Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Đã lâu không gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng thứ bảy, bên trong chi cục Bắc Tân đã tổ chức một buổi tuyên dương nho nhỏ, Cục trưởng Trần Thiên Khải đích thân đến văn phòng trung đội trọng án của đại đội hình sự, bày tỏ khen ngợi đối với việc đội trọng án lần này đã thành công bắt giữ tội phạm phóng hỏa về quy án.

Khi lãnh đạo phát biểu thường là một quá trình dài, một bài phát biểu lê thê ôn lại lịch sử và hướng tới tương lai, các thành viên cũ ở dưới nghe đến buồn ngủ, trong khi những người mới thì ngồi ngay ngắn.

Giang Khởi Vân đi theo đội trưởng đại đội hình sự Tần Phương Minh ngồi ở hàng đầu tiên, bên trái lần lượt là trung đội trưởng của các đội khác.

Bài phát biểu trên sân khấu vẫn đang diễn ra sôi nổi, Giang Khởi Vân dưới khán đài gần như đập đầu vào mép bàn. Tần Phương Minh ở dưới gầm bàn vụng trộm đá cô một cước, nhưng không có phản ứng, hắn hơi nghiêng người, nói vào tai Giang Khởi Vân: "Có án mạng."

Giang Khởi Vân giật mình, trong nháy mắt ngồi thẳng lưng: "Cái gì?"

Tần Phương Minh híp mắt uy hiếp cô: "Cục trưởng Trần đang phát biểu em cũng dám ngủ gật, lại ngứa tay muốn viết bản kiểm điểm?"

Giang Khởi Vân không để ý nói: "Vậy thì đừng hối em lập báo cáo kết án. Hôm qua em đã nói với anh, người trong đội đã thức trắng đêm để lấy lời khai."

Tần Phương Minh đang định mở miệng, Trần Thiên Khải trên đài đã cười tủm tỉm nói: "Vụ án phóng hỏa lần này có thể giải quyết thuận lợi là nhờ có các đồng đội trong đội trọng án, đặc biệt là Tiểu Giang, bất kể là công tác điều tra ban đầu hay là công tác bắt giữ lúc sau, đều được triển khai vô cùng xuất sắc, các đồng chí khác đều nên học tập giống như Tiểu Giang của chúng ta."

Dưới đài đồng thanh đáp ứng, Giang Khởi Vân hơi gật đầu, mỉm cười công thức hóa.

Trần Thiên Khải lại nói: "À, đúng rồi, còn một chuyện nữa, trước đó đội trưởng Tần đã đề cập trong đội vẫn luôn thiếu hụt nhân tài, một số đồng chí đảm nhiệm nhiều vị trí cùng lúc, Cục cũng kịp thời báo cáo tình hình này cho Cục thành phố."

"Cục thành phố vừa trả lời thư hôm qua, nhanh nhất tuần sau, một chuyên gia chuyên ngành tâm lý tội phạm sẽ được cử đến phân cục của chúng ta, tình huống cụ thể để đội trưởng Tần giới thiệu cho mọi người, về sau cũng đừng lén nói tôi thiên vị bọn họ, tôi chính là đối xử bình đẳng." Trần Thiên Khải kết thúc với một câu nói đùa, sau đó rời khỏi phòng họp.

Lãnh đạo vừa đi, tất cả cảnh sát hình sự cũ ở độ tuổi bốn mươi, năm mươi, cũng như cảnh sát trẻ mới vào độ tuổi hai mươi, đều mất đi bộ dạng trịnh trọng, hưng phấn hỏi Tần Phương Minh: "Lão đại, chuyên gia này từ đâu đến? Bao nhiêu tuổi? Nam hay nữ?"

Tần Phương Minh chắp tay sau lưng bước lên sân khấu, thần bí nói: "Đoán xem."

Giang Khởi Vân không rảnh ở đây lãng phí thời gian, trở về còn một đống báo cáo phải viết, cô đứng dậy muốn rời đi, trước khi tới cửa bị Tần Phương Minh gọi lại: "Quay lại, lúc trước không phải là em vẫn luôn ầm ĩ nói trong đội thiếu người sao?"

Giang Khởi Vân đứng dựa vào cửa: "Vậy anh cũng đừng ra vẻ thần bí, có thời gian như vậy không bằng để em sớm viết cho xong báo cáo."

Tần Phương Minh trừng mắt nhìn cô rồi quay sang nhóm nhỏ thanh niên chưa lập gia đình ở trong góc: "Chuyên gia là một phụ nữ, nghe nói cũng mới 27 28 tuổi, trước đây ở nước ngoài học chuyên ngành tâm lý học, khi còn là nghiên cứu sinh, đã trợ giúp cảnh sát địa phương phác họa chân dung tâm lý tội phạm, phá được nhiều vụ án lớn."

Trong vô vàn tiếng cảm thán vang lên một tiếng phốc đột ngột, đến từ Giang Khởi Vân, hiển nhiên là đối với việc này tràn ngập nghi ngờ.

Bởi vì kỹ thuật phác họa chân dung tâm lý tội phạm mới được đưa vào nước không lâu, ứng dụng thực tế của nó trong hệ thống cảnh sát cũng không sâu, các điều tra viên cũ không biết về công nghệ này, thường có thái độ nghi ngờ đối với nó.

Giang Khởi Vân tuy rằng không già, nhưng nguyên tắc điều tra mà cô luôn tuân theo trong quá trình phá án đều dựa trên khoa học vật chứng pháp chứng, chỉ từ mức độ tâm lý tội phạm tiến hành phác họa chân dung nghi phạm, đối với cô mà nói, có chút huyền bí.

Huống chi tuổi tác cũng ngang tầm cô, thật sự rất khó không để Giang Khởi Vân hoài nghi đối phương là một vị "chuyên gia" trên giấy, lý luận lớn hơn thực tiễn.

Cô là người thẳng thắn nên nói thẳng: "Một chuyên gia 28 tuổi?"

Tần Phương Minh thẳng mặt chỉ trích cô: "Em nói vậy không đúng rồi, tuổi tác không liên quan đến năng lực, chính em không phải cũng là trung đội trưởng trẻ tuổi nhất trong cục chúng ta mấy năm nay sao?"

Tần Phương Minh ưỡn ngực nói: "Và em cũng không biết giáo viên của cô ấy là ai."

"Là ai?" Một nhóm người tò mò.

Tần Phương Minh cố tình làm ra vẻ huyền ảo, ném ra một loạt móc câu: "Đó là một nhân vật nặng ký trong giới tội phạm học, từng hỗ trợ cảnh sát phá được nhiều vụ án tồn đọng từ năm xưa, cũng tham gia điều tra nhiều vụ án hình sự quốc tế, là một điều tra viên tội phạm nổi tiếng trong và ngoài nước."

"Ai vậy, đội trưởng Tần?"

" Nói nhanh đi."

Tần Phương Minh ho khan hai tiếng, chậm rãi báo ra một cái tên: "Thạch Trung Giản, giáo sư Thạch."

Dưới đài vang lên một trận ồn ào, không trách bọn họ như thế, cái tên này thật sự như sét đánh bên tai.

Thạch Trung Giản năm nay 56 tuổi, năm xưa nghiên cứu tâm lý học, sau đó chuyển sang tâm lý học tội phạm, ông được coi là một trong những người tiên phong đầu tiên trong việc nghiên cứu tâm lý tội phạm ở Trung Quốc từ hơn 20 năm trước, khi kỹ thuật điều tra hình sự còn lạc hậu, Thạch Trung Giản đã dựa vào chân dung tâm lý tội phạm để thu hẹp phạm vi nghi phạm, cuối cùng xác định được nghi phạm để giúp cảnh sát giải quyết vụ án, sau đó lại tham gia xây dựng chuyên ngành tâm lý học tội phạm đầu tiên ở các trường đại học trong nước, cùng với tổng biên tập xuất bản nhiều sách giáo khoa chuyên ngành.

Phàm là sinh viên xuất thân từ điều tra hình sự, mặc dù chưa từng học qua các khóa liên quan đến tâm lý học tội phạm, nhưng tên của Thạch Trung Giản chắc chắn đã nghe qua.

"Giáo sư Thạch tự mình dẫn học sinh? Tên là gì?" Phương Phưởng đứng mũi chịu sào đặt câu hỏi.

Tần Phương Minh xoay người, trên bảng trắng viết ba chữ rồng bay phượng múa "Ngu Quy Vãn".

Hắn vừa viết xong, phòng họp liền phát ra một tiếng rầm, Giang Khởi Vân đứng dựa vào cửa giống như bị cái gì đó kinh hách, cả người trọng tâm bất ổn, dưới chân lảo đảo ngã về phía trước, đầu gối đụng phải góc bàn, đau đến mức cô ôm đầu gối nhảy dựng lên.

Mọi người đều nhìn về phía Giang Khởi Vân: "Làm sao vậy, đội trưởng Giang? Không sao chứ?" Thẩm Đông Vi, một trong những nữ cảnh sát duy nhất của đội trọng án, đi về phía Giang Khởi Vân, quan tâm nói.

Sau khi Giang Khởi Vân qua cơn đau đớn, vẻ mặt vặn vẹo dần dần bình phục, cô cự tuyệt Thẩm Đông Vi nâng đỡ, cắn chặt răng hỏi Tần Phương Minh: "Anh nói chuyên gia được điều đến đại đội tên là gì?"

"Ngu Quy Vãn, không phải đã viết trên bảng rồi sao? Phá án đến choáng váng không đọc được chữ?" Tần Phương Minh dùng bút gõ mạnh vào bảng trắng.

Giang Khởi Vân cau mày nói: "Em có biết người này."

Tần Phương Minh nhướng mày: "Thế nào? Là người quen à?"

Giang Khởi Vân không lên tiếng, quay người rời khỏi phòng họp, sau khi trở lại văn phòng, cô nằm lên chiếc ghế nghỉ tạm, ghế bị nặng, lò xo bên trong co giãn phát ra âm thanh chói tai.

Cô nhắm mắt, lông mày gắt gao nhíu lại, hết lần này tới lần khác, điện thoại phát ra tiếng ong ong phiền nhiễu.

Giang Khởi Vân tiện tay cầm lấy tiếp.

"Alo."

"Alo, A Vân, buổi tối về ăn cơm đi."

Giang Khởi Vân mở miệng muốn cự tuyệt, Hạ Mân ở đầu dây bên kia giành nói trước: "Con cũng đừng hòng gạt mẹ, Cục của con đều đã ra thông báo, tên tội phạm phóng hỏa đã bị bắt quy án, sự thật phạm tội rõ ràng, công tác thẩm vấn có đồng nghiệp ở bộ phận tiền xét xử làm, con đừng nghĩ dùng cái cớ này để qua loa lấy lệ, tối nay nhất định phải về nhà ăn cơm cho mẹ, có nghe thấy không?"

Âm thanh của Hạ Mân rất nghiêm túc, rất có tư thế Giang Khởi Vân dám cự tuyệt bà ấy liền nổi trận lôi đình.

Giang Khởi Vân bất đắc dĩ thở dài một hơi, dạ một tiếng.

Sau khi cúp điện thoại, cô cầm lấy áo khoác trên móc áo, vừa mặc vừa đi ra ngoài, đi ngang qua khu văn phòng, người của trung đội đang thương lượng đi đâu ăn cơm tối.

"Đội trưởng Giang, buổi tối cùng nhau ăn đi."

"Không được, mọi người ăn đi." Giang Khởi Vân vung tay cự tuyệt, sải bước ra khỏi tòa nhà, lái xe về hướng nhà mình.

Giang gia đến nay vẫn còn sống ở khu tập thể gia đình cảnh sát hơn 20 năm trước, tiểu khu cách phân cục không xa, chỉ mười phút lái xe nếu không bị ùn tắc.

Sau khi Giang Khởi Vân lái xe vào gara dưới hầm, cô nhìn thấy một chiếc ô tô màu trắng chặn ở lối đi từ xa, nhiều lần điều chỉnh góc độ lùi vào gara, nhưng mỗi lần đều thất bại.

Giang Khởi Vân dừng lại cách xe trắng vài mét, sau khi chờ đợi vài phút, cô đã hết kiên nhẫn, tháo dây an toàn, xuống xe, đi đến cửa tài xế của chiếc xe màu trắng, gõ cửa sổ.

Cửa sổ xe màu đen chống nhìn trộm từ từ di chuyển xuống, Giang Khởi Vân há mồm muốn hỏi "Làm thế nào vượt qua được kỳ thi lái xe vậy?" Nhưng cô chỉ mới nói ra một chữ cả người liền cứng đờ, ngay cả tay cũng treo giữa không trung quên rút về.

Ngồi ở ghế lái là một người phụ nữ, có mái tóc nâu dài hơi xoăn, trang điểm tinh xảo, làn da trắng nõn, đôi môi dày vừa phải hồng nhuận tươi đẹp, một đôi mắt phượng đang híp mắt nhìn chằm chằm Giang Khởi Vân.

Mặc dù đã gần mười năm không gặp, người phụ nữ cùng thiếu nữ trong ấn tượng ngoại hình đã có sự khác biệt rất lớn, thậm chí ngay cả thần thái cùng khí chất cũng khác nhau hoàn toàn, nhưng Giang Khởi Vân vẫn nhận ra nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Ngu Quy Vãn.

Quen biết 18 năm, xa cách 10 năm, người bạn tốt nhất của cô là Ngu Quy Vãn, hoặc đối với cô mà nói cũng không chỉ là một người bạn, nhưng thời niên thiếu tim đập thình thịch chợt lóe lên rung động đã qua quá lâu, Giang Khởi Vân sớm đã không phân biệt được tâm tư thiếu nữ khi đó có phải là ảo giác của mình hay không.

"Đã lâu không gặp." Ngu Quy Vãn mỉm cười mở miệng, nói ra lời thăm hỏi khi gặp lại bạn cũ.

Giang Khởi Vân rụt tay lại, ánh mắt lóe lên: "Cô... trở về khi nào?"

"Hôm qua."

Giang Khởi Vân không tiếp lời, tiếng kèn vang lên phía sau phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người, Giang Khởi Vân lui thân mình ra: " Xuống đi, để tôi làm."

Ngu Quy Vãn cởi dây an toàn, đẩy cửa xuống xe, lướt qua Giang Khởi Vân, lưu lại một mùi hương nhàn nhạt.

Giang Khởi Vân trực tiếp lên xe, thuần thục nhìn gương chiếu hậu, xoay vô lăng, đỗ xe vào chỗ đậu xe theo tiêu chuẩn, sau đó trở về xe jeep của mình, cũng đậu xe vào bên cạnh.

Sau khi xuống xe, Giang Khởi Vân phát hiện Ngu Quy Vãn đang đứng ở lối vào thang máy, một tay xách túi xách, một tay cầm điện thoại, như thể đang đợi ai đó.

Giang Khởi Vân rất nhanh ý thức được vì sao Hạ Mân nhất định phải gọi cô trở về ăn cơm, chính là vì bữa tiệc giữa hàng xóm cũ này.

Cô bước tới, khi đi ngang qua Ngu Quy Vãn không có ý chờ nàng: "Đi thôi." Câu nói nhẹ nhàng nhưng lại lộ ra một chút lãnh đạm.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Giang Khởi Vân ấn tầng lầu, im lặng nhìn chằm chằm cửa thang máy hơi phản chiếu trước mặt, nhìn hai giây, cô yên lặng kéo khóa chiếc áo khoác đang mở, kéo thẳng lên trên, quấn chặt quanh người, lại đem hai tay đút vào túi áo, cả người lộ ra ý tứ không muốn giao tiếp.

"Chị đã thay đổi rất nhiều."

Lại tới nữa, câu thứ hai khi gặp lại bạn cũ.

Giang Khởi Vân đáp có lệ: "Cô cũng vậy." Nói xong, cô nghe thấy phía sau tràn ra một tiếng cười khẽ, hiển nhiên là đến từ Ngu Quy Vãn.

Cô có chút tức giận không rõ nguyên nhân, lông mày nhíu lại, bĩu môi.

"Tóc ngắn, nóng tính."

Giang Khởi Vân xoay người, dùng lời nói và hành động chứng minh sự đánh giá của Ngu Quy Vãn.

"Cô Ngu, tính tình tôi có liên quan gì đến cô không?"

Ngu Quy Vãn vẫn cười, trong mắt lóe lên đều là ý cười.

Cười đến mức khiến Giang Khởi Vân bốc cháy dữ dội, cũng may lúc này đã đến tầng lầu, cửa thang máy mở ra, Giang Khởi Vân sải bước ra ngoài, bỏ lại Ngu Quy Vãn ở phía sau vài mét.

Sau khi vào nhà, trong phòng khách không có ai, Hạ Mân cùng mẹ của Ngu Quy Vãn là Ngô Tĩnh Lan đang ở phòng bếp nấu cơm: "Đã về rồi à, đợi một chút liền có cơm ăn, bằng không con xuống lầu đón Tiểu Vãn đi, chắc là con bé cũng sắp tới rồi." Âm thanh của Hạ Mân vang lên, Ngu Quy Vãn đúng lúc đi đến trước cửa phòng bếp, mỉm cười chào hỏi: "Dì Hạ."

Hạ Mân buông đồ trong tay xuống, quay đầu thấy Ngu Quy Vãn với vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng lau nước trên tay đi qua, kéo cánh tay Ngu Quy Vãn nhìn từ trên xuống dưới: "Mấy năm không gặp, Tiểu Vãn thật sự là ngày càng xinh đẹp, mấy năm nay ở nước ngoài thế nào?"

Giang Khởi Vân ngồi trên sô pha phòng khách nghịch điện thoại, nhìn như lực chú ý tập trung ở điện thoại, nhưng tai lại di chuyển ra ngoài, rõ ràng là đang lắng nghe động tĩnh trong bếp.

Bất thình lình Hạ Mân gọi cô: "A Vân, con dẫn Tiểu Vãn vào phòng khách ngồi đi, xem con bé uống gì, hoặc hai người ôn chuyện gì đó, ngồi thừ ra ở đó làm gì?"

Giang Khởi Vân theo bản năng muốn dùng công việc ứng phó, Hạ Mân giống như hiểu rõ suy nghĩ của cô, giành nói trước: "Về nhà thì tạm thời gác công việc xuống, ăn một bữa cơm thật ngon."

Lời nói của Giang Khởi Vân bị nghẹn ở cổ họng, chỉ có thể không tình nguyện nuốt xuống.

Cô di chuyển đến sô pha đơn ngồi xuống, khẽ nâng cằm, giọng nói lạnh nhạt: "Ngồi đi, muốn uống cái gì thì tự mình đến tủ lạnh mà lấy."

Ngu Quy Vãn đi tới hàng ghế sô pha dài ngồi xuống, nhìn quanh phòng khách một vòng, giống như trong trí nhớ, cái gì cũng không thay đổi, thay đổi duy nhất là có một tủ đựng huân chương danh dự ở bên cạnh bức tường TV.

Nàng đứng dậy đi đến bức tường danh dự, thấp giọng hỏi: " Em có thể xem qua không?"

Giang Khởi Vân nhìn chằm chằm điện thoại, không chớp mắt nói: "Tự nhiên."

Được chủ nhân cho phép, Ngu Quy Vãn giơ tay cầm lấy một khung ảnh, đầu ngón tay chạm tới mép khung ảnh vuốt ve, trong ảnh là Giang Khởi Vân hăng hái mặc đồng phục học viên trường cảnh sát, bên cạnh là Hạ Mân đang khoác tay cô, Giang Khởi Vân một tay cầm bằng tốt nghiệp, một tay giơ lên cúi chào tiêu chuẩn.

Ngu Quy Vãn di chuyển ánh mắt, nhìn về phía ngày được ghi ở một góc ảnh chụp, 2016.06.20

Hình ảnh Giang Khởi Vân tốt nghiệp trường cảnh sát sáu năm trước.

Nhìn sang phải, là một tấm ảnh Giang Khởi Vân khi vào đại đội điều tra hình sự Bắc Tân, chụp ảnh chung với Tần Phương Minh. Trong ảnh, Giang Khởi Vân mặc đồng phục cảnh sát, khoác vai Tần Phương Minh, cong mắt cười trước ống kính, hiện ra răng nanh nho nhỏ, cả người tràn đầy sức sống, tư thế oai hùng hiên ngang.

Nhìn xa hơn về bên phải, từng tấm ảnh ghi lại sự thay đổi của Giang Khởi Vân trong vài năm qua với tư cách cảnh sát, quân hàm cảnh sát trên vai từ hai vòng trong thời kỳ thực tập đến một gạch ba sao cuối cùng cho đến bây giờ hai gạch một sao, từ một cảnh sát hình sự bình thường đến đội trưởng trung đội trọng án gánh vác trách nhiệm nặng nề.

Trong mấy năm rèn luyện, Giang Khởi Vân ban đầu tùy ý phô trương mặt mày càng trầm tĩnh lại, đồng thời tươi cười trên mặt cũng càng ngày càng ít.

Ánh mắt của Ngu Quy Vãn có chút hoảng hốt, lại đảo qua huân chương trên tường, điều tra viên ưu tú toàn tỉnh... Cảnh sát nhân dân xuất sắc ở thành phố Bắc Châu... Công lao hạng ba của cá nhân...

Đằng sau những huân chương danh dự mà Giang Khởi Vân nhận được này, đều là cuộc đời của Giang Khởi Vân mà nàng đã bỏ lỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top