậy đè nàng xuống ghế sofa.

Khổng Tuyết Nhi ngã xuống ghế, những lọn tóc tán loạn chui vào trong cổ áo của nàng, sợi tóc đen nhánh vắt qua xương quai xanh trắng nõn.

Dụ Ngôn chống tay lên ghế sofa, cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Khổng Tuyết Nhi.

"Em đỏ mặt," Cô nói.

Khổng Tuyết Nhi quay mặt đi, hít thở hai hơi rồi thì thầm, "Em không chỉ đỏ mặt, em còn..."

Nàng nín thở, đối mặt với Dụ Ngôn, co chân ôm lấy thắt lưng Dụ Ngôn, nâng eo chặt chẽ dán sát.

"Ướt."

...

Kết quả là, kế hoạch đi kiểm tra nồng độ tin tức tố của Khổng Tuyết Nhi vào buổi chiều đã bị hoãn lại đến ngày hôm sau.

Ngày nghỉ khó có được của Dụ Ngôn, một nữa dùng để ngủ trên giường, còn một nửa dùng để "ngủ" trên người.

Ngày hôm sau, Dụ Ngôn liền trở về chế độ làm việc và nghỉ ngơi như thường.

Buổi sáng Khổng Tuyết Nhi đến phòng y tế, tự mình vận hành thiết bị kiểm tra nồng độ tin tức tố. Kết quả cho thấy tin tức tố Alpha của nàng đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại tin tức tố Omega bình thường.

Mà kết quả chụp CT tuyến thể cho thấy, tuyến thể Alpha khi trước còn đang phát triển tốt đẹp, lại biến mất một cách kỳ lạ.

Khổng Tuyết Nhi mím chặt môi, xóa sạch kết quả kiểm tra.

Hiện tại, nàng đã đại khái đoán được rốt cuộc là có chuyện gì.

Khi không bị tác dụng ức chế bởi tin tức tố Alpha của Dụ Ngôn ảnh hưởng, nàng liền sẽ phát triển một tuyến thể Alpha mới. Về việc liệu tuyến thể Omega ban đầu có được giữ lại cùng tồn tại hài hòa với tuyến thể Alpha mới, hay trực tiếp co lại và biến mất, Khổng Tuyết Nhi không biết, nhưng nàng đoán, có lẽ là có thể tồn tại.

Chỉ là chuyện này xảy ra trên người nàng, hơn phân nữa sẽ không phải là chuyện tốt hoàn toàn.

_____

TBC.

Cuối cùng cũng bày tỏ hết rồi!!!

Thích người ấy thật lâu, như vì tự ti thân phận và danh tiếng hai người cách nhau quá xa, nên phải chọn cách ngang ngược như vậy để đến bên cô. Khổng Tuyết Nhi sinh ra không tốt, quá khứ bị hết người này đến người khác lợi dụng, sự tồn tại của Dụ Ngôn chính là điểm sáng nàng luôn ao ước chạm vào. Khi trở lại thành Omega, nàng cũng không cho là phải đi lại từ đầu, vì nàng đã chạm được vào cái đích của chính mình rồi. Nếu Khổng Tuyết Nhi là người không thể mất đi trong cuộc đời Dụ Ngôn, thì cô cũng chính là điều không thể thay thế của nàng. Hai người từ đầu đến cuối chỉ có nhau, nhưng cứ thích đội nồi tình địch cho người khác, cũng thiệt khổ 😂

Phu nhân bình thường bán hết liêm sỉ, mà đến lúc thổ lộ cũng đỏ mặt tía tai, tim đập chân run như người bình thường =)))))

P/s: Tình hình là mình đem lap đi bảo hành mà quên gửi file sang máy khác, nên chắc phải đợi 1 thời gian nha mọi người 😢

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top