Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 106: Giáp mặt sau bao năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Sở Hàm không những rất vui vẻ đón tiếp mà còn ngoài dự đoán xoa đầu đứa nhỏ Tề An, thân thể tao nhã ngồi đối diện gia đình của Tề Đình. Mặc dù mọi thứ chỉ diễn ra trong thầm lặng nhưng sự chú ý của nàng vẫn không sao thoát khỏi đặt lên người mang tên Tô Uyển.

"Vậy hóa ra là gia đình của chị họ sao?"

Nàng hướng Tề Đình mỉm cười dịu dàng, tất nhiên là khiến cho thỏ con và chồng yêu ngồi cạnh bị đứng tim vì mức độ sát thương rồi. Chưa từng nghĩ có một ngày bản thân lại là chị họ của một đại minh tinh nổi tiếng, Tề Đình lại nhỏ tuổi hơn nên đối với xưng hô có hơi bối rối đi. Cố kiềm nén chút kích động, nàng cười lại đáp Tần Sở Hàm.

"Tần tiểu thư quá lời... Tôi nghĩ vẫn nên..."

"Vai vế vẫn là vai vế, em nghĩ chúng ta vẫn nên bỏ qua thân phận. Phải không mẹ?"

"Ừ, tiểu Đình không cần ngại ngùng đâu."

Tề Đình còn chưa kịp nói hết câu, Tần Sở Hàm đã lên tiếng cắt ngang. Có lẽ ý thức được thân phận có đôi chút khác biệt khiến người kia khó xử nhưng chung quy Tề Đình vẫn là chị họ. Mà đã là người trong gia đình, Tần Sở Hàm vẫn muốn tuân thủ truyền thống lâu đời. Chỉ là không ngờ bao nhiêu năm xa cách nay lại có thể hội ngộ cùng gia đình này. Tầm mắt hướng đến đứa nhỏ chưa hết kinh ngạc ngồi cạnh, nàng nhẹ nhàng xoa đầu nó.

"Ngươi tên Tề An sao?"

"Vâng... Ta là Tề An... Ngươi... thật sự là Tần đại minh tinh sao?"

Đứa nhỏ rụt rè xích lần gần Tần Sở Hàm với đôi mi nhíu chặt. Bình thường chỉ được nhìn thấy qua tv, không ngờ ở ngoài lại càng xinh đẹp hơn gấp vạn lần khiến tâm hồn của đứa nhỏ như bị treo lên mấy tầng mây. Nó len lén chứ không dám nhìn thẳng hướng Tần Sở Hàm, hai bàn tay nắm chặt đặt lên đùi căng thẳng. Mà Tần Sở Hàm tất nhiên đã thu hết vào tầm mắt mọi biến đổi của nó rồi, ngón tay thon dài vươn ra vuốt mũi đứa nhỏ, thanh âm du dương lại lần nữa vang lên.

"Phải, ta chính là Tần Sở Hàm, hơn nữa còn là a di của ngươi."

Tề An lúc này mới dám nhìn thẳng, bàn tay nhỏ của nó do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn là đặt lên tay Tần Sở Hàm với ánh mắt cún con.

"Nếu là a di con, có phải con sẽ được chữ kí và CD không tốn tiền không?"

"Tề An!"

Tề Đình lên tiếng ngăn lại nhưng không kịp, Tề An đã nói lưu loát cả câu làm Tần Sở Hàm và Tề Ngữ Yên phải bật cười thanh thúy. Tất nhiên là vợ chồng Đổng Yên cũng chỉ muốn kiếm cái lỗ chui xuống rồi. Nhưng tựa hồ nó còn chưa biết mình sai chỗ nào, Tề An đánh bạo cắn môi lên tiếng lần nữa.

"Nhưng phải cho tiểu An hai bộ."

"Vì sao phải là hai bộ?"

Tiếng cười còn chưa dứt, Tần Sở Hàm là chưa từng gặp đứa nhỏ nào thành thật đến như vậy. Có lẽ công việc thường ngày khiến nàng phải mang chiếc mặt nạ xã giao giả tạo, khó có dịp có được tràng cười thoải mái như vậy.

"Bởi vì Uyển a di cũng là fan cuồng của Tần a di nha!"

"Làm gì có ah!"

Tô Uyển mới vừa nghe đã lên tiếng phản đối, mạnh mẽ ngóng cổ trề môi, nàng trừng mắt với Tề An đang khai báo tội lỗi của mình ra. Cái gì chứ? Bình thường ta cũng đâu có đối tệ với ngươi... Thật... mất mặt mà!

"Uyển a di mua một đống đĩa với poster dán trong phòng, tưởng con không biết sao?"

Tề An đột nhiên bị nạt tất nhiên là muốn phản kháng rồi. Nó cũng không thua kém trừng đôi mắt to tròn lại, hai tay chống nạnh hai hông cãi lại. Miệng nhỏ xíu chu lên, làm cho Tô Uyển không còn gì nói được đành cúi đầu đỏ mặt.

Đổng Yên nhìn đứa nhỏ mấy năm nuôi lớn trả thù cho nỗi thống khổ bị hành hạ mấy tuần vừa rồi mà không kìm được khóe môi nhếch lên. Đến lúc đại gia ra tay rồi.

"Tần tiểu thư có điều không biết, Tô Uyển đây chính là fan cuồng nhiệt của cô đấy! Tường nhà đều bị nàng ta dùng poster của cô lấp đầy không một chỗ trống, phải không tiểu An?"

"Đúng đó! Đúng đó! Tiểu An còn biết Uyển a di giấu bộ đĩa kia không cho tiểu An cùng xem nữa!"

Tề An hùa theo Đổng Yên chỉ tay về phía tội đồ, thậm chí thanh âm có phần lớn giọng lên án. Nguyên lai đứa nhỏ này hay để bụng đi, mới tuần trước Tô Uyển thần thần bí bí mua một bộ CD về mà không cho nó coi, thật tức chết mà!

"Ai nói, đó là bộ sưu tập khoảnh khắc huy hoàng của Tần đại minh thôi!..
Á...!!"

Lời vừa nói ra, Tô Uyển đã phải tự dùng tay bịt miệng lại vì lỡ miệng. Mới đó còn nói không có... thật xấu hổ chết mất! Tô Uyển cúi đầu tự thú về sai lầm của mình, hai tay đặt trên đùi cũng vì hồi hộp mà trở nên tê dại.

Nhưng tựa hồ cuộc cãi nhau không hề làm hỏng tâm trạng của Tần Sở Hàm. Càng nhìn thấy Tô Uyển bị Đổng Yên và Tề An ăn hiếp lại càng cảm thấy gia đình này vô cùng đáng yêu. Nhất là sự thân thiết như sợi dây vô hình kết nối mọi người lại với nhau. Nếu đổi lại một lần nữa, nàng nghĩ sẽ chọn một căn nhà nhỏ ấm áp hơn là biệt thự lạnh lẽo.

"Được rồi được rồi, nhất định sẽ dành cho tiểu An và Tô tiểu thư những cái số lượng có hạn!"

"Thật sao?"

Tề An reo lên vui mừng, cứ như hài tử bẽn lẽn lúc nãy không phải là nó vậy. Gương mặt phấn nộn trở nên hồng hào vì hạnh phúc, mà phía bên kia Tô Uyển cũng đã sớm mở cờ trong bụng mỉm mỉm cười giấu diếm dưới bộ tóc rồi.

Cạch...

Trong khi cả nhà đang đầy ắp tiếng cười, cánh cửa lại đột nhiên bị mở tung khiến lực chú ý tất thảy đều dồn về phía sau. Bóng dáng yêu kiều với thân công sở chuẩn mực ngoài dự đoán sừng sững ở cửa khiến cho sắc mặt Tề Ngữ Yên trở nên đại biến, ngược lại Tần Sở Hàm lại nở nụ cười yêu mị hướng ra, hai cánh môi mê người hé mở.

"Về rồi sao?"

----

"Mạc phu nhân, đây là thứ bà cần."

Cánh tay đắc lực của Mạc Tư Tư chuyên hoạt động trong bóng tối đem một sấp tư liệu và ảnh chụp cung kính đưa cho bà, sau đó thức thời lùi ra sau chờ chỉ thị. Căn phòng tổng tài bỗng chốc trở nên trầm mặc vì thiếu đi sức sống, Mạc Tư Tư không nhanh không chậm đem mọi thứ bày ra trước mặt.

Tất cả đều là ảnh chụp của Tô Uyển cùng Trương Đình Ngữ, ở công ty, trên đường trở về nhà, dưới nhà hay bất kì nơi nào hai người từng đi qua đều được ghi lại kĩ càng. Mạc Tư Tư dùng ngón tay gõ lên bàn, gương mặt đột nhiên trở nên đăm chiêu về những suy tính trong đầu. Được một lúc, bà mới đơn giản hé môi ra lệnh.

"Tiếp tục theo dõi. Lui ra đi."

"Vâng."

Người kia giống như cái bóng, nhanh chóng biến mất ở cửa, trả lại cho Mạc Tư Tư bầu không khí tịch mịch. Không phải ngẫu nhiên mà bà cho người điều tra và bảo vệ cô gái tên Tô Uyển trong suốt hai năm kia, nhưng mọi thứ đều được Mạc Tư Tư giữ kín hoàn toàn.

Bà dựa lưng vào ghế tổng giám đốc êm dịu, tay đỡ lấy thái dương của bản thân rồi nhắm mắt thư giãn một chút. Từ ngày quyết định cho Tô Uyển trở lại Trương thị làm, nơi nàng ta từng là nhân viên hai năm trước, Mạc Tư Tư đã cho người âm thầm không ngừng giám sát và báo cáo hành tung của Tô Uyển. Chỉ là không ngờ Tô Uyển lại có quan hệ thân thiết với Trương Đình Ngữ, thậm chí là Diệp Vị Đồng và đại tỷ hắc bang lẫy lừng Lục Tịnh Hân. Lần đầu gặp, Tô Uyển chỉ là cô gái có tâm hồn ngây thơ, không ngờ mối quan hệ xung quanh lại rắc rối đến thế.

Reng...Renggg...

Thư thái chưa được bao lâu, chuông điện thoại ngoài ý muốn vang lên đánh động bà. Dãy số hiện lên là của một vệ tinh khác, ngón tay thon dài nhanh chóng tìm đến nút nghe nhấn xuống.

"Mạc phu nhân, Hạ tổng đã trở về biệt thự."

"Cái gì????"

Mạc Tư Tư bật khỏi ghế, ngực phập phồng thở dốc khi nghe được hung tin từ bên kia đầu dây. Trong hai nhịp gọn gàng cúp máy, bà đứng dậy chạy thật nhanh về phía cửa như trối chết một điều vốn dĩ phải được phơi bày.

----

Thời điểm chiếc Mercerdes dừng lại trước cửa biệt thự, Mạc Tư Tư dù cố giấu khẩn trương bước xuống nhưng gương mặt khủng khiếp kia vẫn không tài nào giấu đi. Cước bộ càng ngày càng tăng, Mạc Tư Tư vừa tiến nhập đã kéo một tên hạ nhân lại gằn giọng.

"Hạ tiểu thư và mấy vị khách đâu?"

Người hầu vốn dĩ đang lâng lâng vui vẻ vì biệt thự hôm nay có thật nhiều tiêng cười thì toàn bộ đều bị Mạc Tư Tư dọa bay mất hết. Cúi thấp đầu run rẩy, cô người hầu dùng hết khí lực để nói ra mấy câu.

"Dạ... Ở... Trên lầu 2..."

Gương mặt càng trở nên đại biến, buông túi xách xuống sofa, Mạc Tư Tư lao về phía cầu thang đi lên lầu, bỏ lại người hầu còn chưa hết hoảng sợ.

"Chết tiệt!"

"Mạc... Mạc phu nhân!"

Mặc kệ tiếng hạ nhân, Mạc Tư Tư chỉ muốn một khắc xuất hiện ngay cả lầu 2. Càng lên gần, tiếng đàn lại càng khiến tim Mạc Tư Tư đập liên hồi. Một nốt trầm sẽ kéo theo hàng chuỗi nốt cao...

"Không được, Tô Uyển! Không được!"

Quãng nghỉ để vào điệp khúc bằng mấy nốt giữ nhịp... Nốt cao vút len lỏi theo từng phím đàn vang rền, lại một nốt trầm gằn lại bầu không khí... Người nghệ sĩ hoàn toàn nhập tâm vào bản nhạc do chính đôi tay mình tấu lên, không ngờ chính nó lại dệt lên từng mảnh, từng mảnh câu câu chuyện của quãng đời một người.

Âm điệu dồn dập theo bước chân Mạc Tư Tư, ngày một lên cao hơn, cao hơn nữa, cho đến khi chạm đến đỉnh điểm của thăng hoa giai điệu, nghệ sĩ đem tâm dằn xuống, để những phím đàn tụt xuống theo từng nấc thang cảm xúc. Cuối cùng kết thúc ở quãng lưng chừng của câu chuyện như cái kết không có hậu, lững lờ lưu lại trong tâm trí của thính giả cảm giác lưu luyến và hối tiếc.

Cạch...

Hạ Tử Nhiễm đưa đôi mắt kinh hoảng về phía nghệ sĩ vừa tấu lên cung đàn định mệnh, hai cánh môi trong khoảnh khắc ấy như bị nuốt chửng vào miền kí ức xa xôi nào đó mà chính nàng những tưởng đã trôi vào quên lãng. Chuỗi câu chuyện xưa cũ kia tiếp nối nhau hiện ra trong tâm trí nàng như cột mốc đánh dấu nỗi bất an bấy lâu nay sắp được lôi ra khỏi cơn ác mộng u tối.

"Tư Tư..."

Tề Ngữ Yên là người đứng gần cửa nhất nên ngay khi Mạc Tư Tư tiến vào bà đã nhận thức ngay được. Nhưng nhìn đến sườn mặt hốt hoảng của Mạc Tư Tư và cặp mắt kinh hoàng của Hạ Tử Nhiễm, bà biết, những con tàu lệch quỹ đạo đang dần dần trở lại đúng vị trí của mình...

P/s: Đọc đến đây chắc các bạn cũng đoán ra phần nào. Mạc Tư Tư vốn đã biết Tô Uyển là con bà khi hai năm trước tương trợ. Mạc phu nhân không có thói quen dùng người khi chưa qua điều tra kĩ lưỡng, cho nên chuyện tra ra Tô Uyển cũng không có gì lạ. Mà Tề Ngữ Yên cũng biết(hẳn là được Mạc phu nhân tiết lộ) nên bà cũng muốn giữ bí mật.

Tô Uyển đánh đàn tốt nhất là bài hát nàng cùng Hạ Tử Nhiễm sáng tác, mà Hạ tổng của chúng ta thông minh vô cùng, sớm muộn gì cũng làm cho ra lẽ. Còn vì sao Mạc Tư Tư muốn giấu thì các bạn cứ chờ 1,2 chương nữa sẽ biết =))

Mạc phu nhân tính toán quá cuối cùng cũng không qua ông trời, ai ngìw Hạ Tử Nhiễm đột nhiên quay lại. Tới lúc phơi bày mọi thứ rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top