Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một số trường đại học trong nước, An Đại là trường mà nhiều học sinh đặt mục tiêu tha thiết mơ ước. Vừa đến mùa tân sinh báo danh, trong khuôn viên trường đã có đầy bóng người lưng đeo bao lớn bao nhỏ.

Hạ Tê Đồng kéo rương hành lý thật to, rốt cục tìm được chỗ báo danh. Điền giấy tờ làm đủ thủ tục, xong một bộ thì nàng cũng thấm chút mỏi mệt.

Sớm biết rằng sẽ như vậy thì hẳn không nên đuổi mọi người về sớm. Hạ Tê Đồng cười khổ. Kéo hành lý đi trên đường, bên cạnh là vài tên tân sinh cùng một học tỷ dẫn đường.

"Ngươi có biết trường chúng ta học nổi danh nhất là cái gì không?" Một tân sinh nói. Người kế bên nghi hoặc, "Nổi danh nhất? Khoa Hoá học? Hay là Khoa Máy tính, nghe nói đều rất lợi hại, thường xuyên giành được giải thưởng quốc gia."

"Không phải cái này, nghe nói nổi danh nhất chính là ---" trước khi nói hết câu, nữ tân sinh dừng một chút, học tỷ dẫn đường ở trước mặt các nàng duy trì trật tự, cười khúc khích rồi bật cười, sau đó nói: "Các ngươi muốn nói đến Viên Ứng Lân hả."

Hạ Tê Đồng cũng có chút tò mò, vừa đi một bên vừa nghe các nàng nói chuyện.

"Đúng vậy, đúng vậy, học tỷ ngươi như thế nào biết?" Nữ sinh kia kinh ngạc hỏi lại. Học tỷ vừa cười vừa nói: "Đương nhiên là biết toàn bộ nhân vật phong vân."

"Nghe nói bộ dáng của nàng đặc biệt đẹp."

"Cái đó sao?" Học tỷ cau mày nghĩ nghĩ, "Nàng là học sinh đại biểu, chờ ngày khai giảng, các ngươi sẽ thấy được. Cho dù tham gia Gương mặt thời đại, nàng cũng sẽ có vô số ong bướm."

"Thật sự sao? Nàng đẹp như vậy." Hai tân sinh kinh ngạc nói.

"Đẹp, vừa mới vào học một năm, người người hướng đến nàng tỏ tình nhiều không kể xiết. Mấu chốt là, có nam có nữ. Đáng tiếc hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Viên Ứng Lân luôn độc lai độc vãng. Ta cùng nàng chung Khoa cũng chưa từng thấy nàng cười qua." Học tỷ lắc đầu.

Hạ Tê Đồng lắc đầu bật cười, cầm lấy khăn tay xoa xoa mồ hôi trên mặt, lơ đãng một động tác lại làm mấy nam sinh chung quanh nhìn đến ngây người.

"Bạn học, ngươi là thuộc Khoa nào?" Một đàn anh dẫn đường đi tới tươi cười nói. Trên người vị đàn anh này lộ vẻ ngoài hài hoà, ngũ quan đoan chính, thoạt nhìn có chút trầm ổn.

Hạ Tê Đồng cười cười, "Khoa Lịch sử." Đàn anh nói: "Ký túc xá Khoa Lịch sử khá xa, ta đi với ngươi."

Chính mình quả thật không biết đường, "Vậy đa tạ đàn anh."

Người đàn anh này không tính là nói nhiều, trên đường đơn giản nói cho Hạ Tê Đồng vài chú ý trong trường, đi nơi nào ăn cơm, thư viện ở chỗ nào, giảng đường ở đâu, lễ đường đại hội tổ chức nơi nào. Trường học rất lớn, hai người đi một hồi lâu mới đến ký túc xá. Phòng ngủ của Hạ Tê Đồng ở lầu hai, nàng đưa chai nước cảm ơn đàn anh rồi sau đó bắt đầu dọn dẹp.

Thu thập giường và vân vân, nàng quả thật không muốn làm. Nghĩ đến đây không khỏi thở dài, quả nhiên vẫn là dẫn người làm đến thì tốt rồi. Hạ Tê Đồng vẫn phải dọn dẹp giường chiếu, nghĩ đến nếu dọn ra ngoài, so ra thì việc học ở đây vẫn tốt hơn.

Ba ngày sau chính là ngày lễ khai giảng, Hạ Tê Đồng là đại biểu của tân sinh, phải chuẩn bị lên phát biểu. Nàng cầm sấp bản thảo đã chuẩn bị tốt, tính toán vừa đi vừa nhìn lại một lần nữa.

Đi tới đi tới, đột nhiên đụng vào một người. Bản thảo trong tay văng lên, rơi tùm lum xuống đất.

"Thực xin lỗi, ta không nhìn thấy ngươi. Không làm ngươi đau đi?" Người đụng nàng nói. Thanh âm rất êm tai, trong lòng Hạ Tê Đồng rục rịch, nàng dám khẳng định giọng này nàng chưa bao giờ nghe qua, nhưng lại có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.

Vì cái gì? Nghe câu hỏi đó lại có loại cảm giác muốn khóc?

Viên Ứng Lân cúi đầu nhìn thấy nữ sinh mà mình đụng vào, thân hình tinh tế, một đầu tóc đen mềm mại buộc ở phía sau. Một thân váy màu lam nhạt. Tuy rằng chưa nhìn rõ gương mặt nhưng nàng cảm thấy người này nhất định là xinh đẹp lắm. Nhưng lại có loại cảm giác thương tiếc đau lòng không thể nói rõ, làm cho ngữ điệu luôn lãnh đạm của nàng không tự chủ được chuyển thành ôn hoà hơn.

"Không có việc gì, không có việc gì." Hạ Tê Đồng nói, cũng không ngẩng đầu, cúi người xuống nhặt bản thảo. Viên Ứng Lân cũng ngồi xổm xuống giúp đỡ nàng nhặt lại. Dư quang Hạ Tê Đồng nhìn qua, nàng chưa bao giờ gặp qua người đẹp như vậy, áo sơ mi màu trắng trong ánh nắng càng làm cho khuôn mặt nàng càng thêm xinh đẹp, tóc ngắn gọn gàng làm cho nàng nhìn phi thường anh khí.

Hạ Tê Đồng thừa nhận chính mình nhìn đến ngây người, người này --- rất quen thuộc.

Viên Ứng Lân cầm bản thảo trong tay đưa cho Hạ Tê Đồng, "Còn đau sao? Muốn đi phòng y tế xem hay không?" Ngữ điệu không tự giác mang theo cảm giác thân thiết.

"Không sao, là do ta không nhìn đường." Hạ Tê Đồng cười cười, trái tim lại bắt đầu kịch liệt nhảy dựng lên.

Viên Ứng Lân còn muốn nói gì nữa, lại thấy có một nữ sinh đi tới, dáng người cao gầy, bộ dáng tú lệ. "Làm sao vậy? Không phải phải lên văn phòng sao? Tất cả mọi người đang chờ ngươi đấy." Nữ tử quay đầu nhìn nhìn Hạ Tê Đồng, không dấu vết kéo tay Viên Ứng Lân.

Hạ Tê Đồng nhíu mày, Viên Ứng Lân rút tay ra khỏi nữ sinh kia, thản nhiên nói: "Bây giờ ta qua đó." Nàng nhìn nhìn Hạ Tê Đồng, Hạ Tê Đồng cười khoát tay với nàng. Viên Ứng Lân cũng cười cười, ôn nhu nói: "Lần sau gặp."

Hạ Tê Đồng nhìn Viên Ứng Lân đi xa, có loại tư vị không thể nói rõ, vắng vẻ, tựa hồ trong cơ thể có cái gì bị đào ra một khoảng trống.

----

"Ngươi nghĩ rằng giữa ta và ngươi, nếu phải lựa chọn thì ta sẽ dễ dàng buông tay? Nếu ngươi quả thật chết trận sa trường, ta cũng sẽ không sống sót một mình." Hạ Tê Đồng nghe được giọng nói của chính mình. Nàng nhìn thấy nữ tử trước mắt, mang theo lưu luyến.

Thời điểm nói lời này, vì cái gì tâm lại đau như vậy? Chỉ nghe người trước mắt cười nói: "Tin tưởng ta, ta nhất định còn sống trở về." Tiếp theo cảnh tượng vừa chuyển, đổi thành một cái ngã tư nàng chưa bao giờ thấy qua, mọi người lui tới đều mặc phục sức cổ đại. Trong tay cầm đèn lồng, cùng nữ tử chậm rãi tiêu sái.

"Cuối cùng cũng có một ngày, ta có thể dẫn ngươi đi xem non sông tươi đẹp này." Một nữ tử thân mặc hoa phục nhìn Hạ Tê Đồng nói. Hạ Tê Đồng nghe được tiếng tim đập của chính mình, nàng giữ chặt tay nữ tử kia, nữ tử ôn hoà nhìn nàng.

Ánh mắt nhu tình như nước như vậy, làm cho nàng cảm thấy trái tim chính mình có nơi thuộc về.

Chính mình vẫn chờ, vẫn chờ, tựa hồ chính là người này.

---

"Tê Đồng, dậy đi." Bạn cùng phòng gọi nàng, Hạ Tê Đồng mở mắt ra, trong nháy mắt có chút không phân rõ chính mình đang ở nơi nào. Cảnh tượng trong mộng cứ như thực như vậy, tựa hồ ngay vừa rồi thực sự phát sinh.

"Hôm nay ngươi phải lên phát biểu, đừng ngẩn người chứ." Bạn cùng phòng cười nói. Hạ Tê Đồng vội vàng đứng dậy, nhưng vẫn tự hỏi người trong mộng kia là ai. Nàng nhớ rõ người nọ mặc hoa phục tối màu tím, lại không nhìn ra bộ dáng của nàng.

Đợi cho thời điểm lên phát biểu, nàng phát hiện, đại biểu năm hai Viên Ứng Lân mà tân sinh nói mấy ngày trước dĩ nhiên là nàng. Viên Ứng Lân cũng nhìn thấy nàng. Luôn luôn cự người ở ngoài ngàn dặm, Viên Ứng Lân thế nhưng lại đi tới, cười nói: "Không nghĩ tới ngươi chính là đại biểu tân sinh. Vinh hạnh."

Viên Ứng Lân vươn tay ra, Hạ Tê Đồng cũng đưa tay ra cười nói: "Thỉnh học tỷ chỉ giáo nhiều hơn." Bàn tay hai người cùng nắm lấy, nháy mắt, trong lòng hai người đều chấn động, tựa hồ chính mình nên nắm tay người này.

"Ta chờ mong biểu hiện của ngươi." Viên Ứng Lân nói, lại cảm thấy như vậy có chút cứng rắn khô khan. "Buổi tối có rảnh không? Không bằng cùng nhau ăn một bữa cơm thế nào?" Nàng cũng không biết như thế nào mình lại nói ra những lời này, sau đó có chút không yên chờ Hạ Tê Đồng phản ứng.

"Có rảnh, vậy bảy giờ gặp nhau ở cổng trường." Hạ Tê Đồng nói. Viên Ứng Lân gật gật đầu, thực tự nhiên đưa tay vỗ vỗ đầu nàng.

Hạ Tê Đồng mới vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy nữ sinh lần trước lôi kéo Viên Ứng Lân, ở một bên như hổ rình mồi nhìn mình. Trong mắt loé lên một loại ghen tị gì đó. Nàng cười cười, xoay người rời đi.

Sáu giờ năm mươi, Hạ Tê Đồng đúng giờ tới cổng trường. Lúc này nàng đã đổi một thân váy liền áo màu trắng, quanh thân không có vật trang sức nào, thoạt nhìn có chút nhẹ nhàng khoan khoái.

Viên Ứng Lân sớm đã chờ ở cổng, quần dài màu đen, áo tối màu tím, hấp dẫn không ít một số ánh mắt. Trong lòng Hạ Tê Đồng nhảy dựng, người trước mắt đột nhiên trùng hợp lại làm một với người trong mộng. Trong lúc nhất thời phân không ra đâu là mộng, đâu là thực.

"Đợi lâu." Hạ Tê Đồng nói. Viên Ứng Lân cười cười, "Không lâu. Chúng ta đi ra ngoài ăn được không?" Gần trường học không có nhà hàng nào đặc biệt tốt, Viên Ứng Lân không muốn tìm qua quýt một quán ăn cho Hạ Tê Đồng.

"Ngươi quyết định đi." Hai người nói xong, chợt nghe bên người có người nói: "Các ngươi muốn ra ngoài sao? Vừa vặn ta cũng muốn đi ra ngoài, không bằng cùng nhau đi."

Viên Ứng Lân nhìn nữ sinh đi đến bên cạnh, Hạ Tê Đồng không nói, chờ đối phương quyết định.

Nàng luôn luôn là người có chủ kiến, không thích người khác thay mình quyết định. Nhưng không biết vì cái gì, sau khi gặp Viên Ứng Lân, nàng hoàn toàn không có chủ kiến của chính mình.

"Không tiện lắm." Viên Ứng Lân thản nhiên nói, "Chúng ta có việc muốn nói." Nàng kéo tay Hạ Tê Đồng rời đi. Đi vài bước rồi Hạ Tê Đồng cũng không nói gì, nàng liền nói: "Nàng là trợ lý hội học sinh, chúng ta cũng không thân."

Tuy rằng không biết vì cái gì phải giải thích nhưng Viên Ứng Lân vẫn muốn giải thích.

Hạ Tê Đồng vốn định đơn giản ứng một tiếng, kết quả lại biến thành: "Nàng thích ngươi." Viên Ứng Lân sửng sốt, sau đó nói: "Ngươi không cần để ý, ta không thích nàng."

"Là bởi vì nàng là nữ nhân sao?" Hạ Tê Đồng hỏi, nói xong lại muốn cắn đầu lưỡi chính mình. Gặp Viên Ứng Lân, nàng tựa hồ không phải là nàng, nàng không phải là người lỗ mãng như vậy.

"Không phải, ta không ngại đối phương là nam hay nữ." Viên Ứng Lân nói. Nếu là những người khác hỏi như vậy, Viên Ứng Lân tự nhiên sẽ không để ý tới, cũng không phải sinh khí hay như thế nào mà là nàng cảm thấy không cần thiết giải thích.

Lúc trước nàng cao hứng hay sinh khí cũng ít thể hiện cảm xúc, dù là có, cũng là mờ nhạt. Rất ít ai có thể điều động cảm xúc của nàng.

Hạ Tê Đồng cúi đầu không biết muốn nghĩ cái gì, Viên Ứng Lân cũng không buông tay nàng ra. Hai người ăn cơm, ở trung tâm khu phố đi dạo một vòng. Dọc theo đường đi, ánh mắt chung quanh cũng không ngừng đưa tới nhìn hai người.

"Ngày mai ngươi phải tham gia tập huấn quân sự sao?" Viên Ứng Lân hỏi. Có chút lo lắng nhìn thân mình mảnh khảnh của Hạ Tê Đồng.

"Ân, không biến tập huấn xong có thể bị đen hay không." Hạ Tê Đồng cười cười, Viên Ứng Lân nói, "Tập huấn quân sự An Đại luôn luôn nghiêm khắc, một tháng tới có chút gian nan." Nàng nhìn Hạ Tê Đồng, "Nếu gượng không được thì điện thoại cho ta, ngàn vạn lần đừng cậy mạnh." Sự lo lắng trong lời nói thực tự nhiên nói ra.

"Được."

Hai người tách nhau trở về phòng ngủ, Viên Ứng Lân tiễn Hạ Tê Đồng đến dưới lầu, nhìn Hạ Tê Đồng rời đi, trong lòng nàng nổi lên một trận không nỡ. Tuy rằng biết Hạ Tê Đồng cũng chỉ là trở về phòng ngủ, nhưng vẫn như cũ luyến tiếc. Chính nàng cũng không hiểu được, nàng cùng Hạ Tê Đồng chỉ gặp nhau hai lần nhưng nàng lại cảm thấy hai người dường như đã nhận thức nhau rất lâu rồi.

Có bao nhiêu lâu đây? Lâu đến nàng nghĩ nàng muốn bảo hộ nàng, nghĩ muốn che chở nàng. Không muốn cùng nàng tách ra. Tựa hồ đây là tình cảm tiềm tàng trong lòng.

Thuận theo giọng nói nhỏ bắt đầu, nàng cảm thấy chính mình đang đợi một người, có người kia thì sinh mệnh của nàng mới đầy đủ. Mà lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Tê Đồng, tất cả tế bào của nàng đều hò hét, "Là nàng, là nàng, nàng chính là người đó."

Ngày thứ hai, Hạ Tê Đồng tập quân sự, huấn luyện viên cực kì nghiêm khắc. Hạ Tê Đồng ngồi nghỉ giữa trưa một chút, cảm thấy vô cùng mệt nhọc. Ra lệnh giải tán một tiếng, tất cả học sinh đều ùa về phía căn tin. Hạ Tê Đồng cười khổ, cảnh tượng như vậy, chỉ sợ nàng đi cũng không còn sót lại cái gì cho mình.

"Tê Đồng, chúng ta chạy nhanh đi thôi, chậm thì cái gì cũng không còn." Bạn cùng phòng nói. Hạ Tê Đồng vừa mới đi vài bước đã thấy Viên Ứng Lân cầm theo một hộp cơm giữ nhiệt thật to đi tới. Trong mắt nàng ôn nhu nói: "Ta mua cơm trưa cho ngươi."

Trong lòng Hạ Tê Đồng ấm áp, sau đó nói: "Tốt, vậy chúng ta đi đến vườn trường ăn đi."

Đại An có cái hoa viên rất lớn, bên trong có mấy cái bàn ghế đá, là địa điểm lý tưởng dùng cơm. May mắn không có người, hai người tuỳ ý tìm một vị trí, Viên Ứng Lân lấy đồ ăn trong hộp giữ nhiệt ra. Có mặn có nhạt, phối hợp vừa vặn.

"Ăn nhiều một chút, buổi chiều ngươi còn phải tập tiếp. Buổi tối trực tiếp tới nơi này, ta sẽ ở chỗ này chờ ngươi." Viên Ứng Lân nói. Hạ Tê Đồng gật đầu.

Nàng sẽ không dễ dàng nhận ý tốt của người khác nhưng người trước mặt này là ngoại lệ.

Rất nhanh, một tháng quân sự trôi qua, bắt đầu từ dạo đó, hai người cùng nhau ăn cơm trưa, cơm chiều. Sau đó bữa sáng cũng ăn cùng nhau. Mà mới xong kỳ quân sự không lâu, vườn trường đã truyền ra tin đồn về hai người.

Nếu là những người khác, chỉ sợ cũng sẽ không có tin đồn nhanh như vậy. Cố tình Viên Ứng Lân là học sinh nổi danh nhất trường, mà Hạ Tê Đồng cũng là một tân sinh siêu quần, xuất chúng. Hai người đều là hai nhân vật cực kỳ xuất sắc, chói mắt.

Bất quá Viên Ứng Lân luôn làm theo ý mình, Hạ Tê Đồng cũng sẽ không để ý người khác, đều không đem chuyện này để trong lòng.

Thời gian rất nhanh tới mùa đông, Hạ Tê Đồng mặc áo bông thật dày nhưng vẫn nhịn không được làm một cái ắt xì. Nàng đợi Viên Ứng Lân, Khoa của Viên Ứng Lân có buổi lễ, nàng lúc nào cũng có ba bốn buổi lễ trong khoá. Chỗ bàn ghế đá hai người thường ngồi bỗng có một bóng người đi đến.

"Yêu, chỉ có một mình, xem ra là bị đá rồi." Một giọng nói truyền đến, Hạ Tê Đồng nhíu mày, quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy trợ lý hội học sinh cùng Khoa với Viên Ứng Lân, nàng nhỡ rõ người này tên Chu Vũ.

"Ta đã nói, người như Viên Ứng Lân, như thế nào sẽ thích một nữ nhân. Không đúng --- nàng hẳn là không thích nhân loại đi." Chu Vũ nói. "Lạnh như băng, nàng tưởng mình có mấy cân lượng ---"

Còn chưa nói hết, Chu Vũ nhìn thấy một bàn tay phóng đại tới, sau đó chỉ nghe "Ba" một tiếng.

Hạ Tê Đồng quơ quơ cổ tay, giọng lạnh lùng nói: "Miệng sạch sẽ một chút." Chu Vũ nói mình như thế nào đều không sao cả, nàng chịu được, nhưng không ai được đặt điều về Viên Ứng Lân. "Mười người như ngươi cũng không so được với một sợi tóc của nàng."

"Ngươi ---" Chu Vũ tiến lên, làm bộ muốn đánh Hạ Tê Đồng, Hạ Tê Đồng nghiêng người tránh thoát, sau đó nói: "Ta mà nghe thêm một lần nữa thì không chỉ là một cái tát tay đâu." Nàng cầm lấy sách vở trên bàn đá, xoay người rời đi.

Ánh mắt Chu Vũ dần biến lạnh, sau đó trở nên có chút điên cuồng đỏ ngầu, nàng có chút oán độc khi nhìn thấy bóng dáng Hạ Tê Đồng rời đi, ngoan độc nói: "Ngươi chờ đó, Hạ Tê Đồng."

---

Đôi lời: Ulatr, tính edit 1 chương hiện đại thử, ai ngờ nó làm cho hơn 3k chữ. Sợ hãi thật. Bù lại phần hiện đại này ngọt ngào và hai người vẫn cute xỉu. Haha... :">

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bhtt