Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 014

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bách Hoa Yến được tổ chức tại vườn thượng uyển trong cung.

Vốn dĩ nên là cảnh trăm hoa đua nở, nhưng hôm nay lại là một ngày âm u, làm lòng người bớt đi tâm tư ngắm hoa.

Vệ Cảnh Kha và Thẩm Phái đến khá muộn.

Huệ quý phi ngồi ở vị trí đầu, bên dưới là hai vị sủng phi, các quý nữ ngồi bên phải điện, bên trái là các gia quyến triều thần. Thảm trải thành hàng dài, mọi người ngồi theo nhóm từ hai đến ba người, tiếng cười nói vang vọng khắp điện.

Vệ Tử Nam cũng có mặt, nhưng vì xưa nay nổi tiếng háo sắc nên được an bài ngồi một mình. Tuy nhiên vẫn có khá nhiều người muốn trò chuyện với ả ta.

Quả là một cảnh tượng hòa thuận vui vẻ.

Cho đến khi nhìn thấy hai người xuất hiện, khung cảnh vui vẻ nói cười không ngừng này lại hóa thành một màn im lặng đến đáng sợ.

"Đại hoàng nữ điện hạ kìa..."

"Đại hoàng nữ điện hạ cũng đến đây sao..."

"Còn người mặc áo choàng lông cáo kia là...Là An Định công chúa!"

"Sao các vị ấy lại đi cùng nhau? Năm rồi Đại hoàng nữ điện hạ đâu có tham gia Bách Hoa Yến!"

Tuy đang tham dự Bách Hoa Yến, Vệ Cảnh Kha vẫn mặc võ bào chỉnh tề như hằng ngày, trên phần tóc đuôi ngựa có cài một chiếc trâm điêu khắc đơn giản, chiếc tua rùa vàng hình cây bạch quả nhẹ nhàng đung đưa trong gió, kiếm đeo hông, một đôi bốt dài ôm lấy đôi chân thon dài, khiến cô toát ra dáng vẻ oai hùng.

Trang phục đầu đông màu hồng phấn của Thẩm Phái cũng rất ấn tượng, điểm xuyết bằng những điểm nhấn màu vàng. Hai người sánh vai đi bên nhau, toát lên một cảm giác hòa hợp khó tả.

Huệ quý phi tối sầm mặt, còn Vệ Tử Nam lại đắm chìm trong nhan sắc của Thẩm Phái.

Trang phục của Thẩm Phái dày hơn so với mọi người ở đây.

Dù sao Chu Tước cũng là nước thượng võ, dù cho không có thiên phú nhưng ít nhiều cũng là võ sĩ hạng thường, đều có nội khí hộ thể, ai lại sợ cái lạnh mùa xuân cơ chứ.

Nếu đọ về nhan sắc với những nữ tử khác, bộ trang phục của nàng hôm nay...vừa trang nghiêm lại vừa đáng yêu.

"Đại hoàng nữ điện hạ giá đáo-"

"An Định công chúa giá đáo-"

Mọi người đều đứng dậy hành lễ với các nàng.

"Thần nữ bái kiến đại hoàng nữ điện hạ, bái kiến công chúa điện hạ."

"Miễn lễ."

Huệ quý phi cũng đứng dậy mỉm cười chào đón: "Cảnh Kha, mau ngồi xuống. An Định công chúa cũng ngồi xuống đi."

Thẩm Phái hơi cúi người: "Thẩm Phái bái kiến Huệ quý phi."

"Miễn lễ. Thương thế của An Định công chúa ra sao rồi? Bổn cung nghe bệ hạ nói, ngươi vì cứu Cảnh Kha nên mới bị thương. Ngươi cũng thật sự, An Định Vương chỉ có một nữ nhi bảo bối duy nhất, lại không có chút võ nào trong người, sao lại đi chắn tiễn cho Cảnh Kha?"

Lời này nghe có vẻ thân thiết, nhưng khi kết hợp với thân phận mẫu phi của nhị hoàng tử, thì hóa ra lại là một loại trách móc.

Nếu nàng không chắn một tiễn đó, có lẽ Vệ Cảnh Kha đã mất mạng rồi.

Thẩm Phái cười đáp: "Lúc đó tình thế cấp bách, thần cũng cảm thấy hoảng sợ. Nước Chu Tước ta nếu thiếu một Thẩm Phái thì không thành vấn đề, nhưng tuyệt đối không thể thiếu đại hoàng nữ điện hạ."

Huệ quý phi hơi nheo mắt.

Tiểu nha đầu này, cũng khá nhanh mồm đấy.

Huệ quý phi lập tức cười rộ lên: "Thôi, thưởng tọa."

Thị thần vội vã chạy đến, dẫn hai người đến chỗ tọa hàng đầu.

Không biết vô tình hay cố ý, chỗ ngồi được Huệ quý phi ban lại cùng một hàng với Vệ Tử Nam.

Thẩm Phái ngồi giữa, còn Vệ Cảnh Kha và Vệ Tử Nam ngồi ở hai bên trái phải.

Thẩm Phải lẳng lặng ngồi xuống.

"An Định công chúa đang bị thương, không thể uống rượu anh đào này được." Huệ quý phi nói với giọng điệu tiếc nuối: "Vậy phụng trà cho An Định công chúa đi."

"Tuân lệnh."

Thị thần phụng trà chỉ trong tích tắc.

Nhưng Thẩm Phái cũng không vội thưởng trà, chỉ ngồi ngắm Bách Hoa Yến.

Nhìn một vùng xung quanh, nàng nhận ra không ít gương mặt trong số những quý nữ đang ngồi tại đây.

"Thẩm Phái!" Ánh mắt họ chạm nhau, Thẩm Phái nhìn thấy một thiếu nữ trong trang phục vàng nhạt đang gọi tên mình, ánh mắt tràn ngập ý cười.

Chu Hoàn.

Vệ Cảnh Kha nhìn theo tầm mắt của nàng: "Con gái của Chu Ngự sử?"

Thẩm Phải gật đầu, lạnh nhạt đáp: "Đúng vậy."

Thấy bộ dáng như không quen biết của Thẩm Phái, Vệ Cảnh Kha cũng không hỏi thêm.

Chu Hoàn tái mặt khi thấy Thẩm Phái chỉ liếc nhìn cô rồi lại quay đi. Cô cúi đầu, véo ngón tay mình.

Những kẻ ngồi bên cạnh Chu Hoàn thấy thế thì bật cười.

"Xem ra công chúa điện hạ chẳng quan tâm gì ngươi."

"Cười chết ta, ngươi tự xưng là bằng hữu tốt nhất của An Định công chúa cơ mà?"

"Người kia chính là quận chúa phủ An Định Vương, vừa mới được phong tước công chúa, lại là tỷ muội với đại hoàng nữ điện hạ. Còn cô chỉ là con gái của quan Ngự Sử thấp kém, làm sao có thể tương xứng?"

Chu Hoàn nắm vạt áo, cắn môi dưới, vẫn có chút cứng đầu nói: "Chúng tôi vốn quan hệ không tồi..."

Không tồi ấy hả?

Nghe những lời này, Thẩm Phái không khỏi bật cười.

Quan văn ở nước Chu Tước vốn đã được xem là địa vị thấp, nhưng chức Ngự Sử này so với quan văn còn thấp hơn.

Lần đầu nàng và Chu Hoàn gặp nhau, cũng tại Bách Hoa Yến như thế này.

Khi đó Chu Hoàn thường xuyên trở thành đề tài bàn tán của những vương công đích nữ khác vì địa vị được cho là thấp kém của mình. Nàng không đành lòng nhìn cô ta bị bắt nạt, nên đã ra tay can thiệp bảo vệ cô ta.

Cũng vì thế nên cả hai trở thành bằng hữu. Từ đó về sau cô ta cũng nương nhờ khí thế phủ An Định Vương, không còn chịu cảnh bị chèn ép nữa.

Ngay cả khi Chu Hoàn đính hôn, nàng đã dùng chính tư khố của mình đã chuẩn bị lễ vật cho cô.

Thẩm Phái cho rằng mình đã đối xử với tiểu sư muội này không hề tệ.

Nhưng sau khi phủ An Định Vương gặp biến cố, cha nàng bị người khác hãm hại bỏ tù, nàng đi khắp nơi tìm người trợ giúp thì mới vỡ lẽ, chuyện cha nàng thân hãm lao ngục hoàn toàn có liên quan đến Chu Ngự Sử.

Chu gia không biết từ lúc nào đã trở thành vây cánh của Nhị hoàng tử.

Và Chu Hoàn cũng hủy bỏ hôn ước của mình, thành trắc phi của Vệ Cảnh Du.

Sau khi phủ An Định Vương hoàn toàn thất thủ, những lời Chu Hoàn nói với nàng, sau mấy trăm năm nàng vẫn còn nhớ rõ như in-

"Trong đám quý nữ ngoài kia, người ta hận nhất không phải là những kẻ năm xưa đã sỉ nhục ta, mà chính là ngươi đó! Thẩm Phái! Ngươi từ nhỏ đã là tiểu quận chúa lá ngọc cành vàng phủ An Định Vương, nên ngươi không bao giờ cần phải để tâm đến cái nhìn của người ngoài. Nếu không luận gia thế, chỉ so tài năng tướng mạo thì ngươi hơn được ta cái gì!?"

"Ngươi vừa đến tuổi liền có thể đính hôn với đại hoàng nữ điện hạ, còn ta thì sao? Ngươi ta phải đính hôn còn không tới nổi tiểu quan thất phẩm! Thẩm Phái, ta rất không cam lòng!"

"Thử đổi vị trí cho nhau xem, ngươi còn có thể duy trì phong thái quận chúa thanh cao kia không! Giờ ngươi xem, phủ An Định Vương đã không còn, ta cũng đã trở thành trắc phi của nhị hoàng tử, cuối cùng ta cũng thắng được ngươi rồi, phải không?"

Chu Hoàn có tham vọng lớn, muốn vượt lên người khác, gả cho kẻ quyền lực, không cam lòng làm con gái của một quan Ngự Sử dễ bị người khác khi dễ.

Vì thế, Thẩm Phái và phủ An Định Vương chẳng qua chỉ là đá kê chân của cô.

Một Chu Hoàn như vậy, Thẩm Phái tự nhận bản thân không xứng đáng trở thành bằng hữu của cô.

Thẩm Phái sững sờ nhìn chén trà trong tay.

Suy cho cùng, nàng quả thật không sánh bằng Chu Hoàn.

Đến sau cùng, nàng không hề có tham vọng tranh giành quyền lực, nàng chỉ mong có thể bảo vệ người nhà, báo thù xưa mà thôi.

"Thẩm Phái."

Nghe thấy có người gọi tên mình, Thẩm Phái theo bản năng ngẩng đầu, nàng nhìn thấy Vệ Cảnh Kha đang nhìn bằng ánh mắt trầm không thể thấu.

"Điện hạ..."

"Khai yến." Vệ Cảnh Kha chỉ về khoảng sân trống trước chỗ hai người đang ngồi.

Ở nơi đó, đàn nhạc đã tấu lên.

Hóa ra trong lúc nàng mãi suy tư, Bách Hoa Yến đã sớm bắt đầu rồi.

"Vâng." Thẩm Phái khẽ mỉm cười.

Bách Hoa Yến, dĩ nhiên là đến ngắm hoa.

Nhóm quý nữ chưa thành thân đang ngắm cảnh xem hoa, cùng nhau khoe sắc, ai cũng muốn thể hiện bản thân, chỉ vì chút thanh danh tuyệt sắc.

Còn nhóm phu nhân thì đang lựa chọn những thê tử hiền thục đức hạnh cho con cái và cháu trai của mình.

Nếu môn đăng hộ đối, sẽ tiến hành cầu hôn sau lễ Bách Hoa Yến.

Trong số đó có không ít phu nhân rất vừa mắt Thẩm Phái.

Phủ An Định Vương vừa có quyền vừa có thể, Thẩm Phái lại là tài nữ không võ, sẽ không lo dưỡng thành người đàn bà đanh đá, tài năng và tướng mạo đều thuộc hàng tuyệt sắc.

Thế nhưng...

Bên trái nàng là Vệ Cảnh Kha, bên phải lại là Vệ Tử Nam.

Nữ tử này chắc chắn sẽ gả vào hoàng gia, các phu nhân dù có thích đến đâu cũng phải bỏ cuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top