Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

60.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Hoàn thành xong một bản nhạc, Cố Hiểu Mộng lúc này mới chậm rãi đứng dậy trở lên lầu. Khi đi ngang qua phòng của Lý Ninh Ngọc, cô đột nhiên dừng lại, muốn đưa tay ra gõ cửa, nhưng qua hồi lâu vẫn chần chừ không gõ xuống. Cuối cùng, cô quyết định từ bỏ, bàn tay chạm lên cánh cửa, cảm nhận hơi thở của Lý Ninh Ngọc phía bên kia căn phòng, sau đó từ từ buông lỏng cánh tay, rũ xuống bên người.

     Cố Hiểu Mộng đi về cửa phòng mình, lấy ra chìa khóa, còn chưa tra chìa vào lỗ khóa, tiếng mở cửa từ bên trong đã vang lên. Lý Ninh Ngọc đứng trước mặt cô, bật lên đèn trần trong phòng, cả căn phòng tức khắc sáng bừng.

    Chị Ngọc ... Đang định thốt ra cái tên đó, Cố Hiểu Mộng đột ngột dừng lại.

    Có máy nghe lén trong phòng cô, ngay dưới chiếc giường đơn do Long Xuyên gửi đến thừa dịp cô không có ở đây. Từ lúc trở về nghỉ ngơi sau bữa tối Cố Hiểu Mộng đã phát hiện ra nó rồi. Vậy thì Lý Ninh Ngọc có ý gì khi ở trong chính căn phòng của cô đợi cô trở lại... Cố Hiểu Mộng giật mình toát mồ hôi lạnh trước câu trả lời hiện lên trong đầu.

    "Sao, Lý thượng tá đặc biệt đến phòng tôi chờ tôi, là cảm thấy tôi không thể về được? Hay chính là sợ tôi sẽ quay lại đây?"

    Cố Hiểu Mộng cố giả vờ bình tĩnh nói câu này, song sắc mặt đã sớm tái nhợt. Cô không kịp nghĩ nhiều, bước một bước dài xông lên che miệng Lý Ninh Ngọc, lại không ngờ Lý Ninh Ngọc tránh đi bàn tay đang duỗi ra của cô, ngược lại đem Cố Hiểu Mộng ôm trọn vào lòng.

    “Lưu Tông Lâm”. “Tôi sẽ giúp em.”

    Lý Ninh Ngọc dùng ngón tay gõ nhẹ vài chữ vào lưng Cố Hiểu Mộng, làm cho Cố Hiểu Mộng trợn tròn mắt, không ngờ Lý Ninh Ngọc lại trực tiếp nhìn thấu manh mối tiếp theo mà cô định lợi dụng Vương Điền Hương chuyển cho Long Xuyên. Sự xuất hiện của Lưu Tông Lâm sẽ trực tiếp xác thực chuyện cô đe dọa Lý Ninh Ngọc và cũng trở thành mắt xích cuối cùng trong toàn bộ kế hoạch mà cô đã vạch ra đến ngày hôm nay. Điều cô không ngờ chính là Lý Ninh Ngọc lại chọn giúp cô cùng nhau đối phó Long Xuyên.

    "Cố thượng uý hà tất phải tiếp tục giả vờ giả vịt, chuyện này tôi và cô đều biết rõ hơn ai hết."

    Những lời mỉa mai đầy lạnh lùng của Lý Ninh Ngọc vang lên bên tai, nhưng nó lại giống như thần dược rót thêm sinh lực cho Cố Hiểu Mộng, hai mắt cô lập tức sáng lên, một cảm giác hiểu ngầm ăn ý chưa từng thấy quấn quanh hai trái tim đang gần sát lẫn nhau.

    "Để tôi đoán xem, có một máy nghe lén dưới chiếc giường Long Xuyên gửi tới đúng không, Lý Ninh Ngọc! Cô đến phòng tôi, cố ý đợi tôi, chính là vì muốn vu oan cho tôi, để Long Xuyên nghi ngờ tôi! Không ai bảo cô nếu sử dụng một chiêu hai lần thì sẽ không còn tác dụng sao? "

    Một thiết bị nghe lén nhỏ bị Lý Ninh Ngọc ném lên bàn trà, đó là cái máy Lý Ninh Ngọc đã tháo gỡ ra khỏi phòng mình sau khi Ngô Chí Quốc đột nhập vào phòng vài ngày trước. Tiếp đó cô liếc mắt ra hiệu cho Cố Hiểu Mộng, ám chỉ phía dưới bàn.

    "Máy nghe lén của Long Xuyên đại tá đã bị tôi gỡ bỏ, nếu không tin Cố thượng uý có thể đến gầm giường nhìn xem."

    Cố Hiểu Mộng hiểu ý, đi đến chiếc giường đơn, phát ra tiếng bước chân và tiếng tìm kiếm sột soạt.

    Lý Ninh Ngọc phối hợp nói phía sau Cố Hiểu Mộng: "Nếu Cố thượng uý trong lòng không có quỷ, vậy thì cần gì phải lo lắng ?"

    Cố Hiểu Mộng trở lại bàn trà ngồi xổm xuống, thấy được đèn tín hiệu nhấp nháy bên dưới, lập tức đứng dậy, thấy rèm cửa trong phòng đã bị Lý Ninh Ngọc kéo kín, Long Xuyên sẽ không thể nhìn được rõ ràng các chi tiết trong phòng. Hơn nữa, theo suy đoán của Cố Hiểu Mộng, Long Xuyên lúc này hẳn là đang bận rộn bắt Lưu Tông Lâm trở lại tra hỏi, ông ta không có thời gian để theo dõi phòng Cố Hiểu Mộng từ toà nhà phía bên kia, nhưng chắc chắn sau đó sẽ kiểm tra các đoạn thu âm nghe lén, vì vậy cô tiếp tục cuộc đối thoại với Lý Ninh Ngọc. "Lý Ninh Ngọc, cô tốt nhất nên thành thật một chút, đừng lại giở trò nữa, hãy nhớ lấy những gì tôi đã nói trước đây. Tôi mệt rồi, mời trở về."

    Nói xong Cố Hiểu Mộng đi đến cửa phòng, mở cửa rồi đóng sầm lại. Chờ một hồi sau, Lý Ninh Ngọc ngồi xuống gỡ bỏ máy nghe lén dưới bàn trà, ném xuống đất rồi giẫm bể, sau khi xác nhận nó đã hoàn toàn vô hại, cô mới thở phào nhẹ nhõm, vở kịch đặc biệt chuẩn bị cho Long Xuyên cuối cùng cũng diễn xong.

    Trong màn kịch vừa rồi, cả hai đều ăn ý không đề cập đến việc bị đối phương uy hiếp hay uy hiếp đối phương, nhưng bọn họ vẫn chuyển được tin tức này cho Long Xuyên một cách chính xác không sai sót, kèm theo đó còn nhờ vào sự cẩn trọng đề phòng của Cố Hiểu Mộng và tùy cơ ứng biến của Lý Ninh Ngọc, cả hai đều rất tự nhiên, không có cảm giác gì là diễn kịch.

    Mà tất cả những điều này cũng chứng tỏ rằng, trước đây Cố Hiểu Mộng phát sầu về việc làm thế nào giải thích cho Lý Ninh Ngọc, quả thực toàn là buồn lo vô cớ. Còn không phải sao, chưa cần cô mở miệng, Lý Ninh Ngọc đã nhìn thấu mọi bày bố tiếp theo của cô rồi.

    Lúc này Lý Ninh Ngọc vẫn mặt không chút biểu cảm, hoàn toàn không đoán được là đã thật sự tha thứ cho cô, hay vẫn đang tức giận trong lòng, Cố Hiểu Mộng rụt rè ngồi xích lại gần Lý Ninh Ngọc, không ngờ Lý Ninh Ngọc trực tiếp quay người rời khỏi, ngồi vào chiếc bàn ăn nhỏ ở bên kia, bộ dạng như thể không muốn để ý đến cô.

    Cố Hiểu Mộng tự biết mình đuối lý, nào còn dám cảm thấy bản thân oan ức, vội bước nhanh đi theo, ngồi xổm xuống bên cạnh đầu gối Lý Ninh Ngọc, kéo ống tay áo chị ấy.

    "Chị Ngọc, chị biết hết rồi?"

    Lý Ninh Ngọc quay đầu đi chỗ khác, tự rót cho mình một ly nước, như cũ mặc kệ cô, có điều sắc mặt không còn lạnh lùng như trước. Cố Hiểu Mộng vui mừng khôn xiết, biết Lý Ninh Ngọc hơn phân nửa là không phải đang thật sự tức giận với mình, vì vậy bĩu môi làm ra vẻ ủy khuất: "Chị Ngọc, chị không biết tên Long Xuyên kia độc ác thế nào đâu. Nhìn cổ tay bị trói của em này, đã đỏ hết cả rồi." Cố Hiểu Mộng duỗi ra một đôi cổ tay trắng nõn không chút dấu vết gì, đưa đến trước mặt Lý Ninh Ngọc.

    Lý Ninh Ngọc sợ bản thân lại mềm lòng, cố ý không nhìn vào đôi mắt long lanh ngấn nước kia của Cố Hiểu Mộng, nhưng kết quả sau khi nghe tên tiểu tử này nói mình bị thương, nhất thời sốt ruột vội vàng nắm lấy cổ tay kiểm tra, không ngờ lại đột nhiên bị Cố Hiểu Mộng nắm ngược lại, kéo đến bên môi hôn một cái, không đợi Lý Ninh Ngọc kịp đỏ mặt, Cố Hiểu Mộng đã lại nhanh chóng cầm tay Lý Ninh Ngọc đặt lại trên đầu gối chị ấy, vui vẻ nở nụ cười: "Chị Ngọc, chị đừng giận em mà [Đoạn này hôn tay á ].

    Lý Ninh Ngọc trong lòng vừa mềm nhũn vừa xấu hổ, biết mình không thể làm gì đồ nhãi con khốn kiếp này, đành phải kéo đối phương ngồi xuống bên cạnh, giận dỗi liếc nhìn Cố Hiểu Mộng lúc này đang bày ra dáng vẻ thật ngoan thật biết điều, chợt thấy được vết gỉ sét trên cổ tay áo sơ mi, đoán hẳn là bị dính bẩn trong cuộc thẩm vấn vừa rồi.

    "Cởi áo sơ mi ra. Tôi giặt giùm em."

    Cố Hiểu Mộng thấy tầm mắt Lý Ninh Ngọc nhìn về phía cổ tay áo sơ mi của mình, lúc này mới muộn màng phát hiện nó bị dính rỉ sét, bản thân cũng có chút ghét bỏ, vì vậy ngoan ngoãn cởi quân phục, chuẩn bị thay áo sơ mi, chỉ là mới vừa cởi xong cúc áo trên cổ, cô lại ngập ngừng không cởi tiếp.

    "Chị Ngọc, hay là thôi không cần, bây giờ giặt chưa chắc ngày mai đã kịp khô, ngày mai em còn phải mặc mà."

    "Không kịp khô thì cứ mặc của tôi, dù sao mấy hôm nay tôi cũng không mặc quân phục." Lý Ninh Ngọc thoáng nhíu mày, tiểu nha đầu này bình thường rất ưa sạch sẽ, ra chút mồ hôi là đã lao nhao muốn trở về thay quần áo. Nếu điều kiện cho phép, có khi còn hận không thể một ngày thay hai lần, hôm nay là cớ làm sao?

    "Em ..." Cố Hiểu Mộng xấu hổ sờ gáy, nhất thời không biết viện cớ gì "Sáng mai em chắc chắn sẽ lại bị Long Xuyên đưa đi thẩm vấn, áo sơ mi có thay mới rồi cũng lại bẩn."

    Lý Ninh Ngọc tưởng rằng Cố Hiểu Mộng đang nói về vở kịch mà hai người hợp tác ban nãy. Quả thật, đoán chừng sáng sớm mai Long Xuyên sẽ tới tìm người, trong lòng lại thêm một trận lo âu, mặc dù biết Cố Hiểu Mộng có thể xử lý tốt, nhưng dù sao cũng là bị đưa đi thẩm vấn. Thế nhưng khi Lý Ninh Ngọc ngước lên nhìn, lại thấy Cố Hiểu Mộng đang ngây ngô cười với mình, như thể em ấy thật sự không lo lắng gì cả.

    "Ngu ngốc, sao em vẫn tự tiện giống như hồi ở trên thuyền mật mã vậy, làm gì cũng không để ý trước sau, chỉ dựa vào việc cố ý để thuộc hạ của Long Xuyên thấy chúng ta tranh cãi, làm sao có thể khiến Long Xuyên hoàn toàn tin tưởng."

   Mặc dù Lý Ninh Ngọc vẫn rất tức giận vì Cố Hiểu Mộng lợi dụng việc cô đang khóc để diễn một vở kịch trước mặt bọn chúng, nhưng lý trí nói cô biết rằng, biện pháp duy nhất hiện tại có thể cứu cả hai người họ, chính là phối hợp Cố Hiểu Mộng diễn tốt vở kịch này trước mặt Long Xuyên, tận lực giảm bớt nghi ngờ của Long Xuyên đối với cô, để cô có thể nhanh chóng ra ngoài tìm một đại nhân vật có thể trấn áp Long Xuyên, kéo Long Xuyên ra khỏi vị trí thẩm phán, bắt đầu một cuộc bắt quỷ mới ở Cầu Trang. Chỉ khi hoàn toàn vặn đổ được Long Xuyên, hai người họ mới có thể được cứu.

    *Đại nhân vật ở đây là ám chỉ các ông lớn quyền cao chức trọng.

    Vì vậy sau khi Cố Hiểu Mộng rời đi, Lý Ninh Ngọc đã phân tích rõ thế cục trước mắt và quyết định giúp Cố Hiểu Mộng xóa bỏ tia nghi vấn cuối cùng nơi Long Xuyên. Khi đến phòng của Cố Hiểu Mộng, cô cố ý không hành động nhẹ nhàng, để lộ ra âm thanh mình đang tháo gỡ chiếc máy nghe lén dưới giường, sau đó cài trở lại dưới bàn trà. Nhằm khiến cho Long Xuyên nghĩ rằng tuồng vui tối nay chính là một tín hiệu mà Lý Ninh Ngọc dùng để báo cho Long Xuyên và tự bảo vệ bản thân sau khi bị Cố Hiểu Mộng đe dọa.

    Bằng một chiêu này, Long Xuyên mới sẽ tin tưởng không nghi ngờ rằng giữa hai người thật sự đã xuất hiện vết rách, đến lúc đó kế hoạch của Cố Hiểu Mộng mới xem như không chút kẽ hở nào.

    "Chị Ngọc, em biết mình sai rồi, lần sau nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ."
Cố Hiểu Mộng lắng nghe Lý Ninh Ngọc quở trách bản thân, cũng không giải thích rằng lúc thẩm vấn cô có gài bẫy giữ lại *hậu chiêu, trong lòng cô hiện tại ngọt ngào như ăn mật, nếu có thể, Cố Hiểu Mộng nguyện ý cả đời làm một nha đầu hoang dã không biết trời cao đất dày, để chị Ngọc của cô một lần rồi lại một lần bất lực mà cưng chiều răn dạy cô như thế này.

   *[Hậu chiêu: một hành động mà phải về sau mới phát huy tác dụng.]

    Nghe vậy, Lý Ninh Ngọc tựa hồ nhớ tới cái gì, thật sự nổi lên ba phần tức giận, trợn trắng mắt: "Em biết mình sai? Tôi thấy em từ đầu đến đuôi đều không biết bản thân sai ở đâu."

    "Lỗi sai của em là không nên không bàn bạc trước với chị." Cố Hiểu Mộng thành khẩn thừa nhận sai lầm, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm "Nhưng em cũng không có cách nào khác. Ai bảo chị Ngọc thông minh như vậy, nếu bàn bạc với chị, nhất định chị sẽ lợi dụng sự bất cẩn của em để Long Xuyên phát hiện chị là Lão Quỷ, sau đó để em thoát thân ra ngoài. "

    Lý Ninh Ngọc nghẹn lời, không sai, tiểu nha đầu này biết rõ mình nghĩ gì.

    “Vậy em có biết tại sao tôi lại chọn để em ra ngoài không?” Lý Ninh Ngọc nhìn chằm chằm vào Cố Hiểu Mộng.

    Cố Hiểu Mộng như bị đâm vào nỗi đau, cúi đầu xuống, chậm rãi phun ra hai chữ: "Em biết."

    Tất nhiên, thâm tâm cô biết rất rõ, từ góc độ của tổ chức, Lý Ninh Ngọc ở lại là lựa chọn có rủi ro thấp nhất cho toàn bộ tình huống, cho dù có hy sinh thì cũng là giải pháp tốt nhất với thiệt hại ít nhất. Một khi Cố Hiểu Mộng bị bắt ở lại với hiềm nghi thân phận Lão Quỷ, tất sẽ kéo theo Cố Minh Chương cùng xuống nước, khiến ông trở thành nghi phạm lớn nhất cho thân phận Lão Thương, đồng thời Đới Lạp cũng sẽ sinh lòng nghi ngờ liệu Cố Minh Chương có thật sự chỉ mang một danh tính Cố Thuyền Vương – Cô Châu hay không.

    Cố Hiểu Mộng ở lại có thể chết, có thể bị giết oan như Kim Sinh Hoả, nhưng tuyệt đối không thể chết dưới thân phận Lão Quỷ. Bất kể là Cố Hiểu Mộng còn sống hay đã chết, Lý Ninh Ngọc đều phải thay cô lật lại bản án sau khi ra ngoài. Chỉ cần còn một chút vết tích Lão Quỷ trên người Cố Hiểu Mộng không thể rửa sạch, toàn bộ mạng lưới ngầm của Trung Cộng ở Tô Châu và Hàng Châu, kéo theo cả đường dây tình báo cấp cao của Trung Cộng bên phe Quân Thống, đều sẽ bị phá bỏ.

    "Nếu em đã biết, tại sao còn làm như vậy?"

    Đây là điều làm Lý Ninh Ngọc tức giận Cố Hiểu Mộng nhất. Hai mạng lưới tình báo đã hy sinh không biết bao nhiêu đồng chí, tốn bao nhiêu năm gầy dựng ra, sao có thể khinh suất như vậy? Vì vậy, ngay cả khi Lý Ninh Ngọc biết được chuyện thần kỳ xảy ra trên người Cố Hiểu Mộng, giúp Cố Hiểu Mộng biết trước một số chuyện nhất định xảy ra trong tương lai, Lý Ninh Ngọc vẫn cảm thấy người nên ở lại đây nhất chính là bản thân cô, đó không phải là ích kỷ, mà là bởi vì cô biết rằng, cho dù mình có ở lại đây, Cố Hiểu Mộng cũng nhất định có cách cứu cô ra ngoài.

    "Bởi vì cho dù việc em ở lại là một chuyện vô cùng mạo hiểm đi nữa” Cố Hiểu Mộng ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng, nắm lấy tay Lý Ninh Ngọc "Em cũng tin rằng chị Ngọc nhất định sẽ cứu em ra ngoài. Hôm nay, chị Ngọc đã chọn giúp em cùng nhau diễn cảnh này cho Long Xuyên, có nghĩa là chị Ngọc cũng đồng ý rằng em đã thắng, chuyện em đưa chị ra ngoài đã trở thành kết cục đã định.” Cố Hiểu Mộng cười nhẹ nhõm " Bây giờ đến lượt chị Ngọc cứu em. Chị còn nhớ chậu Clivia em tặng chị chứ? " Cố Hiểu Mộng thấy Lý Ninh Ngọc không đáp lời, biết rằng chủ đề vừa rồi có lẽ quá mức nặng nề. Đây có khả năng là đêm cuối cùng họ bên nhau, Cố Hiểu Mộng mong ước mỗi một giây trôi qua đều thật vui vẻ hạnh phúc, vì vậy cố tình khoáy động không khí, nói đùa rằng "Chắc chị chưa ném nó đi đấy chứ? Nếu chị vứt nó rồi, chúng ta sẽ thua gã quỷ Nhật Long Xuyên đó!"

    Lý Ninh Ngọc ban đầu còn cay khoé mũi, đôi mắt đỏ hoe, hiện tại lại bị Cố Hiểu Mộng chọc cho nín khóc mỉm cười, thừa nhận: "Chưa ném, vẫn ở ký túc xá của tôi."

    Cố Hiểu Mộng giống như một đứa trẻ tìm thấy kẹo trong cuộc truy tìm kho báu, trên mặt tràn đầy niềm vui nở nụ cười ngạc nhiên, nhưng lại tiếp tục cố tình trêu chọc chị Ngọc của cô: "Lần trước đến, hình như em không có nhìn thấy a…?"

    "Tôi ..." Lý Ninh Ngọc dừng lại, giọng nói đột nhiên trầm xuống, "Tôi đã giấu nó đi."

    Cố Hiểu Mộng sợ bộ dạng mình quá mức đắc ý sẽ chọc giận Lý Ninh Ngọc - người vừa bị cô vạch trần bí mật nhỏ, cho nên Cố Hiểu Mộng cố gắng mím môi, giả vờ nghiêm túc, nhưng đôi mắt đã đem niềm vui thầm kín của cô lộ ra sạch sẽ, vì vậy trước khi để bản thân bị Lý Ninh Ngọc nhéo lỗ tai, Cố Hiểu Mộng đã nhanh chóng chuyển đề tài nói chuyện chính sự: "Trong chậu hoa Clivia có chìa khóa két sắt ngân hàng, em đã mở nó dưới tên chị, chính là ngân hàng mà chị thường đến, tài liệu dùng để đánh bại Long Xuyên em đã sắp xếp tất cả cất vào trong két.” Cố Hiểu Mộng nhìn vẻ mặt bất ngờ của Lý Ninh Ngọc, nói thêm: “Chị có thói quen đầu cơ ngoại hối. Nếu đến ngân hàng, Long Xuyên sẽ không nghi ngờ, về phần đại nhân vật có thể vặn ngã được hắn ta, chị yên tâm, bên phía ba em chắc hẳn đã sắp xếp xong. Trước đó không phải chị cảm thấy áp lực tinh thần của Long Xuyên không chỉ do giết nhầm Kim Sinh Hoả thôi sao? Em đoán có lẽ hải quân, lục quân Nhật Bản, còn có thế lực nội các cũng đã can thiệp vào. Chỉ cần chị Ngọc an toàn ra ngoài, chúng ta nhất định sẽ thắng. "

   Lời nói của Cố Hiểu Mộng khiến cho Lý Ninh Ngọc lần đầu tiên có cảm giác vững tâm đến mức có thể yên lòng dựa vào một người, đó không phải lời trấn an chỉ dùng để an ủi người khác, mà đó là một vũ khí thu quân sắc bén đã được chuẩn bị sẵn từ sớm. Hiện tại Lý Ninh Ngọc đã không còn đơn độc chiến đấu nữa, sau lưng cô đã có một người đủ khả năng sánh ngang với cô, cùng cô đồng sinh cộng tử, vĩnh viễn không cần lo lắng sẽ có ám tiễn bắn ra từ góc chết, họ chính là chỗ dựa vững chắc nhất của nhau.

    [Ám tiễn: ý chỉ có người ám toán]

    "Được rồi, tôi hứa với em."

    Cố Hiểu Mộng nghe được lời hứa của Lý Ninh Ngọc thì hoàn toàn yên tâm, bây giờ cô không còn nỗi lo về sau nữa. Nhưng mà, bầu không khí vừa mới thanh tĩnh lại, cái bụng trống rỗng liền kêu gào, nữ thanh niên vừa rồi còn ra vẻ ta đây vô cùng đáng tin cậy, giờ phút này chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

    “Đáng đời.” Lý Ninh Ngọc nhìn bộ dạng đáng thương rưng rưng của Cố Hiểu Mộng, than thở một câu rồi lật ra cái đĩa đang úp trên bàn ăn, bên dưới là một bát mì đã chuẩn bị từ trước. Thì ra vừa rồi Lý Ninh Ngọc đi đến bàn ăn không phải vì tức giận Cố Hiểu Mộng, mà là muốn gọi cô tới dùng bữa, ai ngờ nói chuyện một lát lại quên mất.

    "Tôi đến phòng em để thay thiết bị nghe lén, thấy cơm tối mang đến em không đụng một chút nào, bèn đi vào bếp làm tạm một bát mì..." Vừa dứt lời, Lý Ninh Ngọc đã thấy bát mì bị nở phình ra do ngâm một lúc lâu, vẻ mặt cô có chút ảo não, ngón tay chạm vào thành bát, cũng chỉ còn chút hơi ấm dư lại.

    “Không sao, em thích ăn mì mềm.” Cố Hiểu Mộng nghe Lý Ninh Ngọc nói đích thân xuống bếp, đương nhiên là vui còn không kịp, sợ chị ấy cầm bát mì đi không cho mình ăn, cô vội vàng đoạt lấy, vòng tay che lại, cầm lấy đôi đũa trên bàn, kéo sợi mì vào miệng, không để cho Lý Ninh Ngọc kịp ngăn cản.

    "Vừa đúng lúc trời lạnh, lưỡi em rất mỏng, không ăn được đồ nóng."

    Cố Hiểu Mộng lầu bầu, trong miệng vẫn còn sợi mì, đem gia giáo ‘không được phép nói chuyện trong khi ăn’ của Cố gia quên không còn một mảnh.

    "Em ăn chậm một chút, cũng không ai giành của em."

    Cố Hiểu Mộng cúi đầu, gục xuống bàn ngấu nghiến hút mì, còn chưa kịp nuốt đã lại nhồm nhoàm nhét đầy miệng chẳng khác gì con hamster. Lý Ninh Ngọc nhìn mà lo cô sẽ bị mắc nghẹn.

    Cố Hiểu Mộng càng ăn, cúi đầu càng thấp, ngón tay bấu chặt vào thành bát, Lý Ninh Ngọc phát hiện khuôn mặt của Cố Hiểu Mộng không biết từ lúc nào đã trở nên ướt đẫm.

    "Hiểu Mộng..."

    Lý Ninh Ngọc không biết Cố Hiểu Mộng có chuyện gì, vội vàng bật dậy đứng bên cạnh, chậm rãi vuốt lưng cho cô.

    Cố Hiểu Mộng nuốt xuống sợi mì cuối cùng trong miệng, nhưng vẫn ôm cái bát trống không chịu buông: "Hồi trước, mỗi năm vào ngày đó, em và lão Phan đều sẽ đi thăm chị, chỉ là bọn em không bao giờ chạm mặt, thường đều là em rời đi, lão Phan mới đến. Ngộ nhỡ khóc xấu xí quá thì sao, em không muốn bị người khác nhìn thấy đâu.”

    Cố Hiểu Mộng không ngừng rơi nước mắt, một lúc rồi lại bật cười, cảm thấy thật sự rất khôi hài khi bị Lý Ninh Ngọc nhìn thấy mình trong tình trạng này.

    "Có một lần em có nhiệm vụ nên đến trễ, em tưởng lão Phan đã rời đi rồi, nhưng không, anh ấy vẫn còn ở đó. Sau đó anh ta đi ra phía xa hút thuốc, đợi em nói chuyện với chị xong, anh ấy bảo em đến nhà chị...” Cố Hiểu Mộng sụt sịt cái mũi, nói tiếp " Đó là tòa nhà cũ nơi chị từng ở. Phan Hán Khanh về sau cũng chuyển ra ngoài. Anh ta nói rằng nơi đó toàn hình bóng của chị, khiến trong lòng anh ta không thoải mái. Về sau em mua lại căn nhà đó, thỉnh thoảng lại đến quét dọn, có khi ngồi thẫn thờ một mình..."

    Giọng điệu của Cố Hiểu Mộng rất bình tĩnh, như thể đang hồi tưởng lại một chuyện nhỏ bình thường đã xảy ra từ rất lâu rồi, thi thoảng sẽ còn bật cười, nhưng Lý Ninh Ngọc nghe vào, mỗi một câu chữ đều có thể cảm nhận được một Cố Hiểu Mộng mà cô không thể chạm tới, tại căn nhà mà cô từng ở, ký túc xá mà cô từng trụ, một mình một người cô đơn đến nhường nào.

    "Hôm đó ở nhà chị, lão Phan cũng làm cho em một bát mì. Anh ấy nói rằng sinh nhật thì phải ăn mì trường thọ, em nói em đã không đón sinh nhật từ lâu rồi. Lão Phan nói hồi chị còn sống, hằng năm đến sinh nhật anh ấy, chị đều sẽ làm cho anh ấy một bát mì như vậy. Còn nói sau khi chị rời đi, mỗi năm gặp lại em vào ngày này, đều cảm thấy em càng ngày càng giống chị. "

    Nói đến đây, Cố Hiểu Mộng khựng lại, không khống chế được nghẹn ngào: "Thực ra em biết, không phải anh ấy muốn tổ chức sinh nhật cho em. Anh ấy chỉ là quá nhớ chị, anh ấy muốn tổ chức sinh nhật cho chị."

    Lý Ninh Ngọc nước mắt đã sớm tuôn rơi, cô đứng dậy ôm Cố Hiểu Mộng vào lòng. Cô gái nhỏ của cô vùi mặt thật sâu vào người cô, từ kìm nén sự nức nở, cho đến khi không nhịn được mà bật khóc đau xé ruột gan. Đem tất cả những cảm xúc không nơi giãi bày bị đè nén chín năm, toàn bộ vỡ òa trong vòng tay của Lý Ninh Ngọc.

    Lý Ninh Ngọc không biết rằng, đây là lần thứ hai Cố Hiểu Mộng khóc một cách dữ dội như vậy, lần thứ nhất là trong năm đầu tiên khi cô mất, khi Cố Hiểu Mộng bước ra khỏi Cầu Trang, trở về nhà và nhốt mình trong phòng.

    Lý Ninh Ngọc vuốt ve tấm lưng gầy của Cố Hiểu Mộng, cố gắng nói điều gì đó, nhưng nhận thấy sức mạnh trong lời nói của cô quá nhẹ, đến mức cô không tìm được lời nào có thể an ủi đau thương bao năm qua của Cố Hiểu Mộng. Cô chỉ có thể thầm nói những lời đó trong lòng.

    Xin lỗi, khiến cho em phải trải qua những năm tháng khổ sở như vậy, nhưng tôi vẫn không hối hận khi để em có thể sống sót.

    Bởi vì, hiện tại nhìn thấy người trước mặt, tôi cảm thấy dù bản thân có hy sinh bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng đều đáng giá.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top