Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khổng Thượng Từ nhìn Khổng Tuyết Nhi, đột nhiên mở rộng nụ cười, lộ ra hàm răng đều tăm tắp.

"Thanh Mặc," ông ta nói, "Con đi dạo xung quanh đi, ta có một vài điều muốn nói riêng với Tuyết Nhi."

"Vâng, cha." Khổng Thanh Mặc ngoan ngoãn nhanh chóng rời đi.

Khổng Tuyết Nhi ôm hoa, nắm chặt kéo.

Khổng Thượng Từ đứng dậy, chống một tay trên lưng, nhìn những bụi thược dược tươi tốt bên cạnh bàn trà.

"Vụ chiến hạm mất tích của Dụ Thượng Tướng luôn bị nghi ngờ có liên quan đến Mandela. Lúc đó người chỉ huy thân tín nhất của Dụ Thướng Tướng là Hứa Giai Kỳ, cô ta lại là đại diện sinh động nhất của tổ chức Mandela." Khổng Thượng Từ cười tủm tỉm, mắt không rời dàn hoa, "Ta đã từng gặp qua cô gái đó. Khi còn đi học, con luôn chơi với cô ấy. Cô ấy là một nha đầu rất đặc biệt, ta ấn tượng thật sâu."

Khổng Tuyết Nhi im lặng.

Khổng Thượng Từ nhẹ nhàng bâng quơ, như thể đang nói về chuyện thời tiết, "Về sau con biến mất, cũng liên quan đến Hứa Giai Kỳ phải không?"

Khổng Tuyết Nhi mỉm cười, "Tại sao cha lại nghĩ như vậy? Từ khi Hứa Giai Kỳ đi theo Dụ Ngôn, tôi cùng cô ấy đã không còn liên hệ."

Khổng Thượng Từ cười nói, "Thật không?"

Khổng Tuyết Nhi nhìn ông ta cười, ôn nhu nhẹ giọng, "Tại sao tôi lại biến mất? Cha, ngài không phải là người rõ ràng lý do nhất sao?"

Nàng vén tóc lên, ngón tay thong thả vuốt ve tuyến thể sau gáy.

"Cha thật là, ngài đã dạy tôi rất nhiều. Nếu không có ngài, sẽ không có Khổng Tuyết Nhi của ngày hôm nay."

Khổng Thượng Từ né tránh, cười nói, "Ta thế mà không dạy được con, con quá cuồng dã, ta quản không được. Bất quá... Con nói xem, nếu những người phía trên biết con là phu nhân của Dụ Thượng Tướng, nhưng lại có quan hệ với tổ chức Mandela, Dụ Thượng Tướng có thể hay không một lần nữa lại bị đưa đi thẩm vấn?"

Khổng Thượng Từ xoay người, khuôn mặt vẫn với một nụ cười nhìn Khổng Tuyết Nhi vừa thay đổi sắc mặt.

"Từ nhỏ ta đã nói với con, làm người phải thức thời, phải biết nhìn sắc mặt người khác. Nhất là đối với những người như chúng ta, ngày ngày đối mặt với những gia tộc quyền thế, nhất định càng phải biết cách nhìn người. Bằng không ngày nào đó chính mình đắc tội quỷ thần cũng không biết."

Khổng Thượng Từ chắp hai tay sau lưng, bước lại gần, vẫn nở nụ cười hiền hậu như gió xuân ấm áp.

"Dụ Thượng Tướng tính cách cương liệt, không sợ quy tắc thế gian. Cô ấy thực sự là một thanh niên hào kiệt hiếm có, thế lực cũng vượt trội. Nhưng kết cục của cô ấy bây giờ? Con hẳn là hiểu rõ hơn ra."

Khổng Thượng Từ bước đến trước mặt Khổng Tuyết Nhi, lấy ra bông thược dược đẹp nhất từ ​​tay nàng.

"Nghe cha khuyên một câu, mọi việc đều phải cẩn trọng trong lời nói và hành động, xem xét thời thế, chớ nên cuồng vọng kiêu ngạo, tự tin thái quá".

Khổng Thượng Từ mang theo cành hoa, nhàn nhã rời đi.

Chú Trần cuối cùng vẫn lưu lại Oasis.

Buổi tối Dụ Ngôn trở về, nhìn trong nhà lại thêm một người xa lạ, cô dừng một chút, sau đó nhìn về phía Khổng Tuyết Nhi, dùng biểu tình muốn nàng giải thích.

Khổng Tuyết Nhi đi qua tiếp nhận xe lăn, "Đây là chú Trần, người mà cha đưa đến cho tôi."

Dụ Ngôn lập tức đè lại xe lăn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Khổng Tuyết Nhi, "Cha cô?"

Khổng Tuyết Nhi né tránh tầm mắt của cô, thấp giọng nói, "Phải, là cha tôi."

Dụ Ngôn nhìn cô nàng vài giây, cuối cùng im lặng, buông xe lăn ra, để Khổng Tuyết Nhi đẩy cô lên lầu.

Sau khi lên lầu, Khổng Tuyết Nhi ngồi xổm xuống, chủ động giúp Dụ Ngôn cởi áo khoác quân đội và thay quần áo nhẹ cho cô.

Dụ Ngôn ngăn tay nàng lại, lạnh lùng nói, "Tôi đã cho cô lưu lại 2 người, cho nên người của cha cô, trong vòng 3 ngày, hãy đuổi đi."

Khổng Tuyết Nhi thu tay lại, trầm mặc hai giây, nàng đứng lên, ôn nhu nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ gọi Số 1 đến giúp cô thay quần áo."

Nói xong nàng nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ.

Dụ Ngôn nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu mà cau mày.

Ngày 12 tháng 5, Chủ nhật.

Hiện trường tiệc cưới.

Tiệc cưới thời điểm định đoạt vội vàng, là Thạch Chinh thuận miệng đưa ra, cho nên yến hội cũng tổ chức thập phần đơn giản. Địa điểm là hoa viên trên cỏ tại Oasis.

Hiện trường hôn lễ được dựng vào buổi sáng, bắt đầu bữa tiệc vào buổi chiều.

Khách khứa rất nhiều, đa phần là người bên Dụ Ngôn. Cho dù Dụ Ngôn đã sa sút và địa vị không còn được như trước, cô vẫn là con gái thứ hai của Tổng Thống, và là cháu ngoại của Thạch Thủ Trưởng.

Một loạt phóng viên cũng đến hiện trường.

[Dụ Thượng Tướng và Khổng Gia nhị tiểu thư tổ chức một tiệc cưới long trọng vào ngày hôm nay.] – Tiêu đề này nhanh chóng chiếm sóng các trang tin tức và mạng xã hội lớn.

Khổng Tuyết Nhi đang trang điểm, Ngu Thư Hân ở một bên đọc cho nàng nghe những lời bình luận cao nhất trong số rất nhiều bài tin tức kia.

"Phượng hoàng rụng lông còn không bằng con gà. Thượng Tướng ngã ngựa liền phải lấy gà." Ngu Thư Hân đọc xong thì hừ một tiếng, "Mình bình thường đã bảo cậu nên thu liễm một chút. Cậu không chịu, bây giờ nhìn xem, mọi người đều ngầm thừa nhận cậu là gà."

Khổng Tuyết Nhi từ từ nhắm mắt lại, để chuyên gia trang điểm tô phấn mắt cho nàng.

"Còn gì nữa không?"

Ngu Thư Hân lại đọc, "Điển hình hôn lễ của hào môn, mở cửa kinh doanh, đóng cửa đánh nhau ----- Phía dưới bình luận – Hẳn là không có đánh nhau đâu, dù sao đó cũng là Dụ Ngôn đấy, một cước cũng có thể đá chết Khổng Tuyết Nhi rồi. ----- Cô ta tàn tật mà, chân đâu mà đá. ----- Lầu trên là một tiểu đệ đệ đấy hả..."

Đọc đến đây, Ngu Thư Hân nhịn không được tò mò hỏi, "Chân Thượng Tướng thật sự không trị được sao? Chuyện này cũng quá kỳ lạ, hiện tại còn có bệnh nào không thể chữa khỏi đâu."

Khổng Tuyết Nhi nhàn nhạt nói, "Có lẽ là do tâm lý, giống như tiểu Địch."

Ngu Thư Hân, "Ý cậu là bản thân Thượng Tướng không muốn đứng lên? Không thể nào..."

Khổng Tuyết Nhi làm vẻ mặt bắt đắc dĩ cái gì cũng không biết.

"Thật kỳ quái ..." Ngu Thư Hân cảm thán một câu, lập tức chuyển đề tài hỏi, "Vậy hai người đóng cửa thật sự đánh nhau sao?"

Khổng Tuyết Nhi câu môi, "Cậu đoán xem."

Ngu Thư Hân bĩu môi, "Mình khẳng định có đánh. Dụ Thượng Tướng làm sao có thể nhịn được mà không đánh cậu? Cậu quá tiện, vừa phong tao lại ty tiện."

Khổng Tuyết Nhi mở mắt ra, nhìn khuôn mặt trang điểm của chính mình trong gương.

Nàng chỉ kẻ ở đuôi mắt, màu đỏ tinh xảo từ đậm đến nhạt nhoáng lên, sóng mắt lưu chuyển, xinh đẹp và quyến rũ. Đẹp đến quá mức phô trương.

Khổng Tuyết Nhi lại nhấp một chút son đỏ, nàng nói, "Cậu quá xem thường sức kiên nhẫn của Thượng Tướng rồi."

Ngu Thư Hân tinh quái muốn nghe chuyện phiếm, "Vậy cậu nói cụ thể một chút đi, chẳng hạn như hai người đã trải qua đêm tân hôn như thế nào?"

Khổng Tuyết Nhi để chuyên viên trang điểm rời đi, nàng đứng dậy nhìn bộ lễ phục trong gương.

Một chiếc váy dài với cổ áo cao, ở cổ và vai là một nữa ren thấu, mơ hồ lộ ra làn da trắng nõn, làn váy bồng bềnh xõa tung trên mặt đất. Không có bất kỳ hoa văn nào khác, ngoại trừ màu sắc sặc sỡ, đây cũng là được coi như một chiếc váy rất "giản dị".

Khuôn mặt của Khổng Tuyết Nhi mới chính là thứ kinh diễm nhất.

Khổng Tuyết Nhi cầm lấy váy nói, "Còn không có đêm tân hôn, Thượng Tướng thân thể không tốt, còn phải dùng thuốc."

Ngu Thư Hân hai mắt sáng lên, như có một quả "dưa" lớn từ trên trời rơi xuống, "Thân thể Thượng Tướng không tốt là như thế nào? Cậu mau nói nhanh."

Khổng Tuyết Nhi nói, "Sau đây là nội dung thu phí, một vạn một tin."

Ngu Thư Hân giả bộ tức giận nói, "Khiếp! Cậu lại muốn lừa mình!"

Khổng Tuyết Nhi chỉ cười, Ngu Thư Hân tức giận thỏa hiệp, "Được rồi, mình trả tiền, cậu nói mau."

"Tiểu Tuyếttt!" Đột nhiên có người thô bạo đẩy cửa phòng trang điểm, một nam nhân cao lớn nhảy vào, "Ca ca đến rồi đây!"

Người mới đến cao 1m8, dáng người cân đối, tóc vàng hoe, tay nắm cửa còn chưa buông hắn đã nôn nóng hét lên, "Mau mau đem đồ vào cho tôi!

Hai con robot bảy sắc cầu vồng mang theo một chiếc rương khổng lồ, khó khăn chen vào từ khung cửa.

Khổng Tuyết Nhi lùi về sau bảo vệ chiếc váy.

Chiếc rương cao hơn nửa mét, dài chừng một mét, nặng trĩu đặt ở giữa phòng.

Ngu Thư Hân nói, "Aaron, nhà ngươi lại mang đồ vật kỳ quái gì đến đấy?"

Aaron Robert đỡ lấy chiếc rương, vẻ mặt đắc ý khoe khoang, "Không phải là đồ vật kỳ quái. Đây là sản phẩm mới nhất do công ty nhà mình nghiên cứu phát triển, tháng sau mới ra mắt trên thị trường. Mình đặc biệt tặng nó như một món quà cho tiểu Tuyết đấy, để cậu ấy có thêm những ngày tháng hôn nhân mặn nồng."

Ngu Thư Hân làm bộ đã hiểu, ồ lên một tiếng thật dài, phá đám nói, "Còn không phải đồ chơi người lớn chứ gì nữa."

Aaron oán giận, "Nhà ngươi không thể phối hợp với ta một chút à? Đây thực sự là một vật phẩm siêu cấp đó, phi thường phi thường dùng tốt lại còn hữu dụng!"

Khổng Tuyết Nhi cảm thấy hứng thú hỏi, "Hữu dụng như thế nào?"

Aaron vỗ về cái rương như bảo bối, nói, "Đây là giường nổi, cậu biết không? Là cái trước kia mình có nhắc qua đấy, cái giường có thể khiến cậu nằm lơ lửng giữa không trung."

Khổng Tuyết Nhi nói với vẻ không quan tâm, "À, cái này."

Aaron vội la lên, "Cái này là cái nào a. Thượng Tướng nhà cậu không phải tàn tật sao? Đây là thích hợp nhất đó! Lơ lửng trên không trung, nhẹ nhàng đẩy tay liền có thể thay đổi tư thế, muốn như thế nào cũng được, không hài lòng sao?"

Khổng Tuyết Nhi nhướng mày, làm bộ có hơi hứng thú.

Aaron tiếp tục nói, "Ngoài ra, mình còn cấp cho cậu cả một kho phim, hình ảnh ba chiều độ nét cao, hiệu ứng âm thanh vòm, một vạn bộ điện ảnh, cập nhật hàng tuần. Thế nào, ca ca đối với nhà người chưa đủ tốt à?"

Khổng Tuyết Nhi phối hợp nói, "Rất tốt a."

Aaron hào hứng, "Một lát nữa mình sẽ cài đặt cho cậu. Hai người có thể sử dụng ngay tối nay, sau đó phản hồi cho mình một chút là được."

Nói xong, hắn không nhịn được bật cười hắc hắc, vừa cười vừa nghĩ câu khẩu hiệu quảng cáo giường nổi – [Vui sướng như trên mây, ngọt ngào tình thú, đến cả Dụ Thượng Tướng dùng xong cũng phải khen ngợi.]

Cả ba người họ không ở lại lâu trước khi Tạ Khả Dần đến mời Khổng Tuyết Nhi ra ngoài để cùng Dụ Ngôn trả lời phỏng vấn.

Cuộc phỏng vấn này rất quan trọng, coi như là chính thức công khai, sẽ được đăng trên nền tảng tin tức lớn nhất.

Dụ Ngôn đã đến, mặc bộ quân phục của ngày kết hôn khi đó, Lục Kha Nhiên đứng bên cạnh cô, khom lưng cùng cô to nhỏ nói chuyện, cả hai đều rất nghiêm túc.

Các phóng viên đợi ở một bên, hoặc là điều chỉnh thiết bị, hoặc là đọc bản thảo phỏng vấn, không ai nói chuyện, trong phòng thập phần yên tĩnh. Cho đến khi tiếng bước chân của Khổng Tuyết Nhi phá vỡ sự im lặng.

Lục Kha Nhiên ngừng nói chuyện và đứng thẳng dậy.

Khi các phóng viên nhìn thấy Khổng Tuyết Nhi, họ rõ ràng đã dừng lại một chút. Bản thân Khổng Tuyết Nhi so với những lời đồn đại và hình ảnh càng thêm diễm lệ bức người.

Dụ Ngôn cũng nhìn về phía Khổng Tuyết Nhi, ánh mắt trước đây vẫn luôn lạnh lùng như băng nay lại đột nhiên xuất hiện tia dịu dàng, sau đó cô còn phá lệ cười một chút.

Rõ ràng là muốn cùng Khổng Tuyết Nhi diễn trò.

Khổng Tuyết Nhi nhìn nụ cười ôn nhu giả dối kia, nhếch lên đôi môi đỏ mọng, đáp lại bằng nụ cười tươi tắn vạn phần, lộ ra lúm đồng tiền kiều mị.

Phóng viên sững sờ một lúc mới nhớ ra phải chụp ảnh.

Dụ Ngôn đưa tay ra, Khổng Tuyết Nhi bước tới, còn chưa đến bên cạnh Dụ Ngôn, nàng đã vươn tay ra muốn nắm lấy tay Dụ Ngôn.

Một bước, hai bước, nàng chạm vào đầu ngón tay của Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn siết chặt các ngón tay, gắt gao nắm lấy tay Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi đứng cạnh xe lăn của Dụ Ngôn, hai người nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời cong môi, nở ra nụ cười hài hòa hạnh phúc.

"Quan hệ giữa Thượng Tướng và phu nhân thật tốt." Phóng viên cảm thán.

Dụ Ngôn nắm tay Khổng Tuyết Nhi, ừ một tiếng.

Phóng viên nhanh chóng vào chỗ, cuộc phỏng vấn chính thức bắt đầu.

Câu hỏi của phóng viên rất sắc bén. Câu đầu tiên chính là "Mọi người đều nói rằng cuộc hôn nhân của Thượng Tướng và Khổng tiểu thư là một cuộc hôn nhân không tình yêu. Điều này có đúng không? Hay đó chỉ là một thông tin sai lệch mà người ngoài không hiểu biết lan truyền?"

Khổng Tuyết Nhi trả lời, "Tất nhiên là giả. Tôi kỳ thật đã yêu thầm Dụ Thượng Tướng rất nhiều năm."

_____

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top