Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21. Song yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Giáng chỉ nghe Hoài Từ nói một lần, liền lôi kéo Hoài Từ đi. Hoài Từ kinh hãi, hỏi: “Đi nơi nào?”

“Đi vào thôn nhìn một cái.” Đáy lòng A Giáng phát lạnh, có lẽ nàng cùng gia gia thật sự sai rồi.

“Thôn cách nơi này đến mười dặm đường mà, a!” Hoài Từ bỗng nhiên kinh hoảng kêu một tiếng, thì ra A Giáng mang theo nàng bay thẳng lên không, cưỡi gió mà đi. Cái gọi là mười dặm đường, đối với yêu quái mà nói, chỉ bằng thời gian uống hết chén trà nhỏ. Nhưng đối với Hoài Từ mà nói, đây chính là một cú chấn động kinh hoàng. Nhìn dãy núi dưới chân trở nên nhỏ bé, Hoài Từ không khỏi nhắm chặt mắt, muốn niệm Phật cho bình tĩnh, lại nghĩ đến A Giáng không thích bốn chữ kia, vì thế chỉ có thể cắn chặt răng hàm, cố nén sợ hãi.

A Giáng thấy hết bộ dáng buồn cười của nàng ấy trong đáy mắt, đổi lại ngày thường, nàng đã sớm quấn lấy nàng ấy trêu ghẹo chọc cười, nhưng giờ này ngày này, nàng không dám nổi lên những tâm tư dư thừa. Vì thế, A Giáng duỗi cánh tay ôm eo Hoài Từ, hơi hơi dùng sức, kéo Hoài Từ gần sát chính mình, dịu dàng nói: “Không cần mở mắt, còn một lát là tới rồi.”

Hoài Từ nào dám mở mắt? Nhưng không mở mắt, các cảm quan khác liền bắt đầu mạnh mẽ hơn. Nàng nghe thấy tiếng gió hai bên, nghe thấy tiếng tim đập cuồng loạn của chính mình, thậm chí cảm thấy ôm ấp của A Giáng mềm ấm như bông, còn thoải mái hơn cả chăn ấm ngày Đông của nàng.

A Di Đà Phật!

Nàng chính là người xuất gia, sao có thể sinh ra tục niệm như vậy!

Hoài Từ kinh sợ chính mình càng nghĩ càng lệch, vội vàng đánh tan những ý nghĩ xằng bậy không nên có đó, ở trong tim lại niệm kinh Phật một lần. Chỉ là, những vọng tưởng đó giống như là chiếc phao nổi trên mặt nước, nàng càng dùng sức ấn xuống, phao liền càng nảy lên nhanh hơn, giống như tim nàng đập phập phập phồng phồng, càng ngày càng nhiều.

Cho đến khi A Giáng mang theo nàng vững vàng đáp xuống đất, hai má cùng hai lỗ tai Hoài Từ đều thiêu đến đỏ bừng, gió tuyết thổi qua, nhiệt độ càng rõ.

A Giáng nhìn thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, tưởng sợ hãi, vội vàng kéo tay nàng, đáp lên cổ tay thăm dò mạch đập của nàng. Ngày thường thụ tinh gia gia đã dạy nàng ấy không ít kiến thức về y học và thảo dược, dù sao cũng xuất thân là mộc tinh, cho nên cũng coi như có hiểu biết y thuật. Nàng mỗi ngày làm một việc thiện, cũng dùng những y thuật này cứu chữa phàm nhân trong núi.

Kỳ quái? Rõ ràng mạch đập mạnh mẽ, vì sao đập nhanh như vậy?

“Hoài Từ, lần tới ta bay chậm một chút, ngươi đừng sợ, sẽ không quăng ngươi ngã.”

“A? Còn có lần tới?”

Con ngươi trong sáng của Hoài Từ trợn lên, còn bay lần nữa, nàng không biết sẽ sinh ra bao nhiêu ý nghĩ hoang đường. Nàng vội vàng xua tay nói: “Lần tới ta tự mình chạy, không bay.”

“Ngươi tự mình chạy? Sợ là nửa đường đã bị dã thú ngậm đi.” A Giáng cố ý ghé đến gần, nhíu nhíu cái mũi với nàng, “Dã thú trong núi rất thích ăn tiểu ni cô trắng nõn sạch sẽ như ngươi.”

Hoài Từ biết nàng ấy đang trêu nàng, cười nói: “Phật Tổ cũng từng xả thân nuôi hổ, ta không sợ.”

“Không được!” A Giáng không nghe nổi mấy lời máu me kinh hãi như vậy, người đang sống êm đẹp vì sao phải đi đút cho hổ, răng hổ còn rất bén nhọn, bị cắn một ngụm thì đau muốn chết à!

Ý cười của Hoài Từ đậm hơn, gật đầu nói: “Ta còn không có đắc đạo, đút cũng vô dụng.”

Nghe thấy hai chữ “đắc đạo”, A Giáng ngây ra một chút, sau một lúc lâu cũng không nói gì.

Hoài Từ nghĩ lại mỗi một chữ chính mình vừa nói, rõ ràng không có nói sai gì nha.

“Ngươi…… muốn đắc đạo thành Phật sao?” A Giáng nghiêm túc hỏi.

Kỳ thật Hoài Từ cũng không biết, chỉ là từ khi nàng bắt đầu có ký ức, nàng thấy, nàng nghe đều là kinh Phật, sư phụ muốn nàng tu thiền, nàng liền tu thiền, sư phụ muốn nàng học kinh, nàng liền học kinh, tất cả đều là thiên kinh địa nghĩa, nàng chưa từng nghĩ tới nếu không tu Phật còn có thể làm gì khác.

“Ta không biết.” Hoài Từ trả lời đúng sự thật.

Đáy mắt A Giáng có ánh sáng, nhẹ giọng nói: “Vậy thì ngẫm lại!”

“Ừm.” Hoài Từ gật đầu.

A Giáng cao hứng mà xoa xoa cái đầu trơn bóng của Hoài Từ, bỗng nhiên thổi một ngụm yêu khí đến đầu Hoài Từ, yêu khí liền hoá ra một chiếc mũ tre đan rộng vành trên đầu nàng.

“Cứ để đầu trần, lạnh.”

“Cảm ơn A Giáng.”

A Giáng không thích nàng khách khí như vậy, hơi hơi ngẩng đầu nói: “Không, cần, khách, khí!”

Hoài Từ biết nàng ấy không vui, liền nhịn xuống những lời khách khí đó, chuyển mắt nhìn về thôn xóm cách đó không xa. Tối hôm qua thời điểm nàng tới nơi này, chưa kịp quan sát rõ ràng, hôm nay vừa nhìn, tim vẫn còn đập nhanh.

Thôn xóm cũng không rộng, lại sụp đổ phần lớn, bị tuyết đêm vùi lấp hơn phân nửa, trong gió còn mơ hồ lộ ra mùi máu tươi. Tối hôm qua những người chưa kịp cứu ra, chỉ sợ đã bị đông lạnh ở đáy hố thành tượng băng.

Hoài Từ chậm rãi đến gần hố tuyết, tháo chuỗi hạt châu trên cổ tay xuống, thành kính ôm trong lòng bàn tay rồi niệm một đoạn kinh văn siêu độ vong hồn.

“Xuỵt! Hoài Từ, dừng lại!”

Thanh âm của A Giáng vang lên phía sau, nàng ấy cắt ngang lời kinh của Hoài Từ, bỗng nhiên đạp chân nhảy lên, nhào lộn một cái rồi bay lơ lửng trên hố tuyết.

Đứng ở cạnh tuyết hố không nhìn ra manh mối gì, lúc này A Giáng nhìn xuống từ trên cao, lại nhìn ra.

Tuy tuyết hố này sụp từ Tây sang Đông, cao thấp nhấp nhô, nhưng vẫn có thể thấy được hình dáng sụp đổ gần giống với Bát Quái. Nếu lấy phương Bắc làm quẻ Càn, vết đứt chỉnh tề kia vừa vặn chính là Hào Dương thứ nhất.

Thôn xóm lại hình thành trên Thái Cực Bát Quái đồ, nói cách khác, Thái Cực Bát Quái đồ này rất có khả năng chính là nhà giam trói chặt đại yêu hóa xà. Có lẽ là các thôn dân hàng năm cày ruộng trồng cây, không cẩn thận phá hỏng trận pháp, đại yêu kia mới có cơ hội thoát ra.

Nhưng mà không đúng nha!

Nếu phá hỏng trận pháp hóa xà mới có thể ra ngoài, nạn tuyết năm nay đã dai dẳng hơn một tháng, chẳng lẽ hóa xà đã thoát ra trước đó cả một tháng?

Hu hu hu ——

Tiếng gió bỗng nhiên có thêm một chuỗi thanh âm nức nở như ẩn như hiện, nghe được không khỏi sởn tóc gáy. Nếu không phải hiện nay là ban ngày, chỉ sợ dưới đáy hố tuyết không ít oan hồn muốn bò ra.

A Giáng lộn một vòng đáp xuống bên cạnh Hoài Từ, tập trung nhìn chằm chằm đáy hố tuyết, nghiêm mặt nói: “Ta phải đi xuống nhìn một cái, Hoài Từ ngươi lưu lại nơi này, không cần chạy loạn.”

Hoài Từ níu lấy ống tay áo của nàng, nghiêm túc nói: “Ngươi không nghe thấy sao? Phía dưới đó có cái gì! Một mình ngươi đi xuống, nguy hiểm!”

“Yên tâm, hiện nay gần tới chính ngọ, dương khí mạnh nhất, oan hồn phía dưới không làm gì được ta.” Nói rồi, A Giáng tránh khỏi tay Hoài Từ, nhướng mày cười nói, “Hoài Từ lo cho ta, ta rất vui.”

“Ta……” Hoài Từ không nghĩ tới A Giáng sẽ nói một câu như vậy ngay lúc này, nhất thời không biết đáp lại như thế nào, chỉ phải trơ mắt mà nhìn A Giáng nhảy xuống hố tuyết, nhấc một tấm ván gỗ lên, rồi chui vào khe hở.

Hu hu ——

Tiếng nức nở trong gió đột nhiên to hơn, Hoài Từ nghe được rụt rụt cổ. Nói cũng kỳ quái, rõ ràng là ban ngày, nhưng quang ảnh xung quanh thoáng chốc ảm đạm, ngay cả tuyết mây trên trời cũng trở nên u ám, dường như muốn đè xuống bất cứ lúc nào.

“A…… A Giáng……” Nàng vừa mở miệng, lại có chút run lên. Cũng không biết ai đẩy nàng một cái, thân thể nàng nghiêng ngả, liền từ miệng hố lập tức té xuống dưới.

Linh quang từ nón cói trên đầu chợt lóe lên, thoáng chốc bay đến dưới thân nàng, hoãn lại tốc độ rơi xuống, tuy là ngã vào đống tuyết, lại không bị thương nơi nào.

Hoài Từ vội vàng đứng dậy, sợ đè hư nón cói mà A Giáng đưa cho nàng, nào biết một vệt hắc khí đột nhiên cuốn lấy nón cói, Hoài Từ vội vàng kéo lại, thế nhưng bị hắc khí dùng sức một cái, sống sờ sờ lại bị kéo vào trong khe hở.

Ui!

Lần này Hoài Từ té ngã cái mông muốn nở hoa, đau đến méo miệng, hoãn lại một hồi lâu, mới đứng lên được. Nàng đỡ hòn đá đen bên cạnh, cố nhìn trái phải, lại thấy khắp nơi là oan hồn u ám du đãng, nhìn thấy nàng đứng lên, liền lao về phía nàng.

Hoài Từ nào đã gặp qua tình huống như vậy? Lập tức chắp tay trước ngực, tập trung niệm kinh văn. Kinh văn ra khỏi miệng, liền biến thành một đạo kim quang bao phủ trên người nàng, thỉnh thoảng còn có chữ Phạn ánh vàng quấn quanh bay múa, đánh lui đám oan hồn muốn tiếp cận. Hoài Từ không biết chính mình lại có pháp lực như vậy, vừa kinh vừa sợ mà hé mắt liếc nhìn trái phải một chút, thấy đám oan hồn đều trốn xa, lúc này mới khẽ thở phào một hơi, dừng niệm kinh, lấy hết can đảm hỏi: “Các ngươi là ai? Vì sao lại ở chỗ này?” Kim quang tan ra, chữ Phạn trôi đi.

Hu hu……

Bọn nó há mồm nói, như khóc như rên, nghe được da đầu muốn tê dại, lại một chữ cũng nghe không hiểu.

“Các…… Các ngươi nói cái gì?”

“Tránh ra!”

Lưu quang màu đỏ đậm lóe lên, đám oan hồn tản ra tứ phía, A Giáng đi ra từ chỗ tối, linh quang trên người hừng hực, đám oan hồn sợ tới mức chạy không còn tung tích.

“Sao ngươi không nghe lời chứ!” Dường như A Giáng đã giận, ngón tay búng trán Hoài Từ một cái.

“Đau!” Hoài Từ che trán, biết A Giáng thật sự đã giận, nhỏ giọng nói, “Ta không muốn xuống dưới, là bị người ta đẩy xuống mà……”

“Nơi nào có người đẩy ngươi! Rõ ràng là quỷ!” Mặc dù nơi này tối tăm, nhưng A Giáng vẫn thấy trán hoài từ đỏ lên, trong lòng không đành lòng, ngữ khí liền mềm đi vài phần, “Nắm chặt, theo sát ta.” Nói xong, nàng đưa ống tay áo cho Hoài Từ.

Hoài Từ nắm lấy ống tay áo, hỏi: “Bọn họ rốt cuộc là người nào? Vì sao ta nghe không hiểu bọn họ nói?”

“Người và quỷ khác nhau, ngươi không hiểu là chuyện tốt, ngươi có thể nghe hiểu, vậy ngươi cũng không phải người.” A Giáng từ từ giải thích, mang Hoài Từ đi về trước vài bước, dư quang thoáng nhìn thấy mấy con tiểu quỷ ló ra nửa cái đầu từ khe đá, thẳng thừng mà nhìn chằm chằm các nàng.

Hoài Từ nghe được run sợ, ban đầu nàng cho rằng yêu ma quỷ quái đều là truyền thuyết trong kinh văn, nhưng hai ngày nay nàng thấy yêu cũng thấy quỷ, mới biết lúc trước tầm mắt của nàng thật sự hạn hẹp.

A Giáng thấy nàng không nói lời nào, cho rằng nàng sợ, liền trấn an: “Đừng sợ! Có ta ở đây, bọn nó không dám làm tổn thương ngươi!”

Hoài Từ sợ cũng không phải là cái này, nàng kéo kéo ống tay áo của A Giáng ba cái, nhỏ giọng hỏi: “Nơi này chỉ giam một con đại yêu thôi sao?”

A Giáng cho rằng đại yêu đã bị Bồ Tát giết, oan hồn nơi này căn bản không làm gì được nàng, nhưng mới vừa rồi nàng xuống dưới đi một vòng, cảm thấy yêu khí nơi này vẫn thực dày đặc, được Hoài Từ nhắc nhở, nàng cuối cùng bừng tỉnh, có lẽ phía dưới còn có một con đại yêu hóa xà! Nếu có hai con đại yêu, vậy chuyện lúc trước nàng đoán không ra liền có thể minh bạch.

Một con đại yêu trốn thoát lâu gây ra nạn tuyết, một con đại yêu mới vừa trốn thoát, làm nơi này sụp đổ.

“Nơi đây không nên ở lâu! Đi mau!” A Giáng không dám chần chờ lâu, lập tức nắm lấy tay Hoài Từ, liền muốn mang nàng lao ra.

Nhóm tiểu quỷ vốn dĩ nhô đầu ra kinh hoàng hô to, ngón tay nhất trí chỉ về phía hai người. Oan hồn tan đi lại lần nữa tụ lại, che lấp khe đá để ra ngoài đến không còn kẽ hở.

Chung quanh thoáng chốc tối sầm xuống, chỉ nhìn thấy sâu trong bóng đen sáng lên một đôi mắt, trong ánh mắt lộ ra một tia đau thương cùng mê mang, không hề giống với hung thú mà A Giáng nhìn thấy đêm qua.

Lòng bàn tay A Giáng bắt đầu thấm mồ hôi, nàng biết rõ, sức mạnh của nàng cùng yêu thú cách rất xa, tuyệt đối không phải đối thủ của nó.

Nó chậm rãi bước ra từ bóng đen hắc ám, toàn thân là lông bờm màu xám bạc, một vòng gió tuyết quấn quanh, đi đến nơi nào, cũng có thể nghe thấy tiếng kết sương rõ ràng.

Nếu hoá xà đêm qua cao vài trượng, hóa xà này liền chỉ bằng một phần mười.

“Oa oa.” Nó há mồm lên tiếng, giống như hài đồng khóc nức nở, sương giá liền dọc theo con đường nó đặt chân lan đến bên này.

“Trong chốc lát ta cùng nó giao đấu, ngươi thừa dịp nhanh chóng bò ra ngoài.”

A Giáng mới phân phó xong, Hoài Từ liền bước một bước đến trước người nàng, dang hai tay, chắn A Giáng phía sau, cố giả vờ không sợ mà nói: “Có chuyện từ từ nói! Đừng đánh nhau!”

Hóa xà nghiêng đầu nhỏ nhìn qua Hoài Từ, dường như không hiểu.

Đừng nói là hóa xà không hiểu, A Giáng cũng không hiểu. Trên đời như thế nào có người lại nói đạo lý với yêu quái chứ?

“Hoài Từ cái đồ đầu gỗ!”

“Ta sẽ niệm kinh siêu độ chư vị thí chủ, xin chư vị đừng tạo thêm sát nghiệt!”

Hoài Từ hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Tin ta, ta có thể!”

Hóa xà cũng không tiếp tục đi về phía trước, chỉ nhô cái đầu ra, ghé đến trước mặt Hoài Từ ngửi ngửi. A Giáng sợ hóa xà đột nhiên cắn Hoài Từ, ôm nàng kéo đến bên người, trừng mắt nhìn nàng một cái, vội la lên: “Cẩn thận nó cắn ngươi!”

“Oa oa.”

Đáy mắt hóa xà cũng không có sát ý, bỗng nhiên xoay người, chiếc đuôi nhẹ nhàng quét về phía Hoài Từ —— ánh tuyết quanh người nó chiếu sáng vết máu trên đuôi, còn có một Phật châu găm vào trong máu thịt.

“Ngươi muốn ta giúp ngươi trị thương sao?” Hoài Từ thử hỏi.

Hóa xà quay đầu lại gật gật với nàng.

“Cứu ngươi, liền thả chúng ta đi, có phải hay không?” Hoài Từ hỏi lại.

Hóa xà do dự một chút, dường như không chuẩn bị thả các nàng đi.

“Chuyện mua bán này cũng không có lời!” A Giáng giả bộ trấn định.

Hóa xà lại “Oa oa” lần nữa, ngẩng đầu nhìn lên phía trên, đáy mắt tràn đầy tưởng niệm.

A Giáng nhịn không được to gan phỏng đoán, đêm qua đại yêu kia chẳng lẽ là mẫu thân của con tiểu yêu này?

“Ngươi…… đang đợi mẫu thân của ngươi trở về sao?” A Giáng hỏi.

Hóa xà cúi đầu, nước mắt lăn ra khỏi hốc mắt của nó.

Mẫu thân nó đã không về được nữa.

A Giáng không dám nói cho nó nghe ngay lúc này, chỉ vì nàng muốn đổi một con đường sống.

“Chúng ta cứu ngươi, sau đó mang ngươi ra ngoài tìm mẫu thân, ngươi thả chúng ta, như thế nào?”

“Oa oa.” Hóa xà nhịn nước mắt, nặng nề mà gật gật đầu.

Hu hu!

Oan hồn xung quanh nghe thấy lời này đột nhiên nức nở, hóa xà dường như nổi giận, hung ác gào rống một tiếng về phía chúng nó, đám oan hồn sợ đến lặng ngắt như tờ.

“Các ngươi cũng có nguyện vọng, có phải hay không?” Hoài Từ nhẹ giọng hỏi.

Đám đại quỷ không dám nói lời nào, chỉ có đám tiểu quỷ ấp úng mà khóc hai tiếng.

“Nhưng ta nghe không hiểu các ngươi nói gì.” Hoài Từ khó khăn.

A Giáng vội vàng trầm giọng nói: “Ngươi thật đúng là muốn xen vào chuyện vô ích!”

“Chúng ta tới chỗ này, không phải là muốn làm rõ chân tướng sao?” Hoài Từ không phải không sợ, mà là lúc này sợ hãi cũng vô dụng. Nếu có thể giúp bọn họ tiêu đi oán khí, có lẽ bọn họ còn có thể được siêu độ, đến Vong Xuyên luân hồi chuyển kiếp.

Giúp một chuyện là giúp, giúp hai chuyện cũng là giúp, rõ ràng có thể giúp đỡ lại nhìn như không thấy, đó cũng không phải là đạo làm người mà sư phụ dạy cho nàng. Cái gọi là từ bi, cũng không nên hành động làm lơ như vậy.

A Giáng nghẹn lời.

“Giúp ta đi, A Giáng.”

Mượn ánh tuyết mỏng manh từ hóa xà, A Giáng nhìn thấy rõ ràng ánh sáng trong mắt Hoài Từ, nếu Hoài Từ thật sự là một kẻ lạnh nhạt, nàng cũng đã không kết duyên với Hoài Từ.

“Chỉ một lần.” Mi tâm A Giáng sáng lên một vệt ánh sáng đỏ đậm, bỗng nhiên níu vạt áo Hoài Từ, ghé đến gần, mi tâm chạm vào mi tâm của Hoài Từ.

Hoài Từ nào biết sẽ là phương thức như vậy, chóp mũi hai người nhẹ nhàng cọ vào nhau, hô hấp của nàng chỉ còn lại hỗn độn. Tiểu ni cô trợn tròn đôi mắt, không hề chớp mắt mà nhìn A Giáng, ánh mắt không tự chủ dừng ở trên môi A Giáng.

Đôi môi đỏ kinh diễm, như yêu ma mê hoặc nhân tâm trong kinh Phật, chỉ nhìn một cái, liền trầm luân cả tâm thần, khó có thể tự kiềm chế.

A Giáng cảm thấy Hoài Từ biến hóa, hô hấp hỗn loạn chọc cho tim nàng cũng rối loạn theo. Nàng chưa bao giờ thấy Hoài Từ có vẻ mặt say mê như vậy, ánh mắt dường như muốn làm nàng tan chảy.

“Được…… được rồi!” A Giáng nhẹ nhàng đẩy Hoài Từ một cái, vội vàng quay mặt qua chỗ khác.

Hoài Từ rốt cuộc hoàn hồn, phát giác chính mình vô lễ, lại không tiện nói xin lỗi, chỉ phải chắp tay trước ngực, áy náy vái A Giáng ba cái, trong miệng lẩm bẩm: “Tội lỗi, tội lỗi……”

A Giáng không dám nhìn nàng, khàn khàn nói: “Mau làm chính sự!”

“Được! Được!” Hoài Từ tập trung tâm thần, vừa mới chuẩn bị xin những oan hồn đó kể ra, lại nghe thấy bọn họ mồm năm miệng mười mà nói một đống, chồng chồng lên nhau chỉ cảm thấy rối như tơ vò.

“Từng người từng người nói, ta trị thương giúp nó trước.” Hoài Từ chỉ đành phân trước sau, hít sâu một hơi, mới lấy đủ dũng khí cầm đuôi hóa xà, chỉ cảm thấy lạnh lẽo, cực kỳ giống đuôi rắn.

“Ta không có mang thuốc trị thương, ngươi chịu đựng chút, ta chỉ có thể giúp ngươi lấy Phật châu ra, sau đó……” Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình, “Ta xé xiêm y băng vết thương cầm máu cho ngươi.”

Hóa xà gật đầu xem như đồng ý: “Cảm ơn.”

Thanh âm của nó không còn là tiếng trẻ con “Oa oa”, mà dễ nghe như nữ đồng. Hoài Từ khiếp sợ cực kỳ, lại nghe A Giáng chậm rãi nói: “Ta giúp ngươi mở linh thức, về sau không chỉ nghe thấy mấy này thôi đâu.”

“Hả?” Hoài Từ kinh hãi.

A Giáng trấn an: “Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

_____

Vở kịch nhỏ

Tiểu hóa xà: Cẩu lương! Xí! Không thèm!

Oan hồn: Cay mắt!

_____

Chú giải

Song yêu: hai con yêu tinh.

Kinh thiên địa nghĩa: khuôn phép, lẽ phải xưa nay.

Quẻ Càn trong Kinh Dịch, Hào Dương thứ nhất: tiềm long vật dụng - rồng còn ẩn nấu, chưa thể dùng.

Thái Cực Bát Quái đồ: mình vẫn không chèn hình được, ai muốn xem có thể tìm từ khoá này nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top