Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Tôi giận quá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau chuyện tiểu cẩu xếp hàng kia, Khâu Diệc Bạch mấy ngày không đăng thêm bài viết mới trên Weibo.

Chủ yếu là bởi vì không có thời gian, hợp tác với bên khách hàng Nhật Bản xảy ra chút vấn đề, Khâu Diệc Bạch nhận được tin liền mang theo người bên phòng tiêu thu bay đi công tác ngay trong đêm, cho đến giờ vẫn chưa trở về.

Liên tiếp năm ngày, ngay cả bóng dáng của cô ấy Thẩm Ninh Hinh cũng chưa thấy.

Công việc cuối cùng đã làm sắp xong, bước qua những người cuối tháng, văn phòng một lần nữa trở nên an nhàn, ngoại trừ thời gian ngắn cần phải ra ngoài làm việc thì còn lại đều là ăn nhậu chơi bời.

Thẩm Ninh Hinh bị trạng thái đó ảnh hưởng, cân nặng bất tri bất giác tăng thêm mấy cân.

"Chị nói này." Vương Hi vừa cắn hạt dưa vừa cười cười cùng Thẩm Ninh Hinh nói chuyện phiếm, "Công ty chúng ta thật biết cách chăm người, tiểu Thẩm mới có mấy ngày mà thịt trên người em đã dày thêm một tầng rồi."

Thẩm Ninh Hinh cả kinh, theo bản năng sờ sờ mặt mình.

Rõ ràng như vậy sao?

Chiều cao của cô ước chừng một mét sáu năm, cho dù có mập lên thì cân nặng vẫn như cũ không hơn trăm cân được, liếc mắt nhìn qua liền thấy được đây là hình thể vô cùng cân xứng, eo ra eo, chân ra chân, bất luận như thế nào cũng không có chút liên quan gì đến từ 'béo'.

(1 cân Trung Quốc = 16 lạng = 160 tiền = 1600 phân = 16000 ly = 16000*0,0373g = 596,8g)

Cũng không biết sao lại bị nhìn ra.

Còn đang nghi hoặc, Vương Hi lại bổ sung thêm một câu: "Buổi sáng, lúc em bước lên cân chị không cẩn thận nhìn thấy."

Giọng nói rất lớn, vừa dứt lời liền thấy vài người đưa mắt nhìn qua bên này, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành, giống như béo lên là chuyện mà vận mệnh đã sắp đặt từ trước mà tất cả mọi thông thể trốn thoát.

Quá khó khăn, quá khó khăn.

Thẩm Ninh Hinh cười cười vờ pha trò cùng cô ta nhưng khuôn mặt lại bất tri bất giác đỏ lên.

Nếu vậy... bắt đầu giảm béo từ hôm nay đi.

Chuyện này cũng chỉ là chút nhạc đệm nhỏ mà thôi.

Tới gần giờ tan làm, Triệu tỷ đột nhiên có chút việc, xin nghỉ trước nửa tiếng cùng giám đốc rời đi, trước khi đi còn dặn Thẩm Ninh Hinh giúp mình nhìn chú ý đến email của khách hàng Ấn Độ.

"Dạ." Thẩm Ninh Hinh gật đầu, mỉm cười cùng chị ấy, "Chị đi cẩn thận."

"Được, vất vả cho em rồi." Triệu tỷ xua tay, rời đi như một cơn gió.

Thẩm Ninh Hinh nhìn chằm chằm bóng dáng Triệu tỷ rời đi trong chốc lát, sau đó thu hồi ánh mắt đăng nhập vào email.

Email cuối cùng được gửi đi là bốn tiếng trước, bên kia trả lời đang cần xác nhận lại kích cỡ món hàng phải mua, sau đó thì biến mất luôn cho đến giờ vẫn chưa phản hồi.

Cách thời gian tan làm không đến nửa tiếng, Thẩm Ninh Hinh vốn cho rằng ngày mai mới nhận được câu trả lời.

Thì cuối cùng lại rất vừa lúc.

Còn ba phút nữa tan làm thì email trả lời đến, trong đó chưa thông tin về kích cỡ món hàng cần mua, hy vọng phía công ty mau chóng gửi hợp đồng qua.

Nếu đã thấy được thì không thể nào mặc kệ được, vì thế Thẩm Ninh Hinh liền tiện tay click mở email.

Ngay sau đó liền tức đến trợn mắt.

Khác với đa số những khách hàng khác, vị khách này yêu cầu mỗi loại pha lê một ít, liếc mắt một nhìn sơ qua cũng đếm được mười mấy loại, mỗi loại chỉ cần hai ba tấn, giá cả mỗi loại cũng không giống nhau.

Thẩm Ninh Hinh ngồi tính tổng giá trị và số lượng xong thì đã qua một thời gian dài.

Thời điểm vất vả mới tính xong hết, văn phòng đã không còn người nào.

Cũng may hai ngày này cô cũng đã quen với việc tăng ca, vội vàng nhanh như chớp soạn ra hợp đồng. Đóng dấu, rà quét một hồi lâu, lúc này mới gửi qua cho bên khách hàng.

Ngay sau đó lại đem đơn sản xuất, đơn đóng gói đã làm xong trước đó lưu trữ vào trong máy tính.

Lại nhấc mắt lên lần nữa, đã qua hơn hai mươi phút.

Hít thở sâu, xoay xoay cổ, Thẩm Ninh Hinh mang balo chuẩn bị đi về nhà, vừa đến cửa thang máy, chưa kịp ấn nút đã gặp được Khâu Diệc Bạch vừa đi công tác trở về.

"..."

Thang máy là điểm gặp gỡ.

Gặp nhiều rồi nên thấy bình thường.

Thẩm Ninh Hinh liền cười cười cùng cô ấy chào hỏi: "Khâu tổng, chị đã về."

"Ừ." Đoán chừng là bởi vì không nghĩ sẽ gặp Thẩm Ninh Hinh vào lúc này cho nên trên khuôn mặt luôn lạnh nhạt của Khâu Diệc Bạch hiện lên chút kinh ngạc, "Sao giờ này cô còn chưa về?"

Thẩm Ninh Hinh theo đó trả lời: "Trước khi hết giờ tôi phải xử lý một chút giấy tờ nên ở lại trễ, bây giờ tôi..."

Còn chưa nói hết, đã thấy Khâu Diệc Bạch vẫy tay với cô: "Mau vào đây giúp tôi, chỉ tốn chút thời gian của cô thôi."

Trường hợp này sao lại quen thế ta.

Sợ cô ấy lại lên Weibo 'nhớ' cô, Thẩm Ninh Hinh chỉ có thể gật đầu: "Vâng, tôi biết rồi."

Dù sao sau khi tan làm quả thật cô cũng không làm gì.

Đi theo sau mông Khâu Diệc Bạch vào trong văn phòng, ngồi xuống, vừa sửa văn kiện vừa đưa mắt nhìn cô ấy làm việc.

Đại khái trôi qua khoảng hai mươi mấy phút, cuối cùng cũng sửa sang xong toàn bộ văn kiện.

Khâu Diệc Bạch đại khái xem qua hết một lần, khẽ gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó liền đem túi đồ đi công tác xách qua.

Sờ qua sờ lại, cuối cùng lấy ra một túi chocolate lớn từ bên trong.

Là nhãn hiệu mà Thẩm Ninh Hinh đã từng nhìn thấy mấy lần trên mạng, chỉ một miếng thôi đã rất đắt rồi, nên không biết nhiều thế này thì rốt cuộc tốn hết bao nhiêu.

"Mua nhiều." Cô ấy nói, làm như không hề để ý mà tiện tay đẩy qua trên bàn, "Vừa lúc cô giúp tôi xử lý đi."

Sẽ không phải lại cảm ơn mình đã giúp cô ấy sửa lại văn kiện đó chứ?

Khâu Diệc Bạch chị không cần khách sáo đến vậy đâu!

Sau khi Thẩm Ninh Hinh trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu tỏ vẻ mình không cần.

Sáng nay cô vừa quyết định giảm cân, thật sự không thể bởi vì mấy miếng chocolate này mà buông vũ khí đầu hàng được.

Hơn nữa cô thật sự cảm thấy có chút hơi xấu hổ.

Lần trước Khâu Diệc Bạch đưa cho cô hai miếng sandwich, hai ngày cô lại mua ăn lại, đến lúc tính tiền mới biết một cái hơn một ngàn, bằng mấy ngày lương của cô.

Khâu tổng thật sự chịu chi.

Cho nên lần này cô quyết không nhận.

Không nhận được đáp án như mong muốn, Khâu Diệc Bạch dừng một chút, không khí đột nhiên trầm xuống.

Hai người cứ như vậy giằng co một lúc lâu, cuối cùng Khâu Diệc Bạch duỗi tay đẩy đẩy túi chocolate dịch thêm về phía trước, thậm chí còn nhấc nhấc mắt, ý nói cô mau cầm đi.

Thẩm Ninh Hinh vẫn lắc đầu.

"Vậy cô đi đi." Cuối cùng Khâu Diệc Bạch nói, "Đóng cửa lại."

Nghe ngữ khí vẫn bình thường, chắc sẽ không tức giận đâu.

Thẩm Ninh Hinh gật đầu, cùng cô ấy nói lời tạm biệt rồi xoay người rời đi.

Cũng không chú ý đến việc Khâu Diệc Bạch đang yên lặng móc điện thoại ra, rồi lạnh mặt mở Weibo.

"..."

---------------------

Chờ đến khi Thẩm Ninh Hinh biết chuyện này thì đã là buổi chiều của ngày hôm sau.

Khâu Diệc Bạch đi công tác từ nước ngoài trở về mang theo không ít quà, đa số đều căn cứ theo sở thích của nhân viên mà lựa chọn, đặc sản địa phương, hàng thủ công mỹ nghệ tinh xảo, trang phục, vân vân.

Trợ lý Hàn mang quà đi vòng quanh văn phòng phân phát cho mọi người, chỉ là không có phần Thẩm Ninh Hinh.

Trợ lý Hàn cảm thấy kỳ lạ, vì vậy lúc đi ngang qua bàn làm việc của Thẩm Ninh Hinh liền lặng lẽ hỏi thăm : "Có phải em chọc giận Khâu tổng rồi không?"

Hẳn là không có nhỉ?

Thẩm Ninh Hinh vừa định lắc đầu, đột nhiên nhớ đến chuyện túi chocolate tối qua.

Vậy ra Khâu Diệc Bạch không phải mang quà về cho mỗi một mình cô.

Kết quả cô hiểu lầm rồi, lại còn từ chối...

Thời điểm nhận thức được chuyện này, sắc mặt Thẩm Ninh Hinh tức khắc liền thay đổi, ngay sau đó chậm rãi gật đầu.

Trợ lý Hàn đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô, an ủi nói: "Tranh thủ tìm cơ hội nói lời xin lỗi với cô ấy đi."

Nói xong thì tiếp tục đi phát quà, chỉ để lại một mình Thẩm Ninh Hinh ngồi ngốc một chỗ, sau một lúc lâu mới nhớ ra gì đó, liền lấy điện thoại chậm rãi mở Weibo.

Quả nhiên lại có một tin mới --

Mất hơn nửa ngày mới tìm mua được chocolate mang về cho Thẩm Ninh Hinh nhưng cô ấy lại không nhận!

Tôi giận quá, tôi sẽ ăn hết toàn bộ, một miếng cũng không để lại cho cô ấy!

"..."

Thẩm Ninh Hinh tắt điện thoại chậm rãi đưa mắt, phát hiện túi chocolate kia quả thật đang ở trong tay Khâu Diệc Bạch.

Đứng lên, liền có thể thấy được vỏ chocolate trong thùng rác bên cạnh.

Trong đầu rất nhanh hiện ra hai chữ: Xong rồi.

Lần này không biết lại bị ghi hận mấy ngày đây.

-----------------

Sự thật chứng minh cô không nghĩ sai, từ sau hôm đó Khâu Diệc Bạch quả nhiên bắt đầu xoay cô vòng vòng, cùng lúc đó túi chocolate kia cũng càng ngày càng xẹp dần.

Thẩm Ninh Hinh không tìm được cơ hội nào để hoà giải với cô ấy, hai người chỉ có thể kéo dài giằng co như vậy.

Mãi cho đến ngày thứ ba, cô đột nhiên phát hiện Khâu Diệc Bạch đeo khẩu trang.

Trùng hợp mấy hôm nay trời mưa, thời tiết thay đổi thất thường, trong văn phòng cũng có không ít người bị cảm, tiếng hắt xì vang lên khắp nơi.

Thẩm Ninh Hinh đoán cô ấy chắc đã bị lây bệnh, liền nhân cơ hội này chủ động qua xin lỗi, còn vô cùng có tâm mà mua thêm thuốc cảm.

Ai mà ngờ Khâu Diệc Bạch chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, một lời cũng không nói, chỉ gật đầu.

Vẫn còn tức giận nha.

Thẩm Ninh Hinh thở dài một hơi, có chút mất mát trở về bàn làm việc, đang suy nghĩ cách khác thì đột nhiên nhận được văn kiện do Khâu Diệc Bạch gửi qua.

Là một bảng biểu, bên dưới còn gửi kèm theo một câu : "Triệu tỷ đang bận, cô giúp cô ấy đối chiếu, lát nữa gửi lại cho tôi kiểm tra."

Vậy mà lại bắt đầu giao lưu với cô.

Thẩm Ninh Hinh vui mừng khôn xiết, tảng đá cứng kia cuối cùng cũng rơi xuống đất, vội vàng lại cẩn thận đối chiếu xong rồi gửi trở về cho cô ấy lần nữa.

Rất nhanh Khâu Diệc Bạch gửi cho cô hai chữ "Khá tốt."

Thẩm Ninh Hinh vội vàng gửi qua một emoji mặc cười, rồi vui vui vẻ vẻ đứng dậy đi toilet.

Đến khi vừa định đẩy cửa muốn đi ra, cô vẫn đang nghĩ thời gian tiểu khóc bao tức giận khá dài, xem ra về sau cô phải cẩn thận hơn, phải suy nghĩ thật tốt về mọi mặt để phán đoán được ý tứ của Khâu Diệc Bạch.

Đang nghĩ nghĩ, vừa muốn quẹo vào thì cô đột nhiên nhìn thấy Khâu Diệc Bạch vội vã đi từ bên ngoài vào. Đầu tiên cô ấy nhìn xung quanh một vòng, phát hiện không có ai lúc này mới đứng trước gương, đưa tay sờ sờ dưới lớp khẩu trang.

Chưa kịp chào hỏi, Thẩm Ninh Hinh đột nhiên nghe thấy cô ấy mở miệng lầm bầm lầu bầu, cũng không biết đang nói tiếng nước nào, làm cô phải phân biệt một lúc lâu cuối cùng mới nghe ra được.

Là tiếng Trung không quá tiêu chuẩn, vừa nhẹ vừa phiêu, xứng với thần sắc khó chịu trong đáy mắt của cô ấy hiện giờ: "Rõ ràng ăn cũng không nhiều, sao đột nhiên lại sưng to vậy chứ..."

"Đau chết mình rồi!"

Lại nhìn kỹ liền thấy có chút buồn cười.

Đến giờ Thẩm Ninh Hinh mới hiểu được tại sao người này lại không nói chuyện.

Không phải bởi vì bị cảm mà là do giận dỗi cô nên ăn quá nhiều chocolate dẫn đến đau răng, cho nên thật sự không nói được...

Còn đến công ty làm gì nữa chứ, nhanhđi gặp bác sĩ đi kìa!

---------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:

Ba ngày trước, Khâu Diệc Bạch: Một miếng cũng không để lại cho Thẩm Ninh Hinh, tôi ăn hết luôn cho em ấy thèm chết, cho em ấy tức chết.

Ba ngày sau, Khâu Diệc Bạch: Quyết định sai lầm rồi, mình đau muốn chết...

Mọi người đừng học theo Khâu tổng, ăn ít  đồ ngọt.

========================

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

20/07/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top