Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36: Từ trước đến nay cô ấy không có bạn bè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lòng tự trọng của Khâu Diệc Bạch bị chà đạp, trong khoảng thời gian ngắn khả năng sẽ không tốt lên được.

Thẩm Ninh Hinh không có cách giải quyết, dù sao hôm nào đi làm cũng tìm cơ hội để dỗ dành cô ấy, buổi tối mỗi ngày về nhà cũng không rảnh rỗi, hai câu buổi sáng tốt lành rồi chúc ngủ ngon luôn treo bên miệng, thăm hỏi vô cùng nhiệt tình như tri kỷ.

Cùng lúc đó cô thậm chí còn lên mạng tìm kiếm thật lâu, muốn xem làm thế nào mới có thể dỗ dành được người khác.

Nhưng tất cả kết quả tìm được chỉ có thể xem là tạm được mà thôi.

Thẩm Ninh Hinh bất đắc dĩ, sau khi rời khỏi trang web cô liền tự nghiền ngẫm một lát, cuối cùng lại một lần nữa động ngón tay thay đổi từ khóa tìm kiếm --

Làm cho trẻ con tức giận, nó sẽ biểu hiện như thế nào, phải dỗ dành ra làm sao?

Trang web xoay vòng tròn vài lần, rất nhanh đã đưa ra kết quả.

Thẩm Ninh Hinh nghiêm túc đọc, phát hiện quả nhiên đã có vài đáp án mới chuẩn xác hơn được một chút.

Trên đó đều nói lòng tự trọng của đại đa số trẻ con đều rất cao, một khi tức giận trong khoảng thời gian ngắn sẽ không vui vẻ lại được, còn sẽ tránh né người lớn, không để ý tới, bệnh kén ăn kèm theo một loạt hành vi khác nữa.

Thẩm Ninh Hinh dựa theo miêu tả để so sánh, đây không phải là giống y Khâu Diệc Bạch sao!

Cô thở dài, vội vàng tiếp tục kéo xuống đọc hướng giải quyết.

Thật ra so với những gì cô đã làm thì cũng không khác lắm, dùng đồ ăn vặt dụ dỗ, lựa chọn từ ngữ thật hay để nói lời xin lỗi, dỗ dành, biểu hiện ra tâm thái muốn cầu hòa của mình.

Nếu vẫn không được, cũng chỉ có thể để đứa trẻ bình tĩnh trước đã.

Xem ra chỉ còn lại một phương pháp này nữa thôi.

Thẩm Ninh Hinh lắc đầu, tắt điện thoại, nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi lâu, lúc này rốt cuộc mới ôm thú bông nhỏ bên người tiến vào mộng đẹp.

Cũng không biết có phải bởi vì trước khi ngủ suy nghĩ quá nhiều hay không, buổi tối cô liền mơ thấy một giấc mơ kỳ quái.

Cô thế mà lại.... mơ thấy Khâu Diệc Bạch khi còn nhỏ.

Trong mơ bộ dáng của cô ấy ước chừng bảy tám tuổi, cũng không luôn nghiêm túc lạnh nhạt như hiện tại, liếc mắt một cái thì vẫn là một tiểu khóc bao không biết ngụy trang rõ đầu rõ đuôi.

Tầm mắt nhìn ra xa, Thẩm Ninh Hinh ngạc nhiên phát hiện mình cũng ở đó.

Cũng giống như Khâu Diệc Bạch là bộ dáng khi còn nhỏ, để chân trần cùng cô ấy vai sóng vai ngồi dưới gốc cây đại thụ.

Đôi mắt của hai người đều hồng hồng, trên mặt vẫn còn nước mắt, rõ ràng chính là bộ dáng vừa mới khóc xong không lâu.

Nhưng nhìn kỹ lại, trên môi lại đều mang theo ý cười, đáy mắt cũng tràn đầy vẻ sung sướng và vui vẻ.

Dựa vào gốc cây đại thụ ngồi cả buổi chiều, nói gì đó lại làm gì đó, cuối cùng vươn ngón út ra nhẹ nhàng ngoắt ngoéo.

Hai ngón tay nhỏ xíu tiếp xúc với nhau, xúc cảm lại vô cùng rõ ràng.

Rõ ràng đến mức khi Thẩm Ninh Hinh tỉnh lại vẫn còn nhớ rõ.

Không biết sao lại nằm mơ như vậy?

Thẩm Ninh Hinh ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn, đến cuối cùng vẫn là bị chuông báo điện thoại kêu trở về.

Đưa mắt nhìn màn hình, thế mà lại là Lý San gọi tới.

Sớm như vậy đột nhiên lại gọi điện thoại cho cô, rất có khả năng là có chuyện quan trọng, Thẩm Ninh Hinh không do dự, vội vàng nhận cuộc gọi.

Giọng nói của Lý San truyền đến, mang theo ý cười thăm hỏi: "Hinh Hinh chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Thẩm Ninh Hinh ngáp một cái, ngay sau đó cũng cười rộ lên chào hỏi, "Tại sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho mình?"

Dù sao người này bình thường nếu có việc gì sẽ luôn tìm Mạnh Dao, Thẩm Ninh Hinh sẽ theo bản năng hỏi như vậy cũng không kỳ quái.

"Chỉ là nhớ cậu thôi." Lý San ở phía bên kia cười khanh khách, rồi lại ngay lúc Thẩm Ninh Hinh muốn mở miệng trào phúng thì cô ấy lại lập tức cắt ngang trở về lại trạng thái bình thường, "Được rồi, thật ra mình có việc muốn tìm cậu."

"Mình biết." Thẩm Ninh Hinh mở miệng, tươi cười không khỏi càng sâu thêm vài phần, "Nói đi, chuyện gì?"

"..."

--------------------------

Thông qua cuộc gọi, Thẩm Ninh Hinh mới biết Lý San còn có một em trai.

Chẳng qua tuy nói là em trai, nhưng trên thực tế hai ngườicũng chỉ kém nhau có một tuổi mà thôi.

Như vậy lại xấp xỉ tuổi với Thẩm Ninh Hinh, cũng vừa tốt nghiệp muốn bắt đầu đi làm.

Rất trùng hợp, văn phòng nơi cậu ta làm việc lại đối diện công ty của Thẩm Ninh Hinh.

Dựa theo lời Lý San nói, đại khái là đứa nhỏ này được nuông chiều từ bé, mới bước chân vào xã hội có khả năng sẽ không biết điều cho lắm, vừa hay Thẩm Ninh Hinh đã đi làm được một thời gian cho nên tương đối có kinh nghiệm, muốn nhờ cô giúp đỡ cậu ta một chút.

"Cậu cũng không cần quá lo lắng." Lý San nói, "Nhân lúc thời gian nghỉ trưa cùng nó ăn bữa cơm nói đại khái cho nó nghe về một ít tiềm quy tắc người mới nên tuân thủ là được, những thứ khác không cần phải xen vào."

Cô ấy còn nói: "Chị em tốt, mình tin tưởng cậu!"

Trong giọng nói tràn đầy chờ mong cùng hưng phấn, nói cũng rất nhiều, đến cuối cùng Thẩm Ninh Hinh đều chỉ có thể vừa nghe vừa cười.

Không khỏi mở miệng trêu chọc cô ấy: "Cậu nha, làm chị thôi mà lại như mẹ của cậu ta vậy."

"Người ta rõ ràng là một tiểu tiên nữ xinh đẹp đáng yêu." Lý San cũng bắt đầu cười, vừa cười vừa giảo biện, "Cậu mới là mẹ."

"Mình không......" Thẩm Ninh Hinh nghe vậy vừa định phản bác.

Nhưng lời vừa đến miệng, trằn trọc vài lần vẫn không nói ra, bởi vì cô đột nhiên nhớ đến khuôn mặt của Khâu Diệc Bạch.

Sau đó liền phát hiện, thật sự không có cách nào phản bác.

Lý San nói thật sự không sai.

Cô có chút bất đắc dĩ, ho khan một tiếng xấu hổ thay đổi đề tài, tiện đà lại cùng Lý San tám chuyện một chút.

Lúc sau mới vội vàng đứng dậy đi thu dọn, vội vàng chạy đến công ty.

-----------------------

Buổi sáng hôm nay Khâu Diệc Bạch không ở đây.

Gần đây bên xưởng có rất nhiều việc, cô ấu thường xuyên phải qua đó một chuyến, có đôi khi một lần đi liền phải nghỉ ngơi một ngày.

Thẩm Ninh Hinh đợi một lát không thấy người đến, dứt khoát cũng không suy nghĩ nữa toàn tâm toàn ý bắt đầu làm việc, tiếp tục xử lý công việc trong tay.

Thời gian nghỉ trưa rất nhanh đã đến.

Đã đến giờ hẹn gặp mặt em trai nhỏ.

Địa điểm là nơi Lý San đặt trước, một quán cà phê ngay cạnh công ty Thẩm Ninh Hinh.

Bởi vì đã nghe qua miêu tả của Lý San, trong lúc đi Thẩm Ninh Hinh còn tưởng rằng em trai nhỏ sẽ là chàng trai chưa trưởng thành, còn có chút phát sầu suy nghĩ xem có phải nên dùng giọng điệu ôn nhu để nói chuyện với cậu ta hay không.

Kết quả đến nơi mới phát hiện căn bản như vậy.

Người này so với Lý San nói còn thông minh, nhanh nhẹn hơn nhiều.

Cũng rất lợi hại, trong văn phòng những chuyện đó cậu ta đều hiểu, năng lực nhìn mặt đoán ý cũng rất mạnh.

Thẩm Ninh Hinh cùng cậu ta trò chuyện một lát, phát hiện thật ra mình căn bản không có gì để dạy, nghĩ đứa nhỏ này lát nữa còn có việc, liền không muốn lãng phí thời gian, nhanh chóng tính tiền rồi cùng cậu ta đi ra khỏi quán cà phê trở về công ty.

Đi được nửa đường, em trai nhỏ đột nhiên nói muốn mua chút điểm tâm ngọt mang về cho đồng nghiệp.

Tay chỉ vào một cửa hàng bingsu siêu ngon.

Bingsu sao.

Thẩm Ninh Hinh nhìn theo ngón tay của cậu ta, sau một lúc lâumới nhẹ nhàng gật đầu.

Trước kia hình như cô cũng thấy Khâu Diệc Bạch có ăn qua, nhìn biểu cảm và bộ dáng thì đại khái là vô cùng thích.

Nếu không mình cũng thuận tiện mua cho cô ấy đi.

-----------------

Hơn 5 giờ sáng, Khâu Diệc Bạch đã đi đến xưởng.

Bộ phận kiểm chất gần đây có gây ra lỗi số liệu rất quan trọng, Khâu Diệc Bạch không muốn chậm trễ tiến độ  công việc nên liền trực tiếp tự mình đến kiểm tra, xử lý xong lại tranh thủ đến phân xưởng sản xuất.

Bận rộn một hồi, thời gian đã không còn sớm.

Hẳn là có thể kịp trở lại công ty trước giờ nghỉ trưa.

Dưới dáy lòng Khâu Diệc Bạch thầm tính toán, không nghĩ quá nhiều, tùy tiện ăn trưa ở xưởng rồi liền lái xe quay về công ty.

Dọc theo đường đi thế mà đều nghĩ về chuyện của Thẩm Ninh Hinh.

Thật ra qua nhiều ngày như vậy cô ấy đã không còn tức giận nữa.

Nhưng từ trước đến nay cô ấy không có bạn bè, căn bản không biết xử lý chuyện như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm sao để giảng hòa với Thẩm Ninh Hinh, cũng ngại mở miệng.

Muốn tìm một phương pháp thích hợp, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ ra.

Khâu Diệc Bạch không khỏi có chút phát sầu, trên đường trở về đều thất thần, mãi cho đến khi đi ngang qua tiệm bánh ngọt, đột nhiên mắt chợt sáng lên.

Cô ấy nghĩ, nếu không thì mua bingsu cho Thẩm Ninh Hinh đi!

Sau đó lại phiền trợ lý Hàn giúp đưa qua, bảo cô ấy làm bộ vô tình giúp mình nói vài lời hay.

Cửa hàng bingsu này ăn rất ngon, Thẩm Ninh Hinh ăn xong hẳn là sẽ... sẽ làm hòa với cô.

Khâu Diệc Bạch suy nghĩ rất nhiều.

Thân thể cũng đi theo bản năng, theo bản năng dừng xe ở ven đường, dưới ánh nắng chói chang đứng ở cuối xếp hàng.

Vừa đợi vừa nghĩ, mình thật là xứng là một người cấp trên tốt.

Đang nghĩ ngợi, vừa nhấc mắt lên đột nhiên nhìn thấy ở đầu hàng có một hình bóng quen thuộc.

Là Thẩm Ninh Hinh!

Người này sao lại cũng tới mua bingsu?

Khâu Diệc Bạch ngẩn người, duỗi dài cổ qua nhìn nhìn bên cạnh, muốn nhìn xem trong tay người kia có cầm bingsu hay không.

Không đợi cô kịp thấy rõ được gì, đột nhiên phát hiện đứng bên cạnh cô là một người đàn ông.

Cậu ta chính là cái loại hình chó con mà hiện tại ở trên mạng hay nói, trắng nõn sạch sẽ, tóc xù xù cuốn cuốn, cười rộ lên còn có răng nanh.

Xem bn dáng của hai người hình như có quan hệ rất thân mật, rõ ràng so với những người đúng gần hơn, đứng tại chỗ bốn mắt nhìn nhau nói chuyện.

Nói gì đó, làm gì đó, một lát sau Thẩm Ninh Hinh thế mà còn nở nụ cười.

Mắt cong cong, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, cười vô cùng ngọt.

Khâu Diệc Bạch: "..."

Người này lúc ở bên cạnh mình chưa từng cười như vậy.

Cô ấy bị nụ cười tươi kia làm cho lung lay một chút, sau một lúc lâu mới khôi phục tinh thần.

Không biết lúc này tâm trạng của mình là gì, Khâu Diệc Bạch có chút ngốc, trầm mặc một lát lại lấy điện thoại ra mở WeChat.

Cũng không cần thiết để ý cậu ta, quan hệ của cô ấy và Thẩm Ninh Hinh thân mật cậu ta hơn nhiều, Thẩm Ninh Hinh chính là cấp dưới của cô ấy, còn thiếu cô ấy rất nhiều ân tình, hai người còn cùng nhau đi ra ngoài chơi.

Thậm chí hai ngày nay mỗi ngày Thẩm Ninh Hinh còn hỏi han cô, chào buổi sáng, chào buổi trưa, chúc ngủ ngon, từ trước đến nay chưa từng đứt quãng...

Trên giao diện của WeChat hiển thị thời gian của tin nhắn cuối cùng, là buổi trưa ngày hôm qua.

Đứt quãng.

--------------------

Người xếp hàng rất nhiều, nhân lúc này em trai nhỏ kể chuyện cười cho Thẩm Ninh Hinh.

Thế nhưng lại cực kỳ buồn cười, Thẩm Ninh Hinh nghe xong còn cười một hồi lâu, nước mắt đều chảy ra.

Chẳng qua còn chưa cười xong, em trai nhỏ lại đột nhiên mở miệng.

Nhưng lần này không phải kể chuyện cười, mà là ghé sát vào chút, hiojng nói rất nhỏ hỏi cô: "Hinh tỷ, phía sau hình như có người vẫn luôn nhìn vào chị..."

"Hả?" Cậu ta vừa dứt câu Thẩm Ninh Hinh liền sửng sốt, vội vàng quay đầu lại nhìn, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.

Không khỏi quay đầu lại hỏi : "Ai đâu? Ở đâu?"

"Vừa mới đi." Em trai nhỏ nói, "Vẫn luôn đứng ở cuối hàng, nhìn chằm chằm vào chị một hồi lâu, ban đầu em còn tưởng rằng là em nhìn lầm."

"Có cái gì đặc biệt không?" Thẩm Ninh Hinh nghe vậy lại hỏi.

"Là phụ nữ!" Em trai nhỏ nói, "Còn khá xinh đẹp, vóc người rất cao, tóc dài, còn mặc một bộ âu phục màu đen..."

Cậu ta còn nói: "Hinh tỷ chị không biết đâu, mới vừa rồi người nọ đi rất nhanh, chỉ chốc lát sau liền không còn bóng dáng nữa, giống như một con chuột đen lớn."

Con chuột đen lớn?!

Thẩm Ninh Hinh ngốc luôn.

Tại sao sau khi nghe những đặc điểm này, hình như giống Khâu tổng của cô vậy?

Suy đoán rất nhanh được chứng thực.

Thẩm Ninh Hinh cảm giác người đó có khả năng chính là Khâu Diệc Bạch, lo lắng cô ấy có phải lại thấy gì, hiểu lầm gì không, rồi lại chạy đi giận dỗi mình tiếp hay không.

Cho nên liền vội vàng chạy về.

Thời gian nghỉ trưa của bọn họ không tính là ngắn, tuy nói Thẩm Ninh Hinh ở bên ngoài chậm trễ một hồi lâu, nhưng hiện tại vẫn còn sớm, mọi người trên cơ bản đều đang ngủ, không có ai tỉnh.

Bầu không khí xung quanh cực kỳ an tĩnh.

Thẩm Ninh Hinh sợ quấy rầy đến bọn họ, ngay sau đó liền rất nhẹ nhàng, xách theo túi bingsu nhẹ đi vào, lặng lẽ đến trước văn phòng Khâu Diệc Bạch nhìn vào.

Ngay sau đó liền phát hiện người này quả nhiên đã trở lại.

Cũng giống như em trai nhỏ đã nói, tóc dài, âu phục màu đen...

Cho nên, con chuột đen lớn thật là chị ấy.

Thẩm Ninh Hinh thấy thế thở dài, đang nghĩ xem có nên thử tự đưa bingsu vào một lần hay không, còn chưa chờ cô đi về phía trước lại đột nhiên kinh ngạc một chút.

Đến gần, tất cả những cử động nhỏ ấy đều có thể bị phát hiện, cho dù là cách một lớp cửa kính.

Thẩm Ninh Hinh phát hiện Khâu Diệc Bạch hình như đang khóc.

So với bộ dáng khóc chít chít bởi vì công việc bị làm khó thì rất khác, lần này rõ ràng cô ấy thương tâm hơn rất nhiều.

Hốc mắt hồng hồng, trên má và lông mi toàn bộ đều là nước mắt, trong tay còn nắm chặt mấy tờ khăn giấy đã ướt hết.

Có lẽ là sợ bị người bên ngoài phát hiện ra, cho nên toàn bộ quá trình vẫn luôn cắn môi không phát ra tiếng, thân thể nhẹ nhàng run rẩy.

Rõ ràng là đang mặc một bộ âu phục màu đen, mang giày da, lại thương tâm giống như một đứa nhỏ.

Thẩm Ninh Hinh thấy thế trái tim theo bản năng đau một chút.

Trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy đoán, chỉ sợ là người này thấy được hình ảnh cô và em trai nhỏ ở bên nhau, cho nên hiểu lầm gì đó.

Có phải cho rằng mình vứt bỏ chị ấy, không bao giờ muốn làm bạn với chị ấy nữa hay không?

Vẫn là... Bởi vì thật ra chị ấy cũng rất để ý đến mình.

Thẩm Ninh Hinh không suy nghĩ được nhiều, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm Khâu Diệc Bạch đang khóc chít chít sau lớp cửa kính, nhìn thật lâu, rốt cuộc vẫn là không nhịn được.

Lần này dứt khoát không gọi điện thoại, nhắc nhở chuẩn bị gì hết, trực tiếp đẩy cửa ra đi vào.

Tiện tay đặt bingsu lên trên bàn của Khâu Diệc Bạch, lúc sau lòng tràn đầy vội vàng cùng lo lắng nâng mặt cô ấy lên.

Thật là đáng thương muốn chết, khóc thành mèo nhỏ luôn rồi.

Ngay cả lớp trang điểm cũng bị nhòe.

Trên mặt chị ấy là bùn sao?

Thẩm Ninh Hinh thấy thế dừng một chút, không để ý động tác muốn trốn tránh của Khâu Diệc Bạch, duỗi tay cầm lấy tờ giấy trong tay cô ấy, ngay sau đó lại nhẹ nhàng cong eo.

Nhìn cô ấy, lúc sau thật cẩn thận giúp cô ấy lau đi nước mắt trên mặt.

Động tác cực kỳ ôn nhu.

Ngay cả giọng nói cũng rất nhỏ nhẹ, ôn nhu: "Khâu tổng em đến là để xin lỗi chị."

"Em còn đi mua bingsu cho chị nữa nè, đợi cả một hàng thật dài luôn, giờ chị có thể nể mặt em mà nếm thử có được hay không?"

"Ăn xong chúng ta liền làm hòa, chị đừng khóc..."

Lời vừa dứt, Khâu Diệc Bạch đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Nhìn chằm chằm cô vài giây, lúc này mới nhớ tới mình còn đang khóc, vội vàng lau nước mắt ngồi ngay ngắn.

Ngoài miệng cũng giảo biện, nói Thẩm Ninh Hinh cô thật quá phiền phức, tại sao không gõ cửa mà tự tiện đi vào!

Còn nói rõ ràng là mắt mình bị gió thổi vào nên mới chảy nước, lúc này mới đỡ hơn.

"Cô có khóc thì tôi sẽ đều không khóc đâu!" Cô ấy còn nói, đôi mắt giận dữ mở to, rất không vui nhìn Thẩm Ninh Hinh, "Trẻ con mới khóc!"

"Thì ra là vậy." Thẩm Ninh Hinh cười rộ lên, như cũ giữ lại mặt mũi cho cô ấy, "Vậy là do em nhìn lầm rồi."

"Gió bên ngoài thật sự rất lớn, vừa rồi lúc em mua bingsu cũng bị bụi bay vào mắt, phải nhờ em trai của em thổi một hồi lâu mới hết."

Vì để Khâu Diệc Bạch an tâm, liền nhân cơ hội này, cố ý cường điệu hai chữ 'em trai'.

Ngay sau đó xoay người sang chỗ khác, thật cẩn thận mở hộp bingsu ra.

Từ bên trong lấy ra một khối lớn nhất xinh đẹp nhất nhẹ nhàng đưa tới trước mặt Khâu Diệc Bạch, ôn nhu nói: "Cho nên nể tình em vất vả như vậy mới mua được,  chị nể mặt em được không?"

Lời nói cực kỳ chân thành.

Trên mặt cũng mang theo ý cười, bộ dáng rõ ràng so với lúc đùa giỡn bên ngoài vừa nãy càng thêm xinh đẹp, đôi mắt lấp lánh, bên trong ngoại trừ ý cười ra còn lại đều là bóng dáng của Khâu Diệc Bạch.

Ấm áp lại chân thành tha thiết.

Thấy thế Khâu Diệc Bạch trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng thật sự duỗi tay tiếp nhận khối bingsu kia.

Múc một muỗng nhai nhai nuốt vào, lúc sau rât nhỏ giọng đáp lại cô: "Được rồi, vậy làm hòa..."

Thẩm Ninh Hinh thấy thế nụ cười tươi không khỏi càng sâu thêm vài phần.

Gật gật đầu, cũng nhẹ giọng đáp lại cô ấy: "Vậy làm hòa."

========================

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

25/08/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top