Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 010

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vị trí của nước Chu Tước nằm gần rìa phía Nam hơn so với ba quốc gia còn lại, nên khí hậu ở đây ấm áp nhất trong bốn quốc gia thần thú.

Đây cũng là quốc gia duy nhất có thể ngắm trăm hoa đua nở vào mùa xuân.

Vì vậy, Bách Hoa Yến mùng một tháng ba hằng năm là lễ hội cấp quốc gia chỉ riêng nước Chu Tước có.

Bách Hoa Yến càng đến gần, kinh thành càng thêm náo nhiệt. Đây là ngày lễ truyền thống của người dân Chu Tước, nhưng có không ít khách ngoại quốc đến chung vui, hoặc đến buôn bán hoặc đến du lịch.

Ngoài ra còn có những người bán hàng rong dựng sạp ven đường, bán đủ loại đồ lặt vặt.

Vòng tay bện nút hình hoa đào, dây buộc tóc, tua rua, khăn tay thêu hình hoa đào, những chiếc quạt nhỏ điền lời hay, đèn lồng, muôn màu muôn vẻ.

Hoa đào được chọn làm quốc hoa của nước Chu Tước, được trồng khắp từ các phố lớn đến ngõ nhỏ. Mùa xuân đến, hương thơm của chúng tràn ngập khắp nơi.

Thẩm Phái vẫn đang dưỡng thương, cảm thấy Đông Sương kể lại khung cảnh bên ngoài khá thú vị.

Phủ An Định Vương cũng có trồng hoa đào, thậm chí còn trồng không ít. Hầu như sân nào cũng có vài cây, đợi đến mùa xuân hoa nở sẽ thấy cảnh đẹp không sao tả xiết. Tuy nhiên sau khi phủ An Định Vương suy tàn, không còn ai chăm sóc nên chúng đều khô héo.

Bầu trời khi ấy cũng như hôm nay, trời không trong xanh lắm, ánh nắng bị mây che khuất, làn gió lạnh khẽ mơn man má, cái se lạnh của mùa xuân khiến con người rùng mình.

"Tiểu thư có muốn ra ngoài dạo không ạ?" Đông Sương cung kính hỏi: "Hôm nay sẽ không có mưa."

Thái y nói, dưỡng thương không thể cứ ngồi một chỗ mãi, nên ra ngoài nếu có dịp.

"Nghe nói Thanh Thư Phòng vừa thu được khá nhiều sách hiếm, tiểu thư có thể đến tìm đọc."

Thanh Thư Phòng sao...

Chu Trước trọng võ, nhưng cũng không xem nhẹ văn. Thanh Thư Phòng là phường thi họa nổi tiếng khắp kinh thành.

Lúc còn trẻ Thẩm Phải rất thích đến Thanh Thư Phòng tìm sách hay.

Nàng là quận chúa, không tham gia chính trị cũng không biết võ thuật. Cách giết thời gian yêu thích của nàng là đọc sách, nên nàng thường xuyên đến đây.

Mãi đến sau này nàng mới biết rằng Thanh Thư Phòng chào đón tất cả những hiền tài uyên bác và thậm chí cung cấp nơi ăn chốn ở cho sĩ tử nghèo, chỉ cần có học thức hơn người thì Thanh Thư Phòng đều ít nhiều tương trợ.

Phường thi họa tưởng chừng bình thường này hóa ra lại là nơi ra đời của những quan văn xuất thân bần hàn.

Triều đình khi biết được chuyện này dĩ nhiên càng thêm cổ vũ.

Vì vậy, Thanh Thư Phòng đã trở thành phường thi họa lớn nhất kinh thành.

"Vậy đi xem thử." Dù sao cũng đang không có gì làm.

Đông Sương lập tức lộ vẻ vui mừng: "Nô tỳ nghe nói Bách Hoa Yến đang đến gần, Thanh Thư Phòng đã lập đài để các tài tử giai nhân tranh tài thơ ca. Nô tỳ sẽ sai người đến Thanh Thư Phòng đặt một gian phòng yên tĩnh cho tiểu thư. Hiện tại người vẫn đang dưỡng thương, nên tránh xa đám đông."

Thẩm Phái: "Được."

Thật đáng tiếc. Tuy Thanh Thư Phòng là phường thi họa lớn nhất kinh thành, nhưng vài năm sau lại đột nhiên đóng cửa, để lại vô số bí ẩn chưa được giải đáp.

Nhưng lúc nơi đây bị đóng cửa nàng cũng không để tâm nhiều, khi đó phụ thân An Định Vương đang thân hãm nhà tù, nàng làm gì còn tâm tình đọc sách.

Hiện tại nghĩ lại, Thanh Thư Phòng là nơi học giả và hàn sĩ khắp nơi hướng đến, nếu có thể nắm quyền kiểm soát nơi này...đối với nàng như hổ mọc thêm cánh.

Có lẽ nàng nên đến Thanh Thư Phòng nói chuyện với chủ nhân nơi này.

Trong lúc nàng đang suy nghĩ, Đông Sương vốn rời đi đã quay lại, trên tay cầm một thiệp mời dát vàng: "Tiểu thư, có người gửi bái thiếp. Trên thiếp có chữ ký của bà chủ Giang của hiệu bạc Kim Thụy, nói rằng ngài ấy muốn đích thân cảm tạ thiếu gia nhà chúng ta vì đã ra tay cứu em trai của ngài."

Nhưng lúc này thiếu gia không có trong phủ.

Thẩm Phái đứng dậy, khuôn mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết.

"Bái thiếp này ta nhận. Đông Sương, ngươi đến hiệu bạc Kim Thụy một chuyến, thay ta chuyển lời cho bà chủ Giang."

Đông Sương cảm thấy không rõ, nhưng nhìn sắc mặt Thẩm Phải thì cúi đầu: "Thỉnh tiểu thư nói."

Thẩm Phái cong môi: "Nói với bà chủ Giang, ta biết thứ ngài ấy muốn tìm đang ở đâu."

"Tuân lệnh."

"Còn nữa, việc này không cần nói cho Sóc Nhi. Đệ ấy vừa mới nhậm chức thủ vệ trưởng, nào có thời gian xử lý những chuyện này."

"Tuân lệnh."

Tiểu thư nói thế nào, Đông Sương sẽ làm như thế đấy.

Sau khi nhận lệnh, Đông Sương vội mang thư rời đi.

Thẩm Phái vươn tay đón cánh anh đào bị gió thổi bay, nàng dịu dàng nói: "Thập Tam cô nương, phiền ngươi theo ta ra ngoài một chuyến."

Thập Tam bước ra từ chỗ tối, cười nói: "Được."

...

Thẩm Phái ra khỏi phủ mới hồi tưởng lại khung cảnh mùa xuân Đông Sương đã mô tả.

Hoa nở.

Những cánh hoa không biết từ đâu bay tới, quay vài vòng rồi rơi xuống, bay qua tấm rèm nhỏ của kiệu, đáp xuống vạt áo của nàng, mang đến một loại cảm giác phấn chấn khó giải thích.

Thập Tam đang ngồi đối diện, nhìn Thẩm Phái lặng lẽ thưởng ngoạn phong cảnh từ cửa sổ kiệu, nàng mặc chiếc váy màu tím đậm cùng chiếc áo khoác vạt chéo mỏng màu xanh nhạt, màu sắc trang nhã rất hợp với Thẩm Phái.

Mỗi cử chỉ của nàng đều khiến cảnh đẹp lòng vui.

Rõ ràng tiểu quận chúa cũng không lớn tuổi hơn cô là bao.

Không rõ bao lâu trôi qua, Thập Tam phát hiện Thẩm Phái cũng đang nhìn cô.

Hai người nhìn nhau.

Thậm Tam chợt hiểu ra vì sao chủ tử nói Thẩm Phái là một quận chúa thông minh. Trong mắt nàng tồn tại một loại khôn ngoan trầm tĩnh vốn không thể tồn tại ở độ tuổi của nàng.

Ánh mắt này cô đã từng gặp qua, là ánh mắt của chủ tử. Nhưng nàng so với chủ tử có điểm khác biệt, ánh mắt của chủ tử thiên về lạnh lùng, loại lạnh lùng không quan tâm đến mọi thứ.

"Thập Tam cô nương?" Thẩm Phái khẽ cười hỏi.

Sao đối phương cứ nhìn chằm chằm mình vậy?

"Ớ!" Sau khi hoàn hồn Thập Tam mới cảm thấy hơi ngại: "Tiểu quận chúa rất đẹp, ta ngắm đến xuất thần."

Đường đột quá.

"Tiểu...quận chúa?" Cách xưng hô này khiến Thẩm Phái có chút giật mình, khiến nàng bật cười: "Sao Thập Tam cô nương lại gọi ta như vậy?"

Thập Tam suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đại nhân Cửu Mệnh luôn gọi như vậy, nên bọn tôi học theo."

Cửu Mệnh? Vị ám vệ trưởng của đại hoàng nữ điện hạ?

"Vậy vì sao đại nhân Cửu Mệnh lại gọi ta như vậy?" Thẩm Phái càng thấy khó hiểu, nàng chưa từng gặp qua Cửu Mệnh.

Thập Tam cười đáp: "Bởi vì ngài là tiểu quận chúa của chủ tử chúng tôi."

Mi mắt Thẩm Phái khẽ run.

Thập Tam vội ngậm miệng, nhìn thấy Thẩm Phái đang nhìn mình chằm chằm, trong lòng có chút áy náy. Cô nhỏ giọng giải thích: "Ngài và chủ tử lớn lên cùng nhau, là bạn từ nhỏ, và vì ngài nhỏ hơn chủ tử ba tuổi nên mới gọi là "tiểu" quận chúa."

Thẩm Phái cau mày, không nói gì.

"Tiểu quận chúa?" Thập Tam e ngại nhìn nàng: "Nếu ta lỡ lười, mong ngài đừng tức giận, xin đừng nói chủ tử trách phạt ta."

"Thập Tam cô nương lo xa rồi, ta không giận đâu."

Thập Tam: "?"

Thẩm Phái lại nhìn ra cửa sổ, khẽ mỉm cười.

Hóa ra trong mắt những kẻ xung quanh, nàng là tiểu quận chúa của Vệ Cảnh Kha.

...

Ở một nơi khác, Cửu Mệnh bỗng hắt xì một cái, cắt ngang lời nói của Vệ Cảnh Kha: "...."

"Chủ tử, khụ khụ, có lẽ thuộc hạ bị cảm rồi."

"Đường đường là võ sĩ lục giai mà cũng có thể bị cảm?" Nữ nhân đang cầm sách ngồi đối diện nói một câu sâu xa.

"Sao lại không? Chủ tử hiếm khi đến thăm nơi này, vậy mà Thanh Thư Phòng rộng lớn như vậy mà đến một cái ấm lô cũng không có?" Cửu Mệnh cười nhạo.

"Bộp" một tiếng, quyển sách bị đập mạnh xuống bàn, theo sau là giọng nói chế nhạo của người phụ nữ: "Nếu Thanh Thư Phòng xảy ra hỏa hoạn thì Cửu Mệnh đại nhân chịu trách nhiệm nổi không? Thanh Thư Phòng chỉ phục vụ cho các sĩ tử chăm chỉ học tập nghiên cứu, không phải là chốn ở của ám vệ như đại nhân Cửu Mệnh, muốn như thế nào thì như thế đấy."

"Ngươi..."

"Các ngươi nói đủ chưa?" Vệ Cảnh Kha lên tiếng.

Lập tức căn phòng trở nên yên tĩnh.

"Lục Nương, đưa sổ danh sách của Thanh Thư Phòng cho ta."

Người vừa rồi đấu võ mồm với Cửu Mệnh là Lục Nương. Lục Nương thiên về văn chương, cũng là chủ nhân của Thanh Thư Phòng

Lục Nương lấy một quyển sổ ra, đặt trước mặt Vệ Cảnh Kha.

"Những người có tên trong sổ này đều có thể trợ giúp chủ tử lúc cần. Tuy nhiên, thưa chủ tử, Lục Nương có một câu hỏi."

"Ngươi hỏi đi."

Lục Nương nhìn cô rồi hỏi: "Ngài trước giờ chưa từng dùng đến sổ này...hiện tại vì sao lại cần?"

Chủ tử không muốn tranh ngôi vị hoàng đế, chuyện này cô và Cửu Mệnh đều nắm rõ.

Thanh Thư Đường được thành lập theo ý muốn của chủ tử, nhưng lâu dần, chủ tử lại không bao giờ sử dụng những người được liệt kê trong danh sách này, thậm chí rất nhiều người đã tiến vào làm quan lớn trong triều không biết năm đó bản thân thoát cảnh nghèo khó, có thể dùng học thức đứng vững trong tiều đều nhờ vào sự giúp đỡ của vị điện hạ trước mặt.

Hiện tại....Có lẽ nào chủ tử bắt đầu muốn tranh vị?

"Như những gì ngươi nghĩ thôi."

Vệ Cảnh Kha khinh thường ngôi vị hoàng đế này, nhưng kể từ khi độ kiếp, cô buộc phải kiểm soát mọi biến số.

Lục Nương trầm mặc.

Một lúc lâu sau, Lục Nương đáp lời với ánh mắt kiên định: "Chỉ cần chủ tử muốn, chúng thần sẽ giành lấy cho ngài."

Cửu Mệnh cũng gật đầu theo.

Vệ Cảnh Kha: "Tốt."

Ngàn năm gặp lại, vậy mà cô lại cảm thấy có chút áy náy và suy tư.

Ban đầu, khi cô không tranh giành ngôi vị hoàng đế, vậy sau khi "chết" dưới tay Vệ Cảnh Du...thì những cộng sự cũ của cô có thể thoát được một kiếp không?

Nhưng những suy nghĩ này chỉ hiện lên trong nháy mắt.

Chuyện đã qua hãy để nó trôi qua. Hiện tại cô đã trở lại, đã đến lúc có ân báo ân, có oán báo oán.

"Cốc cốc" Đột nhiên có tiếng gõ cửa.

"Trai chủ, An Định công chúa đến."

Nghe thấy vậy Vệ Cảnh Kha liền quay sang, Thẩm Phái sao? Nàng đến Thanh Thư Phòng làm gì?

Lục Nương như đang trả lời nghi vấn của cô: "An Định công chúa rất thích đến Thanh Thư Phòng đọc sách, đừng để công chúa phải đợi, mau mời công chúa đến nhã gian, ta lập tức đến."

"Có điều..." Âm thanh bên ngoài tỏ ra khó xử: "Trai chủ, An Định công chúa ở dưới lầu, đang bị quận chúa của Duệ Minh Vương cản đường."

Lục Nương: "?"

Cửu Mệnh khoanh tay dựa vào tường, cười lớn: "Lục Nương à, như vậy không tốt đâu, Duệ Minh quận chúa nổi danh mê nữ sắc, ngươi đừng để tiểu quận chúa chịu bất công ở ngay tại Thanh Thư Phòng của ngươi đấy."

Lục Nương còn chưa đáp lời, đã thấy Vệ Cảnh Kha nhíu mày: "Ngươi có vẻ vui?"

Cửu Mệnh đang cười bỗng khựng lại: "........"

Lục Nương cười mỉa một tiếng: "Chủ tử, ta đi xem tình hình."

"Đi đi."

========

Lời của Editor:

Cảnh Kha đại nhân, tiểu hồ ly của ngài gặp chuyện rồi! (; ・'д・')​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top