Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 63: Tâm sự cần gì phải đợi duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sắc trời thật mông lung.

Nhà trúc ở trong rừng thật tĩnh lặng, giống như một biển tuyết mênh mông mang theo một vệt màu trà, trông thật chướng mắt bởi vậy vĩnh viễn không bao giờ có ai muốn đi vào.

'Âm thanh rượu chậm rãi đổ vào trong chén' 

Trầm Tuyệt Tâm khẽ nhấp môi một cái, cảm giác mát lạnh tràn vào. Đũa trúc đang đang gắp rau xào đảo đều trong bát còn thêm nước dầu thấm đẫm mỹ vị, Trầm Tuyệt Tâm đưa lên miệng nếm thử, đi kèm đó mùi thơm ngát mà thanh nhã của rượu.

Mùi vị cũng không tệ!

Ý cười của Trầm Tuyệt Tâm càng lúc càng sâu. Hơi thở gấp gáp  Oản Nương vẫn còn bên tai, tóc của nàng xõa xuống, cái miệng nhỏ thoáng nhô lên, nhìn thoáng có chút trẻ con.

Bầu rượu lần thứ hai được nâng cao, dọc theo miệng rót vào chén. Trầm Tuyệt Tâm gắp mấy món ăn thưởng thức, hương vị không giống như ở nhà, nhưng đây chính là hương vị độc nhất! 

Ân? Còn có đậu hũ hoa? ! 

Trầm Tuyệt Tâm cẩn thận từng li từng tí một bưng bát đậu hũ hoa của Oản Nương lên. Sau một đêm đậu hũ hoa đã mất đi sự non mềm cùng vị ngon ban đầu. Có điều, việc này cũng không ảnh hưởng đến Trầm Tuyệt Tâm là mấy, nàng vẫn cứ đưa bát ăn sạch. Không nghĩ cái gì khác cả, chỉ muốn nàng không phụ tấm lòng của Oản Nương.

Oản Nương ngủ rất ít, nếu không vì đêm qua chờ đến quá khuya, thì vào lúc này sớm đã rửa mặt xong xuôi, ở nhà bếp bận rộn . Mặc dù đầu óc hơi mơ màng, nàng cũng không muốn tỉnh dậy muộn. Đặc biệt là bên tai luôn có âm thanh huyên náo, Oản Nương khó khăn lắm mới mở mắt ra được, ngẩng đầu lên liền cảm thấy ngạc nhiên  cứ ngỡ là bản thân đang ở trong giấc mơ. 

"Ngươi? Trầm. . . Trầm công tử. . ."

"Tỉnh rồi sao?" âm thanh của Trầm Tuyệt Tâm liền kéo nàng  về hiện thực. 

"Ngày sau không nên tùy ý để cửa, cũng không thể ở đây ngủ nữa, nếu là nhiễm phong hàn, chẳng phải lại phiền phức hay sao?"

Lời này nói thực là làm Oản Nương oan ức mà, nàng cúi đầu không nhìn Trầm Tuyệt Tâm, một cảm giác tủi thân liền hiện lên. 

Đâu có ai muốn chứ? Chỉ là vì bảo vệ một bàn cơm mà ngủ ở trên bàn! Nếu không vì đợi ai kia, mình làm sao đến mức này? 

Để cửa không phải là do muốn đợi Trầm Tuyệt Tâm đến hay sao, Mà nếu đóng chặt cửa phòng mình lại không yên tâm? Sớm biết sẽ bị nói như thế, liền đóng cửa đỡ phải làm điều thừa thải.

"Biết rồi mà." Âm thanh của Oản Nương còn khàn khàn, sắc mặt của nàng cũng không phải tốt, muốn định đem cơm nước thu dọn, lại bị Trầm Tuyệt Tâm ngăn cản.

"Khi ta ra khỏi phủ thì chưa ăn cơm, nên bây giờ thật là đói bụng vô cùng." Nàng khoái trí lại gắp thức ăn : nghiền ngẫm một phen, nói: "Không nghĩ tới Oản Nương không chỉ nấu đậu hũ hoa ngon, mà xào món ăn càng là mỹ vị."

Đây là..., khen ta sao? Oản Nương chớp mắt, ý cười hiện rõ nhưng vẫn không dám nhìn Trầm tuyệt Tâm. Thiếu chút nữa là hai ánh mắt chạm nhau.

"Cơm nước đều nguội cả rồi, đúng là vị sẽ không ngon nữa. Ta... công tử vẫn là chờ chốc lát, để ta đem đều hâm nóng lại đã." Muốn đứng dậy, liền phát hiện trước cái bát đậu hũ hoa sớm bị Trầm Tuyệt Tâm ăn sạch, nàng không khỏi 'Nha' một tiếng, bưng bát không lên.

"Đây là đậu hũ hoa đêm qua, ăn lỡ đau bụng thì làm sao! Công tử ngươi, sao như vậy mà ăn chứ!"

Nghe nàng trách cứ như vậy, Trầm Tuyệt Tâm trái lại miệng cười đến không ngậm lại được: "Sợ cái gì chứ? Ngược lại là đồ Oản Nương làm, sạch sẽ vô cùng. Nghĩ đến, ngươi hôm qua ban đêm cái gì cũng chưa ăn? Đến đây, chúng ta cùng đem những món ăn này hâm nóng một lần, tâm ý Oản Nương, cũng không thể lãng phí."

"Không." Cũng không thể để công tử chạm vào những khúc củi gỗ bẩn thỉu kia, Oản Nương nắm ở tay Trầm Tuyệt Tâm đang muốn bưng thức ăn ra. 

"Hâm nóng món ăn là việc của Oản Nương một mình ta là tốt rồi. Công tử nếu là muốn giúp đỡ, liền đi vào buồng trong nhìn Linh nhi được không?" 

Nàng không dám nói hai chữ chăm nom, ở trong lòng của nàng, Trầm Tuyệt Tâm là người giàu có, nàng chỉ là phụ nhân nghèo hèn, sao có thể nói như thế ? Huống chi, tay của công tử, là dùng để đọc sách viết chữ làm đại sự, không phải làm lao động.

Nghe vậy, Trầm Tuyệt Tâm không khỏi cười khổ đáp ứng. Nàng tự nhiên là hiểu tâm tư của Oản Nương, nàng ấy thật ngốc, sao lại nghĩ chính mình là người hèn hạ cơ chứ. 

Liếc nhìn Oản Nương châm lửa, Trầm Tuyệt Tâm cảm giác thật sự khó chịu, đơn giản là nhảy vào buồng trong, ôm lấy Linh nhi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy béo một cái.

"Linh nhi, ta đến chơi với ngươi nha!"

Linh nhi cười, chỉ cần là người thân liền mặt mày vui vẻ, nàng thì sẽ theo đối phương lộ ra khuôn mặt đơn thuần nhất. Ngoại trừ mẫu thân, Linh nhi chính là người thân cận nhất với Trầm Tuyệt Tâm. 

Đó là vì nàng đã gặp qua rất nhiều hạng người, Tiểu Linh nhi tuy rằng không nhận biết được ai xấu tốt, nhưng cũng biết được ai tốt với mình.

"Công tử, cơm nước đều hâm nóng rồi, ăn thôi! ." 

Oản Nương ở bên ngoài đầu tự nhiên nghe thấy Linh nhi cười, thân là mẫu thân, nàng là người mừng rỡ nhất. Bởi vì nào đã có ai có thể đối xử tử tế với Linh nhi mà giống như hài tử của chính mình vậy, có thể thân cận với ai, yêu thích với ai. 

Bây giờ nghe thấy buồng trong thỉnh thoảng truyền đến cười, Oản Nương trên mặt tự nhiên lộ ra ý cười. Nàng cầm chiếc đũa  trong tay, lộ ra một nửa thân thể đi đến buồng nhìn, chỉ chờ Trầm Tuyệt Tâm tới dùng cơm.

"Được, vậy thì đến." Trầm Tuyệt Tâm lắc lắc cánh tay nhỏ của Linh nhi , cười nói: "Linh nhi, có đói bụng hay không? Chúng ta cùng đi ăn cơm được không?"

"Công tử, Linh nhi còn nhỏ, vẫn còn không có thể ăn cơm. Nàng hiện tại vẫn chưa đói, chờ một lúc ta cho ăn nàng chút nước cơm liền xong." 

Nói xong, Oản Nương đem chiếc đũa đưa cho Trầm Tuyệt Tâm, kết quả Linh nhi dốc lòng dụ dỗ, nói: "Linh nhi ngoan, chờ một lúc nương liền cho ngươi ăn. Ngươi hiện tại ở chỗ này đợi, trước tiên ngủ một chút. . ." 

Tiểu hài tử nghe không hiểu lời nói, chỉ có nhìn hiểu ánh mắt mẫu thân, chỉ cần thấy Oản Nương như vậy, Linh nhi liền phát sinh âm thanh a a a a, sau đó ngoan ngoãn đưa ngón tay của chính mình, ý là đã hiểu.

Oản Nương quả thực là đói bụng, không thể duy trì lễ phép nữa nàng ăn theo bản năng, nếu không có Trầm Tuyệt Tâm sớm chút đem nước để ở trước mặt nàng, sợ là vào lúc này đã bị nghẹn đến đỏ mặt.

"Chậm một chút." Trầm Tuyệt Tâm nhắc nhở. Trước đó Trầm Tuyệt Tâm đã ăn không ít, vào lúc này cũng không  muốn ăn bao nhiêu. Chỉ là xem Oản Nương như vậy cẩn thận từng li từng tí dùng cơm, quả thật thú vị, đôi mắt cứ nhìn thẳng nàng, làm người ngượng vô cùng.

"Công tử, ngươi. . . Ngươi làm sao không ăn?" Ngươi cứ trừng trừng nhìn, làm người ta cảm thấy không tiện.

"Ngươi ăn là được, ta không đói bụng." Trầm Tuyệt Tâm  đứng dậy, đi hướng về phía sân chậm rãi xoay người.

"Cũng không biết vào lúc này Hồng Tụ Hiên mở cửa chưa ta." 

Trời sáng choang rồi * các khách mời cũng nên rời khỏi vòng của các cô nướng chứ nhỉ? Chỉ là không biết, cái tên hồ ly tinh kia lúc này đang làm những gì . . . Có thật là ở trong cửa hàng chờ ta không?

"Công tử, muốn đi rồi sao?" âm thanh của Oản Nương  lộ rõ sự mất mát, chỉ là đến ăn cơm nước một chút liền đi? Nghĩ đến cũng đúng là buồn cười, công tử rất bận rộn, có thể lại đây nhìn ta một cái là đủ, nào có thể hy vọng xa vời? 

Chả lẽ mình thật sự coi lời nói trước kia của công tử là thật, muốn một cô gái vì nàng mà phụ trách? Nhưng .... nếu thật sự muốn thì sao đây? Thật là không thể, hầu hạ từng bữa ăn, sinh hoạt thường ngày, cũng là vui mừng. . .

"Ân. Ta còn có việc muốn làm." Trầm Tuyệt Tâm không dám nhìn Oản Nương đáy, sợ khi nhìn thấy rồi, sẽ không nỡ rời đi. 

Oản Nương a Oản Nương, nữ nhân như vậy, thực là làm người ta trìu mến mà.

Lá rụng bị dẫm đạp ở dưới chân dưới càng dính thêm bùn đất, ánh mặt trời ôn hòa, cũng không thể đẩy bớt hơi lạnh quanh đây. Trầm Tuyệt Tâm chạy bộ ở đường nhỏ của rừng trúc, bỗng nhiên nhớ tới Oản Nương tối hôm qua vì làm món ăn tiêu hao quá nhiều nguyên liệu nấu ăn, mà giờ thời gian vẫn còn sớm, không bằng lại trở về hỏi một chút nàng có gì cần không. Ngược lại, tiểu nương tử vừa nãy buồn như vậy, không bằng đột nhiên quay lại, cho nàng chút vui vẻ cũng không được.

Chẳng qua là, nếu mình đột nhiên quay lại như thế, nếu không thể làm nàng vui vẻ, cũng có thể làm nàng tức giận một chút....haha!

Tiếng khóc của trẻ sơ sinh từ nhà trúc truyền đến, đi kèm theo tiếng la thất thanh của Oản Nương cùng, thực làm Trầm Tuyệt Tâm sửng sốt, ý thức được có chuyện gì đang xảy ra, nàng mau chạy vào trong nhà. 

Nhìn thấy, một mảnh chén dĩa cơm nước vỡ vụn ở trên đất. Mà ở buồng trong, là Oản Nương đang cầu cứu nghe mà tan nát cõi lòng.

"Không được! Van cầu ngươi không được! Ta van cầu ngươi, đừng làm như vậy. . ."

"Phi! Tiểu biểu nương ngươi! Không dễ dàng để ta có cơ hội này, người nghĩ ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Không nghĩ tới nha, cái tên phá gia chi tử kia sẽ đem ngươi giấu ở chỗ này, không trách làm sao ta cũng không tìm được ngươi! Ngươi yên tâm, chờ ta đem ngươi làm xong, ngươi không nói ta không nói, ai sẽ biết chứ? Ha ha ha, xinh xắn quá, còn không thành thật hầu hạ ta đi! ! !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top