Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 79 : Chưa phải tất cả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trương tổng, luật sư Diệp."

Quản lí Hàn và Tống trợ lí mới sáng sớm đã đứng nghênh đón hai vị đại nhân trở về công ty sau thời gian vắng mặt. Nói đúng hơn là chào mừng Trương Đình Ngữ đột nhiên biến mất không rõ lí do mười mấy ngày trước, nhưng mọi tài liệu vẫn có chữ ki đầy đủ mới không khiến Trương thị hỗn loạn. Giờ phút này nhìn thấy hai mỹ nhân sải bước đến cùng nhau, quản lí Hàn và Tống trợ lí không có cách nào khác ngoài cúi đầu thật thấp. Bởi lẽ loại khí chất đang ngự trị trên người Trương Đình Ngữ thật sự khiến nhân viên sợ hãi.

Nếu như Trương tổng ngày xưa chỉ đơn giản là ít nói, mỗi khi cười đều rất ấm áp thì Trương tổng hôm nay lại khác biệt rất nhiều. Mặc dù nhận được nụ cười xã giao nhưng sống lưng quản lí Hàn không ngừng run lên vì lạnh.

Trương Đình Ngữ đem cả ba người vào phòng tổng tài, bản thân nàng nhanh chóng lướt nhanh đến bàn làm việc ngồi xuống. Dù mọi thứ đều thoăn thoắt linh hoạt nhưng Diệp Vị Đồng đều thận trọng từng bước, chỉ sợ rời mắt thì cỗ thân thể kia sẽ đổ ập xuống. Ngón tay thon dài kia lướt nhanh trên đống tài liệu chồng chất trên bàn, đôi chân mày nhíu lại dãn ra theo chu kì. Rất nhanh sau đó, Trương Đình Ngữ gấp lại tập tài liệu cuối cùng, đem mặt ngẩng lên đối diện ba người đang đứng đối diện.

"Báo cáo đi."

Giọng nói lãnh mạc vang lên không mang theo một chút tia ấm áp nào đánh gãy không khí tĩnh mịch của văn phòng tổng tài. Quản lí Hàn tiến lên một bước, sau khi cố gắng trấn an mới lên tiếng nói tình hình hiện tại.

"Theo như báo cáo của bộ phận tài chính, hiện tại Trương thị đang đứng trước nguy cơ mất quyền lực chủ động. Cổ phần phân tán bị bán ra rất nhiều, hiện tại vẫn chưa xác định được hết những ai đã mua cổ phần."

Tống trợ lí từ sau khi được thăng chức lên làm thư kí cho Trương Đình Ngữ mới nhận ra công ty có nhiều điểm bất ổn. Hầu hết khách hàng đều không còn tìm đến Trương thị như đối tác tin cậy, nếu chỉ một, hai doanh nghiệp thì cũng không có gì lạ vì thương trường vốn là chiến trường khốc liệt nhất. Nhưng đến hàng chục, lại còn đồng loạt thì mọi thứ không còn đơn giản nữa rồi.

"Trương tổng, bên Triển tổng cũng đã có hồi đáp sẽ không đáp ứng hợp đồng của chúng ta. Còn một số đối tác cũng tỏ thái độ lấp lửng cho qua, thậm chí công trình mới cũng không đổ tiền vào khâu quảng bá như đã hứa."

Đôi mắt Trương Đình Ngữ chợt lướt qua Diệp Vị Đồng, người vẫn còn gĩư im lặng không chịu lên tiếng báo cáo. Nhưng Diệp Vị Đồng lại rất tự nhiên đáp lại ánh mắt kia.

"Tôi không có gì báo cáo."

Không khí nặng nề lại lần nữa bao trùm hết thảy, Trương Đình Ngữ tựa lưng vào ghế dựa phía sau, mắt nhắm lại tịnh tâm một chút. Có quá nhiều vấn đề bế tắc, nếu tiếp tục như thế này, chỉ e mọi thứ sẽ sụp đổ mất.

Lần nữa đối diện với ba người, Trương Đình Ngữ dùng bộ dạng trấn tĩnh nhất để phát ngôn.

"Chúng ra vẫn gĩư trong tay 49% cổ phần, như vậy chỉ trừ phi tất cả cổ đông khác hợp tác mới trở thành mối quan ngại. Nhưng quản lí Hàn, dù chỉ 1% cũng không được bỏ qua, cô hiểu ý tôi chứ? Nhưng không được dùng tư cách công ty, lát nữa tôi sẽ cho cô tài khoản ảo. Từ này sẽ làm việc với tài khoản đó. Tạm thời hãy coi như tài chính Trương thị hoàn toàn đóng băng."

Quản lí Hàn gật đầu đã hiểu, trong lòng cũng sẵn sàng vạch ra kế hoạch mua lại cổ phần công ty.

"Tổng tỷ, tìm hết tất cả đối thủ của những công ty chúng ta từng hợp tác, nhất là những công ty nhỏ và lớn nhất, đưa ra hiệp đàm với lợi ích cao hơn hơn bình quân 0.5% - 1% tùy theo doanh nghiệp."

"Tôi đã rõ."

Một trong những lí do Trương thị trụ đến ngày nay cũng là do tài dùng người của Trương Đình Ngữ, nhưng lí do duy nhất để khiến những nhân tài này chịu trói buộc ở nơi nhỏ bé này chính là vì nể phục tổng giám đốc tưởng chừng chỉ là bình hoa không não, hóa ra lại là bụng kinh thư. Tống trợ lí rõ rành mạch vấn đề tăng lợi ích kia bản chất là lợi dụng nguồn lợi từ công ty đối tác đổ vào Trương thị chứ không xa vời mục đích ban đầu. Người ta nói người có tầm nhìn rộng sẽ nhìn bỏ qua lợi nhuận trước mắt để tập trung vào kho báu chôn phía sau.

Sau khi cả hai y như lời Trương Đình Ngữ phân phó đi làm việc, Diệp Vị Đồng mới tiến về phía góc phòng riêng cho tổng giám đốc nghỉ ngơi rót một li nước ấm mang lại cho người kia. Bản thân Diệp Vị Đồng vừa mang vẻ phóng khoáng, vừa nội liễm tựa người lên bàn làm việc, phượng nhãn đảo qua khuôn mặt trắng bệch của Trương Đình Ngữ, như đảm bảo lần cuối về tình trạng sức khỏe đáng lo.

"Tiểu Ngữ, bây giờ tôi báo cáo đây."

Trương Đình Ngữ hiểu rõ Diệp Vị Đồng cổ quái, nhưng cũng không vô duyên vô cớ giấu diếm mọi thứ trước nội bộ công ty. Trừ phi có chuyện thật sự qua trọng.

"Theo như tôi điều tra được, 30% cổ phần công ty đang nằm trong tay cùng ba người khác nhau. Nhưng ba tài khoản ngân hàng này lại dẫn đến một kết quả."

"Ý cậu là có người dùng ba tên của ba công ty trong số cổ đông mua lại?"

Diệp Vị Đồng khóe môi dâng lên, quả nhiên nói chuyện với Trương Đình Ngữ luôn là lựa chọn tốt nhất. Con người thông minh không lúc nào làm nàng chán ghét.

"Đó chưa phải là tất cả. Kết quả cuối cùng 30% cổ phần đó bây giờ nằm trong một nhánh nhỏ của Phương thị. Cậu đoán xem vậy là sao? Vì sao Phương thị có thể xâm nhập vào hội đồng quản trị của chúng ta?"

"Có nội gián. Đồng Đồng, ý cậu là... Phương Trực đang dùng người của chính chúng ta đáp lại chúng ta?"

Diệp Vị Đồng không trả lời, chỉ lặng lẽ gật đầu. Đôi mắt đảo qua gương mặt đã trắng còn muốn mất hết khí huyết của Trương Đình Ngữ.

"Ngữ, nếu 21% cổ phần còn lại không được thâu tóm, tôi rất có cơ sở khẳng định cậu sẽ mất Trương thị."

Ngón tay Trương Đình Ngữ bấu chặt trên thành ghế, nhịp tim đột nhiên trở nên nhanh hơn khiến hơi thở nàng hổn hển chật vật. Mất công ty? Ba từ nàng thậm chí không dám nghĩ đến bây giờ như con dao để ngang cổ nàng, như thể chỉ cần sai một bước thì mọi thứ sẽ kết thúc ở đó.

"Tiểu Ngữ, về nhân vật lớn có thể mua lại 21% cổ phần Trương thị, tôi nghĩ đây mới là vấn đề chúng ta cần quan tâm. Gia thế lớn ở Thượng Hải ngoài Phương thị ra cũng chỉ có vài gia tộc..."

Sắc mặt Trương Đình Ngữ càng trở nên trắng bệch khó coi hơn, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra vì nghĩ đến bi kịch mất công ty. Nhưng đếm đi đếm lại ở Thượng Hải, tuy nói gia thế lớn ngang Phương thị thì có thể bằng bàn tay, nhưng cao tay hơn lại là vấn đề khác. Chưa kể đến việc có nhờ được người đó giúp hay không, muốn con người ngạo mạn đó để ý đến công ty trên bờ vực sụp đổ của nàng e là đã vạn sự khó rồi. Trương Đình Ngữ đột nhiên cảm thấy mù mịt, ngẩng mặt đem bất an đối diện Diệp Vị Đồng đang chăm chú quan sát.

"Tiểu Ngữ, có ai nói cậu cau mày trông thật xấu chưa?"

Đang trong thời khắc nước sôi lửa bỏng, vậy mà Diệp Vị Đồng lại có thể phát ngôn những câu không liên quan, thậm chí là thoải mái quá mức như thế làm Trương Đình Ngữ có chút không thể tiếp nhận ngay được. Nhưng ngón tay thon dài của Diệp Vị Đồng đã nhanh chóng đặt lên điểm giữa cặp chân mày của người đối diện xoa nhẹ, động tác ôn nhu mang lại sự thoải mái không ngờ khiến cho Trương Đình Ngữ nhịn không được khép lại đôi mắt. Không thể phủ nhận Diệp Vị Đồng rất biết chăm sóc người khác.

"Tiểu Ngữ, giao việc này cho tôi đi."

Thời điểm câu nói vang lên, con ngươi màu nâu sâu thẳm của Diệp Vị Đồng lại lần nữa cướp đi mọi lực chú ý của Trương Đình Ngữ. Nàng nhìn thấy Diệp Vị Đồng mỉm cười thật nhẹ, khóe môi cong lên đôi chút tạo thành một đường cong hoàn hảo.

"Đồng Đồng, cảm ơn cậu."

"Đừng nhíu mi nữa nhé, trông thật xấu. Tôi đi đây!"

Diệp Vị Đồng tựa như con gió thoảng qua trước mặt Trương Đình Ngữ, mới đó đã đứng dậy cầm túi ra khỏi văn phòng giám đốc, bỏ lại cho nàng vô vàn tư vị không thể gọi tên. Mà có lẽ nhiều nhất vẫn là biết ơn, là cảm giác tội lỗi. Không phải nàng không biết người kia suốt đời độc lai độc vãng, duy chỉ ở lại với nàng là lâu dài. Có ngốc đến mấy Trương Đình Ngữ cũng nhìn ra mấy phần tâm ý, thế nhưng nàng lại không có cách nào đáp lại.

Trương Đình Ngữ cúi xuống tiếp tục đối mặt với đống tư liệu nhiều đến khiến nàng hoa mắt, bắt đầu chuỗi ngày mệt mỏi và cô đơn.

-----

"Tiểu An à, mau ra ăn trưa đi con!"

Tề Đình vừa đem thức ăn bày ra dĩa vừa gọi vọng vào trong phòng Tề An. Đứa nhỏ này không hiểu dạo này kết thân với bao nhiêu bạn bè, suốt ngày chỉ thấy trốn vào phòng ôm máy tính Đổng Yên mua cho chat chít. Vài lần Lam Nhan có ghé chơi thì đứa cháu của nàng lại đổ hết cho Lam chủ tịch thậm chí còn chưa có máy vi tính riêng. Vậy mà Lam Nhan vẫn nhận, không biết là Tề An tiểu quỷ này đã cho đứa nhỏ kia ăn bùa mê thuốc lú gì.

Mùi thức ăn bốc lên thơm phức, Tề Đình múc ra một phần đê sẵn trong lò nướng để phần cho Đổng Yên trở về ăn, bản thân đem hai cái chén đặt đối diện. Đột nhiên nhớ đến Tô Uyển, Tề Đình bất giác ném tầm nhìn về phía cái ghế nơi Tô Uyển bình thường sẽ làm loạn ở đó. Không biết tiểu Tô tử nhà nàng sang nước ngoài có ăn quen thức ăn bên ấy không? Chắc hẳn là quá bận rộn nên mới không gọi về đây mà. Hay đứa nhỏ kia kịp lớn kia lại ham chơi quên mất mọi người ở đây rồi! Đợi lúc trở về nàng nhất định sẽ trừng trị thích đáng!

"Đình a di~~~~"

Tề An từ phía sau nhào tới ôm eo Tề Đình, dụi dụi thêm mấy cái mới chịu ngồi xuống ghế. Mắt nó sáng rỡ lên khi thấy một bàn đầy thức ăn thịt cá như xưa.

"Tiểu An, đi rửa tay mau!"

Tề Đình nhéo cái mũi cao của đứa nhỏ, nhất định bắt nó rời chỗ đi vệ sinh tay trước khi ăn. Cảm giác nhìn thấy đứa nhỏ mình nuôi ngày một lớn khôn thật có bao nhiêu hạnh phúc chứ? Tề An càng lớn lại càng giống chị của nàng. Nếu chị ấy và anh rể còn sống, chắc hẳn sẽ rất tự hào về Tề An. Đứa nhỏ sau khi được giám sát xong liền tung tăng lại bàn cơm, tự mình đeo yếm vào chuẩn bị tư thế tiến nhập.

"Xem con kìa, ăn đi."

Tề Đình ôn nhu xoa đầu Tề An, gắp vào chén nó hẳn hai cái đùi gà to. Nhìn nụ cười của nó không hiểu sao lại khiến bản thân nàng vui vẻ thoải mái hơn rất nhiều. Có lẽ bởi vậy mà người ta nói rằng nụ cười của trẻ con là liều thuốc tinh thần tốt nhất chữa lành mọi tổn thương tâm lí. Ngây thơ, không chứa một tia mưu mô toan tính nào...

"Đình a di..."

Đột nhiên Tề An dừng lại động tác nhồm nhoàm, hướng đôi mắt to tròn về phía Tề Đình.

"Uyển a di có thật là đi nước ngoài không ạ..."

Tề Đình có chút không đoán được điều mà đứa nhỏ sắp hỏi. Gương mặt phấn nộn kia dường như có chứa cả tia nghiêm túc trong đó, làm bất an đột nhiên dấy lên mạnh mẽ.

"Vì sao con hỏi vậy?"

"Vì con tình cờ nghe được Đổng lão sư..."

P/s: Khó khăn ập tới công ty Trương tổng rồi các mẹ :( không biết ai sẽ mua được 21% cổ phần còn lại đây? Mà Trương tổng sẽ vượt qua thế nào đây? @@ Đừng ghét Diệp nữa :( Diệp chỉ đang cố giúp Trương thôi huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top