Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì cuộc bầu cử Tổng Thống chính thức, mười km xung quanh toàn bộ tòa nhà quốc hội được bảo vệ nghiêm ngặt, thậm chí không có bất kỳ phương tiện nào được phép đi ngang qua. Đường phố gần đó cũng vắng vẻ sạch sẽ, chỉ có cảnh sát vũ trang và quân đội đang tuần tra, một nữa người qua đường cũng không xuất hiện.

Quá trình bầu cử đang được truyền hình trực tiếp trên màn hình LED tại quảng trường trung tâm thành phố.

Trên quãng trường người qua lại vội vã, chẳng có mấy người dừng lại xem. Người qua đường chỉ cần một kết quả cuối cùng, không bận tâm nghiên cứu kỹ quá trình. Dù thế nào đi nữa, kết quả cũng sẽ không thay đổi được.

Nhưng đúng lúc này, màn hình phát sóng trực tiếp đột nhiên nhấp nháy, méo mó, một gương mặt bịt mặt chợt lóe lên, rồi biến mất, rồi lại lóe lên... Nó đan xen với hình ảnh phát sóng trực tiếp cuộc bầu cử nhàm chán.

Những người qua đường, cũng như những người đang xem chương trình truyền hình trực tiếp ở những nơi khác đều bị thu hút, ánh mắt họ dán chặt vào màn hình.

Sự nhấp nháy dần dần ổn định, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh mặt nạ phòng độc màu đen, nguồn phát sóng trực tiếp đã bị cắt.

"Hello everyone!" Người nọ mở miệng trước màn hình, giọng điệu vui vẻ, hắn nhìn vào ống kính của mình, và sau đó hình ảnh chuyển dời, quay về phía sau hắn ta ----- Một chiếc lồng sắt với thành bằng pha lê khổng lồ, bên trong lồng là một đám Omega xinh đẹp trần trụi.

"Bây giờ tôi đang ở trong phòng thí nghiệm bí mật của Liên Hợp Khu." Máy quay chậm rãi lướt qua trước mỗi cái lồng. "Nơi này, tất cả đều là những Omega nhân tạo xinh đẹp, còn đây..."

Người nói bắt đầu đi xung quanh, máy quay theo sau hắn ta, hiển thị từng chỗ một của căn cứ. Hắn ta ở sau máy ảnh giải thích tỉ mỉ, nhanh chóng và rõ ràng, phơi bày mọi tình huống khó nói của căn cứ.

Trước màn hình, càng ngày càng có nhiều người xem.

Hai phút sau, truyền hình trực tiếp khẩn cấp bị cắt đứt, quay lại truyền hình trực tiếp bầu cử. Nhưng lúc này không ai còn tâm trạng chú ý tới cuộc bầu cử nữa, mọi người đều đang bàn tán xôn xao về phòng thí nghiệm nhân tạo chấn động lòng người.

Với công nghệ người nhân tạo tiên tiến, hơn nữa còn có một lớp giai cấp ổn định hơn sau khi dùng thuốc trường sinh, liệu những dân chúng ở dưới đáy có còn cách nào để tồn tại không?

Không còn gì.

Khổng Tuyết Nhi cũng đang xem chương trình phát sóng trực tiếp, khi nhìn thấy đoạn nhạc đệm đó, đầu óc cũng trở nên căng thẳng. Nhưng ngẫm nghĩ lại, một sự cố phát sóng trực tiếp như vậy vẫn còn hơn là trực tiếp làm nổ tung tòa nhà quốc hội.

Sau sự cố phát sóng trực tiếp đó, Mandela lại đột nhiên im lặng.

Cuộc bầu cử Tổng Thống đã kết thúc thành công. Không có gì nghi ngờ, Bạch Nghiêm Dị được bầu làm Tổng Thống tiếp theo và chính thức nhậm chức vào giữa tháng tới. Theo kế hoạch ban đầu, Dụ Ngôn vốn dĩ sẽ ở lại Trái Đất cho đến khi Bạch Nghiêm Dị nhậm chức, nhưng Khổng Tuyết Nhi đang mang thai, cô không yên tâm nếu để nàng ở lại Trái Đất.

Vì vậy thời gian quay trở lại Sao Hỏa được gấp rút ấn định vào tuần sau.

Trong khoảng thời gian này, Dụ Ngôn và Khổng Tuyết Nhi sẽ luôn ở trong phủ của Bạch Nghiêm Dị.

Dụ Ngôn rất bận, đi sớm về muộn không đếm được. Sau khi về cô còn phải thường xuyên cùng Bạch Nghiêm Dị mở họp trong phòng làm việc. Ngay cả sinh nhật của Khổng Tuyết Nhi cũng chỉ có thể cùng ăn một bữa để ứng phó. nói là chờ đến khi rảnh rỗi thì bổ sung.

Những ngày này Khổng Tuyết Nhi không ra khỏi cửa, hàng ngày lên mạng, thuận tiện thì kiểm tra DNA toàn diện.

Thời gian gió êm sóng lặng, không có bất kỳ hỗn loạn nào phát sinh.

Vì căn cứ Số 1 đã bị phá hủy một nửa, nên Liên Hợp Khu đã chấp thuận cho Dụ Ngôn mở rộng căn cứ Số 2, cũng như kế hoạch di dân lên Sao Hỏa. Đợt nhập cư đầu tiên sẽ được sàng lọc bằng cách đăng ký trực tuyến. Không giới hạn thuộc tính, không giới hạn khu vực, chỉ cần sức khỏe tốt, trên 18 tuổi đến dưới 100 tuổi đều có thể đăng ký.

300 địa điểm.

Những video trồng trọt trên Sao Hỏa mà Khổng Tuyết Nhi đã đăng lên Internet trước đó cuối cùng đã cho thấy hiệu quả. Việc đăng ký tham gia kế hoạch nhập cư Sao Hỏa đang rất nóng.

Số người nộp đơn trong một đêm lên tới 400.000 người.

Một tuần sau, phi thuyền quay trở lại Sao Hỏa thuận lợi khởi hành.

Khổng Tuyết Nhi nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là vũ trụ một màu đen nhánh, Trái Đất xanh lam đang co dần về phía sau.

Nàng đột nhiên xuất thần.

Lần trở về sóng yên biển lặng này như thể ảo ảnh, ngược lại càng làm cho lòng người bất an.

Dụ Ngôn nắm lấy tay Khổng Tuyết Nhi, hai người nhìn nhau mà không nói gì. Nhưng Khổng Tuyết Nhi lại thấy an tâm một cách kỳ lạ.

Nàng dựa vào vai Dụ Ngôn, nhẹ giọng hỏi, "Tên của đứa nhỏ, người đã nghĩ đến chưa?"

Dụ Ngôn đáp, "Em quyết định là được."

Khổng Tuyết Nhi hừ một tiếng, "Chứ không phải là người hoàn toàn không nghĩ đến à?"

Lần trở lại này, Dụ Ngôn bận rộn đến mức chân không chạm đất, không nghĩ đến cũng là bình thường.

"Còn em thì sao?" Dụ Ngôn hỏi lại.

Khổng Tuyết Nhi dừng lại một lúc rồi nói, "Em cũng không nghĩ tới..."

Nàng thậm chí còn không có cảm giác mình đang mang thai.

Dụ Ngôn nói, "Vậy sinh trước rồi nghĩ sau."

Khổng Tuyết Nhi cười nói, "Người đối với con của mình sao lại lãnh đạm như vậy chứ?"

Dụ Ngôn không đáp, cô rũ mắt nhìn đôi tay đang nắm chặt của mình và Khổng Tuyết Nhi, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt có chút giật mình.

Khổng Tuyết Nhi nhìn cô, hỏi, "Có phải người cũng chưa chuẩn bị tâm lý không?"

Dụ Ngôn thừa nhận, "Quá đột ngột."

Khổng Tuyết Nhi ôm lấy bụng nhỏ, đồng tình với cô, "Đúng vậy... Cũng không phải lúc ..."

Dụ Ngôn đặt tay lên mu bàn tay của Khổng Tuyết Nhi, đặt nó lên vùng bụng phẳng lì của nàng.

"Nhưng đây là con của tôi và em."

Khổng Tuyết Nhi mỉm cười, sau đó nói tiếp, "Con của chúng ta."

An tĩnh một hồi, Khổng Tuyết Nhi mới nhớ lại, rầu rĩ nói, "Quà sinh nhật của em, người còn chưa có tặng đâu đó..."

Khoảng thời gian trước Dụ Ngôn quá bận rộn, chỉ một bữa cơm rồi thôi.

Dụ Ngôn trầm mặc vài giây, đáp, "Về căn cứ rồi nói."

Khổng Tuyết Nhi ra sức nhìn nhìn khuôn mặt Dụ Ngôn, xác định cô thực sự có chuẩn bị sẵn, vì vậy nàng nhịn không nói nữa, yên tĩnh dựa vào vai Dụ Ngôn.

Trở lại căn cứ Số 2, Dụ Ngôn lại bận rộn không ngừng.

Không chờ được cô đưa Khổng Tuyết Nhi trở lại ký túc xá, Dụ Ngôn đã bị phó trưởng căn cứ gọi đi.

Khổng Tuyết Nhi tự mình mang hành lý trở về, thu thập rồi sửa soạn.

Dụ Ngôn cũng mang vài chiếc vali đến, Khổng Tuyết Nhi mở một trong số chúng ra, bỗng nhiên phát hiện bên trong thế nhưng lại là đồ dùng của trẻ con. Dụ Ngôn này, ngoài miệng thì không chuẩn bị tâm lý, mà thực chất đến bình sữa cho em bé cũng đã mua rồi.

Khổng Tuyết Nhi lấy một vài thứ ra nhìn nhìn, đột nhiên tâm trạng cũng tốt lên.

Đến đêm Dụ Ngôn mới trở về.

Khổng Tuyết Nhi không thể thức cả đêm, đợi được nửa đêm thì nàng rửa mặt rồi đi ngủ. Nửa tỉnh nửa mơ, nàng cảm giác được Dụ Ngôn trở về, vì vậy mới miễn cưỡng hé mắt nhìn người phụ nữ đang cởi áo ở cuối giường.

"Dụ Thượng Tướng." Khổng Tuyết Nhi nói xong lại nhắm mắt lại, có lẽ vì đang mang thai nên nàng càng thích ngủ hơn trước, cố gắng như thế nào cũng không tỉnh táo hẳn được, "Quà sinh nhật của em đâu?"

Động tác cởi áo sơ mi của Dụ Ngôn dừng lại, cô xoay người.

Cúc áo đã cởi ra một nữa, để lộ xương quai xanh trắng nõn cùng áo ngực ôm sát, áo sơ mi được cô nhét vào cạp quần, đoan trang lại tùy ý.

Khổng Tuyết Nhi cảm thấy mình đã tỉnh táo hơn một chút.

Dụ Ngôn đi tới đứng ở bên giường, nhìn xuống Khổng Tuyết Nhi.

Cô đứng ngược sáng, nét mặt mơ hồ trong quầng sáng, dáng người cao gầy, bóng dáng ép tới khiến Khổng Tuyết Nhi có chút không hiểu được.

"Làm sao vậy?" Nàng hỏi, cố gắng ngồi dậy.

Dụ Ngôn ngồi xuống mép giường, cúi đầu nhìn Khổng Tuyết Nhi, sau đó lại đưa mắt nhìn chằm chằm bức tường.

"Rốt cuộc là làm sao vậy?" Khổng Tuyết Nhi ngồi dậy dựa vào đầu giường.

Dụ Ngôn lại quay đầu nhìn nàng, trong mắt nặng trĩu cảm xúc đè nén, cô nhếch môi muốn nói, nhưng không phát ra tiếng, ngược lại là đem tầm mắt nhìn đi chỗ khác.

Nhìn thấy bộ dạng khó xử này của Dụ Ngôn, dựa vào hiểu biết của mình, Khổng Tuyết Nhi lập tức đoán được khả năng cô đang muốn nói cái gì đó nổi da gà, vì thế nàng nhẫn nại không thúc giục, chỉ vươn tay nắm lấy ngón tay của Dụ Ngôn đặt ở mép giường.

Dụ Ngôn thuận thế nắm lấy đầu ngón tay của Khổng Tuyết Nhi, lòng bàn tay cô sờ sờ vào ngón áp út của nàng.

"Quà sinh nhật, tôi đã chuẩn bị rồi." Dụ Ngôn mở miệng, dùng đầu ngón tay vuốt ve ngón tay đeo nhẫn của Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi lập tức liền nghĩ đến món quà của Dụ Ngôn có thể là gì, nhịp tim nàng tăng tốc, vừa định hỏi thì chợt thấy một tia sáng bạc lóe lên, một chiếc nhẫn cưới chậm rãi trượt vào ngón áp út của Khổng Tuyết Nhi.

Mang nhẫn xong, Dụ Ngôn lại chạm vào nó một chút, hơi hơi hé miệng, một lúc sau mới thốt lên, "Đây là quà".

Khổng Tuyết Nhi nhấc ngón tay lên nhìn nhìn, nhịp tim đập nhanh cũng dịu lại một chút. Nàng có hơi thất vọng, "Chỉ vậy thôi?"

Còn lời thổ lộ thì sao? Bầu không khí thì sao? Nếu không thì một nụ hôn cũng phải có chứ?

Dụ Ngôn nâng mắt lên nhìn nàng, "Em không thích?"

Khổng Tuyết Nhi không muốn nói chuyện.

Dụ Ngôn lập tức nói thêm, "Sau khi trở về Trái Đất sẽ đổi cho em một chiếc khác."

Sau một lúc, cô bổ sung ba chữ, "Có kim cương."

Khổng Tuyết Nhi, "..."

Nàng thật sự nghĩ đến chuyện tháo nhẫn rồi ném trở lại.

"Người thật là..." Khổng Tuyết Nhi dở khóc dở cười mà trách, "Một chút lãng mạn cũng không có."

Dụ Ngôn cam chịu.

Khổng Tuyết Nhi nghĩ đến bộ dáng muốn nói lại thôi vừa rồi của cô, cảm thấy trong bụng Dụ Ngôn chắc hẳn đã viết mấy bản thảo tỏ tình cho mình, chỉ là cô không thể bán hết giá để nói ra.

Một chân đá chăn ra, đôi chân thon dài của Khổng Tuyết Nhi kẹp lấy cơ thể Dụ Ngôn rồi kéo cô lại.

Thân thể Dụ Ngôn rung lên, cô vội vàng chống tay vào đầu giường, để không đè lên Khổng Tuyết Nhi.

"Người có yêu em không?" Khổng Tuyết Nhi câu lấy cổ Dụ Ngôn, nhìn chằm chằm vào mắt cô gặng hỏi, "Dụ Thượng Tướng, người có yêu em không?"

Dụ Ngôn yên lặng nhìn vào mắt Khổng Tuyết Nhi, môi khẽ mấp máy, nhưng lại không nói ra lời.

Giằng co hai giây, Khổng Tuyết Nhi vẫn chủ động cho cô bậc thang bước xuống.

"Nếu người yêu em, vậy ngay bây giờ hãy hôn em đi..."

Ngay khi chữ cuối cùng thoát ra, nụ hôn của Dụ Ngôn cũng rơi xuống.

Cô dán môi lên môi Khổng Tuyết Nhi, ôn nhu, triền miên, chặt chẽ cọ xát.

Cô hôn hôn, rồi ngẩng mặt lên, nhìn khuôn mặt có chút giật mình của Khổng Tuyết Nhi, đột nhiên dịu dàng cười cười, sau đó lại cuối xuống hôn, trao cho Khổng Tuyết Nhi một nụ hôn ướt át kéo dài.

_____

TBC.

Đợi thượng tướng tỏ tình mà tui cũng mệt dùm phu nhân, học hỏi "Dụ Ngôn của bạn" nói ngắn gọn "Em, người tôi yêu" là xong rồi =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top