Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh tượng trước mắt Viên Ứng Lân chưa bao giờ gặp qua.

Giường mang phong cách cổ kính, phía sau là hàng loạt người đang quỳ. Một người mặc y phục màu vàng như nam tử cũng quỳ gối cạnh giường.

Mà trước mắt nàng là một nữ tử đang nằm. Nử tử đầu đầy tóc bạc, trên mặt sớm đã in đầy phong sương. Dù vậy có thể nhìn ra, lúc nàng còn trẻ, hẳn là một mỹ nhân tuyệt sắc khuynh quốc.

"Ta chỉ sợ ta không được rồi." Nữ tử chậm rãi nói: "Có nàng làm bạn, cuộc đời này của ta không còn gì hối hận, nguyện kiếp sau ---" ánh mắt nữ tử có chút tan rã.

Viên Ứng Lân rõ ràng chưa thấy qua người này, lại cảm thấy một trận đau triệt nội tâm truyền đến.

"Chờ ta, ta sẽ không để nàng đi qua cầu Nại Hà một mình, đời đời kiếp kiếp, chúng ta đều sẽ ở bên nhau." Viên Ứng Lân nghe giọng của chính mình, có chút già nua, lại cũng đủ trong trẻo.

Viên Ứng Lân thức dậy, xoa xoa nước mắt. Nàng thế nhưng bởi vì một giấc mộng mà thương tâm. Nàng nghĩ thầm có lẽ đó là kiếp trước của nàng.

Đứng dậy mặc quần áo, Viên Ứng Lân đi đến phòng bếp tự làm bữa sáng cho chính mình. Bởi vì nàng cảm thấy cùng người khác ở chung có chút không quen cho nên rất sớm đã dọn ra riêng.

Vào đông có chút lạnh, nàng muốn đi thư viện tìm Hạ Tê Đồng.

Có lẽ --- nữ tử trong mộng chính là Hạ Tê Đồng, nếu không vì sao từ một khắc nhìn thấy Hạ Tê Đồng, nàng lại muốn bảo hộ nàng ấy.

"Ngươi đang xem cái gì vậy?" Viên Ứng Lân cầm túi giữ nhiệt vào thư viện, nhét túi giữ nhiệt vào trong tay Hạ Tê Đồng, nhẹ giọng hỏi. Hạ Tê Đồng dương dương tự đắc giơ quyển sách trên tay.

" Ghi chép về Đại Khải 》?" Viên Ứng Lân cười cười. "Đang xem quyển một?"

"Bản Lâm Võ đế." Hạ Tê Đồng nhẹ giọng nói. "Bài tập cuối học kỳ, ta muốn mượn quyển sách này." Nàng giơ giơ thẻ mượn sách trong tay lên.

Mượn sách xong, hai người từ trong thư viện đi ra, Viên Ứng Lân nói: "Ta không ngờ ngươi lại thích lịch sử Đại Khải."

"Ta cảm thấy đó thực là một triều đại huy hoàng." Hạ Tê Đồng nói. Hai người rất ít thảo luận đến bộ môn của mình. "Quá trình học Sử trước kia cũng đã thích Đại Khải, nếu không phải người nhà phản đối, ta vốn muốn học Khảo cổ."

"Đại Khải trải qua hơn bốn trăm năm, xem như một vương triều trường thọ, nhưng chung quy cũng không thoát khỏi vận mệnh thay đổi triều đại." Viên Ứng Lân nói.

"Vương triều giai đoạn trước, mấy Hoàng đế đều là minh chủ, dù là Hạ đế cũng có thể xưng là quân chủ tài đức. Nhưng tới Lâm Võ đế và Hiếu đế mới là đỉnh cao của cả vương triều. Tiếc là hậu thế quân chủ từ từ ngu ngốc, mặc dù có hai quân chủ phục hưng cũng thoát không khỏi sự suy sụp." Hạ Tê Đồng nói.

"Vậy ngươi thưởng thức nhất người nào?" Viên Ứng Lân hỏi.

"Lâm Võ đế Viên Tinh Dã." Hạ Tê Đồng trả lời không chút do dự.

"Vì sao?"

"Quan hệ của nàng cùng Hoàng hậu Hạ Tử Mặc tuy rằng khiến đời sau có nhiều kiêng dè nhưng chuyện của các nàng quả thật là có thực, được chính sử ghi chép lại là Nữ Đế Nữ Hậu duy nhất. Quan trọng nhất là tình cảm hai người trước sau như một, điểm này thôi đã đủ để ta thích Viên Tinh Dã. Chính sử ghi lại Hạ Hoàng hậu sau khi tạ thế chưa đến hai ngày, Lâm Võ đế cũng lặng yên ly thế. Đủ để thấy hai người tình thâm."

"Nghe nói hai người hợp táng nhưng lại không nhập Hoàng Lăng, đến hôm nay cũng chưa tìm được mộ của hai người." Viên Ứng Lân nói. Hạ Tê Đồng cười cười, "Ta tra tìm sách Sử hồi lâu, trong một quyển dã Sử viết mộ hai người là do Tể tướng Hạ Hàn Thu xây dựng, nhưng cũng không viết địa điểm ở nơi nào?"

Thời điểm nói đến điểm này, ánh mắt Hạ Tê Đồng toả sáng, Viên Ứng Lân cười cười, vỗ đầu của nàng cười nói: "Nếu thích thì có thể tiếp tục ra sức học ngành Khảo cổ."

"Ta đã từng nghĩ đến nhưng chỉ sợ người nhà buộc ta phải đi làm." Hạ Tê Đồng cười cười. "Cha ta vẫn hy vọng ta tiếp quản cơ nghiệp của hắn, lần này ta học ngành Lịch sử, hắn đã rất nhượng bộ rồi."

Viên Ứng Lân vỗ vỗ đầu của nàng, ôn nhu nói: "Lâm Võ đế cùng Hoàng hậu của nàng chính là một người họ Viên, một người họ Hạ. Chúng ta cùng các nàng vừa lúc giống nhau."

Hạ Tê Đồng cảm thấy tim như ngừng đập, cơ hồ quên mất hô hấp.

Viên Ứng Lân nói như vậy là có ý gì? Là đơn thuần nói dòng họ, hay là ---

"Ý của ta là ---" Viên Ứng Lân châm chước dùng từ, ngữ khí của nàng có chút do dự. Không phải nàng do dự chuyện mình nói mà là sợ doạ Hạ Tê Đồng.

"Nếu ngươi muốn tiếp tục học, người nhà không chịu, ta sẽ nuôi ngươi được không?" Nàng chậm rãi nói: "Ta muốn nói --- chúng ta cùng một chỗ đi."

Nói xong, trong lòng nàng có chút không yên, Hạ Tê Đồng là nữ, nàng cũng là nữ, chính là nàng cảm thấy cũng không có vấn đề gì. Trên thực tế, nếu không phải sợ doạ đến Hạ Tê Đồng, có lẽ nàng đã sớm mở lời.

Hạ Tê Đồng cảm thấy trái tim bắt đầu khôi phục nhịp đập, nàng cố gắng khống chế tâm tình của mình, cho Viên Ứng Lân một cái mỉm cười. "Được ---"

Hai người như vậy coi như ước định. Hạ Tê Đồng cũng không ở phòng ký túc xá nữa mà dọn ra ở chung với Viên Ứng Lân. Viên Ứng Lân thuê nhà ở không nhỏ, hai phòng một sảnh, Viên Ứng Lân vừa vặn ở cùng Hạ Tê Đồng vừa giữ được không gian riêng cho mỗi người.

Tuy rằng nói ở cùng một chỗ nhưng hai người cũng không có hành động gì khác. Việc thân mật nhất bất quá cũng chỉ là nắm tay. Mỗi ngày cùng nhau ăn điểm tâm, sau đó đi học, ở trường ngây ngốc một ngày. Tối lại đi mua đồ ăn trở về làm cơm. Mỗi ngày trôi qua rất hưởng thụ.

Hiện giờ Viên Ứng Lân là sinh viên năm hai, nhiệm kỳ mới, nàng thành Chủ tịch Hội sinh viên, sự việc lập tức thay đổi nhiều hơn.

Ngày hôm đó nàng từ phòng Hội sinh viên đi ra, Chu Vũ đi theo phía sau nàng, cười nói: "Ứng Lân, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm trưa đi. Thuận tiện thương lượng hoạt động mấy ngày qua một chút."

Viên Ứng Lân nhìn đồng hồ, thản nhiên nói: "Không được, ta muốn đi tìm Tê Đồng ăn cơm, việc kia để sau giờ cơm lại nói."

"Nhưng buổi chiều còn có khoá." Chu Vũ tươi cười có chút cứng ngắc. Viên Ứng Lân thản nhiên nói: "Vậy tan học nói sau." Chu Vũ ngay cả tươi cười cứng ngắt cũng bày ra không được nữa.

Viên Ứng Lân nhìn nàng một cái, ánh mắt bình thường của nàng đều là thản nhiên, không có hỉ nộ. Nhưng hôm nay không thể nói rõ cảm giác là gì, thế mà lại có chút thâm ý bên trong. Mang theo một tia lãnh ý, tựa hồ có thể đem Chu Vũ đông lại.

Chu Vũ sửng sốt, chờ lấy lại tinh thần, Viên Ứng Lân đã đi xa rồi. Nàng nhìn Hạ Tê Đồng ở ven đường xa xa chờ Viên Ứng Lân, Viên Ứng Lân đi qua vỗ vỗ nhẹ đầu Hạ Tê Đồng, Hạ Tê Đồng không biết nói gì đó, Viên Ứng Lân nhịn không được cười cười.

Chu Vũ và Viên Ứng Lân là bạn cùng phòng, nguyên bản cơ hội kết giao phải nhiều mới đúng. Nhưng không nghĩ tới Viên Ứng Lân vào trường học không lâu liền dọn ra ngoài ở, vì có thể có nhiều thời gian tiếp xúc một chút mà nàng mới vào Hội sinh viên.

Nhưng cho tới bây giờ Viên Ứng Lân cũng không chân chính để ý đến nàng --- ánh mắt Chu Vũ tối sầm. Nàng từng nghĩ, nếu về sau Viên Ứng Lân tìm một bạn trai, nàng đành chấp nhận. Nhưng là nàng không thể chấp nhận Viên Ứng Lân thích nữ, mà bạn gái lại không phải là nàng.

Không biết bắt đầu như thế nào, trường học dần dần lưu truyền một tin đồn, nói Hạ Tê Đồng năm nhất ngành Lịch sử là tình phụ được người bao dưỡng. Nói nàng vì mua các loại hàng hiệu gì đó, không tiếc bán rẻ chính mình.

Tin đồn càng ngày càng nghiêm trọng, tuy rằng Hạ Tê Đồng nghe được nhưng cũng chỉ là cười cười, cũng không để ý đến.

Đến một ngày, giáo viên phụ đạo tìm nàng.

Không biết là ai, ở trên trang fanpage của trường post một bài khởi xướng, bên trong là hình ảnh Hạ Tê Đồng ôm một người đàn ông xa lạ đủ kiểu. Giải thích với giáo viên phụ đạo một phen, Hạ Tê Đồng đi ra khỏi văn phòng.

Nàng vốn không bận tâm tới chuyện này nhưng không nghĩ tới người lưu truyền tin đồn lại không chịu dừng tay. Hình ảnh này không có cái nào thật, toàn là ảnh photoshop chuyên nghiệp cho nên vừa nhìn cũng không thể nhận ra ngay là giả tạo.

Nàng không ngại người ngoài thấy thế nào, nàng chỉ để ý Viên Ứng Lân có tin lời đồn hay không. Trở lại nhà hai người, Hạ Tê Đồng đem vẻ u sầu cất giấu lại một chút, chuyện này nàng có nên mở lời đầu tiên tìm hướng giải quyết hay không?

"Về rồi à, giáo viên phụ đạo tìm ngươi có chuyện gì?" Viên Ứng Lân đã nấu xong bữa trưa, chờ Hạ Tê Đồng. Hạ Tê Đồng cười cười, "Không có gì, một ít chuyện trong lớp thôi." Nàng ngồi xuống.

Mấy ngày này Viên Ứng Lân đều rất bận, sắp tới kỳ nghỉ đông, nàng có nhiều việc phải làm. Hạ Tê Đồng nghĩ thầm, nàng hẳn còn chưa biết chuyện này, cũng không biết phải nói với Viên Ứng Lân như thế nào.

"Nghỉ đông ngươi có muốn đến nhà ta một thời gian hay không?" Viên Ứng Lân hỏi.

"Nhà ngươi?" Gia đình Viên Ứng Lân ở nơi khác, nàng tự nhiên là phải về nhà. Nhất thời Hạ Tê Đồng đem chuyện tin đồn vứt ra sau đầu. "Ta đi thích hợp không? Người nhà ngươi ---"

"Không sao, hiện tại anh trai ta là chủ nhà. Cha mẹ ta đang ở nước ngoài." Viên Ứng Lân cười cười, "Hẳn là bọn họ sẽ không để ý tới việc này."

Hạ Tê Đồng cười cười, "Vậy được thôi." Nàng phải nhanh giải quyết chuyện tin đồn kia mới được.

Ngày hôm sau, trên fanpage của trường lại ùn ùn xuất hiện hình ảnh nguyên gốc Hạ Tê Đồng bị cắt ghép thành hình ảnh bao dưỡng. Còn có người làm một bài phân tích kỹ thuật photoshop. Tin đồn Hạ Tê Đồng được bao dưỡng lập tức bị sụp đổ.

Sau đó, tuần lễ thi cử đến, mọi người cũng không còn hứng thú hóng chuyện, bắt đầu tập trung vào ôn thi. Chuyện này cũng chậm rãi bị phai nhạt. Tiếp đó, Hạ Tê Đồng nói với gia đình muốn đi chơi vài ngày, sau đó đi lên máy bay cùng Viên Ứng Lân.

Gia đình họ Viên ở một nơi nhìn vào là biết thuộc dạng danh vọng gia tộc, hiện giờ anh trai của nàng là Viên Ứng Kỳ làm chủ. Hạ Tê Đồng rất ít khi nghe Viên Ứng Lân nhắc tới người nhà, thời điểm nhìn thấy Viên Ứng Kỳ, phát hiện hắn có bộ dạng rất giống Viên Ứng Lân. Chỉ là lớn tuổi hơn Viên Ứng Lân một chút.

Viên Ứng Kỳ phân phó người đem hành lý Hạ Tê Đồng sắp xếp vào, lại cho người dẫn nàng đi xem phòng ngủ. Chờ Hạ Tê Đồng đi rồi, hắn nhìn chằm chằm Viên Ứng Lân hỏi: "Quan hệ của các ngươi là gì?"

"Người yêu."

"Ẩu tả." Viên Ứng Kỳ cả giận nói. Sau đó đi vài bước trong phòng, chậm rãi nói: "Nếu ngươi chỉ là tò mò chơi vui, ta sẽ không quản ngươi, còn nếu là thật, ta khuyên ngươi nhanh chóng cắt đứt."

"Vì cái gì? Ngươi cùng anh Hạ không phải cũng vậy sao?" Viên Ứng Lân lạnh lùng nói: "Chỉ cho phép mình làm, không cho phép người khác làm sao?"

"Ta cùng Hạ Tần ---" Viên Ứng Kỳ giảm khí thế lại, "Chính bởi vì chúng ta đã vậy, ta không muốn ngươi cũng đi con đường này."

"Muộn rồi." Viên Ứng Lân xoay người rời đi. Lưu lại Viên Ứng Kỳ cười khổ.

"Coi như hết, mỗi người đều có một vận mệnh riêng." Viên Ứng Lân đi rồi, một người từ bên trong thư phòng đi đến. Đứng cạnh Viên Ứng Kỳ, đưa tay xoa xoa trán cho hắn.

Nhìn thấy người mình yêu, Viên Ứng Kỳ cười khổ. "Em gái này của ta từ nhỏ sinh ra đã khó gần, năm đó ta còn lo lắng nàng sẽ độc thân cả đời, không nghĩ tới ---"

"Việc này không phải rất tốt sao?" Hạ Tần ôn hoà cười cười.

"Ta nghĩ phải báo cho cha mẹ như thế nào trước." Viên Ứng Kỳ lắc đầu.

Sau khai giảng, Chu Vũ nhận được thông báo trao đổi sinh. Nói nàng phải xuất ngoại du học theo chương trình học. Không đợi nàng có phản ứng, đã bị trường học đưa ra khỏi nước. Hạ Tê Đồng có chút nghi hoặc, như thế nào nói đi là đi. Viên Ứng Lân lại không có kinh ngạc gì.

(Khỏi nói cũng biết Dã tỷ ra tay sau lưng để bảo vệ Mặc tỷ rồi. :))) )

Vài năm sau, Viên Ứng Lân tốt nghiệp, ở lại An Thành, giúp đỡ gia đình quản lý cơ nghiệp ở đây. Hạ Tê Đồng cũng thi đậu ngành Khảo cổ của An Đại.

Lại qua vài năm, hai người không để ý phản đối, đi Hà Lan đăng ký kết hôn.

Có lẽ một đời này, tình yêu của họ bình thản như nước, kiếp này, yêu như vậy cũng đã đủ trân quý.

Cuối cùng kết thúc.

---

Đôi lời: Haha... Phần hiện đại bao ngắn. Chỉ có hai chương duy nhất. Tuy không được ăn đường nhiều nhưng đọc cổ đại đến hiện đại, Dã tỷ và Mặc tỷ cứ như vậy yêu đương thật là ngọt. Mình rất thích cách họ quan tâm đến nhau. :"> Được rồi, sắp tới lại khá bận, mình lại quay về lấp hố bộ cổ đại đây. Để tránh nhàm chán, chắc phải đào 1 hố song song tiếp. :))) Mọi người muốn đọc cổ đại tiên phép hay hiện đại thanh xuân vườn trường?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bhtt