Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 80

Lục Tịch và Viên Kiều bị gọi lên thư phòng, Lục Vi định theo qua nhưng lại không dám, bĩu môi bất mãn nói: "Lão ba làm gì thế, Viên Kiều này lại không phải con gái ruột nhà Lục, với ả ta cần gì phải nói nhiều."

Đường Khiết ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, nhỏ giọng hỏi nàng: "Viên Kiều về đây làm gì?"

"Làm sao tôi biết được." Lục Vi nói: "Tôi đói bụng xuống dưới tìm đồ ăn, sau đó liền thấy ả ta cùng chị tôi ngồi cạnh nhau trên sô pha, ai nhìn ai cũng chẳng vừa mắt. Tôi tưởng là Tư Ngữ, ai ngờ lại là Viên Kiều con sói mắt trắng! Tôi định đuổi nó đi, chị tôi còn mắng tôi là đàn bà đanh đá. Hừ!"

"Mất tích mười năm chẳng có tin tức gì, bỗng nhiên không báo trước lại chạy về, quả là kỳ quặc." Đường Khiết như đang suy nghĩ gì.

Lục Vi đảo mắt, nói: "Con sói mắt trắng này chẳng lẽ là về đây tranh giành gia sản với chúng ta?"

"Nói bậy cái gì." Đường Khiết mạnh mẽ đánh vào mu bàn tay nàng, dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc mà liếc nhìn nàng, tức giận nói: "Viên Kiều năm mười tuổi đã chuyển hộ khẩu ra khỏi nhà họ Lục, nó có tư cách gì mà tranh giành gia sản với các người."

Lục Vi xoa xoa mu bàn tay, lẩm bẩm: "Nó không ở trong hộ khẩu nhà Lục, nhưng ai biết ba tôi có thể vì tình cảm cha con mà chia tài sản cho nó không. Cho dù ba tôi sắt đá thì sao, còn về phần về bà nội? Từ nhỏ bà nội thương yêu Viên Kiều nhất, hận không thể đào tim móc ruột cho nó, một năm trước còn nhận nhầm Tư Ngữ là Viên Kiều, tình cảm sâu đậm quá. Đến lúc đó con sói mắt trắng kia nói vài lời ngon ngọt với bà nội, lại rớt vài giọt nước mắt, bà nội chắc chắn mềm lòng."

Đường Khiết bị nàng nói đến hơi dao động, theo bản năng nhìn về phía Lục lão phu nhân.

Lục lão phu nhân từ lúc bước vào phòng khách đã không di chuyển, nghiêng người, quay đầu nhìn Tư Ngữ đang đứng sau lưng nàng, mặt mày nhăn nhó, như không quen biết nàng, đánh giá thật lâu, nói: "Ngươi thật sự là Tư Ngữ?"

Tư Ngữ muốn cười mà không nổi, biểu cảm thất bại, khó khăn gật gật đầu.

Lục lão phu nhân biểu tình có chút phức tạp, lại nhìn nàng thật lâu, thở dài một tiếng, nói: "Là ta già cả mắt mờ, nhận nhầm ngươi là Kiều Kiều."

"...... Xin lỗi."

Lục lão phu nhân há miệng thở dốc, nhìn nàng run rẩy lông mi, nói: "Ngươi kết hôn với Tịch Tịch cũng là gạt ta?"

Tư Ngữ vội lắc đầu, nói: "Đây là thật, con với nàng đã kết hôn ba năm trước."

"Phải không?" Lục lão phu nhân biểu tình một hồi vui, một hồi buồn, dùng một bàn tay che lại đầu, chậm rãi nói: "Ta không thể nào tưởng tượng nổi."

Tư Ngữ cắn cắn môi, một lúc không biết nói gì.

Lục lão phu nhân có lẽ cũng có chút bối rối, muốn nói lại thôi nhìn nàng nửa ngày, cuối cùng cũng không nói gì, ngửa đầu nhìn về phía lầu hai.

Tư Ngữ ánh mắt dừng trên mái tóc hoa râm của bà, đáy mắt nổi lên một tia ấm áp.

Trước đây Lục lão phu nhân nhận nhầm nàng là Viên Kiều, hai bà cháu luôn có chuyện để nói, bây giờ nàng bị vạch trần thân phận, bỗng nhiên trở nên chẳng biết nói gì.

Lục lão phu nhân không trách cứ nàng, cũng không giận nàng, chính là trong lòng nàng như bị người đào đi một mảng, không đau nhưng cũng không còn vui.

Nàng mơ hồ nhớ lại lời Lục Vi đã từng nói. Nữ phụ tính cách giảo hoạt nhiều người ghét, biết nàng muốn kết hôn với Lục Tịch, Lục lão phu nhân từng phản đối rất quyết liệt.

Bây giờ Lục lão phu nhân đã biết nàng là Tư Ngữ, có thể hay không nhớ lại chuyện xưa, rồi ghét bỏ nàng?

Ghét bỏ cũng không kỳ quái, rốt cuộc nàng chỉ là người thế thân. Nghĩ đến đây, Khóe miệng Tư Ngữ lộ ra một nụ cười khổ.

Lúc này, hộ lý đến đúng hẹn đến nhà Lục lão phu nhân để mát xa. Tư Ngữ tùy ý bảo mẫu đẩy Lục lão phu nhân vào phòng, không đi theo.

Không khí trong thư phòng hơi nặng nề.

"Về nước khi nào?" Lục Chấn Nam dứt khoát hỏi Viên Kiều.

Viên Kiều dường như có chút sợ hãi ông, đồng tử co lại, nói: "Hạ máy bay sáng nay."

Lục Chấn Nam biểu tình nghiêm túc: "Về nước sao không báo trước với ta?"

Viên Kiều sợ hãi nhìn ông một cái, nói: "Con sợ ba không đồng ý."

Lục Chấn Nam: "......"

"Con đã hứa với ba sẽ biến mất mãi mãi, nhưng con không làm được. Xin lỗi." Viên Kiều cúi người 90 độ trước mặt ông, khi thẳng lưng lại, hốc mắt đã đỏ hoe.

Lục Chấn Nam nhanh chóng liếc nhìn Lục Tịch.

Lục Tịch không hiểu tại sao Lục Chấn Nam lại gọi cô vào, đối diện với ánh mắt của ông, càng không hiểu. Nhớ lại cuộc trò chuyện của họ vừa rồi, Lục Tịch cảm giác lời nói có ẩn ý.

Lục Chấn Nam ngượng ngùng dời mắt đi, xoa mặt, nhìn Viên Kiều đôi mắt đỏ hoe, dịu giọng: "Có chuyện gì xảy ra không? Mẹ của con, bà ấy khỏe không?"

Viên Kiều vai run lên, hai hàng nước mắt rơi xuống, che miệng nức nở: "Bà ấy đã mất."

Lục Chấn Nam giật mình, vẻ mặt nghiêm nghị biến mất, vội hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

"Hôm trước." Viên Kiều nước mắt đã tuôn trào, xoay người, nhìn Lục Tịch đang im lặng, nói: "Con mang tro cốt của bà ấy về."

"......"

Ba cha con ở trong thư phòng gần một tiếng đồng hồ.

Lục Vi thấy Lục Tịch là người đầu tiên đi xuống cầu thang, không kịp chờ đợi lao đến muốn hỏi họ nói chuyện gì, nhưng thoáng nhìn thấy Lục Chấn Nam và Viên Kiều đi xuống sau, liền nuốt lời vào bụng.

"Đói bụng rồi, tôi đã bảo người chuẩn bị cơm trưa." Đường Khiết cười nhẹ nhàng nói.

Lục Chấn Nam nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, nói: "Bảo a di dọn phòng khách cho khách."

Đường Khiết nhìn đôi mắt đỏ hoe của Viên Kiều, thử nói: "Là cho Kiều Kiều phải không?"

Lục Chấn Nam gật đầu.

Đường Khiết nén lại sự kinh ngạc và nghi ngờ trong lòng, vâng lời nói: "Dạ."

"Nó không phải người nhà chúng ta, dựa vào đâu mà ở phòng khách?" Lục Vi nói lớn.

Lục Chấn Nam trừng mắt nhìn nàng một cái.

Lục Vi lập tức sợ đến không dám nói thêm lời nào, trốn sau Lục Tịch, kéo vạt áo của cô, muốn kéo cô đứng chung chiến tuyến với mình.

Nhưng Lục Tịch đối với cách bố trí của Lục Chấn Nam với Viên Kiều thờ ơ, quét mắt xung quanh, hỏi: "Tư Ngữ đâu?"

"Cách đây một tiếng đồng hồ tôi thấy chị ấy đi ra ngoài, hẳn là đi rồi." Lục Vi nói.

Đi rồi?

Lục Tịch vội gọi điện cho nàng, may mắn là rất nhanh liền được nối máy, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, hỏi: "em ở đâu?"

"A —— nắng hôm nay to quá." Tư Ngữ nói một câu không đầu không cuối.

"......" Lục Tịch không có tâm trạng nghe nàng nói, kiên nhẫn hỏi lại một lần: "Ở đâu?"

Tư Ngữ thở dài, mếu máo nói: "Bể bơi."

Lục Tịch tìm thấy nàng, thấy nàng như một con cá mặn nằm dài trên ghế nghỉ chân ở mép bể bơi ngẩn ngơ.

Mặc dù khu nghỉ ngơi được bố trí dù che nắng, nhưng trời nắng gắt tia tử ngoại đủ mạnh, ánh nắng chói mắt, ngay cả không khí cũng nóng hầm hập.

Tư Ngữ dời sự chú ý từ đám mây trắng lướt qua đỉnh đầu, nhìn thấy nàng, lười biếng nói: "Chị  không ra nên em đi dạo."

Lục Tịch kéo nàng lại, nhìn mái tóc bị mồ hôi làm ướt của nàng, nói: "Sao nóng thế, không ở trong phòng bật điều hòa?"

Tư Ngữ môi giật giật, lẩm bẩm: "Cảm giác như em là người thừa, không xứng ở trong đó."

Lục Tịch nhíu mày: "em là vợ chị, sao lại là người thừa?"

Tư Ngữ trong lòng ấm áp, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến chuyện khác, ánh mắt tối hẳn đi, nói: "Viên Kiều đã về, bà nội không cần em nữa."

Lục Tịch liền đoán được nàng trốn ra ngoài là vì Lục lão phu nhân và Viên Kiều, ngón tay nâng cằm nàng, nhìn đôi mắt xám xịt của nàng, dịu giọng nói: "Vậy không phải tốt rồi sao? Từ hôm nay trở đi, em có thể làm lại chính mình."

Tư Ngữ khẽ nhếch miệng, bỗng nhiên nắm lấy tay cô, nói: "chị giỏi an ủi người quá."

Lục Tịch mỉm cười, vuốt nhẹ cằm nàng, hỏi: "Bây giờ đã dễ chịu hơn chưa?"

Tư Ngữ gật đầu, rồi lại lắc đầu, nói: "Làm lại chính mình đương nhiên rất vui, nhưng mà...... em lo bà nội ghét bỏ em. Rốt cuộc là em lừa bà, em không biết phải đối mặt với bà như thế nào."

"Bà nội không phải kiểu người không biết lý lẽ, em đối bà tốt như vậy, bà sao có thể ghét bỏ em được." Lục Tịch sờ đầu nàng, nói: "Bà đầu óc lúc tốt lúc xấu, có lẽ chỉ là chưa phản ứng lại được."

Tư Ngữ chớp chớp mắt: "Thật à?"

"Thật mà."

Thấy nàng vẻ mặt nghiêm túc, Tư Ngữ không nhịn được mà "Phụt" cười ra tiếng.

"Cười gì?"

"Em biết chị đang an ủi em, nhưng tâm trạng thực sự tốt hơn nhiều." Tư Ngữ cảm kích ôm chặt nàng, rồi chuyển chủ đề: "Bọn chị nói chuyện xong rồi?"

Lục Tịch gật đầu.

"Viên Kiều vì sao về đây?"

Lục Tịch ánh mắt hơi trầm xuống, nói: "Mẹ của nàng qua đời."

Tư Ngữ nhẹ nhàng "A" một tiếng, hiểu rõ nói: "Thì ra là thế."

Lục Tịch không muốn bàn luận về chủ đề này, ngẩng đầu nhìn trời, nói: "Nắng quá, vào thôi."

"Ừ."

Có Lục Tịch nắm tay, cùng nàng đi vào, Tư Ngữ trong lòng an tâm hơn nhiều. Sắp vào phòng, nàng bỗng nhiên phản ứng lại, kinh ngạc nhìn người bên cạnh dường như tâm sự nặng nề: "Mẹ của Viên Kiều, có phải cũng là mẹ nuôi của ngươi phải không?"

Lục Tịch trong mắt lóe lên một tia cảm xúc khác thường, rũ mắt, tâm trạng không tốt "Ừ" một tiếng.

"Vậy ngươi......"

"Đại tiểu thư, Tư tiểu thư, chuẩn bị ăn cơm rồi." Tư Ngữ còn chưa nói xong đã bị bảo mẫu cắt ngang.

Tư Ngữ vẻ mặt lo lắng nhìn Lục Tịch.

Lục Tịch lại khôi phục vẻ bình tĩnh như thường ngày, xoa bóp lòng bàn tay của nàng, nói: "Ăn cơm trước đi."

Bữa ăn này thực sự là căng thẳng và kỳ quặc.

Trước khi ăn, Lục Chấn Nam ngắn gọn giải thích về việc mẹ Viên Kiều mất. Lời này vừa nói ra, mọi người đồng thời im lặng.

Lục lão phu nhân nắm tay Viên Kiều, thở dài: "Con ta số khổ a ——"

Sau đó hai người lại khóc lên.

Những người khác nhìn nhau.

Cha mẹ ruột của Viên Kiều sau khi nàng về nhà họ Viên không lâu đã ly hôn, nhiều năm như vậy nàng và Viên mẫu sống nương tựa lẫn nhau. Sau khi tốt nghiệp trung học, Viên Kiều đưa Viên mẹ cùng nhau ra nước ngoài, mười năm không có tin tức, ai cũng không biết họ đi đâu, làm gì. Giờ lại trở về cố hương, nàng đã trở thành cô nhi.

Hơn nữa trước khi ra nước ngoài, nhà Viên đã bán hết tài sản, Viên Kiều có thể nói là không nhà để về. Lục lão phu nhân không đành lòng để nàng lưu lạc bên ngoài, nói: "Từ nay nơi này là nhà của con, đừng đi nữa, ngoan."

Viên Kiều nhìn những người trầm mặc xung quanh, do dự nói: "Bà nội, không phù hợp lắm."

"Không có gì không phù hợp." Lục lão phu nhân không cho phép phản bác, nói: "Dù con là họ Viên hay họ Lục, con đều là cháu gái của ta, họ không nhận con, ta nhận."

Viên Kiều nuốt nước miếng, miễn cưỡng cười vui: "Cảm ơn bà nội."

Lục Chấn Nam chỉ định cho Viên Kiều ở tạm nhà Lục, Lục lão phu nhân ngược lại, một câu khiến Viên Kiều lại biến thành con gái nhà Lục.

Lục Vi trong lòng không phục, nhưng e ngại uy nghiêm của Lục lão phu nhân và Lục Chấn Nam, nàng tức giận mà không dám nói gì, chỉ có thể dùng đũa gắp cơm chọc thành tổ ong, coi như là hả giận.

Viên mẹ nghe nói bị ung thư giai đoạn cuối không chữa khỏi, đã được hỏa táng ở nước ngoài, Viên Kiều vượt đại dương mang tro cốt của bà về. Hiện tại điều quan trọng nhất là chôn cất bà ấy.

Lục Chấn Nam có uy tín rất cao ở thành phố B, nhân mạch rộng rãi, ông chỉ cần gọi một cú điện thoại là tìm được cho Viên mẹ một ngôi mộ phù hợp, thời gian chôn cất cũng sớm đã được định vào ngày mai.

Viên Kiều đột nhiên trở về khiến mọi người bất ngờ, kế hoạch hẹn hò của Tư Ngữ và Lục Tịch cũng bị phá vỡ.

Tuy nhiên, hôn môi mỗi tối trước khi ngủ của hai người vẫn giữ nguyên.

Khác với những lần trìu mến và sâu đậm trước đây, nụ hôn này chỉ là lướt qua rồi thôi.

"Ngủ ngon."

Lục Tịch hôn lên trán nàng, chuẩn bị rời đi, Tư Ngữ giữ chặt nàng: "Viên Kiều không phải ngủ phòng khách sao?"

"Phòng khách có vài phòng." Lục Tịch dừng lại, cố ý trêu nàng, "Không nỡ xa chị đi?"

Tư Ngữ thành thật gật đầu.

Lục Tịch sửng sốt, cố ý vô tình nhìn về phía chiếc giường lớn duy nhất trong phòng, khóe môi cong lên, cười như không cười nói: "Em biết đấy, Chị không quen ngủ sô pha."

"Vậy ngủ chung giường."

Lục Tịch không cười, đôi mắt trở nên sâu thẳm, giọng nói trầm thấp: "Em chắc chứ?"

Tư Ngữ không nói hai lời kéo nàng vào trong, ấn lên giường lớn, bàn tay nhỏ nhắn và mềm mại vỗ nhẹ vào mặt nàng, ngả ngớn nói: "Tiểu tức phụ ngoan ngoãn chờ, Chờ ta tắm rửa xong rồi lại sủng / hạnh ngươi ~"

Lục Tịch không nhịn được cười.

Tư Ngữ tắm hai mươi phút là xong, đổi cô đi tắm. Lục Tịch cũng không tắm lâu.

Đêm dần khuya.

Hai người tắm xong nằm đối diện nhau trên giường lớn, nhìn nhau một lúc, không nhịn được hôn tiếp.

Lần này là duỗi lưỡi.

Tư Ngữ cảm giác nàng hơi thất thần.

"Em có tâm trạng không tốt phải không?"

Lục Tịch vờn nhẹ cánh môi nàng, nói: "Không có."

Tư Ngữ nhẹ nhàng đẩy nàng ra, nhìn đôi mắt rũ xuống của nàng, thăm dò: "Mẹ của Viên Kiều là mẹ nuôi của chị, bà ấy qua đời, trong lòng chị hẳn là khổ sở phải không?"

"......" Lục Tịch biểu tình dường như có ẩn nhẫn, xoay người, dùng lưng đối diện với nàng, giọng nói trầm buồn vọng lại: "Không có."

Cùng là hai câu trả lời, nhưng cảm xúc rõ ràng khác nhau.

Tư Ngữ cảm thấy phản ứng của nàng rất kỳ quái. Mẹ nuôi qua đời, người bạc tình nhất cũng không thể thờ ơ phải không? Nhưng Lục Tịch chỉ là thiếu kiên nhẫn, không muốn đề cập.

Lục Tịch chỉ là bề ngoài cao lãnh, nội tâm thật ra khá ấm áp, tại sao lại lạnh lùng với mẹ nuôi của mình như vậy? Tư Ngữ không thể hiểu nổi.

Trong truyện không đề cập đến mẹ nuôi của Lục Tịch, không đề cập đến Viên Kiều, thậm chí không đề cập đến việc Lục Tịch bị ôm nhầm từ lúc sinh ra, nên Tư Ngữ không thể lý giải tại sao Lục Tịch lại phản ứng như vậy, nhưng cô trực giác ở điểm này chắc chắn có rất nhiều bí mật không muốn ai biết.

Bí mật đó, nàng không có cách nào hỏi.

Lục Tịch cố chấp không chịu thừa nhận, nhưng nàng biết trong lòng nàng chắc chắn không dễ chịu, lúc ăn cơm nàng đã chú ý, Lục Tịch hầu như không ăn gì.

Vì cảm nhận được nàng không vui, Tư Ngữ mới giữ nàng lại.

Chuyện mẹ nuôi mất, dù Lục Tịch che giấu nỗi buồn, hay thật sự thờ ơ, nàng cảm thấy tối nay Lục Tịch cần có người bầu bạn.

Lục Tịch quay lưng về phía nàng, đôi vai gầy guộc trông yếu ớt và cô đơn, Tư Ngữ trong lòng xúc động, ôm nàng từ phía sau, hôn vào gáy, nhẹ nhàng nói: "Em tắt đèn nhé?"

"Ừ."

"Bụp" một tiếng, phòng tối đen.

Lục Tịch sột soạt xoay người lại, hơi thở ấm áp phả vào mặt nàng, hơi ngứa.

Xung quanh tối đen như mực, Tư Ngữ không nhắm mắt, nhưng nàng có thể cảm nhận được Lục Tịch đang nhìn nàng trong bóng tối.

Không phải cái nhìn như hổ rình mồi, cũng không phải cái nhìn lén lút, như là đang ấp ủ một cảm xúc nào đó.

Cảm giác Lục Tịch có điều muốn nói.

Nàng nín thở, kiên nhẫn chờ đợi.

Chờ vài phút, Lục Tịch trầm giọng mở miệng: "Khi chị mới sinh ra đã bị ôm nhầm, sống ở nhà họ Viên mười năm."

Cái này Tư Ngữ biết, lúc mới xuyên qua tiểu B đã giới thiệu với nàng. Nhưng nàng không lên tiếng cắt ngang.

Lục Tịch hẳn là muốn nói hết, vậy thì nàng sẽ ngoan ngoãn làm người nghe.

Tư Ngữ sờ tay nàng, móng tay nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay nàng, ý bảo nàng tiếp tục.

"Mười năm đó, ba của chị là bí thư đã tìm thấy chị, nói chị là đại tiểu thư nhà Lục, muốn đưa chị về nhà họ Lục...... chị không muốn."

Lục Tịch như đang sống lại trong ký ức, dừng lại vài giây giữa chừng, mới tiếp tục: "Sau đó họ bán chị."

"Bán???" Tư Ngữ hít một hơi, không nhịn được thốt lên: "Ai thiếu đạo đức như vậy!"

"Còn ai nữa?" Lục Tịch giọng điệu bỗng nhiên lạnh lùng, "Cha mẹ nuôi chị, chị từng yêu thương cha mẹ nhất, vì một khoản tiền béo bở, họ không cần chị nữa."

"......" Tư Ngữ sững sờ không nói nên lời.

"Chị bị đưa đến nhà Lục."

"Họ luôn miệng nói yêu chị mãi mãi, chị mãi mãi là bảo bối trong tim họ. Nhưng từ ngày nhận tiền, họ biến mất."

"Chị tưởng họ có thể bị nhà Lục ép buộc, nên không dám đến thăm tôi. Ngày đó tôi trộm quay về, nghe thấy họ trong phòng vui vẻ nói: 'Nhà Lục hào phóng thế, sớm biết thế thì nhận nhiều hơn chút'。"

"...... Chị xoay người bỏ chạy."

Tư Ngữ nghiến răng.

"Họ hẳn là biết chị quay về, bởi vì lúc chạy chị không đóng cửa."

"Chị tự lái xe về nhà Lục, họ không trách mắng chị, ngược lại, tất cả mọi người đều rất tốt với chị, bao gồm cả mẹ của Lục Vi. Mọi người đều theo chị, nịnh nọt chị, sợ chị không vui. Nhưng chị biết, họ chỉ là vì trong lòng có lỗi với chị, muốn bù đắp cho chị bằng cách này."

"Nhưng đó không phải là yêu thương."

Tư Ngữ đợi rất lâu không nghe thấy tiếng động, nhận ra nàng đã nói xong.

Mặc dù giọng điệu của Lục Tịch nghe cùng bình thường không có gì khác biệt, nhưng Tư Ngữ trong lòng lại rất khó chịu, tức giận, bực bội, còn có một cảm giác bất lực rất sâu sắc đè nén nàng, nàng tức giận đấm vào mặt giường, nghiến răng nghiến lợi nói: "Họ quá đáng giận!"

Cho dù không có huyết thống, nuôi dưỡng mười năm cũng có tình cảm, sao lại có thể vì một chút tiền mà "Bán" con gái???

Nàng thực sự không thể tưởng tượng nổi, một cô bé mười tuổi chưa biết đời, khi nghe được chính tai mình bị cha mẹ nuôi "Bán" đi, tâm trạng sẽ tồi tệ như thế nào. Có khóc không?

Nếu là đổi thành nàng, chắc chắn khóc đến chết.

Một cô bé mười tuổi, hồn nhiên trong sáng, tưởng rằng có một gia đình hạnh phúc, cha mẹ yêu thương mình, cả nhà vui vẻ sống bên nhau. Đột nhiên một ngày, nàng phát hiện tất cả chỉ là giả dối, cha mẹ là giả, cái gọi là tình yêu cũng là giả, một tờ giấy chứng nhận, hoặc một thẻ ngân hàng, nhẹ nhàng đánh nát giấc mơ đẹp của nàng.

Tàn nhẫn và dã man.

Không phải nàng lạnh lùng, là người nhà đó quá vô tình.

Tư Ngữ không đành lòng nghe tiếp, một tay ôm chặt nàng, một tay sờ lên mặt nàng.

Lục Tịch nắm lấy bàn tay sờ loạn của nàng, giọng điệu bất đắc dĩ: "Đừng sờ, không khóc."

"......"

"Từ mười tuổi về sau chị không khóc nữa." Lục Tịch nhẹ nhàng nói: "Không đáng."

Tư Ngữ cũng không phải người hay khóc, nhưng nghe những lời này bỗng nhiên đau lòng. Nàng từ nhỏ đã không có cha mẹ, nhưng bà nội rất yêu thương nàng. Nàng không hiểu nổi tại sao lại có những bậc cha mẹ máu lạnh như vậy, không thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị, không biết phải an ủi như thế nào, chỉ có thể nâng mặt nàng, vuốt ve lung tung trên mặt nàng.

Lục Tịch bị cách vuốt ve như con chó nhỏ của nàng làm cười, dùng tay bịt miệng nàng, thở dài, nói: "Nói ra hết chuyện trong lòng, thoải mái hơn nhiều."

Nghe vậy, Tư Ngữ trong lòng căng chặt kia sợi dây thả lỏng lại.

Người bất lực nhất là cần người bầu bạn, giống như nàng ban ngày.

"Ngủ đi."

"Ừ."

Lần đầu tiên ôm nhau ngủ, không có quan hệ, chỉ là muốn cho đối phương một điểm tựa.

Họ giống như lạc đường tìm thấy lối về nhà, ôm chặt lấy nhau, hấp thụ hơi ấm.

Trong hành lang yên tĩnh, một bóng người gầy gò biến mất trong bóng đêm, đôi mắt nhìn chằm chằm cánh cửa khép chặt, bàn tay nắm chặt tay nắm cửa run rẩy.

Có thể nhìn thấy người mình yêu thương, chắc chắn là điều tuyệt vời nhất —— Tư Ngữ trong lòng nghĩ vậy.

Nhưng khi nàng tỉnh dậy, phát hiện Lục Tịch không còn bên cạnh.

Ga giường vẫn còn hơi ấm, nhưng người đã không biết đi đâu.

Nàng dậy rửa mặt thay quần áo, bước vào phòng thay đồ, đúng lúc gặp Lục Tịch đã thay đồ xong.

"Muốn đi đâu?" Tư Ngữ nhìn nàng mặc áo đen quần đen, ngây thơ hỏi.

Lục Tịch lắc đầu, nói: "hôm nay bà ấy trôn cất ."

Không nói rõ họ, nhưng Tư Ngữ lập tức hiểu.

Mặc dù chỉ là mẹ nuôi, mặc dù bà đã "Bán" Lục Tịch, nhưng dù sao cũng là người nuôi dưỡng, Lục Tịch vẫn đích thân tiễn bà đoạn đường cuối.

Nàng liền biết Lục Tịch không phải người lạnh lùng.

Chỉ là điều này càng khiến lòng người đau.

"Em đi cùng."

Lục Tịch nhìn nàng thật sâu, môi mỏng khẽ mở, nắm tay nàng, nói: "Được."

Tư Ngữ không rõ ràng lắm nhà họ Viên là không có người thân hay Viên Kiều không thông báo, đến dự tang lễ chỉ có nàng và Lục Tịch, Lục Chấn Nam và Đường Khiết, vắng vẻ đến mức châm chọc.

Suốt buổi lễ, Lục Tịch mặt không biểu tình, như là tham gia tang lễ của người xa lạ.

Tư Ngữ vẫn canh cánh trong lòng chuyện Viên mẹ "Bán" Lục Tịch, nhưng rốt cuộc người đã khuất, dù trong lòng có bao nhiêu bất mãn cũng không thể hiện ra, im lặng nhìn nhân viên nhà tang lễ đặt tro cốt vào.

"Mẹ!" Ngay lúc nhân viên nhà tang lễ chuẩn bị đóng tấm bia đá, Viên Kiều như phát điên lao tới, hòn đá suýt nữa đập vào tay nàng.

Nhân viên nhà tang lễ hiểu nỗi đau của nàng, định chờ nàng khóc xong rồi mới đậy lên. Không ngờ Viên Kiều càng khóc càng dữ, tay chân cùng sử dụng, hận không thể chui xuống cái hố chật hẹp đó để chôn cùng mẹ.

Nhân viên nhà tang lễ không dám dùng mạnh với Viên Kiều, nói với Lục Tịch và Tư Ngữ đứng gần nhất: "Hai người giữ chặt nàng lại đi."

Hai người nhìn nhau, cố gắng kéo Viên Kiều ra.

Đường Khiết đến an ủi nàng.

Tư Ngữ thấy nàng khóc đến mặt sưng lên, cũng muốn an ủi vài câu. Còn chưa kịp mở miệng, bỗng thấy Viên Kiều xoay người, lao vào lòng Lục Tịch, bật khóc nức nở.

Tư Ngữ trợn mắt há hốc mồm.

Mặc dù hiểu nàng mới mất mẹ, trong lòng rất khổ sở.

Nhưng là!!!

Đây là vợ tôi, ai cho phép ngươi ôm chặt thế???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top