Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8. Thôn vắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Trản Nhi trừng lớn đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm Trương Diệu Vi, lớn tiếng vang vọng mà đáp: “Không lau!” Nói xong, liền quay người đi, đi ra xa ba bước phồng má thở phì phì.

Nhịn! Lòng tiểu yêu quân ta đây như đại dương chứa được thuyền lớn! Mới không thèm tính toán chi li với một xà yêu!

Trương Diệu Vi cũng không dỗ nàng ta, nàng ngồi xổm xuống trước mặt Tang Tang, dịu dàng lau sạch nước mắt cho nàng ấy.

Tang Tang là một tiểu quỷ hiểu chuyện, nàng ấy duỗi tay ôm lấy Trương Diệu Vi, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Trương Diệu Vi, ngược lại là đang an ủi nàng.

Trương Diệu Vi khẽ mỉm cười xoa lưng nàng ấy, hơi hơi tách ra, một yêu một quỷ nhìn nhau cười, mặc dù là bèo nước gặp nhau, ít nhất lúc này, ấm áp trong lòng hai người lại là tương thông.

Kim Trản Nhi vốn dĩ oán khí đầy bụng, nhưng nhìn thấy một màn bình yên như vậy, những oán khí đó chỉ như giọt nước tràn khỏi kẽ tay, trong chớp mắt liền biến mất hơn phân nửa. Nàng bước nhỏ dịch đến trước mặt hai người, làm như không có việc gì mà xoa đầu Tang Tang, thấp giọng nói: “Khi tới U Minh, nếu có người dám bắt nạt ngươi, ngươi liền báo tên tiểu yêu quân Âm Minh Giới là ta.”

Ánh mắt Tang Tang sáng ngời, gật đầu thật mạnh.

Kim Trản Nhi hắng giọng, nhắc nhở: “Mau đưa Tang Tang đi gặp a nương cùng A Mông.”

Trương Diệu Vi rũ mi cười nhạt, vừa lúc bị Kim Trản Nhi nhìn thấy rõ ràng.

“Ngươi cười cái gì?” Kim Trản Nhi nhíu mày nhìn nàng.

Ý cười trên mặt Trương Diệu Vi thoáng qua chỉ trong giây lát, ngay cả chính nàng cũng chưa từng cảm thấy mình cười, “Nói bậy.”

Tiểu đạo cô này sao lại trợn mắt nói dối chứ!

Kim Trản Nhi hỏi Tang Tang, “Tang Tang ngươi cũng thấy, có phải hay không?”

Tang Tang xác thật không có thấy, ngơ ngác lắc lắc đầu.

Trương Diệu Vi liếc nàng một cái, “Nhàm chán.” Nói xong, dắt tay Tang Tang rời đi.

“Ngươi!” Kim Trản Nhi khó lòng giãi bày, thật sự không nên đau lòng cho tiểu quỷ này mà! Vậy mà trợn mắt nói dối!

Càng đi về trước, sắc mặt Trương Diệu Vi càng thêm lạnh lẽo. Từ khi thấy bùa vàng bên dòng suối nhỏ, tuy nói phụ cận có yêu khí, nhưng nàng vẫn nghĩ còn một tia may mắn, hy vọng yêu khí này chỉ là do mấy vị đồng đạo đánh chết đại yêu lưu lại. Tất cả dường như đang phát triển theo hướng không ổn nhất, hoa cúc nhỏ ven đường đã khô héo, các nàng đã có thể thấy hình dáng thôn xóm quen thuộc, nhưng đã là một cảnh tượng khác lạ.

Yêu khí nồng đậm tràn ngập trong thôn xóm, khi có quạ đen bay xuyên qua yêu khí, kinh sợ hoảng loạn mà chui vào rừng, chỉ để lại một tiếng thê lương thảm thiết. Cây hoè trong trí nhớ tràn đầy sức sống hiện giờ xiêu xiêu vẹo vẹo ngã trên mặt đất, chỗ mục nát mọc đầy nấm đủ màu, toả ra một mùi hương gay gắt.

Thôn xóm trống rỗng, không có một người sống, như là thành trì chết chóc tĩnh mịch từ lâu, góc tường bò đầy rêu xanh, bởi vì bị yêu khí nhuộm dần, nhàn nhạt ánh tím.

“Tại sao lại như vậy?” Kim Trản Nhi che mũi, nàng thật sự không thích mùi nấm mốc nơi đây.

Trương Diệu Vi dắt Tang Tang đi đến cửa thôn, mũi chân dẫm lên một nửa lá bùa vàng bị cháy. Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua, nghĩ đến vị đồng đạo này đã chiến đấu ở đây hồi lâu, nhưng yêu khí vẫn như cũ, chỉ sợ là thất bại.

Tang Tang kinh ngạc vô cùng, cho rằng chính mình nhìn lầm rồi, nàng xoa nhẹ đôi mắt vài lần, xác nhận không có nhìn lầm, tránh tay Trương Diệu Vi, cũng không quay đầu lại mà chạy thẳng về nhà.

Nàng nhớ rõ nhà ở nơi nào, nhớ rõ a nương mỗi ngày sẽ ngồi may giày ở nơi nào, nhớ rõ A Mông sẽ lười biếng nằm ngủ ở nơi nào……

“A…… A……”

Tang Tang hoảng loạn há mồm kêu gọi, nhưng căn bản gọi không ra thanh âm rõ ràng. Nàng chạy vào sân nhỏ, lảo đảo đẩy cánh cửa xập xệ, chỉ nghe “Phanh” một tiếng, cánh cửa rơi xuống đất, bụi bặm bay mù, bên trong căn bản không có a nương, cũng không có A Mông.

Trương Diệu Vi thổi sáng gậy đánh lửa, ánh lửa le lói chiếu sáng nửa căn phòng, cũng chiếu sáng hình dáng Tang Tang run rẩy. Nàng quay đầu trong ánh lửa, trên mặt treo hai hàng nước mắt, vẫn không nhúc nhích mà nhìn Trương Diệu Vi, dường như muốn một đáp án.

Trương Diệu Vi khẳng định không biết.

Kim Trản Nhi khẽ thở dài một tiếng, đầu ngón tay sáng lên một ngọn lưu quang ánh kim. Chỉ thấy sau khi nàng niệm chú, ném lưu quang về phía bầu trời, lưu quang hư ảo liền bao phủ toàn bộ sân nhỏ.

Gâu!

Ảo ảnh của A Mông chậm rãi hiện ra trong vòng linh quang, đó là một đêm tiễn Tang Tang rời đi, Thất nương mang theo A Mông về nhà, chuẩn bị tiếp tục túc trực bên linh cữu vong phu.

Tang Tang nghe thấy thanh âm hư ảo của A Mông, lảo đảo mà chạy ra ngoài, nhìn ảo ảnh trong vòng linh quang, tầm mắt nhanh chóng lại rơi vào mơ hồ.

Trương Diệu Vi biết đây là “thuật hồi tưởng”, có thể dùng linh lực phỏng lại những chuyện đã phát sinh ở nơi này, chỉ là sử dụng pháp thuật này rất hao tốn linh lực, nàng không nghĩ tới tiểu hồ ly kia vậy mà chịu thi triển thuật này vì Tang Tang.

Nếu nói lúc trước nàng chỉ có ghét bỏ tiểu hồ ly, lúc này lại nhiều thêm một tia hảo cảm với tiểu hồ ly.

“A Mông ngoan.” Thất nương khẽ xoa đầu A Mông.

A Mông lắc lắc cái đuôi, ngoan ngoãn mà ghé vào bên cạnh Thất nương.

Đáy mắt Thất nương còn ngậm nước mắt, A Mông là một chú chó vàng hiểu chuyện, Tang Tang cũng là một khuê nữ hiểu chuyện, chỉ là thôn xóm này dèm pha đáng sợ, nếu còn có biện pháp khác, nàng tuyệt đối không muốn chịu đựng loại đau khổ cốt nhục chia lìa này.

“Phu quân, nếu ngươi dưới suối vàng có linh thiêng, phù hộ Tang Tang bình an khoẻ mạnh, vô tai vô nạn, sống yên một đời.” Thất nương thành tâm cầu nguyện, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa vang lên một tiếng động lạ.

Thất nương hoảng loạn quay đầu, lại thấy trên tường hiện lên một cái bóng đen.

“Ai?!” Thất nương kinh hô.

Bóng đen rón ra rón rén đẩy cửa vào phòng, ánh trăng dần dần chiếu sáng khuôn mặt hắn, chính là Lưu Đại Ngưu ngày ấy cùng Thất ca lên núi đi săn. Cũng chính là người này, chạy tới báo tin dữ.

Thất nương đỡ bụng đứng lên, cảnh giác hỏi: “Đã trễ thế này, ngươi tới nơi này làm gì?”

Lưu Đại Ngưu nhìn thoáng qua bên trong, sau khi xác nhận nơi này chỉ có A Mông cùng Thất nương, bước một bước vào linh đường, hai mắt nhìn vào quan tài xem xét, rốt cuộc đã chịu mở miệng, “Ta thấy ngươi trộm tiễn Tang Tang đi.”

Thất nương lộp bộp trong lòng, “Ngươi muốn làm gì?”

“Tẩu tử cũng biết mà, ta nghèo, ngay cả tức phụ cũng không cưới nổi. Nếu không thì như vầy, chờ tang sự của Thất ca xong xuôi, chúng ta tạm chấp nhận một chút, cùng nhau sống qua ngày?” Lưu Đại Ngưu vốn dĩ khó coi, hiện giờ ở dưới ánh nến trắng bệch trong linh đường, càng có vẻ đáng sợ, nói là thương lượng, ngữ khí lại lộ ra uy hiếp.

Thất nương cắn chặt môi dưới, giơ tay liền cho hắn một bạt tai, “Cút!”

A Mông thấy Thất nương mắng người, nó cũng nhảy dựng lên, há mõm liền cắn vào cẳng chân Lưu Đại Ngưu. Lưu Đại Ngưu bị đau, đá A Mông mấy cái liên tiếp, A Mông vẫn không nhả ra, thậm chí càng cắn mạnh hơn.

Thấy Thất nương cầm lấy cái cào đánh tới, Lưu Đại Ngưu cất bước liền chạy, nào để ý đến A Mông còn cắn chết không nhả. Hắn vẫn luôn chạy đến cửa, A Mông lúc này mới buông lỏng, Lưu Đại Ngưu gân cổ lên hùng hùng hổ hổ chạy xa, A Mông còn sủa theo không ngừng, chỉ sợ kẻ xấu lại đi vòng về bắt nạt Thất nương.

Thất nương xách theo cái cào đi đến, đỡ cạnh cửa, miệng thở phì phò. Đêm nay nhờ có A Mông, tạm thời an toàn, nhưng nàng biết phẩm tính của tên Lưu Đại Ngưu, nếu mà là người tốt, làm sao lại không có ai chịu gả cho hắn.

Nàng nên làm gì bây giờ?

Nếu hắn nói ra, Tang Tang bị nàng tiễn đi, thôn trưởng xuống hỏi tội, lại nên làm gì bây giờ?

“A Mông……” Thất nương bất lực mà khẽ gọi A Mông.

Miệng A Mông đầy máu tươi, nghiêng đầu yên lặng nhìn Thất nương, đồng quang chậm rãi trở nên quỷ dị.

Thất Nương khi đó cũng không cảm thấy A Mông biến hóa, chỉ ôm A Mông khóc hơn nửa đêm. Chịu đả kích hết lần này đến lần khác, mặc dù nàng là nông phụ kiên cường cứng rắn, cũng khó có thể chịu đựng được.

Những chuyện mà nàng lo lắng nhất còn chưa có phát sinh, trong thôn liền xuất hiện lời đồn càng thêm chói tai.

Nói thi thể vong phu chưa lạnh, nàng đã cùng người khác yêu đương vụng trộm ngay trong linh đường.

Nói nàng muốn cùng gian phu bỏ trốn, cho nên bán Tang Tang đổi lấy tiền.

Nàng làm sao chịu nổi oan uổng như vậy?

Để tự chứng minh trong sạch, cũng muốn giải thoát khỏi thống khổ, vào đêm đầu thất của Thất ca, nàng dùng đồng tiền cuối cùng trong nhà mua một khúc xương thịt, đút cho A Mông.

“A Mông ngoan, ăn xong rồi, lại đi tìm một chủ nhân tốt.”

A Mông cũng không ăn một ngụm, chỉ yên lặng nhìn Thất nương.

“Ngoan.”

Thất nương lại xoa xoa đầu nó, chỉ là A Mông vẫn vẫn không nhúc nhích mà nhìn nàng.

Thất nương không khuyên nó nữa, xoay người đi vào linh đường. Dây thừng đã cột sẵn, nàng chỉ cần bước lên băng ghế, vói đầu vào tròng, liền có thể xong hết mọi chuyện.

Gâu ——

Nàng vừa muốn nhấc chân, nào biết A Mông không biết đã đi tới bên chân nàng từ khi nào, một ngụm cắn lấy góc váy của nàng, gắt gao mà cắn.

Thất nương run giọng nói: “Nhả ra đi.”

A Mông không nghe nàng, vẫn gắt gao cắn góc váy.

“A Mông……”

“Ô!”

Thất nương đã quyết tâm muốn chết, đâu còn để ý đến gì khác, lập tức cởi dây lưng, mặc cho A Mông cắn xé làn váy, nhanh chóng chui vào vòng dây, đá đổ băng ghế.

Nàng cũng không có giãy giụa quá nhiều, rất nhanh đã đi rồi.

Một khắc cuối cùng trong sinh mệnh, nàng chỉ thấy may mắn vì đã cho nữ nhi một con đường sống, nàng cũng không biết, mấy tháng sau đó nữ nhi cũng rời xa trần thế.

A Mông ngơ ngẩn nhìn thân thể Thất nương treo lơ lửng trên không, nước mắt nó lăn ra khỏi hốc mắt, không tiếng động mà rơi xuống mặt đất.

Ảo ảnh trước mắt đột nhiên vỡ vụn, Tang Tang muốn nhào lên cứu a nương, vươn tay lại bắt hụt. Tang Tang mở miệng kêu khóc, thanh âm rách nát rơi vào lòng Trương Diệu Vi, như đâm vào tim nàng.

Trương Diệu Vi cảm thấy hốc mắt căng trướng, lúc này muốn an ủi cái gì, lại không biết có thể nói cái gì.

Lòng người ác độc, lời đồn giết người, cả thôn này đều là hung thủ.

Có yêu ma một lòng hướng thiện, nhưng có người làm ác lại không tự biết, cùng với quỷ yêu có gì khác nhau đâu?

Kim Trản Nhi không phải không đủ linh lực, mà là nàng không đành lòng nhìn tiếp, cho nên mới chợt dừng thuật hồi tưởng. Nàng siết tay rung lên khanh khách, nếu không phải người một thôn này đã không còn tung tích, nàng chắc chắn đại khai sát giới, đưa người cả thôn xuống Hoàng Tuyền sám hối!

“Kim cô nương.”

Bỗng nhiên nghe thấy Trương Diệu Vi khẽ gọi nàng, Kim Trản Nhi hít hít cái mũi, “Cái gì?”

Trương Diệu Vi nhìn thoáng qua Tang Tang khóc lớn không thôi.

Kim Trản Nhi biết nàng ấy có ý gì, nhưng nàng từ trước đến nay không dỗ dành ai, huống chi ai gặp phải loại bi kịch này đều sẽ khóc, nàng làm sao dỗ được?

Trương Diệu Vi nhíu mày.

Kim Trản Nhi cũng nhíu mày.

Tang Tang càng khóc lớn hơn nữa, hai người nghe được muốn tan nát cõi lòng.

Kim Trản Nhi dứt khoát không để ý gì nữa, thực hiện thuật biến thân, thoáng chốc biến thành A Mông, chui vào trong phòng.

Tang Tang thấy A Mông chạy vào, cũng không có nghĩ nhiều, dang cánh tay ôm chặt A Mông, nghẹn ngào xoa đầu A Mông.

Kim Trản Nhi nào đã từng bị ai xoa đầu như vậy?

Nhưng lúc này thời khắc này, ngoại trừ biện pháp này, nàng cũng không thể nghĩ ra được biện pháp gì khác.

Đúng lúc này, yêu khí quẩn quanh trong thôn đột nhiên bất thường, thậm chí sâu trong yêu khí còn vang lên tiếng quỷ khóc hết đợt này đến đợt khác.

Cảm thấy có sát ý, Trương Diệu Vi rút kiếm ra khỏi vỏ, vung kiếm hộ trước người Tang Tang cùng Kim Trản Nhi, nghiêm túc nói: “Trốn kỹ!”

_____

Chú giải

Tẩu tử: chị dâu.

Tức phụ: nàng dâu

Đầu thất: 7 ngày đầu (đầy tuần), người xưa tính 1 tuần 10 ngày (1 tháng 3 tuần là thượng - trung - hạ), nên không gọi là đầy tuần.

Đại khai sát giới: xuống tay giết người hàng loạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top