Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16. Nạn tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm đó tuyết rất lớn, không ít bá tánh ở các châu huyện lân cận bị chết cóng. Hành Dương quận chúa vì biểu thị lòng nhân ái, cố ý mệnh tăng ni tại đất phong ra khỏi chùa siêu độ vong hồn bảy ngày. Từ Bi Sát là địa phương gặp nạn tuyết nghiêm trọng nhất tại Lệ Huyện, cho nên được Hành Dương quận chúa coi trọng nhất, lấy ra mấy ngàn lượng bạc trắng đặt mua cháo cùng lều thuốc cứu trị cho bá tánh.

May mắn là Từ Bi Sát ngày thường đã trồng hơn mười mảnh ruộng ở sau núi, mùa Thu năm nay rất được mùa, tự lo một mình cũng không vấn đề gì. Chỉ là tiếp lệnh của quận chúa, cần phải lập tức khởi hành, đến Lệ Huyện siêu độ vong hồn.

Hoài Thiện từ trước đến nay làm việc thoả đáng, cho nên lần này Thiền Tâm Sư Thái để nàng ở lại chăm sóc cho mấy cô nhi được thu nhận cứu trị trong chùa. Trừ cái này ra, Thiền Tâm Sư Thái còn để lại mười đệ tử, hỗ trợ Hoài Thiện tiếp tục thu nhận bá tánh gặp nạn.

Hoài Thiện lĩnh mệnh, Hoài Từ cũng xin mệnh lưu lại hỗ trợ sư tỷ.

Thiền Tâm Sư Thái vốn dĩ muốn mang nàng đến ven đường siêu độ vong hồn, dùng để tích góp công đức. Thấy Hoài Từ tràn đầy nhiệt thành, ngược lại cũng không tiện từ chối nàng, vì thế liền để nàng lưu lại, sáng sớm ngày thứ hai liền mang theo một nhóm ni cô xuống núi siêu độ vong linh.

Cái gọi là tai ương nhất định sinh ra oán khí, oán khí nhất định sinh ra ác linh.

Đệ tử tông môn từ các nơi tại loại thời điểm này là bận rộn nhất, triều đình cũng sợ nhất gặp phải thiên tai như vậy. Để tránh ngộ sát, yêu tinh lương thiện trong núi đều ẩn sâu trong sào huyệt, không dám tùy tiện ra ngoài. Tự nhiên như thế, tộc Thụ tinh cũng hạ nghiêm lệnh, không được tự mình chạy ra nhân gian, trêu chọc tai họa.

Thụ tinh gia gia lập kết giới trong rừng hoa lê, nhốt A Giáng ở trong đó. A Giáng ở bên trong đợi hơn phân nửa mùa Đông, nghe nói Hoài Từ muốn đi theo sư phụ cùng nhau ra ngoài siêu độ, thật sự không yên tâm, liền muốn lén lút đi theo nàng.

“Gia gia, ngài thả con ra ngoài đi.”

“Tiểu ni cô không có đi theo sư phụ xuống núi, con không cần lo lắng cho nàng ấy.”

Thụ tinh gia gia liếc mắt trừng nàng, “Nàng ấy lưu lại trong chùa, có Phật quang bảo hộ, sẽ không có việc gì.”

“Con mới không tin, gia gia giỏi lừa người nhất.” A Giáng chu miệng nói.

Thụ tinh gia gia lạnh lùng hỏi lại: “Ta lừa con làm gì?”

“Vậy gia gia để con tiến vào trong chùa nhìn một cái, xác nhận Hoài Từ đúng là ở trong chùa, con liền ra ngay.” A Giáng ôm lấy cánh tay thụ tinh gia gia, nhẹ nhàng lay động, “Con bảo đảm không chạy loạn, chỉ đi vào nhìn một cái.”

“Không được.” Thụ tinh gia gia từ chối, “Tuy con và ta đều ở lâu trong Phật pháp mới được hoá thành hình người, nhưng chung quy vẫn là yêu tinh. Trong chùa cung phụng cũng không ít Bồ Tát, tùy tiện đi vào, đó là bất kính với Bồ Tát, con không thể làm bậy!”

A Giáng chỉ là không yên tâm Hoài Từ, nghiêm túc nói: “Con đi vào nhất định dập đầu với từng vị! Tuyệt đối sẽ không bất kính với Bồ Tát! Hơn nữa, con chỉ là ở xa xa mà liếc mắt nhìn Hoài Từ một cái, tuyệt đối sẽ không hiện thân quấy rầy nàng ấy.”

Thụ tinh gia gia lắc đầu nói: “Không được.”

“Gia gia tốt, gia gia tốt của con, cho phép con một lần thôi, được không?” A Giáng dường như đã dùng tất cả thủ đoạn của mình, la hét ầm ĩ đến mức thụ tinh gia gia đau đầu từng cơn từng cơn.

“Được được! Sợ con rồi!” Thụ tinh gia gia liếc nàng một cái, “Mở tay ra.”

“Hở?” A Giáng không hiểu gia gia muốn làm cái gì, nhưng thật vất vả gia gia mới mềm giọng, nàng tự nhiên không dám từ chối, vì thế mở tay phải ra.

Ngón trỏ của thụ tinh gia gia bỗng nhiên hóa thành cành đào, vẽ một phù văn lên lòng bàn tay A Giáng, nghiêm mặt nói: “Nếu gặp phải yêu tinh gì, tập trung tinh lực, cho nó một chưởng, sau đó xoay người liền chạy, không thể ham chiến, nghe rõ chưa?”

A Giáng biết thụ tinh gia gia là đào tinh vạn năm, cành lá đều có tác dụng trừ tà. Chỉ là địa phương nàng sẽ đến chính là Từ Bi Sát, có Phật quang bảo hộ, sao lại gặp phải yêu tinh gì?

“Bên trong có nguy hiểm?” A Giáng tò mò hỏi.

Thụ tinh gia gia vuốt râu trầm mắt, cũng không có lập tức trả lời A Giáng.

A Giáng tiếp tục truy vấn: “Gia gia?”

“Năm nay trận nạn tuyết này đến rất kỳ quặc, hy vọng không phải như ta nghĩ.” Thụ tinh gia gia không nói rõ, chỉ là lẳng lặng mà nhìn A Giáng, “Đi sớm về sớm, chớ có trì hoãn.”

A Giáng gật đầu thật mạnh, cao hứng nói: “Vâng!” Nói xong, trên người nàng loé lên linh quang sáng như tuyết, nàng liền biến mất trước mắt thụ tinh gia gia.

Thụ tinh gia gia vươn tay ra, tiếp được vài bông tuyết, để sát vào chóp mũi ngửi ngửi, mi tâm không khỏi nhăn lại, nhanh chóng phủi đi bông tuyết trong lòng bàn tay, dường như sợ lây dính tà vật gì. Hắn thở dài một tiếng, mong mỏi nhìn về phía Từ Bi Sát trong bóng đêm, ánh mắt già nua nổi lên một mạt thương xót không rõ lý do.

Nói tiếp, sau khi A Giáng lẻn vào Từ Bi Sát, cũng không có hiện thân, mà là mượn hơi cơn gió lạnh len lỏi khắp nơi. Đi qua Đại Hùng Bảo Điện, tuy nàng không dám tùy tiện đi vào, lại vẫn thành kính mà dừng ở ngoài điện, nặng nề dập đầu vài cái với Bồ Tát. Tuy nàng là thụ yêu, nhưng chưa từng thương tổn sinh linh nào, cho nên nàng du tẩu trong chùa, vẫn chưa bị Phật quang truy đuổi.

Kỳ quái, chẳng lẽ gia gia lừa nàng? A Giáng dạo một vòng trong chùa, chính là không thấy bóng dáng Hoài Từ đâu.

Trong gió bỗng nhiên nhiều thêm một mùi tanh tưởi như có như không.

A Giáng nhíu mày xua tay, che miệng mũi lại, lẩm bẩm nói: “Hôi muốn chết!” Mùi hương này hình như bay từ ngoài chùa vào. Nàng vốn không nên xen vào việc người khác, nhưng mùi yêu nghiệt thật sự dày đặc, nàng nghĩ chỉ đi qua đó liếc mắt nhìn một cái, nhìn một cái rốt cuộc là đại yêu gì chạy đến bên ngoài Từ Bi Sát.

Phong tuyết mấy ngày liền không dứt, thổi đến đèn lồng dưới hiên như muốn tắt ngóm.

Bên ngoài sơn môn, mấy ngọn đèn lồng giống như ánh sao mỏng manh trong đêm tối, khó khăn bay về bên này.

“Hoài Từ!” A Giáng thấy rõ ràng vị tiểu ni cô mặc áo cà sa màu trắng đi đằng trước, nàng thuận theo chiều gió bay đến bên cạnh Hoài Từ, bay vòng quanh nàng ấy một vòng.

Trên mặt nàng ấy còn có vết máu, cõng một nông phụ đẫm máu nằm bò trên lưng, phía sau còn có vài ni cô cùng thôn dân sắc mặt tái nhợt.

Yêu khí đến từ miệng vết thương của nông phụ này, phàm nhân nhìn không thấy, A Giáng lại nhìn thấy rõ ràng. Miệng vết thương bốc ra một làn khói nhẹ, bay vào mũi liền làm người khác buồn nôn vì tanh hôi.

A Giáng cố nén cơn ghê tởm, lấy hơi gió cọ qua vết thương của nông phụ, liền bị yêu quang gạt sang một bên, nặng nề mà ngã trên nền tuyết.

Ui!

A Giáng bò lên, đang muốn tiến lên quan sát thêm, lại bị thụ tinh gia gia nắm chặt cổ tay giữ lại.

“Con không cứu được nàng ta đâu.” Thụ tinh gia gia nghiêm túc nói.

A Giáng khó hiểu, hỏi: “Vì sao ạ?”

“Đây là số trời.” Hai tay thụ tinh gia gia giao lại, cầm chặt tay A Giáng bên trong, “Tối nay dương thọ của mấy người kia đã hết, con hay ta không quản được.”

“Mấy người kia?” A Giáng kinh ngạc vô cùng, “Cũng bao gồm Hoài Từ?”

Thụ tinh gia gia không trả lời, dường như thừa nhận.

A Giáng rút tay ra, vội la lên: “Sao lại không cứu được! Con thấy bọn họ đều rất tốt, như thế nào mà dương thọ đã hết?!”

Thụ tinh gia gia nhắc nhở: “Con không có ngửi được mùi máu tươi sao?”

A Giáng tự nhiên ngửi được, hỏi ngược lại: “Vậy thì sao?”

“Trong Ngưng Hoa Sơn, có một nhà giam đại yêu. Chỗ sâu trong nhà giam này, nhốt một con đại yêu vạn năm, hóa xà.” Thụ tinh gia gia nhắc tới tên yêu tinh kia, trong lòng vẫn còn sợ hãi, “Con yêu này hiện thế, nhất định có đại nạn liên quan đến nước, năm nay nạn tuyết liên tục, đúng là có quan hệ với nó.”

“Nó như thế nào lại chạy ra!” A Giáng cũng nghe qua danh “hóa xà”, nhưng loại yêu thú thượng cổ này cũng chỉ là nghe nói mà thôi, đột nhiên hiện thế, xác thật tiểu yêu trăm năm như nàng không có cách nào đối kháng.

Thụ tinh gia gia cũng không rõ, đại yêu vạn năm này làm sao đột nhiên phá vỡ phong ấn. Nhưng sự thật đã là như vậy, hắn không đả động gì được, chỉ có thể nước sông không phạm nước giếng, bàng quan là được.

“Trên người mấy người kia đều có yêu khí của nó, nó sẽ từng bước từng bước cắn nuốt linh hồn của bọn họ, ai cũng trốn không thoát.” Thụ tinh gia gia bất đắc dĩ nói.

“Có phải trừ bỏ yêu khí, bọn họ liền không có việc gì?” A Giáng gấp gáp hỏi lại.

Thụ tinh gia gia khổ sở nói: “Yêu khí của nó sao có thể muốn trừ là trừ?” Vừa dứt lời, liền thấy A Giáng xoay người muốn đi. Thụ tinh gia gia vội vàng ném nhánh cây đến, trói chặt mắt cá chân A Giáng, lạnh lùng nói: “Ngươi chẳng qua chỉ có trăm năm đạo hạnh, ngươi quản không được việc này!”

“Nếu không có hóa xà, dương thọ của bọn họ nhất định sẽ không cạn trong hai ngày này, hiện giờ hóa xà chưa đến, bọn họ rõ ràng còn có một đường sống, sao con có thể khoanh tay đứng nhìn?” A Giáng cũng lạnh giọng hỏi lại, “Gia gia luôn muốn con mỗi ngày làm một việc thiện, đây rõ ràng là việc thiện thì vì sao lại muốn con làm như không thấy chứ?”

Thụ tinh gia gia nhất thời nghẹn lời.

“Tuy rằng con chỉ là tiểu yêu trăm năm, nhưng cũng biết lạm sát kẻ vô tội là sai. Con cứu bọn họ, tương đương giúp hóa xà tiêu mất nghiệp chướng, vì sao không thể làm?” A Giáng lại hỏi tiếp.

Thụ tinh gia gia lo lắng sốt ruột nói: “Nhưng con sẽ gây hoạ cho chính mình.”

“Ít nhất con sẽ không áy náy cả đời!” A Giáng chém đinh chặt sắt mà đáp. Trái phải rõ ràng trước mặt, A Giáng trước nay đều là kẻ thanh tỉnh nhất.

“Phật Đà cũng từng cắt thịt đút cho chim ưng, cũng từng xả thân nuôi hổ, chẳng lẽ bởi vì sợ đau sợ chết, bọn họ liền từ bỏ lòng thiện?”

“Cái nha đầu này!”

“Gia gia, con không thể trơ mắt mà nhìn mấy người vô tội kia chết trong miệng hóa xà.” Cho dù bên trong xác thật có một phần tư tâm là bởi vì Hoài Từ, nhưng đối với A Giáng mà nói, nàng trước nay đều không phải kẻ chỉ biết khoanh tay đứng nhìn.

Thụ tinh gia gia không nói được A Giáng, chỉ phải nắm tay nàng, xoá đi phù chú đã viết ban đầu, một lần nữa vẽ cho nàng cái mới.

“Có lẽ vạn năm ta cũng không thể trút bỏ thân yêu tinh này, đúng là bởi vì chưa đủ công đức.” Thụ tinh gia gia cũng dựng hai ngón tay lên, chạm vào phù chú một chút, thoáng chốc linh quang màu xanh lơ hiện lên, phù chú kia dường như in dấu vào lòng bàn tay nóng đến mức A Giáng nhịn không được rụt rụt tay.

“Bùa đào này có hiệu quả trừ tà, chỉ cần là ai mà con ngửi được có yêu khí trên người, con đều ấn một cái lên thiên linh của họ, liền có thể diệt hết yêu khí của hóa xà.” Thụ tinh gia gia nghiêm túc dặn dò.

A Giáng mừng rỡ nói: “Cảm ơn gia gia!”

“Đi đi, gia gia canh chừng ở bên ngoài, hóa xà ngửi được yêu khí của gia gia, chắc chắn sẽ cân nhắc một phen.” Dù sao thì hắn cũng là yêu tinh vạn năm, hóa xà mới thoát khỏi lao tù, linh khí không dùng được, sẽ không tùy tiện tử chiến với hắn.

“Vâng!” A Giáng có được bùa đào, liền hóa thành hình người, chạy đến Từ Bi Sát.

Thụ tinh gia gia nhìn thấy bóng dáng màu đỏ chạy trong trận tuyết lớn, vừa mừng vừa lo mà cười. Tuy A Giáng chỉ là hoa lê yêu trăm năm, lại là kẻ có cơ duyên thành tiên nhất trong toàn bộ tộc Thụ tinh.

Bên này Hoài Từ cõng nông phụ bị thương chạy vào phòng thiền, sau khi đặt nông phụ xuống, liền chuẩn bị mang chậu nước ấm tới, muốn lau sạch vết máu cho nàng ta, sau đó lại thoa thuốc lên.

“Các vị thí chủ đến phòng cho khách nghỉ tạm trước, ta sẽ giúp vị thí chủ này xử lý miệng vết thương.” Nàng vội vàng nói với người đồng hành, mới vừa quay đầu lại, trên trán liền bị đánh một cái, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, trong tầm mắt thoáng chốc hiện ra bóng dáng màu đỏ của A Giáng.

“Ngươi…… Ngươi làm cái gì?”

“Cứu người đó!”

A Giáng đỡ thân thể Hoài Từ đang muốn ngã, hơi hơi dùng sức, Hoài Từ liền bị nàng ôm vào trong lòng.

Trong một khắc này, con tim thấp thỏm của A Giáng rốt cuộc đã yên ổn.

_____

Chú giải

Phù văn: đoạn văn tự không có nghĩa.

Hoá xà: loài dị thú này có khuôn mặt của con người và cơ thể của lang sói, cánh của chim muông, trườn bò như con rắn, âm thanh phát ra như tiếng trẻ con khóc và tiếng người mắng chửi, loài rắn này xuất hiện ở đâu, thì nơi đó sẽ xảy ra nạn lụt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top