Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1. Tò mò

Phùng Ái Quyên thích thầm người bạn cùng phòng kí túc xá Giang Hải Linh từ lâu nhưng lại là giữ kín hết trong lòng. Nhưng Giang Hải Linh hiện tại không có tình cảm với Phùng Ái Quyên, đôi lúc chỉ là đơn giản nổi tình thú.
Hôm nay do có vài việc sau giờ học, Phùng Ái Quyên về nhà rất muộn. Gần chiều tối sáu giờ mới mở cửa phòng kí túc xá. Vừa mở cửa liền quen miệng một tiếng gọi cô.
-Giang Hải Linh, tớ về rồi đây.
Giang Hải Linh không lời hồi đáp, Phùng Ái Quyên đóng cửa phòng lại, ngồi xuống trước hành lang nhỏ, chậm rãi tháo giầy. Sau khi xong chuyện, thong thả đi dép lê vào trong phòng bếp. Gần phòng bếp là nhà tắm, phát ra tiếng nước róc rách. Phùng Ái Quyên ngầm biết là cô đang tắm cũng không nói thêm gì nữa. Vào phòng bếp đeo tạp dề lên chuẩn bị một vài món ăn ngon cho buổi tối. Hai người ở cùng nhau từ ngày chậm chững bước vào trường đại học, Giang Hải Linh và Phùng Ái Quyên được xếp ở cùng phòng với nhau. Cả hai là hai số phận trái ngược nhau hoàn toàn, Giang Hải Linh thân phận giàu có, cha mẹ thực chất không muốn cô bên ngoài chịu khổ nhưng là cô tò mò thế giới bên ngoài, chán ngấy sự bao bọc của cha mẹ mà nằng nặng đòi ở kí túc xá. Phùng Ái Quyên từ nhỏ là cha mẹ đã mất sớm, được người dì ruột nuôi nấng từ nhỏ, cô gái nhỏ hiểu chuyện không muốn làm phiền người dì vì vậy sau khi đỗ đại học liền chịu khó làm thêm bên ngoài một chút kiếm thêm thu nhập chi trả cho tiền phòng kí túc xá, hàng tháng tiết kiệm một chút gửi một khoản nhỏ cho người dì. Ở chung với nhau lâu dài Phùng Ái Quyên không biết từ khi nào sinh ra tình cảm với Giang Hải Linh, chỉ là em thấy cô trông thật kiều diễm, xinh đẹp. Giang Hải Linh chính là mỹ nhân, dáng người thon nhỏ, mái tóc dài quyến rũ, tính cách lại dịu dàng, ôn nhu.
Phùng Ái Quyên vì thế mà tự nguyên chăm sóc cho Giang Hải Linh suốt hai năm đại học. Hai người cùng dường như thân thiết hơn. Sống chung một nơi như vậy cảm giác như là người yêu nhau vậy, ít ra thì Phùng Ái Quyên nghĩ thế. Từng giây phút ở bên Giang Hải Linh, em đều sung sướng, hạnh phúc. Nhưng là em không muốn bộc lộ, là em thật quá nhút nhát.
"A."
Phùng Ái Quyên giật mình, có âm thanh phát ra từ trong phòng tắm. Em có chút lo Giang Hải Linh gặp vấn đề gì trong đó, vội vã đi đến gõ cửa.
"Giang Hải Linh, có chuyện gì vậy?"
Phùng Ái Quyên nghe tiếng "A" đó có lẽ là Giang Hải Linh bị đau, va đập phải đâu đó trong phòng vệ sinh. Nhưng đứng mãi trước cửa phòng tắm, Giang Hải Linh vẫn không có lời hồi đáp Phùng Ái Quyên. Em là lo lắng đến tuột độ rồi, nhẹ đưa tay lên muốn mở cửa nhà vệ sinh. Có lẽ là không sao đâu nhỉ...? Phùng Ái Quyên có chút đỏ mặt, từ lâu em đã tò mò thân thể của Giang Hải Linh rồi. Được rồi em thừa nhận là bản thân mình biến thái, nhưng lần này mở cửa ra có thể biện minh lí do tiếng kêu thất thanh đó. Nghĩ vậy tay nắm cửa nhẹ lay động. Phùng Ái Quyên mở he hé cửa, nhìn vào bên trong.
Giang Hải Linh. Mỹ nhân có cơ thể sắc xảo, tinh tế a. Da trắng như tuyết, đồi núi cũng rất lớn. Phùng Ái Quyên không kịp được hướng tầm mắt xuống dưới hạ thân Giang Hải Linh.
"Cậu..."
Phùng Ái Quyên có chút giật mình khi nhìn thấy một vật to lớn dưới hạ thân Giang Hải Linh. Giang Hải Linh nghe động hoảng hốt quay đầu lại nhìn về phía cửa. Cô nhìn thấy Phùng Ái Quyên đang dùng ánh mặt kinh ngạc nhìn mình liền hiểu, hiện tại không thể che giấu nữa, cách tốt nhất là làm Phùng Ái Quyên im miệng.
Giang Hải Linh tiến tới mở tung cánh cửa, diễn biến bất ngờ, Phùng Ái Quyên còn chưa định hình được, cánh cửa đã mở tung ra sau. Phùng Ái Quyên hiện tại không khác gì tên biến thái nhìn trộm thiếu nữ. Bộ dạng khom mình lén lút trông thật nhục nhã.
"T...tớ xin lỗi, tớ chưa nhìn thấy gì."
Giang Hải Linh đứng trước mặt em bày ra hoàn toàn cơ thể hoàn hảo ấy. Phùng Ái Quyên ngại ngùng quay mặt sang một bên liền bị Giang Hải Linh một tay trắng trẻo thon dài kéo vào trong phòng. Hơi nước nóng phảng phất trong phòng, cơ thể Phùng Ái Quyên bị Giang Hải Linh áp vào tường chà sát cự vật trên bắp đùi của Phùng Ái Quyên. Điều này lại càng làm cơ thể em nóng hơn.
"Cậu thật biến thái, dám nhìn lén tớ."
Giang Hải Linh hướng cổ trắng ngần của Phùng Ái Quyên, phả nhẹ từng hơi thở. Phùng Ái Quyên run run người. Em đang cảm thấy là vừa xấu hổ lại xen lẫn sung sướng. Có mơ thì em mới được Giang Hải Linh đối đãi như thế này.
"Tớ...tớ nghe thấy tiếng cậu kêu. Tớ sợ cậu bị va đập."
Phùng Ái Quyên ngay lập tức nghĩ đến lí do mà mình đã chuẩn bị sẵn từ trước nói ra. Nhưng Giang Hải Linh nghe xong câu biện minh của Phùng Ái Quyên lại bật cười.
"Nói dối. Cậu lo lắng cho tớ mà lại ở ngoài cửa len lút với vẻ mặt dình mò đấy à?"
Phùng Ái Quyên bị vạch trấn hoàn toàn, câm nín không thể nói thêm được gì. Giang Hải Linh rời khỏi cổ của Phùng Ái Quyên, mặt đối mặt với em, hai mắt nhìn nhau, vẫn là Phùng Ái Quyên rụt rè né tránh.
"Cậu có tò mò không?"
Phùng Ái Quyên có chút không hiểu, nhíu mày nhìn Giang Hải Linh.
"Tò mò cái gì?"
"Tình dục."



———————————————————
Có lỗi gì thì mọi người chỉ tớ vớii.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top