Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

17.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

17.

Chúng yêu đằng sinh mệnh ngoan cường, lại còn cứng cỏi, linh kiếm bình thường chặt lên không chút nào tổn thương. Tuy nhiên trong tay Vân Thời là Huyền linh kiếm, bao phủ bởi Lôi linh lực, điện lôi màu đỏ tím hiển hiện, nháy mắt chặt đứt những sợi đằng quanh thân. Có điều ngay sau đó, có vô số sợi đằng đánh tới, thanh âm ào ào như chế giễu. Vân Thời ngưng trọng. Nếu vô pháp giải quyết, họ không có cách nào tiếp tục đi tìm dị bảo và linh thảo. Bảo hộ Thiên Cơ ở sau lưng, Vân Thời điều động linh lực, dựa theo cách luyện kiếm tại trọng lực trận, dùng kiếm khí cắt đứt sợi đằng, cứ một chém nàng lại bước lên một bước.

Những tu sĩ kia nhìn thấy Vân Thời làm, cũng lấy ra vũ khí của mình. Đều là đệ tử đại gia tộc, có nhiều dị bảo phòng thân. Thế công mạnh nhất là Xích Viêm – Đoàn gia Đoàn Liệt Phong. Hắn là thuần Hỏa linh căn, đối phó sợi đằng nhẹ nhõm hơn người bình thường rất nhiều. Mặc dù chỉ là Luyện khí đại viên mãn nhưng đã đuổi kịp Vân Thời.

"Sư muội, kiếm không phải dùng như vậy, Thiên Khung Tông không dạy kiếm pháp cho ngươi sao?"

Đoàn Liệt Phong phóng một hỏa cầu đánh rơi sợi đằng phía sau Vân Thời, la lớn.

Vân Thời không có phản ứng, chỉ là lạnh lùng chăm chú nhìn yêu thực phía trước. Mặc dù nàng chỉ bổ kiếm ở đằng trước, nhưng khí lưu xoay chuyển quanh thân, cả người nàng được bao bọc kiếm khí, những yêu thực còn chưa được tới gần đã bị chém đứt. Đoàn Liệt Phong nhìn một hồi mới phát hiện mình vẽ vời thêm chuyện. Nhưng yêu thực nhìn đến không có điểm dừng, nếu nàng cứ như vậy linh lực sẽ tiêu hao rất nhanh.

Ngay tại Đoàn Liệt Phong thất thần, suýt bị sợi đằng đánh trúng, nếu không phải Vân Thời xuất kiếm, có khả năng hắn đã rơi vào trong yêu đằng.

"Khốn kiếp!"

Đoàn Liệt Phong đổ mồ hôi lạnh, mắng, vung linh kiếm nhanh hơn. Chỉ thấy tàn ảnh đạo đạo lửa đỏ, khí tức nóng bỏng lấy hắn làm trung tâm phát tán ra bốn phía. Có điều chỉ là Luyện khí đại viên mãn, linh lực không trụ nổi, động tác trì trệ. Nếu không phải người phía sau đuổi tới, hắn lại có thể bị yêu thực nuốt chửng.

Thấy Thiên Cơ được Vân Thời che chở ở hậu phương, không hề có sự chiến đấu, có tu sĩ la lớn:

"Dù sao cũng là Luyện khí 5, vì sao không động thủ? Trốn ở sau lưng giống kiểu gì? Thật sự mất mặt Thiên Khung."

Có một tu sĩ tương đối hiểu biết Thiên Khung nói:

"Các ngươi không biết ư? Nàng là phế vật Ngũ linh căn, đi theo lên núi thôi."

Tu sĩ này vừa nói vừa đố kỵ nhìn Thiên Cơ. Sao hắn cũng không tốt số như thế?

"Không biết đằng lâm này lớn bao nhiêu, chúng ta phải nghĩ cách ra ngoài. Sư muội ở đằng trước, tốt xấu gì ngươi cũng nên động tay chút a, bằng không chúng ta đều chết ở chỗ này!"

"Đúng đúng, trốn tránh phía sau dựa vào nữ tu bảo hộ, không mất mặt à?!"

. . .

Chúng tu sĩ lao nhao, Thiên Cơ nghe mà, nàng không phải nữ tu sao? Nàng quay đầu lại nhìn những tu sĩ kia, làm mặt quỷ, cười hì hì đáp:

"Ta dựa vào sư muội bảo hộ, cần các ngươi lắm miệng à?"

"Cô nương, lời này của ngươi không đúng. Nếu không phải chúng ta cùng nhau đối phó yêu đằng, sư muội của ngươi chỉ sợ cũng chèo chống không được." Một nam tu nói.

Cùng nhau rơi vào đây chỉ có Ôn Thiếu Khanh bảo trì cẩn thận, không có mở miệng. Ngũ linh căn còn có thể tu đến Luyện khí 5, lại tùy ý sử dụng Huyền giai Linh khí, hắn không cảm thấy đó là người đơn giản.

"Sư tỷ, có phát hiện chưa?" 

Vừa chém sợi đằng phía trước, Vân Thời vừa ăn thịt khô, bổ sung linh lực tiêu hao. Hiện tại tứ phương đều là sợi đằng che khuất cả bầu trời, tất cả bọn họ bị vây trong lao tù màu xanh sẫm. Không kịp lau mồ hôi trên trán, ánh sáng của linh kiếm trong tay tăng vọt, số lượng chém sợi đằng càng nhiều, sát cơ trên kiếm dần nặng, cũng uy nghiêm đáng sợ tựa như sát thần lâm thế. Vân Thời cũng cảm thấy kiếm hồn Tham Lang dị động, nhưng bản tâm trong sáng từ đầu đến cuối không nhận ra sự tàn sát ảnh hưởng.

"Sợi đằng sinh sôi không ngừng, cần tìm tới rễ của nó." 

Thiên Cơ đáp. Đoạn đường này, nàng một mực quan sát những sợi đằng. Chúng không phải độc lập hình thành, mà là mỗi một gốc đều đã luyện thành chỉnh thể. Đại khái là Tiểu bí cảnh dư dả linh khí, bọn chúng bắt đầu biến dị. Mặc dù là Yêu thực cấp 3, nhưng toàn bộ tập trung lại vậy sức chiến đấu không chỉ dừng ở cấp 3.

"Đi lên!" Thiên Cơ quát to.

Vân Thời hiểu ý, chỉ trường kiếm lên trên. Nàng bây giờ là Trúc cơ, có thể ngự kiếm phi hành nhưng nó cực kì tiêu hao linh lực, nàng căn bản chèo chống không được bao lâu, cho nên nàng sẽ làm đạn bắn lên trên. Màu đỏ tím kiếm quang tụ thành một lôi điện hình tròn xông thẳng lên trời. Một trận ầm ầm nổ như sấm, vang lên phía trên sợi đằng. Trên trời xuất hiện một lỗ hổng, sắc trời chen vào được ngay, tạm thời xua tan mảnh u ám.

Vân Thời ngã xuống, Thiên Cơ tung lên, ôm đối phương vào lòng. Dưới chân linh kiếm chợt hiện, hai người hướng lỗ hổng từ từ nhỏ dần bay đi. Những sợi đằng xung quanh điên cuồng vồ vập, muốn giật họ xuống nhưng mấy tấm hỏa phù xông ra, áng lửa dấy lên bức lui chúng nó.

Mấy tu sĩ ở dưới thấy Thiên Cơ, Vân Thời lao ra, cũng theo xông ra. Mặc dù không có bản sự ngự kiếm phi hành nhưng tài đại khí thô, có thể dùng linh thạch nuôi dưỡng phi hành khí. Tức khắc, nhiều loại phi hành khí treo tại giữa không trung; phía dưới là bộ dáng sợi đằng giương nanh múa vuốt đáng sợ.

"Tiểu bí cảnh này làm sao kinh khủng như vậy!"

Đoàn Liệt Phong lau mồ hôi, nhìn hai người Vân Thời, trong lòng thầm lầm bầm, Luyện khí kỳ đã ngự kiếm phi hành rồi ư? Không hợp lẽ thường!

Có nghi vấn giống hắn cũng không ít, nhưng rất nhanh họ không có thời gian suy nghĩ nhàn sự, sợi đằng dưới đáy lại nhanh chóng xông tới rồi. Ai vận khí không tốt thì bị kéo lại, chỉ còn tiếng thét thảm thiết.

Ước chừng là phát giác dùng lửa tới đối phó yêu đằng tương đối nhẹ nhàng, cả đám đều ném ra hỏa phù mình mang tới. Chỉ là tu vi cả đám dùng được Hoàng linh phù, rất khó tạo thương tổn gì lớn cho yêu đằng. Vì chưa nhìn thấy cảnh tượng này bao giờ, nên nháy mắt chỉ còn lại tiếng chửi...

"Hai vị sư muội, các ngươi có ý kiến gì không?"

Đoàn Liệt Phong nhìn xung quanh, phát hiện có một nửa tu sĩ ở sau lưng Ôn Thiếu Khanh, một nửa thì theo mình, còn lại là hai người Vân Thời vẫn lẻ loi, hắn đã quên mình lúc trước bị lạnh nhạt, khống chế phi hành khí hướng phía trước, hỏi:

"Nếu có thể tìm được trung tâm, đánh chết nó là tốt rồi."

Ở trong đằng tùng lâu như vậy, hắn có thể nhìn ra một hai.

"Đã tìm được chưa?" Vân Thời hỏi Thiên Cơ.

Thiên Cơ không có trả lời, chỉ là cho Vân Thời ăn vào cực phẩm linh đan khôi phục linh lực. Đan hương nồng đậm tỏa ra, tu sĩ xung quanh đều ngửi thấy. Gia tộc bọn họ cũng có linh đan, nhưng cho bọn hắn cũng không phải cực phẩm. Hoàng giai Cực phẩm linh đan trên thị trường không phải giá thấp.

"Thiên Khung Tông nội tình thâm hậu thật." Có tu sĩ cảm khái nói.

Ôn Thiếu Khanh vung quạt xếp, cười lạnh: "Thiên Khung có Luyện đan sư." Nuôi một cái Huyền giai Luyện đan sư, tự nhiên không hiếm lạ.

"Hướng đông hai dặm."

Thiên Cơ tới bên tai Vân Thời thấp giọng nói. Phi kiếm dưới chân xoay chuyển, hướng về vị trí bản thể yêu thực lao đi.

Những yêu thực đang bị tu sĩ oanh kích dường như nhận ra động tác của họ, tấn công dữ dội hơn. Sợi đằng vặn vẹo như xúc tu, mang theo gai nhọn, chỉ cần chạm nhẹ là da tróc thịt bong. Có vài Luyện khí kỳ ứng phó không nổi, không cẩn thận bị thương, vết thương còn hiện ra màu đen, không thể không sử dụng linh lực ép độc ra ngoài.

Đoàn Liệt Phong không có nghe được hai người đối thoại, chỉ là trực giác bảo hắn đi theo các nàng sẽ có chỗ tốt. Một Trúc cơ kỳ nữ tu vẫn là mạnh hơn một đống vướng víu ở sau lưng. Còn vướng víu ở sau lưng người ta, chính nàng còn không có ghét bỏ, ngoại nhân nói được cái gì? Nghĩ vậy, Đoàn Liệt Phong cũng hoả tốc đi theo. Trên đường đi, hỏa cầu bay loạn.

"Tam thiếu, chúng ta đi qua không?" Một tu sĩ hỏi, cũng là người Ôn gia, chẳng qua là dòng bên không được coi trọng.

Ôn Thiếu Khanh lạnh mặt, vuốt quạt xếp, gằn giọng nói:

"Đi!"

Thế là, một đám tu sĩ trùng trùng điệp điệp đi theo Thiên Cơ các nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top