Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù Khổng Tuyết Nhi và Dụ Ngôn đã ký hiệp định hòa giải thành công ngoài mong đợi, nhưng chuyện hòa giải này đã hoàn toàn mất hiệu lực.

Liên Hợp Khu quyết định giết thủ lĩnh của Mandela Hứa Giai Kỳ, coi đây là một điểm đột phá để chấm dứt tình trạng hỗn loạn.

Nhân viên gần sân bay đã hoàn toàn rút lui, hàng chục quả tên lửa đã được khóa chặt vào máy bay của Hứa Giai Kỳ, chắc chắn sẽ thổi bay Hứa Giai Kỳ và toàn bộ sân bay thành tro bụi.

Người phụ trách hành động khẩn cấp này là người quen cũ của Dụ Ngôn, Lý Kinh Lôi.

Lúc nhìn thấy hắn ta, Dụ Ngôn đột nhiên hiểu ra chuyện này có lẽ không phải là phát sinh nhất thời. Đầu óc căng thẳng, nhưng cô vẫn như cũ nhớ rõ chính sự mới là quan trọng nhất.

"Hứa Giai Kỳ nói rằng có hai phi thuyền đang tiến đến Trái Đất, chúng mang theo hai quả bom phản vật chất. Hai quả bom này sẽ được kích nổ cùng với hai quả còn lại do gia tộc Robert chuẩn bị, dùng để hủy diệt toàn bộ sinh vật trên Trái Đất." Dụ Ngôn nói xong, cô nhìn thẳng vào mắt Lý Kinh Lôi, "Tốt hơn hết anh nên báo cáo vấn đề này trước."

Lý Kinh Lôi tràn đầy nghi hoặc, "Mandela xuất phát từ đâu?"

Dụ Ngôn trầm giọng đáp, "Từ căn cứ Số 2 đến đây."

Lý Kinh Lôi khiếp sợ, "Cô có ý gì? Căn cứ Số 2 đã bị Mandela chiếm lĩnh?"

Dụ Ngôn cau mày, Khổng Tuyết Nhi nói tiếp, "Mandela đã bí mật hợp tác với gia tộc Robert. Từ các sản phẩm điện tử của gia tộc Robert, cho tới tất cả các ngành công nghiệp ở Liên Hợp Khu có tiếp xúc với họ, chúng tôi nghi ngờ đều đã bị cài virus. Bọn họ chờ cơ hội để chiếm quyền kiểm soát hệ thống các phòng ban quan trọng ở Liên Hợp Khu, bao gồm cả việc kiểm soát phi thuyền của căn cứ Số 2."

Lý Kinh Lôi choáng váng không thể tin nổi, "Theo như những gì cô nói, không phải tất cả các sản phẩm điện tử ở Liên Hợp Khu đều do Mandela kiểm soát rồi sao?"

Lông mày Dụ Ngôn đột nhiên nhảy dựng, cô quay lại nhìn lại cơ giáp ở bên cạnh.

Khổng Tuyết Nhi nhìn theo ánh mắt của cô, trái tim cũng co lại thật chặt.

Người sáng lập ra cơ giáp chính là gia tộc Robert, tất cả các chương trình của chúng đều do gia tộc Robert thiết kế. Ngay cả khi quyền sở hữu và quyền sản xuất cơ giáp đã được chuyển giao, những trình tự đó vẫn được sao chép từ gia tộc Robert như cũ.

Sự tình có thể còn nghiêm trọng hơn dự đoán.

Lý Kinh Lôi dường như cũng đã có phản ứng, hắn lập tức vẫy tay gọi người đến đem tình hình báo cáo lên cấp trên.

Hắn hạ lệnh xong liền tiến hành chỉ huy phóng tên lửa theo như kế hoạch ban đầu, trước tiên sẽ giết chết Hứa Giai Kỳ, để bọn họ như rắn mất đầu.

Nghe những gì hắn ta nói, Dụ Ngôn dừng lại một lúc, Khổng Tuyết Nhi giữ chặt lấy cô, nhẹ giọng nói, "Tụi mình hãy rời khỏi đây trước."

Dừng lại hai giây, Dụ Ngôn chậm rãi gật đầu, hai người nhanh chóng bước ra ngoài. Ra khỏi sân bay, tiến vào đại sảnh, đến lúc này Dụ Ngôn mới nhận ra người của mình đều đã bị Lý Kinh Lôi nhốt lại.

Cô đưa mọi người ra ngoài rồi rời khỏi sân bay.

Đoàn người vừa mới lên xe bay, máy liên lạc của Dụ Ngôn liên tục reo vang. Nhưng Dụ Ngôn không trả lời bất kỳ cuộc gọi nào, thay vào đó, cô nắm chặt tay Khổng Tuyết Nhi rồi nói, "Lát nữa tôi sẽ sắp xếp người đưa em đến Mặt Trăng trước. Sau hai ngày, anh trai sẽ đến đón em về lại Sao Hỏa."

"Em không đi." Khổng Tuyết Nhi dứt khoát, "Người còn ở đây thì em cũng nhất định không đi."

Dụ Ngôn im lặng, đầu ngón tay nắm tay Khổng Tuyết Nhi tăng thêm sức lực, thanh âm trầm xuống, "Em cần phải đi, mang theo con của chúng ta rời đi."

Khổng Tuyết Nhi tỏ thái độ kiên quyết, "Em sẽ không đi, mặc kệ người nói gì."

Dụ Ngôn vẫn muốn nói tiếp, nhưng máy liên lại đổ chuông dồn dập, cô không thể không tiếp nhận trước.

Là cuộc gọi của Bạch Nghiêm Dị.

Bạch Nghiêm Dị nói hai việc. Một là vừa đo lường phát hiện ra hai phi thuyền hiện diện ở khoảng cách 780.000 km so với Trái Đất, đang giảm tốc độ đến gần, dự kiến ​​sẽ tới Mặt Trăng trong vòng mười phút. Cái còn lại là hệ thống phòng thủ và kiểm soát vũ khí quốc gia của toàn Liên Hợp Khu đột ngột mất quyền khống chế.

Điều này có nghĩa là Liên Hợp Khu không thể bảo vệ trước sự tấn công của phi thuyền, chỉ có thể thụ động chịu đánh. Hiện tại cũng đã mất liên lạc với gia tộc Robert. Sự tồn vong của Trái Đất đang bị đe dọa, Bạch Nghiêm Dị hy vọng rằng Dụ Ngôn và Khổng Tuyết Nhi có thể quay lại sân bay để thuyết phục Hứa Giai Kỳ, ngăn chặn kế hoạch hủy diệt loài người điên cuồng này.

"Chỉ có cô và phu nhân là người quen của Hứa Giai Kỳ, cô ấy nhất định sẽ nghe các cô." Bạch Nghiêm DỊ vội nói, "Nếu không, sẽ không một ai sống sót."

Dụ Ngôn lạnh nhạt đáp, "Tôi và phu nhân vốn cũng không sống được."

Âm thanh của Bạch Nghiêm Dị dừng lại, có lẽ ông ta cũng nghĩ đến quyết định bỏ mặc hai người họ của Liên Hợp Khu.

"Tôi biết tôi có lỗi với cô, nhưng đây là vấn đề sinh tử của toàn bộ Liên Hợp Khu, tôi không thể làm gì được..." Bạch Nghiêm Dị nói một cách đầy áy náy, "Chẳng lẽ cô thật sự nhẫn tâm nhìn người dân vô tội trên toàn thế giới này chết dưới sự điên cuồng của Hứa Giai Kỳ sao?"

Dụ Ngôn cau mày trầm mặc.

Bạch Nghiêm Dị nói tiếp, "Cô và Khổng tiểu thư thực sự muốn như vậy sao? Bỏ mặc tất cả người trên thế giới này."

Dụ Ngôn trực tiếp cắt liên lạc.

Xe bay đang lên tới giữa không trung, từ cửa sổ nhìn xuống, có thể thấy những tòa nhà san sát.

Tin tức về thế giới sắp bị diệt vong đã lan truyền trên Internet, toàn dân khủng hoảng, đường phố đông đúc đều là đám người hỗn loạn. Trên đường tai nạn giao thông không ngừng, đường xá tắc nghẽn, sự hoảng sợ tỏa ra từ mọi người, hòa thành những trận cuồng phong khủng khiếp, càn quét thế giới.

Khổng Tuyết Nhi đột nhiên mở miệng, "Quay lại đi, tìm Hứa Giai Kỳ nói chuyện."

Dụ Ngôn thấp giọng hỏi, "Những chuyện này đều có thể kết thúc sao?"

Khổng Tuyết Nhi nhìn xuống mặt đất, đám đông đông như kiến, như thủy triều hốt hoảng, chạy khắp nơi ẩn nấp. Tai nạn xe bốc khói đen ngòm, không biết cửa hàng nào bỗng nhiên bốc cháy, lửa đỏ và khói dày cuồn cuộn bốc lên. Hỗn hợp tạo thành một thế giới u ám, hỗn loạn và khủng hoảng.

Khổng Tuyết Nhi nhẹ nhàng trả lời, "Nhưng sẽ tốt hơn."

Dụ Ngôn đột nhiên nói, "Người máy của gia tộc Robert còn chưa xuất hiện."

Khổng Tuyết Nhi sửng sốt, Dụ Ngôn nói tiếp, "Hứa Giai Kỳ sẽ không chuẩn bị những thứ vô dụng."

"Cho nên, ngay cả khi bom phản vật chất không rơi xuống, vẫn còn một đám người máy và cơ giáp mất kiểm soát đang chờ chúng ta." Khổng Tuyết Nhi tiếp tục nửa câu sau.

Dụ Ngôn im lặng đồng ý.

Ngay cả khi Hứa Giai Kỳ không hủy diệt thế giới, thế giới cũng sẽ đại loạn.

Khổng Tuyết Nhi nói, "Quay lại đi, quay lại rồi hỏi chị ta còn giấu bao nhiêu bất ngờ."

Dụ Ngôn không nói gì, Khổng Tuyết Nhi cho quay đầu xe trở lại sân bay.

Những tên lửa đó không thể được phóng đi.

Lý Kinh Lôi cáu kỉnh đứng ở cạnh sân bay, trong miệng hắn cắn một điếu thuốc, vừa hít một hơi dài.

Dụ Ngôn dừng lại khi đi ngang qua hắn ta, cô hỏi một câu, "Có phải cha tôi tham gia vào kế hoạch đánh bom sân bay không?"

Lý Kinh Lôi liếc Dụ Ngôn một cái, châm chọc mỉa mai đáp, "Sao hả, cô và cha cô đã loạn thành như vậy, cô còn trông mong các người còn tình cảm cha con sao?"

Sắc mặt Dụ Ngôn lạnh lẽo, không nói thêm nữa, sải bước đi về phía máy bay.

Khổng Tuyết Nhi bước nhanh theo sau cô, lặng lẽ nắm lấy tay Dụ Ngôn.

Cửa khoang máy bay chưa đóng, Dụ Ngôn và Khổng Tuyết Nhi bước vào, Hứa Giai Kỳ chỉ ngẩng mặt lên cười, không có chút ngạc nhiên.

"Nếu hai người hối hận, hiện tại tôi cũng có thể đưa hai người rời đi."

Dụ Ngôn đến gần, cô ngồi ngay đối diện với Hứa Giai Kỳ, "Tôi đến đây để nói điều kiện với chị."

Hứa Giai Kỳ hỏi, "Điều kiện để tôi từ bỏ việc hủy diệt thế giới à?"

Dụ Ngôn đáp, "Đúng vậy."

Hứa Giai Kỳ cười nói, "Tôi ngay cả thế giới cũng từ bỏ, em nghĩ điều kiện gì có thể khiến tôi thay đổi quyết định."

Dụ Ngôn nói, "Nhưng bởi vì chỉ một mình chị, lại để cho cả thế giới này chôn cùng, thật không công bằng."

Hứa Giai Kỳ nói, "Cái gọi là công bằng này, ngay cả bản thân nó còn không tồn tại. Ngay cả nếu như bây giờ tôi đã chết rồi, bốn quả bom kia cũng sẽ nổ."

Cô dừng lại một lúc, nhìn qua nhìn lại Dụ Ngôn và Khổng Tuyết Nhi, "Hai người còn điều gì muốn nói không?"

Dụ Ngôn trầm mặc nhìn chằm chằm Hứa Giai Kỳ. Hứa Giai Kỳ trông có vẻ thoải mái, cô quay qua nhìn Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi chỉ ngồi xuống bên cạnh Dụ Ngôn, nhỏ giọng, "Chúng tôi thì còn cái gì để nói chứ? Vốn dĩ Liên Hợp Khu muốn chúng tôi khuyên chị quay đầu là bờ. Hiện tại nếu như khuyên không được, vậy thì cùng nhau chết thôi."

Khổng Tuyết Nhi nắm tay Dụ Ngôn, mười ngón tay đan vào nhau, nàng tựa vào vai Dụ Ngôn, tay còn lại nhẹ nhàng đặt lên bụng nhỏ của mình, "Ít nhất, chúng tôi ba người một nhà vẫn ở bên nhau."

Hứa Giai Kỳ nhìn hai người họ, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, cũng trở nên im lặng.

Sau mười phút im lặng, Khổng Tuyết Nhi mở miệng trước, "Thực ra, chị không hi vọng tôi và Dụ Ngôn sẽ chết."

Hứa Giai Kỳ không đáp, nhưng cô chuyển động đôi mắt, có chút âm trầm mà nhìn Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi nói tiếp, "Khi tôi ở cùng với Autumn, tôi nghe bà ấy nói rằng đứa trẻ trong bụng tôi rất quan trọng, điều đó cho thấy chị muốn nó được thuận lợi chào đời. Nếu tôi không thiêu rụi tòa nhà nhỏ kia, có lẽ tôi sẽ được đưa về Sao Hỏa một lần nữa, sau đó an toàn sinh con, đúng không?"

Ánh mắt Hứa Giai Kỳ trầm xuống, ngữ khí nhẹ nhàng, "Đúng vậy, tôi thật sự không muốn hai người chết."

Khổng Tuyết Nhi tiếp lời, "Cho nên, chị không thể hủy diệt cả thế giới và giết tất cả những người muốn sống chỉ vì sự thất vọng của một người."

Hứa Giai Kỳ lập tức bật cười, "Thì ra trong lòng em tôi là một người ngây thơ như vậy."

Cô day day thái dương, khẽ nghiêng đầu rồi thản nhiên nói, "Được rồi, tôi có thể đáp ứng sẽ tha mạng cho những người vô tội này. Nhưng hai người đã bao giờ nghĩ đến chưa? Đầu tiên, tôi hào phóng ký một hiệp định hòa giải. Và bây giờ là vì sự thuyết phục của hai người lại dễ dàng từ bỏ kế hoạch to lớn hủy diệt thế giới. Người ở Liên Hợp Khu sẽ nghĩ gì về hai người?"

Môi của Hứa Giai Kỳ cong lên, vẻ mặt thích thú nghiền ngẫm.

"Bọn họ sẽ cho rằng hai người có tài ăn nói phi phàm, tùy tiện liền có thể thuyết phục một người phụ nữ điên cuồng. Hay họ sẽ cho rằng thân phận của hai người đều ẩn chứa bí mật, không giống bình thường?"

Khổng Tuyết Nhi mím chặt môi.

Câu trả lời tất nhiên là vế sau.

Hứa Giai Kỳ nói thêm, "Không nói đến việc hai người có mối quan hệ rất thân thiết với tôi, một người là nữ tướng được xưng tụng là xưa nay chưa từng có, người còn lại là người sử dụng thành công thuốc trường sinh. Thân phận độc đáo như vậy, hai người nói xem, đối với những kẻ hợm hĩnh ở Liên Hợp Khu đó, hai người có được coi là người cùng một nhà không? "

Cô thay đổi tư thế, hai tay chống lên bàn, nghiêng người về phía trước, biểu tình vì kích động mà trở nên vặn vẹo, "Đương nhiên là không rồi. Bọn họ nhất định sẽ coi hai người là dị tộc, không thể không loại trừ."

Hứa Giai Kỳ nhìn qua nhìn lại hai người.

"Hai người và tôi từ lâu đã là người trên cùng một con thuyền. Bây giờ tôi từ bỏ, để cho cả nhân loại sống một con đường sống. Tiếp theo, chính là hai người, cùng đừa nhỏ xuất thế chưa chào đời này, đang đợi một ngày chết." Cô dừng một chút, để bầu không khí đọng lại vừa đủ, sau đó thanh âm đều đều mà rõ ràng hỏi, "Đáng giá sao?"

_____

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top