Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning:

Chap này nhãn NC, kính mời các tiểu chủ chưa đủ 18 di giá sang chap khác.

(Nói cho có lệ vậy thôi chứ đoán chắc ko ai đi đâu, thôi thì ta ko quản dc =))) )

Chương 7

Kể từ lúc nghe tin Thuần Phi bị đày vào lãnh cung, Dung Âm vẫn chưa hết bàng hoàng. Nàng nghĩ về Vĩnh Tông còn chưa tròn tuổi, nước mắt không biết từ lúc nào lại rơi. Đứa con nàng đã liều mạng sinh ra, trân quý như châu ngọc không ngờ được lại bị chính tay Thuần Phi hại chết. Nàng giận mình đã quá ngây thơ, quá yếu mềm. Để rồi từng người, từng người một phản bội nàng. Trong đó có cả những người mà nàng tin tưởng nhất, kể cả Thuần Phi, kể cả Nhĩ Tình, kể cả Anh Lạc.

Kể cả Anh Lạc...

Nằm trên phụng sàng, nghĩ về Anh Lạc nàng trằn trọc không thôi, buổi chiều hoàng thượng lại đến thăm nàng, ra chỉ dụ ban cho nàng tước Tần, còn tặng rất nhiều lễ vật như để an ủi lại việc nàng bị Anh Lạc đẩy ngã xuống hồ sen. Nhưng những vinh hoa này với nàng vốn đâu có nghĩa lý gì, với Anh Lạc lòng nàng không oán hận, chỉ buồn vô hạn. Có lẽ trong thâm tâm Anh Lạc bây giờ chỉ còn hoàng đế. Nếu quả thật vậy - nàng luồn tay dưới gối nắm chặt viên thuốc - Phải, nếu quả thật vậy thì đời sống này của nàng đâu có ý nghĩa gì?

Dung Âm lau vội nước mắt khi thấy Anh Lạc và Minh Ngọc đang tiến dần vào tẩm điện.

Anh Lạc vừa nhìn thấy Dung Âm đã muôn phần xúc động, nàng cố kìm nén mà cất tiếng, nhưng dường như thứ tiếng nói xa lạ ấy lại không phải của nàng.

- Các người lui xuống, ta muốn được nói chuyện riêng với Thẩm Tần

Đám nô tài không vội rời đi, mà nhìn ra phía chủ nhân dò ý tứ, chúng có lý khi lo sợ Lệnh Phi sẽ bức hại chủ tử của mình thêm lần nữa.

Dung Âm thấy vậy khoát tay ra lệnh

- Các ngươi đi ra hết đi

- Nhưng... nương nương

- Ta không sao, cho các ngươi về phòng nghỉ, tối nay không cần ai hầu hạ.

Đợi cho đám nô tài đã lui ra hết. Minh Ngọc đóng cửa, rồi cùng Anh Lạc quỳ sụp xuống.

- Nương nương

- Các ngươi làm gì vậy?

- Hải Lan Sát đã nói hết mọi sự cho nô tài rồi

Dung Âm sững sờ, nàng đột nhiên thấy mặt mình nóng lên, vội quay lưng vào trong để Anh Lạc không phát giác những biểu cảm trên khuôn mặt

- Nương nương - Anh Lạc quỳ từng bước đến nắm lấy tay người - Người thực sự đã trở về, nô tài vui mừng biết nhường nào.

Dung Âm gạt tay Anh Lạc một cách lạnh lùng, người không nhìn nàng, nói như ra lệnh

- Ngươi đi đi, đừng bao giờ đến tìm ta nữa.

- Nương nương, người giận Anh Lạc sao?

- Với những gì ngươi đã làm, những gì ngươi đã nói, ngươi còn dám ở đây cầu xin bản cung?

Minh Ngọc nghe vậy bèn chạy lại khuyên nhủ:

- Hoàng hậu nương nương, Anh Lạc là bởi vì trả thù cho người mới trở về Tử Cấm Thành, lại không nỡ nhìn thấy người bị Thuần Phi bức hại nên mới đẩy người xuống nước để giúp người. Anh Lạc, cô mau nói cho hoàng hậu biết, những lời nói với người hôm qua chỉ là dối trá, trong lòng cô chưa lúc nào quên người. Người xem, bây giờ Thuần Phi đã phải trả giá rồi, người không vui mừng hay sao?

- Hồ đồ!

Dung Âm quát lớn, nàng dùng sức đẩy mạnh vai Anh Lạc khiến nàng ngã khuỵu xuống sàn nhà. Chỉ thẳng tay vào mặt Anh Lạc, giọng nói người đầy nộ khí

- Ngươi đi, đi ngay! Ta không bao giờ muốn nhìn thấy ngươi nữa!

Anh Lạc nhìn lên Dung Âm, nàng trào nước mắt, Hoàng hậu nương nương vừa đẩy ngã nàng, nói những lời vô tình với nàng. Điều ấy làm Anh Lạc đau đớn biết chừng nào. Nàng sững sờ hồi lâu, rồi lại quỳ sụp xuống, giọng nói quả quyết đến không ngờ.

- Nương nương, nô tài không đi đâu cả, nếu người không tha thứ, nô tài sẽ quỳ mãi ở đây.

Dung Âm bật cười, cứng rắn đáp

- Hay cho nha đầu nhà ngươi! Được! Ngươi muốn quỳ thì cứ quỳ, bản cung không quản!

Do vết thương ngày hôm qua, nên chỉ vừa quỳ là đầu gối Anh Lạc đã tứa máu. Chưa được bao lâu, máu bắt đầu loang khỏi lớp vải thành vũng màu đỏ tươi. Anh Lạc quỳ như vậy cả một canh giờ, vết thương ở chân máu đã chảy thành dòng, khuôn mặt nàng tái nhợt, đau đớn tưởng như sắp ngất. Vậy nhưng Hoàng hậu nương nương vẫn không buồn đoái hoài đến nàng.

Dung Âm ngoài mặt tỏ ra không quan tâm, kì thực, trong lòng nàng khó chịu vô cùng, người ngàn lần không nỡ để Anh Lạc phải chịu ấm ức. Dung Âm cuối cùng không kiên định nổi mà trộm nhìn nàng, rồi lại quay mặt đi ngay, trái tim như vừa bị ai bóp nghẹt. Trông cả người Anh Lạc đã tím tái, máu chảy đẫm y phục, vẫn ngước mắt nhìn người, ánh nhìn tội nghiệp nhưng kiên định, tưởng như không có gì lay động được. Tiểu nha đầu này vẫn ngốc nghếch ương bướng như vậy sao? Thấy Anh Lạc vì nàng mà đổ máu, Dung Âm đau hơn cả chính mình bị thương. Nàng không chịu nổi, thật sự không chịu nổi khi nhìn thấy cảnh này.

- Ngươi định thi gan với bản cung sao?

Anh Lạc nhìn hoàng hậu, nước mắt lại tuôn rơi không kiểm soát, một người vốn quyết liệt mạnh mẽ như nàng giây phút này lại đang ấm ức khóc như đứa trẻ bị mắng oan.

- Nương nương...Anh Lạc làm bất cứ điều gì... Bất cứ điều gì cũng bởi vì người. Tại sao....Tại sao người không cần nô tài nữa?

Dung Âm bật khóc, nàng không thể cứng rắn thêm, cũng không thể che giấu được tình cảm của mình, trước Anh Lạc khi nào nàng cũng mềm yếu, nàng run run đưa tay ra trước

- Anh Lạc...ngươi lại đây với bản cung

- Nương nương...

Anh Lạc nấc lên, lê bằng đầu gối từng bước khó nhọc đến chỗ Dung Âm, máu loang ra theo vết chân nàng, nhưng nàng không cảm thấy đau nữa, giây phút này niềm hạnh phúc đã lớn hơn tất cả.

Dung Âm vươn tay ôm lấy nàng, cả hai như đang bị nhấn chìm trong một cơn mưa nước mắt, đã ba năm rồi Dung Âm lại mới có thể ôm Anh Lạc vào lòng, ba năm qua nàng nhớ thương lo lắng cho nha đầu này đến nhường nào.

- Anh Lạc...

Anh Lạc nép sát vào người Dung Âm, hai tiếng quen thuộc này nàng cứ nghĩ suốt đời sẽ không được nghe nữa. Anh Lạc cầm tay người, áp lên má mình, từng giọt nước mắt nóng hổi của nàng rơi xuống ướt đẫm bàn tay Dung Âm

- Nương nương, người đừng khóc, người phải vui mừng, Tô Tịnh Hảo đã chết rồi, giờ chúng ta lại được ở cạnh nhau.

- Ta vui được sao? - Phú Sát hoàng hậu run run vuốt ve đường nét khuôn mặt của Anh Lạc - Ta giận mình biết bao? Tại sao hết lần này tới lần khác ta lại để ngươi làm động lòng, để ngươi ở bên cạnh ta, rồi để ngươi phải hi sinh cả cuộc đời mình, phải gả cho người ngươi không yêu thương để trả thù hộ ta. Anh Lạc, nếu không phải vì ta, thì ngươi đã không lâm vào cảnh này. Ta trở về đây làm gì? Ta muốn bảo hộ ngươi nhưng ta lại không có năng lực ấy...Ta chỉ đang làm hại ngươi ....Tất cả đều là lỗi của ta... Chính tay ta đã hủy hoại cuộc đời của ngươi.

Nói đoạn Dung Âm lau vội nước mắt trên mặt mình, kiên định nói:

- Anh Lạc, ta hiểu tấm lòng của ngươi, nhưng ngươi hãy đi đi, từ giờ hãy sống vì mình, đừng sống vì ta nữa.

Anh Lạc nắm chặt lấy bàn tay người, quả quyết lắc đầu

- Không! Anh Lạc nguyện đi theo người, hầu hạ người. Cả đời này của ta chỉ muốn người được bình an, vui vẻ. Xin nương nương đừng xua đuổi Anh Lạc. Bởi nếu có điều gì khiến Anh Lạc sợ hãi hơn cái chết, thì đó là khi phải rời xa người.

- Anh Lạc

Dung Âm vỡ òa trong niềm xúc động, càng siết chặt Anh Lạc trong vòng tay mình. Nàng lại thua rồi, dù trải bao nhiêu thời gian thì nàng vẫn không thắng được thứ tình cảm này. Dù lý trí mách bảo nàng phải rời xa Anh Lạc, thì trái tim của nàng ngàn vạn lần vẫn không làm được. Cô ấy chính là hi vọng của nàng, là hạnh phúc của nàng, là điều duy nhất giữ nàng bám trụ với thế gian tàn độc vô tình này.

...

Đêm đã quá canh ba, Minh Ngọc đã trở về từ lâu còn Anh Lạc vẫn ngồi cạnh phụng sàng không có ý định rời đi. Anh Lạc vẫn nắm chặt tay của hoàng hậu, áp lên mặt mình để cảm nhận được chân thực người vẫn đang ở đây. Nàng có cảm giác mình đang trở lại làm tiểu nô tài năm xưa ở Trường Xuân Cung, túc trực từng miếng ăn giấc ngủ của hoàng hậu.

Dung Âm vuốt ve mái tóc nàng, tìm lời khuyên nhủ

- Anh Lạc, giờ đã muộn lắm rồi, ngươi về tẩm điện của mình nghỉ ngơi đi

Anh Lạc không cảm thấy mệt chút nào, nàng cũng chưa thể tin điều này là thật. Niềm hạnh phúc này to lớn quá đỗi khiến Anh Lạc lo sợ một điều rất ngu ngốc là nếu người rời đi, Hoàng hậu cũng sẽ biến mất như những giấc mơ.

Nàng buông tay hoàng hậu, ngồi lùi xuống dưới để không lọt vào tầm mắt của người.

- Anh Lạc không muốn rời xa người, nương nương cứ ngủ đừng để ý đến nô tài.

Dung Âm không cam lòng, ngồi dậy nhìn nàng trìu mến

- Ngươi hãy lên đây, nằm cạnh bản cung

- Nương nương

- Trời lạnh như vậy, ngươi xem ngươi ngồi đó cả đêm, mai lại đổ bệnh thì sao ta có thể yên tâm cho được?

Anh Lạc không khỏi bỡ ngỡ khi nằm xuống cạnh người, trước đây giữa họ là quan hệ chủ tớ, tuy ở cạnh nhau nhưng người chưa bao giờ thân mật với Hoàng hậu như thế này. Dung Âm kéo chăn đắp cho Anh Lạc, chợt nàng thấy hơi giật mình khi trong chăn lạnh toát.

- Nương nương, thân thể người lạnh quá, chứng Hàn của người bấy lâu nay vẫn chưa đỡ phải không

Dung Âm cười hiền

- Ta không sao

- Anh Lạc có thể ôm người được không? Như vậy sẽ ấm hơn

Dung Âm nghe vậy tự động dịch sát vào người Anh Lạc, ưng thuận để Anh Lạc vòng tay ôm trọn trong lòng, toàn thân người sực lên hơi ấm ngọt ngào từ Anh Lạc. Dung Âm phút chốc thấy mình nhỏ bé và biếng nhác. Nha đầu này, chỉ khi ở cạnh nàng ta người mới cảm thấy được bảo vệ và được thương yêu.

Anh Lạc không ngủ, siết chặt Dung Âm trong vòng tay, nàng cứ nhìn chăm chăm hoàng hậu, không nỡ rời mắt. Dung Âm như bị ánh nhìn của nàng thiêu cháy, bèn mắng yêu

- Nha đầu nhà ngươi, nhìn ta cả buổi rồi không chán hay sao?

- Anh Lạc muốn khắc ghi hình bóng này của người, bù lại cho thỏa ba năm xa cách

Anh Lạc bỗng im bặt, say mê vuốt ve khuôn mặt thanh tú của Dung Âm. Ánh mắt nàng dịu dàng ôn nhu nhưng lại tràn đầy tình ý.

- Anh Lạc, ta...

Bất chợt, Anh Lạc cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi Hoàng hậu. Đôi má người ửng lên một vẻ e thẹn mà nàng chưa từng thấy. Dung Âm bất ngờ, nhưng không phản kháng, nàng lại mỉm cười, trách mà như không trách

- Ba năm không gặp, chẳng ngờ tiểu nha đầu nhà ngươi bây giờ to gan đến vậy!

- Hoàng hậu, người có sợ không ?

Dung Âm lắc đầu.

- Ta không sợ. Ta giờ chỉ là Phú Sát Dung Âm, không phải là Hoàng Hậu Đại Thanh.

Dung Âm vòng tay ôm lấy cổ Anh Lạc, khuyến khích những ân ái nhiều thêm nữa, Anh Lạc mạnh bạo đẩy nụ hôn đi sâu hơn, môi hồng hé mở, quấn quýt như muốn hút cạn sinh khí nữ nhân nằm dưới. Dung Âm căng thẳng trong những đụng chạm của một người đã rất thân quen nhưng lúc này lại như có điều gì xa lạ. Nàng nghe được tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Nàng chợt nhận ra người trong lòng nàng chính là nữ nhân này đây.

Nàng đã yêu Anh Lạc từ bao giờ? Dung Âm cũng không biết nữa, có thể là từ rất lâu, ngay khi tiểu nha đầu ương bướng này lần đầu xuất hiện trước mặt nàng, thừa nhận với nàng bày ra quỷ kế, lợi dụng Hoàng thượng để thoát tội. Có thể là khi nàng nắm tay dạy cô ấy viết chữ ở Trường Xuân Cung. Có thể là lúc Anh Lạc nhìn nàng đôi mắt ướt đẫm vì hoảng sợ khi nàng suýt không qua khỏi sau khi sinh Vĩnh Tông. Cũng có thể là vừa hôm qua, khi nghe Anh Lạc bày tỏ tình ý với hoàng thượng. Nàng thừa nhận mình đã ghen tuông, đã đau lòng, không phải vì Hoàng thượng, mà vì tưởng rằng trong lòng Anh Lạc giờ đây đã không có nàng.

Nha đầu này ương bướng như vậy, kiên cường như vậy, nhưng vì người mà làm bao nhiêu việc, rơi lệ đã biết bao lần. Tình cảm ấy nàng luôn trân quý. Nhưng suốt những năm tháng còn ở bên nhau, nàng không nghĩ đến và cũng không dám nghĩ đến những điều vượt quá giới hạn, nàng cố biến nó thành tình cảm của chủ tử với nô tài yêu quý nhất, hoặc của một tỉ tỉ với tiểu muội của mình. Trong thâm tâm nàng luôn tâm niệm mình là Hoàng Hậu Đại Thanh, chưa một khắc dám quên bổn phận, nhất mực kính cẩn thận trọng gò mình trong khuôn phép, một lòng hướng về Hoàng thượng

Phải, nàng đã từng yêu Hoằng Lịch bằng tất cả trái tim của một nữ nhân, nàng vì người mà trở thành Hoàng Hậu. Vì người mà học lễ nghĩa cung quy, vì người quản lý lục cung, chịu bao ganh ghét. Cũng vì người mà vượt qua cơn sinh tử để cốt có được một vị aka đích tử kế vị.

Nhưng rút cục nàng đã được gì?

Nàng chẳng được gì, ngoài những oán trách, những nỗi đau và sự phản bội từ người.

Giây phút này nàng không cần những quy tắc đó nữa, cũng không còn cần tấm chân tình của hoàng đế nữa. Ba năm xa cách giúp nàng hiểu được nơi trái tim mình thực sự thuộc về, nàng muốn một lần được sống đúng với cảm xúc của mình, dù đó là thứ tình cảm hoang đường, trái với luân thường đạo lý. Dù cho bị trừng phạt, nàng cũng tình nguyện hứng chịu.

Nàng tìm tay Anh Lạc nắm chặt trong tay mình. Bàn tay Anh Lạc rất ấm, cả người Dung Âm dâng lên thứ cảm giác nóng rực khô hạn. Y phục nàng phút chốc bị làm cho xáo trộn, Anh Lạc mạnh dạn luồn tay vào áo, vuốt ve thân thể của hoàng hậu. Đôi bàn tay nàng như có lửa sưởi ấm cơ thể lạnh giá của Dung Âm. Không bao lâu, hơi thở người bên dưới đã bắt đầu hỗn loạn, mồ hôi lấm tấm rơi trên thân thể đã động tình. Dung Âm thần trí mê man, cũng không biết từ khi nào đã hoàn toàn xích lõa dưới thân Anh Lạc.

Anh Lạc đã tìm được đóa hoa diễm lệ của người. Nàng chơi đùa với nó bằng những ngón tay mình, sự tiếp xúc thân mật quá đỗi khiến cho biểu cảm trên khuôn mặt Dung Âm biến đổi sâu sắc, nàng mím chặt môi ngăn cho âm thanh ái muội thoát ta. Trông bộ dạng yếu đuối cam chịu này của nàng câu dẫn đến không ngờ.

Anh Lạc lại ôn nhu điểm thêm những nụ hôn dọc khắp cơ thể Dung Âm, nàng vuốt ve từng tấc da thịt người bằng đôi môi của mình, phía dưới cũng không ngừng nâng niu đóa hoa của Dung Âm như báu vật trân quý trong lòng bàn tay. Nhịp độ lúc nhanh lúc chậm làm người bên dưới thêm phần rối loạn. Rồi nhân lúc hoàng hậu không đề phòng, nàng bất ngờ xâm nhập không chút khó khăn. Dung Âm thoảng thốt trân người, hai tay từ lúc nào đã nắm chặt.

- Anh Lạc... ta...Anh Lạc

Người điên cuồng hít thở, gọi tên Anh Lạc một lần lại một lần cho thỏa nỗi nhớ thương, bên trong nàng tràn trề cảm giác thỏa mãn chưa từng có, đôi tay nàng theo bản năng hết xoắn chặt tấm chăn lại đến bám víu vào thân thể Anh Lạc như người sắp chết đuối vớ được cọc. Cơ thể thành thật run lên từng hồi. Nhìn bộ dạng động tình của Dung Âm lúc này thật dụ hoặc quá mức, Anh Lạc chỉ hận không thể nuốt người vào bụng.

Anh Lạc lại trở lên hôn môi nàng, cảm nhận những hơi thở của Dung Âm đang thốc ngược vào khoang miệng mình. Nàng càng hôn càng mạnh bạo khiến Dung Âm hô hấp không thông mà ngoặt đầu sang bên, thở dốc. Dây dưa một hồi, Anh Lạc mỗi lúc một gấp gáp hơn bức hoàng hậu phải đi tới giới hạn, nàng cuối cùng chống cự không nổi, thống khổ van xin

- Hah... Anh Lạc... ta...ta.. không chịu nổi

Anh Lạc cảm thấy cơ thể Dung Âm đang co rút, nhạy cảm vô cùng. Khóe mắt người rơi ra một giọt châu, thanh âm càng thêm nỉ non chới với

- Nương nương, Anh Lạc ở đây...

- Ta yêu nàng, thật sự rất yêu nàng...

Mỗi một lời nói, Anh Lạc càng không kiểm soát được mà hành động càng thêm dữ dội

- Anh Lạc...hah... Anh Lạc.. hah..

Dung Âm không điều khiển được cơ thể mình nữa, đôi chân nàng cứng đờ, mỗi lúc một thêm khép chặt, hai mắt nàng nhòe đi, nhịp thở ngắn dần, ngắn dần rồi chẹt lại trong cổ họng thành những tiếng nấc. Đột ngột, hạ thân nàng như bị thổi tung lên rồi chấp chới rơi xuống một hố sâu vô tận. Nàng truy hô lên một tiếng rồi rũ người mềm nhũn trong lòng Anh Lạc. Thân thể vẫn không ngừng run rẩy.

Qua đỉnh cao tựa thái sơn, Dung Âm mệt nhoài, nhưng hạnh phúc vô cùng. Anh Lạc mỉm cười trìu mến, hôn nhẹ lên trán Dung Âm xoa dịu.

- Hoàng hậu nương nương, người là nữ nhân của ta, là người ta yêu thương nhất, chúng ta xa nhau vậy là đã đủ rồi, hứa với Anh Lạc, từ giờ người sẽ không rời xa ta nữa.

- Anh Lạc, ta hứa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top