Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 013

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Điện hạ, Vệ Cảnh Du đến đại lao gặp Vệ Tử Nam, còn thả người ra." Phùng Mãnh hồi bẩm.

"Nhị hoàng tử đang công khai khiêu khích điện hạ." Bạch Lan nhăn mày.

Đại hoàng nữ điện hạ khiến Vệ Tư Nam tự thú, nhưng chưa đến hai ngày nhị hoàng tử đã thả người đi.

"Là Huệ quý phi thỉnh bệ hạ ban chiếu chỉ, nói rằng nếu không ai bị hại thì nên bỏ qua, Bách Hoa Yến sắp đến, bà ấy muốn Duệ minh quận chúa tham dự."

"Ta biết rồi." Vệ Cảnh Kha uống một ngụm trà, ăn thịt khô do phủ An Định Vương mang tới.

Sao điện hạ không hề khẩn trương?

Bạch Lan nhịn không được mà hỏi: "Điện hạ, nhị hoàng tử liên minh với Duệ Minh quận chúa, nếu gây bất lợi cho người..."

"Vô phương."

Cô đã nói vô phương, Bạch Lan chỉ có thể im lặng.

Vệ Cảnh Kha lấy khăn lau sạch đầu ngón tay.

Mặc dù Vệ tử Nam hống hách ngang ngược, nhưng không có lá gan xen vào chuyện tranh giành kế vị.

Nếu ả thật sự dám chống lại mình thì đã sớm nhập quan trường.

Duệ Minh Vương trông có vẻ bất tài, thế nhưng hiểu rõ thế cục triều chính, có thể xem hắn như đệ đệ tốt của hoàng đế, không gây rối cũng không nắm quyền. Tuy nữ nhi duy nhất phóng đãng nhưng không chọn con đường làm quan, chỉ dựa vào chuyện là quận chúa có huyết mạch hoàng thất, tuy không nắm quyền lực nhưng cũng không ai dám động đến.

Duệ Minh Vương tốn nhiều năm trời mới giảm bớt được mũi nhọn hướng đến Duệ Minh Phủ. Chỉ cần Vệ Tử Nam không muốn cả phủ bị lôi kéo vào cuộc chiến tranh giành quyền kế vì thì ả sẽ không hành động hấp tấp.

Còn về phía Bách Hoa Yến, thú thật cô có chút tò mò nhị hoàng tử chuẩn bị gì để đón tiếp mình.

"Điện hạ, đến giờ rồi, nên tiến cung."

Vệ Cảnh Kha nhìn sắc trời.

Dù là Bách Hoa Yến, nhưng lại tổ chức vào đợt rét cuối xuân. Thời tiết âm u thực sự làm giảm tâm tình ngắm hoa.

"Kiệu đi đón An Định công chúa cũng đã quay lại."

"Đi thôi."

Bách Hoa Yến do hoàng hậu chủ trì, người tham dự đều là phi tần trong cung và các thiếu nữ quyền quý trong kinh thành.

Thẩm Sóc không thể theo tỷ tỷ, nên chỉ có thể phó thác người cho đại sư tỷ.

Nên mới có một màn trước mặt.

Thẩm Phái với trang phục lộng lẫy, vén rèm kiệu lên, chậm rãi bước ra ngoài.

Lần này, nàng không mặc xiêm y như khi đến Thanh Thư Phòng nữa, thay vào đó là một bộ trang phục mùa đông - nàng phủ lên người chiếc áo lông cáo, khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn nằm gọn trong trang phục màu tuyết trắng, trên đầu cài trâm ngọc, trông vừa tinh xảo vừa đáng yêu. Nàng mặc một chiếc áo choàng trắng pha lẫn chút hồng phấn, kết hợp với chiếc váy xếp ly màu đỏ tuyệt mỹ, viền áo thêu hoa văn màu vàng, và một quả ngọc bội đeo bên hông, nhẹ nhàng đung đưa.

"Điện hạ?"

Âm thanh của Thẩm Phái khiến Vệ Cảnh Kha hoàn hồn: "Ừm...Vào trong xe ngựa đi."

Xe ngựa của đại hoàng nữa điện hạ quả thật khí phái, có thảm trải sàn và ấm lô bên trong.

Lái xe vung dây cương, xe ngựa bắt đầu tiến về hoàng cung.

Xe ngựa bỗng xóc nảy ngay lúc Thẩm Phái định cởi áo choàng lông cáo ra, khiến nàng nghiêng ngả không kiểm soát được rồi ngã thẳng về phía Vệ Cảnh Kha đang ngồi đối diện.

Vệ Cảnh Kha theo phản xạ mà ôm lấy nàng.

"Đa tạ điện hạ." Thẩm Phái có chút ngượng ngùng nên chỉ dám cúi đầu.

Ngồi xe ngựa cũng ngồi không xong, mình thật là...

"Không phải ta bảo ngươi gọi ta là tỷ tỷ sao?" Vệ Cảnh Kha không buông tay ra mà ngược lại còn ôm Thẩm Phái vào lòng chất vấn: "Thân phận công chúa của ngươi chỉ để cho có thôi sao?"

Thẩm Phái mở to mắt: "Vì sao điện hạ cứ chấp nhất với xưng hô tỷ tỷ này đến vậy? Đệ đệ và muội muội của người cũng không ít, Thẩm Phái gọi hay không cũng đâu có khác biệt gì?"

Vệ Cảnh Kha suy nghĩ một lúc rồi thật sự trả lời nàng: "Ngươi gọi ta, khác với người khác gọi ta."

Vệ Cảnh Du gọi cô tỷ tỷ chỉ khiến cô muốn cho hắn một kiếm.

Thẩm Phái gọi cô tỷ tỷ lại khiến lòng cô cảm thấy thoải mái vô cùng.

Thẩm Phái nghe những lời này mà không khỏi chau mày, càng cảm thấy xấu hổ hơn.

Nhưng cho dù muốn nghe nàng gọi "tỷ tỷ" thì cũng nên thả nàng ra trước đi, nàng vẫn còn nằm gọn trong lòng ai đó đấy nha!

Nhưng Vệ Cảnh Kha đang ôm chặt eo nàng, khiến Thẩm Phái khó có thể thoát ra.

Không lẽ nàng mà không gọi thì sẽ không buông nàng ra?

Đang suy nghĩ, Thẩm Phái cảm nhận được đôi tay đang ôm chặt eo mình đột nhiên dùng sức, sau đó cả người bị nhấc lên, mặc cho ai đó bế đứng lên.

Hết sức nhẹ nhàng.

"Ngươi nhẹ quá." Vệ Cảnh Kha buông tay ra rồi nhận xét.

Thẩm Phái: "..."

Bất kể Thẩm Phái lúc này đang nghĩ gì, Vệ Cảnh Kha vẫn cảm thấy có chút rối rắm.

Xưa nay cô luôn thích mạnh nhiều hơn yếu.

Nhưng Thẩm Phái này dường như là ngoại lệ.

"Vệ Cảnh Du đã xóa tội trạng và hình phạt của Vệ Tử Nam rồi." Vệ Cảnh Kha nói chính sự: " Vệ Tử Nam sẽ tham gia Bách Hoa Yến lần này."

Thẩm Phái khựng lại một lúc rồi hỏi: "Duệ Minh quận chúa thật sự đem phủ Duệ Minh Vương ra cược sao?"

Nếu Vệ Tử Nam thật sự cấu kết với Vệ Cảnh Du, sẽ kéo theo cả phủ Duệ Minh Vương vào cuộc, một khi đã bị cuốn vào âm mưu như vậy thì khó mà thoát ra được.

"Ta không biết." Vệ Cảnh Kha thấy nàng nói một hiểu mười thì hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy Vệ Tử Nam là người như thế nào?"

Thẩm Phái chau mày: "Thẩm Phái không quen biết Duệ Minh quận chúa."

Vệ Cảnh Kha chống cằm nhìn nàng đầy đăm chiêu. Cô cũng không hiểu được vì sao Vệ Tử Nam lại đâm đầu vào Thẩm Phái.

Trong trí nhớ của cô, cho đến khi cô thành thân với Thẩm Phái ở "kiếp trước" cũng không hề có chuyện Vệ Tử Nam xuất hiện.

Thậm chí còn chưa từng nghe qua chuyện Vệ Tử Nam thích Thẩm Phái.

Làn do "kiếp trước" cô vô tình xem nhẹ mọi chuyện, hay do...kiếp này xuất hiện sai lầm?

Càng nghĩ, ánh mắt Vệ Cảnh Kha càng không rời Thẩm Phái.

Nhắc đến thì Thẩm Phái cũng khác nhiều so với trong trí nhớ của cô.

"Cho dù thế nào đi chăng nữa, Bách Hoa Yến lần này e rằng sẽ trở thành Hồng Môn Yến, điện hạ xin hãy cẩn thận." Thẩm Phái khẽ nói.

Vệ Cảnh Kha gật đầu: "Ngươi cũng phải cẩn thận."

Thế nhưng thật ra cô cũng không hề để tâm.

Chút tiểu mưu này của Vệ Cảnh Du chẳng là gì trong mắt cô, nếu hắn thật sự muốn chọc giận cô, cô sẽ khiến hắn sống không bằng chết.

So với Vệ Cảnh Du, người cô thật sự cảm thấy hứng thú...phải nói đến người trước mặt.

"Điện hạ, vì sao lại phái Thập Tam cô nương theo ta?" Thẩm Phái suy nghĩ, thừa dịp thích hợp liền hỏi: "Thần chỉ là thiếu nữ khuê phòng, không cần đến ám vệ làm gì."

Nàng không giống Vệ Cảnh Kha, từ nhỏ đã sống trong nguy cơ tứ phía, rất nhiều người muốn mạng của cô.

"Nếu không có Thập Tam, ngày ấy ở Thanh Thư Phòng ngươi làm sao thoát thân?" Vệ Cảnh Kha hỏi ngược lại.

Thẩm Phái mỉm cười: "Ít nhiều gì Thẩm Phái cũng còn một đệ đệ làm đội trưởng đội thị vệ kinh thành, hơn nữa còn ở trước mặt bá tánh, ngài ấy có thể dám làm gì thần?"

Ánh mắt Vệ Cảnh Kha dừng trên cổ tay bị Vệ Tử Nam nắm chặt, e rằng bị nắm đến có vết thương.

"Nước xa không cứu được lửa gần. Ta đã phái Thập Tam đến cho ngươi rồi, ngươi có thể tùy ý sử dụng người, hay ngươi sợ Thập Tam sẽ báo cáo nhất cử nhất động của ngươi cho ta?"

"Đã dùng thì không nghi, đã nghi thì không dùng, điện hạ đã có lòng gửi Thập Tam cô nương đến chỗ thần, là phúc phần của thần."

Thẩm Phái nghĩ rằng ám vệ chính là đường sống của nàng, nhưng hiện tại trên đời này không còn ai có thể làm hại nàng nữa.

Vệ Cảnh Kha không đáp.

"Nhưng nếu điện hạ đã có lòng ban Thập Tam cho thần, thiết nghĩ thần cũng nên đáp lễ." Thẩm Phái mỉm cười: "Hay là thần cũng phái người đến cho điện hạ?"

Vệ Cảnh Kha thắc mắc: "Là ai?"

"Bí mật." Thẩm Phái đáp.

"Ngươi đang khiến ta thấy tò mò sao?"

"Thẩm Phái không dám. Chỉ là...còn chưa chuẩn bị ổn thỏa. Tóm lại, đến lúc tặng người, rất mong điện hạ không từ chối."

"Được."

Thấy cô đáp không chút do dự, Thẩm Phái cảm thấy có chút vui trong lòng.

Nghĩ đến chuyện khác, giọng điệu của Thẩm Phái trở nên vui vẻ hơn trước rồi nói: "Bách Hoa Yến sẽ sớm kết thúc."

"Ừm."

"Lúc trước điện hạ có phái Thập Tam cô nương truyền tin..."

Vệ Cảnh Kha: "Việc này ta nhớ."

Ngày ấy khi xử lý xong thư tình cho Thẩm Phái, cô nghĩ đến một nơi nên đã bảo Thập Tam đến truyền tin, bảo rằng khi nào vết thương trên vai Thẩm Phái lành hẳn sẽ dẫn nàng đến nơi nó ngắm cảnh.

"Không biết nơi mà điện hạ nói đến...Là nơi nào?" Trong mắt Thẩm Phái chất chứa rất nhiều mong chờ.

Vệ Cảnh Kha: "Bí mật."

Thẩm Phái: "..."

Thẩm Phái mỉm cười, người này thật biết cách trêu đùa người khác.

Thấy bộ dạng của Thẩm Phái khiến Vệ Cảnh Kha thầm bật cười "Chờ vết thương trên vai ngươi lành hẳn rồi nói sau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top