Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thở ra, Lưu Tấn Nhã cao hứng trở về cao hứng, nàng cười mệt mỏi về sau tĩnh táo lại, suy nghĩ vẫn là sự tình chuyện của ba nàng.

Một mặt cuộc gọi điện thoại này của Từ Vinh Nguyên là đáng giận, lại cho các nàng chỉ rõ phương hướng - Ba nàng lúc trước phạm qua nhiều chuyện khác, nếu như  có chứng cứ phạm tội, khẳng định hắn phải ở trong tù rất lâu.

Lưu Tấn Nhã tỉ mỉ nhớ tới ngày đó nàng nói ly hôn.
Đối mặt một xấp biên lai nợ tiền, ba nàng vẫn có thể mặt không đổi sắc, vô lại mà thay nàng nhận "Tiền bồi thường", các đầu ngón tay thiếu chút nữa đâm trạc trên mặt Từ Vinh Nguyên. Từ Vinh Nguyên điềm tĩnh nói lời giảng đạo "Người cũng một bó tuổi rồi, có thể an an ổn ổn ở nhà đó cũng là một loại thiên phúc", thời điểm đó ba nàng lập tức sắc mặt trắng bệch, cái gì cũng đều không nói.

Lúc ấy Lưu Tấn Nhã còn cho rằng ba nàng vì việc riêng thiếu tiền nợ nần nên mới như vậy, bây giờ nghĩ lại...

Từ Vinh Nguyên khi đó còn chưa nói hết lời, có lẽ chính là ba nàng đã qua phạm tội.

"Hiểu Hiểu!" Lưu Tấn Nhã nghĩ đến việc này, nàng hưng phấn mà chạy đến phòng vệ sinh nói với Chung Du Hiểu, "Chúng ta đi thăm dò một chút chứng cứ phạm tội của ba ta a."

Chung Du Hiểu đang đánh răng, nghe nói như thế sắc mặt vẫn là bình tĩnh, chỉ có mí mắt động đậy, cầm lấy ly nước súc miệng.

Lưu Tấn Nhã bối rối, "Như vậy không tốt sao?"
"Không phải." Chung Du Hiểu rửa mặt xong, nàng đi ra khỏi phòng vệ sinh cùng Lưu Tấn Nhã tốt tốt nói chuyện, "Ngươi có đầu mối gì không?"

Sức lực Lưu Tấn Nhã hưng phấn thoáng cái biến mất rồi.

Từ khi có thể bắt đầu hiểu chuyện, Lưu Tấn Nhã liền cảm thấy ba nàng là một người hung tàn đáng ghét, không nguyện ý tiếp cận, ngay cả trên lớp đi học nghe đến viết bài văn "Phụ thân của ta" đều sẽ hơi nhíu mày, nàng không muốn viết. Nàng cùng ba ít tiếp cận, cộng thêm lúc trước tuổi nhỏ, nàng không có khả năng phát hiện ba nàng phạm tội.

Sau khi lớn lên, nàng tốt nghiệp xong liền gả ra bên ngoài, về nhà chỉ lo nói chuyện hỏi han mẹ, một mặt không thích phản ứng với người cha chỉ nhìn đến tiền.

Tại trong trí nhớ của nàng tìm ra manh mối chứng cứ phạm tội, quả thật khó khăn.

"Ta không có." Lưu Tấn Nhã cắn cắn môi, nàng nhìn đến điện thoại trong tay gợi ý bảng ghi âm cuộc gọi vừa rồi linh cơ khẽ động, "Không bằng ta đưa cái này cho ba ta nghe..."

Chung Du Hiểu khiêu mi, "Sau đó để cho ba ngươi phát giác ra được nguy hiểm, người mau chóng đi tiêu huỷ chứng cứ?"

Liên tục hai cái đề nghị bị phủ định, Lưu Tấn Nhã không lớn cam tâm, nàng yếu ớt nói, "Nhưng ta ít nhất có thể để cho cha ta và Từ Vinh Nguyên trở mặt cãi nhau a."

"Từ Vinh Nguyên đã dám nói với ngươi như vậy, chứng minh hắn có thể khống chế ba ngươi." Chung Du Hiểu đi đến cạnh bàn trang điểm, nàng chậm rã chọn trúng một cái bình nhỏ trên bàn, mở nắp ra đầu ngón tay cho vào, thoa thoa mỹ phẩm dưỡng da trơn mượt, "Ba của ngươi sẽ dựa vào cái gì mà cùng Từ Vinh Nguyên cãi nhau trở mặt đây? Hắn không tiền không thế, còn chuẩn bị phải ngồi tù, hiện tại có thể ra ngoài còn phải đa tạ Từ Vinh Nguyên làm người bảo lãnh."

"Nhưng mà... cha ta nếu biết phải đối mặt với hình phạt còn nghiêm trọng hơn, làm sao còn sẽ ngồi yên đây a?"

"Ừ, nếu như ba ngươi thật sự lựa chọn hành động, không muốn Từ Vinh Nguyên bảo lãnh..." Chung Du Hiểu theo lời của Lưu Tấn Nhã nói xuống, "Hắn trở lại trong trại tạm giam, Từ Vinh Nguyên không thể làm ngươi phục hôn, hắn cũng sẽ không làm người tốt tố giác ba ngươi. Ba năm sau, ba ngươi ra tù, dùng thân phận phụ thân danh chính ngôn thuận mà đến tìm ngươi gây phiền phức, Từ Vinh Nguyên khi đó có thể tiếp tục đem chuyện này làm mồi dẫn dụ, thẳng cho đến khi ngươi không chịu nổi đáp ứng mới thôi."

Lưu Tấn Nhã nghĩ đến sau này sự tình càng đáng sợ nàng liền run rẩy, quay đầu chứng kiến Chung Du Hiểu thong dong nhẹ nhàng động tác linh hoạt, nàng không khỏi cảm thấy những người khác ví như bình bình lọ lọ trên bàn, hết thẩy đều ở đây trong sự khống chế của Chung Du Hiểu, Lưu Tấn Nhã tiến lên trước hỏi, "Vậy... Chúng ta làm sao bây giờ?"

"Chứng cứ phạm tội chúng ta sẽ điều tra, ta không muốn đánh rắn động cỏ. Hiện tại chúng ta không có chút đầu mối nào, bọn họ cũng rất rõ ràng chứng cứ phạm tội đến cùng là ở nơi nào."

Lưu Tấn Nhã thật vất vả mới bắt được mạch suy nghĩ, còn chưa có đi thực hành liền phát hiện muôn phần khó khăn, nàng chán nản thất vọng lầm bầm, "Làm sao chúng ta tìm được đây?"

"Chúng ta hỏi a di a."

"Mẹ của ta?" Lưu Tấn Nhã mày nhíu lại càng sâu hơn.

Mẹ nàng còn chưa có từ bóng ma bạo hành gia đình thoát ra, tuy hiện tại đã ra viện, mẹ cùng tiểu dì dời đến địa phương hoàn toàn khác biệt, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy vết sẹo chính mình xuất thần, trong khoảnh khắc đỏ cả vành mắt.

Mà nàng liền chọn tại thời điểm mẫn cảm trước khi mở phiên toà, chạy lại nhờ mẹ nhớ lại một chút sự tình ba nàng có hay không đã làm những chuyện xấu khác.

Lưu Tấn Nhã biết rõ đây là việc nên làm, nhưng trong lòng lại cảm thấy không xong: Người là mẹ của nàng, khi còn bé nàng điều muốn hảo hảo hiếu thuận thân nhân. Từ khi mẹ bị đánh nhập viện về sau, nàng thật sâu cảm thấy chính mình làm quá ít, không có thời gian chăm sóc, không có thời gian làm bạn, thật vất vả mới có ý định cuối tuần đi thăm, nhưng là mục đích ôm lấy vết sẹo của mẹ để vạch trần...

Mẹ khi ở trước mặt nàng luôn miễn cưỡng cười vui, nhưng bản thân mệt mỏi không thôi, lại bị nàng đột nhiên hỏi ra những chuyện như vậy, sợ là sẽ lại khóc.

Lưu Tấn Nhã không xác định được đến lúc đó chính mình sẽ cùng khóc theo, hay vẫn là kiên định hỏi rõ sự tình.

"Không việc gì đâu." Chung Du Hiểu nhìn đến Lưu Tấn Nhã băn khoăn, nàng vỗ vai an ủi, "Ngày mai là thứ bảy, ta cùng đi với ngươi."

Dù cho không tình nguyện, Lưu Tấn Nhã cũng biết chuyện này là nhất định phải làm, nàng trầm trọng gật đầu.

Lưu Tấn Nhã một buổi tối ngủ không ngon.
Buổi sáng, Lưu Tấn Nhã đã sớm tỉnh lại, lục trong tủ đồ tất cả các thứ cần mang cho mẹ, nàng có ý định trang điểm xinh đẹp chút ít. Đại khái là nguyên nhân cất giấu tâm sự, nàng lúc xếp khăn quàng cổ tùy ý kéo một phát, tắm khăn màu đỏ thật dài làm cho nàng nhớ tới tắm lụa trắng dính máu trước đó, trong lòng không khỏi một trận thảng thốt, cuối cùng đem khăn quàng cổ để trở về.

"Chúng ta đi ăn điểm tâm." Chung Du Hiểu đi tới gọi Lưu Tấn Nhã, nhìn thấy khăn quàng cổ bị Lưu Tấn Nhã ném trở về liền kinh ngạc, "Ngươi không mang theo sao?"

Lưu Tấn Nhã mím môi, "Ta luôn cảm thấy... Chúng ta hôm nay sẽ không hỏi ra được gì."

Chung Du Hiểu nhìn bộ dạng Lưu Tấn Nhã do dự, không có như lúc trước cứ như vậy trách cứ, nàng nhiều hơn mấy phần kiên nhẫn, ngồi ở bên cạnh Lưu Tấn Nhã nhẹ giọng nói, "Ngươi không hy vọng ba ngươi trả giá xứng đáng với những gì ông ấy đã làm sao?"

Bàn tay Lưu Tấn Nhã xiết chặt bên trong khăn quàng cổ, không nói một lời.

Chung Du Hiểu dẫn Lưu Tấn Nhã đi qua hướng suy nghĩ tốt hơn, "Ngươi hãy nghĩ xem, ba ngươi trong tù càng lâu, a di về sau sinh hoạt sẽ càng tốt hơn."

"Đúng vậy." Lưu Tấn Nhã vuốt vuốt mi tâm, nàng làm rõ suy nghĩ sau đó cho ra lời nói, "Nếu như lúc đó ta nhìn thấy mẹ khóc, không dám hỏi tiếp... Ngươi bên cạnh nhất định phải nhắc nhở ta phải tiếp tục hỏi."

Chung Du Hiểu nở nụ cười, "Ta sẽ giúp ngươi hỏi."

"Không được." Lưu Tấn Nhã kiên quyết cự tuyệt, "Làm người xấu một người làm là được rồi."

Chung Du Hiểu không rõ mà hỏi lại, "Người xấu?"

"Với tính cách mẹ của ta... Khi nghe đến những sự việc này, phản ứng đầu tiên sẽ là kháng cự a." Lưu Tấn Nhã thở dài một tiếng, "Sau đó sẽ cảm thấy người hỏi ra vấn đề không buông tha người, là một người xấu."

"Sẽ không, ta tin tưởng a di đã thay đổi suy nghĩ."
Người mẹ chính mình đã từng có những hành vi nhu nhược, Lưu Tấn Nhã không muốn nhắc lại, nàng cười khổ, "Chúng ta ăn cơm, đi sớm về sớm."

Ăn hết bữa sáng điểm tâm, Lưu Tấn Nhã vẫn là mang khăn quàng cổ theo rồi, cùng với Chung Du Hiểu một bên hỗ trợ chọn dụng cụ mát xa, trước đó không lâu Lưu Tấn Nhã mua quần áo cùng các thực phẩm dinh dưỡng, hiện tại chất đầy chỗ ngồi phía sau xe. Nhìn xem túi lớn túi bé được sắp xếp chỉnh tề, Lưu Tấn Nhã trong lòng cao hứng, nàng có một loại cảm giác vì mẹ làm việc mà thỏa mãn.

"Ai nha, các ngươi làm sao lại mua nhiều thứ như vậy a." Tiểu dì đã gặp các nàng túi lới túi nhỏ, người bất đắc dĩ nói, "Trong nhà không thiếu, các ngươi cũng không cần phải mua."

"Dù sao đều sẽ dùng tới a." Lưu Tấn Nhã trước tiên đem túi quần áo đi qua, từng kiện từng kiện đưa cho mẹ nhìn.

Mẹ nàng trên mặt hiện ra nụ cười dịu dàng, nhìn thấy áo khoác ngoài Lưu Tấn Nhã mang đến, "Áo như vậy sặc sỡ, ta có thể mặc được không?"

"Vì cái gì không thể, nhiều tinh thần a."

"Cũng được." Mẹ nàng thuận theo mà tiếp nhận, đã qua mặc thử lên người khoa tay múa chân một chút, "Màu sắc tươi sáng cũng tốt."

Nói đến nếm thử mới thứ gì đó, Lưu Tấn Nhã tâm tư chạy đến địa phương khác đi, thấy mẹ tâm tình tốt, cho Chung Du Hiểu làm rồi cái sắc mặt. Chung Du Hiểu ngầm hiểu, mang ra lý do hướng dẫn lắp đặt dụng cụ mát sa, nàng mời tiểu dì sang phòng khách lắp đặt.

Tiểu dì nói quá nhiều, hơn nữa tính cách cường thế, chứng kiến mẹ lắm lời vừa lên hỏa liền hô lên đến rồi. Mẹ nàng vốn đã qua không muốn nhắc tới sự tình của ba nàng, khi bị thúc giục, tâm tình tan vỡ, chỉ biết khép miệng đổi lại nghiêm mặt.

Hai nàng trước đó đã thương lượng rồi, Chung Du Hiểu phụ trách mang tiểu dì rời đi, Lưu Tấn Nhã dùng thái độ dịu dàng dẫn dắt mẹ nàng nhớ lại sự tình.

Hiện giờ trong phòng khách chỉ còn lại có hai mẹ con, Lưu Tấn Nhã an tâm rồi, cân nhắc một lát nàng hỏi một câu, "Mẹ, người nhớ rõ ngày nào sẽ mở phiên toà không? Đến khi đó mẹ sẽ gặp ba rồi."

Mẹ nàng trước đó vui sướng liền một câu như vậy rút đi hết, người mở miệng không có tinh thần, gượng cười cứng ngắc, "Ta nhớ rõ."

Lưu Tấn Nhã có loại xúc động muốn ngậm miệng, nàng lườm một cái chiếc nhẫn trên tay, nhớ lại lời Chung Du Hiểu dặn dò, quyết tâm lên tiếp tục dẫn dụ, "Thật cao hứng a, ba bị phán tội xong sẽ phải đi ngồi tù rồi."

Mẹ nàng ừ một tiếng, hữu khí vô lực nói câu, "Ta biết, là ba năm."

"Cũng không nhất định là ba năm." Lưu Tấn Nhã cảm thấy che giấu không được nữa rồi, nàng đã tìm được chủ đề theo đó tranh thủ nói vào, "Con nghe nói ba trước kia còn phạm qua những tội khác."

"Cái gì? Con nghe nói từ đâu?" Mẹ nàng vẻ mặt không tin.

Trước khi đến, Lưu Tấn Nhã đã qua nghĩ kỹ lý do cần nói rồi, "Thời điểm con trở về lấy đồ, nghe Vương bá nói. Hắn trước kia mỗi ngày cùng ba uống rượu đánh bài, thời điểm say rượu nghe được ba nói bậy bạ, hắn ngay từ đầu là không tin, trải qua chuyện này về sau đã nhận rõ con người của ba, hắn liền nói cho con biết."

Cùng người tên Vương bá không quen, mẹ nàng không có dũng khí lại nhớ đến cảnh tượng ngày đó bị đánh đến hôn mê trong phòng, càng không có so đo tính chân thực trong lời nói của Lưu Tấn Nhã, người thẳng nói thầm, "Phạm tội sao? Hắn cũng không có nói với ta."

"Mẹ cẩn thận suy nghĩ kỹ lại a." Lưu Tấn Nhã một bên khích lệ mẹ, "Ba có hay không những thời điểm khác thường? Cố ý trốn người?"

Thuận theo lời nàng nói, mẹ nàng nhớ lại trước kia, lúc đầu là sắc mặt mê mang, nghĩ đến về sau, cầm theo quần áo trên tay lại bắt đầu phát run, trực tiếp đem quần áo mới run rẩy làm rơi trên mặt đất, thở phù một tiếng nghe không rõ.

Lưu Tấn Nhã không có nghĩ tới mẹ nàng lại phản ứng lớn như vậy, nàng cúi xuống nhặt quần áo, lại ngồi dậy nhìn lại mẹ, mẹ nàng đang nhắm mắt bịt hai tai bộ dáng trốn tránh.

"Mẹ?" Lưu Tấn Nhã lo lắng cầm chặt tay mẹ, chạm vào là một vùng lạnh buốt.

Mẹ nàng hồi lâu thêm chút nghỉ ngơi, nhìn thấy ánh mắt của nàng ngấn lệ, người cầu khẩn nói, "Tiểu Nhã, mẹ nghĩ không ra. Kỳ thật ba năm cũng đã quá đủ để mẹ bán đi căn nhà, làm tốt công tác về hưu, đi theo Tam muội đến Q thị. Đến lúc đó, mẹ đã triệt để rời xa hắn, không cần nghĩ tiếp những sự tình này..."

"Mẹ..." Lưu Tấn Nhã hỏi không nổi nữa rồi, nàng bất đắc dĩ thở dài, "Người vẫn còn sợ ông ta sao?"

Mẹ nàng theo bản năng mà lắc đầu, chống lại nàng mặt không đổi sắc người lại chột dạ, mở to mắt không dám nhìn.

Trong phòng khách yên tĩnh, Lưu Tấn Nhã có thể nghe được mẹ cố hết sức hít thở, nàng có cảm giác chính mình tội ác tày trời bắt buộc người, qua một hồi lâu Lưu Tấn Nhã còn muốn mở miệng, nhìn thấy mẹ nàng đang lau nước mắt lại rút lui.

"Dụng cụ mát xa này ta chơi thật vui." Tiểu dì chợt chạy đến, người cười híp mắt hướng đến nàng cùng mẹ nói.

Mẹ nàng nhanh trí đứng lên, người động đậy chân nhường quần áo rơi xuống, rồi xoay người nhặt lại, thuận tiện điều chỉnh một chút biểu lộ, lúc giương mắt lên không thể nói là vui vẻ, nhưng cũng không phải như lúc nhớ lại sự tình của ba vẻ mặt thâm cừu đại hận rồi, "Vậy sao?"

"Đến đây, ta cùng ngươi đi xem." Tiểu dì đi tới nâng Lưu mẹ dậy.

Lưu Tấn Nhã phụ giúp một tay, nàng đi theo hai vị trưởng bối chậm rãi đi vào gian phòng, lúc đi qua Chung Du Hiểu thở dài lắc đầu, đưa tay ôm một cái.

Chung Du Hiểu tất nhiên là nhìn đến kết quả không tốt, nàng kéo Lưu Tấn Nhã một chút, nói, "Chúng ta ăn cơm rồi nói sau."

Lưu Tấn Nhã chỉ có thể nghe theo.

Cơm nước xong xuôi, Lưu mẹ như là phát giác được ý đồ các nàng giống nhau, người chạy vào trong phòng sắp xếp quần áo. Tiểu dì mắt nhìn áo khoác ngoài các nàng mới mua, lắc đầu, "Ta đi theo giúp ngươi a, ngươi sao có thể nhón chân đến trên tủ quần áo..."

"Hết rồi." Chờ tiểu dì cùng mẹ đi xa, Lưu Tấn Nhã trực tiếp cùng Chung Du Hiểu khóc lóc kể lể, "Hiện tại nào còn cơ hội để hỏi."

Chung Du Hiểu cười khẽ, "Tiểu dì thì có thể."

"Sao a?"

"Thời điểm trước đó thử máy mát xa, ta cùng tiểu dì đã nói qua chuyện này." Chung Du Hiểu nói, "Không thể hối người gấp gáp, từ từ khích lệ."

Lưu Tấn Nhã bối rối, "Ngươi làm sao lại không nói với ta một tiếng?"

"Nếu ta nói với ngươi, ngươi còn có thể mở miệng hỏi mẹ ngươi sao?"

Lưu Tấn Nhã gật đầu, hoảng hốt đồng thời không tự chủ được mà mở to mắt.

Bất quá, Chung Du Hiểu ứng đối phương thức đáng yêu hơn nhiều.

Trên gương mặt bỗng nhiên in môi hôn mềm mại, Lưu Tấn Nhã ngây người, nàng bụm lấy địa phương vừa bị hôn qua quay đầu nhìn trở về, "Ngươi..."

Chung Du Hiểu nghiêm mặt, nghiêm trang nói, "Thật đáng yêu."

"Phốc." Lưu Tấn Nhã bị chọc cười phá, nàng cảm tưởng, "Ta may mắn là có ngươi a..."

Chung Du Hiểu cong lên khóe miệng, khiêu mi nhìn về phía các trưởng bối trong phòng đi tới, đắc ý nói, "Ừ, may mắn là có ta."

"Tiểu Nhã." Lưu mẹ không biết các nàng đang nói cái gì, chỉ là vội vàng tiến lên, "Con mới vừa nói, ba ngươi còn có hành vi phạm tội khác sao?"

Không nghĩ tới tiểu dì có thể nhanh như vậy thuyết phục được mẹ, Lưu Tấn Nhã sững sờ trong chốc lát mới gật đầu.

"Để mẹ đi tìm xem lại." Mẹ nàng nói, "Có một số việc mẹ nhớ không rõ, nhưng nhìn qua ảnh chụp có thể nghĩ đến."

Nói xong, mẹ nàng chuyển trở về trong phòng đi tìm.

Tiểu dì muốn đuổi kịp, Lưu Tấn Nhã không nhịn được nghi hoặc hỏi, "Dì đã khuyên mẹ như thế nào vậy?"

"Ta là nói... Nàng nếu dọn đi rồi, ngươi thì vẫn còn ở tại nơi này."

Lưu Tấn Nhã ngây người, "Đơn giản như vậy?"

Tiểu dì vỗ vỗ bờ vai của nàng, "Đứa nhỏ ngốc, Đại tỷ vì ngươi có thể làm rất nhiều chuyện đấy."

---

Mẹ từ trong nhà mang ra ngoài ảnh chụp có hai quyển, một quyển là nàng từ nhỏ đến lớn chụp một mình, một quyển khác là mẹ hình của mình cùng với có nàng chụp ảnh chung. Chụp ảnh chung bên trong có ba ba, số lượng không nhiều lắm, bình quân xuống tới hàng năm một trương, đều là mẹ vì kỷ niệm mà thúc giục ba ba cùng nàng quay đấy.

Tiểu dì ghét bỏ ba ba ở trong tấm ảnh đầu, khuyên bảo mẹ ném đi. Mẹ so sánh mê tín, cảm thấy trong tấm ảnh đầu có nàng, ném đi cắt đứt thiêu hủy cũng không may mắn, dứt khoát hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà bảo tồn lại, đặt ở tranh ảnh phía sau nhất, hầu như không nhìn tới.

Vì nhớ lại lúc trước, mẹ lại lần nữa đưa đến kia quyển photo album, hít sâu mấy lần mới lật ra.

Tiểu dì cùng Chung Du Hiểu chưa có xem những thứ này, rất có hào hứng nhìn, Lưu Tấn Nhã chứng kiến ba ba không tình nguyện mặt cùng mình thường thường hồng nhãn tình mang vệt nước mắt đáng thương tương, tuy nói nghĩ không ra lúc ấy chụp ảnh là tâm tình gì, đại khái có thể đọc lên điểm miễn cưỡng cười vui ý tứ.

Trải qua những thứ này, ấn tượng khắc sâu nhất mẹ, nhìn xem những thứ này ghi chép đã qua thời gian gì đó, nhưng là khác thường bình tĩnh, ánh mắt đảo qua trong tấm ảnh mặt cùng góc phải phía dưới ngày, ngẫu nhiên hơi nhíu mày, chỉ chốc lát sau vừa buông ra rồi.

Lưu Tấn Nhã thiếu chút nữa không nhìn ra mẹ có tâm tình chập chờn.

Thẳng đến mỗ ảnh chụp mất đi ra, mẹ giống như bị chạm điện rút tay về, tùy ý hơi mỏng một trương rơi đi xuống.

Tiểu dì khoảng cách gần nhất, nhặt lúc thức dậy chứng kiến mẹ phiền muộn mặt bên, thả nhẹ giọng âm nói, "Đại tỷ, ta giúp ngươi trang trở về đi."

Mẹ cười gật đầu, "Cám ơn."

"Cám ơn cái gì nha." Tiểu dì dùng móng tay đẩy ra cách tầng, chậm rãi đem ảnh chụp để vào nho nhỏ trong khe hở, góc cạnh được quay lại rồi sẽ kiên nhẫn san bằng tiếp tục nếm thử.

"Trở nên như vậy cẩn thận..." Mẹ cảm tưởng lấy, chuyển con mắt chứng kiến trên tấm ảnh ba ba mặt bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

Lưu Tấn Nhã không có phát hiện, Chung Du Hiểu thấy rõ, giúp đỡ hỏi, "A di, ngươi làm sao vậy?"

"Ta đột nhiên nghĩ đến một việc." Mẹ đáp, "Tam muội. Ngươi trước đừng giả bộ ảnh chụp rồi, cầm về cho ta xem một chút."

Tiểu dì lập tức đem tranh ảnh đưa về đến mẹ trên tay.

Mẹ lật trở về phía trước, bởi vì quá sốt ruột, nhường có chút sắc nhọn trang giấy giáp ranh ở lòng bàn tay vẽ ra nhẹ nhẹ một cái dấu, không cho tiến gần Lưu Tấn Nhã kiểm tra xem, tiếp tục quét mắt từng tấm hình, ánh mắt kiên định.

"Chờ một chút." Chung Du Hiểu nhìn Lưu Tấn Nhã lo lắng, đè lại bờ vai khuyên bảo.

Lưu Tấn Nhã nhìn đến mẹ có chút không giống nhau, không đi so đo nho nhỏ rách da, yên tĩnh chờ đợi.

Mẹ lật qua lật lại, cuối cùng đã tìm được muốn tìm ảnh chụp, đối chiếu rồi góc phải phía dưới ngày, "Đúng... Chính là chỗ này một năm... Hắn bỗng nhiên biến thành người khác, không lại đánh bài, tìm cái công tác tốt tốt làm..."

Lưu Tấn Nhã áp sát tới nhìn, "Ta tiểu học năm nhất thời điểm?"

"Ừ, ta lúc ấy vì đi học khắp nơi cầu người, không có quá mức không chiếu cố ngươi." Mẹ một bên nhớ lại vừa nói, "Hắn nói hắn không đi đánh bài rồi, hảo hảo ở tại gia nhìn xem ngươi."

Theo mẹ lời nói, Lưu Tấn Nhã xác thực nghĩ đến chuẩn bị thăng tiểu học chính là cái kia ngày nghỉ có ba ba không kiên nhẫn làm bạn. Nàng còn nhỏ, không hiểu lắm được nguyên do trong đó, chỉ cảm thấy Ba Mẹ đoạn thời gian kia cãi nhau ít đi đối với nàng tốt rồi, thậm chí chủ động mua một nhóc con làm lễ vật.

Nàng gật đầu hòa cùng, "Ba ba một năm kia bỗng nhiên đối với ta cực kỳ tốt."

"Đúng vậy a, ta cho là hắn nguyện ý gánh vác một phụ thân trách nhiệm." Mẹ nhíu mày, "Bây giờ suy nghĩ một chút... Sự tình gì có thể làm cho một người vô duyên vô cớ mà thay đổi đây? Trước buổi tối đã đi đánh bài, ngày hôm sau trở về liền thành thành thật thật, cố gắng đi tìm công tác."

Chung Du Hiểu nghe đến đó chen vào nói, "Hắn đi ở đâu đánh bài?"

"Ta suy nghĩ... Hình như là Kim Dương đông đường."

Chung Du Hiểu nghi hoặc, "Đi chơi mạt chược quán sao?"

"Không hẳn vậy, niên đại đó không có chơi mạt chược quán, hẳn là đi nhà bạn."

Hỏi nơi này, Chung Du Hiểu vẫn là vẻ mặt ngỡ ngàng, lấy điện thoại di động ra giải khóa thao tác.

"Đừng lục soát, trên bản đồ nhìn không ra đấy." Lưu Tấn Nhã lên tiếng ngăn lại, dựa theo kinh nghiệm giải thích cho Chung Du Hiểu nghe, "Nơi đó là Thành trung thôn, nhân viên phức tạp, những năm này một mực luôn giải tỏa cải biến, người đổi tốt mấy sóng, muốn tìm cái ba ba đánh bài địa phương rất khó."

Chung Du Hiểu nghĩ lại cùng nàng không là một chuyện, "Ta nghĩ tìm người chuyên nghiệp đến tra."

Nhân sĩ chuyên nghiệp?

Lưu Tấn Nhã nhìn Chung Du Hiểu so kè rồi, "Mẹ thuận miệng nói, không nhất định cùng cái này có liên quan a."

"Ừ..." Chung Du Hiểu suy tính ý kiến của nàng, quay đầu hỏi, "A di, còn có cái khác manh mối sao?"

Mẹ bước ra bước đầu tiên, đến sau sẽ không như vậy cố hết sức, lật lên tranh ảnh cẩn thận nhớ lại, một lát sau thận trọng đáp, "Còn có một lần biến hóa, là Tiểu Nhã kết hôn năm đó. Nàng ba thật cao hứng, nói là đúng giải thoát rồi, về sau đánh bài uống rượu, cái gì thói quen xấu đều trở về rồi."

"Hắn có phải là vì rồi Tấn Nhã năm đó lúc chuyện đã xảy ra mà biến hóa, " Chung Du Hiểu suy đoán, "Ổn định rồi hơn mười năm, đã tìm được Từ Vinh Nguyên làm chỗ dựa mới trở về hình dáng ban đầu."

Lưu Tấn Nhã nghĩ đến lúc trước nhìn tư liệu, "Từ Vinh Nguyên có thể hay không hỗ trợ tiêu hủy chứng cứ? Có tính không bao che tội."

Chung Du Hiểu lắc đầu, "Từ Vinh Nguyên làm lấy buôn bán, nhiều như vậy địch nhân nhìn chằm chằm vào, sẽ không tùy ý tranh vào vũng nước đục hỗ trợ giấu giếm, nhiều lắm thì tri tình bất báo."

"Nha..." Lưu Tấn Nhã thất vọng.

"Trước ngươi giải quyết ba vấn đề a." Chung Du Hiểu khuyên bảo, "So với Từ Vinh Nguyên có uy tín danh dự sĩ diện, ngươi ba ba hai bàn tay trắng, vì sinh tồn cùng trả thù, sự tình gì đều làm ra được."

Lưu Tấn Nhã nghĩ đến là cái này để ý, chỉ là nàng chưa quên chiếu cố mẹ cảm nhận, xúm lại hỏi, "Mẹ, ngươi không cần khẩn trương, Hiểu Hiểu muốn tìm là nhân sĩ chuyên nghiệp, khẳng định có thể tìm ra cho ba ba nhiều hơn một cái tội đấy."

Mẹ quay vỗ tay của nàng, ngược lại nói với Chung Du Hiểu, "Ta còn nhớ rõ một ít chi tiết nhỏ, không biết có hay không có dùng, cùng nhau viết xuống đến cấp ngươi a."

"Được rồi."

Lưu Tấn Nhã sợ mẹ bất tiện, giúp đỡ cầm giấy bút, nghiêm túc hỗ trợ ghi chép.

Chung Du Hiểu gọi điện thoại, đem tin nhắn báo ra đi.

Tiểu dì những năm kia không có cùng mẹ liên hệ, lại muốn giúp đỡ, cầm tranh ảnh cẩn thận quan sát ảnh chụp trong bối cảnh đầu, hy vọng có thể tìm được vật hữu dụng.

Các nàng vì cùng một mục tiêu, từng người làm lấy mình có thể làm một chuyện.

Lưu Tấn Nhã nhanh chóng viết xong, nhìn xem bất tri bất giác mất đi một giờ, không hiểu cảm thấy thỏa mãn, trong nội tâm sung mãn hy vọng.

Nhất định sẽ tốt.

---

Tra manh mối sự tình, Lưu Tấn Nhã dù sao cũng là người thường, đi theo mẹ cầm nhớ rõ một ít tỉ mỉ giao ra liền không có cách nào nhúng tay. Chung Du Hiểu giao cho một quen thuộc thám tử tư, làm cho nàng an tâm chờ tin tức, dù cho một lát tra không được, về sau truy trách thêm hình cũng là có thể thực hiện đấy.

Cách hơn mười năm, Kim Dương đông người qua đường thành viên phức tạp, thám tử tư phí hết ba ngày mới tra ra năm đó đã xảy ra ba cái việc lớn, một kiện là lão Lâu ba tầng vợ hồng hạnh xuất tường (*), được lão công truy đánh rồi một con đường, một kiện là cái nào đó đại gia ăn no rỗi việc cầm càng nhiều đá mài đao cho ném lâu đi, đem xui xẻo người qua đường đầu đập ra rồi hoa, còn có một cái là nhân khẩu mất tích, khả năng nhất cùng Lưu Tấn Nhã ba ba có quan hệ.

Mất tích người gọi Liên Kiến Đồng, là một từ nông thôn đi ra làm công nam nhân, cùng ba ba cùng năm, lúc ban đầu người trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng tiểu tử, dựa vào cho người ta chuyển hàng mà sống, gặp người liền cười, rất nóng tâm địa, một đánh chơi mạt chược liền bạo tính khí, thích ra gian lận bài bạc, thường xuyên cầm tiền lương bồi thường sáng rồi căng thẳng sống qua ngày.

Liên Kiến Đồng biến mất, tại Kim Dương đông đường Thành trung thôn không có khiến cho quá lớn oanh động, bởi vì Liên Kiến Đồng thiếu nợ buồn thiu, đại gia cội nguồn không tiếp nhận vì người này là mất tích, cảm thấy là không có tiền còn trốn nợ chủ đi.

Thám tử tư cảm thấy này rất khả nghi, phí hết tâm tư từ còn ở tại Kim Dương đông đường lão nhân trong tay chiếm được rồi ảnh chụp, đương nhiên không có chính mặt, đều là người khác chụp ảnh lúc trong lúc vô tình vỗ tới nửa cái đầu, một tay, một khía cạnh các loại.

Mẹ nhìn lắc đầu nói chưa thấy qua, hỏi, "Này cùng Lưu Quảng Bách có quan hệ?"

"Không nhất định."

Lưu Tấn Nhã nhận lấy nhìn kỹ một chút, trừng to mắt, "Ta giống như gặp qua hắn, tại... Tại..."

Nàng nhất thời nhớ không ra thì sao, mẹ theo nàng chuyện nói không hết sốt ruột, Chung Du Hiểu cau mày, cùng đợi nàng cầm câu hoàn thành, thám tử vội vàng cầm mặt khác ảnh chụp cho nàng nhìn. Tiểu dì nhất thiếu kiên nhẫn, đã gặp nàng nhớ lại cả buổi nghĩ không ra, phiền não rồi, "Ngươi thật sự gặp hắn chưa? Ảnh chụp như vậy mơ hồ."

Lưu Tấn Nhã đáy lòng cũng vậy không xác định, nhưng cảm giác được đây là ba ngày qua tin tức tốt nhất, cẩn thận hỏi, "Ta có thể chiếu xuống đến, trong khoảng thời gian này nhìn lại một chút sao?"

Thám tử đương nhiên cho phép.

Lưu Tấn Nhã toàn bộ chiếu xuống đến, được không liền cân nhắc.

Lần một lần hai khá tốt, Chung Du Hiểu nhường cho nàng, có thể qua rồi hai ngày nhìn nàng vẫn là ôm ảnh chụp không rời tay bộ dạng, bảo bảo ngây thơ tính tình đi ra, xúm lại chăm chú nói, "Cần như vậy chăm chú sao? Không nhất định có quan hệ."

Lưu Tấn Nhã không đồng ý, "Dùng ta đấy giác quan thứ sáu đến xem, khẳng định có quan hệ."

"Ngươi cảm thấy là chuyện gì xảy ra?"

"Cha ta có lẽ đem cái này người giết đi." Lưu Tấn Nhã hăng say nói, "Ngươi xem a... Người này cùng ta ba đều thích đánh chơi mạt chược, đều là ưa thích chơi xấu nát người, nói không chừng một lời không hợp đã đánh nhau, sau đó..."

Chung Du Hiểu nhắc nhở, "Chơi mạt chược là bốn người đánh chính là, coi như là thật sự có việc này, cũng là tại đánh sau khi xong mới phát sinh đấy."

"Thám tử không phải đi tra cùng Liên Kiến Đồng đánh bài người nha."

"Có chút khó, " Chung Du Hiểu bình tĩnh mà nói với nàng điều tra qua trình khó khăn, "Hắn đi qua ngươi ba chỗ làm việc cùng đơn vị trong phòng, không hỏi ra đến, hiện tại muốn đi Liên Kiến Đồng quê nhà xác định người này có phải thật vậy hay không biến mất, muốn là tra không được, phải đi X thị đi tìm Liên Kiến Đồng lão bà, tra rõ ràng năm đó đến cùng xảy ra chuyện gì, nhiều như vậy cái địa phương, đến một lần một hồi muốn không ít thời gian."

Lưu Tấn Nhã lục soát tìm tòi địa đồ, thành công thất vọng, "A, ta cho rằng thám tử tư cũng giống như phim truyền hình bên trong như vậy... Thoáng cái liền điều tra ra rồi."

"Không có dễ dàng như vậy, hắn có một bàn tra xét năm năm còn không có kết quả."

"A?" Lưu Tấn Nhã kinh ngạc, "Cái này thám tử đáng tin cậy sao? Ngươi cùng hắn đến cùng có quen hay không?"

Chung Du Hiểu hời hợt nói, "Tính quen thuộc a, hắn là bạn học của ta."

"Cái gì?" Lưu Tấn Nhã sợ ngây người, "Trung học đồng học?"

"Đại học."

"Với ngươi một chuyên nghiệp sao? Tại sao phải làm nghề này đi đây?"

Chung Du Hiểu nở nụ cười, "Chuyên nghiệp không thể hạn chế một người, muốn làm cái gì thì làm cái đó."

Nghe ra câu này là thoại lý hữu thoại (*câu nói có hàm ý khác), Lưu Tấn Nhã cũng vậy đi theo cười, xúm lại kéo Chung Du Hiểu cánh tay nhẹ nói, "Ta biết, cho nên ta quyết định không cần lo cho đại học học qua gì đó, muốn chuyển tới thi họa đầu tư đi á."

"Đúng không?" Chung Du Hiểu hỏi, "Tiến độ thế nào?"

Lưu Tấn Nhã có chút khẩn trương, nắm chặt Chung Du Hiểu, "Nhanh công bố tiêu diệt, không biết ta xem tốt Lâm Tái Hạ có thể hay không đoạt giải..."

"Nếu như không có được đây?"

Lưu Tấn Nhã đã sớm nghĩ tới khả năng này, có chuẩn bị mà đáp, "Hãy đợi a, ta tin tưởng Lâm Tái Hạ tài hoa."

Chung Du Hiểu không lớn đồng ý mà híp híp mắt.

"Ta biết ngay ngươi sẽ lộ ra cái này biểu lộ!" Lưu Tấn Nhã nhéo một cái Chung Du Hiểu đôi má, "Ta đương nhiên còn có thể đầu tư những người khác a, ta cùng Tiểu Doãn xem tốt rồi, có một quốc hoạ nghệ thuật gia hiệp hội hoạ sĩ rất có Linh khí, những năm này đồng ý đo không sai..."

Từ cái nào đó từ bắt đầu, Chung Du Hiểu sẽ không có tốt tốt nghe nàng nói chuyện, nhíu mày, "Tiểu Doãn?"

Lưu Tấn Nhã thầm nghĩ không tốt.

Nàng cùng Doãn Hãn Sướng giao lưu đều là tại công cụ truyền tin phía trên, hiếm khi cùng Chung Du Hiểu nói đến. Chung Du Hiểu đã thành thói quen nàng dùng di động kiểm tra xem công tác bầy, nghiên cứu công chúng số, app cùng trang web đấu giá, không một chút có phát hiện Doãn Hãn Sướng thỉnh thoảng cho nàng phát tin tức thương lượng chính sự.

Trò chuyện được lâu rồi, gọi tên đầy đủ lộ ra xa lạ mà phiền phức, Doãn Hãn Sướng đã sớm tựa như quen kêu nàng Tiểu Nhã, nàng thân là một nhân viên tạm thời, vốn muốn gọi Doãn Hãn Sướng lão bản, muốn cửa ra thời điểm nhớ tới từng theo Chung Du Hiểu chơi đùa "Lão bản cùng thư ký nhỏ" xưng hô, lặng yên đổi giọng gọi "Tiểu Doãn".

Nhưng mà, Chung Du Hiểu cùng Doãn Hãn Sướng chung sống thời điểm, thường xuyên chịu không nổi Doãn Hãn Sướng điên đứng lên không xong tính tình, mất hứng gọi tên đầy đủ, căn bản sẽ không gọi "Tiểu Doãn" "Hãn Sướng" các loại, so ra kém nàng cách gọi thân mật.

"Ừ, " Lưu Tấn Nhã nghe thấy được đố kị rồi, bỗng nhiên cơ trí, ưỡn lấy khuôn mặt tươi cười giả ngốc, "Ta nghĩ đi theo xưng hô của ngươi nha..."

Chung Du Hiểu nhìn chằm chằm vào nàng một hồi lâu, nhìn tại nàng đưa tay ôm một cái phân thượng, tin.

"Đúng rồi, trời tối ngày mai Khang tiên sinh có một yến hội, chúng ta cùng đi chứ?"

"Khang tiên sinh là ai?"

"Tiểu Doãn giới thiệu người a." Lưu Tấn Nhã nạp rồi khó chịu, "Ta trước kia đã nói với ngươi."

Chung Du Hiểu nháy mắt mấy cái, chợt lấy lòng tiến lên cọ nàng.

Lưu Tấn Nhã vừa nhìn liền biết rõ chuyện gì xảy ra —— Chung Du Hiểu đem nàng đã nói quên rồi, vì không cho nàng sinh khí mà sử dụng ra mỹ nhân kế.

"Được rồi." Lưu Tấn Nhã không có cái kia tâm tư, vô tình cầm Chung Du Hiểu lay mở, "Chính ngươi đi chơi, ta nhìn lại một chút, giống như nhanh nghĩ tới."

Chung Du Hiểu nghiêm mặt, "Ta hôm nay không cần nhìn văn bản tài liệu, có thể đi ngủ sớm một chút."

"Ừ... Chúc mừng ngươi a." Lưu Tấn Nhã phu diễn câu, đưa di động bên trong ảnh chụp phóng đại.

Chung Du Hiểu mất hứng, trực tiếp cầm đèn ngủ tắt đi.

Gian phòng rơi vào tối tăm, Lưu Tấn Nhã được điện thoại ánh sáng châm mắt, sững sờ một chút, "Ngươi làm gì thế?"

"Ngủ rồi." Chung Du Hiểu đưa di động đoạt lấy, BA~ thả ở bên mình trên tủ đầu giường.

Lưu Tấn Nhã với không tới, yên lặng là chịu khổ độc thủ điện thoại mướt mồ hôi, dắt mền chuẩn bị nằm xuống lúc thuận tiện nói câu, "Ngày mai ngươi có thể sớm tan tầm sao?"

"Có thể."

"Ngươi sớm một chút tới đón ta, chúng ta trở về đổi bộ quần áo liền đi dự tiệc." Lưu Tấn Nhã tính một cái thời gian, "Một giờ hẳn là đủ a."

Chung Du Hiểu dán tới đây, cắn mở nàng một viên nút thắt, lời nói mơ hồ không rõ, ấm áp rối loạn hơi thở nhưng thật ra làm cho người khó có thể xem nhẹ, "Thay quần áo? Trước luyện tập một chút."

"Ồ đúng!" Lưu Tấn Nhã lại bất vi sở động, nói đến một việc quan trọng, "Ngươi trải qua giao lộ nhà kia tiệm giặt quần áo thời điểm có thể hay không giúp ta cầm lễ phục?"

Chung Du Hiểu dừng lại, một lát sau trùng trùng điệp điệp hừ một tiếng, cuốn mền trở mình đến giường khác một bên đi.

Con mắt đã qua thích ứng tối tăm, Lưu Tấn Nhã mượn lờ mờ chỉ xem thanh ấm ức co rút thành một cục Chung bảo bảo, dở khóc dở cười tiến lên dỗ dành, "Bảo bảo a..."

"Đi ngủ." Chung Du Hiểu kéo mền mê đầu.

Hành vi không thể cùng nhau mơ hồ mền người, Lưu Tấn Nhã chỉ có thể không nói gì mà rụt về lại, nằm tốt rồi thở dài, nhắm mắt lại chuẩn bị nổi lên buồn ngủ.

Bỗng nhiên, bên tai của nàng vang lên một hồi tiếng xột xoạt tiếng vang.

"Tấn Nhã." Chung Du Hiểu nghiêm túc hỏi, "Ngươi làm sao vậy nhanh như vậy liền buông tha rồi?"

Lưu Tấn Nhã không có kéo căng ở, bật cười.

Chung Du Hiểu đổi mất hứng, "Không cho cười."

Lưu Tấn Nhã ngược lại khống không ở chính mình, càng cười càng vui vẻ.

Chung Du Hiểu nhăn nhíu mi, dùng cái gọn gàng dứt khoát phương pháp ngăn chặn miệng của nàng.

"A...." Lưu Tấn Nhã còn có một chút lý trí, mềm oán trách câu, "Ai làm ngươi không cần dỗ dành a."

---

Lưu Tấn Nhã cố ý sắp xếp xong xuôi công tác, sớm cùng Quản Nhã Cầm mời một giờ giả.

Quản Nhã Cầm thập phần ngay thẳng, mắt liếc nàng đưa tới giấy xin phép nghỉ, chẳng những không ký, còn bình tĩnh không để cho nàng tuân thủ quy tắc, "Ngươi đang ở đây công việc bên ngoài biểu đăng ký đi làm việc, không cần trừ tiền lương."

Nhận được thủ trưởng ý tốt, Lưu Tấn Nhã sớm dọn dẹp xong thứ gì đó, nhìn một cái chuẩn bị hướng đi 4 điểm đồng hồ báo thức, phát ra tin tức hỏi Chung Du Hiểu đến rồi chỗ nào.

Chung Du Hiểu hồi phục không mừng lớn nhìn, "Kẹt xe."

Lưu Tấn Nhã không đành lòng trách cứ Chung bảo bảo, cố gắng trấn định mà ngồi ở trên vị trí chờ đợi.

Kết quả thời gian càng ngày càng muộn, đồng sự nhịn không được hỏi câu, "Ngươi không phải muốn đi công chuyện sao?"

Lúc trước tiện lợi thành rồi phiền phức, Lưu Tấn Nhã thở dài, cầm lấy bao đi xuống dưới. Vừa vặn, có một công ty muốn khuân đồ, không mặc ít lấy quần áo công sở người chiếm được thang máy. Người lạ càng nhiều, nàng lại cảm thấy trong lòng không an tâm, gọi điện thoại phiền phức tiểu Tào đưa nàng đi thuê xe.

Tiểu Tào là một làm việc đáng tin cậy người, nghe nói nàng muốn đuổi thời gian, đề nghị, "Ta đi lái xe a, muốn là chung tổng không kịp về nhà, có thể thuận tiện đưa ngươi đi yến hội."

Lưu Tấn Nhã cảm thấy rất tốt, "Tốt, đã làm phiền ngươi."

Tiểu Tào đi lái xe, làm cho nàng đi trước lầu một đường lớn chờ đợi. Lưu Tấn Nhã nhàm chán chờ đợi thời điểm, đưa đến gần nhất vừa lấy được Liên Kiến Đồng chính diện ảnh chụp tiếp tục cân nhắc. Các nàng mời thám tử đi Liên Kiến Đồng ở nông thôn nghe xong, biết được người này chưa có trở về quê nhà cũng vậy không liên hệ người nhà, như là bốc hơi khỏi thế gian.

Đáng tiếc chính là, phát hiện khác thường không phải Liên Kiến Đồng người nhà, mà là cho mượn tiền chủ nợ. Liên Kiến Đồng chỉ có một mẹ già ở nhà, nhất cùng nhị bạch, chủ nợ đòi không được tiền, bốn phía nghe ngóng Liên Kiến Đồng rơi xuống, thậm chí bỏ ra điểm tâm nghĩ cầu đi nơi khác làm công người hỗ trợ tìm.

Trải qua trắc trở, chủ nợ hao tâm tổn trí cố sức rơi không được chỗ tốt, tâm phiền ý loạn, lại không đành lòng nhường Liên Kiến Đồng nhiều bệnh sầu khổ mẫu thân đi thân thỉnh tuyên cáo mất tích, làm số tiền kia mất rồi, xưng hô Liên Kiến Đồng không phải mất tích người, mà là nói "Tên khốn kiếp này không biết trốn đi đâu".

Lưu Tấn Nhã sau khi nghe, dù cho thám tử cầm lấy Liên Kiến Đồng ảnh chụp đến ba ba công tác cùng cư trú qua địa phương điều tra lại không thu hoạch được gì, vẫn đang cảm thấy chuyện này cùng ba ba có quan hệ.

Nhưng mà, các nàng manh mối thật sự quá ít.

Có lẽ là mở phiên toà thời gian tiếp cận tăng thêm sợ hãi tiệc sẽ bị trễ quan hệ, Lưu Tấn Nhã nhìn xem ảnh chụp, không lại như là bình thường giống nhau tùy ý nhìn nhìn, mà là nhíu mày liều mạng nhìn chằm chằm vào, đến hai mắt chua xót khó nhịn mới chớp mắt, có chút điên rồi.

Nàng thấy phải quá nhập thần, làm phiền rồi công ty dọn nhà người, tránh ra lúc tùy ý quét qua, nhìn thấy các công nhân tề lực chuyển bàn tròn lớn.

Lưu Tấn Nhã thoáng cái nghĩ đến đã gặp nhau ở nơi nào Liên Kiến Đồng rồi, cầm điện thoại gọi điện thoại cho thám tử, "Ta nhớ được rồi! Ta tại đại viện phía sau phá phòng ở đằng sau từng nhìn thấy Liên Kiến Đồng... Đúng, chỗ đó có một bàn lớn, lúc ta còn nhỏ cùng bằng hữu đi chơi qua..."

Nàng rất cao hứng, hoàn toàn không có chú ý tới có người đã nghe được lời nói này, lặng yên từ sau tiếp cận.

"Ngươi làm gì!" Bảo an chợt thét ra lệnh một tiếng.

Lưu Tấn Nhã sợ hết hồn, nhìn phía sau đi, khi thấy ba ba mặt.

Ba ba thấy nàng phát hiện, lập tức nghĩ xông lên.

Ba bước có hơn khoảng cách hơi xa, bảo an linh cơ khẽ động, cầm cây gậy trong tay ném ra ngoài, ba ba đều muốn tránh né, không có tính tốt rồi bản trơn ướt mức độ, bước chân lệch ra xoay té trên mặt đất, ôi kêu đau.

Nàng lập tức nhanh hơn bước chân trốn đến bảo an bên cạnh, lòng còn sợ hãi mà nhìn ngồi dưới đất ba ba, ảo não chính mình quá sơ sẩy.

Ba ba chậm qua đau đến, lảo đảo đứng lên, mặt u buồn trừng mắt nàng, "Ngươi mới vừa nói cái gì!"

Bảo an không cho ba ba hỏi vấn đề cơ hội, cầm lấy bộ đàm nói câu.

Ba ba không rồi từng đã là nhát gan sợ phiền phức, phát điên giống nhau mà muốn hướng đến đi lên, mắng to nàng "Bất hiếu" "Tiện nhân", lớn giọng hô lên thanh âm tại thất lạc đường lớn quanh quẩn: "Có phải hay không Từ Vinh Nguyên nói cho ngươi!

"Đừng nhúc nhích!" Bảo an bất đắc dĩ che chở Lưu Tấn Nhã, liên tục kêu những đồng nghiệp khác.

Gây ra động tĩnh quá lớn, ba ba biết rõ bảo an hậu viện sắp đến rồi, khẽ cắn môi xoay người chạy đi.

Bảo an xông đi lên truy, Lưu Tấn Nhã sững sờ ở tại chỗ, cho đến tiểu Tào hỏi ý chạy đến mới tĩnh táo lại, cho Chung Du Hiểu gọi điện thoại.

Chung Du Hiểu cũng gấp, "Có bị thương hay không?"

"Không có." Lưu Tấn Nhã bình thường lại về sau, ngẫm lại vừa rồi ba ba hung ác kích động bộ dạng vậy mà không quá sợ hãi, hưng phấn nói, "Ba ba kích động như vậy, kia căn nhà rách khẳng định có vấn đề!"

"Ừ, lão Trương đã qua đi thăm dò rồi." Chung Du Hiểu nhắc nhở, "Đã đi yến hội sao?"

Lưu Tấn Nhã nhìn thoáng qua không gặp ba ba ảnh tử đường đi, dù là sóng lòng sôi sục hận không thể tự mình đi nghĩ đến phá phòng ở nhìn một cái, vì tương lai tiền đồ vẫn là cứng rắn nhịn xuống."Đi, Doãn Hãn Sướng nói muốn giới thiệu cho ta mấy cái hoạ sĩ đây."

Chung Du Hiểu lặng lẽ một lát, cười khẽ, "Được."

Khang tiên sinh là một văn nhã người làm ăn, xử lý yến hội quy mô không lớn, tại chính mình một nơi trang nhã chỗ ở trong.

Vừa vào cửa, Lưu Tấn Nhã thấy đã qua có không ít người đến rồi, được xoát xoát quét tới ánh mắt sợ hết hồn, bản năng theo sát tại Chung Du Hiểu phía sau.

Chung Du Hiểu không vui, đem nàng từ phía sau móc ra ngoài, "Hôm nay là ngươi dẫn ta tới."

Lưu Tấn Nhã không thể nào phản bác, kiên trì đi lên.

Khang tiên sinh đang cùng khách nhân nói lấy lời nói, thấy nàng đến rồi, tiến lên hoan nghênh, cũng nói, "Triệu đại sư ở bên kia, ta dẫn ngươi đi quen biết một chút."

Trong lúc nhất thời, Lưu Tấn Nhã có loại truy tinh tộc muốn gặp được thần tượng cảm giác hưng phấn, trừng to mắt, khiếp đảm được tâm tình kích động lấn át, "Triệu đại sư đến rồi?"

"Đúng vậy a, ngươi không phải rất thích hắn chữ sao?" Khang tiên sinh cười nói, "Ta cho hắn nhìn ngươi vẽ thiếp mời, hắn còn khen ngươi đây."

Lưu Tấn Nhã ngượng ngùng, nhìn thấy Triệu đại sư về sau kích động tiến lên, nắm tay lúc thanh âm đều ở đây run, "Chào ngươi chào ngươi."

Chung Du Hiểu bĩu môi, nhịn xuống sức ghen yên lặng đi theo.

Qua rồi mười phút, Doãn Hãn Sướng cũng vậy đến rồi, tiến đến các nàng bên này làm người nghe,

Kết bạn không phải người cùng sở thích chính là khâm phục thi họa gia, Lưu Tấn Nhã cảm thấy đây không phải xã giao, cho rằng là minh tinh ra mắt hội, từ đầu tới đuôi hưng phấn, so sánh với, Chung Du Hiểu trầm mặc rất nhiều, ngoan ngoan tại phía sau nàng làm bạn, tại Doãn Hãn Sướng muốn xen vào làm trò cười thời điểm đề tỉnh một câu.

Lưu Tấn Nhã đối mặt nhiều người nơi một điểm không phạm sợ hãi, khó được thành thạo. Cả đêm xuống tới, nàng đã học được không ít đông tây, đối tương lai cũng có chút ít ý định —— nàng đối họa tác thẩm mỹ lực xem như đã nhận được tán thành, tại thi họa phía đầu tư mặt xem như có một rất tốt khởi điểm.

Nàng thật là vui, theo Khang tiên sinh nhìn đồ cất giữ thời điểm nới lỏng Chung Du Hiểu tay, hoàn hồn sau mới phát hiện Chung bảo bảo mất rồi.

"Ai?" Nàng chú ý tới thời điểm có một vẻ bối rối, lập tức gọi điện thoại.

Điện thoại tiếp không thông, nàng sợ Chung Du Hiểu sớm rời khỏi, nhanh hơn bước chân tìm khắp nơi tìm, rút cuộc tại ít người sân thượng tìm được rồi.

Chung Du Hiểu đang gõ điện thoại, "Ừ, ta chuyển cáo nàng."

Lưu Tấn Nhã luôn cảm thấy cái này "Nàng" chữ là chính mình, tĩnh tĩnh đợi đến lúc Chung Du Hiểu cúp điện thoại mới lên trước hỏi, "Làm sao vậy?"

Chung Du Hiểu biểu lộ trấn định, "Lão Trương nói có tin tức, chúng ta trở về đi."

Lão Trương là các nàng mướn thám tử, Lưu Tấn Nhã thoáng cái khẩn trương lên, thuận theo mà được Chung Du Hiểu nắm đi ra ngoài, cùng Khang tiên sinh cùng mấy vị mới quen đấy nhân hợp đừng.

Trở lại trong xe, nàng một cửa đến cửa liền nhịn không được, vội vàng truy vấn, "Tin tức gì?"

Chung Du Hiểu đem nàng khoác áo khoác khép lại, đưa tay ôm tốt, đặt ở đầu của nàng khe khẽ nói, sợ làm sợ nàng như vậy.

"Ba của ngươi chết rồi, Từ Vinh Nguyên là kẻ tình nghi, đã được bắt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top