Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì Liên Hợp Khu mà làm đến như vậy, đương nhiên không đáng.

"Dù có đáng hay không, những người khác đều vô tội." Dụ Ngôn mở miệng, "Chị không nên chỉ vì niềm vui và sự tức giận của một người, mà để cả nhân loại chôn vùi cùng mình."

Hứa Giai Kỳ không lập tức nói chuyện, Dụ Ngôn ôm hy vọng nói tiếp, "Chỉ cần chị chúng tôi biết làm thế nào để giành lại quyền kiểm soát hệ thống vũ khí, chúng tôi có thể phá hủy phi thuyền trước khi nó đến Trái Đất, cứu vãn thế cục, cứu vớt nhân loại."

"Cũng không phải là toàn nhân loại." Hứa Giai Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ và nói, "Trái Đất bị hủy diệt, vẫn còn căn cứ Mặt Trăng, căn cứ Sao Hỏa, và cả nhân loại trôi nổi trên phi thuyền không gian trong Hệ Mặt Trời nữa. Họ sẽ là mồi lửa, tiếp tục sinh sôi, cho đến khi vạn vật trên Trái Đất sống lại."

Cô tạm dừng vài giây, thanh âm đột nhiên nhẹ bẫng, "Sau đó, chính quyền lại được xây, luân hồi bắt đầu. Vì vậy, hủy diệt Trái Đất cũng không phải là tuyệt chủng, mà là một sự khởi đầu lặp lại khác. Nếu thực sự muốn kết thúc hết thảy mọi thứ, phải hủy diệt tất cả phi thuyền, căn cứ. Cho nên, chúng tôi muốn kiểm soát toàn bộ hệ thống nhân loại."

Lúc này, cô cười rộ lên, nữa đùa nửa thật, "Xã hội thông tin thật tiện lợi, muốn hủy diệt cả thế giới cũng bớt đi nhiều việc."

Khổng Tuyết Nhi đột nhiên nói, "Không đúng."

Hứa Giai Kỳ nhìn về phía nàng.

"Trước đó chị đã nói rõ ràng, muốn đưa tôi và Dụ Ngôn đến Sao Hỏa, chỉ việc tham sống sợ chết là được. Điều này cho thấy chị không có ý định tiêu diệt loài người bên ngoài Trái Đất." Khổng Tuyết Nhi dừng một chút, bởi vì chắc chắn, cho nên âm lượng của nàng cũng nhẹ nhàng hơn. "Chị thực ra cũng không muốn hủy diệt thế giới, chị chỉ muốn tân sinh."

Hứa Giai Kỳ đưa mắt nhìn chằm chằm Khổng Tuyết Nhi, đột nhiên biểu tình trở nên cảm động, "Thì ra em nghĩ tôi như vậy, lại còn giúp tôi tẩy trắng."

Khổng Tuyết Nhi cong môi cười, "Tôi tẩy đúng chỗ rồi sao?"

Hứa Giai Kỳ không nói đúng hay sai, cô chỉ kéo dài giọng "à" một tiếng, sau đó nhìn thoáng qua thời gian, bom phản vật chất được đếm ngược một giờ, hai mươi phút đã trôi qua.

"Vẫn còn thời gian, nói chuyện khác đi." Cô đổi chủ đề, "Đứa nhỏ của hai người đã đặt tên chưa?"

Dụ Ngôn cau mày, lạnh lùng nói, "Bây giờ là lúc để nói chuyện này sao?"

Khổng Tuyết Nhi kéo cô lại, thái độ bình tĩnh, nàng thong dong trả lời câu hỏi của Hứa Giai Kỳ, "Vẫn chưa, chị có đề nghị gì sao?"

Hứa Giai Kỳ chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ.

"Dụ Ngưng Tuyết đi." Cô ấy nói, "Lấy họ của Dụ Ngôn, một từ trong tên em, tuyết ngưng tại Dụ."

Khổng Tuyết Nhi mỉm cười, nhưng lời nói lại vô cùng khách khí, "Nghe rất hay, nhưng chúng tôi không muốn dùng."

Hứa Giai Kỳ bật cười, "Được rồi, dù sao đó cũng là con của em."

Bom đếm ngược còn nửa giờ.

Hứa Giai Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết nhìn thấy cái gì, đột nhiên cười đến vui vẻ, cô nâng cằm nói, "Hai người mau nhìn xem."

Dụ Ngôn cùng Khổng Tuyết Nhi nhìn theo ánh mắt của cô.

Bên kia vừa lúc có tên lửa phóng ra Mặt Trăng. Lúc này, tên lửa nối tiếp nhau, liên tục bắn về phía không trung với khoảng cách dày đặc.

Sắc mặt Dụ Ngôn lạnh đi, cô lập tức bật máy liên lạc đã luôn im lặng.

Một đống tin tức tức khắc tràn vào, Dụ Ngôn chỉ đọc tin của Lục Kha Nhiên.

"Tất cả các quan chức cấp cao của Liên Hợp Khu đều đang rút lên Mặt Trăng và Sao Hỏa. Có vẻ như họ đã quyết định từ bỏ Trái Đất. Người của chúng ta cũng đang rất băn khoăn. Thượng Tướng, chúng ta sẽ cùng Liên Hợp Khu rút lui hay là ở lại?"

Dụ Ngôn siết chặt máy truyền tin.

Hứa Giai Kỳ đoán được nội dung tin nhắn mà cô nhận được, mỉm cười nói, "Căn cứ Số 2 Sao Hỏa của em quả thực rất thích hợp cho việc di dân."

Dụ Ngôn ngước mắt lên, ánh mắt lạnh băng sắc bén quét qua Hứa Giai Kỳ, sau đó cô hạ tầm mắt xuống, nhìn máy truyền tin rồi đánh chữ. Gửi tin nhắn xong, cô đứng thẳng người, cao gầy cứng cỏi, "Nếu đã không có cách nào thay đổi quyết định của chị, chúng tôi sẽ không phí thời gian nữa."

Cô đưa Khổng Tuyết Nhi rời đi.

"Bây giờ em muốn đi đâu?" Hứa Giai Kỳ hỏi.

Dụ Ngôn không quay đầu lại, cô và Khổng Tuyết Nhi đã đi đến cửa cabin.

Alpha canh giữ đóng sầm cửa lại, sau đó khóa trái rồi đứng trước cửa ngăn cản hai người họ.

"Tôi biết em tính toán gì. Em muốn đi sơ tán đám đông, mở tất cả các hầm trú ẩn để mọi người trốn vào. Đặt cược vận may để xem liệu có thể sống sót dưới sức nóng kinh hoàng và sóng xung kích từ vụ nổ bom chống vật chất hay không." Hứa Giai Kỳ dựa lưng vào ghế ngồi, thản nhiên nói, "Nhưng để tôi nói cho em biết, không cần phải làm như vậy."

Dụ Ngôn căn bản không thèm để ý Hứa Giai Kỳ. Cô để Khổng Tuyết Nhi lùi lại một chút, tự mình động thủ với người giữ cửa.

"Tôi sẽ không làm nổ tung Trái Đất." Cuối cùng, Hứa Giai Kỳ nói, "Chờ các quan chức ở Liên Hợp Khu tham sống sợ chết trốn ra ngoài không gian, tôi sẽ cho nổ tung tất cả các căn cứ và phi thuyền ở bên ngoài Trái Đất."

Dụ Ngôn dừng lại.

Hứa Giai Kỳ nói tiếp, "Em nói rất đúng, không cần phải hủy diệt thế giới chỉ vì một mình tôi."

Dụ Ngôn hỏi, "Rốt cuộc chị muốn làm cái quái gì vậy?"

Hứa Giai Kỳ nhếch môi cười nhẹ, ngây thơ đáp, "Muốn hủy diệt, cũng muốn tân sinh."

Nửa giờ sau, những vụ nổ lớn chưa từng có liên tiếp xảy ra trên Mặt Trăng và Sao Hỏa, tất cả các căn cứ trên bề mặt đều bị xóa sổ, không một ai sống sót.

Năm Liên Hợp Khu xây dựng căn cứ không gian đã phải mất hai trăm năm, tiêu tốn vô số tài nguyên và nhân lực, dùng máu thịt và sinh mệnh để cướp đoạt, chiếm giữ các lãnh thổ không gian. Giờ đây đã tan thành mây khói và tan biến chỉ trong một đêm.

Mà trước đó, tất cả các tòa nhà chính phủ lớn ở Liên Hợp Khu đều bị tấn công bởi những người tuyệt vọng và giận dữ. Bọn họ muốn cùng nhau lui lại, nếu không bị bom nổ, cũng muốn phá bỏ trụ sở, liền xảy ra xung đột kịch liệt với nhân viên chính phủ đến ngăn cản.

Đúng lúc này, toàn bộ Liên Hợp Khu đột ngột bị cắt điện, liên lạc hoàn toàn bị gián đoạn. Tin tức về các vụ nổ trên Mặt Trăng và Sao Hỏa đã bị chặn lại, ngoại trừ nhân viên nội bộ và một số quan sát viên, không ai biết rằng căn cứ không gian và phi thuyền đã bị phá hủy.

Những kẻ giàu có và quyền lực vội vã chạy trốn lên vũ trụ, ngược lại đã trở thành nạn nhân đầu tiên của cuộc hỗn chiến toàn cầu lần thứ hai.

Trên máy bay, Khổng Tuyết Nhi nhìn thấy đèn ở sảnh sân bay đột nhiên tắt ngúm, nàng lập tức kéo Dụ Ngôn một chút, ra hiệu cho cô nhìn.

"Sở dĩ chúng tôi có thể dễ dàng xâm nhập vào các hệ thống kiểm soát của Liên Hợp Khu, cũng may mà có sự giúp đỡ của cha em." Hứa Giai Kỳ đột nhiên mở miệng, "Ông ta hợp tác với tôi, muốn dùng tay tôi để tạo ra hỗn loạn. Đồng thời, cũng muốn mua chuộc tôi, muốn tôi phối hợp diễn kịch, giúp ông ta kiến công lập nghiệp, thu phục trái tim của mọi người."

Hứa Giai Kỳ bước tới chỗ hai người họ, "Sân bay, chính là một tuồng kịch. Kế hoạch ban đầu của chúng tôi là cử người thế thân đến đây, chỉ định Dụ Thượng Tướng sẽ đến đàm phán. Sau đó Liên Hợp Khu sẽ phóng tên lửa, giết chết tôi và Dụ Thượng Tướng. Bằng cách này, Dụ Kế Hồng liền có công lao, còn Bạch Nghiêm Dị thì mất đi cánh tay phải. Một mũi tên giết chết hai con nhạn."

Dụ Ngôn trầm mặc mà siết chặt tay.

Hứa Giai Kỳ tiếp tục nói, "Còn hậu quả của việc để chúng tôi xâm nhập hệ thống kiểm soát, Tổng Thống đương nhiệm Bạch Nghiêm Dị đương nhiên sẽ rất đau đầu. Đó cũng không phải việc của ông ta. Chà chà, thật là một quyết định sáng suốt."

Dụ Ngôn nghiến răng, "Chị nói xong chưa?"

Cô cùng Khổng Tuyết Nhi chuẩn bị rời khởi đây, còn kịp thời để giải quyết tình trạng hỗn loạn ở Liên Hợp Khu, bảo vệ người dân.

Hứa Giai Kỳ đáp, "Còn thiếu một câu cuối."

Cô đợi Dụ Ngôn nhìn sang, sau đó mới chậm rãi nói, "Người cha bất phàm của em, Dụ Kế Hồng, đã chết ở trên Mặt Trăng, sẽ không còn ai cả ngày tính toán em nữa. Người anh trai luôn được ông ngoại sủng ái, đã chết trên Sao Hỏa, sẽ không còn ai..."

Trước khi cô nói xong, đã bị Dụ Ngôn bóp lấy cổ họng và ấn chặt vào vách cabin.

Dụ Ngôn tràn đầy tức giận, hơn nữa trong lòng lo lắng. Cô xuống tay rất nặng, thậm chí mơ hồ còn nghe thấy tiếng xương cổ họng kêu răng rắc. Nhưng khuôn mặt Hứa Giai Kỳ vẫn không thay đổi, thậm chí còn nhìn thẳng vào mắt Dụ Ngôn, nói xong mấy chữ còn lại, "Cản trở con đường chính trị của em."

"Tôi sẽ giết chị!" Dụ Ngôn nghiến răng nghiến lợi. Kim Tử Hàm cùng một tên nam Alpha khác đang canh giữ cabin trước sau lập tức chạy tới ngăn cản bọn họ.

Khổng Tuyết Nhi chỉ ngăn được Kim Tử Hàm.

Dụ Ngôn bị nam Alpha hất văng ra xa, hai người đánh nhau kịch liệt trong cabin, quét sạch bàn ghế xung quanh.

Khổng Tuyết Nhi đang mang thai, hiện tại nàng chỉ là một thân Omega mỏng manh, không thể giúp đỡ, chỉ có thể ôm Kim Tử Hàm ngăn cản. Có lẽ là Kim Tử Hàm nể tình, nàng ấy không đá Khổng Tuyết Nhi đi.

Khi người đàn ông sắp bị Dụ Ngôn đánh chết, Hứa Giai Kỳ mới mở miệng, "Thay vì lãng phí thời gian ở đây với tôi, em nên nhanh chóng mang Tuyết Nhi rời đi, tìm một nơi an toàn để ổn định. Trong vài giờ nữa, những lâu đài và các biệt thự trên không đều sẽ rơi xuống đất vì hết điện, đến lúc đó có muốn trốn thì cũng muộn rồi."

Dụ Ngôn ném nam Alpha đi, sải bước về phía Hứa Giai Kỳ.

Chiếc mũ quân đội đã rơi ra, mái tóc được tỉ mỉ cuốn lại của cô có chút lộn xộn, trên má lấm tấm mồ hôi, hỗn độn lại hung ác. Cô bước nhanh về phía Hứa Giai Kỳ, khí thế hung mãnh, đằng đằng sát khí.

"Kim Tử Hàm không phải đối thủ của tôi, tôi giết cô trước thì vẫn kịp."

Cô duỗi tay tới, nhưng bị Hứa Giai Kỳ dễ dàng tránh ra.

Vóc dáng Hứa Giai Kỳ tuy gầy yếu, sức lực cũng không lớn, nhưng động tác lại rất linh hoạt. Dụ Ngôn đuổi theo cô tới lui nửa cái cabin, cũng không thể chạm đến một góc áo của cô.

"Tôi vẫn khuyên em nên mang Tuyết Nhi đi trước. Em ấy đang mang thai, không thể chịu được va chạm." Hứa Giai Kỳ vừa né tránh vừa nói, "Trong phi cơ của tôi không chỉ có cơ giáp, mà còn có cả người máy. Em muốn tôi gọi bọn chúng ra sao?"

Dụ Ngôn dừng động tác, mím chặt môi. Cô nhẫn nại một hồi, cuối cùng vẫn chọn đưa Khổng Tuyết Nhi đi trước.

Khi hai người bước tới cửa, Khổng Tuyết Nhi đột ngột dừng lại, nàng hỏi Hứa Giai Kỳ, "Autumn nói, thế giới bên ngoài vô cùng rộng lớn, lớn đến mức có cả thần linh, những lời này là có ý gì? Ở sau lưng các người có phải còn có người khác không?"

Hứa Giai Kỳ vuốt lại mái tóc rối bù cho gọn gàng, cô mỉm cười với Khổng Tuyết Nhi, "Thế giới bên ngoài rộng lớn, có nghĩa là vũ trụ lớn đến vô cùng, trí tưởng tượng có dùng suốt đời cũng không thể do thám được những thứ ẩn sau tinh vân."

Cô vuốt nhẹ sợi tóc cuối cùng, mặt mày giảo hoạt, "Về phần sau lưng chúng tôi còn có ai nữa hay không, em đoán xem?"

Khổng Tuyết Nhi còn muốn hỏi, nhưng Hứa Giai Kỳ lại nói, "Hai người nên đi đi, nếu không thì không còn kịp nữa rồi."

Hỏi thêm cũng không được gì, Khổng Tuyết Nhi đành phải rời đi cùng với Dụ Ngôn.

Ở bên cạnh sân bay, Lý Kinh Lôi đã biến mất. Người ở lại là phụ tá của hắn, người này chạy đến, mặt đầy lo lắng hỏi Dụ Ngôn chuyện gì đã xảy ra, liệu Trái Đất có bị nổ tung hay không.

Dụ Ngôn lạnh giọng nói, "Sẽ không, nhưng Mặt Trăng và Sao Hỏa đã nổ tung rồi."

Lúc nói chuyện, cô đã đi xa.

Người phụ tá đuổi theo vài bước, hỏi ý cô là gì.

Khổng Tuyết Nhi hỏi lại anh ta, "Có phải Lý Kinh Lôi đã rút lên Mặt Trăng?"

Người phụ tá có vẻ không vui đáp, "Anh ta không nói, nhưng tôi nghĩ... có lẽ vậy."

Khổng Tuyết Nhi tỏ vẻ tiếc nuối, "Vậy thì có khả năng anh ta đã chết rồi."

Vẻ mặt người phụ tá liền khiếp sợ cùng mờ mịt, nhưng Khổng Tuyết Nhi không giải thích nhiều, nhanh chóng rời đi cùng Dụ Ngôn.

Thế giới bên ngoài đã hoàn toàn bị xáo trộn.

Sự cố mất điện đột ngột ở Liên Hợp Khu khiến mọi người tin rằng họ thực sự bị bỏ rơi.

Hỗn loạn khắp nơi trên đường phố.

Sự cố mất điện khiến cơ trạm liên lạc ngừng hoạt động, liên lạc bị gián đoạn. Đèn đường, xe chạy bằng điện vô tuyến đóng băng, giao thông công cộng hoàn toàn bị tê liệt. Nơi từng là đô thị siêu cấp, trong nháy mắt liền hóa thành thành thị hỗn loạn.

Dụ Ngôn mang Khổng Tuyết Nhi đến Căn cứ Chiến khu Phía Bắc. Cô vừa đến căn cứ, các sĩ quan không biết gì ở căn cứ lập tức vây quanh, hỏi Dụ Ngôn rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra và cần phải làm gì tiếp theo.

Dụ Ngôn bị chặn đến mức không thể thoát thân. Khổng Tuyết Nhi để cô đi làm việc trước, một mình nàng sẽ tự tìm địa phương sắp xếp ổn định. Dụ Ngôn không yên tâm, bây giờ hỗn loạn khắp nơi, cô sợ rằng Khổng Tuyết Nhi sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn.

Khổng Tuyết Nhi vội vàng ôm lấy Dụ Ngôn, để cô an tâm đi xử lý công việc, nàng sẽ tự chiếu cố mình thật tốt.

Dụ Ngôn để lại một tiểu đội đi theo Khổng Tuyết Nhi rồi vội vã đến phòng họp tác chiến.

Hai giờ sau, những lâu đài lơ lửng ở thành phố trên không lần lượt rơi xuống vì không đủ năng lượng.

Hàng loạt ngôi nhà hoa lệ giống như những quả đạn pháo với lớp vỏ tinh xảo, chúng đập mạnh xuống mặt đất với những tiếng nổ lớn, vô số cao ốc bị lâu đài trên không đánh vỡ, mái nhà bị xuyên qua, kiến trúc bị bẻ gãy, pha lê vỡ toang, bụi bay mù mịt, phủ kín đầy trời, chẳng khác nào bom hạt nhân nổ mạnh.

Chỉ trong vòng 30 phút, tất cả những lâu đài tráng lệ trên không trung đều sụp đổ, những tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố sập xuống, những bức tường thành đổ nát khắp mặt đất, chẳng khác nào ngày tận thế.

Khi bụi mù bình ổn, những người vốn sống ở trung tâm thành phố bước vào đống đổ nát, thất thần nhìn xung quanh, cố gắng tìm lại ngôi nhà ban đầu của họ. Nhưng thứ duy nhất lọt vào trong tầm mắt chỉ là là sỏi và đồ đạc vỡ vụn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một góc lộng lẫy của lâu đài trên không, tan tành và chìm trong khói bụi.

Ai đó nhặt được một viên pha lê rực rỡ từ đống đổ nát, rồi lại nhìn nhìn vô số đất bụi và rác thải xung quanh, tùy tay ném viên pha lê đó đi rồi một mình bước vào sâu trong đống phế tích.

Trung tâm thành phố đã trở thành một vùng đất hoang, vô số dân chúng trôi dạt khắp nơi.

Liên Hợp Khu khẩn trương thành lập khu tái định cư để thu nhận những công dân vô gia cư, đồng thời ra sức an ủi mọi người, nói rằng Trái Đất sẽ không bị hủy diệt, không cần phải hoảng sợ, mọi người rồi sẽ ổn thôi.

Chỉ là trước khi Liên Hợp Khu có thể an ủi người dân, các thành viên của tổ chức Mandela bất ngờ xâm nhập từ mọi hướng trong thành phố, chúng tàn sát những người dân vô tội vẫn trong trạng thái mờ mịt. Bọn chúng tự xưng là một hành động thanh lọc giai cấp.

Vì vậy, thành phố mới đổ nát này, trong chớp mặt lại biến thành một thành phố giết chóc, đầy rẫy những cuộc rượt đuổi và chạy trốn.

Khi căn cứ Mặt Trăng, Sao Hỏa và phi thuyền giữa các vì sao nổ tung, Bạch Nghiêm Dị đang ở trên tàu con thoi chạy trốn. Ngay sau khi phi cơ lao ra khỏi tầng bình lưu, cơ trưởng nhìn thấy ánh sáng rực rỡ của vụ nổ trên Mặt Trăng, liền biết rằng Mặt Trăng đã xảy ra chuyện, vì thế đã lái phi cơ quay trở lại Trái Đất. Bạch Nghiêm Dị nhờ vậy mà tránh được một kiếp, có thể tiếp tục đảm nhiệm Tổng Thống Liên Hợp Khu.

Liên Hợp Khu xoay quanh một số căn cứ quân sự, một lần nữa thành lập các cơ quan đầu não, thành trì và các khu dân cư. Đồng thời, chính thức bắt đầu cuộc phản công và chiến tranh du kích với Mandela.

Trong khoảng thời gian hỗn loạn, Dụ Ngôn cũng yêu cầu phân ra một lực lượng thu thập các robot trong thành phố rồi phá hủy. Đây không phải là một dự án nhỏ, lúc đầu Liên Hợp Khu chỉ đồng ý cấp một trăm người, nhưng dưới yêu cầu mạnh mẽ của Dụ Ngôn, đã đổi thành một nghìn người.

Về vấn đề khôi phục điện lực ở Liên Hợp Khu, ý kiến Dụ Ngôn và Bạch Nghiêm Dị không thống nhất.

Dụ Ngôn phản đối việc khôi phục điện lực, nhưng Bạch Nghiêm Dị rất mong muốn khôi phục, để lấy lại các trình tự kiểm soát vũ khí của Liên Hợp Khu và khôi phục hỏa lực để đánh đuổi tổ chức Mandela. Sau nhiều cuộc họp và cãi vã, Liên Hợp Khu cuối cùng đã quyết định khôi phục lại điện lực.

Nguồn điện đã được khôi phục sau một tháng.

Với việc khôi phục điện lực, hệ thống vũ khí và nguồn cung cấp năng lượng của Liên Hợp Khu cũng theo đó được phục hồi. Do đó Mandela với vũ khí lạc hậu, tổ chức lỏng lẻo, hành sự thô bạo, nhanh chóng bị đánh bại bởi vũ khí công nghệ cao và uy lực mạnh của Liên Hợp Khu.

Cuộc nổi loạn của người máy và cơ giáp mà Dụ Ngôn lo lắng đã không xảy ra.

Chỉ mất nửa tháng để trục xuất Mandela ra khỏi thành phố Tạp Phi.

Sau khi có điện trở lại, thông tin liên lạc dần hoạt động bình thường. Lúc này Dụ Ngôn mới biết, không chỉ Tây Á Liên Hợp Khu, mà bốn Liên Hợp Khu khác cũng bị ảnh hưởng ở những mức độ khác nhau bởi sự hoảng loạn khi Trái Đất diệt vong, mất điện, cũng như các hành động thanh lọc giai cấp của Mandela.

80 phần trăm lâu đài trên không trên thế giới bị sập do mất điện, và 20 phần trăm còn lại bị phá hủy bởi tổ chức Mandela. Các thành phố trên không một thời không còn tồn tại nữa, một số lượng lớn các thành phố đã biến thành đống đổ nát, chìm trong hỗn loạn.

Với sự phục hồi dần dần của điện, sự hỗn loạn dần lắng xuống, tổ chức Mandela bị quét sạch, giết chết và xua đuổi. Sự hỗn loạn và giết chóc mà họ mang lại từ từ kết thúc. Các Liên Hợp Khu dẫn theo nhân dân từ phế tích nhặt lên hy vọng, một lần nữa xây dựng lại trật tự và quê hương.

Cho đến nay, trận đại chiến thứ hai kéo dài 45 ngày đã kết thúc.

Vào ngày 21 tháng 2 năm 2224, Bạch Nghiêm Dị tuyên bố rằng Tây Á Liên Hợp Khu được đổi tên thành Tân Liên Hợp Khu Cộng Hòa Tây Á, hệ thống công dân 4 cấp bị bãi bỏ, mọi người đều bình đẳng.

Tổ chức Mandela đầu tiên là bị đuổi ra khỏi thành phố, sau đó là đến tầng một, cho đến khi nó tạm thời biến mất.

Trong thời gian này, Tân Liên Hợp Khu chỉ định viên nén con nhộng là một loại ma túy mới, bất cứ ai mua bán hoặc sử dụng đều bị xử bắn.

Hai tháng sau, Mandela trên cơ bản đã biến mất khỏi tầng một, các cư dân mới được phân bổ tiến vào. Đồng thời, Tân Liên Hợp Khu cũng ban bố nhiều pháp lệnh mới, hủy bỏ các quy định kỳ thị và không công bằng của chế độ cũ, cố gắng xây dựng một xã hội mới hài hòa và bình đẳng.

Sự hỗn loạn cuối cùng đã kết thúc, mặc dù Tân Liên Hợp Khu vẫn còn đầy đống đổ nát, nhưng nó cũng được tái sinh từ đống tro tàn, dục hỏa trùng sinh, mở ra bức màn của một kỷ nguyên mới bình đẳng hơn.

_____

TBC.

Chỉ còn lại mấy chương ngoài lề về cuộc sống hôn nhân ngọt ngào nhưng không kém phần hài hước của hai bạn chẻ sau chiến tranh nữa thôi là hết rồi mọi người ơi ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top