Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14. Tiền căn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là nơi nào?

Nàng chậm rãi mở mắt, thích ứng một hồi lâu, mới từ từ thả tay xuống, thấy rõ ràng tất cả trước mắt.

Hoa lê như tuyết, rào rạt mà rơi.

Ánh mặt trời xán lạn xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, chiếu vào tăng bào đã ngả vàng vì giặt giũ nhiều lần của nàng, có vẻ phá lệ sáng như tuyết.

Ta là ai?

Linh thức thuộc về Trương Diệu Vi rút đi từng chút từng chút, nàng cực lực muốn giữ lại tuyến ký ức thuộc về hiện thực, những ký ức đó lại giống như cát rơi qua kẽ tay, trôi đi sạch sẽ.

Nàng cảm thấy trên đầu lạnh đến hoảng hốt, giơ tay sờ lại là một mảnh trống trơn, thậm chí lòng bàn tay còn có thể chạm được ba vết sẹo tròn.

Tóc của ta đâu?

“Hoài Từ, ngươi lại trốn ở chỗ này lười biếng!” Nơi xa, tiểu ni cô mặc tăng bào trắng trơn không vui đi tới, vừa đi, vừa lẩm bẩm, “Sư phụ mới vừa tới, phát hiện ngươi không có phơi kinh thư ở hậu viện, đã tức giận!”

“Hoài Từ?”

“Này! Ngươi mau tỉnh táo! Bộ dáng chưa tỉnh ngủ như vậy bị sư phụ nhìn thấy, chính là muốn phạt nặng!”

Tiểu ni cô nhéo Hoài Từ một cái, đau đớn rõ ràng nhắc nhở nàng, tất cả chuyện này dường như cũng không phải là cảnh trong mơ. Chẳng lẽ những chuyện trước đó mới là cảnh trong mơ? Hiện tại cái người Hoài Từ này mới là nàng chân chính?

Nghĩ đến đây, ký ức thuộc về Hoài Từ nháy mắt trở nên rõ ràng.

Nàng gọi là Hoài Từ, năm nay vừa vặn mười lăm, là một cô nhi được sư phụ nhặt về Từ Bi Sát từ bờ sông. Bởi vì ngộ tính khá cao, được sư phụ coi trọng, cho nên ngày thường nghiêm khắc với nàng nhất. Mấy người trong chùa đều nói, sau khi sư phụ viên tịch, trụ trì đời kế tiếp của Từ Bi Sát nhất định là nàng.

Từ Bi Sát là ngôi chùa mà Hành Dương quận chúa xây dựng để thờ kính vong mẫu, mấy năm nay Hành Dương quận chúa lại xây dựng chùa chiền ở địa phương khác, cho nên cũng không tới thường xuyên như trước. Từ Bi Sát dần dần trở thành nơi các bá tánh lân cận đến cầu nguyện, nghe nói có phần linh nghiệm, cho nên mấy năm nay hương khói cường thịnh, khách hành hương không dứt, cũng coi như có chút danh tiếng.

“Hoài Từ! Ngươi ngẩn người làm gì đó!”

Tiểu ni cô bên cạnh lắc nàng một cái, kéo nàng từ trong thất thần trở về.

Hoài Từ cũng nhớ ra nàng ấy, tiểu ni cô này chính là sư tỷ Hoài Thiện của nàng, tam đệ tử của sư phụ Thiền Tâm Sư Thái. Đệ tử đích thân Sư Thái dạy đa phần là cô nhi được nhận nuôi, hai người trước chưa trưởng thành đã nhiễm bệnh qua đời, cho nên Hoài Thiện coi như là đại đệ tử của Từ Bi Sát hiện tại. Dưới Hoài Thiện, còn có hai sư muội, mới đến phiên Hoài Từ đứng hàng thứ sáu.

“A! Kinh thư còn chưa có phơi xong nữa!” Hoài Từ nhớ lại tất cả, bỗng nhiên kinh hô một tiếng, liền bước nhanh chạy về hậu viện Từ Bi Sát.

“Hoá ra ta nói với ngươi lâu như vậy, ngươi cũng không nghe vào một chữ à!” Hoài Thiện cảm thấy chính mình tức giận, vội vàng chắp tay trước ngực, niệm một câu, “A Di Đà Phật, người xuất gia, không tức giận.”

Hoài Từ hấp tấp chạy vào hậu viện, nhìn thấy bóng dáng Thiền Tâm Sư Thái, vội vàng dừng bước, cúi đầu nhanh chóng sửa sang lại dáng vẻ một phen, lúc này mới thả chậm bước chân, chậm rãi đi qua.

“Hoài Từ.” Thiền Tâm Sư Thái ước chừng hơn bốn mươi, bởi vì đắm chìm trong Phật pháp lâu năm, gương mặt hiền từ, mặc dù thật sự bực mình, sắc mặt lại hiền từ như cũ, nhìn không ra một tia tức giận.

Hoài Từ chắp tay trước ngực, hành lễ với sư phụ, “Đệ tử biết sai rồi.”

“Sai ở nơi nào?” Thiền Tâm Sư Thái nhẹ nhàng hỏi.

Hoài Từ trả lời đúng sự thật: “Không nên lười biếng ham ngủ.”

“Sai.” Thiền Tâm Sư Thái dùng ngón tay gõ một cái lên vầng trán láng mịn của Hoài Từ.

Hoài Từ nghĩ nghĩ, nói: “Không nên sống uổng phí thời gian.”

“Lại sai.” Thiền Tâm Sư Thái lại gõ một cái.

Hoài Từ lại nghĩ nghĩ, lại nói: “Không nên quên chính sự phơi nắng kinh thư.”

“Vẫn sai.” Nhưng lần này Thiền Tâm Sư Thái cũng không gõ nàng, đột nhiên hỏi nàng một vấn đề, “Còn nhớ rõ vì sao “Phù Đồ bất tam túc tang hạ”?”

Người tu hành không ngồi dưới gốc dâu ba đêm.

Hoài Từ nghiêm túc đáp: “Bất dục cửu sinh ân ái.”

Không để lâu ngày sinh tình.

“Ngươi nghỉ ngơi dưới cây hoa lê kia mấy lần rồi?” Thiền Tâm Sư Thái lại hỏi.

Hoài Từ cẩn thận ngẫm lại, không nhiều không ít, vừa lúc là lần thứ ba.

Thiền Tâm Sư Thái không chờ nàng trả lời, chỉ là trong mắt đầy lo âu mà nhìn nàng một cái thật sâu, lắc đầu liền đi.

Hoài Từ khó hiểu, rừng hoa lê bên ngoài chùa đã tồn tại mấy chục năm, khách hành hương đi ngang qua cũng vào nghỉ ngơi, việc này cùng điển cố “Tam túc tang hạ” có gì liên quan?

Nàng cũng không biết, khách hành hương chỉ là khách qua đường, không phải tất cả bèo nước gặp nhau đều có thể gieo tiền căn. Nàng sinh ra từ nước, mệnh thuộc thủy, thủy có thể sinh mộc, tự sinh ra cơ duyên. Nàng nghỉ ngơi dưới táng cây hoa lê quá ba lần, tiền căn đã định, đã ủ thành quả mà sau này nàng cần phải nếm trải.

“Sư phụ, đệ tử ngu dốt, còn xin sư phụ chỉ điểm.” Hoài Từ khẩn thiết dò hỏi.

Thiền Tâm Sư Thái lặng im, thật lâu sau đó, mới quay đầu lại, nghiêm mặt nói với Hoài Từ: “Ngươi gieo nhân, cần phải tự ngươi khám phá, mới có thể tứ đại giai không, chân chính bước vào Phật môn.”

Nếu không qua được một cửa này, cho dù nàng có cạo đầu, niệm kinh, chung quy vẫn là người hồng trần.

Hoài Từ vẫn không hiểu.

Thiền Tâm Sư Thái cũng chỉ có thể điểm đến đây.

Hoài Từ khổ sở suy nghĩ hồi lâu, lại khó lĩnh ngộ. Ngày thường nàng đọc kinh Phật, cho dù là gặp phải lời dạy tối nghĩa, sư phụ chỉ cần chỉ điểm một chút, nàng liền có thể lĩnh ngộ. Nhưng hôm nay mỗi chữ mà sư phụ nói nàng đều hiểu, nhưng khi ghép lại với nhau lại cái gì cũng không hiểu.

Nếu nhất thời nghĩ không ra, vậy liền tạm thời buông xuống, cầu nhất thời lòng yên tĩnh như trước.

Hạ qua Thu đến, Đông đi Xuân tới. Trong nháy mắt, nhân gian đã qua ba năm.

Ba năm trước, những lời mà Sư Thái chỉ điểm cho Hoài Từ, Hoài Từ đã quên đi hơn phân nửa. Trong lòng xem ra, rừng hoa lê vẫn là rừng hoa lê như cũ, cho dù nàng ngồi dưới cùng một cây hoa lê quá ba lần, cũng không thấy sinh ra cái gọi là quả. Những lời đối thoại giữa nàng cùng sư phụ năm đó, liền thành những suy nghĩ rối rắm mà nàng nên buông bỏ, bị nàng chôn thật sâu.

Ngày đó, hoa lê nở rộ.

Hoài Từ khoanh chân ngồi xuống táng cây hoa lê, nhắm mắt ngộ thiền.

Bất chấp tiếng ồn ào của khách hành hương bên ngoài chùa, nàng nghe thấy gió mát nhè nhẹ thổi, ngửi được mùi hoa thơm ngát, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng suối chảy róc rách mơ hồ.

Lòng yên tĩnh như gương, mặc dù không mở mắt, trời đất bao la tự nhiên thu hết vào tim.

Không biết từ đâu có một cơn gió ấm thổi tới, gió ấm phất nhẹ trên đôi mi thanh tú, làm cho nàng hơi chau mày một chút. Đây là lần đầu tiên nàng chạm vào cơn gió như vậy, mùi hương hoa lê tựa hồ đậm hơn. Nàng không khỏi khẽ nhúc nhích cánh mũi, xác nhận mùi hoa nồng đậm kia chính là mùi hoa lê.

Một cành hoa lê sượt từ góc mặt thanh tú đến cằm nàng, nhẹ nhàng nâng lên.

Hoài Từ tưởng sư tỷ tới đây nghịch ngợm, đột nhiên mở mắt, vừa vặn đụng phải ánh mắt sáng ngời của một bạch y thiếu nữ. Nàng ngây ngốc tại chỗ, một nửa là vì thiếu nữ này xinh đẹp động lòng người, một nửa là vì nàng không lý do lại cảm thấy thiếu nữ này lộ ra một hơi thở quen thuộc. Tựa như cố nhân, càng như là bạn cũ, dường như đã quen thân hơn mười năm.

“Hoài, Từ.” Bạch y thiếu nữ rạng rỡ mà nở nụ cười, tựa như ánh nắng ấm trong ngày tuyết lạnh, thanh âm cũng thanh thúy như lục lạc treo dưới hiên chùa.

Đáy mắt Hoài Từ hiện lên một mạt nghi ngờ, cuối cùng đã hoàn hồn, ngạc nhiên hỏi: “Thí chủ biết ta?”

“Biết.” Bạch y thiếu nữ mỉm cười gật đầu.

Nhưng Hoài Từ lại không quen biết nàng ấy.

Nàng thấy đáy mắt Hoài Từ càng thêm nghi hoặc, cảm thấy chính mình đường đột, vội vàng kéo Phật châu của nàng ấy mà nói: “Bên trên không phải có viết sao?”

“Hả?” Hoài Từ cúi đầu, thấy Phật châu trong lòng bàn tay, lúc này mới bừng tỉnh. Phật châu của nàng cùng các sư tỷ muội đều có pháp hiệu của chính mình, liền khắc ngay trên viên Phật châu lớn nhất.

“Ta là……” Thiếu nữ buông cành hoa lê trong tay, nắm lấy tay Hoài Từ, lấy Phật châu ra, từng nét từng nét mà viết tên của mình, “A Giáng.” Ngón tay nàng rất mềm, cũng rất ấm áp, nghiền qua lòng bàn tay Hoài Từ, có chút ngứa, cũng có chút nóng.

Giáng, màu đỏ thẫm.

Nhưng thiếu nữ trước mắt mặc một bộ trắng tuyết, trên người không có một chút màu đỏ, tại sao lại có cái tên này?

Hoài Từ lại rơi vào thất thần, khi đó nàng cũng không biết, cái chữ này một khi chui vào tim, liền có màu sắc, màu sắc đỏ thẫm giống như ngọn lửa.

“Nhớ kỹ chưa?” Trong mắt A Giáng đều là chờ mong.

Hoài Từ thấy gương mặt của mình phiếm hồng trong đồng quang của nàng ấy, vội vàng chắp tay trước ngực, cúi đầu thì thầm: “A Di Đà Phật.”

A Giáng không khỏi cười ra tiếng, tiếng cười rất hay, so với tiếng chim sơn ca trong núi còn hay hơn nữa.

“Nhớ, kỹ, chưa?” A Giáng nói rất chậm rãi, rơi vào trong tai Hoài Từ, thế nhưng sinh ra một tia không hiểu tại sao, không hiểu tại sao mà đỏ cả tai.

“Nhớ…… Nhớ kỹ.” Hoài Từ vội vàng đứng dậy, chỉ vì nàng phát giác A Giáng đang thật sự rất gần nàng, gần đến mức nàng cúi đầu liền có thể nhìn thấy đôi chân trắng tuyết không mang giày vớ của nàng ấy.

Ngón chân nho nhỏ như quả nho, đáng yêu vô cùng.

“A Di Đà Phật!” Ý thức được chính mình nghĩ tới điều không nên nghĩ, Hoài Từ vội vàng lại niệm một lần, ngay cả hô hấp cũng rối loạn vài phần, gấp giọng nói, “Trong chùa còn có kinh thư phải phơi, thí chủ, ta…… ta đi về trước!” Nói xong, nàng chui ra khỏi giữa cây hoa lê cùng A Giáng, cũng không quay đầu lại mà chạy thoát.

Phía sau vang lên tiếng cười êm tai của A Giáng, Hoài Từ vội vàng che hai lỗ tai, bước chân nhanh hơn.

Khi nàng chạy về phòng thiền, ôm lấy ngực mình, cũng không biết là chạy trốn quá nhanh, hay là tim vốn dĩ đã đập loạn như vậy, nàng hoãn một hồi lâu, mới khôi phục bình tĩnh.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, phất rơi cánh hoa lê vương trên vai, âm thầm hạ quyết tâm, mấy ngày này sẽ không đến rừng hoa lê ngộ thiền nữa.

Ngày thứ hai, sau khóa học sớm, nàng hiếm hoi mà đi theo sư tỷ vào tu đường ngộ thiền.

Hoài Thiện ngược lại không thấy quen, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay sao ngươi không đến rừng hoa lê?”

“Hôm nay muốn ở cùng sư tỷ, nên không đến rừng hoa lê.” Hoài Từ mỉm cười trả lời.

Trong lòng Hoài Thiện tràn đầy nghi ngờ, ngày thường có kêu nàng cũng không tới, nói tu đường quá mức an tĩnh, thiếu đi hơi thở tự nhiên của trời đất.

“Bắt đầu đi.” Hoài Từ khoanh chân ngồi xuống đệm hương bồ, đôi tay giao lại đặt ở đan điền, bắt đầu ngộ thiền.

Hoài Thiện thấy nàng đã ngồi ổn định, cũng không tiện ở chỗ này hỏi han ồn ào, chỉ phải ngồi xuống bên cạnh nàng, cũng bắt đầu ngộ thiền.

Gió nhẹ thổi đến lục lạc dưới hiên, phát ra tiếng chuông đinh linh, từng tiếng không dứt.

Trong lòng Hoài Từ gợn sóng, nhịn không được nhíu mày.

Trong đầu lại hiện lên cặp mắt trong trẻo như nước của A Giáng, Hoài Từ vội vàng mở mắt, cúi đầu khảy khảy Phật châu, muốn mượn việc này xua tan những hồi ức dâng trào đó.

Hạt châu lăn qua lòng bàn tay, bởi vì nàng khảy thật sự nhanh, ẩn ẩn có vài phần nóng lên.

A Giáng viết chữ vào lòng bàn tay nàng, cũng nóng lên như vậy.

Hoài Từ chợt dừng lại việc khảy châu, nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta rốt cuộc làm sao vậy?”

_____

Vở kịch nhỏ

Diên Tiểu Ngưng: Tiểu ni cô ra khỏi chùa ngộ thiền, tiểu sư thái có lời dặn dò ~ yêu tinh ngoài chùa là lão hổ, gặp nhất định phải tránh ~

Hoài Từ: Vì sao lão hổ không ăn thịt người, bộ dáng còn rất đáng yêu ~

Diên Tiểu Ngưng: Cùng nhau hát ~ hát lên ~ là lá la, la la la ~

Hoài Từ: Lão hổ đã xông vào lòng ta ~ vào lòng ta ~

A Giáng: Con chim chết tiệt! Đừng có gạt Hoài Từ nhà ta!

Diên Tiểu Ngưng:……

Hoài Từ: A Di Đà Phật.

_____

Chú giải

Tiền căn: (tiền căn hậu quả) nguyên nhân.

Ngộ tính: năng lực cảm nhận trực tiếp không thông qua diễn giải, lập luận, chứng minh… hay còn gọi là năng lực trực nhận.

Viên tịch: chết.

Phù Đồ: ngôi mộ chôn giữ một phần xá lợi (một phần của di thể Đức Phật) hay để tưởng niệm Đức Phật và môn đệ có thánh tích.

Điển cố “Tam túc tang hạ”: người tu hành sẽ không ngồi dưới cùng một gốc cây dâu ba đêm, bởi vì sợ lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm quyến luyến.

______

Mình thấy có một ý của tác giả khá hay. Vào mỗi kiếp, chúng ta trưởng thành trong những môi trường sống khác nhau, tiếp xúc với những con người khác nhau, những sự kiện hay biến cố gặp phải cũng khác, do đó sẽ hình thành nên những con người khác biệt hoàn toàn. Đã không phải là ta nữa, nhưng cũng vẫn là ta. Nghe cũng triết lý quá nhỉ ~

Mấy vở kịch nhỏ của Diên Tiểu Ngưng nhiều lúc hạt nhài thiệt sự 🤷‍♀️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top