Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 57: Không thể trốn thoát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy Ôn Chi Hàn đã có chủ ý, nên Thiệu Từ Tâm không lo lắng nữa.

Gật đầu, cầm thìa và tiếp tục thưởng thức bữa sáng của mình.

Sau đó nghỉ ngơi, vận động, ngẩn người đứng trước cửa sổ.

Nàng suy nghĩ chuyện ghi hình.

Chỉ cần máy quay được bật, nàng chắc chắn sẽ đến gần Ôn Chi Hàn trước ống kính, thể hiện tình cảm với Ôn Chi Hàn và cư xử như một người yêu nên làm.

Nếu là trước kia, nàng có thể giả bộ thẳng thắn lừa gạt mọi người.

Nhưng bây giờ......

Siết chặt ly nước trong tay, nàng khẽ thở dài.

Không biết có phải do nàng ảo tưởng hay không, những nàng cảm thấy mọi chuyện đã phát triển đến ngày nay, mọi thứ dường như đang từng bước đẩy nàng về phía Ôn Chi Hàn.

Cứ như thể ông trời cũng muốn nàng thích Ôn Chi Hàn.

Nhưng nàng không muốn. 

Nàng cũng không thể.

Nàng đã yêu một người không có kết quả rồi thì sao phải lập lại lần thứ hai?

Nàng bắt đầu hối hận khi tham gia chương trình tạp kỹ này.

Nàng lặng lẽ đứng bên cửa sổ một mình một lúc.

Sau đó, nàng cố gắng lấy lại tinh thần và nắm chặt tay để tự cổ vũ bản thân. 

Thiệu Từ Tâm, không thể chịu thua một cách dễ dàng.

Làm diễn viên thì phải diễn xuất, chỉ cần diễn là được rồi!

Dù sao chỉ cần mình nói không thích, thì đó chính là không thích, không ai ép được mình!

Không sai, chính là đạo lý này!

Ôn Chi Hàn đứng cách đó không xa không nói lời nào.

Cô thấy nàng ủ rũ cụp đuôi, sau đó lại thấy nàng cổ vũ bản thân, cô chợt thấy nghi hoặc.

...... Em ấy làm sao vậy?

"Từ Tâm." Cô gọi nàng.

"Hả?" Thiệu Từ Tâm bị hoảng sợ, vội vàng xoay người.

"Em có tâm sự sao?"

"Không có! Em không có việc gì."

"Thật sao?"

"Thật đấy."

Thiệu Từ Tâm giả vờ bình tĩnh và quay mặt đi, xoa chiếc ly trong tay.

Bây giờ nàng ngày càng sợ phải đối diện trực tiếp với ý tốt của Ôn Chi Hàn.

Kết quả giây tiếp theo nàng nhìn thấy Ôn Chi Hàn đến gần mình.

Ôn Chi Hàn nắm tay nàng, mặt mày ôn nhu như nước.

"Từ Tâm, chúng ta là bạn bè, chị nguyện ý cùng em chia sẻ phiền não, cho nên nếu em có chuyện không vui, cũng đừng giấu chị, được không?"

Người bạn tốt nhất có thể kể nhau nghe bất kỳ điều gì và không thể thay thế.

Nếu không thể làm vợ vợ thực sự, nàng cũng muốn ở bên cạnh cô với tư cách bạn bè.

Chúng ta là bạn bè......

Thiệu Từ Tâm trong lòng thầm thở dài vì câu nói này.

Lý trí của nàng nói cho nàng biết câu nói này là đúng, nhưng sự ích kỷ của nàng lại không muốn nghe.

Nàng tràn đầy áy náy và giấu giếm với cô.

Nàng cũng không làm được những gì cả hai đã hứa hẹn rằng "Kể nhau nghe mọi điều".

Nàng thậm chí không dám thẳng thắn nói với cô tại sao nàng không thể lái xe....

Nhưng nghe thấy Ôn Chi Hàn nguyện ý cùng nàng chia sẻ phiền muộn, trong lòng nàng vẫn là vui mừng nhiều hơn sầu khổ.

Bất luận là thân phận gì, nàng vẫn muốn trân trọng Ôn Chi Hàn.

Nàng đáp lại bằng một nụ cười xán lạn: "Dạ, sau này dù vui hay buồn, em cũng chia sẻ với chị đầu tiên, được không?"

Bỏ qua thân phận người yêu, nàng thực sự muốn làm bạn với Ôn Chi Hàn đến cuối đời.

Người tốt như vậy, nàng không bỏ được.

Có lẽ một ngày nào đó khi cô muốn rời đi, nàng sẽ sẵn sàng lấy hết can đảm để nói với cô tất cả những gì đã xảy ra với nàng...

"Được" Ôn Chi Hàn hôn lên trán nàng, "Chị cũng làm được."

Cô đang nói với nàng rằng nàng rất có ý nghĩa với cô và rằng nàng khác biệt với những người khác.

— Từ Tâm yêu dấu của chị, em sẽ luôn là một sự tồn tại đặc biệt và rực rỡ trong trái tim chị.

Nụ hôn thật dịu dàng và thuần khiết.

Thiệu Từ Tâm có thể cảm nhận được sự trân trọng của Ôn Chi Hàn đối với nàng, cảm nhận được sự can đảm mà Ôn Chi Hàn cho nàng để nói với cô về mọi thứ.

Họ là bạn bè.

Một người bạn khác biệt, đặc biệt và quan trọng hơn bất kỳ ai khác.

......

Lần quay thứ hai của《 nhật ký tình yêu sau hôn nhân 》.

Lại là thời gian thức dậy quen thuộc.

Khác biệt so với lần đầu tiên là, lần này Ôn Chi Hàn không dậy giải quyết công việc ngay mà nằm trên giường cùng Thiệu Từ Tâm ngủ nướng.

Trong ống kính, cô đang nhẹ nhàng đắp chăn giúp người yêu còn đang say giấc.

Căn phòng im lặng, bầu không khí ấm áp ẩn trong tiếng vải cọ sột soạt.

Sau đó, Thiệu Từ Tâm tỉnh dậy.

Nàng di chuyển cơ thể của mình trước, duỗi thẳng chân, hơi mở mắt và nhìn lên.

Khi phát hiện Ôn Chi Hàn gần mình trong gang tấc, đầu óc chưa tỉnh ngủ, mơ màng quay người.

Sao lại gần như thế …..

Sao mình ngủ lại không thành thật vậy......

Sau đó dừng lại một chút, phản ứng lại.

Phản ứng rất nhanh, nàng vươn eo, sau đó xoay người chui vào lòng Ôn Chi Hàn, ôm chặt eo cô, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

"Chào buổi sáng......"

Cảm thấy còn chưa đủ, nàng lại ngọt ngào gọi một tiếng: "Bà xã."

Ôn Chi Hàn cười hôn lên trán của nàng.

Học muội Tiểu Điềm Điềm phiên bản giới hạn của cô khi quay chương trình quả thật rất ngọt ngào.

"Chào buổi sáng, vợ."

Giọng nói nhẹ nhàng phát ra.

Thiệu Từ Tâm híp mắt.

Giọng nói của Ôn Chi Hàn còn có chút khàn khàn của lúc mới ngủ dậy, nhẹ nhàng lười biếng, rất êm tai, giống như một chiếc lông vũ đang cào vào đầu trái tim nàng.

Nhất là khi cô gọi nàng là "Vợ"......

Thiệu Từ Tâm yên lặng vùi đầu sâu hơn, cảm thấy khó xử, muốn hưởng thụ xưng hô này nhưng lại cảm thấy quá xấu hổ.

— Thật đáng ghét, nữ nhân Ôn Chi Hàn này đến khi nào mới thôi toát ra sức hấp dẫn của mình!

"Lát nữa chúng ta ăn gì...."

Nàng vùi đầu vào lòng Ôn Chi Hàn mà nói, tiếng nói nghèn nghẹn như đang làm nũng.

"Hôm nay sắp xếp như thế nào......"

Ôn Chi Hàn ôm nàng vào lòng, yên tâm hưởng thụ hơi ấm lúc này.

Cô vuốt ve tóc nàng từng chút từng chút một, nhẹ giọng đáp: "Không phải hôm qua em nói muốn ăn Tiểu Long Bao sao? Vậy lát nữa chúng ta ra ngoài ăn nhé."

"Ăn xong thì đi dạo phố, mua quần áo mới và trang sức cho em."

Thiệu Từ Tâm mơ màng ngẩng đầu lên: "Dạ? Được rồi, nhưng mà mua quần áo mới và trang sức cho em làm gì?"

Ôn Chi Hàn nâng mặt nàng lên, cười hôn một cái: "Từ Tâm nhà chị không phải thích quần áo và trang sức đẹp nhất sao?"

Thiệu Từ Tâm hiểu ý gật đầu, không chút nghi ngờ mà vùi đầu vào lòng cô tiếp.

Nàng thực sự thích nép mình trong vòng tay của Ôn Chi Hàn

Chị gái thơm tho mềm mại dịu dàng ai mà không thích.

Vì mục đích diễn kịch hôm nay, xấu hổ cho phép mình đắm chìm trong sự dịu dàng của Ôn Chi Hàn — một ngày.

"Sau đó chúng ta đi xem phim."

"Được......"

"Bữa trưa và bữa tối cũng ăn ở ngoài, sau bữa tối chúng ta sẽ đi dạo công viên Lam Sa, chị có một món quà nhỏ dành cho em."

Thiệu Từ Tâm vừa nghe có quà là ngay lập tức tràn đầy năng lượng.

Quà?

Ôn Chi Hàn chuẩn bị quà cho mình?

Nàng lập tức ngẩng đầu lên, tràn đầy chờ mong hỏi: "Quà gì ạ?"

Nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của nàng, Ôn Chi Hàn cảm thấy đáng yêu, không nhịn được hôn lên khóe môi nàng, ôn nhu nói: "Đừng gấp, buổi tối em sẽ biết thôi."

Thiệu Từ Tâm nhướng mày.

Nàng cúi đầu vùi vào lòng Ôn Chi Hàn, đồng thời vươn tay kéo chăn trùm lên hai người, sau đó nhắm mắt lại.

"?"

Ôn Chi Hàn khó hiểu: "Còn muốn ngủ sao?"

"Ngủ," Thiệu Từ Tâm loay hoay, tìm một tư thế thoải mái ngủ trên người cô, “Trực tiếp ngủ đến tối, mở mắt ra là có thể nhìn thấy món quà mà chị tặng.”

Ôn Chi Hàn bị chọc cười.

Em còn có rất nhiều biện pháp nhỉ.

"Dậy nào, chúng ta đi ăn Tiểu Long Bao."

...

Bởi vì có chờ mong, Thiệu Từ Tâm rất có động lực kể từ buổi sáng, và mỗi giây đều mong chờ thời gian đi dạo buổi tối.

Sau khi ra ngoài ăn sáng, nàng khá nhàn nhã chơi đùa với chó mèo ở tầng dưới.

Chào mèo con nhà này một lúc, chơi bóng với chó nhà kia một lúc, như thể chó mèo trong cả chung cư rất quen thuộc với nàng.

Nàng xuất hiện trên máy quay như một phần từ xã giao càn rỡ đa chủng tộc.

Ôn Chi Hàn đi phía sau nàng, dịu dàng nhìn bóng lưng nàng.

Đột nhiên, cô dường như trở lại thời cấp ba.

Trong một giờ giải lao nào đó ở trường cấp ba, cô cũng đi đằng sau Thiệu Từ Tâm giống như hôm nay, giữa hai người vẫn giữ một khoảng cách khá xa.

Cô ôm sách, nhìn Thiệu Từ Tâm ôm cánh tay người bên cạnh, cười tươi như hoa.

Nhưng giữa đôi ta thì chưa từng có một giây phút thân mật nào như vậy cả.

— Đôi ta thậm chí không phải là bạn bè.

Sau đó Thiệu Từ Tâm nhìn thấy cô, ngừng nói chuyện với người bên cạnh và quay lại nhìn người học tỷ là cô đây.

Ánh mắt họ lặng lẽ chạm vào nhau trong khung cảnh ồn ào.

Chỉ trong vài giây.

Tuy rằng chỉ có mấy giây ngắn ngủi, nhưng trong khoảnh khắc đó, thời gian như trôi chậm và kéo dài vô tận, chỉ vài giây nhưng lại kéo dài cả đời.

Sau đó, cô nhìn thấy Thiệu Từ Tâm chủ động hướng đôi mắt đẹp của mình về phía cô, và nở một nụ cười rạng rỡ như mặt trời.

Đó là một nụ cười đủ để cô khắc ghi cả đời.

Gửi một lời chào ngắn ngủi và xa cách, Thiệu Từ Tâm lại quay đầu lại kéo cánh tay bạn học rời đi.

Khoảng cách giữa họ ngày càng xa hơn.

Thiệu Từ Tâm giống như một vầng sáng rực rỡ, dần dần biến mất khỏi cuộc đời cô.

Trở lại hiện thực, Ôn Chi Hàn vô cùng hứng thú nhìn người trước mặt đang cúi người chào chú chó nhỏ.

Gương mặt ấy vẫn đẹp như trước, nụ cười rực rỡ như ánh dương, không gì sánh được.

May mắn thay, bây giờ họ đã khác với năm đó.

"Từ Tâm."

Thiệu Từ Tâm quay đầu đáp lại, nhìn thấy Ôn Chi Hàn đưa tay về phía mình, không chút suy nghĩ đi tới, nắm lấy bàn tay đó.

Ôn Chi Hàn ôm nàng vào lòng, bỗng cảm thấy thật may mắn.

May thay, cô cũng có tư cách ôm nàng.

May mắn là lần này nàng không quay người rời đi nữa.

May mắn thay, trong những năm tháng dài đằng đẵng này, họ vẫn còn cơ hội gặp lại nhau.

Thấy tâm trạng Ôn Chi Hàn không ổn, Thiệu Từ Tâm nhẹ nhàng ôm lấy cô, hỏi: "Làm sao vậy?"

Ôn Chi Hàn dịu dàng nói: "Không có gì, chỉ là muốn ôm bà Ôn xinh đẹp của chị mà thôi."

Thiệu Từ Tâm nghe vậy liền vui vẻ ôm cô vào lòng: "Ôm đi ôm đi, ôm sao cũng được, đều là của chị."

Ôn Chi Hàn ôm chặt nàng với nụ cười xán lạn trên môi.

Nếu những lời này là thật thì tuyệt vời biết bao....

......

Rất nhanh đã đến ban đêm.

Do có Ôn Chi Hàn làm bạn nên hôm nay Thiệu Từ Tâm đã có một khoảng thời gian tuyệt vời, và về cơ bản là chưa từng chạm vào điện thoại.

Họ đã mua rất nhiều quần áo đẹp và đồ trang sức, xem một bộ phim hay và có một ngày rất trọn vẹn.

Họ được camera ghi lại với nụ cười chân thành và niềm hạnh phúc ngập tràn trên cơ thể, một niềm hạnh phúc không thể giả vờ.

Ôn Chi Hàn đã quen với sự tồn tại của máy ảnh, thậm chí còn có chút cảm kích.

Mọi thứ ngày hôm nay đã được ghi lại và họ có thể xem lại bất cứ lúc nào trong tương lai.

Tốt hay không nhìn thoáng qua là rõ.

Chẳng mấy chốc đã đến lúc đi dạo sau bữa tối.

Trong công viên Lam Sa, Thiệu Từ Tâm diễn kịch rất tròn vai, vẫn luôn cùng Ôn Chi Hàn mười ngón tay đan vào nhau.

Họ đi chầm chậm quanh con đường rừng trong công viên.

Gió chiều thổi qua, không khí trong lành, nhịp sống bận rộn cũng chậm lại.

Thiệu Từ Tâm hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành ban đêm, tự đáy lòng nói: "Chi Hàn, có chị ở bên, hôm nay em thực sự rất vui vẻ."

Ôn Chi Hàn ôn nhu nói: "Vậy thì tốt rồi."

Thiệu Từ Tâm hỏi: "Đây là món quà nhỏ chị tặng cho em sao?"

Ôn Chi Hàn lắc đầu: "Không phải."

Thiệu Từ Tâm rất bất ngờ: "Còn nữa ạ?"

Ôn Chi Hàn cười siết chặt tay nàng: "Đi với chị."

Thiệu Từ Tâm rất hoang mang đuổi theo bước chân cô.

Họ đến dưới hai cái cây.

Cây to lớn lắc mình vươn cành, cành lá xum xuê, đan xen che khuất cả bầu trời.

Thiệu Từ Tâm nhìn theo ngón tay của Ôn Chi Hàn, và thấy rằng có một khoảng trống nhỏ giữa hai cái cây.

Nó giống như một ô cửa sổ nhỏ được cắt bằng cành lá, đủ để nhòm vào trong đêm tối.

"Từ Tâm," Ôn Chi Hàn bỗng cất lời, "Em có muốn cầu nguyện dưới sao băng không?"

Thiệu Từ Tâm lập tức nói: "Muốn ạ."

Sao băng xinh đẹp như thế, tất nhiên là nàng thích cầu nguyện dưới sao băng.

Thấy Ôn Chi Hàn vậy, nàng suy nghĩ rồi kinh hỉ nói: "Tối nay có sao băng hả?!"

"Có."

Ôn Chi Hàn nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng.

"Một sao băng nhỏ chỉ thuộc về một mình em."

Vừa dứt lời.

Thiệu Từ Tâm nhìn thấy Ôn Chi Hàn nhấc chiếc điện thoại di động màu đen lên, và đặt nó vào khoảng trống nhỏ.

Rất thần kỳ, vuông vức, không hơn, không kém, chỉ bằng kích thước của một chiếc điện thoại di động.

Màn hình tối đen như mực và không có âm thanh.

Khu vực xung quanh yên tĩnh đến kinh ngạc, Thiệu Từ Tâm chỉ có thể nghe thấy tiếng gió.

Sau đó, một ngôi sao băng xuất hiện trên màn hình đen.

Thiệu Từ Tâm sững người một lúc, nhìn không rời mắt.

Sao băng xuất hiện từ góc trên bên phải của điện thoại và bay ngang qua bầu trời, thoạt nhìn giống như sao băng thực sự xuất hiện trên bầu trời.

Thật tuyệt vời, nàng biết rõ đây là một video, nhưng vì khung hình và các góc hoàn toàn phù hợp, nàng không thể không coi đó là một màn trình diễn xuất sắc của bầu trời.

Đây là một ngôi sao băng xuất hiện trong điện thoại di động, cũng là một kỳ tích xuất hiện ở bầu trời xa xôi.

"Chúc mừng sinh nhật, bà Ôn xinh đẹp của chị."

Giọng nói dịu dàng rơi vào tai, bấy giờ Thiệu Từ Tâm mới chợt nhớ điều mà mình đã quên.

Ngày 6 tháng 5, sinh nhật nàng.

Hóa ra tất cả những gì Ôn Chi Hàn làm hôm nay đều là vì tổ chức sinh nhật cho nàng......

Nàng thẫn thờ nhìn vào màn hình điện thoại.

Những vệt sao băng sáng chói lần lượt lướt qua sân khấu chật hẹp, giống như mưa phùn không ngừng, cuối cùng lặng lẽ rơi vào lòng bàn tay Ôn Chi Hàn, biến thành quà tặng cho nàng.

Một món quà bất ngờ.

"Em có thể ước một điều,” Ôn Chi Hàn nhẹ nhàng nói, “Em cũng có thể ước với ngôi sao băng này."

"Bất kỳ nguyện vọng nào."

Thiệu Từ Tâm từ từ hướng ánh mắt về phía "sao băng này".

Nàng đột nhiên không biết phải nói gì, nhưng cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi.

"Khoảng trống trên cái cây này..... Là chị làm hả?"

"Không phải, nó được hình thành một cách tự nhiên, là do bạn của chị phát hiện."

"Vậy sao băng này......"

"Cái này là do chị tự nghĩ ra, em thích không?"

"Thích......"

Sau khi nói xong, nàng thấy Ôn Chi Hàn đôi mắt lam chậm rãi cong lên.

Nàng nghe thấy cô vui mừng nói: "Chị rất vui vì em thích món quà này."

Nàng nhất thời không nói nên lời, ngơ ngẩn nhìn Ôn Chi Hàn, quên cả dời tầm mắt.

Trong máy ảnh, họ nhìn nhau.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, tung bay mái tóc dài đen nhánh, hương thơm hoàn toàn khác biệt tràn ngập, hòa quyện trong không khí.

Dưới bầu trời rộng lớn, Thiệu Từ Tâm nghe thấy được một âm thanh vào lúc này.

Đó là âm thanh mà gió cuồng phong không thể che giấu, và sự hối hả của thế giới không thể nuốt chửng — nhịp tim của nàng.

Nhiệt tình và mạnh mẽ, nhịp tim bị Ôn Chi Hàn tác động.

Nàng nhận thua.

Việc nàng thích Ôn Chi Hàn, nàng đã không còn nơi nào để trốn thoát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top