Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10. Trong túi thơm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: ThanhPhong158

Khúc Tri Lan từ lúc rời khỏi Thanh Môn hầu phủ, luôn một mực cúi đầu nghĩ ngợi cái gì đó —— nàng tự thấy mình không phải người thân thể yếu đuối, cho dù trọng tâm không vững, cũng sẽ không thể bổ nhào vào ngực tên quỷ đáng ghét kia được.

Nàng càng nghĩ càng không thích hợp, bỗng nhiên ghìm ngựa dừng lại, trở mình nhảy xuống ngựa.

"Đại tiểu thư? Người..." Thúy Vân nhịn không được hỏi, mới nói được nửa câu, liền kinh hô thay đổi sắc mặt, "Đại tiểu thư! Đang trên đường cái, nếu bị người xung quanh nhìn thấy, sẽ không tốt đâu!" Nói xong, liền vội vàng chạy đến bên người Khúc Tri Lan, quơ quơ hai tay, dùng thân thể che cho Khúc Tri Lan.

Chỉ thấy Khúc Tri Lan nhanh nhẹn cởi tất với giày, vén mép váy rồi đến ống quần, liền thấy trên da thịt trắng nõn mới xuất hiện một vết tròn đỏ nhỏ.

Nàng đưa tay ấn ấn một cái, chân quả nhiên có chút đau nhẹ.

"Hoắc Tô Niên! Quả thực vô lại!"

Khúc Tri Lan nhanh chóng đeo tất giày vào, lần nữa trở mình lên ngựa, ghìm ngựa chuyển sang hướng khác.

Thúy Vân thất kinh hỏi: "Đại tiểu thư, người muốn đi đâu vậy?"

Khúc Tri Lan cắn răng nói: "Tính sổ! Giá!"

"Đại tiểu thư!" Khúc Tri Lan giục ngựa phi nhanh đi xa, Thúy Vân không đuổi kịp con ngựa, rất nhanh liền bị Khúc Tri Lan bỏ lại một đoạn dài. Khúc Tri Lan biến mất hoàn toàn trong tầm mắt Thúy Vân, Thúy Vân gấp đến độ liên tục dậm chân, chớp mắt, lẩm bẩm, "Ta nên làm cái gì bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ a? Đúng rồi, hồi phủ... Tìm lão gia! Tìm lão gia!" Nàng chỉ có thể nghĩ đến biện pháp này, liền bước nhanh chạy về phía Khúc phủ.

Bên này Hoắc Tô Niên sau khi rời khỏi Thanh Môn hầu phủ, cũng không cưỡi ngựa về thẳng nhà, ngược lại chỉ dắt ngựa, tập tễnh dạo phố cùng Tích Nhi.

Tích Nhi ưu sầu lo lắng mà khuyên nhủ: "Thiếu gia a, chân của ngài còn đang bị thương, vẫn nên về sớm một chút a."

Hoắc Tô Niên mỉm cười lắc đầu, bỗng nhiên chỉ vào tượng đất ở xa nói: "Tích Nhi, có thích cái kia không?"

Tích Nhi vốn đơn thuần, bị Hoắc Tô Niên gọi tên, sững sờ một chút, thành thật gật đầu.

Hoắc Tô Niên đem dây cương nhét vào trong tay Tích Nhi, cất bước trực tiếp hướng về phía tượng đất, vừa đi, vừa cười nói, "Nếu Tích Nhi đã thích, thiếu gia liền mua một cái cho ngươi, ngươi đợi chút a."

Tích Nhi vừa mừng vừa sợ, đáy lòng nàng có chút chờ mong nho nhỏ, bất giác hai gò má đã đỏ hồng, chỉ ngơ ngác nhìn Hoắc Tô Niên cách chỗ bày tượng đất càng ngày càng gần.

Chẳng biết vì sao, Hoắc Tô Niên vừa đi đến gần gian hàng đó, con ngựa bên cạnh khách thương bỗng nhiên kinh sợ nhảy dựng lên, phóng nhanh vào trong đám người.

Người đi đường hai bên trái phải nhao nhao né tránh, Tích nhi sợ đến mức hô to nói: "Thiếu gia, cẩn thận a!"

Trong chớp mắt, thân ảnh Hoắc Tô Niên liền bị bao phủ trong đám người hỗn loạn, Tích Nhi vừa chớp mắt, Hoắc Tô Niên liền biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Tích Nhi sợ hãi dắt ngựa đi đến nơi bày tượng đất, nhìn trái, nhìn phải, không còn thấy thân ảnh Hoắc Tô Niên. Nàng gấp đến đỏ mắt, bật khóc kêu: "Thiếu gia! Thiếu gia! Ngài ở đâu? Ngài ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện a!" Ở chỗ này gọi không thấy phản ứng, Tích Nhi liền dắt ngựa đi tìm dọc theo đường, đôi mắt lấp lánh nước mắt, làm cho người ta nhìn đến đau lòng.

Hoắc Tô Niên trốn sau giỏ trúc trong hẻm nhỏ khe khẽ thở dài, "Tích Nhi ngốc, ngốc chết đi được, không tìm thấy thiếu gia nhà mình, thì mau mau trở về tìm Tôn thúc đi a." Nàng lắc đầu, ánh mắt lại nhìn sau lưng Tích Nhi cách đó không xa, chỗ ấy có người lén lén lút lút theo dõi hai người—— kỳ thật sau khi nàng rời khỏi Hầu phủ không lâu, đã phát hiện ra có người âm thầm đi theo.

Nàng từ trước đến nay không thích có người đi cùng, cho nên, đành phải uỷ khuất Tích Nhi, nhân lúc hỗn loạn tách ra.

"Hôm nay vẫn là manh động rồi." Hoắc Tô Niên hồi tưởng lại thời gian ở Thanh Môn hầu phủ, có chút hối hận, không nên chọn ngày hôm nay chỉnh Công Nghi Bắc, dẫn tới sự chú ý đặc biệt của Thanh Môn hầu.

Nàng đưa tay xoa xoa lồng ngực mình, tuy rằng thân thể Khúc Tri Lan rất êm rất mềm, nhưng mình dù sao cũng là thân nữ nhi, mặc dù đã quấn vải quanh ngực, nhưng vẫn còn có chút đau đấy.

Nàng cười khổ một tiếng, "Khúc đại tiểu thư a, ngươi cũng đừng có trách ta, nếu không tính kế để ngươi ngã vào lòng ta, làm ra chuyện này, chỉ sợ hôm nay ta khó mà thoát khỏi Hầu phủ."

Không biết vì cái gì, vừa nghĩ tới khuôn mặt cố nén phẫn nộ của Khúc Tri Lan trước mặt Thanh Môn hầu hôm nay, Hoắc Tô Niên không hiểu sao lại cảm thấy có chút ngọt ngào.

Tuy rằng Khúc đại tiểu thư có hơi hung dữ, nhưng bộ dáng đó thật sự là đẹp thuộc hạng nhất đẳng.

Mỹ nhân trong ngực, bộ dáng e lệ thật sự khiến cho người ta mềm lòng.

"Này này này!"

Hoắc Tô Niên bỗng nhiên ý thức được cái gì, nàng nhẹ nhàng gõ đầu mình một cái, "Hoắc Tô Niên, ngươi náo loạn cũng được, nhưng sao lại có có ý nghĩ như thế này?!"

Nàng vội vàng chỉnh đốn tâm tư, để cho mình bình tĩnh một chút, tập tễnh bước vào con ngõ nhỏ khác.

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.

Hoắc Tô Niên mới ra khỏi đầu ngõ liền giật mình, phía bên trái có trận gió lạnh đánh úp đến, nàng theo bản năng né qua, hoàn toàn tránh được tập kích của chiếc gậy gỗ.

Nàng chăm chú nhìn về phía người đánh lén, vốn muốn nghiêm túc quát lớn một câu, nhưng khi nhìn rõ người này, lại nhịn không được bật cười, "Khúc đại tiểu thư, thân thủ không tồi a!"

Khúc Tri Lan ném gậy gỗ trong tay xuống, âm thanh lạnh lùng nói: "Nhìn không ra a, thân thủ của ngươi rất lợi hại, nếu như đã tránh được một gậy của ta, vì sao lại không thể thoát khỏi một chén trà nóng cơ chứ?

Hoắc Tô Niên trong nháy mắt cười khẽ, không trả lời nàng, lại dẫn đề tài câu chuyện đến một hướng khác, "Nếu Khúc đại tiểu thư còn giận ta, muốn đánh ta, ừm, ta để ngươi đánh là được." Nói xong, nàng dang rộng hai tay, đứng nghiêm, nhìn hai bên một chút, con ngõ nhỏ này đúng là tĩnh mịch, nhất thời còn chưa có người đến, nàng không quên nhắc nhở, "Chỉ là, Khúc đại tiểu thư, ngươi đánh thì đánh, nhưng tốc độ phải nhanh lên, nếu bị người khác nhìn thấy, còn tưởng rằng ngươi với ta ở trong ngõ này... Làm cái chuyện đó..."

"Không biết xấu hổ!" Khúc Tri Lan duỗi tay nắm chặt vạt áo Hoắc Tô Niên, hung hăng đẩy, liền đẩy Hoắc Tô Niên vào sâu trong ngõ, cả người dán lên vách tường lạnh lẽo.

Hoắc Tô Niên ra vẻ hoảng sợ, nói: "Khúc đại tiểu thư, ngươi đây là muốn làm gì ta?"

"Làm cái gì?" Khúc Tri Lan bụng đầy phẫn nộ đang định phát tác, nhưng hôm nay nàng còn có chuyện quan trọng phải làm. Vì tránh cho Hoắc Tô Niên lại tác quái, nàng lấy ra một cái chuỷ thủ (dao găm) đựng trong túi nhỏ mang bên mình, đặt trên cổ Hoắc Tô Niên, cảnh cáo nói, "Đừng nhúc nhích! Nếu không cái dao nhỏ này sẽ làm ngươi bị thương, không trách ta được!"

Hoắc Tô Niên giơ hai tay lên, cố ý run giọng nói: "Không động, Khúc đại tiểu thư, tại hạ rất nghe lời, tuyệt đối không động."

Khúc Tri Lan thật sự chán ghét thanh âm ngọt xớt này của nàng, nàng đánh giá cách ăn mặc của Hoắc Tô Niên từ trên xuống dưới, ánh mắt cuối cùng đã rơi vào pbên phải hông của nàng—— một nửa túi thơm bị đè ở phía sau mông.

Hoắc Tô Niên giật mình hiểu ra Khúc Tri Lan đang tìm kiếm gì, nàng cũng cảnh cáo nói: "Khúc đại tiểu thư, ngươi cũng không thể cởi xiêm y của ta a!"

"Cởi y phục của ngươi, chỉ sợ còn bẩn tay ta!" Khúc Tri Lan nhướn mày liếc xéo nàng, một tay lấy túi thơm kéo xuống, dùng ngón tay trỏ đẩy ra rồi túi thơm —— bên trong túi thơm ngoại trừ hương thảo, còn có hơn mười khối bạc nhỏ.

"Nhân chứng, vật chứng đều đủ, quả nhiên là ngươi!"

Khúc Tri Lan lần này bắt được nhược điểm của Hoắc Tô Niên, lưỡi đao lành lạnh kề trên cổ nàng, nàng tức giận nói: "Hoắc Tô Niên, Khúc Tri Lan ta chưa bao giờ bị người khinh bạc như vậy, cảnh cáo lúc trước xem ra đã quá nhẹ rồi, ngươi đến nửa câu cũng nghe không lọt tai! Cho nên..." Lưỡi dao của nàng nhanh chóng lướt xuống vành tai Hoắc Tô Niên, "Lần này ngươi nhất định phải để lại thứ gì đó mới nhớ lâu được!"

"Coi như ta nợ ngươi một ân tình, sau này ta trả lại gấp đôi?" Hoắc Tô Niên bỗng nhiên nắm chặt cổ tay nàng, hơi hơi dựa sát vào Khúc Tri Lan, nàng mím môi cười cười, mang theo ba phần mị sắc, "Có được không?"

Khúc Tri Lan vốn nghĩ rằng, nam tử trong thiên hạ, cho dù là thế tử thân thể cao quý không nhiều không ít cũng sẽ có chút mùi mồ hôi, nhưng Hoắc Tô Niên ở gần như vậy, bên người chỉ truyền đến mùi thơm nhàn nhạt, phối hợp với ánh mắt thâm sâu của nàng giờ phút này, lại khiến cho người ta có chút không tự chủ được mà thất thần.

Vẻ mặt đáng ghét... Yêu nghiệt!

Khúc Tri Lan rất nhanh rút ra một cái kết luận, nàng cũng rất nhanh lấy lại tinh thần, lúc này Hoắc Tô Niên hơi hạ cằm, cười dịu dàng, giống như gió xuân tháng ba, ấm áp khiến người ta say mê.

"Ta... Nếu ta nói không được..." Đây là lần đầu tiên Khúc Tri Lan nói chuyện bị vấp, nàng âm thầm mắng chính mình một câu, rất nhanh liền nghe thấy thanh âm ôn nhu của Hoắc Tô Niên.

"Hôm nay nghe thấy thế tử nói xấu ngươi rất nhiều, trong lòng có chút khó chịu, liền giúp ngươi dạy dỗ thế tử một hồi, khiến hắn ngã xuống hồ." Hoắc Tô Niên không nhanh không chậm nói ra, "Hầu gia mắt sáng như đuốc, trò hề này của ta, tự nhiên sẽ bị hắn theo dõi. Cho nên a, trà nóng này phải nhận, khinh bạc này nha... Đều chỉ vì để sớm rời khỏi Hầu phủ, có chút bất đắc dĩ..." Nói xong, nàng buông lỏng tay Khúc Tri Lan, đứng tách vách tường Khúc Tri Lan đẩy vào, đứng đắn chắp tay cúi đầu với Khúc Tri Lan, "Khúc đại tiểu thư dạy bảo a, ta vẫn nhớ rõ, một lần nữa nhận lỗi với Đại tiểu thư người."

Khúc Tri Lan lạnh giọng hỏi: "Cho nên, ta còn phải đa tạ ngươi đã xen vào việc của người khác sao?"

Tuy rằng Hoắc Tô Niên nói nhìn như có lý, nhưng Khúc Tri Lan vẫn cảm thấy trong chỗ này có điểm không đúng ở đâu đó. Nàng rất nhanh liền phát hiện chỗ không bình thường đầu tiên là, rõ ràng là nàng vây khốn Hoắc Tô Niên, nhưng bây giờ lại biến thành Hoắc Tô Niên ép nàng sát vào tường.

Nàng há có thể để nguyên như vậy?

Khúc Tri Lan đột nhiên lại đẩy Hoắc Tô Niên tới vách tường đối diện, lần nữa dùng chuỷ thủ giữ trên cổ họng nàng, "Lời ngụy biện của ngươi, một câu ta cũng không muốn nghe!"

Hoắc Tô Niên trừng mắt nhìn, "Nhưng mà... Nếu như ngươi làm ta bị thương ở chỗ này, ngươi cũng sẽ chọc phải phiền toái..." Nói xong, nàng khiêu mi ra hiệu Khúc Tri Lan nhìn về phía đầu ngõ.

Khúc Tri Lan giật mình, nàng vội vàng liếc qua, liền nhìn thấy một lão bà bà tóc trắng xoá cầm theo giỏ rau đứng ở đầu ngõ, còn muốn tới đây khuyên can, sợ xảy ra thương tích, vì vậy vẫn luôn đứng tại chỗ, vẻ mặt rất lo lắng.

Khúc Tri Lan cảm thấy, từ khi gặp phải cái tên Hoắc Tô Niên này, thật sự là xui xẻo tám đời!

Nếu như màn lôi lôi kéo kéo cùng Hoắc Tô Niên ở trong ngõ hôm nay bị người ta truyền ra ngoài, tuy rằng có thể khiến Công Nghi Bắc tìm được cơ hội đến từ hôn, nhưng thanh danh nàng coi như hoàn toàn bị hủy hoại.

Sau này lúc nàng ra ngoài bàn chuyện làm ăn, những thương nhân kia sẽ có bao nhiêu tôn trọng đối với một nữ nhân mang theo tiếng xấu đây?

"Mắt nhìn của người lớn tuổi thường không tốt lắm, cho nên, chuyện còn lại cứ giao cho ta, ngươi đi trước đi." Hoắc Tô Niên nhỏ giọng kiến nghị.

Khúc Tri Lan tàn nhẫn nói: "Hôm nay coi như ngươi may mắn!" Nàng vội vàng thu hồi chuỷ thủ, nghiêng thân đi, bước nhanh ra khỏi đây bằng con đường khác.

Hoắc Tô Niên thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng lại kìm lòng không được giương lên ý cười nồng đậm.

Lão bà bà nơm nớp lo sợ cuối cùng cũng đi tới, hỏi: "Công tử a, không phải ngươi bị nữ tặc đánh cướp đấy chứ?"

Hoắc Tô Niên buồn cười đáp: "Cũng gần như vậy, bất quá a, nàng chỉ là ham tài thôi, tiền của ta đều cho nàng hết rồi, tự nhiên nàng sẽ rời đi, người nhìn xem, ta đây không phải lông tóc vô thương sao?"

Lão bà bà an ủi: "Không bị thương thì tốt, chậc chậc, thật sự là thế phong nhật hạ (thói đời ngày nay), giữa thanh thiên bạch nhật, mà lại xuất hiện cả nữ tặc!"

"Cũng không phải không có khả năng? Lão nhân gia sau này cũng phải cẩn thận chút." Hoắc Tô Niên nói theo lời của lão bà bà, nhìn thoáng qua sắc trời nói, "Thời gian cũng không còn sớm nữa, ta phải trở về rồi, lão bà bà, sau này gặp lại."

"Công tử, đi thong thả." Lão bà bà thở dài một tiếng, lắc đầu.

Truyện được đăng tải trên Wattpad ThanhPhong158!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top