Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41: Cầu xin cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiệu Từ Tâm được Ôn Chi Hàn ôm vào lòng, chậm rãi chớp mắt.

Mặt trời ấm áp rực rỡ sau đám mây trắng, lặng lẽ tỏa ra một mảnh ánh sáng vàng. 

Họ được bao phủ bởi ánh sáng, bao quanh bởi không khí ấm áp, yên tĩnh.

Bạn bè.....

Chị ấy muốn trở thành bạn của mình sao?

Trong lòng Thiệu Từ Tâm có một chút vui vẻ.

Nàng cảm thấy Ôn Chi Hàn rất tốt, nơi nào cũng tốt, nàng nguyện ý tâm sự với người dịu dàng như vậy — nếu như cô cũng nguyện ý.

Nhưng có một điều nàng không hiểu lắm.

"Một người bạn không giống với bất kỳ ai khác là gì?"

Nói xong, nàng cảm thấy đầu mình bị vỗ nhè nhẹ hai cái.

Giọng nói của Ôn Chi Hàn rơi vào tai nàng: "Có thể cùng chung chăn gối, còn nợ mười hai lần."

Thiệu Từ Tâm hiểu rõ.

"Ha, cái đó gọi là bạn giường."

"Hm?"

"...... Đó là người khác, bạn bè như tụi mình thì khác!"

Trong mắt mang theo ý cười, Ôn Chi Hàn hài lòng xoa đầu nàng.

Thiệu Từ Tâm hơi giơ tay, khẽ nắm áo khoác màu trắng của Ôn Chi Hàn, tò mò hỏi: "Ôn Chi Hàn, vậy hiện tại chúng ta là bạn bè hả?"

"Đúng vậy."

"Không có gì giấu nhau?"

"Ừm."

"À......"

Thiệu Từ Tâm không nói gì nữa, nhân cơ hội tựa cằm lên vai Ôn Chi Hàn, bất động.

Một lát sau —

"Ôn Chi Hàn, em không vui."

Đây là lần thứ hai nàng nói lời này.

Sau khi định thần, hầu hết cảm xúc của nàng rơi vào vực thẳm của sự bàng hoàng và nghi ngờ bản thân.

Nếu không phân biệt được hai cảm xúc này, nàng sẽ không thể tiêu hóa tốt hơn và thấu đáo những gì Long Tuệ nói.

Nàng cần phải cố gắng bình tĩnh lại.

Ôn Chi Hàn hỏi: "Tại sao?"

Thiệu Từ Tâm thật sâu thở dài: "Không biết có phải bởi vì em ngốc không nữa."

"Khi em và Chu Hồng vào đoàn phim, rõ ràng là ngang cơ nhau, nhưng mới qua một ngày đầu năm, cô ấy đã tiến bộ thần tốc, trong khi em vẫn dậm chân tại chỗ, khoảng cách giữa bọn em cứ thế kéo ra xa mà không biết…"

"Em còn để Long đạo lo lắng và thất vọng như vậy..... Phải chăng là em rất ngốc?"

"Từ Tâm, em quên mất một điều."

Ôn Chi Hàn ôm mặt nàng.

"Em đã quên rằng em không phải xuất thân từ chính quy."

Thiệu Từ Tâm không theo học nghệ thuật ở trường đại học, và ban đầu nàng thậm chí còn không nghĩ rằng mình sẽ bước vào ngành diễn xuất.

Nếu không có lời mời diễn xuất trước khi tốt nghiệp, thì bây giờ nàng đã làm việc dưới quyền của cha mình trong Tập đoàn Thiệu gia, và cuối cùng sẽ tiếp quản Tập đoàn Thiệu gia, giống như Ôn Chi Hàn bây giờ.

Sau khi nàng thử diễn xuất, nàng đột nhiên phát hiện ra rằng mình thích diễn xuất, và đột nhiên tìm thấy mục tiêu của mình, muốn đi theo con đường này. 

Và nàng đã kiên trì, tìm ra một tập hợp cơ sở kỹ năng diễn xuất cho riêng mình trong những lần đấu tranh và vấp ngã vô số lần. 

Cho đến hôm nay, nàng gặp phải trở ngại.

Ôn Chi Hàn nói tiếp: "Từ Tâm, Chu Hồng và em khác nhau, bọn họ đều xuất thân từ Học viện Hý kịch, được dạy dỗ chuyên nghiệp hơn em."

"Còn em thì dựa vào sự nghiên cứu của bản thân mới đi đến hiện tại, thậm chí khi vào đoàn em còn có thể ngang hàng với Chu Hồng, thế thì rõ ràng em rất thông minh, sao có thể ngốc chứ?"

Thiệu Từ Tâm chớp chớp mắt, vẻ mặt có vài phần bừng tỉnh.

Đúng vậy, mù mịt nhìn cảnh vật phía trước, nàng thậm chí quên mất mình đã đi qua những chặng đường nào mới có được như ngày hôm nay….

Ôn Chi Hàn dịu dàng nhìn nàng chằm chằm, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, đôi mắt xanh quyến rũ tràn đầy tin tưởng cùng khẳng định.

"Từ Tâm, nếu em gặp vấn đề chuyên môn không giải quyết được, điều đó có nghĩa lượng thông tin dự trữ hiện tại của em không đủ ứng phó, mà không phải chứng minh là em ngốc. Không ai sinh ra đã biết tất cả, mọi người đều là từng bước học hỏi."

"Vì vậy, khi gặp phải điều gì đó không hiểu thì học hỏi, tìm lời khuyên, làm giàu vốn kiến ​​​​thức của em và cố gắng sửa chữa nó lần sau, lần sau không được thì lần sau nữa, trăm hay không bằng tay quen mà."

"Tóm lại, đừng nghi ngờ bản thân, đừng phủ nhận chính mình, bởi vì em đã vượt qua vô số người rồi."

Thiệu Từ Tâm ngoan ngoãn nhìn cô: "Chị cũng như vậy sao?"

Ôn Chi Hàn cười cười: "Đương nhiên."

"Không chỉ có chị, còn có cha chị và cha của em, trên đời này ai cũng như vậy, trên đời làm gì có con đường nào dễ đi, đúng không?"

Cuộc đời không ai thuận buồm xuôi gió, mọi việc suôn sẻ. 

Có những thăng trầm, khó khăn, chua ngọt đắng cay, đây mới là cuộc sống.

Thiệu Từ Tâm cảm thấy được an ủi rồi.

Đúng, mình không nên nghi ngờ bản thân!

Nếu không làm được, ngay từ đầu nàng đã ngã xuống cửa chết rồi, làm sao có thể đi được lâu như vậy, làm sao có thể được đạo diễn giỏi nhất khen ngợi khí chất và tiềm lực, hơn nữa làm sao nàng có thể diễn chính trong bộ phim ăn khách 《 hồng liên 》 chứ!

Nàng không ngốc, nàng chỉ cần mở rộng nền tảng kiến ​​​​thức của mình thôi!

"Cảm ơn chị, Ôn Chi Hàn," nàng hăng hái nói: "Em biết phải làm gì rồi!"

Ôn Chi Hàn nhìn nàng xoay người rời đi, không khỏi tò mò: "Em đi đâu?"

Thiệu Từ Tâm quấn chặt áo lông vũ trên người: "Đi lấy vở ghi chép, mở rộng kiến thức!"

Người nào đó họ Thiệu không bao giờ dễ dàng từ bỏ!!!

Thấy nàng đã lấy lại được động lực, Ôn Chi Hàn cũng thở phào nhẹ nhõm.

...

Thiệu Từ Tâm tìm một nơi yên tĩnh để ngồi xuống và suy nghĩ về những vấn đề của chính mình.

Long Tuệ cho nàng rất nhiều thời gian, việc tìm hiểu vấn đề này không thể hoàn thành trong một sớm một chiều, và tốc độ quá nhanh sẽ phản tác dụng.

Tuy nhiên, có một số tình tiết nàng vẫn không hiểu ra, cảm giác như có một tấm màng chắn trước mặt, chỉ cần xuyên qua là có thể bước qua, nhưng lại không tìm được chướng ngại vật ở đâu. 

Nàng chống cằm cầm bút, lâm vào trầm tư.

Long Tuệ hiện đang quay phim nên không có thời gian dạy nàng, các tiền bối trong đoàn hoặc cũng đang quay hoặc không có mặt trên phim trường......

Hay là xin viện trợ từ bên ngoài nhỉ?

Ê kíp không có thời gian dạy thì nàng có thể gọi điện hỏi những tiền bối trong ngành mà nàng gặp trước đây có sẵn lòng dạy cho nàng không.

Sau khi đưa ra quyết định, nàng đứng dậy và đến chỗ Lâm Mộc Mộc để lấy điện thoại di động. 

Kết quả, nàng vừa đứng dậy liền nhìn thấy Chu Hồng đi tới.

Chu Hồng khoanh tay trước ngực, nhìn thấy nàng, theo thói quen hếch cằm lên, lộ ra vẻ vênh váo.

Rồi bước đến bên nàng như một con khổng tước màu mè và ngồi xuống.

"Bà Ôn định đi đâu vậy?"

Thiệu Từ Tâm gấp sổ lại, hào phóng nói: "Kỹ năng diễn xuất quá tệ, chuẩn bị đi hỏi người khác cách cải thiện."

"Làm sao vậy, Bà Chu có việc gì à?"

Chỉ thấy Chu Hồng hừ cười một tiếng: "Nếu cô cầu xin tôi thì tôi có thể miễn cưỡng dạy cô một chút."

Nói xong, cô ấy ngẩng đầu nhìn Thiệu Từ Tâm, chờ xem đối phương cau có bỏ chạy.

Dù sao các nàng khịa nhau lâu như vậy, chiêu trò của Thiệu Từ Tâm không ít, nên vẫn chưa chịu thiệt trong tay mình bao giờ.

Thiệu Từ Tâm cúi đầu nhìn cô ấy: "Cô dạy tôi?"

Chu Hồng hất cằm: "Đúng vậy, sao nào? Tôi đã học bù một khóa với chồng tôi, hiệu quả thì cô cũng thấy rồi đó, diễn xuất tốt quá trời, nếu cô không muốn — "

Thiệu Từ Tâm đặt mông ngồi xuống: "Cầu xin cô."

Chu Hồng bị chen lời: "?"

Thiệu Từ Tâm ánh mắt sáng quắc: "Dạy tôi."

Chu Hồng: "???"

Cô ấy choáng váng.

Cô ấy thật sự không ngờ Thiệu Từ Tâm thế mà dễ dàng cầu xin cô như vậy!

"Cô cô cô, cô nghiêm túc?! Cô thế mà có thể cầu xin tôi dễ dàng như vậy?"

Thiệu Từ Tâm đầy mặt vô tội: "Đúng vậy, nếu không thì sao? Không phải cô nói cầu xin cô, cô sẽ dạy tôi sao?"

Chu Hồng khiếp sợ nói: "Thiệu Từ Tâm, tôi đang khích cô cầu xin tôi mà! Cô không có lòng tự trọng sao!"

Thiệu Từ Tâm ngay thẳng: "Không có."

Chu Hồng: "?"

Thiệu Từ Tâm: "Lòng tự trọng là cái gì, thứ này hiện tại không thể giúp tôi đề cao kỹ năng diễn xuất, tại sao tôi phải cần nó? Lần sau thì tùy trường hợp rồi lại cần nó sau."

Chu Hồng: "......"

Đáng giận, nhưng rất có lý!

Không ngờ Chu Hồng tôi vẫn không thể nhìn thấu kịch bản của Thiệu Từ Tâm!

Thiệu Từ Tâm mở cuốn sổ ra, không so đo hiềm khích trước đây, tràn đầy nhiệt huyết: "Nào đến đây, dạy tôi đi."

"......"

Lần đầu thấy đối thủ nhiệt tình nhìn mình như vậy, Chu Hồng không thích ứng lắm.

Chỉ là phản ứng của Thiệu Từ Tâm thật sự quá mức tự nhiên, như thể tất cả những gì họ làm trước đây đều là giả, và mối quan hệ của họ vẫn luôn hài hoà như lúc này.

Chút tâm tư chế giễu trong lòng Chu Hồng trong nháy mắt biến mất.

Thật ra Chu Hồng đến đây cũng không phải vì chê cười nàng......

Chu Hồng không quen đối phó với Thiệu Từ Tâm như vậy, vì vậy cô ấy lúng túng nhìn sang chỗ khác: "Cô tin tưởng tôi đến vậy à, không sợ tôi dạy bậy bạ cho cô hả?"

"Cô sẽ không." Thiệu Từ Tâm chắc chắn nói, "Tôi hiểu cô, cũng tin tưởng cô."

Mặc dù lý do họ trở thành đối thủ của nhau hơi vô lý, nhưng vị đối thủ này chỉ là thích kiếm chuyện chọc tức nàng vậy thôi.

Cho dù Chu Hồng không thích nàng như thế nào, cô ấy cũng chỉ nói vài câu mà thôi, cũng không làm ra chuyện hãm hại gì nàng, huống hồ là dạy bậy bạ cho nàng, dẫn dắt nàng đi lạc đường.

Chưa kể bây giờ nàng đã có khả năng phân biệt nhất định, cũng không dễ bị lừa như vậy, vả lại cô ấy lừa nàng thì có ích lợi gì?

Dưới trướng một đạo diễn đòi hỏi sự hoàn hảo như Long Tuệ, nếu nàng diễn không tròn vai thì tiến độ quay của toàn bộ đoàn phim sẽ bị trì hoãn, Chu Hồng là người phối hợp diễn với nàng sẽ bị ảnh hưởng nhiều nhất.

Khi đó, việc đóng máy sẽ bị trì hoãn, thời gian về nhà sẽ bị trì hoãn, và quan trọng nhất là thời gian cô ấy gặp chồng sẽ bị trì hoãn — Chu Hồng, người đã trở thành 'chồng khống', sao có thể chịu đựng điều này?

Chu Hồng: "......"

Quá vi diệu.

Không ngờ sống trên đời này Chu Hồng có thể nghe được câu "Tôi tin tưởng cô" từ chính miệng đối thủ của mình như vậy.

Nhưng vi diệu hơn vẫn là bản thân Chu Hồng.

Đúng thật là cô ấy muốn giúp Thiệu Từ Tâm, giống như cô ấy đã được giúp đỡ khi đó.

Bởi vì đã từng bị chỉ trích trước đám đông, cô ấy có thể hiểu rõ cảm giác bất đắc dĩ và xấu hổ khi đó, và vì cô ấy đã từng được giúp đỡ nên cô ấy sẵn sàng giúp đỡ những người cùng cảnh ngộ như Thiệu Từ Tâm.

Cô ấy không thích Thiệu Từ Tâm, nhưng ... Cũng không muốn thấy nàng khó chịu như vậy.

Chu Hồng vừa gọi cho chồng nói về việc này.

Sau khi Chu Dịch nghe xong, anh ấy mỉm cười và bảo cô dạy cho Thiệu Từ Tâm, tuân theo ý muốn của mình, nhưng anh ấy sợ cô ấy sẽ cảm thấy không thoải mái, vì vậy anh ấy thậm chí còn khen ngợi cô ấy qua điện thoại, khiến cô ấy cảm thấy phấn chấn và ngày càng cảm thấy hành động của mình là một hành động chính nghĩa, không thể hợp lý hơn!

Thế là Chu Hồng ngồi đây.

Đó là lý do tại sao cô ấy có thể nghe thấy câu "Tôi tin tưởng cô" của Thiệu Từ Tâm.

Đôi mắt rực lửa ham học của Thiệu Từ Tâm vẫn luôn rơi vào Chu Hồng.

Chu Hồng sượng một lúc, mở miệng nói: "Hừ, Thiệu Từ Tâm ơi là Thiệu Từ Tâm, cũng có một ngày cô cầu xin tôi ha. Một khi đã như vậy,  bà đây chỉ có thể miễn cưỡng dạy cô."

"Vừa rồi chỉ là cô diễn quá đầy đủ không có không gian rút lại, chồng tôi nói rằng anh ấy đã từng gặp phải vấn đề này, cô có thể thử như vầy nè......"

Thiệu Từ Tâm nghiêm túc nghe, nghiêm túc ghi nhớ.

Những gì Chu Hồng dạy cho nàng là những kiến thức thực tiễn độc nhất vô nhị của Chu Dịch, hiệu quả thật đáng kinh ngạc.

Việc giảng dạy càng hấp dẫn, cả hai sẽ đứng dậy và diễn đi diễn lại cảnh đó.

Giảng và diễn, hai bút cùng vẽ, Thiệu Từ Tâm Tâm dần cảm thấy trong lòng mình được khai sáng.

Lớp màng hư ảo ngăn cản bước đột phá của nàng như ở ngay trước mắt, khiến lòng nàng trào dâng.

"Chu Hồng, tôi cảm giác tôi sắp đột phá, tôi sắp trở thành Kim Đan tu sĩ!"

"...... Bệnh tâm thần!"

"Đa tạ bà Chu đã rút đao tương trợ, tôi sẽ mời cô ăn cơm sau!"

"Hừ, không cần, ai thèm một bữa cơm của cô."

"Vậy cô mời tôi ăn cơm đi, tôi thèm một bữa cơm."

"......?"

"Đói bụng quá, đi thôi, vừa ăn vừa nói, nếu cô mà đói ngất xỉu thì không ai dạy tôi."

Tâm trạng của Thiệu Từ Tâm bây giờ rất tốt.

Nàng vẻ mặt vui mừng, nắm lấy lấy cánh tay Chu Hồng, kéo cô ấy đi.

Từ lúc bắt đầu quay đến bây giờ, các nàng vẫn chưa ăn gì cả, cũng không thể để sư phụ đói chết.

Chu Hồng cạn lời: "Vậy cô cũng quan tâm tôi quá ha....."

Thiệu Từ Tâm: "Như nhau thôi."

Chu Hồng: "Cô cho rằng tôi khen cô chắc?!"

Nhìn thấy cử chỉ thân mật kéo tay nhau của hai người.

Chu Hồng vội đánh tay nàng: "Buông ra, buông ra coi! Hai chúng ta là đối thủ của nhau, ai thân với cô như vậy, đừng có lôi lôi kéo kéo!"

Thiệu Từ Tâm mặt dày, lại tiến lên nắm lấy cánh tay cô ấy: "Không sao, tôi là phần tử xã giao bạt mạng, hiện tại tôi đơn phương thân thiết với cô — đi thôi đi thôi, ăn cơm ăn cơm!"

Chu Hồng: "?"

Phần tử xã giao bạt mạng là cái quỷ gì vậy trời!

Tôi không khịa được cô, chẳng lẽ là bởi vì tôi không có nhiều lời lẽ cợt nhả như cô sao???

Ôn Chi Hàn đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn họ đi xa.

Hình ảnh rất ồn ào mà vui vẻ, không có sự căng thẳng, giương cung bạt kiếm mà đối thủ nên có.

Quả nhiên là như lời của Thiệu Từ Tâm nói, họ chỉ là chọc tức nhau cho vui vậy thôi.

Như vậy xem ra, bà Ôn của chị ở đoàn phim cũng rất vui vẻ nhỉ.

Như vậy cũng khá tốt.

Ôn Chi Hàn cũng phải đi rồi.

...

Màn đêm buông xuống, đầy sao lấp lánh.

Trong khách sạn, Thiệu Từ Tâm cầm khăn lau tóc ngừng lại, kinh ngạc nhìn người trước mắt: "Hả? Chị phải đi sao? Đột ngột thế?"

Ôn Chi Hàn cười hỏi: "Đột ngột hả?"

Thiệu Từ Tâm: "......"

Nàng gần như quên mất Ôn Chi Hàn tới đây công tác chứ không phải ở lâu dài.

Đếm những ngày qua, Ôn đại tổng tài của chúng ta thật sự phải trở về Phụng thành rồi, cũng không đột ngột lắm.

Ôn Chi Hàn thấy nàng sửng sốt một chút, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Luyến tiếc chị à?"

Nghe vậy, Thiệu Từ Tâm quay lại và tiếp tục soi gương, vừa lau tóc vừa nhìn, vẻ mặt bình tĩnh và hào phóng "Không có, dù sao thì em vẫn có thể gặp lại chị sau khi quay lại Phụng thành mà, hơn nữa cuối tháng em về rồi."

"Nhưng chị luyến tiếc em."

Vừa dứt lời, Ôn Chi Hàn nhẹ nhàng nắm tay nàng. tự nhiên cầm lấy khăn tắm trong tay nàng, nhẹ nhàng lau tóc cho nàng.

"Dù ai ở bên em cũng cảm thấy rất vui."

Lời cợt nhả bất tận, không bao giờ bắt kịp mạch não của nàng, đùa giỡn có chừng mực, không khiến người ta cảm thấy phiền chán.

Thiệu Từ Tâm, một đại minh tinh đáng yêu và thú vị.

Thiệu Từ Tâm nhìn cô trong gương, ánh mắt lần theo đường nét thanh tú của cô.

Một lát sau, Thiệu Từ Tâm cười nói: "Ở bên chị cũng khiến người ta vui vẻ."

"Hm?"

"Chỉ cần nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp như vậy thôi cũng đủ khiến người ta vui vẻ rồi."

Ôn Chi Hàn sững người một lúc, sau đó cười khẽ.

Thiệu Từ Tâm nhìn cô cười, không biết vì sao, cũng cười theo, cười cười rồi chợt nhớ tới một chuyện rất quan trọng.

"Đợi chút, Ôn Chi Hàn, chị cứ như vậy trở về. Khoản nợ này chúng ta còn phải cộng thêm mấy phần sao?!"

Ôn Chi Hàn bình tĩnh cười nói: "Ừm, đúng."

Thiệu Từ Tâm: "......"

Sao tự nhiên nàng có cảm giác cả đời này cũng trả không xong??

......

Ôn Chi Hàn đi rồi.

Thiệu Từ Tâm phải đóng phim nên không có thời gian tiễn cô, mãi đến tối mịt mới về khách sạn.

Mở cửa.

Bóng tối đột ngột trong phòng làm nàng giật mình, và bước chân của nàng như bị đóng đinh tại chỗ, bất động.

Đứng im lặng một lúc, bật đèn và đóng cửa lại.

Cởi khăn quàng cổ và áo khoác xong, nàng mệt mỏi nằm phịch xuống giường, nhắm mắt lại không hiểu sao lại nghĩ đến Ôn Chi Hàn.

Hình như nàng cũng có một chút luyến tiếc cô.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top