Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Note: Fic sắp hết nên cố viết lẹ, cảm ơn cả nhà ủng hộ :x

- Nương nương, người ngồi dậy ăn một chút đi!

Dù Minh Ngọc năn nỉ đã lâu, nhưng Dung Âm vẫn không nhúc nhích, cả ngày nay người đến một giọt nước cũng không buồn uống. Thân thể như gầy rộc đi không còn chút sức lực nào. So với điều kiện ở lãnh cung, nơi này không đến nỗi tệ. Người vẫn được hầu hạ cơm canh nóng hổi, lại có Minh Ngọc túc trực luôn sẵn sàng chăm sóc, nhưng trong thâm tâm người tưởng như đã chết, không còn thiết tha gì.

- Nương nương, người phải thân thể an khang, nếu người có bề gì, hậu cung sẽ nghĩ đó là do Lệnh Phi bức hại,  Anh Lạc và cả đứa con trong bụng cô ấy nữa sẽ không tránh khỏi liên lụy.

Dung Âm nghe vậy cố trở mình để Minh Ngọc thuận lợi bón từng thìa cháo. Bàn tay người vì Ngụy Anh Lạc động thủ mà giờ đau đớn vô cùng, khó khăn lắm mới ngồi dậy được. Minh Ngọc vì thương xót hoàng hậu lại càng thêm phẫn uất

- Người xem, bị Ngụy Anh Lạc đối xử tàn tệ như thế này, người vẫn chỉ nghĩ cho cô ấy, sao người không nghĩ cho mình một chút?

Dung Âm nhìn Minh Ngọc bằng ánh mắt mệt mỏi

- Ta trở về lần này, là muốn bảo hộ cho Anh Lạc, dù Anh Lạc đối với bản cung như thế nào, thì ta đối với nàng ấy, từ đầu đến cuối mãi mãi không thay đổi

Dung Âm không hay biết Ngụy Anh Lạc đã ở ngay ngoài cửa, mỗi ngày nàng đều đến nghe ngóng tình hình của Dung Âm, nhưng lại không thể vào. Chỉ biết dặn dò Minh Ngọc luôn bên cạnh người một khắc không rời. Anh Lạc muốn người ghét bỏ nàng, óan hận nàng, dù điều đó làm nàng đau đớn nhưng chí ít sẽ làm cho Dung Âm mạnh mẽ mà sống tiếp. Chẳng thể ngờ được dù nàng có cố gắng cách nào, Dung Âm vẫn chỉ một lòng thương yêu bảo hộ nàng.

....

Càn Long tiến vào Diên Hy cung. Đã mấy ngày trôi qua từ lúc Thẩm Tần bị đày vào lãnh cung, tâm tư Lệnh Phi vẫn luôn phiền muộn, với hoàng đế lại hoàn toàn lạnh nhạt. Người đến nàng ta cũng không buồn tiếp chuyện, dù người cố gắng bày nhiều trò để nàng ta vui, có thứ gì quý giá đều mang đến hết cho nàng. Nhưng Ngụy Anh Lạc bướng bỉnh kia chẳng thèm liếc mắt nhìn, cũng chẳng có vẻ gì là biết ơn. Nữ nhân chốn hậu cung, chỉ có riêng Lệnh Phi này là ngang ngược như vậy, cũng khiến người phải xuống nước như vậy.

Càn Long cũng không thể hiểu mình, người có thể không ghé qua chỗ Lệnh Phi, người có biết bao nhiêu phi tần mỹ nữ, ai nấy cũng vui vẻ chào đón người, tại sao cứ phải đến Diên Hy cung, nhìn bộ dạng lạnh nhạt của nàng ta để tâm tình bực dọc, rồi hôm sau lại không ngăn nổi mình quay lại.

Đêm đã khuya, Hoàng đế xong công vụ lại muốn tới đây thăm Ngụy Anh Lạc và đứa trẻ trong bụng. Tới nơi thì đám nô tài nói Lệnh Phi đã ngủ say, người vẫn không đổi ý mà vào.

Hoàng đế biết Ngụy Anh Lạc vẫn chưa ngủ, nàng nằm quay lưng vào tường. Rõ là muốn tránh người.

- Nàng không muốn gặp trẫm?

Anh Lạc biết mình đã bị phát giác, nhưng vẫn không buồn quay lại, trong tâm tư nàng với hoàng đế lúc này chỉ có cảm giác chán ngán mà thôi.

- Thần thiếp đang mang thai, tính tình bất ổn, lại không thể hầu hạ, người không nên ở cạnh thần thiếp sẽ thêm buồn bực.

- Điều gì làm nàng phiền muộn, nàng nói với ta, ta sẽ làm chủ giúp nàng

Càn Long nằm xuống, vòng tay qua eo ôm lấy nàng từ đằng sau, rồi đặt một nụ hôn vào vai nàng,

- Có phải vì chuyện của Thẩm Tần làm nàng không nỡ? Nếu nàng thương xót cho Thẩm Tần như vậy, ta có thể nương tay hơn với nàng ấy, giảm bớt hình phạt cho nàng ta. Nàng không nên buồn bực đau lòng, sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng.

Ngụy Anh Lạc mở mắt, nàng vốn vẫn biết hoàng đế máu lạnh vô tình. Bao nhiêu phi tần dù từng được sủng ái đến đâu, khi phạm tội vẫn đều phải chết, như Thuần Phi, như Gia Tần.

- Hoàng thượng, Thẩm Tần từng là phi tần người sủng ái, giờ nàng ta phạm tội, trong lòng người không còn chút thương xót nào với nàng ta nữa sao?

- Thẩm Tần phạm đại tội, dù sủng ái đến đâu, trẫm cũng không thể vì tư tình mà dung thứ nàng ta. Nếu ta vì một nữ nhân mà không màng quy củ, thì ta chẳng phải đã thành một tên hôn quân?

Anh Lạc quay lại nhìn vào hoàng đế, mắt nàng đã long lanh ướt

- Nếu có một ngày thần thiếp phạm phải trọng tội, người cũng sẽ giết thần thiếp chứ?

Hoàng đế không trả lời, người vuốt ve khuôn mặt bướng bỉnh của Lệnh Phi, nhẹ giọng trấn ân nàng.

- Đừng nói những lời không may đó, nàng là sủng phi của trẫm, mãi mãi là như vậy.

- Mãi mãi ư?

- Phải, mãi mãi!

Lệnh Phi dâng lên trong lòng cảm giác như là phẫn nộ, hoàng đế muốn xoa dịu nàng, nhưng người đâu có biết điều làm nàng căm hận lại chính là sự xuất hiện của người. Anh Lạc chỉ muốn tránh xa hoàng đế, cao chạy xa bay, cùng Dung Âm sống những ngày tự do tự tại. Nhưng giờ nàng như con chim sa vào lồng quý, không còn là mình, phải sống bên cạnh người mà mình không yêu thương suốt cả cuộc đời.

....

Hoàng hậu nương nương mấy ngày qua muôn phần cao hứng. Một cái gai trong mắt là Thẩm Tần đã được nhổ bỏ, kẻ đáng ghét cuối cùng trong hậu cung này cũng đã nằm trong tay người. Lệnh Phi giờ đã như cá nằm trên thớt, chẳng mấy chốc sẽ phải chuốc lấy họa diệt thân.

Từ lúc chắc rằng Lệnh Phi đã uống thuốc tránh thai, người đã âm thầm điều tra và đoán biết ngay kẻ cung cấp xạ hương cho cô ta không ai khác ngoài Diệp Thiên Sỹ, thái y thân tín nhất của Lệnh Phi. Vừa hay hôm nay Diệp Thiên Sỹ trở lại Tử Cấm Thành sau khi xuất cung chữa trị cho một vị thân vương, hoàng hậu đã nghe ngóng mà biết được nàng ta hẹn gặp Diệp Thiên Sĩ ở Trường Xuân cung, chắc chắn vì chuyện cái thai chứ không gì khác. Giờ việc cần làm là dẫn dụ hoàng đế tới đó, để người nghe cho rõ những gì họ trao đổi, để bộ mặt thật của Lệnh Qúy Phi lộ hết ra ngoài.

Vừa sau buổi triều sáng, Hoàng hậu đã đến Dưỡng Tâm Điện xin cầu kiến.

- Hoàng thượng, Thần thiếp muốn có điều này bẩm báo với người

- Hoàng hậu nói đi!

- Hôm nay thần thiếp nhận được thư tố cáo nặc danh, nói rằng Lệnh Qúy Phi và Diệp Đại Phu có tư tình với nhau

Hoàng đế nhất thời choáng váng

- Nàng nói sao? Chuyện này nghe thật hoang đường!

- Thần thiếp cũng tự thấy chuyện này hoang đường, những thư tố cáo nặc danh vô lý vốn đầy rẫy, không thể tin ngay, nhưng cũng không thể không để tâm. Thư nặc danh đó còn nói, hôm nay vào giờ Ngọ, Lệnh Phi bí mật hẹn gặp Diệp Thiên Sĩ ở Trường Xuân cung. Chỉ cần tới đó thì mọi điều sẽ rõ ràng. Nghĩ tới nghĩ lui, không biết nên làm thế nào bèn mạo muội tới xin ý chỉ của người.

Hoàng hậu đã soạn sẵn những câu nói này trong lòng từ lâu. Người sao mà không biết hoàng thượng vốn đa nghi, Lệnh Phi lại là nữ nhân người sủng ái nhất. Chắc chắn hoàng đế không thể nhắm mắt làm ngơ bỏ qua chuyện này mà tự thân mình đi xác minh lại.

- Hoàng thượng người có muốn đến xem thử?

- Được! Theo ý của nàng

Càn Long cố giữ thứ giọng đều đều để che giấu tâm tư bất ổn.

....

Càn Long ngồi cạnh hoàng hậu sau tấm rèm, lòng như lửa đốt. Đợi cho người ngồi yên vị, tên thái giám buông rèm như cũ rồi lập tức lui ra hết, trong cung chỉ còn lại hai người. Không khí Trường Xuân Cung im ắng như tờ. Nhưng trong lòng Hoàng đế  đang ầm ỹ những ghen tuông. Người không thể không nghĩ thái độ của Lệnh Phi những ngày qua, nàng ta lạnh nhạt với người như vậy, chả lẽ không phải vì Phú Sát Phó Hằng mà bởi tên Cẩu thái y Diệp Thiên Sỹ, nghĩ đến đây thôi người đã muốn một đao giết hắn không cần tra hỏi gì.

Lát sau, Diệp Thiên Sỹ quả nhiên xuất hiện, hắn có vẻ nóng ruột mà cứ đi đi lại lại không ngừng trước điện thờ của Dung Âm, thêm ít lâu nữa, thì Lệnh Phi cũng xuất hiện nơi cửa cung, nàng ra lệnh cho đám nô tài ở ngoài, một mình tiến vào. Nếu đến để chẩn bệnh, tại sao không tới thẳng Diên Hy cung, hơn thế Lệnh Phi sao không cho đám nô tài theo hầu? Bầu không khí càng lúc càng đầy gian tình đúng như những lời bức thư nặc danh kia tố giác làm Càn Long mỗi lúc một bất an.

Diệp Thiên Sỹ vừa thấy Ngụy Anh Lạc đã cúi đầu hành lễ

- Nô tài thỉnh an Lệnh Qúy Phi nương nương

- Mau đứng lên đi

Anh Lạc tiến tới trước mặt, đỡ hắn đứng dậy

- Diệp Thiên Sỹ, bản cung hôm nay gọi ngươi tới gặp là muốn hỏi ngươi. Ta vốn dùng thuốc ngưà thai của ngươi lâu như vậy, tại sao  giờ lại mang long thai được?

Kế hậu không ngăn nổi một nụ cười thỏa mãn trong khi ở cạnh người, Càn Long giận đến toàn thân run lẩy bẩy, hai bàn tay nắm chặt như muốn siết chết Ngụy Anh Lạc ngay lập tức.

- Nương nương, điều này nô tài cũng không rõ. Ở ngoài cung nghe tin nương nương mang long thai nô tài cũng không hiểu nổi mới lập tức quay về. Với định lượng xạ hương như vậy, đúng lý ra, khi đều đặn dùng thuốc, người không thể mang thai được.

- Nhưng ta đã có thai, Thái y Trương Viện Phán đã xác nhận, không thể sai được

Diệp Thiên Sỹ dáng vẻ đầy nghi hoặc, hắn chắp tay ra sau lưng, đi đi lại lại một hồi rồi nói

- Để nô tài chẩn mạch lại cho nương nương, khi đó mới xác minh lại được chuyện này!

Ngụy An Lạc ưng thuận gật đầu, Diệp Thiên Sĩ cúi người chú tâm chẩn mạch, hồi lâu rồi lên tiếng.

- Lệnh Phi, mạch tượng của nương nương không phải đã có thai.

- Là thật chứ?

Lệnh Phi mở to mắt bất ngờ. Rồi người như thở phào nhẹ nhõm

- Vậy thì tốt!

Diệp Thiên Sỹ lại dập đầu hân hoan nói

- Chúc mừng nương nương! Chúc mừng nương nương!

Hoàng thượng bật cười, một nụ cười cay đắng, thật là một chuyện đáng cười nhất Tử Cấm Thành, hai người bọn họ lại đang mừng rỡ khi Lệnh Phi không mang long thai sao? Giật tung tấm rèm, người bước ra ngoài muôn phần thịnh nộ. Diệp Thiên Sỹ tái mặt vội quỳ sụp xuống, Ngụy Anh Lạc cũng đứng chết trân, chưa bao giờ trong cuộc đời trông hoàng đế lại giận giữ đến thế, đau lòng đến thế, và cũng bất lực đến thế.

Càn Long quát lớn

- Tất cả ra ngoài, trẫm muốn nói chuyện riêng với Lệnh Phi!

Diệp Thiên Sỹ sợ hãi quá độ vội vàng lui ra khỏi điện. Kế hậu cúi người hành lễ rồi khoan thai tiến khỏi Trường Xuân Cung, gánh nặng lớn của người giờ đã được giải rồi. Trong lòng Kế hậu nhẹ nhõm vô cùng.

- Lệnh Phi, thì ra bấy lâu nay, nàng vẫn dụng tâm với trẫm như vậy?

Càn Long nắm chặt lấy cổ tay Anh Lạc, cay đắng muôn phần. Chưa một phi tử nào khiến người mê luyến như nàng ta, thương yêu như nàng ta, vậy mà nàng ta âm thầm đâm người một nhát dao chí mạng.

- Ta đối với nàng không bạc, tại sao nàng lại đối với ta vô tình như vậy?

Anh Lạc nhất thời chấn động không thể nói gì, nàng không tìm nổi lí lẽ gì để biện minh cho mình được nữa.

- Nàng không nói, để trẫm nói nàng nghe. Nàng từ khi nhập cung chỉ là muốn trả thù cho Dung Âm, nàng trăm tính ngàn tính để lấy được ân sủng của ta chỉ là bởi vì muốn có tư cách đường đường chính chính mà đấu với Thuần Phi, bây giờ Thuần Phi đã chết, người đối với ta không còn giá trị lợi dụng nữa. Nàng vì vậy với trẫm hoàn toàn lạnh nhạt. Có đúng không?

Anh Lạc không nhìn hoàng đế, cũng không nói gì như thầm thừa nhận chuyện đó là đúng

- Nàng căm ghét ta đến nỗi không hề muốn có con với ta

Ngụy Anh Lạc cứng cỏi đáp trả.

- Hoàng thượng sớm đã biết, sao còn hỏi thần thiếp?

-Nàng!

Càn Long vung tay định động thủ với nàng ta, nhưng người lại không làm được, cánh tay dơ lên cao rồi lại không hiểu vì sao mà hạ xuống. Tại sao người lại yếu đuối đến vậy. Nữ nhân này, tại sao người không nỡ làm ta đau, dù nàng ta cố tình giày xéo trái tim người, chơi đùa với người, phản bội lại người.

- Vì sao người không ra tay với thần thiếp? – Anh Lạc bật cười thành tiếng –  Thôi được, người muốn nghe, để thần thiếp nói cho người nghe, thần thiếp thật sự rất căm ghét người.

- Hoàng thượng, thần thiếp căm ghét người vì người tham lam vô độ. Năm đó nhẽ ra ta và Phú Sát Phó Hằng có thể sớm kết phu thê, nhưng người một mực ngăn cản, nói thần thiếp không xứng với Phó Hằng. Có thật vậy không trong lòng người cũng tự hiểu. Là người tham lam không biết thế nào là đủ, muốn tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều thuộc về mình. Người có hứng thú với ta nên mới chia rẽ ta và Phó Hằng, nói ta không xứng với chàng, nhưng cũng chính người trước sau bất nhất, phong ta làm Phi, lại sủng ái ta, người như vậy có phải là vô sỉ?

Lời của Anh Lạc không sai, nhưng như một liều thuốc đắng khiến cho Càn Long không thể không khó chịu

- Vì thế mà nàng oán hận trẫm?

- Không, ta oán hận người tham lam một phần, oán hận người mười phần máu lạnh. Hoàng hậu nương nương vì sao mà chết? Chẳng phải là do người góp tay làm hại đó sao? Người lúc nào cũng ân cần với hoàng hậu, bề ngoài sủng ái người, nhưng lại chưa bao giờ hiểu người. Trong tâm trí người chỉ có thiên hạ làm đầu, nữ nhân cũng chỉ là để mua vui nhất thời, sinh con đẻ cái. Người ban cho hoàng hậu cung điện lớn, ban kẻ hầu người hạ, bổng lộc nhiều, nhìn bề ngoài Trường Xuân cung xa hoa như gấm, ai cũng ngỡ hoàng hậu thật hạnh phúc. Nhưng người ở đâu khi hoàng hậu nương nương cần người? Con cái của mình hoàng thượng cũng không bảo vệ được.  Đến lúc hoàng hậu nương nương đau đớn tột cùng mất đi đích tử, người cũng chỉ đòi hỏi người bổn phận tôn ti. Từ đầu đến cuối, người không yêu hoàng hậu, không hiểu được tâm tư của người. Chỉ ích kỉ lo cho giang sơn của mình. Dù hoàng hậu đã yêu người biết bao. Nếu người dành cho hoàng hậu một chút chân tình, hoàng hậu đã không tuyệt vọng đến nỗi phải quyên sinh như vậy.

- Ta là hoàng đế, nữ nhân trong thiên hạ này chỉ có thể sủng, không thể yêu, dù đó là ai nữa, kể cả Dung Âm, kể cả Thẩm Tần, kể cả nàng

- Kể cả thần thiếp? 

Anh Lạc càng cười lớn

- Người sai rồi, thần thiếp không giống hoàng hậu, không giống bất kì một nữ nhân nào, vì người yêu thần thiếp

- Nàng nghĩ rằng nàng nhìn thấu được trẫm?

- Phải, thần thiếp nhìn thấu người, người máu lạnh vô tình, người tưởng có thể nắm mọi thứ trong tay, tưởng có thể chơi đùa với tất cả nữ nhân. Nhưng thứ mà người không nắm được, đó chính là thần thiếp.

Càn Long bị Lệnh Phi nói trúng tâm tình, không thể phản kháng, chỉ có thể cay đắng nhìn nàng.

- Người yêu thần thiếp vì  thần thiếp lúc nóng lúc lạnh, khi xa khi gần. Thần thiếp không biết ghen tuông, không nói với người những lời đường mật như kẻ khác. Tất cả những điều đó khiến người thấy thú vị, muốn chinh phục thần thiếp. Rồi người không làm chủ được mình mà dành chân tình cho thần thiếp. Nhưng hoàng thượng người biết không? Thần thiếp làm được điểu đó, vì vốn dĩ thần thiếp, từ đầu đến cuối, chưa từng yêu người.

- Khốn nạn!

Càn Long gầm lên, đẩy Lệnh Phi xuống sàn, sỗ sàng xé áo của nàng làm những mảng da thịt lộ ra ngoài. Giây phút này đây người không còn là hoàng đế, mà chỉ là một con thú bị thương. Phẫn nộ cùng cực, đau đớn cùng cực.

Lệnh Phi hoàn toàn bình thản khi Càn Long đã lột trần nàng, nàng nhìn vào đáy mắt của Hoàng đế, lúc này chỉ như một con thú sa bẫy đang trong cơn tuyệt vọng. Nàng không thấy oán hận nữa, chỉ thấy người tội nghiệp đáng thương.

- Hoàng thượng, người có được thân xác thần thiếp, nhưng người sẽ vĩnh viễn không thể có được trái tim thần thiếp. Đó là bi kịch của người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top