Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 105: Nhà họ Tề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng chủ nhật, Đổng Yên đã vội vã chạy xuống gara lấy chiếc siêu xe Audi lên để hộ tống cả nhà đến điểm hẹn. Đương nhiên Tô Uyển cũng muốn rủ theo Trương Đình Ngữ nhưng người kia lại đột ngột có công tác, nên nàng đành ủy khuất bản thân chen lấn trong xe họ Đổng độc mồm.

"Tô Uyển, dạo này làm tổng tài, sung sướng quá nhỉ?"

Đổng Yên vừa lái xe vừa châm chọc Tô Uyển, nguyên lai vụ làm hòa của Trương Đình Ngữ và đệ tử chân truyền đã được truyền đến tai Đổng đại nhân. Ban đầu nghe còn tưởng Tề Đình hoa mắt nhìn nhầm, không ngờ còn có cả Tề An làm chứng. Nhưng chưa kịp vui mừng thì Tô Uyển lại bị chuyển công tác đi nơi khác.

"Cô còn nói! Tôi đang rầu thúi ruột đây!"

Dựa vào cửa sổ ghế sau, Tô Uyển bất mãn lầm bầm cau có. Cái mũi nhăn lên cùng khoé môi hạ xuống ủy khuất không còn tính từ diễn tả cũng đủ thấy là có bao nhiêu tiếc nuối vị trí giám đốc tiêu thụ kia. Tuy Song Hạ là chuỗi kinh doanh lớn không kém Trương thị nhưng vẫn là gần gũi vợ yêu thì có hứng thú làm việc hơn.

"Tiểu Tô, dù sao Trương tỷ vẫn dành thời gian để hai người gặp mặt sau giờ làm mà."

Tề Đình từ ghế phụ lái quay đầu xuống an ủi, gương mặt hiện rõ mấy chữ lạc quan khiến Tô Uyển bất khả dĩ phải dẹp bỏ bộ dáng rầu rĩ đi, thở dài một cái, tầm mắt bất giác rơi lên Tề An sớm đã thiếp đi vì dậy sớm.

"Nếu Ngữ cho tôi về ở chung thì tốt rồi."

"Cô phấn đấu đi!"

Cuối cùng trong mỗi cuộc nói chuyện, Đổng Yên vẫn là người cho Tô Uyển một câu cổ vũ, và Tề Đình luôn luôn gật đầu tán thành. Ăn ý như vậy âu cũng là loại động lực mạnh mẽ cho Tô Uyển tiếp tục phấn đấu giành lại trái tim người yêu. Tô Uyển nhún vai thỏa hiệp, mà mối nghi hoặc khác lại bất chợt nảy ra.

"Được rồi được rồi! Mà chúng ta đi đâu vậy?"

Nhắc mới thắc mắc, đến giờ Tô Uyển vẫn chưa biết chính xác bản thân sẽ đi đâu, chỉ nghe Đổng Yên quảng cáo không ngừng sẽ có thức ăn ngon, ngồi đệm êm thôi.

"Chút nữa sẽ biết, cô nhiều chuyện quá!"

Đến phiên cằn nhằn của Đổng Yên, Tề Đình không khỏi bật cười tỏa nắng. Có lẽ đã lâu lắm rồi không có cảm giác sung sướng khi biết trên thế gian này còn một người thân nữa, Tề Đình không nén được tia hồi hộp dâng lên trong lòng.

Lái xe thêm 30 phũt cả nhà nhốn nháo 4 người dừng lại trước một biệt thự xa hoa ở ngoại ô. Tô Uyển là người đầu tiên nhảy dựng lên khi trông thấy kiến trúc có phần quen thuộc này, mà quả thật nàng đã kinh ngạc thốt lên.

"Đây là biệt thự Hạ tổng mà!"

"Cô biết à?"

Đổng Yên vửa cởi dây an toàn vừa hỏi, nguyên lai người vào được bên trong biệt thự này cũng không đơn giản đi. Tô Uyển cùng lắm chỉ là nhân viên dưới trướng Mạc phu nhân, biết đến nơi này cũng gọi là có chút kì lạ. Tô Uyển mím môi quan sát lại lần nữa, đây còn không phải là nơi ở của con gái Mạc phu nhân thì là nơi nào. Nhớ lại dạo trước được đến đây đúng một lần để giao tài liệu,còn chưa kịp diện kiến chủ nhân là Hạ tiểu thư đã bị Mạc Tư Tư ngăn cản không cho vào. Tô Uyển cố dằn xuống bất an, theo sau Đổng Yên và Tề Đình tiến nhập.

Đi bộ một đoạn ngắn đã đến cửa chính, mà người ở đó đón tiếp lại là vị phu nhân thoạt nhìn rất trang nhã. Hình như với Mạc Tư Tư chỉ có xinh đẹp hơn chứ không kém, Tô Uyển nhịn không được quan sát kĩ hơn. Người kia đơn giản nở nụ cười dịu dàng khi gia đình nàng tiến lại.

"Chào cả gia đình. Đây là..."

Tề Ngữ Yên đầu tiên là xoa đầu tiểu An, sau đó hướng Tề Đình biểu tình âu yếm, trao cho Đổng Yên cái gật đầu, còn khi nhìn thấy Tô Uyển đứng sau, đôi mắt bà chợt ngưng trọng trong một giây, sau đó mau chóng rút đi không còn một mảnh. Đối với sự tình này Tô Uyển cũng không mấy xa lạ, nàng tiến lên phía trước cúi đầu tự giới thiệu mình, lưu loát hệt như khi ở thương trường.

"Xin chào, tôi là Tô Uyển, rất vui được quen biết phu nhân."

Tô Uyển thay đổi khẩu ngữ bằng ngôn ngữ kính trọng, ngay cả xưng hô cũng cầu kì hơn ngày thường khiến Tề Ngữ Yên nhịn không được vươn tay vuốt lấy mái tóc suôn mượt của đứa trẻ trước mặt, trong lòng từ sớm đã thầm khen ngợi Mạc Tư Tư dạy dỗ đứa trẻ này trong hai năm đã có bao nhiêu tiến bộ. Nhưng Tề Đình với bản tính nhạy cảm nên sớm đã thu vào mắt biểu tình kì lạ của Tề Ngữ Yên với Tô Uyển, nhưng vì nguyên cớ gì mà ngay cả ánh mắt cho đến hành động đều ẩn chứa tia ôn nhu khác lạ thì Tề Đình không thể đoán ra. Trong khi đó, Tề Ngữ Yên vẫn không hề rời lực chú ý khỏi Tô Uyển đứng trước mặt, khóe môi khẽ hé như thì thầm với chính mình.

"Ngoan, không ngờ đã lớn thế này."

Thanh âm du dương của Tề Ngữ Yên như có như không rót vào tai Tô Uyển lẫn những người xung quanh, làm cho nàng có chút khó xử giương đôi mắt to tròn về phía Tề Ngữ Yên. Cố lục lại kí ức một tí, hình như nàng chưa từng gặp vị phu nhân trước mặt, thế nào lại có thể nói ra câu của cố nhân như thế. Tô Uyển bối rối nhìn Tề Ngữ Yên đột nhiên lại trở nên vô cùng thân thiết cũng không biết nói gì. Cùng lúc đó, Tề Đình lên tiếng đánh vỡ không khí quỷ dị.

"Tiểu Tô, đây là a di của tôi, người tôi đã nói với cậu mấy ngày trước."

Đối với hành động cứu vớt tâm tình Tô Uyển, nàng cong khóe môi lên âm thầm trao đổi ánh mắt biết ơn với bằng hữu lâu năm, mặt khác mau chóng hướng vị phu nhân kia chào lần nữa.

"Xin chào, Tề phu nhân."

"Ta là Tề Ngữ Yên, vào đi."

Tề Ngữ Yên vẫn nắm tay Tề An, tay còn lại mời cả 3 cô gái trẻ tiến nhập biệt thự rộng lớn. Chẳng trách Mạc Tư Tư hôm nay cố tình đem Hạ Tử Nhiễm đi nơi khác công tác, nếu không chỉ sợ với linh cảm của đứa nhỏ đó sớm muộn cũng sẽ nhận ra điều bất ổn. Tề Ngữ Yên dẫn cả gia đình băng qua một hành lang lớn đến phòng khách ấm áp hơn đại sảnh lạnh lẽo phía sau cửa chính, từ đầu đến cuối vẫn để mắt đến những thứ có liên quan đến Hạ Tử Nhiễm.

"Ngồi đi, ta đi làm chút gì đó cho các con ăn."

"Yaaaa, con cũng muốn đi!!!"

Tề An còn chưa kịp đợi người lớn lên tiếng đã giật giật cái tay của Tề Ngữ Yên đòi theo, nguyên lai đứa nhỏ cũng thích bà dì ôn nhu này đi. Tề Ngữ Yên không phản đối, để lại Tề Đình, Đổng Yên và Tô Uyển li khai vào phòng bếp. Đợi bóng lưng kia vừa đi khỏi, Tô Uyển đã nhanh nhảu khều khều Tề Đình còn mải ngắm nghía kiến trúc độc đáo của căn phòng.

"Đình Đình, đó là dì của cậu à?"

"Ừ, em của mẹ tôi đã lâu lắm rồi không có gặp. Hôm trước cùng Yên đi đến khu mua sắm, tình cờ hội ngộ được."

Tô Uyển chau mày tiếp nhận thông tin, đáng ghét cho cái gì bằng hữu lâu năm, chuyện quan trọng như vậy cũng không chịu nói cho nàng nghe, còn bày đặt bày ra bộ dáng thần thần bí bí rủ rê đến đây, báo hại nàng còn nghĩ sắp được ăn ngon hay gặp idol. Ngồi cạnh Đổng Yên, Tề Đình là bị khe mắt híp kia nhìn đến ngại ngùng, đành nhìn Đổng Yên đại lão công cầu cứu. Đổng Yên phải nói la siêu cấp thê nô khi mà vừa nhận được tín hiệu của vợ yêu, trung khu thần kinh đã lập tức phản kháng trừng lại Tô Uyển, thậm chí còn diễn sâu vểnh mỏ lên

"Cô híp cái gì? Có hay không thấy vợ tôi đẹp?"

"Mốc xì, đến cái gì tôi còn nhìn được từ lâu."

"Cô..."

Đổng Yên dạo này không hiểu là do công lực bị giảm sút hay do Tô Uyển tu luyện tiến bộ mà lúc nào cũng bị nàng ta dùng Tề Đình làm yếu điểm trong những cuộc cãi nhau. Mà tựa hồ Tô Uyển sớm đã quen với núi lửa kia, cũng không quan tâm đến vợ chồng son khiến người ta phát hờn ngồi cạnh, tầm mắt bắt đầu quan sát xung quanh.

Tô Uyển không hiểu sao trong lòng lại ẩn ẩn một cảm giác rất kì lạ. Không nghiên cứu thì thôi, chứ càng nghiên cứu lại càng phát hiện mọi thứ có điểm quen thuộc, tựa hồ đã nhìn thấy ở đâu rồi nhưng lại không tài nào nhớ ra. Lắc đầu mấy cái, Tô Uyển tự nhủ bản thân có lẽ dạo này làm việc nhiều quá lại sinh ra ảo tưởng. Dù kí ức 10 năm trước bị chôn vùi có tốt đẹp đến mấy thì khả năng được sinh ra trong nhung lụa như thế này cũng khó xảy ra đi.

"Này Đình Đình, cậu có cảm thấy..."

Cạch...

Lời còn chưa nói, tiếng cửa mở ra khiến cả ba đều bị kinh hách ngoái đầu lại nhìn. Bóng dáng xuất hiện ở cửa lại ngoài dự đoán không phải Tề Ngữ Yên dịu dàng cùng đứa nhỏ Tề An mà lại là...

"Tần... Tần.... Tần đại.... minh tinh....!!!!!!!!!"

Tô Uyển vừa nín thở vừa lắp bắp chỉ ngón tay về phía cửa, tâm tình có phần kích động cực điểm. Nếu đây là mơ, đáng lẽ phải có vầng hào quang bao quanh đệ nhất mỹ nữ Thượng Hải kia chứ! Nhưng thân ảnh yêu kiều hoàn mỹ ở cửa lại đơn giản đưa đôi mắt phượng bất ngờ về phía ba vị khách. Dù không phải là fan hâm mộ của Tần Sở Hàm nhưng đối với mấy cái cd mà Tô Uyển vác về cũng không được gọi là vô cảm đi, hiển nhiên nhận ra người trước mặt là tình yêu màn ảnh duy nhất của Tô Uyển rồi. Tóc dài thướt tha như dải lụa mềm, làn da trắng hồng chỉ cần nhìn cũng đủ biết có bao nhiêu tốt đẹp, còn chưa kể đến ngũ quan cực kì tinh xảo mà chỉ có thể dùng bốn chữ "như tiên giáng trần" để diễn tả vẻ đẹp nữ thần kia. Con ngươi phản ánh tia nhìn xuyên thấu mọi loại ngưỡng mộ hướng nàng, dưới ánh nắng, Tần Sở Hàm trông không khác gì bức tranh dùng tâm huyết một đời của người họa sĩ để vẽ ra. Nhưng đợi cả nửa ngày mà cả ba vị khách đều không ai lên tiếng, hai cánh môi mê người của Tần đại minh tinh mới bắt đầu hé mở.

"Ba vị là..."

Tần Sở Hàm cầm trên tay là bình hoa thủy tinh mới hái muốn đem đặt lên bàn ăn trong phòng bếp, phỏng chừng Hạ Tử Nhiễm sẽ rất thích đi. Vốn dĩ mới trở về từ trường quay vì lịch quay bị hủy do thời tiết, không ngờ khi đi ngang qua phòng khách nhỏ lại nghe thấy tiếng nói lạ, tò mò khiến nàng nán lại đôi chút. Thông qua khe cửa, sườn mặt của cô gái có mái tóc highlight suýt nữa đã làm nàng đánh rơi bình hoa trong tay. Giống quá... Ngay cả cách cong lên khóe môi cười cũng không hề sai lệch.

"Tiểu Hàm."

Thời điểm chưa ai có thể cất lời thì Tề Ngữ Yên lại bất ngờ xuất hiện ở cửa cùng Tề An, từ phía sau vội vã tiến lên. Bà cố tình đứng gần Tô Uyển, đặt xuống dĩa bánh với gương mặt khó xử. Cứ tưởng hôm nay con gái có lịch diễn, không ngờ lại đột nhiên trở về thế này. Lại nhìn đến Tô Uyển, đứa nhỏ còn đang ngơ ngác mà Tề Ngữ Yên không biết nên xử lí ra sao.

"Mẹ, ba vị này là khách của mẹ sao?"

"Mẹ?"

Tô Uyển hồ nghi lên tiếng, kinh ngạc nối tiếp kinh ngạc suýt chút nữa khiến Tô Uyển hét lớn phát điên. Idol của nàng là con của bà dì bằng hữu nàng sao? Vậy... Vậy... Tề Đình chẳng phải là chị họ Tần Sở Hàm, còn Tề An là cháu ruột hay sao? Nhưng không chỉ Tô Uyển bị kinh hách mà cả Đổng Yên cũng vậy. Chỉ có Tề Đình từ sớm đã biết đến nân gương mặt không chút biến sắc hướng Tần Sở Hàm gật đầu chào hỏi.

P/s: Hôm nay đi học về muộn nên đăng sớm cho mọi người nè =))

Chap trước tự nhiên view ít hẳn ÔvÔ ôi đau lòng quá :((((((( Tui hựn *ôm tim* buồn thiệt á :'<

Nói chứ Tần tỉ xuất hiện rồi, Tề Ngữ Yên là dì của Tề Đình, tính ra Tề Đình là chị họ Tần Sở Hàm nha!!!!! Chuyện gì sẽ đến đây? Các mẹ nhớ cmt cho An vui với =)) Cmt dài vô nha!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top