Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6. Ngón tay trong hộp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: ThanhPhong158

"Đại tiểu thư trở về rồi..."

Khúc Tri Lan mới đến trước cửa Khúc phủ, đã có người hầu cung kính ra đón.

Khúc Tri Lan tung người xuống ngựa, đưa dây cương cho người hầu đứng một bên, "Công Nghi Bắc hiện tại đang ở trong phủ đúng không?"

Người hầu gật đầu nói: "Thế tử hôm nay bị thương, Nhị tiểu thư giữ hắn ở lại trong phủ tĩnh dưỡng, đại phu vừa mới rời đi."

"Ta biết rồi." Khúc Tri Lan phất tay ý bảo người hầu dắt ngựa lui ra, nàng nhìn về phía Thúy Vân, "Thúy Vân, chuẩn bị lễ vật cho tốt, ta lập tức cần dùng."

"A?!" Thúy Vân do dự một chút.

Khúc Tri Lan hơi nhướn mày, tối nay vừa cùng Hoắc Tô Niên náo loạn, cộng thêm đoạn đường này cưỡi ngựa đi chậm rãi, giờ phút này đã tỉnh rượu hơn phân nửa.

Thúy Vân sao còn dám do dự, gật gật đầu, "Vâng, Đại tiểu thư."

Khúc Tri Lan lại xoa xoa huyệt thái dương, nàng bước một bước vào đại môn, nhưng không trực tiếp đi gặp Công Nghi Bắc, ngược lại là bước đến trước gian phòng của mình.

Một nén nhang sau, Thúy Vân đem "Lễ vật" đã chuẩn bị tốt, dâng đến trước mặt Khúc Tri Lan.

"Đại tiểu thư, ngón tay này dọa người như vậy, người muốn tặng cho ai a?" Thúy Vân nhịn không được hỏi.

Ngón tay Khúc Tri Lan nhẹ nhàng vuốt ve trên hộp nhân sâm, thản nhiên nói: "Phụ thân hiện tại đang nghỉ ngơi?"

Thúy Vân gật đầu, "Lão gia gặp thế tử xong, liền về nghỉ ngơi."

"Có một số người nên gặp xui xẻo." Khúc Tri Lan cầm lấy cái hộp, nàng phân phó Thúy Vân, "Ngươi đi trước chuẩn bị nước tắm cho ta, ta đi một lát sẽ quay lại."

"Nhưng là..." Thúy Vân có chút do dự.

Khúc Tri Lan nói: "Nơi này là Khúc phủ, là nhà của ta, ta ở trong nhà sẽ có chuyện gì chứ."

Thúy Vân cũng chỉ đành nghe lời.

Khúc Tri Lan cầm hộp đi ra khỏi phòng, xuyên qua hành lang dài, rẽ trái phải mấy lần, cuối cùng cũng đến tiểu viện thế tử Công Nghi Bắc nghỉ ngơi tối nay.

"Đại..."

"Suỵt."

Bọn hạ nhân đợi ở cửa vừa định gọi nàng, Khúc Tri Lan liền đi trước một bước tỏ ý không cần nhiều lời.

Nàng đi vào tiểu viện, nha hoàn thiếp thân Ngọc Bích của Nhị tiểu thư đứng ngoài sương phòng hoảng loạn quỳ xuống, vừa muốn cất lời, liền bị một ánh mắt giết người của Khúc Tri Lan làm cho ngậm miệng.

Cửa phòng tuy rằng mở rộng, nhưng còn có bình phong ngăn cách, liếc mắt một cái thì không thể quan sát hết bên trong.

Khúc Tri Lan không đi vào phòng ngay, nàng chỉ bình tĩnh đứng ở cửa ra vào, cúi đầu nhìn hộp nhân sâm trong tay, thỉnh thoảng đảo một chút, lại giống như đang chờ đợi cái gì đó.

Ngọc Bích hoảng sợ nhìn qua Khúc Tri Lan, lại nhìn vào trong phòng, gấp đến độ không ngừng níu lấy khăn tay đảo quanh.

Hai người bên trong không hay biết gian ngoài xảy ra chuyện, vẫn nói cười như trước.

"Tri Tình muội muội, hôm nay thật sự đa tạ muội."

"Nói gì vậy chứ, Công Nghi ca ca, hôm nay nếu không phải là huynh a, ta sợ là đã ngã chết rồi."

"Ba tên kia không có mắt, dám khi dễ muội, chờ ngày mai ta bắt được bọn họ, nhất định phải trừng trị thật tốt, giúp muội hả giận!"

"Vẫn nên... Từ bỏ đi."

"Muội đừng sợ! Có ta ở đây rồi!"

"Công Nghi ca ca, huynh dù sao cũng là tỷ phủ tương lai của ta, huynh với ta vẫn nên có ý tứ một chút, miễn cho tỷ tỷ nghĩ lung tung."

"Ta còn sợ nàng sao?!"

...

Khoé miệng Khúc Tri Lan không khỏi nổi lên ý cười lành lạnh, nàng nhìn về phía Ngọc Bích, mặc dù không nói gì, nhưng mà Ngọc Bích đã sợ đến vội vàng đem đầu chôn xuống dưới đất.

"Tri Tình muội muội..." thanh âm Công Nghi Bắc bỗng nhiên nhiều thêm một tia nhu tình, "Nếu như... Nếu như cha năm đó..."

"Đừng nói nữa, Công Nghi ca ca." Thanh âm Khúc Tri Tình đặc biệt ủy khuất, nàng dường như khóc nức nở, "Lệnh của cha mẹ, huynh và ta cả hai đều không cãi lại được."

"Chỉ cần... Chỉ cần Tri Tình muội muội nàng..." Công Nghi Bắc tinh thần phấn chấn, hắn nói vô cùng thâm tình, "Có lòng, vậy... Ta đây có thể..."

"Công Nghi ca ca, về sau không được nói những lời như vậy nữa."

Ý cười trên mặt Khúc Tri Lan càng lạnh hơn vài phần, nàng nói với Ngọc Bích: "Còn không gọi Nhị tiểu thư nhà ngươi đi ra? Chờ bị chê cười hay sao?"

Ngọc Bích liền vội vàng gật đầu, hoảng loạn mà kêu: "Nhị tiểu thư, đại... Đại tiểu thư đến rồi!"

"A!"

Hai người bên trong giống như sợ hết hồn, thường ngày Khúc Tri Lan đi phường ủ rượu thử rượu, chắc chắn sẽ bởi vì say mà ở lại đó nghỉ ngơi một đêm mới về, nào biết được hôm nay mới nửa đêm đã trở về chứ?!

Khúc Tri Lan vẫn đứng ở cửa như trước, không có lập tức đi vào.

Khúc Tri Tình bối rối chỉnh y phục đi ra, vành mắt nàng còn hồng hồng, giống như vừa mới khóc.

"Muội muội đây là làm sao vậy? Bị ai khi dễ rồi?" Khúc Tri Lan biết rõ còn cố hỏi, ánh mắt như đao, khoét từng chút một khiến Khúc Tri Tình có chút chột dạ.

Khúc Tri Tình cúi thấp đầu nói: "Tỷ tỷ về thì tốt rồi, Công Nghi ca ca hôm nay bị thương, muội nghĩ là hắn đang cần tỷ, muội về nghỉ trước đây." Nói xong, liền muốn bước nhanh rời khỏi đây.

"Muội muội." Khúc Tri Lan lại cười ngăn cản nàng, "Người hôm nay khi dễ muội, tỷ tỷ đã giúp muội dạy dỗ bọn họ. Sau này a, bộ dạng 'lê hoa đái vũ' (như hoa lê trong mưa) như vậy vẫn đừng nên tùy tiện biểu lộ ra bên ngoài, không chừng lại có người sinh lòng xấu xa."

"Lời của tỷ tỷ, muội muội nhất định nghe theo." Khúc Tri Tình gật gật đầu, hành lễ với nàng, "Đa tạ tỷ tỷ."

"Không cần, không cần, tỷ còn muốn cám ơn muội, hôm nay giúp tỷ chiếu cố A Bắc." Khúc Tri Lan nói xong, cũng cúi đầu hành lễ với Khúc Tri Tình.

Khúc Tri Tình kinh ngạc một chút, hai gò má ửng hồng, không biết là xấu hổ, hay là áy náy.

Nàng vội vàng giải thích nói: "Tỷ tỷ không nên hiểu lầm... Ta cùng Công Nghi ca ca..."

"Cửa lớn mở rộng như vậy, muốn hiểu lầm cũng không có khả năng a, có đúng không, muội muội?" Khúc Tri Lan càng nói nhẹ nhàng bâng quơ, càng khiến cho Khúc Tri Tình không biết nên nói gì tiếp.

Khúc Tri Tình lặng lẽ liếc mắt ra hiệu với Ngọc Bích, thân thể lắc lư, giống như là sắp ngất xỉu.

Ngọc Bích thuận thế đỡ Khúc Tri Tình, gấp giọng nói: "Nhị tiểu thư bệnh cũ lại tái phát, Đại tiểu thư, ta đỡ Nhị tiểu thư về nghỉ ngơi trước."

"Đi đi." Khúc Tri Lan gật đầu mỉm cười, "Thân thể muội muội từ trước đến nay nhỏ bé yếu ớt, vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút."

"Đa tạ Đại tiểu thư." Ngọc Bích vội vàng nói xong, liền đỡ Khúc Tri Tình bước nhanh ra khỏi tiểu viện.

Khúc Tri Lan cuối cùng cũng bước vào phòng, Công Nghi Bắc ngồi trên giường bỗng nhiên bắt đầu nhỏ giọng rên hừ hừ, thỉnh thoảng lại xoa bụng dưới, hình như chỗ bị thương hôm nay lại đau rồi.

"Đại phu nói thế nào?"

Khúc Tri Lan ngồi xuống mép giường, sâu kín mở miệng.

Công Nghi Bắc ra vẻ cao hứng đưa tay cầm lấy tay Khúc Tri Lan, nói: "Tri Lan, nàng đến gặp ta, ta thật cao hứng."

Khúc Tri Lan rụt tay lại, thuận thế đem hộp nhân sâm đặt vào tay Công Nghi Bắc, cười nói: "Biết ngươi bị thương, cho nên ta đã cho người chọn cây nhân sâm tốt nhất, nhìn xem, có thích không?"

Công Nghi Bắc vui vẻ rạo rực nhìn nhìn hộp sâm, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, lầm bầm nói: "Nếu như ngày nào ngươi cũng đối xử với ta như vậy, thì tốt rồi..." Nói xong, liền mở hộp sâm ra, nhìn thấy rõ bên trong chính là một nửa ngón tay, tức khắc sợ tới mức ném cái hộp ra xa, mặt hắn trắng bệch, kinh hô hỏi, "Tri Lan! Ngươi... Ngươi đây là có ý gì?"

"Có ý gì?" Khúc Tri Lan đứng lên, nàng liếc nhìn Công Nghi Bắc, nghiêm túc nói, "Ngươi phái người đến 【Động Đình Tiên 】 gây rối, là có ý gì? À, cái này là ngón tay của tên lưu manh kia."

Công Nghi Bắc biết rõ việc này nhất định không lừa được nàng, bất quá hắn cũng muốn Khúc Tri Lan biết rõ việc này. Nếu như Khúc Tri Lan đã nhận ra, vậy hắn cũng không ngại mang chuyện đã nhẫn nhịn nhiều năm ra nói.

"Tri Lan, ngươi và ta đã định thân, ngươi có bao giờ coi ta là phu quân của ngươi chưa?"

Khúc Tri Lan không khỏi cười khẩy nói: "Phu quân? Ngươi và ta vẫn chưa bái đường, tại sao ta phải coi ngươi là phu quân?"

Sắc mặt Công Nghi Bắc càng trở nên xanh mét, hắn tức giận từ trên giường bước xuống, "Khúc Tri Lan! Nếu như ta không thuận mắt ngươi, ngươi có thể huỷ hôn ước!"

Khúc Tri Lan bỗng nhiên dí sát vào hắn, híp mắt mị mị cười cười, "Ngươi đường đường là đại trượng phu, vì sao không phải ngươi nói?"

"Cũng không phải ta nhìn ngươi không thuận mắt, mà là ngươi luôn khiến cho ta không được thoải mái!" Công Nghi Bắc cưỡng từ đoạt lý mà phản bác một câu.

Ngón tay Khúc Tri Lan đẩy cằm Công Nghi Bắc lên, "Thoải mái? Muốn ta ngày nào cũng như vậy với ngươi, ngươi mới cảm thấy thoải mái?"

Công Nghi Bắc chưa từng thấy Khúc Tri Lan như vậy, tim của hắn đập quá nhanh, thanh âm so với vừa rồi yếu đi rất nhiều, "Không được, đúng không?"

"Không phải không được, mà là... Ngươi không xứng!" Khúc Tri Lan bỗng nhiên lui về sau một bước, nàng lạnh lùng nói, "Chuyện như hủy bỏ hôn ước, lại muốn ép nữ nhân đi làm, ngươi thật sự không xứng để ta đối xử như vậy!"

"Khúc! Tri! Lan!" Công Nghi Bắc tức giận nói, "Ngươi thật sự nghĩ ta không dám?!"

"Vậy mau đi a, cửa lớn vẫn mở, ngươi có thể dừng có thể nhảy, sao không thể đi?" Khúc Tri Lan bâng quơ nói, liền nhường cho Công Nghi Bắc một con đường, nàng khẽ nhướn đầu lông mày, "Đừng khiến cho ta cảm thấy, ngươi không phải là một nam nhân!"

"Ngươi!" Công Nghi Bắc bị công kích đến hoàn toàn đỏ mặt, hắn hung hăng phất tay áo, "Sau này ai cưới phải ngươi, người đó xui xẻo tám đời! Hừ!" Nói xong, Công Nghi Bắc liền nổi giận đùng đùng rời khỏi Khúc phủ.

Khúc Tri Lan vô cùng mỏi mệt thở dài một hơi, chậm rãi ra khỏi tiểu viện.

Từ lúc Khúc Tri Lan tiến vào tiểu viện, hạ nhân chờ cửa đã vụng trộm chạy tới báo tin cho Khúc lão gia Khúc Ngọc Đường, dù sao, mỗi lần Khúc Tri Lan cùng Công Nghi Bắc gặp nhau, cuối cùng sẽ luôn ồn ào không vui.

Khúc Ngọc Đường rất nhanh liền chạy đến tiểu viện, nửa đường vừa hay gặp được Khúc Tri Lan vẻ mặt mệt mỏi.

Đó là một nam tử trung niên cao gầy, lông mày hơi bạc, tuy rằng trên mặt đã có dấu vết năm tháng, nhưng khuôn mặt kia nhìn qua vẫn được xem là tuấn tú.

"Con lại khiến thế tử tức giận bỏ đi?" Khúc Ngọc Đường cau mày thật chặt, liên tục thở dài.

Khúc Tri Lan gật đầu nói: "Cha, yên tâm đi, hắn náo loạn cũng không khuấy lên nổi bọt nước."

"Nhưng hắn là nhi tử độc nhất của Thanh Môn hầu!" Khúc Ngọc Đường nhắc nhở.

Khúc Tri Lan không hiểu nhìn hắn, lần nữa hỏi lại vấn đề này, "Cha, Khúc gia chúng ta vì sao phải leo lên Thanh Môn Hầu gia?"

Khúc Ngọc Đường muốn nói lại thôi, hắn qua loa lấy lệ đáp: "Còn chưa đến lúc nói cho con biết, tóm lại, cha sẽ không hại con, mối hôn sự này, tuyệt đối có thể bảo vệ con cả đời bình an phú quý."

"Cho tới bây giờ hắn vẫn không có ý muốn lấy con." Khúc Tri Lan khinh thường lắc đầu, ánh mắt một mảnh lạnh lẽo, "Hắn lần này tìm ba tên lưu manh đến 【Động Đình Tiên 】 gây rối, chính là vì muốn bức ép con náo loạn huỷ hôn sự, nếu hôm nay con không chiếu tướng ngược lại, sau này hắn nhất định còn tiếp tục biến đổi hình dáng đến 【Động Đình Tiên 】phá hoại."

"Dù vậy con cũng không nên đi chọc giận hắn a!" Khúc Ngọc Đường lại thở dài một tiếng, "Thanh Môn hầu thương yêu đứa con này nhất, muốn hắn trở về nháo một trận với Thanh Môn hầu, Thanh Môn hầu..."

"Thanh Môn hầu biết rõ chuyện làm ăn của【Động Đình Tiên 】chúng ta là cống rượu, sao hắn có thể để Công Nghi Bắc từ hôn đơn giản như vậy?" Khúc Tri Lan cắt đứt lời Khúc Ngọc Đường, khàn giọng hỏi, "Cha, người thật sự không biết, hay là giả vờ không biết?"

Truyện được đăng tải trên Wattpad ThanhPhong158!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top