Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27 - Vì Caitshelter

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Haru bay vòng quanh khu rừng, tích cực tìm kiếm nhóm ba người Diana, Wendy và Carla. Nhưng tìm mãi chẳng thấy đâu, mà nó còn nhận ra một điều rằng nó đang vô tình tiến tới gần cột sáng hơn.

- Rốt cuộc họ đang ở đâu vậy?

Nó đành bay về chỗ khi nãy Lucy và Angel đánh nhau. Khi đến nơi, chẳng còn bóng dáng của Lucy đâu nữa. Cái bè chở Natsu cũng trôi đi đâu mất. Chỉ còn mỗi Happy còn bị đông cứng và Hibiki vẫn nằm im không nhúc nhích. Haru liền dùng một luồng sáng ấm rã đông cho Happy. Điều đầu tiên sau khi thoát khỏi trạng thái đóng băng mà Happy làm chính là nhảy dựng lên đòi đá đít Gray và rủa xả liên tục. Haru cười phá lên, bảo cậu bình tĩnh lại rồi giải thích rằng cái tên Gray đã đóng băng cậu chỉ là kẻ giả mạo do Gemini biến thành. Nó cũng không quên hồi sức cho Hibiki bằng cách truyền chút ma lực cho anh.

Sau khi xong việc, Haru lại tách khỏi hai người để tiếp tục đi tìm Diana. Bay quanh khu rừng được một hồi, nó thấy cột sáng bắt đầu có biến chuyển. Cột sáng phình to ra, tiếp theo đó là cả khu rừng rung chuyển dữ dội. Mặt đất nứt ra tứ phía, có rất nhiều cái gì đó hình trụ thuông dài rất to, trông như một phần động cơ trồi lên rất nhanh.

Hiện tại nhóm ba người Diana, Wendy và Carla cũng đang đi tìm các thành viên khác trong Liên minh. Cả ba chạy quanh khu rừng, liên tục gọi tên nhóm Lucy. Bỗng nhiên mặt đất nứt ra làm đôi dưới chân họ. Một thứ hình trụ dài ngoằng khác đánh bật Wendy ngã ngửa ra sau. Diana lao tới ôm lấy cô bé, dang rộng đôi cánh ma pháp bay lên trời. Carla bay nối đuôi theo sau rồi tiến tới bên cạnh cô.

- Đi nào, Wendy, Carla! – Diana nhe răng cười bảo.

Wendy và Carla gật đầu. Cả ba bay lên cao hơn nữa, xuyên qua đám khói bụi mù mịt bốc lên từ mặt đất. Sau khi vượt lên trên đám khói bụi, Wendy gọi:

- Nhìn kìa, Carla, Diana-san!

Diana và Carla cùng hướng mắt về phía cô bé đang chỉ tới. Từ chỗ cột sáng ban nãy, sau khi ánh sáng vụt tắt, một thành phố cổ xưa hiện ra, trông rất hoang tàn. Ngay trung tâm thành phố cổ có một tòa tháp cao chót vót, nhìn từ xa cũng thấy được nó rõ ràng. Mấy cái phần động cơ hình trụ khi nãy chính là mấy cái chân gắn liền với thành phố đó, có thể đếm được tổng cộng sáu cái. Chúng giúp thành phố cổ kia đứng vững trên không trung.

- Đó là... Nirvana? – Carla kinh ngạc nói.

Diana ngó xuống bên dưới, có một thứ gì đó đang di chuyển rất nhanh đến xịt khói trên một cái chân, hướng về phía thành phố cổ. Cô mừng rỡ reo lên:

- Dưới kia là... nhóm Natsu!

Nhìn thấy đồng đội vẫn an toàn, trong lòng Diana không còn gì vướng bận nữa. Cô bảo:

- Wendy, Carla, chúng ta cũng đi nào!

- Được! – Wendy và Carla cùng đồng thanh.

Cả ba tiến vào trong thành phố. Nhưng vì ma lực của Diana và Carla không đủ để duy trì trạng thái bay nên họ đáp xuống một nơi nào đó gần rìa thành phố để nghỉ ngơi. Wendy thấy hai người đang thở hổn hển thì cảm thấy tội lỗi vô cùng. Cô bé lo lắng nói:

- Xin lỗi, Carla, Diana-san. Hai người đã cố gắng quá sức...

Diana từ từ đứng dậy, bảo:

- Không sao, đừng lo cho tôi.

- Dù sao thì, cậu định sẽ làm gì khi chúng ta ở đây? – Carla hỏi.

Wendy không nói gì, chỉ cúi đầu im lặng.

- Em vẫn muốn đuổi theo Jellal?

Cô bé giật mình, hét toáng lên:

- Không!

Diana nhìn chằm chằm vào cô bé, sau đó thở dài.

- Ơ... có một chút. – Cô bé xấu hổ gãi cằm, rồi nhìn quanh một lượt. – Nhưng em phải dừng điều này lại, bằng bất cứ giá nào. Sẽ có cái gì đó mà em có thể giúp mà, phải không?

Gương mặt cô bé tràn đầy quyết tâm. Diana bước tới xoa đầu cô bé. Cô bé tươi cười nhìn cô, khiến cô suýt chút nữa là phọt cả máu mũi.

Dường như cái thứ khổng lồ này đang bắt đầu di chuyển.

- Không ổn rồi! Mọi người vẫn còn trong rừng.

Haru tức tốc phóng vọt đi, nhắm tới những nơi hiện ra trong đầu nó. Chẳng biết trời xui đất khiến thế nào mà cái nơi đầu tiên nó đến lại là chỗ nó vừa thả Angel.

- Nhớ chị rồi hả cưng?

Angel vẫn ngồi dựa vào gốc cây, toàn thân vẫn bầm dập, nhưng không quên châm chọc nó. Nó đáp xuống trước mặt cô, hỏi:

- Sao cô còn ở đây?

Angel nhún vai:

- Nhìn cái thân tàn tạ này xem có còn sức để đi nữa không? Mà dù sao thì, ngồi đây xem kịch hay còn vui hơn nhiều.

Nghe vậy, Haru trừng mắt hỏi:

- Các người định làm gì tiếp theo?

- Chị đẹp chứ không có ngu!

Tay nó phóng ra một thanh Quang Kiếm. Angel vẫn thản nhiên nhìn nó. Cô dám cá nó sẽ không làm gì hại cô trong tình cảnh này.

- Cưng đừng nghĩ làm vậy sẽ có được thông tin từ chị. – Khựng lại một hồi, Angel nói tiếp. – Nhưng mà, chị nợ cưng một ân tình, nên chị sẽ nói cho cưng biết.

Haru nghi hoặc nhìn cô. Nó không nghĩ cô sẽ dễ dàng nói ra như thế.

- Làm sao mà ta tin cô được?

- Tin hay không tùy cưng. Cái thứ to lớn đằng kia chính là Nirvana. Chúng ta sẽ dùng nó để tiêu diệt Chính hội. Và Chính hội đầu tiên có được đặc ân đó là Caitshelter.

- Cái... – Haru nghiến răng. – Đó là Hội của Wendy! Mau nói cho ta biết cách chặn nó lại!

Angel nở một nụ cười quỷ quyệt:

- Nếu cưng không đánh bại được chúng ta, thì đừng mơ nghĩ tới chuyện ngăn chặn nó.

Haru dù rất bực mình nhưng giờ không phải lúc để đôi co với cô. Ưu tiên hàng đầu hiện giờ là phải tiêu diệt toàn bộ Oracion Seis. Thanh kiếm trên tay nó vụt tắt. Nó quay lưng đi rồi bay thẳng lên trời, hướng về nơi cao nhất của thành phố cổ đang di chuyển kia. Nó đoán nơi đó chắc chắn là nơi điều khiển cái thứ quái quỷ to lớn này.

- Hẹn gặp lại! – Angel gọi với theo.

Haru phóng đi với tốc độ nhanh chưa từng thấy, bằng cách dùng ánh sáng để tăng tốc. Khi gần đến rìa thành phố cổ, nó chợt thấy nhóm Diana, nên tiện thể ghé qua hỏi thăm chút tình hình.

Diana nhìn thấy một vệt sáng trên không trung, nhận ra đứa bạn chí cốt của mình, liền vẫy tay gọi:

- Ê, Haru, dưới này nè!

Haru giảm tốc độ, hạ cánh đối diện Diana. Thấy ba người vẫn bình an, nó thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sắc mặt nó lại căng thẳng. Nó nói:

- Không còn nhiều thời gian đâu. Chúng ta phải ngăn thứ này lại. Nó đang nhắm tới...

- Caitshelter, phải không? – Diana cắt lời.

Wendy và Carla kinh hãi thốt lên:

- Không thể nào...

Cả hai đứng chết trân tại chỗ. Carla hỏi:

- Đây chỉ là sự trùng hợp thôi, phải không? Điều này không thể...

Bả vai Wendy run lên. Diana ôm lấy cô bé vào lòng, vỗ về an ủi:

- Tôi sẽ không cho phép điều đó xảy ra. Chúng ta vẫn có cách dừng nó lại.

- Thật sao? Cách gì? – Haru nhảy xổ tới hỏi cô.

Diana tằng hắng lấy giọng, rồi bắt đầu giải thích:

- Đó là Brain. Hắn ta lái thành phố này từ trên đỉnh của nhà vua. Trong khi làm vậy, Brain không thể sử dụng bất kì ma thuật nào khác. Đây chính là cơ hội của chúng ta!

Haru giơ nắm đấm lên, nở một nụ cười tự tin:

- Được! Chỉ cần đá đít tên Brain đó thôi phải không? Quá dễ!

Diana vội nói:

- Đừng coi thường hắn ta, Haru! Hắn ta không phải là loại dễ xơi đâu. Hơn nữa, vẫn còn vài tên Oracion Seis chưa bị đánh bại.

- Cậu quên tớ là Pháp sư cấp S rồi hả?

Nói rồi, nó nhảy lên một cái, lập tức biến ra đôi cánh trắng, toàn thân lơ lửng trước mặt cô.

- Tớ sẽ cho tên Brain đó thấy... sức mạnh của Pháp sư Fairy Tail!

Haru phóng thẳng về phía tòa tháp cao chót vót, hai nắm đấm siết chặt, trong đầu nó tưởng tượng ra đủ kiểu tấn công để hành Brain ra bã. Vừa đến nơi, đặt chân xuống nền gạch, nó ngó xung quanh, nhưng chẳng thấy ai đâu cả. Nó lục lọi tìm kiếm mọi ngóc ngách, thậm chí mấy cục gạch đổ nát quanh đó nó cũng bới móc lên tìm, và kết quả nhận lại vẫn bằng không. Nó ôm đầu hét lên trong vô vọng:

- Sao không có ai hết vậy nè!!?

Trong khi đó, Brain đang nằm há hốc mồm trong trạng thái bất tỉnh nhân sự ở một chốn hẻo lánh nào đó gần cái tháp. Cách đó không xa, Độc Long Cobra và con rắn của anh cũng te tua không kém, tạm thời mất luôn khả năng chiến đấu. Lucy, Gray, và Jura đứng xung quanh Brain, cẩn thận quan sát hình xăm trên gương mặt hắn.

- Mọi người!

Một giọng nữ vang lên từ đằng xa. Lucy ngó sang thì thấy Diana, Wendy và Carla đang chạy tới.

- Tôi nghĩ chuyện ồn ào nãy giờ là do mọi người phải không? – Carla hỏi.

Nghe thấy tiếng cô mèo nhỏ, Happy đang nằm bất động liền ngóc lên vui mừng kêu một tiếng:

- Carla!

Do dính chưởng độc của Cobra khi nãy nên cậu không tài nào di chuyển được, toàn thân tê dại, đành bất lực nằm tiếp.

Wendy nói sau khi lại gần nhập bọn:

- Thành phố này... em nghĩ nó đang tiến về Hội của bọn em.

Gray khoanh tay bảo:

- Hình như vậy. Nhưng đừng lo.

Anh hướng mắt về phía Brain. Wendy và Diana nhìn theo, nhận ra người đang nằm dưới đất, liền giật mình nhảy dựng lên.

- Tên điều khiển rắn bị đánh bại đằng kia rồi kìa. – Gray nói thêm.

Diana cười khẩy:

- Vậy là tên ngốc Haru không thu hoạch được gì rồi.

- Haru? Con nhóc đó định làm gì? – Gray hỏi lại.

- Nó đòi đi đá đít tên Brain. Giờ chắc đã lên tới trên kia rồi.

Vừa nói, Diana vừa chỉ tay lên trên đỉnh của tòa tháp. Lucy chen vào:

- Hình như tên Brain là người điều khiển Nirvana. Khi hắn bị tiêu diệt thì thành phố này sẽ dừng lại, phải không?

Wendy còn chưa kịp vui mừng thì Carla nói:

- Tôi không thích như vậy chút nào. Cuối cùng thì cũng không biết được tại sao hắn lại tấn công Hội Caitshelter.

Carla tiến lại gần Happy. Gray xua tay:

- Có lẽ chúng ta không cần phải biết lí do nữa.

Jura im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng:

- Vẫn còn có một số chuyện chưa giải quyết, nhưng mà cũng đã kết thúc rồi.

- Không, vẫn chưa đâu.

Giọng Natsu vang lên từ một góc khác. Như mọi khi, anh lại nằm bẹp dí trên phương tiện di chuyển. Trông anh cũng tơi tả thấy sợ, chắc là vừa trải qua một trận chiến khó nhằn với Cobra. Phần thắng thuộc về ai thì khỏi cần nói cũng biết. Natsu thều thào:

- Nhanh lên đi, ngừng nó lại giùm với.

Wendy hoảng hốt:

- Natsu-san! Anh ấy bị trúng độc à?

Lucy và Gray cùng lắc đầu. Carla đứng cạnh Happy xem xét tình hình, rồi nói lại với cả bọn:

- Tên mèo này cũng vậy. Thật vô dụng.

- Khoan đã! – Diana đột nhiên la lên. – Natsu vẫn còn say, vậy chứng tỏ Nirvana vẫn chưa dừng lại.

Cả bọn kinh ngạc nhìn Diana. Gray hỏi:

- Vậy bây giờ phải làm sao?

Wendy sốt ruột nói:

- Diana-san, xin chị hãy nói cho em biết. Em sẽ dừng nó lại bằng mọi giá, vì Hội của em.

Tất cả im lặng chờ đợi câu trả lời của Diana, nhưng đổi lại chỉ là cái lắc đầu không chút hi vọng của cô. Cô bảo:

- Như tôi đã nói, hiện tại tôi không thể nhớ được chuyện gì sẽ xảy ra, cũng như cách để dừng Nirvana lại. Nếu tên Brain này đã đứng trên kia điều khiển nó, vậy thì chúng ta lên đó thử xem.

Thế là cả bọn cùng nhau đi vào trong tháp. Lucy ôm Happy, còn Gray cõng Natsu trên lưng, vừa đi vừa càu nhàu:

- Phải công nhận mày nặng thiệt đó, thằng đầu lửa.

Khi cả bọn leo lên đến đỉnh tháp, Lucy reo lên:

- Haru!

Haru lúc này đang ngồi giữa đỉnh tháp với mấy dòng suy nghĩ linh tinh trong đầu, nghe thấy tiếng gọi liền giật mình quay đầu lại nhìn. Nó đứng phắt dậy, chạy tới hỏi han:

- Lucy, chị vẫn ổn chứ? Có bị thương ở đâu không?

Lucy lắc đầu:

- Không sao, chị vẫn ổn. Em thì sao?

Nó giơ ngón cái lên, nhe răng cười:

- Em khỏe re!

Lucy nhìn quanh một lượt. Nơi này trống không, chẳng có gì khác ngoài cái nền gạch cũ kĩ và mấy cái cột dựng xung quanh gần như đổ nát, trên thân cột bám đầy rong rêu.

- Giờ phải làm sao? – Gray hỏi. – Không có cái gì giống cái điều khiển ở đây cả.

Haru nhún vai:

- Lúc đến đây cháu đã tìm khắp nơi rồi. Ngoài đống đổ nát này ra thì chả có gì hết.

Jura nói:

- Tôi đã nghĩ có thể ngừng nó lại nếu đánh bại được tên Brain...

Haru nhìn chằm chằm Jura. Không ngờ người này lại có sức mạnh lớn đến như vậy.

Lucy đặt Happy xuống nền gạch, trong khi đó Gray tiện tay thảy Natsu xuống không mấy êm ái. Haru hỏi:

- Họ bị làm sao vậy?

- Có vẻ như họ bị trúng độc của Cobra. – Diana trả lời.

Wendy ngồi xuống kế bên Happy, dùng phép chữa độc cho cậu. Sau đó đến lượt Natsu. Xong xuôi, tưởng chừng như Natsu sẽ vùng dậy la ó lên ầm ĩ như mọi khi, nhưng cuối cùng anh vẫn nằm bất động. Wendy lo lắng nói:

- Phải làm sao đây? Em đã giải độc cho anh ấy, nhưng anh ấy vẫn...

Happy ngồi dậy giải thích:

- Natsu không thể làm gì khi đang trên phương tiện di chuyển.

- Đáng thương thật! – Carla bĩu môi.

Natsu rên rỉ:

- Tôi chết mất...

Wendy quay sang hỏi Happy:

- Bị say xe à?

- Aye!

- Nếu vậy... Có thể phép thuật này sẽ giúp được anh ấy. Troia.

Vừa nói, Wendy vừa áp hai bàn tay nhỏ nhắn vào đầu Natsu. Hai bàn tay của cô bé phát ra thứ ánh sáng màu xanh nhạt. Ánh sáng theo đó bao phủ lấy đầu Natsu. Lập tức anh nhảy cẫng lên, vẻ phấn khởi hiện rõ trên khuôn mặt.

- Khỏe re rồi! Hay quá! Mình không sao nữa rồi. Cảm ơn nhiều nhé. Tôi vui quá!

Anh chạy nhảy xung quanh, lộn vòng mấy cái trên nền gạch, rồi tiến tới nói với Wendy:

- Em tuyệt lắm, Wendy! Dạy anh chiêu đó với!

- Đó là Thiên Thuật... Không được đâu. – Wendy đáp.

Nhưng Natsu chẳng quan tâm mấy. Anh chạy đến nắm lấy bả vai của Gray rồi lắc lắc.

- Tao không còn bị say xe nữa rồi nè.

Anh quay sang Lucy, bảo:

- Lucy này, gọi mấy Tinh linh tàu xe ra đây thử coi.

Lucy cự nự:

- Tớ không có mấy cái đó. Mà bây giờ cũng không phải lúc. Cậu không thấy tình hình đang phức tạp hả?

Haru giải thích:

- Chúng ta không biết cách ngừng nó lại. Chú thấy đó, không có gì ở đây cả.

Wendy nghe thấy vậy, tâm trạng cô bé chùng xuống hẳn.

- Nhưng Hoteye... – Lucy thắc mắc. – Ý tôi là Richard, nói rằng đây chính là nơi điều khiển nó mà.

Jura lên tiếng:

- Tôi không tin Richard-dono lại nói dối.

Carla bước tới trước mấy bước, giọng đầy nghiêm túc:

- Không biết là có dừng nó lại được không... Nhưng mọi người không thấy một điều rất lạ sao? Không có cái gì giống như cái cần điều khiển ở đây. Tên Brain thì đã bị đánh bại. Vậy mà nó vẫn di chuyển.

- Nói cách khác, nó có một hệ thống tự động. Nirvana đã được thiết lập sẵn. – Diana nói thêm.

Hai mắt Wendy rưng rưng. Cô bé nói với giọng run run:

- Hội... của em...

Một bàn tay thanh mảnh đặt lên vai cô bé, kế đến là giọng nói của Diana cất lên:

- Đừng lo. Hội của em sẽ không sao hết.

Haru tiếp lời:

- Hãy để bọn tôi xử lí vụ này. Bọn tôi sẽ dừng được nó, bằng mọi cách.

- Dừng nó sao? – Happy hỏi lại. – Nhưng chúng ta không biết bằng cách nào cả.

- Thì cứ phá nát là xong. – Natsu trả lời.

Gray khó chịu nói:

- Làm sao mà mày phá nát cái thứ khổng lồ này được chứ?

Jura đề nghị:

- Hay cứ hỏi tên Brain là nhanh nhất?

Haru thở dài:

- Ông nghĩ hắn ta sẽ nói cho ông nghe sao?

Wendy nói nhỏ xíu:

- Có lẽ Jellal sẽ biết...

Diana đứng bên cạnh nên nghe được hết. Dường như cô bé muốn đi tìm Jellal lần nữa. Nhưng có Natsu ở đây, anh sẽ điên tiết lên nếu lại nghe thấy cái tên Jellal đó, nên cô bé không thể nói ra được.

- Em nghĩ có thể có một việc, nhưng em phải kiểm tra lại đã.

Nói rồi, cô bé chạy đi, hướng vào lối dẫn xuống dưới chân tòa tháp. Carla vội đuổi theo cô bé.

- Em ấy sao vậy? – Lucy lo lắng hỏi.

Diana đang không biết nên nói thế nào thì bỗng một giọng đàn ông vang lên không rõ từ đâu:

- Mọi người có nghe tôi nói không? Là tôi, Hoteye đây.

- Thần giao cách cảm? – Lucy kêu lên.

- Ai vậy? – Natsu thắc mắc.

Jura trả lời:

- Là Richard-dono! Ông không sao chứ?

Giọng Richard tiếp tục vang lên:

- Thật không may, tôi đang bị thương. Tôi không thể thắng được Midnight. Mọi người, xin hãy đánh bại Midnight! Nếu đánh bại hắn, thì nguồn cung cấp năng lượng cho Nirvana sẽ bị cắt ngay, và thành phố này sẽ dừng lại. Hắn đang ở King's Summit. Hãy cẩn thận, hắn ta rất mạnh. Sáu ước nguyện giờ chỉ còn có một. Tôi tin vào mọi người. Các bạn chắc chắn sẽ chiến thắng và dừng được Nirvana! Làm ơn...

(King's Summit: tòa tháp của nhà vua)

Richard còn chưa dứt lời thì liên lạc đã bị ngắt. Jura lầm bầm:

- Richard-dono...

Lucy nhìn xuống dưới chân mình, nghi hoặc hỏi lại:

- Hắn đang ở dưới này sao?

Gray giơ nắm đấm lên, hăng hái nói:

- Được rồi! Tôi bắt đầu thấy được ánh sáng ở cuối đường hầm rồi đây.

- Mạnh lắm hả? Tớ sẽ đốt đầu hắn! – Natsu nóng máu.

Happy nhắc nhở:

- Phải dừng nó lại, nhớ không?

Haru hô to:

- Được rồi! Đi thôi!

Diana túm lấy vạt áo nó kéo mạnh trở lại. Cô tằng hắng mấy cái, hạ thấp giọng hết mức có thể nói với cả bọn, như đang sợ có ai khác nghe thấy:

- Mọi người không thấy có gì lạ lắm sao?

Cả bọn ngạc nhiên quay lại nhìn Diana. Cô nói tiếp:

- Khi giọng nói kia vang lên, hắn ta có tự xưng là Hoteye, nhưng Jura-san gọi hắn là Richard-dono đến hai lần. Điều đó chứng tỏ Hoteye đã cho Jura-san biết tên thật của hắn, chứng tỏ hắn muốn chúng ta gọi hắn bằng tên thật. Vậy tại sao khi nãy hắn vẫn xưng bằng biệt danh Hoteye mà không phải Richard?

Lucy ngẫm nghĩ một hồi, rồi cũng tán thành với ý kiến của Diana:

- Điều đó có nghĩa kẻ vừa rồi là giả mạo.

- Phải. – Diana gật đầu. – Và hắn đang cố tình dụ chúng ta vào một cái bẫy.

Gray liếc nhìn sang bên cạnh, nhận thấy có gì đó thiếu thiếu, bèn nói:

- Cho dù đó có là bẫy đi nữa thì thằng đầu lửa ngốc nghếch cũng đã chạy đi mất rồi.

Haru giật mình, vội vàng đuổi theo. Bản thân nó coi Natsu như người thân của mình, nó không thể trơ mắt nhìn anh rơi vào nguy hiểm được. Nó nói vọng lại với cả bọn:

- Tôi sẽ đuổi theo chú ấy. Mọi người mau nghĩ cách dừng nó lại đi!

Diana nhìn bóng lưng của nó đang khuất dần sau lối đi tăm tối, tặc lưỡi:

- Chậc! Làm sao mà bọn này có thể bỏ hai người được chứ?

Cả bọn cùng nhau chạy theo sau.

BÙM!

Một vụ nổ long trời phát ra từ chân tòa tháp. Khói bụi tỏa mịt mù khiến Natsu ho sặc sụa.

- Khốn kiếp... đau quá!

Anh cố mở mắt nhìn xem chuyện gì đã xảy ra. Một hình bóng quen thuộc chắn ngay trước mắt anh, cùng một vầng sáng bao phủ lấy toàn cơ thể. Ngay lập tức anh nhận ra người đó là ai. Anh hét:

- Haru!

- Tốt rồi, chú Natsu...

Haru quay đầu lại, đôi mắt trắng dã nhìn anh.

- Cháu rất vui vì chú vẫn ổn.

Cả người nó bất động, rồi toàn thân ngã xuống sàn. Nó rơi vào trạng thái hôn mê. Nhóm Diana vừa đuổi tới kịp cũng nhìn thấy cảnh tượng đó. Lucy che miệng thốt lên:

- Không thể nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top