Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 012

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng ồn ào náo động tại Thanh Thư Phòng dần phân tán.

Thi đề mới xuất hiện tại đài đối đáp lầu một, cuộc vui lại tiếp diễn.

Giang Vô Diễm dẫn theo thị vệ tiến vào Thanh Thư Phòng, rồi lặng lẽ đến nhã giang lầu hai.

Cô đến đây trong phải để thi đấu, mà là để tìm người.

"Thỉnh Giang lão bản chờ tại đây, nô tỳ vào thông báo cho công chúa." Đông Sương đi theo Giang Vô Diễm đứng ngoài cửa, nhẹ giọng nói.

Giang Vô Diễm gật đầu.

Nhưng trong lòng có chút nghi ngờ.

An Định công chúa phái người đến truyền tin, nói rằng thứ mình muốn tìm, nàng biết ở đâu.

Nên cô mới cất công tự mình đến đây.

Không lâu sau, cửa mở ra, Đông Sương tiến ra mỉm cười nói: "Giang lão bản, công chúa mời ngài."

Giang Vô Diễm ra hiệu cho thị vệ đứng tại chỗ, một mình tiến vào.

Nhã gian ở Thanh Thư Phòng quả thực không tồi, toàn bộ căn phòng đều tràn ngập mùi mộc hương khiến lòng người an tĩnh.

Căn phòng được bài trí đơn giản, trông giống như phòng làm việc nhỏ nhà đại quan. Có một chiếc bàn đọc sách và đầy đủ giấy viết bút mực. Cách đó không xa đặt một bàn trà, trên bàn bày những tách trà úp ngược được đựng trên khay, còn có một ấm trà với khói trắng nhẹ nhàng bốc lên từ vòi. Bên cạnh bàn trà là một chậu cây xanh tươi.

Thẩm Phái đang ngồi bên cạnh bàn trà.

Khoác trên mình chiếc áo choàng lông dày, hai tay đang cầm cầm trà nóng.

Thấy cô tiến đến, Thẩm Phái nhanh nhẹn lấy một tách trà, giúp cô châm trà.

"Thảo dân bái kiến An Định công chúa." Giang Vô Diễm chắp tay hành lễ.

"Miễn lễ, Giang lão bản, mời ngồi." Thẩm Phái đưa tách trà cho cô: "Trời lạnh, chuyến này vất vả cho Giang lão bản rồi."

Giang Vô Diễm nhận tách trà: "Đa tạ công chúa, xin hỏi người muốn bàn chuyện gì với thảo dân?"

"Sao ngươi biết ta muốn bàn chuyện với ngươi." Thẩm Phái khẽ mỉm cười.

"Thảo dân chỉ biết kinh doanh thôi. Nếu công chúa triệu thảo dân đến đây, chắc hẳn là để bàn chuyện, nếu không thì đã không triệu thảo dân đến."

"Giang lão bản quả là người thông minh." Thẩm Phái nâng tách trà lên nhấp một ngụm: "Chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi. Đông Sương, ngươi ra ngoài canh cửa, không cho phép ai vào đây."

"Tuân lệnh."

Đông Sương rời đi rồi nhưng Giang Vô Diễm vẫn chưa có ý định mở lời, mà chỉ nhìn vào một chỗ trong phòng rồi nói: "Chuyện này rất quan trọng với thảo dân, có thể thỉnh ám vệ của công chúa cũng lui ra không?"

Thẩm Phái lắc đầu: "Giang lão bản, ta không biết võ."

Giang Vô Diễm: "..."

"Việc hôm nay là ai cầu ai, Giang lão bản hẳn hiểu rất rõ. Bọn họ là ám vệ của ta, dĩ nhiên ta có thể đảm bảo họ sẽ không tiết lộ bí mật của ngươi." Thẩm Phái cười nói, nhưng ngữ khí kiên định đến khó có thể lay chuyển.

Trong phút chốc, Giang Vô Diễm cảm giác khí thể của vị công chúa trẻ tuổi trước mặt bỗng dưng thay đổi.

Lộ rõ tài năng.

Giang Vô Diễm thở dài: "Công chúa biết thảo dân sở cầu điều gì sao?"

Thẩm Phái buông tách trà xuống: "Là người."

Giang Vô Diễm khựng lại một lúc rồi đáp: "Đáp án này rất mơ hồ."

"Ta nói, điều ngươi sở cầu là người, mà người đó chính là ta, ta có thể giúp ngươi cứu người ngươi muốn cứu."

"Công chúa, người quả nhiên đã điều tra thảo dân." Giang Vô Diễm nheo mắt nói, hiện tại cô có thể chắc chắn rằng, chuyện Thẩm Sóc cứu đệ đệ cô trên phố lúc trước không phải là ngẫu nhiên.

Từ việc gửi bái thiếp cảm tạ ơn cứu mạng, đến việc sai Đông Sương truyền tin, và cuối cùng là việc hai người họ "tình cờ" gặp nhau tại Thanh Thư Phòng. Mỗi một bước đều được lên kế hoạch tỉ mỉ và hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của nàng.

"Nhưng sao công chúa có thể chắc chắn rằng người có thể cứu được người thảo dân muốn cứu?" Đã đến nước này, cô không muốn giấu diếm gì nữa, thậm chí còn một một tia hi vọng, rằng Thẩm Phái thật sự có cách cứu người.

"Ba năm nay, thảo dân tìm danh y khắp nơi, nhưng vẫn không tìm được cách chữa trị cho bằng hữu của ta. Vậy công chúa có cách gì? Hay có lẽ nào công chúa có thẻ nhờ đến sự giúp đỡ của Đại hoàng nữ điện hả? Nhưng ngay cả khi có sự hậu thuẫn của đại hoàng nữ điện hạ, cũng chưa chắc..."

Còn chưa nói hết câu, Thẩm Phái đã cắt ngang lời của cô-

"Phệ Linh Cổ của Ma Tông, không có thuốc giải."

Lời vừa dứt, sắc mặt Giang Vô Diễm bỗng đại biến.

Lời này rất quen thuộc.

Lúc người kia thân đầm đìa máu nằm trong vòng tay cô, cũng nói như vậy.

Phệ Linh Cổ của Ma Tông, không có giải dược.

Cô nghĩ, đã là độc cổ, sao lại không có thuốc giải? Nhưng cho dù không có thuốc giải, thì tìm được mẫu độc cũng đủ rồi. Nhưng dù cô có tán gia bại sản, tìm kiếm độc cổ khắp nơi, vẫn không tìm thấy dấu vết có một loài sâu độc cổ tên là Phệ Linh.

"Hẳn công chúa biết, độc này không có thuốc giải, nếu vậy...công chúa định giải nó như thể nào?" Tay Giang Vô Diễm dần run lên.

Người trước mắt cô rất có thể là ti hy vọng duy nhất sau ba năm dài tìm kiếm.

"Biết." Thẩm Phái lộ ra nụ cười vô tội, chống cằm nhìn cô: "Nhưng Giang lão bản này, hôm nay ta đến đây là để bàn chuyện hợp tác."

Giang Vô Diễm hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh: "Giang Vô Diễm cung thỉnh."

...

Cùng lúc đó.

Tại đại lao Hình bộ.

Hình sai trong phủ hôm nay được phen đau đầu với phạm nhân mới đến.

Bởi vì người được đưa đến không phải là thường dân, mà là Duệ Minh quận chúa.

Cũng không thể nói quận chúa đã phạm trọng tội.

Nhưng chính ả ta là người đánh trống, còn tự nhận tội rằng thân là võ sĩ nhưng lại động thủ với người thường, vi phạm luật pháp Chu Tước.

Theo luật cần phải nhốt vào đại lao mấy ngày, và còn phải chịu phạt trượng.

Trượng dùng để phạt võ sĩ dĩ nhiên không phải loại trượng bình thường, người hành hình cũng không phải người thường.

Nên dù là võ sĩ tứ giai, lúc trượng giáng xuống cũng phải chịu cảnh tróc vài mảng thịt.

Nhưng vấn đề nằm ở đây-

Ai dám đánh ả ta?

Nếu Duệ Minh quận chúa thật sự hiệu lý lẽ thì chuyện đã đơn giản hơn nhiều, nhưng lúc đến tự thú rõ ràng ả ta không hề cam lòng, thậm chí liên tục tỏ ra ngang ngược. Nên nếu thật sự phạt trượng, chờ lúc ả thoát được thì những người ở đây đều không có kết cục tốt đẹp.

Vì vậy hình bộ cũng chỉ dám tạm giam ả.

"Nếu đã sợ thì hay là lén thả ngài ấy đi đi, làm vậy có khi còn tạo được ân tình trong mắt Duệ Minh Vương." Quản ngục cảm thấy rối rắm vô cùng.

Nhưng quản ngục khác lại nói: "Ngươi điên rồi sao? Ngươi nghĩ vì sao vị thượng đế kia lại đến tự thú?"

"Vì sao?"

"Bởi vì ngài ấy trong lúc chèn ép dân thường bị đại hoàng nữ điện hạ bắt quả tang, bị buộc phải tự thú!"

"Vậy đúng là...Không thể cứ thể thả ra được."

"Hơn nữa ta nghe nói, người mà Duệ Minh quận chúa muốn chèn ép, lại là An Định công chúa."

"Chỗ An Định Vương sao..."

"Không dám tưởng tượng đến!"

Quản ngục nói chuyện rất nhỏ, nhưng cũng không thoát được lỗ tai Vệ Tử Nam.

Ả ngồi trong phòng giam, chậc lưỡi một cái.

Đột nhiên tiếng bàn tán im bặt.

Vệ Tử Nam ngẩng đầu nhìn, tuy trong phòng giam tầm nhìn bị cản trở, nhưng ả có thể cảm nhận được bước chân của ai đó đang tiến lại đây.

"Tham kiến nhị hoàng tử điện hạ."

"Miễn lễ, bổn vương đến thăm đường tỷ, không biết đường tỷ đang được an trí tại đâu?"

Vệ Tử Nam có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh chuyển sang tức giận.

Vệ Cảnh Du ngươi còn dám đến!

Chỉ lát sau Vệ Cảnh Du đã đến phòng giam của ả, hắn quay sang nói với cai ngục: "Các ngươi lui xuống hết đi, ta có việc muốn tâm sự với đường tỷ."

"Tuân lệnh."

Sau khi cai ngục rời đi, Vệ Cảnh Du mới ra vẻ lo lắng hỏi thăm: "Đường tỷ, vì cớ gì lại thân hãm đại lao chỉ vì một cành hoa đào?"

"Còn không phải do ngươi giật dây sao? Giờ còn đến đây giả mù sa mưa!" Vệ Tử Nam trừng mắt nhìn hắn, như thể muốn lột bỏ lớp mặt nạ giả tạo của hắn.

"Do đường tỷ nói thích An Định công chúa nên đệ mới đưa ra ý tưởng, sao lại thành ra lỗi của đệ rồi?" Vệ Cảnh Du thu lại nụ cười, vẻ mặt có chút không vui.

"Hừ." Vệ Tử Nam mặc kệ hắn.

"Xem ra chuyện tặng hoa đào thất bại rồi." Vệ Cảnh Du lại khôi phục nụ cười trên môi.

"Câm miệng!" Vệ Tử Nam tức giận quát.

"Đệ không những có biện pháp thả đường tỷ, còn có biện pháp giúp đường tỷ ôm mỹ nhân về dinh."

Vệ Tử Nam liếc nhìn Vệ Cảnh Du, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh nhưng ánh mắt lại tràn đầy toan tính: "Ngươi muốn làm gì?"

"Chuyện này đâu có liên quan đến đệ?" Nhị hoàng tử cười nói: "Chỉ là đệ không muốn thấy cảnh An Định công chúa gả cho đại hoàng tỷ mà thôi. Nên đệ mới suy nghĩ mãi, rồi nhận ra khắp kinh thành này, người duy nhất xứng với An Định công chúa chỉ có đường tỷ mà thôi."

Vệ Cảnh Kha và Vệ Cảnh Du ngoài mặt vẫn ra vẻ tỷ đệ tình thâm, nhưng người trong cuộc ai cũng nhìn thấu sự thật.

Nên khi nghe hắn nói như vậy, Vệ Tử Nam cũng tin đôi phần.

"Vậy sao? Vậy ngươi nói thử biện pháp của ngươi đi?"

Nhị hoàng tử ném cho ả ba chữ-

"Bách Hoa Yến."

Vệ Tử Nam nheo mắt.

Bách Hoa Yến này từ trước đến nay đều do mẫu phi của nhị hoàng tử chủ trì. Nhắc đến Bách Hoa Yến khiến Vệ Tử Nam thêm vài phần tin tưởng.

Nhị Hoàng tử thấy ả vẫn còn lộ vẻ mặt chần chừ, lập tức hạ giọng: "Chỉ cần đường tỷ đồng ý làm theo đệ, bổn vương cam đoan sẽ khiến Thẩm Phái nằm trong tay tỷ."

"Hay tỷ muốn thấy Thẩm Phái và Vệ Cảnh Kha hạnh phúc bên nhau?"

Lòng Vệ Tử Nam chùng xuống.

Thẩm Phái...

"Nói kế hoạch của ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top