Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37: Có tật giật mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuất Lạc Giang bất đắc dĩ phải trở về phòng của mình để ngủ vì sự trở về của Khuất Dĩ Phong. Mặc dù nàng có bao nhiêu muốn ở bên Diệp Linh túc trực thì luận quan hệ cũng không đến phiên nàng quan tâm thái quá.

Bất mãn cả đêm ai oán về đủ thứ, mãi tận 4 giờ sáng mới chợp mắt được, Khuất Lạc Giang lúc tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao ba sào. Khẩn trương tắm rửa qua loa, nàng lập tức chạy đến phòng Diệp Linh xem tình trạng của đối phương. Chỉ là thời điểm đứng trước chiếc giường trống không, Khuất Lạc Giang không hiểu sao dâng lên tia hốt hoảng cực độ.

Xoay người bước xuống lầu tìm kiếm kĩ lưỡng, vẫn là không thấy bóng dáng Diệp Linh. Cũng không màng đến ba mẹ nàng đang ở phòng ăn, trực tiếp túm lấy áo cô người hầu lớn giọng.

"Diệp Linh đâu?"

"Dạ... Dạ... Lúc sáng cô chủ muốn ra ngoài... Đã đi từ 8 giờ hơn một chút."

Cô người hầu đáng thương còn chưa kịp hiểu vì sao bản thân lại đột nhiên bị "bạo hành" thì tiếng xe bên ngoài lại lần nữa đem tâm kẻ gây chuyện treo lên cành cây. Khuất Lạc Giang hung hăng ra đến cửa, liền không ngoài dự đoán nhìn thấy thân thể đơn bạc của Diệp Linh bước xuống xe.

Nếu nói không tức giận vì Diệp Linh không biết quý trọng sức khỏe thì có lẽ là loại dối lòng vụng về nhất. Thế nhưng sườn mặt quá mức mong manh và xanh xao kia lại là thứ vũ khí triệt để đánh gãy bao nhiêu tức giận trong lòng nàng.

Có lẽ nhận thức được ánh nhìn chăm chú của ai đó phía trước, Diệp Linh liền ngẩng mặt đưa mắt về phía cửa chính. Mặc dù Khuất Lạc Giang đứng yên lặng ở đó cái gì cũng không nói, thế nhưng từ trong ánh mắt sáng rực kia Diệp Linh đều có thể đọc được tia bất mãn của đối phương.

Nguyên bản còn đang chờ đợi Diệp Linh tới gần để quở trách một phen, không ngờ khoảnh khắc tưởng chừng đối phương sẽ dừng lại trước mặt nàng thì một chút lưu tình Diệp Linh cũng không biểu lộ. Ánh mắt hàm chứa tia lãnh mạc xa cách, như có như không lướt qua ngũ quan nàng.

"Chị..."

Khuất Lạc Giang bất giác giật mình, có lẽ từ lâu lắm rồi nàng mới có dịp nhìn thấy khoảng cách vô hình giữa cả hai, thứ mà ngày đó Diệp Linh đánh đổi tự trọng để dẹp bỏ. Hai mắt mở to, mi tâm cũng nhíu chặt gắt gao.

"Vào nhà thôi."

Chờ đợi dõi theo thân ảnh cao gầy kia chậm rãi tiến nhập, Khuất Lạc Giang không biết mình đang chờ đợi điều gì. Phải chăng là cái xoay người ưu nhã, rồi Diệp Linh sẽ ôn hòa nở nụ cười trấn an?

Nhưng không, cho đến khi khuất dạng sau cánh cửa, Diệp Linh thủy chung đều duy trì lạnh nhạt. Tựa hồ mối quan hệ của cả hai không có nửa điểm vượt quá vòng xoáy chị dâu - em chồng.

Tâm lập tức trầm xuống, Khuất Lạc Giang luôn kiên định với lựa chọn của mình giờ đây lại lộ ra tia mất mát nho nhỏ. Bất quá rất nhanh đã bị tư thái cao ngạo thường ngày lấp đi. Theo chân Diệp Linh bước vào nhà, nàng nhìn thấy đối phương hiếu thuận ngồi bên cạnh mẹ mình, khóe môi câu lên thành nụ cười đẹp đẽ đến mức không chân thật.

"Thưa ba, thứ này là dược phẩm rất hiệu quả con nhờ bạn tìm mua ở Tây Tạng, cũng là thuốc đặc trị bệnh tim cấp tính."

Diệp Linh đem hai bao lớn trong tay cung kính đưa cho Khuất lão gia, sau đó dặn dò kĩ lưỡng liều lượng sử dụng mới an tâm. Mà ba nàng, đương nhiên vô cùng hài lòng với biểu hiện của con dâu, liên tục gật đầu thỏa mãn.

"Phiền phức con rồi. Bệnh của con cũng vừa khỏi, nên tĩnh dưỡng nhiều một chút."

"Dạ, thưa ba."

Đối với Diệp Linh nhu thuận, Khuất lão gia từ sớm đã nhận ra. Vì thế khi Khuất Dĩ Phong ngỏ lời muốn lấy Diệp Linh làm vợ, ông không hề đề cập đến xuất thân môn bất đăng, hộ bất đối của nàng ta. Chỉ biết nữ nhân kia thật sự rất xứng đáng để trở thành Khuất phu nhân kế nhiệm. Ông cũng đã lớn tuổi rồi, sớm hay muộn thì gia sản Khuất gia đều phải dựa vào lớp trẻ gánh vác.

Người yên lặng ngồi cạnh Diệp Linh là Khuất phu nhân thời điểm này lại bất ngờ đem lực chú ý đến Khuất Lạc Giang phía xa. Dù cho đứa nhỏ kia che giấu thật khéo, nhưng ánh mắt của nó khi chuyên chú đặt lên tấm lưng Diệp Linh đều là bộ dáng ưu thương hòa lẫn mất mát.

Nuôi con hơn hai mươi ba năm, đây là lần đầu tiên bà chứng kiến nhiều biến đổi của con gái mình đến thế. Vốn là đứa đơn giản, Khuất Lạc Giang từ nhỏ luôn ưa thích khép mình trong thế giới của chính nó, ngay cả người trong nhà đều muốn khó khăn xâm nhập. Vậy mà khi nhìn thấy ánh mắt phức tạp kia, bà có cảm giác Diệp Linh đã được con gái mình triệt để thu vào trong lớp vỏ nhỏ để bảo hộ.

Nếu nói tình cảm chị em thật tốt, bà tổng cảm thấy không có khả năng. Còn nói đến loại cảm tình khác, bà lại nghĩ không ra ái muội đó gọi là gì. Chỉ biết đáy mắt của Khuất Lạc Giang hàm chứa thật nhiều mâu thuẫn nội tâm khó thấu.

Ngẫu nhiên tán gẫu một chút, Khuất lão gia cũng Khuất phu nhân vì mệt mỏi đều lên lầu nghỉ ngơi. Mà Diệp Linh, cũng không muốn chậm trễ đến nơi cần đến.

Đứng trước cửa phòng Khuất Lạc Giang, Diệp Linh chần chừ trong phút chốc, động tác trên tay vì thế dừng trên không trung thật lâu. Có những thứ nàng không thể tùy tiện cho đi, cũng như tự hạ thấp giá trị của nó.

Cuối cùng sau khi buông ra tiếng thờ gắt, Diệp Linh quyết định quay người đi thẳng lên tầng thượng. Nơi này từ sớm đã được Khuất Dĩ Phong trang hoàng lại thành địa điểm lấy cảm hứng hoàn hảo nhất cho nàng, nhưng thủy chung vẫn chưa phát huy tác dụng.

Hóa ra ở nơi biệt thự ngột ngạt này lại tồn tại một nơi thoáng đãng như thế. Tựa hồ từ nơi đỉnh cao này nhìn xuống có thể thấy toàn bộ mọi thứ ở dưới kia. Nàng đem người tựa vào lan can vững chắc, đôi con ngươi nheo lại dõi theo nhất cử nhất động của vạn vật.

Kỳ thật con người Diệp Linh rất đơn thuần. Niềm mơ ước lớn nhất của nàng từ nhỏ là có một gia đình đủ đầy hạnh phúc, vậy mà số phận lại nhẫn tâm trêu đùa khát vọng chân chính đó. Có đôi khi Diệp Linh thập phần muốn trách móc bản thân vô lực, muốn hét lên phát tiết ưu phiền trong lòng. Thế nhưng ai cho nàng cái quyền được tự tiện bộc lộ? Ai sẽ đem nàng bảo hộ mỗi khi yếu mềm?

Soạt...

Còn đang đắm chìm trong hoài niệm xưa cũ, Diệp Linh bất ngờ bị tập kích bởi chiếc áo khoác mang tư vị quen thuộc. Mùi thảo dược.

"Chị định khiêu khích đạo đức nghề nghiệp của tôi?"

Khuất Lạc Giang bất mãn hạ giọng, đôi con ngươi liền không cố kỵ ném cho đối phương cái nhìn trách móc.

"Ừ, thì em sẽ làm gì?"

Đối đáp với Khuất Lạc Giang sinh khí, Diệp Linh lại bất ngờ bướng bỉnh đôi co. Nàng kéo mép áo khoác phủ lên đôi vai gầy của chính mình, như muốn đem toàn bộ cơ thể vùi vào trong ổ ấm áp đó.

Hành động khả ái mâu thuẫn với lời nói của Diệp Linh tự nhiên lọt vào mắt Khuất Lạc Giang, khiến nàng nhịn không được hạ mi né tránh. Chỉ sợ nếu còn tiếp tục đắm chìm, mị lực của Diệp Linh sẽ lấy tốc độ ánh sáng nuốt chửng kháng nghị của nàng.

"Chị không đoán được tôi sẽ làm gì sao?"

"Bác sĩ Khuất, nhớ không lầm công tác của em là bác sĩ khoa não, thế nào lại có hứng thú với suy đoán tâm lý người khác đây?"

Diệp Linh tư thế ngả ngớn, thanh âm đều không đứng đắn ngã vào lòng Khuất Lạc Giang, khiến hai má nàng mới đó nổi lên hắc tuyến nay đã bị ngượng ngùng xâm chiếm. Mảnh ửng hồng dần lan tỏa đến cổ, rõ ràng cơ thể cũng đang nóng lên từng giây. Trêu chọc đứa nhỏ này, quả thật rất thú vị.

"Sao không trả lời tôi?"

Nheo mắt đảo qua ngũ quan quá mức kinh diễm kia, Khuất Lạc Giang thực không hiểu vì sao trong thời gian ngắn như vậy lại có thể dùng hai loại thái độ đối nàng.

"Chị muốn tôi thừa nhận điều gì?"

Ngữ khí của Khuất Lạc Giang không giống như thường ngày, mà là thiếu mất một tầng kiên nhẫn. Bất quá đều nằm trong dự đoán của Diệp Linh.

"Điều em đang nghĩ, nói ra đi."

Thanh âm dụ hoặc từ miệng Diệp Linh lúc này ngọt đến khó dùng đường so sánh. Mặc dù biết đó là cái bẫy ngọt ngào, thế nhưng Khuất Lạc Giang là tình nguyện nhảy vào.

"Tôi sẽ lo lắng cho chị."

"Chỉ lo lắng thôi sao?"

"Tôi...sẽ đau lòng. Rất đau lòng."

Nhìn thấy bộ dáng thành thật của Khuất Lạc Giang, Diệp Linh đột nhiên nổi lên loại xúc động muốn hôn. Kỳ thực cảm quan đã nhanh hơn lý trí một bước, Diệp Linh cúi xuống đặt lên môi Khuất Lạc Giang nụ hôn đầy tính chiếm hữu.

"Ưm... Chị..."

"Còn chưa đủ, nhưng tôi cho em ghi nợ."

Hoảng sợ tạo ra khoảng cách giữa hai người, Khuất Lạc Giang có chút xấu hổ khi nhận ra chính mình là người đem đối phương ghì chặt từ nãy đến giờ. Nghĩ cũng không kịp nghĩ, nàng đã một mạch xoay người chạy xuống lầu, xui xẻo lại đụng trúng mẹ nàng đang chuẩn bị đi lên.

"Tiểu Giang, con sao vậy?"

"Con...không sao!"

Như là chạy trối chết khỏi thứ gì đó, Khuất phu nhân còn chưa kịp hỏi câu thứ hai đã không thấy bóng dáng con gái mình nữa. Tầm mắt bà đăm chiêu thật lâu, rõ ràng lúc nãy hai má của con gái đều đỏ lên quỷ dị, nếu thực sự tin là không sao, chỉ sợ học sinh lớp 1 còn trề môi khinh thường.

Suy tư thu về tay trắng, bà đành gạt bỏ những giả thuyết lung tung bước lên tầng thượng. Thế nhưng ngay khi chuẩn bị bước đi, thân ảnh cao gầy của Diệp Linh lại bất ngờ xuất hiện phía sau cánh cửa. Điềm kỳ lạ là trên mặt nàng ta cũng được điểm lên hai mảng hồng thuận, chỉ khác ở chỗ tư thái Diệp Linh là mãn nguyện, còn con gái của bà lại là loại bát quái khó thấu hiểu...

P/s: ta nói chứ bà Khuất này đánh hơi đc rồi nha =)))) bữa nay lộ ra hết rồi. Mà Diệp Linh không hiểu sao lại phúc hắc như vại nữa =))))) Khi dễ Giang babe hoài, còn Giang babe thích tỏ vẻ lãnh đạm mà lần nào cũng fail =))))))

Hãy cmt cho An nhé :********





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top