Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Days 1: Đám cưới đầu xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quanh quẩn trong chiếc lồng vàng nạm ngọc, chú chim liệu còn mơ ước về bầu trời xanh?

Chuyện kể một ngày đẹp trời nọ, chú chim biết đã đến lúc chiếc lồng được mở, nó có quay lại thế giới tươi đẹp tự do. Bởi khi mùa xuân đến, chủ nhân của nó sẽ kết hôn cùng một người đàn ông xa lạ. Một đám cưới đầu xuân rực rỡ.

...

"Kết hôn vào đầu xuân? Nghe hiếm thấy thật", nó tỏ ra thờ ơ, giọng như giễu, mắt dán chặt vào màn hình tivi, nơi thước phim đang chiếu; người ta cạnh tranh xem mặt nạ của ai chất lượng hơn. Và với tư cách một diễn viên thực thụ, nó muốn đánh giá bọn họ thật nghiêm khắc, chẳng quan tâm gì đến sự hiện hữu của người con gái đã bên mình gần mười năm.

Bắt đầu từ khi nó là thiếu nữ mười sáu bỏ học để theo đuổi ước mơ, chập chững bước đầu với vai trò người mẫu tạp chí, đến hiện tại đã là diễn viên toàn năng. Chị ta đã luôn ở đó, dõi theo từng chút một, như sợ chỉ cần một chút lơ là, chú chim nhỏ mình nuôi dưỡng liền phá hỏng chiếc lồng, vỗ cánh bay đi.

Nó không ưa gì, sự ngột ngạt đến tắt thở này, nhưng có ngu đâu mà bỏ đi. Chiếc lồng vàng đầy lợi ích, sẽ mang nó theo đến chốn phù hoa, để từng chút một, toàn bộ thứ tuyệt đẹp này sẽ thành vĩnh cửu.

Mùi của rượu, tiền, nước hoa... nó muốn tất cả những thứ ấy. Và để được, nó phải bên chị ta.

Không như nó sở hữu sắc đẹp trời ban, kiêu sa, rực rỡ như đóa hoa hồng, chị ta thật tầm thường, kém sắc, bù đắp cho khối tài sản kếch xù đến từ vị trí con cháu của một gia tộc lớn lâu đời.

Bằng cách sử dụng tiền của chị ta, nó thành công có những bước đầu dễ dàng và đạt được thành công nhanh chóng. Bạn biết đấy, tài năng chưa bao giờ là điều kiện đủ trong giới giải trí. Trong khi rõ ràng đối phương yêu thích phụ nữ, mê mệt vẻ ngoài của nó.

Cả hai đã làm đối tác với nhau cả một đoạn dài, cho đến khi mục đích hợp tác không còn, trao đổi dừng lại. Nó đã ở trên đỉnh danh vọng, được công nhận bởi chuyên gia, có cả tiền và quyền. Còn chị ta thì quay về gia đình, chịu trách nhiệm với chiếc thìa vàng mình ngậm. Từ nay, coi như chẳng còn gì bó buộc.

Có lẽ nó cần khui chai champagne vào sáng mai.

"Khi nào dọn đi?".

"Sáng mai. Còn hành lý chị sẽ cố gắng cho người thu xếp trong tuần này, nên chìa khóa phụ chị sẽ gửi lại sau", chị ta cư xử mềm mỏng, trong khi mắt đang dõi theo từng cử động của nó.

Giọng chị ta thật khó nghe, kể cả khi đang dịu dàng. Khác hẳn những con người tài năng tuyệt vời, giọng như yến oanh nó gặp mỗi ngày.

"Mai kết hôn ngay?", chị ta làm nó cảm thấy như cuộc hôn nhân này không phải ép buộc.

Nhanh dọn đi, quay về nhà, rồi kết hôn với thằng đàn ông được gia đình thu xếp, trong khi bản thân thích phụ nữ. Chị ta làm nó cảm thấy buồn nôn.

"Hahaha! Chị đâu có vội vậy".

Thật hiếm thấy, nó đã lâu mới nghe được nụ cười của chị ta. Vẫn khó nghe như ngày nào.

"Bao giờ?".

Nó vẫn hỏi, tỏ ra quan tâm cuộc hôn nhân của chị ta, dù tự nhủ mình chẳng có ý gì. Trên tivi, màn hình đã chuyển về quá khứ của nhân vật, nơi lần đầu nam nữ chính gặp nhau dưới màn mưa mùa xuân; không như nó và chị ta chạm mắt nhau ở nhà vệ sinh quán bar tối tăm nồng mùi.

Lúc ấy nó bị dụ đi tiếp rượu cho ông lớn, còn chị ta thì đến uống với bạn. Sự tình cờ tạo thành định mệnh thiếu nữ mười sáu và cô gái đôi mươi.

"Chị đã bảo là đầu xuân còn gì. Tận cả tháng nữa, nhưng sẽ tốt hơn nếu chị để em yên sớm hơn".

Nó ghét giọng chị ta nói ra mọi thứ thật dễ dàng, bình thản, không do dự, khó khăn. Cứ như việc thả bay một chú chim mình nuôi dưỡng sau từng ấy thời gian, tiền bạc chẳng gợi chút nuối tiếc sâu thẩm. Làm giá trị của nó như bằng âm.

"Chị có vẻ mong chờ lắm", giọng nó như giận dỗi. Nhưng nó phủ nhận. Nó chẳng việc gì phải thấy khó chịu vì chị ta làm gì đó.

Mọi chuyện kết thúc, chiếc lồng vỡ ra, nó sẽ tự do bay lượn trên bầu trời rực rỡ. Không cần mỗi ngày lo sợ, nghi ngờ về mọi thứ.

"Đừng hiểu lầm, tôi nói vậy là vì...".

"Được rồi", chị ta để tay lên tóc nó như trấn an. "Chị trở về chuẩn bị tinh thần, em cũng có thể dẫn cậu ấy về đây. Đi khách sạn mãi dễ bị bắt gặp lắm".

Nó biết "cậu ấy" trong lời chị ta, chẳng ai khác ngoài đối tượng yêu đương bí mật của mình.

Nói ra khó tin, nhưng chị ta trừ việc bắt nó sống chung, không yêu đương công khai, làm lộ chuyện hai đứa, thì còn lại đều được. Kể cả khi hẹn hò, lên giường, mập mờ mối quan hệ tình cảm với người khác.

Còn chị ta, kể cả khi chẳng cần tra hỏi, tò mò như mấy cô nàng ghen tuông nhảm nhí, đều có cách biết mọi thứ tường tận. Dù là bữa ăn tối, cuộc dạo công viên, hôm xem phim, hay lúc vào khách sạn cùng ai... Nó luôn bị nhìn thấy.

"Chị ghen sao? Thấy không vui vì tôi bên cạnh một người đàn ông khác không?".

"A! Cũng là câu này nhỉ!", giọng chị ta đầy cảm giác hoài niệm.

Nó không hiểu và chán ghét thái độ lạc quẻ của chị ta như hiện tại.

"Em không nhớ nhỉ! Khoảng đâu lúc ta quen nhau được một năm hơn, lần đầu em bảo có quan hệ tình cảm với nam diễn viên đóng cùng. Lúc ấy, cũng là câu hỏi như hiện tại".

Sao nó nhớ được, khi hầu như mỗi lần lập lại đều cùng một câu hỏi.

"Nhưng lập lại bao nhiêu lần chị cũng đâu đổi câu trả lời", chị ta vẫn luôn thờ ơ với mọi thứ nó làm, dung túng một cách tàn nhẫn.

Người bình thường rõ ràng đến viên kẹo cũng có thể khó chịu khi ai đó cướp lấy, nhưng chị ta thì không. Điều đó có thể là gì, nếu nó thậm chí còn thua kém cả thứ nhỏ bé ngọt ngào nhân tạo kia.

"Chị làm em tổn thương đó", nó nói khi chưa kịp suy nghĩ. Để rồi, muốn rút lại cũng không được.

"Chị đã làm gì sai sao? Vì chuyện đám cưới à?".

Nó im lặng, không nhận định, nhưng cũng chẳng phủ nhận. Tận hưởng sự bức bối tăng dần, dày vò trong lòng.

"Nếu vì các dự án của em thì đừng quá lo. Trừ việc chúng ta không gặp, các khoản cá nhân, về phần công việc chị vẫn sẽ hỗ trợ em mà".

Đương nhiên nó biết chị ta sẽ làm vậy, mãi mãi cũng không đổi. Nhưng nó tự hỏi được gì, ngay cả khi cả những ngày kề cận, giản đơn như gối đùi nằm xem phim như hiện tại cũng chẳng có.

Chị ta được lợi ích gì sau tất cả. Nó nghĩ suốt gần mười năm, đến nay mọi thứ đã đến hồi kết, vẫn không cách nào nhìn thấu được đối phương.

Con người với dáng vẻ bình thường, tựa ngọn cỏ đuôi chó giữa vườn hoa rực rỡ vạn đóa khoe sắc nó muốn ngắt lấy, lột trần ra xem. Nhưng không, nó càng cố gắng thì mọi thứ lại như vào ngõ cụt. Các suy nghĩ phiền phức này làm nó phát điên.

"Em đến hiện tại vẫn không hiểu", giọng nó như đang dồn nén.

"Yê...".

"Kể cả khi em như tình nhân được chị bao nuôi, thì chúng ta vẫn không phải".

Để mặc nó làm mọi thứ bên ngoài, đi lại, vui đùa, lên giường cùng đàn ông, phụ nữ, hay bất kỳ ai. Chị ta chỗ nào giống một chủ nhân của nó?

"Là vậy nhỉ!", giọng chị ta như đang hiểu nỗi lo của một đứa trẻ.

Nó ghét cả cách bị chị ta xem như trẻ con, trong khi rõ ràng khoảng cách giữa cả hai chỉ là bốn tuổi.

"Chị có muốn hôn em không?", nó đang nói những điều điên khùng. Nó biết, nhưng không dừng được. "Ôm, chạm và khao khát tôi như người khác vẫn làm. Thưởng thức mọi thứ mà gần mười năm qua bỏ trống, chị muốn không?".

Nó chẳng quay sang, để có thể nhìn chị ta khi nói những lời gạ gẫm. Song, kể cả vậy, từ đôi mắt một mí xếch mang nét khó gần, đồng tử màu nâu tối phổ thông, da nhợt nhạt, mặt gầy, đường nét cứng cỏi, khóa mi trải xuống còn có ba nốt ruồi xếp dọc trong nước đang khóc. Cộng thêm tóc đen thuần được cột đơn giản, những chiếc áo len cổ lọ màu trầm giống mấy bà già, bộ dáng chị ta như oán phụ sát phu. Nó hoàn toàn nhớ rõ.

Nó không hiểu nổi tên kia vì sao chọn được, hay phải chăng vì do chị ta quá giàu mà nên. Bộ không sợ vừa lấy về liền đoản mệnh chắc.

"Nếu bây giờ chị làm, có lẽ sau này không cần hối tiếc vì những gì đã bỏ ra", nó cười khinh, coi thường toàn bộ thứ mình nhận được.

Chị ta lại như bỏ qua hoàn toàn mọi thứ, mỉm cười dịu dàng, tay đặt trên tóc nó chẳng dời một ly, hỏi, "Em nhớ câu đầu tiên chị nói khi ta gặp nhau là gì không?".

Ấn tượng đến nó muốn quên cũng khó.

"Em cần phải nhớ những thứ đó à? Phiền lắm!", nó vờ như bản thân chẳng đặt điều gì liên quan đến chị ta vào tâm trí.

"Hahaha! Chỉ có chị luôn lải nhải mấy kỷ niệm cũ cũng phiền thật!".

"Vậy em nghĩ chị nên im đi".

Đây không phải lần đầu nó tỏ ra thô lỗ với chị ta.

"Được rồi, coi như lần cuối. Hãy chịu đựng sự già cỗi của chị hết đêm nay. Còn chưa đến bảy tiếng nữa em có thể tự do rồi".

Đúng vậy, thời gian đang đếm ngược, giảm dần từ chưa đến bảy tiếng, đợi chờ hạn cuối vào sáu giờ sáng mai. Nó rồi sẽ tự do, sau tất cả mọi chuyện của gần mười năm.

"Chịu được hẳn gần mười năm, đi lại giữa hai cuộc đời đối lập. Ngoài sáng thì là ngôi sao, có tình yêu bí mật với người cùng giới, tối làm ma nơ canh trong những bộ trang phục bên chị", giọng nó đầy mùi mỉa mai. Nó dường như đang giận, hoặc chua chát khi nhìn lại những chuyện mình đã trải qua.

"Chị xin lỗi vì ích kỷ mà để em mệt mỏi bao nhiêu lâu. Ngôi nhà, mọi thứ vẫn sẽ dành cho em, ngày...".

"Chị xem tôi là gì? Suốt gần mười năm, rõ ràng tôi chỉ là ma nơ canh biết mặc quần áo, hay búp bê cho trò đồ hàng của chị đúng không?".

Cảm giác nhói trong lòng cho nó biết bản thân đang xúc động, nhưng không thể. Nó phải loại bỏ cảm xúc này, xem thường và lơ đi.

"Chị không có ý...".

"Cái gì mà "đẹp tuyệt", cái gì mà "như tác phẩm nghệ thuật"... Tôi chẳng khác gì một món hàng, chị dùng tiền mua về ngắm, chán thì ném đi".

Vào giây phút gặp nhau ban đầu, chị ta đã khen "đẹp tuyệt" trước khi kịp hỏi tên và sau này là một câu "như tác phẩm nghệ thuật" ngay lúc nó mập mờ không hiểu mọi chuyện đang diễn ra.

Mọi thứ như một giấc mơ, nó đạt được toàn bộ mọi thứ dễ dàng hơn bằng nét đẹp như tác phẩm nghệ thuật trong mắt chị ta. Nhưng chẳng đáng tự hào, kể cả khi phái nữ luôn mong cầu mình rực rỡ nhất. Bởi rõ ràng sau tất cả, bản thân nó cũng chỉ thấy chính mình là món hàng cho người ta thưởng thức.

Chị ta ngắm nhìn nó bằng ánh mắt say mê, mỉm cười, đặt tay lên tóc, chăm sóc tỉ mỉ từng chút một, như đang chạm vào bức Salvator Mundi của Leonardo da Vinci, nhưng sẵn sàng đứng nhìn khi những kẻ khác tùy ý bôi bẩn. Như một kẻ ngu ngốc đang tỏ ra am tường nghệ thuật, gìn giữ tỉ mỉ, mà không hề nhận ra nó tầm thường trong mắt người khác. Kinh tởm và giả tạo đến buồn nôn.

"Chị không có ý đó", mặt chị ta trở nên khổ sở.

Nó cho là nói dối.

"Như bức họa, bức tượng mua về rồi đế đỏ cẩn thận sờ vào mỗi ngày, sợ hư, lo hỏng. Ngay cả khi tôi dần nhơ bẩn, mọi chuyện vẫn cứ lập lại. Chị bao nuôi kiểu gì vậy?", nó cười lạnh, nhưng lòng lại uất ức đến nghẹn chặt, đau nhói.

"Nhưng... Không phải là chị chẳng muốn chạm vào em".

Bối rối. Nó biết rằng mình đang ép chị ta bộc lộ nhiều hơn sự yếu đuối sâu kín.

"Chị... sao vậy?", nó nghe giọng mình gượng gạo, như một kẻ ngốc đích thực, dù là diễn viên có đài từ tốt.

"Sẽ rất tàn độc, nếu chị ép em thay đổi".

Nó không hiểu ý chị ta là gì.

"Ngay lúc ta gặp nhau trong nhà vệ sinh, rõ ràng chị đã phải lòng trước. Nên sẽ rất tệ, nếu dùng tiền để ép em đáp lại chị".

Giọng chị ta run lên như đang khóc, buồn và lo lắng như một đứa trẻ bơ vơ bị bỏ lại. Một dạng khác nó chưa từng thấy.

"Đừng nói như mình vô tội, rõ ràng người đề nghị bao nuôi, giúp đỡ sau này cũng là chị còn gì. Một cô gái đôi mươi chuẩn bị tốt nghiệp đại học danh giá bên Anh, sẵn sàng chi tiền cho một người mẫu non trẻ. Chuyện này không như đi ra tiệm vào tùy tiện mua một nhành hoa vì thấy đẹp".

Rõ ràng chị ta là người bắt đầu, nhốt nó vào lồng, nuôi dưỡng suốt gần mười năm. Bây giờ lại nói như mình vô tội, không muốn ép uổng. Đạo lý gì đây?

Nó thật sự muốn đánh chị ta vài cái cho hả dạ.

"Thì chị nghĩ như vậy sẽ tốt cho một người mới như em hơn. Còn chuyện kia, em thích đàn ông mà, chị đâu thể ép đi ngược lại", kể cả khi việc nó qua lại với những người đàn ông khác làm chị ta đau.

Chẳng nhìn nhau, nhưng nó nhưng nhìn thấy chị ta đang nức nở.

"Đó là lý do để chị không chạm vào tôi sao ngần ấy năm?".

"Ép em làm mấy chuyện đó, chị sẽ bị ghét mất! Mà kể cả không như vậy, em cũng luôn tức giận mỗi khi nhìn chị. Chị biết, nhưng xin lỗi, đã ép em suốt gần mười năm. Chị xin lỗi vì đã là đồ tồi!".

"Không! Việc chị luôn trốn tránh mới khiến tôi bực. Đừng có đem tôi về, xem như bức tranh treo tường và ngắm nghía. Nó khiến tôi cảm thấy bản thân bị xem thường đó!".

"Chị không có ý đó. Chị chỉ nghĩ, nếu em vui bên cạnh mấy chàng trai, hay bất kỳ ai em muốn, thì...".

"Vậy nếu em qua lại với phụ nữ, thì chị sẽ làm sao?".

"Cái này...".

"Chị vẫn sẽ mặc kệ em, rồi lấy cái suy nghĩ không muốn ép làm lá chắn chứ gì! Buồn cười. Ngay từ đầu ném đến trước mặt em một đống lợi ích, để đổi lại danh nghĩa người tình bí mật còn gì".

"Chị...".

"Nhưng kể cả vậy, chị cũng chưa từng hôn em lần nào, sau ngần ấy năm bên nhau. Cho dù em đi bên người khác, lên giường với họ, ôm hôn các kiểu. Chị chưa bao giờ ghen tuông, hay làm gì tương tự, nó chẳng phải cơ bản do em chỉ là món đồ sao? Với chị em luôn là món đồ thôi, đừng biện hộ nữa".

Dù nó có công khai mình là con khốn với chị ta, thì những gì được nhận lại cũng mãi là thái độ bình thản tựa như không. Giống như nó chẳng chút quan trọng.

Không cái ôm chặt, nụ hôn, hay cuộc làm tình nóng bỏng... Được cưng chiều, chăm sóc, hưởng thụ bao nhiêu lợi ích, nó mãi mãi cũng chỉ món đồ có mác giá.

"Không phải!".

"Kể cả khi như vậy... Ừ! Em chấp nhận nó, chị có thể làm bất cứ gì mình thích".

Còn nó vẫn lập lại những ngày tháng của mình, sống như một ngôi sao lớn bao nhiêu người ngưỡng mộ, đi về cùng các người đàn ông thích mình và sẽ chết vào ngày nào đó. Nó tự hỏi liệu chị ta sẽ đến mộ, tặng hoa, rơi nước mắt không.

"Nếu em...".

"Chị đã bảo không phải!", lần đầu tiên, chị ta hét lớn với nó.

Nó muốn nhìn mặt chị ta lúc này, "Chị...".

"Đừng nhìn", chị ta che mắt nó, không để chính mình bị nhìn thấy.

Lần đầu, chị ta có nhiều hơn mấy cái như cho gối đùi nằm, hay để tay nhẹ lên tóc với nó.

"Thơm".

"Hả!".

"Chị sử dụng nước hoa mùi gì?".

"Không có. Chị sẽ chẳng biết người em hay gặp dùng mùi gì, nên nước hoa là cấm kỵ khi ta gặp nhau".

Đó cũng có nghĩa, mùi nó ngửi được từ cổ tay chị ta là thuần hương thân thể. Điều nó chưa từng biết đến.

"Em khó chịu à?", giọng chị ta đầy lo lắng.

"Không ghét. Để yên".

Nó thích hương vị ngọt nhẹ, khiến nó bình yên này. Cho dù, chị ta đang làm nó phát điên vì mọi chuyện.

"Tốt quá! Chị cứ sợ em sẽ ghét".

"Đừng đắc ý".

"Không có. Nhưng... mà chuyện kia. Chị cũng có ghen. Chỉ là nếu thể hiện nó ra, lại lo em thấy phiền, rồi ghét mất. Nên...".

"Nên chị để tôi qua lại với đàn ông và nén sự khó chịu lại? Bị ngu à!".

Nó lại thô lỗ, nhưng giọng lại dịu êm hơn hẳn. Cứ như mắng yêu, thay vì tức giận.

"Nhưng đó là điều em muốn, chị không có quyền cản".

Kể cả khi chị ta yêu nó nhiều đến bao nhiêu, đau đớn vì ghen tuông bao lần, thì vẫn không cách nào bước ra cản lại.

"Cũng câu hỏi lúc nãy, nếu em qua lại, ngủ với phụ nữ thì sao?".

"Với phụ nữ...".

"Ừa! Em ngủ với phụ nữ, thì chị tính gì đây?".

"Không thể nào", chị ta chắc chắn như vậy là vì đã luôn theo dõi nó từng chút một.

"Có đó. Em ngủ với phụ nữ rồi, đủ để chị phá bỏ lời nguyền "vì mình là phụ nữ" của bản thân chưa?".

"Nhưng chị luôn...".

"Kiêu ngạo! Chị thì hiểu gì về em? Nói xem, chị sao nghĩ mình hiểu em, trong khi cả hai chúng ta là cá thể khác biệt", nó tức giận, cắn mạnh vào cổ tay gầy của chị ta.

"Đau!", chị ta giật tay ra theo phản xạ, để lộ gương mặt với đôi mắt đỏ ửng. Dáng vẻ yếu đuối, mỏng manh, dễ bắt nạt đến mức khiến chị ta cùng người nó luôn quen biết nhiều năm tựa như hai nửa cách biệt.

Nó vươn hai cánh tay, choàng qua, ghì cổ chị ta xuống gần mình hơn, "Tiếp theo, chị sẽ làm gì đây, "Quý cô sợ bị ghét" ngu ngốc!".

Chị ta tỏ ra kinh ngạc, khi bắt gặp đôi mắt nó cũng đã đỏ hoe, ngấn nước. Sau nghĩ kỹ một chút, một vài điều luôn bị lờ đi đã dần sáng tỏ hơn. Bắt đầu từ việc nó kể cho chị ta nghe đã ngủ với người bạn diễn cùng, đến những lần công khai vết tích hoan lạc, nói nhiều về các cuộc tình, dáng vẻ tức giận, khó chịu và hiện tại.

"Đừng nói là em thích...".

"Im lặng! Em đã ngủ với nhiều phụ nữ, thêm cả chị cũng không khác gì đâu, đừng cứ biện hộ với lời nguyền của mình. Và kể cả khi chị sợ, thì đáng buồn thay em đã ghét chị rồi".

Chị ta luôn biện hộ vì sợ nó ghét mà chẳng dám làm gì, mà không nhận ra mọi chuyện đã diễn ra. Nó ghét chị ta vì tất cả uất ức mình phải chịu đựng suốt thời gian qua. Cho dù, đôi mắt và hành động nói điều ngược lại.

Nhưng kể cả khi mọi chuyện rõ như ban ngày, thì dường như chị ta vẫn chẳng muốn tiến bước.

"Xin lỗi! Nhận ra mọi thứ vào lúc này, nếu chị vẫn cứ làm. Nó chỉ khiến hai ta đau khổ hơn", gương mặt chị ta vặn lại đầy đau đớn.

Chị ta vẫn là đồ ngu và chết nhát, cùng với gương mặt xấu xí.

Nó nghiến răng, "Chị đang cao thượng cho ai xem vậy. Hai đứa đều tàn ác như nhau cả thôi!".

Cùng với tiếng hét vang lên, lần đầu tiên, họ đã hôn.

Nó chủ động hôn, dù thấy chị ta xấu xí, ngu ngốc, ích kỷ. Đem lời mắng chửi trong lòng biến thành nồng nhiệt, ngấu nghiến, tàn bạo dày vò đổ lên hết đối phương, lòng nhộn nhạo đau nhói. Khác hẳn khi nó bên người khác, âm thanh xung quanh cũng hóa mơ hồ hư vô, lạnh giá.

Gương mặt chị ta đỏ ửng, môi bị cắn bật máu sau khi dứt khỏi nó, nhưng trong mắt lại lấp lánh nụ cười và ham muốn, "Chị có thể sao?". Giọng chị ta đã khàn đi và có chút như run sợ.

Nó thích chị ta hiện tại, thành thật, dễ tổn thương, ngập tràn dục vọng. Và hơn hết, chịu nhìn nó như một con người.

"Vậy chị nghĩ em nói nhiều vậy để làm gì?", nó không rảnh để tâm tình như bà già giống chị ta.

"Nhưng đầu xuân chị vẫn phải kết hôn".

Kể cả khi chị ta yêu nó hơn bất kỳ thứ gì, thì số phận cũng đã an bài.

"Đưa điện thoại đây".

"Em muốn làm gì?", chị ta lo lắng dù vẫn đưa nó điện thoại của mình.

Nó cầm lấy điện thoại của chị ta, nhập mở máy bằng ngày tháng năm sinh của mình, rồi vào xem vài thứ, cười hài lòng, rồi ấn tắt nguồn và ném xuống sàn nhà trải thảm lông mềm.

"Còn vừa đủ".

"Nhưng...".

"Im mồm! Chị từ bây giờ chỉ được nghĩ và nhìn em, đừng cố chống đối".

Đôi mắt nó nhìn chị ta, mong mỏi và bày tỏ toàn bộ mọi thứ. Bất kể, câu chuyện này là có thời hạn. Để rồi như ước nguyện, cả hai đã lao vào nhau những những con thiêu thân mù quáng.

Đêm đó, ghế sô pha dài trở thành giường uyên ương, nó dẫn dắt chị ta ra khỏi lời nguyền, tiến đến điều cấm kỵ. Trải dài những cái chạm, len lỏi trong tiếng thở dốc, những giọt mồ hôi rên rỉ.

Gương mặt, thân thể, hương vị, trái tim... tất thảy điều ẩn giấu của chị ta. Lần đầu, nó đã cận kề đến gần như hòa một.

Nó cảm thấy dễ chịu, thoải mái ngủ say trong vòng tay ôm chặt của chị ta.

Đêm nay, chị ta nhìn nó cận kề, trong đầu nhiều nghĩ ngợi, mơ hồ giữa những ranh giới mong manh, đánh mắt đến tương lai tàn ác, do dự về việc kết thúc mọi thứ như đã định. Song, chỉ với một cái cựa nhẹ của nó, toàn bộ đều tan vỡ.

Kể cả khi biết vào lúc thời hạn đến nỗi đau này sẽ như pháo hoa trên trời, "bùm" phát vỡ thành trăm mảnh, thì những hôm nay vẫn là của nhau trong từng khoảnh khắc. Dù cho đồng hồ "tích tắc" đếm ngược, ba mươi ngày đến khi hôn lễ diễn ra vào đầu xuân năm sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top