Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Mời ân công ăn gà~~


Lúc Trầm Thanh Lam bị Mộ Ngôn kêu dậy, sắc trời mới vừa tờ mờ sáng.

"Ngươi làm gì a?" Trầm Thanh Lam ôm gối đầu cực độ bực dọc nhìn vẻ mặt hoảng hoảng trương trương của hảo hữu mà nhíu mày, "Phá thanh mộng của người ta là tội cực đại ác!!!"

"Ta ta ta ta cũng biết a a a a!!!" Một Ngôn cứ khẩn trương là cà lăm, nàng huơ tay múa chân chỉ bên ngoài nói với Trầm Thanh Lam: "Mau mau mau mau..... gà gà gà gà....."

"Chuyện gì cơ?" Trầm Thanh Lam khoác y phục không tình không nguyện mà bị Mộ Ngôn kéo đến trong sân, "Này....."

Trong sân sạch sẽ ngăn nắp, sáu con gà mái mập bị cột thành một hàng, đang quang quác quang quác đến lợi hại.

Vậy cũng được đi, trên cổ mỗi con gà đều treo một tấm bảng, dựng thẳng lên đọc sẽ là: 'Ân công mời ăn gà ><' Thậm chí ngay cả cuối chữ viết đều có....

"Ai ai ai ai..... đưa? Mộ Ngôn chuyển chuyển mắt chỉ gà. "Ân ân ân... công là là là ngươi?"

"Trong nhà này còn người khác sao?" Trầm Thanh Lam một bộ biểu tình não tàn nhìn Mộ Ngôn nói, "Ta biết là ai, bất quá......" Trần Thanh Lam nhìn nhìn bên trời lộ ra màu bạch sắc, sau đó xoay người vào phòng, "Loại chuyện này cũng có thể là lý do gọi ta tới à!!!"

"Trầm Thanh Lam ngươi là con đại trùng lười!" Rốt cuộc không còn nói lắp, Mộ Ngôn lắc lắc đầu nhìn sáu con gà kia, "Nếu nhận lấy, hẳn là không có vấn đề chứ?"

Có lời biết nói ra sao, một khi chuyện bắt đầu, phát triển về sau thường khiến người ta ứng phó không kịp. Liền giống như bây giờ mở cửa nhìn trong sân số gà lại tăng lên, Mộ Ngôn có loại xúc động muốn khóc.

Đã liên tục năm ngày đều nhận được kiện gà như vậy, Mộ Ngôn nhìn trong sân đám gà đặc biệt 'mời ngài ăn thịt gà' mà trong đó có ba mươi con gà mái thì cả người đều muốn co quắp. Cứ tiếp tục tăng vậy nữa thì nàng có thể từ sản nghiệp bán sạp đồ trang sức đổi thành chuyên môn xử lý cung ứng gà mái cùng bán sỉ trứng gà ở Minh Xuyên.

Không muốn a!! Cuộc sống bé nhỏ của nàng vẫn rất tốt, cớ chi một tháng trước phải quản một người đột nhiên tới ăn không uống không cũng đã rất khổ cực, giờ còn phải chiếu cố cho cả đống gà như vậy, thật sự là lực bất tòng tâm a!!

"Thanh Lam, ta van cầu van cầu cầu.... ngươi, ngươi mau nói nói với với với với... người đưa gà tới đi, không cần đưa đưa đưa đưa..... gà tới nữa!!" Thấy hôm nay con trùng lười thức dậy khá sớm, lúc Mộ Ngôn làm điểm tâm cùng ăn thì nói lên yêu cầu. "Ta ta ta thực sự..... không không..... chịu nổi nữa!!"

"Ngươi không chịu nổi?" Trầm Thanh Lam gắp thức ăn vừa ăn vừa nhìn chằm chằm Mộ Ngôn nói, "Là ai mỗi ngày nhặt trứng gà, nhặt tới vui không ngớt?"

"Đó đó đó đó là chuyện khác khác khác mà!!" Mộ Ngôn đùng một tiếng đập đũa lên bàn, "Trời trời trời trời.... cứ phạt ta vậy.... thật là khổ khổ khổ khổ cực!!! Ngươi ngươi ngươi ngươi lại không quản!!!"

Lời này không giả, mặc dù mỗi ngày có trứng gà ăn miễn phí, muốn ăn gà cũng tùy tiên chọn một con giết, nhưng loại chuyện cho gà ăn phiền toái này vừa mệt vừa dơ, Trầm Thanh Lam có thể trốn xa vẫn là trốn xa hơn.

"Rồi rồi rồi––– yên tâm đi hôm nay ta nhất định nói với nàng ấy." Trần Thanh Lam trịnh trọng gật gật đầu, "Ăn thịt của người ta ngán miệng rồi bắt người ta buông tay, chúng ta im lâu vậy rồi cũng không tiện đúng không?"

"Vẫn vẫn vẫn vẫn..... là nhìn không ra ra ra ra––– ngươi đây đây đây đây có chỗ nào thấy thấy áy náy!!" Mộ Ngôn liếc trừng nàng một cái nói: "Ngươi ngươi ngươi ngươi..... khi nào thì đi?"

"Ta đột nhiên nhớ tới có một chuyện vô cùng khẩn cấp." Trầm Thanh Lam nghiêm nghị đầy mặt đứng lên phóng ra cửa như một cơn gió. " Buổi trưa không cần làm cơm cho ta–––"

"Ngươi ngươi ngươi ngươi.... Có bản lãnh.... Chớ trở lại!!"

Mộ Ngôn cũng không phải muốn đuổi Trầm Thanh Lam đi, mặc dù nàng biết Trầm Thanh Lam chưa tới một năm, quan hệ cũng rất tốt. Trong ngày thường hai ngươi quá ít gặp mặt, thường thường dùng con thanh oanh Trầm Thanh Lam nuôi để hỗ truyền thư tín. Lần này Trầm Thanh Lam ngay cả chào hỏi cũng không gửi đã chạy tới, mặc dù nàng mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, nhưng không biết nên hỏi từ đâu. Hơn nữa chứng cà lăm của nàng dường như cũng chỉ có trước mặt Trầm Thanh Lam mới vô cùng nghiêm trọng.

Không như Trầm Thanh Lam biết thuật pháp, Mộ Ngôn chỉ là một nữ tử bình bình phàm phàm, nàng biết Trầm Thanh Lam cũng là bởi vì đầu năm trong nhà náo loạn một ít chuyện linh dị ly kỳ cổ quái, Trầm Thanh Lam vừa lúc đi ngang qua liền thuận tay quét sạch. Hai nữ tử càng trò chuyện càng hợp ý, Trầm Thanh Lam liền thuận tiện 'chùa' cơm một tháng.

Nên nói thế nào đây, đánh giá của Mộ Ngôn đối với Trần Thanh Lam chính là: nữ tử bất tri bất giác khiến người khác thích.

Mặc dù phần lớn thời gian nàng ấy cũng là cả người tật xấu thiếu khuyết lợi hại, Mộ Ngôn cũng chỉ đành cảm thán một cái, ai bảo người này có một đôi mắt phiêu lượng.

Con ngươi trong suốt như màu tím thủy tinh như vậy, cho dù bị nàng ta chỉnh tới muốn bốc hỏa, chỉ cần lúc nàng mỉm cười nhìn mình, thì giận cái gì cũng không nổi được.

"Thật ra ngươi là yêu quái à?" Mộ Ngôn đã từng hỏi Trầm Thanh Lam như vậy.

"Đúng vậy, đúng vậy, cẩn thận một ngày nọ ta ăn ngươi." Trầm Thanh Lam làm ra biểu tình hung ác nhìn Mộ Ngôn, "Ngay cả xương đều không còn dư lại!!"

"Điểm này ta vẫn rất tán đồng." Mộ Ngôn gật gật đầu, "Ngày thường cho tới nay ngươi ăn cơm cũng không để lại miếng cơm vụn, ăn sạch sẽ là phong cách của ngươi."

"Vẫn hơn ngươi ăn cái gì cũng để dư một miếng lớn. Ngươi có biết Lợi Châu có bao người không có cơm ăn, Thanh Ninh hạn hán mất mùa, Bắc Cung người ăn thịt người? Lãng phí thực vật thật đáng thẹn, lãng phí thực vật còn hồn nhiên không biết thật đáng tủi hổ. Ngươi nói xem ngươi đáng thẹn đáng tủi hổ như vậy, nhờ sự tín nhiệm tự tin nào mà ngươi sống đến hiện tại vậy?"

"Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi!!!"

Ngay những lúc này, Mộ Ngôn liền hận không thể cầm đao chém nàng.

Tiếp đến Trầm Thanh Lam sẽ cầm một ít đồ chơi nhỏ hống Mộ Ngôn vui vẻ. Chẳng qua là một ít đặc sắc thủ công nghệ phẩm ở các nơi, nhưng đối với Mộ Ngôn hằng năm chỉ ở Minh Xuyên mà nói thì rất mới mẻ.

Trầm Thanh Lam rất ít khi nói với nàng về thân thế của mình, chỉ nói mình sinh ra ở Tây Nam bộ của Ô Lan Sa quốc, một nơi gọi là Lặc Khố. Mặc dù Mộ Ngôn không biết chỗ đó, nhưng nàng cũng đã gặp qua một vài nữ hài tử đến từ quốc gia đó, danh tự của họ phiên dịch thành từ ngữ của thành Hồ Trạch lại dài đến quái dị. Mộ Ngôn không biết tại sao Trầm Thanh Lam lại lấy một cái tên Hồ Trạch để gọi bản thân, nhưng nàng cũng không có ý hỏi. Lúc hai người cùng một chỗ, Trầm Thanh Lam kể nhiều nhất là chuyện mình gặp phải khi đi chu du các nơi. Hằng năm nàng đều đi dạo chơi các nơi, có khi trên người không có đủ ngân lượng, phải đi làm chút chuyện trừ linh phục yêu để kiếm chút lộ phí. Mộ Ngôn không biết vì sao nàng rất ít khi nhắc tới nhà mình, bản thân mình là người cơ khổ vô y không nhà để về, nhưng nàng biết Trầm Thanh Lam không giống với mình, trên thân thế của nàng ấy có rất nhiều chỗ khiến người ta muốn tìm hiểu.

Có lẽ một ngày nào đó Trầm Thanh Lam sẽ nguyện ý nói cho mình nghe, tới nay Mộ Ngôn vẫn luôn nghĩ vậy. Có một số việc, hỏi chi bằng chờ.

Trầm Thanh Lam ở ngoài phố tìm được Đỗ Y Y đang mua gà, Bạch Tuyết cùng Cẩu Thẳng tử ở hai bên trái phải như hộ pháp đang cảnh giác nhìn kỹ người xung quanh. Từ đêm đó, Đỗ Y Y lại muốn vào thành thì nói kiểu gì Bạch Tuyết cũng không cho phép nàng hành động một mình. Cẩu Thặng tử cũng vì bản thân không thể bảo vệ Y Y tỷ mà áy náy cả một đêm.

Đêm đó lúc Bạch Tuyết tới, Đỗ Y Y đang cáo biệt Trầm Thanh Lam trước cửa nhà nàng. Bạch Tuyết còn kỳ quái làm sao có một tối mà Đỗ Y Y đã thông đồng được với một nữ hài tử rồi, kết quả nghe được Đỗ Y Y thêm mắm dặm muối nói mình vừa mới trải qua chuyện bi thảm độ nào thì thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi, thực không thể tưởng tượng được có tồn tại thứ 'cực phẩm' huỷ tam nhân quan như vậy.

Bạch Tuyết nàng lui tới giang hồ nhiều năm như vậy cũng chưa gặp chuyện kỳ khôi như thế, Đỗ Y Y mới tới đã gặp phải, thật là cái mệnh yểu.

"Ai ui, ngươi nói xem ngươi nói xem, ta đây là đặc biệt thiếu nợ ai a?!!" Đỗ Y Y tức giận đến cả người phát run, "Ngươi nói có thể có mấy người như ta vậy bị nghẹn khuất đầu thai đến buồn bực còn gặp phải loại chuyện khiếp hồn như vậy?"

"Nén bi thương thuận biến a tỷ muội nhi (người chị em)," Bạch Tuyết tỏ vẻ đau lòng kịch liệt cảm thông với chuyện này: "Cũng may ngươi vẫn còn trong sạch, bằng không tỷ tỷ ta đây cũng muốn thay ngươi chết."

"May nhờ có ân công đó!!" Con ngươi Đỗ Y Y đảo quanh, "Ngươi nói người ta đã cứu ta, chuyện trọng đại như vậy ta phải đáp tạ thế nào a?"

"Nhìn ân công của ngươi bộ dạng khá lạnh nhưng nếu mà nói nàng thật sự chán ghét ngươi, cũng sẽ không để ngươi truy đuổi theo ba con phố." Bạch Tuyết nghĩ nghĩ nói: "Ta cảm thấy trước tiên vẫn nên quan sát đi, nhìn xem ân công của ngươi thích cái gì rồi nói sau."

Trải qua ba ngày quan sát, Đỗ Y Y, Bạch Tuyết cùng Cẩu Thặng tử cho ra một đáp án nhất trí: ân công thích ăn.

"Nếu đã như vậy, chúng ta cứ tặng gà là được." Bạch Tuyết bộ dạng quân sư, "Gà trống hay gáy thật đáng ghét, tặng gà mái đi, vừa có thể đẻ trứng vừa có thể thịt, ân công hẳn sẽ thích."

Nói làm liền làm, Đỗ Y Y lại cầm theo tiền 'nhón' chỗ đám cậu ấm tới mua gà tặng ân công.

Bởi vì sợ ân công không biết do mình tặng, Đỗ Y Y chọn được kê rồi sẽ treo lên mỗi cái đầu gà một tấm biển viết lời của mình, e còn cao điệu hơn cả báo ân.

"Đại nương, phiền người lấy cho ta mười con này." Đỗ Y Y chọn xong gà trả tiền hóa đơn rồi chuẩn bị đi tặng.

"Lần này viết gì?" Bạch Tuyết nhìn chằm chằm mười con gà hỏi: "Có điều cũng quá uổng phí đi, ngươi đã tặng được mấy ngày mà người ta chẳng có chút phản ứng nào."

"Ta định viết 'Nếu ân công không thích, đổi gà mái thành gà quay." Đỗ Y Y nắm tay thành nắm đấm nói: "Có lẽ ân công không thích cho nên mới không có phản ứng."

"Nếu thật sự nghĩ tới báo ân, thỉnh đừng đưa gà nữa." Thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng đột nhiên truyền tới từ phía sau làm Đỗ Y Y cả kinh thiếu chút nữa giật nảy mình.

"Ân công!!!" Đỗ Y Y quay đầu nhìn Trầm Thanh Lam, đột nhiên cứ vậy gặp mặt, trái lại không biết nên nói gì, nàng đột nhiên nâng lồng sắt đựng gà trong tay lên trước mặt Trầm Thanh Lam, nói: "Ân công mời ăn gà!!!"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Nàng nói gì với ngươi?" Trên đường về, Bạch Tuyết nhìn vẻ mặt hưng phấn của Đỗ Y Y hỏi.

Vừa nãy Trầm Thanh Lam lôi kéo Đỗ Y Y đến một bên nói nói mấy câu, đến giờ đầy đầu Đỗ Y Y vẫn còn đắm chìm trong tâm trạng lúc đó.

"Ân công nàng nói không cần đưa gà cho nàng nữa, nàng với bằng hữu của nàng đều thực cảm tạ, cũng hoàn toàn hiểu rõ tâm tình của ta. Nhưng dù sao để ta tiêu pha cũng vẫn không tốt lắm, cho nên ta đáp ứng. Ân công đã nói hoan nghênh ta tuỳ thời đi tìm nàng chơi, nàng định ở lại chỗ này thêm một đoạn thời gian."

"Ân công ngươi cũng chỉ nói thế thôi–––" Bạch Tuyết cười hì hì nhìn Đỗ Y Y, "Nàng biết rõ tiền tiêu pha không phải của ngươi, còn nói vậy cho ngươi vui vẻ."

"Ân công tốt nhất, oa thích ân công nhất!!" Đỗ Y Y kéo tay Bạch Tuyết, "Về sau chúng ta không có việc gì thì có thể đi tìm ân công chơi, thật vui a!!"

"Đúng vậy đúng vậy–––" Bạch Tuyết nắm ngược lại tay Đỗ Y Y, "Nhìn ngươi hình như đặc biệt thích nàng ấy đó."

"Ta cũng không biết, nhưng ta vừa thấy nàng ấy liền cảm thấy thật vui vẻ." Đỗ Y Y cũng cảm thấy kỳ quái, "Cứ cảm thấy được dường như gặp qua ở đâu rồi."

"Chuyện đó không có khả năng." Bạch Tuyết lắc đầu, "Nàng ta cùng lắm chưa qua mười tám, ta với Hắc Bì lúc vào thành đều như hình với bóng, nếu trước đó có gặp, không thể nào ta không có ấn tượng được."

"Ai nha, nghiêm túc như vậy để làm gì, tóm lại ân công không phải người xấu là được rồi–––" Đỗ Y Y lắc lắc tay Bạch Tuyết, "Ân công pháp thuật cao như vậy, về sau chúng ta sẽ không sợ bị người khi dễ rồi."

Bạch Tuyết nghĩ muốn nói gì đó, lại ảm đạm cười đổi sang đề tài khác.

Nhìn Y Y dường như thực thích vị ân công này –––

Tuy rằng Bạch Tuyết cũng rất là cảm kích vị ân công này, nhưng chung quy nàng không muốn để Đỗ Y Y chú tâm quá nhiều thời giờ cùng tinh lực.

Hiện tại Đỗ Y Y còn chưa rõ, nàng cũng không định tiếp tục nói.

Trong năm nước, ngoài vũ nhân cùng long tộc có được sự sống ngàn năm, chủng tộc khác sống thọ cũng không ít hơn mười năm. Có thể sống hơn trăm năm đã là hiếm thấy, Bạch Tuyết thật sự không muốn nhìn Đỗ Y Y thủ bên phần mộ của ân nhân nàng mà thống khổ.

Linh hồn của thế giới này tiếp theo sẽ chuyển thế ở nơi nào?

Bạch Tuyết có chút đau lòng khi nhìn nét mặt tươi cười như hoa của Đỗ Y Y.

Hắc Bì, có khi nào hiện tại ngươi cũng đang mỉm cười như vậy ở nơi nào đó?

Hy vọng chuyển kiếp ngươi có thể hạnh phúc khoái hoạt. Tháng ngày ở chung với ngươi, ta thực sự rất vui vẻ.




~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ex: chắc một tuần sẽ có một chương, cảm ơn các bạn đã xem 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top