Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 64: Hồ viên ngoại tới quấy phá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh âm bỉ ổi như vậy, dù là ai đều đoán được đã xảy ra chuyện gì. Tức giận đến sâu sắc tâm tư của Trầm Tuyệt Tâm như muốn nổ tung, nàng không nghĩ tới sẽ có người nào gan to như vậy, lại dám bắt nạt đến người mà nàng muốn bảo vệ .

Tên chó này!

Trầm Tuyệt Tâm giữa trời phun ra một câu thô tục, lấy chổi bên trong gốc rồi nhảy vào buồng.

Nhìn phòng ngoài khắp nơi bừa bộn bao nhiêu, buồng trong càng là khó coi, không có cách nào hình dung nổi. Linh nhi không biết sao lại bị vứt bỏ ở  một góc, giống như biết được mẫu thân đang bị kẻ ác bắt nạt, cổ họng khóc lớn mãi không thôi.

Trên giường, một thân đầy mùi rượu Hồ viên ngoại mặt đầy đắc ý lôi kéo quần áo của Oản Nương, lộ ra bầu ngực lớn trắng như tuyết. Oản Nương tuyệt vọng giẫy giụa, khí lực của Hồ viên ngoại so với nàng lớn hơn nhiều, cho nên nhiều lần cố tránh thoát, nhưng không những không có kết quả, trái lại, lại làm kích động đối phương có ý muốn chinh phục để có được nàng.

Nhắc tới mới nói, sáng sớm Hồ viên ngoại sang hàng xóm chè chén, vừa vặn đụng mặt Trầm Tuyệt Tâm trên đường. Trước hắn từng gọi hạ nhân theo dõi Oản Nương, để biết nàng ở nơi nào, trong đầu cũng đã nảy ra ý định xấu.

Có điều, hắn đến cùng là kiêng kỵ thế lực Trầm gia, cho nên không dám manh động. Nếu hôm nay không có  dựa vào sức lực của rượu, cho hắn mười cái lá gan cũng không dám mạo muội như vậy.

Miệng rộng tràn ngập mùi rượu mút vào cổ Oản Nương, Trầm Tuyệt Tâm lửa giận đã bạo phát đến cực điểm, nàng vẫy chổi dùng sức đánh vào  đầu Hồ viên ngoại, hắn không biết sao lại bị đem từ trên giường kéo xuống. Đang yên đang lành bị kéo xuống giường, Hồ viên ngoại không khỏi bực mình vì làm gián đoạn chuyện tốt của mình. 

Lại ngẩng đầu, đối diện Trầm Tuyệt Tâm ánh mắt âm lãnh, còn chưa kịp phản ứng, ngược lại bị nàng một cước đạp lên hạ bộ, Hồ viên ngoại đau đến che đũng quần kêu rên không ngớt.

"Cút!" Trầm Tuyệt Tâm nắm chặt chổi, lại một lần nữa đập ở trên mặt Hồ viên ngoại.

"Ngươi dám động vào nàng! Sao ngươi dám động vào nàng! Hồ con hoang, ta nhất định phải làm ngươi táng gia bại sản! Sống không bằng chết! ! ! Cút ra ngoài cho ta! Cút!"

Hạ bộ bị đạp, Hồ viên ngoại từ lâu mồ hôi đầy trán, đau đến khó có thể về nhà. Thêm vào đối với Trầm gia kiêng kỵ, cùng với Trầm Tuyệt Tâm lúc này vẻ mặt dữ tợn, Hồ viên ngoại không dám có thêm trêu chọc. Hắn không phục hướng về trên đất nhổ ngụm nước bọt, chạy đi, nơi nào nhìn thấy trước đắc ý.

"Oản Nương!" Hắn đi rồi.

Trầm Tuyệt Tâm vội vàng đem Linh nhi từ góc ôm lấy, chính phải cố gắng dỗ dành, ngược lại bị Oản Nương đoạt lấy Linh nhi, chấn kinh gắt gao đem Linh nhi ôm vào trong ngực, núp ở góc giường cũng không dám nhúc nhích.

Tóc của nàng tán loạn, quần áo từ lúc nãy liền bị xé rách, lộ ra da thịt trắng mịn. Ngày thường sinh hoạt dù có túng quẫn kham khổ, nàng cũng nhưng chưa từng bị đối xử như vậy. Huống chi bây giờ suýt chút nữa bị người khác chà đạp. 

Oản Nương cả người đều là bị thương, mặc dù cái gì cũng không nói, nhưng phản ứng như vậy, thật làm người ta thương tiếc.

Cổ nàng có để lại dấu vết bị mút vào , vai cũng có dấu đầu ngón tay khi bị dùng sức nắm đè xuống. Nhìn thấy như vậy, Trầm Tuyệt Tâm hận không thể đem Hồ viên ngoại ngũ mã phân thây, đáng tiếc quốc có quốc pháp, nàng không thể vì nhất thời tức giận mà làm ra chuyện không cách nào cứu vãn sai lầm.

"Oản Nương?" Nàng kêu một tiếng, nhưng nhận được chính là ánh mắt đờ đẫn của Oản Nương .

Bất đắc dĩ, Trầm Tuyệt Tâm đem bồn tắm kéo lại đây, ở phòng bếp bận rộn một lúc, cuối cùng cũng coi như đun được nước nóng.

Nước lạnh cùng nước nóng lẫn nhau kết hợp, rốt cục để nước ấm đạt đến nhiệt độ thích hợp. Lo lắng nước ấm trôi đi quá nhanh, hoặc lại bị quấy rầy, Trầm Tuyệt Tâm đơn giản đem cửa phòng khóa trái, ngăn chặn tất cả ngoại vật quấy nhiễu.

"Oản Nương, hắn đã đi rồi, sẽ không trở lại đâu." Nàng quỳ ở trên giường muốn kéo Oản Nương xuống giường tắm rửa, lại bị Oản Nương đưa tay đẩy ra, sau đó càng ôm chặt Linh nhi hơn, người run lẩy bẩy.

"Oản Nương! Oản Nương!" Cứ việc giãy dụa, Trầm Tuyệt Tâm vẫn là nhắm mắt đem nàng hướng về giường.

"Oản Nương! Đã không có chuyện gì! Ngươi nhìn ta một chút, là ta! Ta là Trầm Tuyệt Tâm! người xấu đã đi rồi! Hắn sẽ không trở lại!"

"Trầm Tuyệt Tâm? ! Trầm công tử. . ." Nghe được cái tên quen thuộc, Oản Nương chậm rãi mở mắt quả nhiên nhìn thấy Trầm Tuyệt Tâm quen thuộc xuất hiện ở trước mắt của nàng.

"Oa!" Trong nháy mắt,  Sự yếu đuối luôn bị che lấp của Oản Nương hoàn toàn sụp đổ, bám vào vạt áo cảu Trầm Tuyệt Tâm mà khóc lớn lên. Nàng khóc mà Linh nhi trong lồng ngực cũng vì bị đè ép mà lên tiếng gào khóc.

Bất đắc dĩ, Trầm Tuyệt Tâm không thể làm gì khác hơn là buông tay nàng ra, ôm lấy Linh nhi đặt ở trên giường để yên tĩnh lại.

"Được rồi, được rồi, đã không có chuyện gì." Nàng xoa xoa phía sau lưng Oản Nương giúp đỡ an ủi, hít sâu qua đi, Trầm Tuyệt Tâm cẩn thận từng li từng tí một loại bỏ áo ngoài, âm thanh mang theo khiến người ta mê muội. 

"Ta đã đún nóng nước, để ta giúp ngươi tắm rửa được không? Oản Nương, tất cả có ta, chớ sợ. . ."

Âm thanh ôn hòa như vậy, dường như làm ấm lòng Oản Nương; động tác của Trầm Tuyệt Tâm tràn đầy ám muội, khung cảnh một lần nữa tái hiện trước mắt Oản Nương, đột nhiên mạnh mẽ đem Trầm Tuyệt Tâm  đẩy ra, lại kéo áo che chở cho chính mình một lần nữa trốn đến góc giường, tóc theo đầu lay động càng thêm ngổn ngang không thể tả. 

"Ta...không được! Không được! Ta không được! Cầu ngươi buông tha ta! Buông tha ta!"

Trời! Nàng ấy vẫn không thể thoát khỏi ác mộng kia ! 

Trầm Tuyệt Tâm tất cả bất đắc dĩ một lần nữa bò lên giường, hầu như muốn đối với Oản Nương đánh một cái.

"Oản Nương! Ngươi tỉnh lại đi! Đã không sao rồi! Hiện tại ở trước mặt ngươi chính là ta! Là Trầm Tuyệt Tâm! Là Trầm Tuyệt Tâm! Nhanh tỉnh lại! Tỉnh lại đi!" 

Nàng đánh vào gò má Oản Nương, mãi đến tận khi Oản Nương có chút choáng váng mới mở mắt, nước mắt không tự chủ được chảy xuống:."

Không sao rồi? Ngươi là Trầm Tuyệt Tâm, ngươi là Trầm Tuyệt Tâm, không phải hắn, không phải. . ."

"Oản Nương. . ." Thực sự không đành lòng nhìn thấy Oản Nương như vậy, không dễ dàng thoát khỏi vận mệnh đùa cợt, tội gì phải chịu dằn vặt như vậy? 

Trầm Tuyệt Tâm ôm nàng, đau lòng "Đã không sao rồi, tin tưởng ta, ta sẽ không để chuyện như vậy lại xảy ra lần nữa. Hết thảy đều giao cho ta, ta sẽ thay ngươi lấy lại công đạo, sớm muộn đều sẽ được!" 

Nhất định sẽ được, nàng nhất định phải làm cho hắn đau khổ gấp trăm lần những gì mà Oản Nương phải chịu đựng bây giờ! ! !

Ở trong không khí yên tĩnh tràn ngập hơi nóng mờ mịt, Oản Nương rốt cục ở trong lồng ngực Trầm Tuyệt Tâm yên ổn tâm thần, nỗi sợ tuy vẫn còn, nhưng vì có Trầm Tuyệt Tâm làm bạn mà từ từ hòa hoãn.

"Trầm công tử, cảm tạ ngươi." Âm thanh Oản Nương dường như vẫn còn chút kinh hãi liền tác động đến tâm tư của Trầm Tuyệt Tâm tâm, gợi lên không ít gợn sóng.

"Cám ơn cái gì đây? Đều là ta không tốt." Nàng lau đi nước mắt trên mặt Oản Nương, chỉ chỉ bồn tắm. 

"Thoáng đem thân thể tắm rửa một chút đi, sẽ thoải mái hơn."

"A? Tắm sao.... Tắm..? !" Oản Nương có chút quẫn bách nhìn nàng, vẫn còn nước mắt trên mặt không khỏi hiện lên đỏ ửng. 

Cũng không phải là lần đầu mà, chỉ là muốn ở trước mặt  Trầm Tuyệt Tâm thoát y sạch sành sanh, thực là làm khó dễ nàng. Tuy nói cùng là nữ tử, cái nàng có Trầm Tuyệt Tâm tự nhiên cũng sẽ không thiếu. 

Chỉ là, cái cảm giác gọi nàng trước sau thờ ơ không động lòng chính là ngượng, làm sao cũng không thể thoải mái cởi quần áo ở trước mặt Trầm Tuyệt Tâm. Tuy rằng, nàng cũng từng cùng Trầm Tuyệt Tâm, tiếp xúc da thịt.

Nếu cứ để thời gian trôi đi nước sẽ nguội. Trầm Tuyệt Tâm không có nhiều ý nghĩ như Oản Nương vậy, nàng chỉ là không muốn lãng phí công sức khổ cực đun nóng nước.

Cho nên thẳng thắn động thủ mở ra xiêm y của Oản Nương. "Xiêm y này, trước mua cho ngươi vì sao không mặc đây? Chờ chút liền đem bộ đồ mới đổi đi. Đừng sợ, đều là nữ tử, ta còn có thể đối với ngươi có mưu đồ gây rối hay sao?"

"A aaa. . ." Oản Nương trên mặt đỏ ửng sớm hồng đến bên tai, nàng không lên tiếng mà chịu đựng quần áo bị Trầm Tuyệt Tâm cởi sạch đến quẫn bách, đợi nàng đưa tay muốn giải hết tiết khố cùng cái yếm, Oản Nương cũng như chạy trốn xông vào bồn tắm, từ bên trong xách ra ướt nhẹp áo lót cùng tiết khố, nháy mắt nhìn Trầm Tuyệt Tâm. 

"Hay, hay. . ."

Trầm Tuyệt Tâm cảm thấy buồn cười, nhưng lại không tiện nói gì. Nàng thấy Oản Nương ở trong nước đầu ngâm một hồi lâu cũng không có nhúc nhích, thẳng thắn cầm khăn mặt đi tới, thấm nước ấm, thay nàng lau chùi thân thể.

Như là vô ý,ánh mắt Trầm Tuyệt Tâm  xuyên thấu qua sóng lớn và nước ấm thẳng tới trước ngực trắng nõn của Oản Nương. Có lẽ là vì đã sinh hài tử, hay là vì quanh năm khổ cực, thân hình của Oản Nương so cùng những cô nương quen sống trong nhung lụa nhà giàu đúng là có chỗ bất đồng. 

Trong bụng nàng hơi có sẹo lồi, hai chân cũng không tinh tế. Có điều nó cũng không ảnh hưởng gì, cơ thể nàng vẫn là làm cho người khác mê hoặc. 

Dù như thế nhưng Oản Nương tự nhiên cũng cảm thấy chút mật ngọt cùng ý nhị.

Nhìn thân thể trước mặt trơn bóng, Trầm Tuyệt Tâm cầm khăn mặt tay quỷ thần xui khiến đi tới trước ngực Oản Nương, một hồi đụng một mảnh trắng như tuyết. 

Đột nhiên như thế, làm Oản Nương giật mình kéo theo một trận run rẩy, cũng không dám có động đậy.

'Đều là nữ tử, ta còn có thể đối với ngươi mưu đồ gây rối hay sao?' trong lòng ghi nhớ câu nói này, đáy mắt Oản Nương  đen lại một mảnh : Nàng nói dối, nàng nói là. . . Không đụng mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top